Mục Thần Ký

Chương 87: Cạm bẫy

Tần Mục lẩm bẩm nói: "Tại sao Nguyệt Lượng thuyền lại xuất hiện ở đây... "

Chiếc thuyền này hẳn là Nguyệt Lượng thuyền, có chỗ tương tự như Thái Dương thuyền. Xung quanh Nguyệt Lượng thuyền hoàn toàn tĩnh mịch, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, chiếc thuyền này ngã ở giữa dãy núi, hơn một nửa cái mặt trăng khuyết treo trên không trung không nhúc nhích, cách thành trì gần nhất khoảng hơn trăm dặm.

Mà phương hướng ngọc bội trước ngực Tần Mục bay lên, chính là phương hướng của chiếc Nguyệt Lượng thuyền kia.

Hai chiếc thuyền thần bí trong bản đồ Đại Khư, Thái Dương thuyền cùng Nguyệt Lượng thuyền, Tần Mục và trưởng thôn đều đã gặp Thái Dương thuyền còn Nguyệt Lượng thuyền thì bọn họ chưa từng gặp.

Chiếc Nguyệt Lượng thuyền này cũng không nhỏ hơn Thái Dương thuyền, Thái Dương thuyền là ngọn núi lửa to lớn mọc chân đi lại, có từng ngọn từng ngọn núi đang phun lửa, dung nham cuồn cuộn, mà Nguyệt Lượng thuyền lại là toàn thân màu xám bạc, nằm rạp ở nơi đó tựa như một con cóc màu bạc mọc ra ba chân, xác thực mà nói là một con cóc cõng một chiếc thuyền nằm rạp ở giữa dãy núi.

Chiếc Nguyệt Lượng thuyền này giống như là có sinh mệnh vậy, ngọn núi đang chầm chậm phồng lên xệp xuống, tựa hồ như hô hấp. Tuy nhiên thân tàu đã bị rách nát *** tình hình còn muốn tồi tệ hơn Thái Dương thuyền rất nhiều.

Thái Dương thuyền qua lại trong Đại Khư rồi trở về Thái Dương tỉnh, mà vì sao Nguyệt Lượng thuyền lại xuất hiện ở thế giới người chết, chưa hề quay về Nguyệt Lượng tỉnh?

"Vô Ưu Hương, chỉ chính là Phong Đô, hay là Nguyệt Lượng thuyền?" Tần Mục lẩm bẩm nói.

"Vô Ưu Hương, cái gì gọi là vô ưu? Chết rồi tự nhiên là không lo, lẽ nào Vô Ưu Hương chỉ chính là Phong Đô, thế giới người chết?"

Trưởng thôn đè xuống khiếp sợ trong lòng, nói: "Tuy nhiên Vô Ưu Hương cũng có thể là chỉ Nguyệt Lượng thuyền, Nguyệt Lượng thuyền phá tan bóng tối, sinh sống an cư lạc nghiệp ở phía trên mọi người, không buồn không lo... Chẳng phải con nói, Thái Dương thủ nói cho con Vô Ưu Hương sẽ xuất hiện trong bóng tối, thế nhưng không biết nó sẽ xuất hiện ở nơi nào, nói rõ Vô Ưu Hương là đang di động. Nếu là như vậy thì Vô Ưu Hương hẳn là phạm vi chiếc Nguyệt Lượng thuyền này bao phủ, như vậy liền có thể giải thích. Mặt trăng xuất hiện ở buổi tối, bởi vậy Nguyệt Lượng thuyền hoạt động vào ban đêm. Nguyệt Lượng thuyền mang theo Vô Ưu Hương qua lại trong đêm đen, chiếc thuyền này không ngừng di động, bởi vậy Vô Ưu Hương cũng đang không ngừng di động, không cố định. Mục nhi... "

Ông dừng lại một chút rồi nói: "Đây chỉ là suy đoán của ta, nếu như suy đoán là thật thì có thể con là một Mục Nguyệt giả."

"Con là Mục Nguyệt giả?" Tần Mục hơi run run, không hiểu.

