Mục Thần Ký
Chương 862: Một kiếm bay hương
- Ngoại trừ thần thức bất diệt ra, còn có kiếm đạo, thần thông tạo hóa của các phương diện.
Đại Hắc Thiên tiếp tục xem kỹ tranh đeo kiếm, mặt hiện ra vẻ tươi cười nghiền ngẫm.
Vòng mặt trời lớn màu đen sau đầu hắn có khí đen ra ra vào vào, khí đen kia là nguồn gốc hình thành bóng tối trong phạm vi vạn dặm của Đại Hắc Thiên.
- Nhưng cổ quái chính là, tồn tại Thần cảnh không kích thích thần thức bất diệt của hắn, cũng không cảm giác được thành tựu của hắn ở trên phương diện kiếm đạo, tạo hóa. Thần thông của hắn chỉ nhằm vào thần thông giả. Chúng ta không có cách nào cảm ứng được đạo pháp thần thông của hắn, chỉ có thể dựa vào mắt thường nhìn, lại khó có thể lĩnh ngộ đến tinh túy trong thần thông của hắn.
Đại Hắc Thiên cười như không cười, khen:
- Phách thể Duyên Khang này quả thật có có chút tài năng. Hủy diệt chiến thiếp hắn đơn giản, nhưng phá vỡ thần thông của hắn lại gian nan.
Trong Đại Hắc Cung, các thần của chư thiên phương bắc ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Mục ở trước Giang Lăng học cung lấy kiếm làm bút, lấy không gian làm giấy, vù vù vù, vẽ ra bức kiếm đồ của mình, chế tạo thành chiến thiếp.
Thời điểm Tần Mục vẽ rất dễ dàng thoải mái, nhưng khi kiếm đồ đưa đến nơi đây, lại khiến cho thượng thần như bọn họ cũng cảm giác vướng tay vướng chân.
- Các ngươi quay về chư thiên của mình, tuyển chọn người có thần thông xuất sắc nhất của các ngươi, bất luận tu vi cao thấp.
Đại Hắc Thiên đóng lại chiến thiếp, nói:
- Tập trung những người này lại, đưa đến nơi đây. Điều kiện duy nhất để đưa đến chỗ của ta chính là nhập đạo. Không phải thông giả trẻ tuổi nhập đạo thần, đưa qua cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.
Các thần của chư thiên phương bắc ngơ ngác nhìn nhau, một vị Thần Ma đánh bạo nói:
- Nhập đạo là khó khăn tới mức nào? Chư thiên phương bắc ta có hơn ba trăm tòa, nhân khẩu của mỗi tòa chư thiên là hơn một tỷ, nhưng muốn chọn ra một thần thông giả nhập đạo, chỉ sợ là rắc rối cho chúng ta.
Đại Hắc Thiên thản nhiên nói:
- Duyên Khang vì sao có nhiều thần thông giả nhập đạo như vậy?
- Điều này...
- Chiến tranh!
Đại Hắc Thiên đứng dậy, mặt trời lớn màu đen phía sau đầu hắn giống như có vô số sợi tơ bay ra nối liền với bóng tối, lúc hắn đi lại, trong mặt trời lớn tuôn ra khí đen giống như tơ lụa tràn ngập cảm xúc, kéo bóng tối đi theo sau lưng hắn, hắn đi lại nó cũng di chuyển theo.
- Duyên Khang từng trải tám trăm năm chiến tranh, sinh sống ở nơi chật hẹp nhỏ bé kia mọi người không thể không nghĩ hết tất cả biện pháp nâng cao chính mình, bọn họ bị chém đứt Thần Kiều, không có cách nào phi thăng Thiên Cung, cũng chỉ có thể tìm kiếm đột phá ở các phương diện.
Đại Hắc Thiên trầm giọng nói:
- Mà chiến tranh trở thành lò luyện tốt nhất khiến cho bọn họ đột phá! Chư thiên phương bắc đã yên ổn quá lâu, cho nên những tiểu tử này đều sống mơ mơ màng màng, ngay cả thần thông giả nhập đạo cũng trở thành vạn năm khó gặp. Để cho bọn họ đi đánh, đi giết, lại giống như nuôi cổ vậy, đặt ở trong một chậu, giết được chỉ còn lại có một hai cổ trùng, chính là con độc nhất kia.
Các thần của chư thiên phương bắc thấy sởn tóc gáy.
Thần Ma đầu trâu thận trọng nói:
- Môn hạ của Đại Hắc Thiên có rất nhiều đệ tử cường đại...
Đại Hắc Thiên liếc nhìn hắn một cái, cười mà như không cười nói:
- Các ngươi gạt ta, cùng Thiên Sư Văn Thiên các đầy ý nghĩ xấu định ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, bắt không được hắn, lại muốn khiến cho ta chùi đít cho các ngươi. Chúa tể của chư thiên phương bắc, là các ngươi hay là ta? Lăn xuống, thành thật tuyển chọn, một tháng sau ta muốn nhìn thấy con cổ trùng mạnh nhất mà các ngươi nuôi ra!
Các thần rời đi, quay về chư thiên của mình.
Băng sương thiên, băng tuyết trắng một màu, trong một sơn cốc cực lớn có vô số thần thông giả đang ẩn nấp ở trong thế giới băng tuyết này, chém giết lẫn nhau. Màu tuyết trắng vốn động lòng người, lúc này trong tuyết xuất hiện thêm từng vết máu giống như đóa hoa mai vậy.
Không trung có hoa tuyết nhẹ nhàng tung bay, dần dần che phủ vết máu đỏ.
Mà ngoại trừ băng cốc này ra, còn có các băng cốc khác cũng có thần thông giả đang chém giết, mỗi một thần thông giả trong băng cố đều có cùng một cảnh giới.
Các thần của Băng Sương Thiên vì tuyển chọn ra thần thông giả xuất sắc nhất, tập trung hàng vạn hàng nghìn thần thông giả lại cùng một chỗ, giống như là nuôi cổ để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, chỉ để tuyển chọn ra thần thông giả mạnh nhất, khiến cho bọn họ ở trong cuộc chiến sinh tử nhập đạo.
Đây chỉ là một tòa chư thiên của phương bắc.
Phương bắc của Nguyên Giới có hơn ba trăm tòa chư thiên lớn nhỏ, có nơi có nhân khẩu nhiều, có nơi có nhân khẩu ít, nhưng ít nhất cũng phải có mấy mươi ngàn vạn người, nhiều lại đạt hơn mấy trăm mươi ngàn vạn nhân khẩu.
Trong thời gian một tháng, thần thông giả trong mấy trăm chư thiên tử thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, rất nhiều thần thông giả cường đại được tuyển ra.
Trong này cũng có hơn mười người nhập đạo có thực lực mạnh mẽ.
Các thần của chư thiên phương bắc đúng hạn dẫn theo thần thông giả được bọn họ chọn ra, đi tới Đại Hắc Cung cầu kiến Đại Hắc Thiên.
Hơn ba trăm vị thần thông giả đứng chỉnh tề ở ngoài Đại Hắc Cung, mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn họ tràn ngập sát khí và ý chí chiến đấu, có lòng tin không gì có thể so sánh nổi.
- Không phải người nhập đạo vẫn quá nhiều.
Đại Hắc Thiên vẫn chưa để cho bọn họ vào cung, truyền chỉ nói:
- Để cho những người này nhìn chiến thiếp của phách thể Duyên Khang, chỉ làm trò cười cho người trong nghề, các ngươi muốn cho đám dế nhũi Duyên Khang chế nhạo ta sao? Để cho bọn họ tiếp tục chém giết, chỉ khi còn lại người nhập đạo. Cho dù có thể xuất hiện thêm một người nhập đạo cũng được.
Ngoài cung vừa ra lệnh, hơn ba trăm vị thần thông giả lập tức trở nên hung bạo, thần thông bạo phát ra, soi sáng bóng tối xung quanh!
Mỗi một tia sáng xé rách bóng tối sẽ có một thần thông giả ngã xuống, mất mạng xuống Hoàng Tuyền!
Qua một lúc lâu, trong cung lại một lần nữa truyền đến ý chỉ của Đại Hắc Thiên:
- Dừng!
Những thần thông giả con lại đều ngừng tay, nhìn Đại Hắc Cung sáng ngời.
Hiện tại chỉ còn lại có mười bảy người, mười bảy người này là Bán Thần trong Bán Thần có lực huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ nhập đạo, có nhuệ khí và ý chí chiến đấu không gì có thể sánh nổi!
- Đại Hắc Thiên!
Một vị Thần Ma cúi người, cất cao giọng nói:
- Ba trăm mười sáu chư thiên phương bắc ta, thần thông giả lên tới hàng trăm vạn, người tuyển chọn ra lại chỉ còn có mười bảy người! Một lần tuyển chọn, hơn trăm vạn người nằm xuống! Vì nhìn chiến thiếp của phách thể Duyên Khang, làm như vậy có đáng hay không? Hơn trăm vạn thần thông giả có thể san bằng Duyên Khang quốc mấy lần!
- Đồ không có kiến thức!
Giọng nói của Đại Hắc Thiên từ trong cung truyền đến, lạnh như băng nói:
- Ta là đang cứu các ngươi! Nếu các ngươi không cùng Văn Thiên các định ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, muốn tiêu diệt Duyên Khang chỉ là trong nháy mắt! Trăm vạn người các ngươi ước định hắn, ngàn vạn người cũng nhất định phải chết!
Trong cung có bóng tối điên cuồng phun ra, Đại Hắc Thiên đi tới. mặt trời đen sau đầu lay động bóng tối, dọc đường nuốt hết những đèn lửa đỏ đứng vững ở hai bên cung điện, khiến cho những cái đèn này không phát ra được chút ánh sáng nào.
- Thổ Bá, đại đạo thành. Tiểu Thổ Bá là thần tử U Đô, có lực lượng của Cổ Thần, cũng có năng lực của sinh linh hậu thiên. Ta chính là một Ma Thần xuất thân từ U Đô thành đạo, ta biết rõ thần tử U Đô lợi hại thế nào. Dám lập lời thề với Tiểu Thổ Bá, các ngươi thực sự to gan lớn mật!
Đại Hắc Thiên lấy ra chiến thiếp của Tần Mục chợt rung lên, treo chiến thiếp trên không trung, quát:
- Nhìn thiếp!
Mười bảy vị thần thông giả Bán Thần này nhìn về phía chiến thiếp của Tần Mục. Trong chiến thiếp, Tần Mục đeo kiếm, mỉm cười không nói.
Sau một lúc lâu, hai mắt của một vị thần thông giả nhập đạo trợn tròn mắt, thân thể không ngừng run rẩy, đột nhiên hắn quát to một tiếng, thân thể chia năm xẻ bảy, chết oan chết uổng!
Lại qua một lát, một vị khác thần thông giả nhập đạo rút kiếm vung vẩy, kiếm thế giống như ánh sáng, thân giống như điên dại.
- Kiếm pháp tốt.
Hắn đột nhiên thu kiếm đứng lại, mi tâm của hắn có một đường kiếm quang bắn ra, mi tâm lộ ra vết vết từ kiếm, máu chảy không ngừng.
Lại có một người toàn thân có cương khí điên cuồng xoay tròn, chỉ nghe có tiếng chuông lớn vang lên không dứt, coong coong coong, phù văn quanh người hắn hóa thành một cái chuông lớn, chuông lớn không ngừng chấn động, thần thông tinh diệu.
Đột nhiên, bên trong chuông có huyết quang hiện ra, khiến cái chuông từ phù văn biến thành bị nhuộm đỏ.
Chuông lớn tản đi, phù văn đổ nát, chỉ để lại một thi thể nghìn lở trăm lỗ.
Số lượng người càng lúc càng ít, rất nhanh mười bảy người chỉ còn lại có sáu người.
Sáu vị thần thông giả Bán Thần này chống đỡ thần thức bất diệt trong chiến thiếp của Tần Mục, giống như nhận được một lần rèn luyện và lĩnh ngộ lớn lao. Sáu người này thần thanh khí sáng, không ngờ bản lĩnh toàn thân lại có tiến bước không ít!
Các lớn chư thiên Thần Ma thấy thế, đều thở phào nhẹ nhõm.
- Chư thiên phương bắc có sáu người này có thể địch nổ vị phách thể Duyên Khang, cuối cùng cũng có thể cứu vãn một chút mặt mũi.
- Sáu vị thần thông giả này có tư chất siêu tuyệt, ngộ tính không tầm thường, mượn tranh đeo kiếm nâng cao chính mình, cuối cùng có thể đối mặt khiêu chiến với phách thể Duyên Khang!
- Trải qua một trận đánh này, chư thiên phương bắc ta lại xuất hiện thêm sáu vị kỳ tài khiến thiên hạ chấn động kinh ngạc. Sáu người này tương lai chắc chắn có thành tựu chấn động chư thiên!