"Nếu là con sinh ra ở Vô Ưu Hương, như vậy con liền có thể là đời sau của Mục Nguyệt giả."

Trưởng thôn cười nói: "Không phải con đã nói, trên long trụ ở Tương Long thành con nhìn thấy một cô gái vẫy tay với con, cố gắng chạm vào bàn tay của con sao? Ta cảm thấy cô gái kia, có thể chính là thân nhân của con, thậm chí có thể chính là... của con"


Ông không hề nói tiếp, Tần Mục rõ ràng ý của ông, thậm chí có thể chính là mẹ của hắn!

Lúc đó, nhất định là Nguyệt Lượng thuyền mang theo Vô Ưu Hương cũng đến gần Tương Long thành, Thái Dương thuyền là tới ban ngày, mà Nguyệt Lượng thuyền lại là xuất hiện vào buổi tối. Cô gái kia nhất định là phát hiện Tần Mục, phát hiện ngọc bội trên cổ hắn, cho nên muốn cho hắn biết!

Tuy nhiên, nơi này tàn tạ, hoang vu như vậy, còn có Mục Nguyệt giả sinh sống ở nơi này sao?

Hơn nữa, vì sao Nguyệt Lượng thuyền sẽ xuất hiện ở thế giới người chết?

Đột nhiên, tiếng ca xa xôi từ Nguyệt Lượng thuyền trên truyền đến, khe khẽ bi ai, trầm thấp uyển chuyển, như một người mẹ đang nhớ đến đứa con của mình ở xa.

"Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.

"Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi.

"Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ.

"Ngã tâm bi thương, mạc tri ngã ai..."

...

Tần Mục nghe xong, chỉ cảm kích động muốn khóc, chỉ là thân thể hiện giờ của hắn không có máu thịt, không có nước mắt để mà chảy.

Lời ca truyền ra từ trong chiếc Nguyệt Lượng thuyền to lớn mờ ảo bất định, có mấy phần cô quạnh, mấy phần sầu bi, nỗi nhớ con thơ đã biến thành âm luật trầm thấp.

Hắn lại nhìn về phía Nguyệt Lượng thuyền, bên trong khói xám có một cô gái đứng ở đầu Nguyệt Lượng thuyền, phong thái cao cao, xa xa nhìn về phía này.

Ánh mắt của bọn họ tựa hồ cách không gặp gỡ, trong ánh mắt có nỗi nhớ vô tận.


Tần Mục muốn nhắm mắt lại, nhưng không cách nào nhắm lại, trầm mặc chốc lát, lúc này mới nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, chúng ta trở về đi thôi."

Trưởng thôn hơi run run, thấp giọng nói: "Con không đi lên nhận nhau sao?"

Tần Mục lắc đầu, đờ đẫn nói: "Nàng không phải thân nhân của con, nơi này cũng không phải Vô Ưu Hương."

Trưởng thôn hơi chấn động trong lòng: "Người mù mở Thần Nhãn Cửu Trọng thiên cho con, con nhìn thấy gì?"

Tuy ông mạnh mẽ, thế nhưng trên con mắt, người mù còn mạnh hơn ông rất nhiều, người mù mở Thần Nhãn Cửu Trọng thiên cho Tần Mục, thứ Tần Mục có thể nhìn thấy, chưa hẳn ông đã có thể nhìn thấy.

"Con thấy không phải là một cô gái mà là một vị Ma thần."

Ánh mắt của Tần Mục rơi vào người cô gái trên Nguyệt Lượng thuyền kia, cái nhìn thấy không phải là một người mẹ đang tưởng nhớ con mình, mà là Ma thần dữ tợn khủng bố, khói đen mờ mịt, hắc quang khắp cả người, sau lưng mọc ra gai xương hình mâm tròn!

Chính vị Ma thần này đang ôn nhu ca hát, tựa hồ muốn dụ dỗ hắn đi đến trước mặt mình!

Đây không phải là tình cảnh nhận người thân, mà là một âm mưu. Bắt đầu từ lúc ngọc bội trước ngực Tần Mục sáng lên trên long trụ ở Tương Long thành, chính là một âm mưu, mục đích chính là vì dụ dỗ Tần Mục, để Tần Mục tiến vào nơi này!