...
Đúng vào lúc này, Đại Hắc Thiên mở miệng nói:
- Đây là cửa thứ nhất trong thử thách chiến thiếp của phách thể Duyên Khang, các ngươi thông qua cửa thử thách thứ nhất.
Trong lòng các Thần Ma của chư thiên phương bắc thầm cả kinh, chỉ nghe Đại Hắc Thiên nói:
- Tranh đeo kiếm trong chiến thiếp bị hủy, mới xem như là tiếp được chiến thiếp. Phách thể Duyên Khang này coi như là có công đạo, trong chiến thiếp ẩn chứa thần thức của hắn. Các ngươi là tu vi gì, Kiếm Thần đeo kiếm trong chiến thiếp lại sẽ thi triển ra tu vi đó cùng các ngươi đối đầu, bởi vậy không cần lo lắng hắn dùng cảnh giới chèn ép các ngươi. Hiện tại...
- Từng người bắt đầu sử dụng nguyên khí của mình kích động chiến thiếp!
Một vị thần thông giả tiến lên, sử dụng nguyên khí kích động tranh đeo kiếm, chỉ thấy Tần Mục trong tranh đeo kiếm rút kiếm ra, trong lúc nhất thời kiếm quang đầy trời, từ trong bức tranh đâm ra!
Vị thần thông giả nhập đạo kia quát lớn, thi triển ra nhập đạo thần thông của mình.
Hai loại nhập đạo thần thông lớn va chạm, uy năng quét ngang bốn phương tám hướng, dâng lên dao động cuồng bạo, thật lâu mới có thể dẹp loạn.
Trước Đại Hắc Cung, các thần vội vàng nhìn lại, chỉ thấy vị thần thông giả nhập đạo kia uy phong lẫm lẫm đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên, hắn ngửa đầu ngã, lập tức tắt thở bỏ mạng!
Các thần chư thiên phương bắc sởn tóc gáy, nhìn về phía tranh đeo kiếm, bóng dáng Tần Mục trong tranh đeo kiếm vẫn vô cùng rõ ràng, rất sống động, kiếm của hắn vẫn ở trong vỏ kiếm.
Đại Hắc Thiên lạnh lùng nói:
- Kế tiếp!
Lại một một thần thông giả nhập đạo tiến lên, đây là một vị cường giả đao pháp nhập đạo, không cần sử dụng nguyên khí kích động tranh đeo kiếm, hắn trực tiếp rút đao, thi triển tuyệt học lấy đao nhập đạo của mình, chém về phía tranh đeo kiếm!
Đao quang kiếm ảnh lóe lên trôi qua, không trung chỉ để lại từng tia tối tăm, đó là vết kiếm pháp và đao pháp xé rách không gian lưu lại.
Sau một lúc lâu, những tia nhỏ màu đen mới biến mất.
Khóe mắt vị Bán Thần đao pháp nhập đạo kia run rẩy, hắn cúi đầu nhìn lại về phía thắt lưng của mình, trong miệng lại có máu tươi ồ ồ chảy ra.
Hông của hắn xuất hiện một tia máu nhỏ, nửa người trên cùng nửa người dưới đang chậm rãi tách ra.
- Ngươi thật sự không tệ, không chết ở dưới kiếm của hắn, có thể cố gắng bồi dưỡng.
Đại Hắc Thiên hờ hững nói:
- Kế tiếp!
Một vị Thần Ma bước lên phía trước, ôm lấy người này cầm máu cho hắn, chỉ thấy hai chân của hắn và mông rơi trên mặt đất, vội vàng ôm cả nửa dưới của hắn lên, đưa đi trị liệu.
Lại có một vị thần thông giả nhập đạo tiến lên, đối mặt với tranh đeo kiếm của Tần Mục.
Thần thông của hắn bạo phát ra uy năng khủng khiếp!
...
Trên mặt đất lại có thêm hai bộ thi thể, còn có một người đã bị tàn phế, nhưng trong sáu vị thần thông giả nhập đạo lại có một vị thiếu niên Bán Thần bình yên vô sự, chống đỡ công kích của Tần Mục trong tranh đeo kiếm, thậm chí cứng rắn khiến bức tranh đeo kiếm bị phai mờ!
- Ngươi tên là gì?
Đại Hắc Thiên nhìn thiếu niên này, lộ ra vẻ mong đợi.
Thiếu niên kia cúi người, nói:
- Đệ tử là thần thông giả của Hoa Cẩm Thiên, họ Phong, tên Hóa Vũ, tổ tiên là Bách Hoa Cổ Thần.
Đại Hắc Thiên gật đầu, nói:
- Huyết mạch của ngươi cực cao, ngộ tính thật tốt, tư chất cũng xuất sắc. Ngươi có thể sử dụng nhập đạo thần thông ngăn cản kiếm đồ của hắn công kích, đồng thời khiến tranh đeo kiếm phai mờ, không tầm thường. Người lấy thần thông nhập đạo, bản lĩnh đã là hiếm có trong Nguyên Giới, nhưng muốn cùng phách thể Duyên Khang tranh hùng lại còn có chút thiếu sót.
Phong Hóa Vũ ánh mắt chớp động, có chút không chịu phục.
- Nhưng không phải là không có biện pháp bổ cứu.
Đại Hắc Thiên xoay người, đi về phía trong cung, nói:
- Đi theo ta. Chiến thiếp của phách thể Duyên Khang bị ngươi hủy diệt, hắn đã cảm ứng được, lúc này chắc hắn sẽ lên đường chạy tới đây. Hắn muốn chạy tới Đại Hắc Cung cũng phải mất ba tháng. Trong thời gian ba tháng này, ta truyền Đế Tọa tuyệt học của ta cho người, Hắc Ám Ma Già Kinh. Ta tự mình truyền thụ cho ngươi, ba tháng có thể cho tu vi thực lực của ngươi đột nhiên tăng mạnh!
Phong Hóa Vũ vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi theo hắn đi vào Đại Hắc Cung.
- Phái người đi mời Luyên Đích Khả Hãn đến đây!
Đại Hắc Thiên trầm giọng nói:
- Luyên Đích Khả Hãn đã từng đầu hàng Duyên Khang, học tập thành quả cải cách Duyên Khang, lại để hắn truyền thụ cho ngươi thành quả cải cách Duyên Khang, ngươi lại có thể cùng phách thể Duyên Khang tranh hùng! Luyên Đích hiện tại là đệ tử của ta, thực lực của hắn đã không tầm thường, tất nhiên có thể khiến cho ngươi tu hành tuyệt học của ta lại tiến thêm một bước!
Giang Lăng học cung.
Tần Mục vẫn luôn ở bên trong học cung xin học, học tập thành quả cải cách của Giang Lăng học cung trong khoảng thời gian này, rất khắc khổ dụng tâm.
Trong lúc vô tình, một tháng trôi qua, Tần Mục đã học xong, hắn đang cùng Vệ quốc công tranh đấu, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, hắn ngừng tay lại, cười nói:
- Chư thiên phương bắc đã có nhân vật tiếp được chiến thiếp của ta, Vệ Thiên Vương, ta đi tới chỗ hẹn.
Trong lòng Vệ quốc công thầm giật mình, vội vàng nói:
- Giáo chủ, chư thiên phương bắc chính là thế lực của quân địch, Đại Hắc Thiên càng là Ma Đạo Tổ, ngay cả Vũ Đấu Thiên Sư cũng không phải là địch thủ của hắn! Lần này đi, giáo chủ cần bao nhiêu cao thủ đi vào?
Tần Mục cười nói:
- Long Kỳ Lân là đủ rồi.
Vệ quốc công trợn tròn hai mắt, trong lòng hoảng hốt:
- Sao có thể chỉ dẫn theo hắn? Giáo chủ chờ mấy ngày, ta mời đệ tử trong giáo tìm kiếm bốn Đại Thiên Sư Tứ Đại Thiên Vương, đi cùng hộ pháp!
Tần Mục lắc đầu cười nói:
- Phách thể Duyên Khang còn cần Khai Hoàng Thiên Sư Thiên Vương hộ pháp sao? Chẳng phải là làm giảm danh tiếng của Duyên Khang sao? Ngươi tạm thời chiếu cố Ngự đệ cho ta, để cho hắn học tập cho giỏi, ta đi đây!
Dứt lời, hắn phân phó Yên Nhi ở lại chiếu cố cho cuộc sống hằng ngày của Ngự Thiên Tôn, hắn gọi Long Kỳ Lân, đi về phía bắc.
Trong lòng Vệ quốc công bất an, lập tức lấy ra một cái gương liên lạc với Tư Vân Hương, nói:
- Giáo chủ đi tới chư thiên phương bắc, nhanh mời bốn Đại Thiên Sư của Khai Hoàng Tứ Đại Thiên Vương đi tới chư thiên phương bắc!
Tư Vân Hương biết chuyện này rất khẩn cấp, lập tức thông báo với đường chủ các đường của Thiên Thánh giáo tìm kiếm tung tích của bốn Đại Thiên Sư Tứ Đại Thiên Vương.
Long Kỳ Lân chạy tới phương bắc, Tần Mục lại trốn ở trong gương tiếp tục nghiên cứu dấu vết những phù văn đại đạo Cổ Thần trong Thủ Tàng Các của Đạo tổ truyền cho hắn.
Trong lúc vô tình, hơn hai tháng đã qua, bọn họ đi tới phương bắc của Nguyên Giới, chỉ thấy trên bầu trời có ánh sáng các màu thoáng lưu chuyển, đó là chư thiên phương bắc treo ở trên không trung Nguyên Giới hình thành dị tượng.
Long Kỳ Lân tiếp tục đi tới, một ngày này, đột nhiên một ngọn núi cao tới vạn trượng ầm ầm ầm chấn động, hóa thành một vị thần nhân cao giọng quát hỏi, âm thanh giống như sấm, quát:
- Người tới là phách thể Tần Mục Tần của Duyên Khang sao?
Long Kỳ Lân dừng bước, nói:
- Giáo chủ, có vị sơn thần gọi ngài.
Tần Mục từ trong gương bò ra ngoài, ngửa đầu nhìn lại, sau đó cúi người chào, cười nói:
- Ta chính là Tần Mục của Duyên Khang.
Vị sơn thần này trả lễ, ồm ồm nói:
- Phách thể Duyên Khang, Đại Hắc Thiên có lệnh phách thể không cần thăm hỏi chư thiên phương bắc, trực tiếp đi tới Đại Hắc Cung là được. Cường giả chư thiên phương bắc ở Đại Hắc Cung đợi đại giá!
Hắn giơ cánh tay lên, chỉ về phía phương hướng Đại Hắc Cung:
- Phách thể chạy tới đó!
Tần Mục khẽ gật đầu, nói:
- Làm phiền. Rồng béo, thay đổi tuyến đường tới Đại Hắc Cung.
Long Kỳ Lân vội vàng thay đổi phương hướng.
Đi hai ngày, hắn chỉ thấy phía trước có bóng tối che khuất bầu trời, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không chiếu xuống được.
Trong bóng tối, trên đỉnh một ngọn núi lớn có một vị vạn trượng Thần Ma mở rộng hai cánh, giống như một con chim lớn, kêu lớn:
- Người tới là Tần Mục Tần phách thể của Duyên Khang sao?
Long Kỳ Lân dừng bước lại, Tần Mục ngửa đầu, cười nói:
- Chính là Tần mỗ.
- Ở đây chính là địa giới của Đại Hắc Cung.
Vị Thần Ma đầu chim kêu lên:
- Đại Hắc Thiên sợ ngươi không tìm được đường, lệnh cho ta ở đây chờ, chỉ đường cho các hạ.
- Cảm ơn.
Tần Mục cúi người, lệnh Long Kỳ Lân tiếp tục đi về phía trước, đi không bao xa, hắn lại thấy thần quang xông lên tận trời, có thần nhân sừng sững trong bóng tối, kêu lên:
- Tần phách thể của Duyên Khang, Đại Hắc Thiên lệnh ta ở đây chỉ đường! Phách thể mời đi bên này!
Tần Mục cảm ơn.
Lại đi hơn mười dặm, lại có một vị Ma Thần toàn thân có ánh lửa hừng hực, lửa cháy quấn quanh thân, kêu lên:
- Phách thể Duyên Khang mời bên này!
Long Kỳ Lân một đường về phía trước, không ngờ có mười vạn Thần Ma một đường đón chào, từ sát biên giới bóng tối một đường chạy tới trước Đại Hắc Cung, khiến cho tim của Long Kỳ Lân đập loạn.
Đại Hắc Thiên thống trị ba trăm mười sáu chư thiên của phương bắc, dưới quyền có mười vạn Thần Ma tinh nhuệ, dọc đường đón chào, cục diện như vậy khiến hắn khiếp sợ đến mức hận không thể chạy thoát thân.