"Khá lắm, ngay cả người từng trải như ta đây cũng suýt nữa bị lừa!"

Trưởng thôn hít vào một hơi thật dài, thần quang tỏa ra, mang theo Tần Mục nhanh chóng bay về phía sau, mà cô gái trẻn Nguyệt Lượng thuyền đột nhiên múa may điên cuồng, từ đầu thuyền vọt lên không trung điên cuồng bay về phía bên này!

Người cô gái kia ở giữa không trung, xoay tròn như con quay, thân thể càng lúc càng lớn, khuôn mặt càng lúc càng dữ tợn, rốt cục thoát khỏi sự ràng buộc của túi da, hiện ra chân thân, lại là một vị Ma thần mọc ra tám cái chân thật dài, hai đầu, năm đuôi!

Cái chân của nàng như là cánh tay người, cũng là dáng dấp bàn tay, ở giữa không trung cấp tốc chạy nhanh, gào thét đuổi theo!

"Bái mã đạt liệt (theo Trạch Trư: tiếng Phạn, ý tứ là hoa sen độ hóa)!"


Phía trước trưởng thôn, từng đoá từng đoá hoa sen tỏa ra, phủ kín bầu trời, mặt đất cũng bị phủ kín, hư ảnh từng vị Ma Phật ngồi trên hoa sen, từng người giơ bàn tay lên, ấn về trưởng thôn!

Những Ma Phật này đều là hư ảnh, nhưng cũng phảng phất từ hư hóa thực, tựa như có hình thể chân chính vậy, chiêu thức của mỗi một vị Ma Phật đều không giống nhau, từ bốn phương tám hướng tấn công về phía trưởng thôn và Tần Mục.

Phật chính là thần thánh, mà vị Ma này lại luyện thần thông của Ma thành Ma Phật, có thể nói là xa kinh rời đạo.

Sắc mặt trưởng thôn không hề thay đổi, vẫn ung dung, một luồng kiếm quang bay ra, liên tục lấp lóe trên từng đóa từng đóa hoa sen, ánh kiếm quá nhanh, dùng thị lực của Tần Mục vậy mà cũng không cách nào bắt giữ, chỉ có thể nhìn thấy tia sáng trắng như tuyết cuốn toàn bộ hoa sen và Ma Phật lên.

Sau một khắc, từng đoá từng đoá hoa sen nát tan, Ma Phật đầu một nơi thân một nẻo, tiếp theo oành oành nổ tung, hóa thành Ma nguyên khí dâng trào xung kích bốn phía.

"Tát ba la mật (theo Trạch Trư: ý tứ sáng tạo bỉ ngạn*)!"

*bỉ ngạn: cõi Niết bàn - Phật giáo.

Vị Ma thần này đập tới, vừa dứt lời, đột nhiên sau lưng trưởng thôn xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, nhanh chóng xoay tròn, như là khoang miệng một con quái thú gắn đầy răng nhọn, có vô số lưỡi đao sắc bén xoay tròn trong vòng xoáy, mà ở trong vòng xoáy còn có một cái cầu vồng thật dài đang nhanh chóng di động, chảy vào trong vòng xoáy.

Lập tức trưởng thôn và Tần Mục bị vòng xoáy lôi kéo, cầu vồng kéo hai người vào trong vòng xoáy, vô số lưỡi dao sắc bén từ bốn phương tám hướng lao tới, xoay tròn cắt chém.

Mà phần cuối của vòng xoáy phảng phất là một cái thế giới cực lạc, hoa thơm chim hót, trông rất an lành. Thế nhưng hiển nhiên nơi đó mới là sát chiêu quan trọng nhất của vị ma thần này!

"Mục nhi, đứng trên tóc của ta!"

Trưởng thôn chợt quát một tiếng, sợi tóc tăng vọt, từng sợi tóc tựa như từng cây từng cây cột cực kỳ thô to, dọc theo cầu vồng xuyên ra ngoài vòng xoáy. Tần Mục đứng trên một sợi tóc trong đó, đứng bên trên chỉ cảm thấy sợi tóc dưới chân này đang nhanh chóng bành trướng, càng lúc càng to lớn, càng lúc càng dài, sắp xuyên ra vòng xoáy.

Mà những sợi tóc khác thì lại tựa như từng con rắn điên cuồng nhảy múa, boong boong boong xắn đứt lưỡi đao khắp nơi trong vòng xoáy cắt tới, vô số mảnh vỡ sắc nhọn ào ào ào hạ xuống, bị dòng lũ cuồn cuộn của vòng xoáy nghiền thành bột mịn!

Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vị Ma thần to lớn có khuôn mặt dữ tợn này xuất hiện ở lối vào vòng xoáy, trong mắt lập loè ánh sáng xảo trá, miệng lớn mở ra, chờ trưởng thôn đưa hắn vào trong miệng.


Nhưng vào lúc này, sợi tóc khác của trưởng thôn xì xì vang vọng, chui vào trong miệng vị Ma thần này, dùng sức lôi kéo, miễn cưỡng kéo vị ma thần này vào trong vòng xoáy.

"Mục nhi, nhanh đến ụ tàu, lên thuyền rời đi! Nhanh lên!"

Sợi tóc kia nhẹ nhàng bắn ra, hất Tần Mục ra ngoài vòng xoáy, tiếp theo một tiếng vang ầm ầm, vòng xoáy khép kín, trưởng thôn và vị Ma thần dữ tợn này biến mất không còn tăm hơi.

Thân thể Tần Mục từ không trung rơi rụng, cách xa mặt đất cực cao, nếu như trực tiếp té xuống, chắc chắn phải chết!

Hắn vội vã há mồm hít khí, thổi ra một hơi, lập tức phía trước bị hắn thổi ra một cơn cuồng phong, Tần Mục nhanh chân bước vào, giẫm lên đầu ngọn gió, giảm tốc độ rơi xuống của mình.

Hắn thổi liền mấy hơi, lúc này mới rơi xuống đất. Nơi này vẫn là Vô Ưu Hương, tràn ngập khói xám, thế nhưng bóng tối lại không xâm chiếm nơi này, đối với hắn mà nói là một nơi an toàn.

Đột nhiên, bầu trời trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, bốn cánh tay vừa to vừa dài từ bên trong vòng xoáy thò ra, níu lấy bầu trời, vị Ma thần dữ tợn này thò đầu ra, đang cố gắng bò ra vòng xoáy.

Nàng phảng phất bị thứ gì đó kéo chân, vèo một tiếng lại bị lôi về trong vòng xoáy.

"Thiên Ma chúng!"

Bên trong vòng xoáy truyền đến tiếng gầm giận dữ, ngay lúc vị Ma thần kia bị kéo về vòng xoáy, Tần Mục nhìn thấy từng cái từng cái điểm đen từ bên trong vòng xoáy phun ra.

"Mục nhi đi mau!"

Bên trong vòng xoáy truyền đến âm thanh của trưởng thôn: "Con đi trước, ta sẽ đuổi theo sau! Nhanh, lỡ kinh động đến những Ma thần trong thành trì kia, con liền đi không... "

Vòng xoáy biến mất, cắt đứt âm thanh của trưởng thôn.

Không trung, những điểm đen kia như sao băng rơi xuống đất, nện mặt đất rung chuyển không ngớt, tiếp theo khói xám vọt tới, càng ngày càng đậm, sau khi điểm đen rơi xuống đất liền bị sương mù bao phủ, không thấy rõ bên trong đến cùng có cái gì.

Rất nhanh sương mù lan tràn đến chỗ Tần Mục, nhấn chìm thiếu niên, bên trong khói xám truyền đến tiếng bước chân nặng nề, đùng, đùng, như là từng khối từng khối đá tảng ép vào trong lòng.

Mục Thần Ký
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký Truyện Mục Thần Ký Story Chương 87: Cạm bẫy
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...