Tần Mục vẫn lạnh lùng, lệnh Long Kỳ Lân tiếp tục đi tới.
Đợi đi tới trước Đại Hắc Cung, hắn lại thấy vô số Thần Ma có khí thế bạo phát, dị tượng dâng lên hàng vạn hàng nghìn, thậm chí ngay cả Thần Ma cảnh giới Dao Đài, Ngọc Kinh, Lăng Tiêu cũng có không ít. Trên bầu trời, dị tượng của bọn họ hình thành các loại Thiên Cung nguy nga, thân thể của các vị Thần Ma sừng sững ở trên dãy núi, nguyên thần lại trấn thủ ở trong Thiên Cung của từng người, Pháp Thiên Tượng Địa đều cường đại khác thường, có thể nói là Thần Ma múa loạn!
Đại Hắc Cung lại ở giữa các loại dị tượng này, một cầu thang tinh tế chảy thẳng tắp về phía Đại Hắc Cung, đại điện này lại đèn đuốc sáng trưng!
Long Kỳ Lân kinh hồn bạt vía, cõng Tần Mục leo lên con đường này, kiên trì đi về phía Đại Hắc Cung, hai bên là các loại Thần Ma chư thiên phương bắc với gương dữ tợn.
Tần Mục đứng ở trán của hắn, sắc mặt thản nhiên.
Cuối cùng Long Kỳ Lân đã đi lên đỉnh núi, đi tới trước Đại Hắc Cung.
Trước cung điện có ánh lửa sáng như đuốc, phía sau cung, trong bóng tối thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy được từng hoa văn sông núi ngôi sao cực lớn, đáng sợ tới mức nói không nên lời.
Tần Mục lại giống như không nhìn thấy được những dị tượng xung quanh, cất cao giọng nói:
- Tần Mục, phách thể Duyên Khang đến đây tiếp hào kiệt của chư thiên phương bắc. Mong được chỉ giáo?
Cửa cung mở rộng ra, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng sau đầu có treo một vòng mặt trời lớn màu đen ngồi ở chỗ đó.
- Phong Hóa Vũ, phách thể tới.
Giọng nói của bóng dáng kia truyền đến, không nhanh không chậm nói:
- Ba tháng tu hành này, ngươi đã không còn như xưa, hiện tại ngươi có lòng tin không?
- Có!
Trong cung có âm thanh như sấm.
- Đi thôi!
Ánh mắt Tần Mục nhìn về phía bóng dáng từ trong cung đi ra, chỉ thấy có một vị thiếu niên từ trong Đại Hắc Cung đi ra, mùi hoa xông vào mũi.
- Thần thông giả của Hoa Cẩm Thiên, Phong Hóa Vũ!
Vị thiếu niên kia cúi người.
Tần Mục từ trên đầu của Long Kỳ Lân đi xuống, mỉm cười nói:
- Tần Mục, phách thể Duyên Khang. Mời.
- Mời!
Phong Hóa Vũ bạo phát ra khí thế, thân thể di chuyển, lao về phía Tần Mục, khắp bầu trời có hào quang điên cuồng phun ra.
Tần Mục cầm kiếm hoàn, lắc mình hóa thành ba đầu sáu tay, kiếm quang chớp mắt lấp lánh hào quang!
Ánh sáng vừa lên, kiếm quang đã động, trước Đại Hắc Cung có ngư long múa loạn, tiếng kiếm thanh thúy vô cùng, đột nhiên kiếm quang biến mất, các loại gấm hoa bay lả tả từ trên cao hạ xuống.
Xung quanh Đại Hắc Cung, từng vị Thần Ma ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy nhiều loại hoa tuyệt mỹ, từ trong bóng tối trên bầu trời rơi xuống, càng lúc càng nhiều.
Cánh hoa nhẹ nhàng trôi giạt, giống như một trận mưa hoa.
Cánh hoa rơi xuống càng lúc càng nhiều, che đi thân thể của Phong Hóa Vũ.
Vị thiếu niên của Hoa Cẩm Thiên đã bị cánh hoa vùi lấp hơn phân nửa.
Tần Mục thu kiếm, nhìn về phía người ngồi bất động bên trong Đại Hắc Cung cúi người chào, sau đó hắn xoay người đi về phía Long Kỳ Lân.
Hắn ngồi ở trên đầu lớn của Long Kỳ Lân, thản nhiên nói:
- Rồng béo, chúng ta có thể đi về.
Mục Thần Ký
Đại Hắc Thiên tiếp tục xem kỹ tranh đeo kiếm, mặt hiện ra vẻ tươi cười nghiền ngẫm.
Vòng mặt trời lớn màu đen sau đầu hắn có khí đen ra ra vào vào, khí đen kia là nguồn gốc hình thành bóng tối trong phạm vi vạn dặm của Đại Hắc Thiên.
- Nhưng cổ quái chính là, tồn tại Thần cảnh không kích thích thần thức bất diệt của hắn, cũng không cảm giác được thành tựu của hắn ở trên phương diện kiếm đạo, tạo hóa. Thần thông của hắn chỉ nhằm vào thần thông giả. Chúng ta không có cách nào cảm ứng được đạo pháp thần thông của hắn, chỉ có thể dựa vào mắt thường nhìn, lại khó có thể lĩnh ngộ đến tinh túy trong thần thông của hắn.
Đại Hắc Thiên cười như không cười, khen:
- Phách thể Duyên Khang này quả thật có có chút tài năng. Hủy diệt chiến thiếp hắn đơn giản, nhưng phá vỡ thần thông của hắn lại gian nan.
Trong Đại Hắc Cung, các thần của chư thiên phương bắc ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Mục ở trước Giang Lăng học cung lấy kiếm làm bút, lấy không gian làm giấy, vù vù vù, vẽ ra bức kiếm đồ của mình, chế tạo thành chiến thiếp.
Thời điểm Tần Mục vẽ rất dễ dàng thoải mái, nhưng khi kiếm đồ đưa đến nơi đây, lại khiến cho thượng thần như bọn họ cũng cảm giác vướng tay vướng chân.
- Các ngươi quay về chư thiên của mình, tuyển chọn người có thần thông xuất sắc nhất của các ngươi, bất luận tu vi cao thấp.
Đại Hắc Thiên đóng lại chiến thiếp, nói:
- Tập trung những người này lại, đưa đến nơi đây. Điều kiện duy nhất để đưa đến chỗ của ta chính là nhập đạo. Không phải thông giả trẻ tuổi nhập đạo thần, đưa qua cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.
Các thần của chư thiên phương bắc ngơ ngác nhìn nhau, một vị Thần Ma đánh bạo nói:
- Nhập đạo là khó khăn tới mức nào? Chư thiên phương bắc ta có hơn ba trăm tòa, nhân khẩu của mỗi tòa chư thiên là hơn một tỷ, nhưng muốn chọn ra một thần thông giả nhập đạo, chỉ sợ là rắc rối cho chúng ta.
Đại Hắc Thiên thản nhiên nói:
- Duyên Khang vì sao có nhiều thần thông giả nhập đạo như vậy?
- Điều này...
- Chiến tranh!
Đại Hắc Thiên đứng dậy, mặt trời lớn màu đen phía sau đầu hắn giống như có vô số sợi tơ bay ra nối liền với bóng tối, lúc hắn đi lại, trong mặt trời lớn tuôn ra khí đen giống như tơ lụa tràn ngập cảm xúc, kéo bóng tối đi theo sau lưng hắn, hắn đi lại nó cũng di chuyển theo.
- Duyên Khang từng trải tám trăm năm chiến tranh, sinh sống ở nơi chật hẹp nhỏ bé kia mọi người không thể không nghĩ hết tất cả biện pháp nâng cao chính mình, bọn họ bị chém đứt Thần Kiều, không có cách nào phi thăng Thiên Cung, cũng chỉ có thể tìm kiếm đột phá ở các phương diện.
Đại Hắc Thiên trầm giọng nói:
- Mà chiến tranh trở thành lò luyện tốt nhất khiến cho bọn họ đột phá! Chư thiên phương bắc đã yên ổn quá lâu, cho nên những tiểu tử này đều sống mơ mơ màng màng, ngay cả thần thông giả nhập đạo cũng trở thành vạn năm khó gặp. Để cho bọn họ đi đánh, đi giết, lại giống như nuôi cổ vậy, đặt ở trong một chậu, giết được chỉ còn lại có một hai cổ trùng, chính là con độc nhất kia.
Các thần của chư thiên phương bắc thấy sởn tóc gáy.
Thần Ma đầu trâu thận trọng nói:
- Môn hạ của Đại Hắc Thiên có rất nhiều đệ tử cường đại...
Đại Hắc Thiên liếc nhìn hắn một cái, cười mà như không cười nói:
- Các ngươi gạt ta, cùng Thiên Sư Văn Thiên các đầy ý nghĩ xấu định ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, bắt không được hắn, lại muốn khiến cho ta chùi đít cho các ngươi. Chúa tể của chư thiên phương bắc, là các ngươi hay là ta? Lăn xuống, thành thật tuyển chọn, một tháng sau ta muốn nhìn thấy con cổ trùng mạnh nhất mà các ngươi nuôi ra!
Các thần rời đi, quay về chư thiên của mình.
Băng sương thiên, băng tuyết trắng một màu, trong một sơn cốc cực lớn có vô số thần thông giả đang ẩn nấp ở trong thế giới băng tuyết này, chém giết lẫn nhau. Màu tuyết trắng vốn động lòng người, lúc này trong tuyết xuất hiện thêm từng vết máu giống như đóa hoa mai vậy.
Không trung có hoa tuyết nhẹ nhàng tung bay, dần dần che phủ vết máu đỏ.
Mà ngoại trừ băng cốc này ra, còn có các băng cốc khác cũng có thần thông giả đang chém giết, mỗi một thần thông giả trong băng cố đều có cùng một cảnh giới.
Các thần của Băng Sương Thiên vì tuyển chọn ra thần thông giả xuất sắc nhất, tập trung hàng vạn hàng nghìn thần thông giả lại cùng một chỗ, giống như là nuôi cổ để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, chỉ để tuyển chọn ra thần thông giả mạnh nhất, khiến cho bọn họ ở trong cuộc chiến sinh tử nhập đạo.
Đây chỉ là một tòa chư thiên của phương bắc.
Phương bắc của Nguyên Giới có hơn ba trăm tòa chư thiên lớn nhỏ, có nơi có nhân khẩu nhiều, có nơi có nhân khẩu ít, nhưng ít nhất cũng phải có mấy mươi ngàn vạn người, nhiều lại đạt hơn mấy trăm mươi ngàn vạn nhân khẩu.
Trong thời gian một tháng, thần thông giả trong mấy trăm chư thiên tử thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, rất nhiều thần thông giả cường đại được tuyển ra.
Trong này cũng có hơn mười người nhập đạo có thực lực mạnh mẽ.
Các thần của chư thiên phương bắc đúng hạn dẫn theo thần thông giả được bọn họ chọn ra, đi tới Đại Hắc Cung cầu kiến Đại Hắc Thiên.
Hơn ba trăm vị thần thông giả đứng chỉnh tề ở ngoài Đại Hắc Cung, mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn họ tràn ngập sát khí và ý chí chiến đấu, có lòng tin không gì có thể so sánh nổi.
- Không phải người nhập đạo vẫn quá nhiều.
Đại Hắc Thiên vẫn chưa để cho bọn họ vào cung, truyền chỉ nói:
- Để cho những người này nhìn chiến thiếp của phách thể Duyên Khang, chỉ làm trò cười cho người trong nghề, các ngươi muốn cho đám dế nhũi Duyên Khang chế nhạo ta sao? Để cho bọn họ tiếp tục chém giết, chỉ khi còn lại người nhập đạo. Cho dù có thể xuất hiện thêm một người nhập đạo cũng được.
Ngoài cung vừa ra lệnh, hơn ba trăm vị thần thông giả lập tức trở nên hung bạo, thần thông bạo phát ra, soi sáng bóng tối xung quanh!
Mỗi một tia sáng xé rách bóng tối sẽ có một thần thông giả ngã xuống, mất mạng xuống Hoàng Tuyền!
Qua một lúc lâu, trong cung lại một lần nữa truyền đến ý chỉ của Đại Hắc Thiên:
- Dừng!
Những thần thông giả con lại đều ngừng tay, nhìn Đại Hắc Cung sáng ngời.
Hiện tại chỉ còn lại có mười bảy người, mười bảy người này là Bán Thần trong Bán Thần có lực huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ nhập đạo, có nhuệ khí và ý chí chiến đấu không gì có thể sánh nổi!
- Đại Hắc Thiên!
Một vị Thần Ma cúi người, cất cao giọng nói:
- Ba trăm mười sáu chư thiên phương bắc ta, thần thông giả lên tới hàng trăm vạn, người tuyển chọn ra lại chỉ còn có mười bảy người! Một lần tuyển chọn, hơn trăm vạn người nằm xuống! Vì nhìn chiến thiếp của phách thể Duyên Khang, làm như vậy có đáng hay không? Hơn trăm vạn thần thông giả có thể san bằng Duyên Khang quốc mấy lần!
- Đồ không có kiến thức!
Giọng nói của Đại Hắc Thiên từ trong cung truyền đến, lạnh như băng nói:
- Ta là đang cứu các ngươi! Nếu các ngươi không cùng Văn Thiên các định ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, muốn tiêu diệt Duyên Khang chỉ là trong nháy mắt! Trăm vạn người các ngươi ước định hắn, ngàn vạn người cũng nhất định phải chết!
Trong cung có bóng tối điên cuồng phun ra, Đại Hắc Thiên đi tới. mặt trời đen sau đầu lay động bóng tối, dọc đường nuốt hết những đèn lửa đỏ đứng vững ở hai bên cung điện, khiến cho những cái đèn này không phát ra được chút ánh sáng nào.
- Thổ Bá, đại đạo thành. Tiểu Thổ Bá là thần tử U Đô, có lực lượng của Cổ Thần, cũng có năng lực của sinh linh hậu thiên. Ta chính là một Ma Thần xuất thân từ U Đô thành đạo, ta biết rõ thần tử U Đô lợi hại thế nào. Dám lập lời thề với Tiểu Thổ Bá, các ngươi thực sự to gan lớn mật!
Đại Hắc Thiên lấy ra chiến thiếp của Tần Mục chợt rung lên, treo chiến thiếp trên không trung, quát:
- Nhìn thiếp!
Mười bảy vị thần thông giả Bán Thần này nhìn về phía chiến thiếp của Tần Mục. Trong chiến thiếp, Tần Mục đeo kiếm, mỉm cười không nói.
Sau một lúc lâu, hai mắt của một vị thần thông giả nhập đạo trợn tròn mắt, thân thể không ngừng run rẩy, đột nhiên hắn quát to một tiếng, thân thể chia năm xẻ bảy, chết oan chết uổng!
Lại qua một lát, một vị khác thần thông giả nhập đạo rút kiếm vung vẩy, kiếm thế giống như ánh sáng, thân giống như điên dại.
- Kiếm pháp tốt.
Hắn đột nhiên thu kiếm đứng lại, mi tâm của hắn có một đường kiếm quang bắn ra, mi tâm lộ ra vết vết từ kiếm, máu chảy không ngừng.
Lại có một người toàn thân có cương khí điên cuồng xoay tròn, chỉ nghe có tiếng chuông lớn vang lên không dứt, coong coong coong, phù văn quanh người hắn hóa thành một cái chuông lớn, chuông lớn không ngừng chấn động, thần thông tinh diệu.
Đột nhiên, bên trong chuông có huyết quang hiện ra, khiến cái chuông từ phù văn biến thành bị nhuộm đỏ.
Chuông lớn tản đi, phù văn đổ nát, chỉ để lại một thi thể nghìn lở trăm lỗ.
Số lượng người càng lúc càng ít, rất nhanh mười bảy người chỉ còn lại có sáu người.
Sáu vị thần thông giả Bán Thần này chống đỡ thần thức bất diệt trong chiến thiếp của Tần Mục, giống như nhận được một lần rèn luyện và lĩnh ngộ lớn lao. Sáu người này thần thanh khí sáng, không ngờ bản lĩnh toàn thân lại có tiến bước không ít!
Các lớn chư thiên Thần Ma thấy thế, đều thở phào nhẹ nhõm.
- Chư thiên phương bắc có sáu người này có thể địch nổ vị phách thể Duyên Khang, cuối cùng cũng có thể cứu vãn một chút mặt mũi.
- Sáu vị thần thông giả này có tư chất siêu tuyệt, ngộ tính không tầm thường, mượn tranh đeo kiếm nâng cao chính mình, cuối cùng có thể đối mặt khiêu chiến với phách thể Duyên Khang!
- Trải qua một trận đánh này, chư thiên phương bắc ta lại xuất hiện thêm sáu vị kỳ tài khiến thiên hạ chấn động kinh ngạc. Sáu người này tương lai chắc chắn có thành tựu chấn động chư thiên!
...
Đúng vào lúc này, Đại Hắc Thiên mở miệng nói:
- Đây là cửa thứ nhất trong thử thách chiến thiếp của phách thể Duyên Khang, các ngươi thông qua cửa thử thách thứ nhất.
Trong lòng các Thần Ma của chư thiên phương bắc thầm cả kinh, chỉ nghe Đại Hắc Thiên nói:
- Tranh đeo kiếm trong chiến thiếp bị hủy, mới xem như là tiếp được chiến thiếp. Phách thể Duyên Khang này coi như là có công đạo, trong chiến thiếp ẩn chứa thần thức của hắn. Các ngươi là tu vi gì, Kiếm Thần đeo kiếm trong chiến thiếp lại sẽ thi triển ra tu vi đó cùng các ngươi đối đầu, bởi vậy không cần lo lắng hắn dùng cảnh giới chèn ép các ngươi. Hiện tại...
- Từng người bắt đầu sử dụng nguyên khí của mình kích động chiến thiếp!
Một vị thần thông giả tiến lên, sử dụng nguyên khí kích động tranh đeo kiếm, chỉ thấy Tần Mục trong tranh đeo kiếm rút kiếm ra, trong lúc nhất thời kiếm quang đầy trời, từ trong bức tranh đâm ra!
Vị thần thông giả nhập đạo kia quát lớn, thi triển ra nhập đạo thần thông của mình.
Hai loại nhập đạo thần thông lớn va chạm, uy năng quét ngang bốn phương tám hướng, dâng lên dao động cuồng bạo, thật lâu mới có thể dẹp loạn.
Trước Đại Hắc Cung, các thần vội vàng nhìn lại, chỉ thấy vị thần thông giả nhập đạo kia uy phong lẫm lẫm đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên, hắn ngửa đầu ngã, lập tức tắt thở bỏ mạng!
Các thần chư thiên phương bắc sởn tóc gáy, nhìn về phía tranh đeo kiếm, bóng dáng Tần Mục trong tranh đeo kiếm vẫn vô cùng rõ ràng, rất sống động, kiếm của hắn vẫn ở trong vỏ kiếm.
Đại Hắc Thiên lạnh lùng nói:
- Kế tiếp!
Lại một một thần thông giả nhập đạo tiến lên, đây là một vị cường giả đao pháp nhập đạo, không cần sử dụng nguyên khí kích động tranh đeo kiếm, hắn trực tiếp rút đao, thi triển tuyệt học lấy đao nhập đạo của mình, chém về phía tranh đeo kiếm!
Đao quang kiếm ảnh lóe lên trôi qua, không trung chỉ để lại từng tia tối tăm, đó là vết kiếm pháp và đao pháp xé rách không gian lưu lại.
Sau một lúc lâu, những tia nhỏ màu đen mới biến mất.
Khóe mắt vị Bán Thần đao pháp nhập đạo kia run rẩy, hắn cúi đầu nhìn lại về phía thắt lưng của mình, trong miệng lại có máu tươi ồ ồ chảy ra.
Hông của hắn xuất hiện một tia máu nhỏ, nửa người trên cùng nửa người dưới đang chậm rãi tách ra.
- Ngươi thật sự không tệ, không chết ở dưới kiếm của hắn, có thể cố gắng bồi dưỡng.
Đại Hắc Thiên hờ hững nói:
- Kế tiếp!
Một vị Thần Ma bước lên phía trước, ôm lấy người này cầm máu cho hắn, chỉ thấy hai chân của hắn và mông rơi trên mặt đất, vội vàng ôm cả nửa dưới của hắn lên, đưa đi trị liệu.
Lại có một vị thần thông giả nhập đạo tiến lên, đối mặt với tranh đeo kiếm của Tần Mục.
Thần thông của hắn bạo phát ra uy năng khủng khiếp!
...
Trên mặt đất lại có thêm hai bộ thi thể, còn có một người đã bị tàn phế, nhưng trong sáu vị thần thông giả nhập đạo lại có một vị thiếu niên Bán Thần bình yên vô sự, chống đỡ công kích của Tần Mục trong tranh đeo kiếm, thậm chí cứng rắn khiến bức tranh đeo kiếm bị phai mờ!
- Ngươi tên là gì?
Đại Hắc Thiên nhìn thiếu niên này, lộ ra vẻ mong đợi.
Thiếu niên kia cúi người, nói:
- Đệ tử là thần thông giả của Hoa Cẩm Thiên, họ Phong, tên Hóa Vũ, tổ tiên là Bách Hoa Cổ Thần.
Đại Hắc Thiên gật đầu, nói:
- Huyết mạch của ngươi cực cao, ngộ tính thật tốt, tư chất cũng xuất sắc. Ngươi có thể sử dụng nhập đạo thần thông ngăn cản kiếm đồ của hắn công kích, đồng thời khiến tranh đeo kiếm phai mờ, không tầm thường. Người lấy thần thông nhập đạo, bản lĩnh đã là hiếm có trong Nguyên Giới, nhưng muốn cùng phách thể Duyên Khang tranh hùng lại còn có chút thiếu sót.
Phong Hóa Vũ ánh mắt chớp động, có chút không chịu phục.
- Nhưng không phải là không có biện pháp bổ cứu.
Đại Hắc Thiên xoay người, đi về phía trong cung, nói:
- Đi theo ta. Chiến thiếp của phách thể Duyên Khang bị ngươi hủy diệt, hắn đã cảm ứng được, lúc này chắc hắn sẽ lên đường chạy tới đây. Hắn muốn chạy tới Đại Hắc Cung cũng phải mất ba tháng. Trong thời gian ba tháng này, ta truyền Đế Tọa tuyệt học của ta cho người, Hắc Ám Ma Già Kinh. Ta tự mình truyền thụ cho ngươi, ba tháng có thể cho tu vi thực lực của ngươi đột nhiên tăng mạnh!
Phong Hóa Vũ vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi theo hắn đi vào Đại Hắc Cung.
- Phái người đi mời Luyên Đích Khả Hãn đến đây!
Đại Hắc Thiên trầm giọng nói:
- Luyên Đích Khả Hãn đã từng đầu hàng Duyên Khang, học tập thành quả cải cách Duyên Khang, lại để hắn truyền thụ cho ngươi thành quả cải cách Duyên Khang, ngươi lại có thể cùng phách thể Duyên Khang tranh hùng! Luyên Đích hiện tại là đệ tử của ta, thực lực của hắn đã không tầm thường, tất nhiên có thể khiến cho ngươi tu hành tuyệt học của ta lại tiến thêm một bước!
Giang Lăng học cung.
Tần Mục vẫn luôn ở bên trong học cung xin học, học tập thành quả cải cách của Giang Lăng học cung trong khoảng thời gian này, rất khắc khổ dụng tâm.
Trong lúc vô tình, một tháng trôi qua, Tần Mục đã học xong, hắn đang cùng Vệ quốc công tranh đấu, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, hắn ngừng tay lại, cười nói:
- Chư thiên phương bắc đã có nhân vật tiếp được chiến thiếp của ta, Vệ Thiên Vương, ta đi tới chỗ hẹn.
Trong lòng Vệ quốc công thầm giật mình, vội vàng nói:
- Giáo chủ, chư thiên phương bắc chính là thế lực của quân địch, Đại Hắc Thiên càng là Ma Đạo Tổ, ngay cả Vũ Đấu Thiên Sư cũng không phải là địch thủ của hắn! Lần này đi, giáo chủ cần bao nhiêu cao thủ đi vào?
Tần Mục cười nói:
- Long Kỳ Lân là đủ rồi.
Vệ quốc công trợn tròn hai mắt, trong lòng hoảng hốt:
- Sao có thể chỉ dẫn theo hắn? Giáo chủ chờ mấy ngày, ta mời đệ tử trong giáo tìm kiếm bốn Đại Thiên Sư Tứ Đại Thiên Vương, đi cùng hộ pháp!
Tần Mục lắc đầu cười nói:
- Phách thể Duyên Khang còn cần Khai Hoàng Thiên Sư Thiên Vương hộ pháp sao? Chẳng phải là làm giảm danh tiếng của Duyên Khang sao? Ngươi tạm thời chiếu cố Ngự đệ cho ta, để cho hắn học tập cho giỏi, ta đi đây!
Dứt lời, hắn phân phó Yên Nhi ở lại chiếu cố cho cuộc sống hằng ngày của Ngự Thiên Tôn, hắn gọi Long Kỳ Lân, đi về phía bắc.
Trong lòng Vệ quốc công bất an, lập tức lấy ra một cái gương liên lạc với Tư Vân Hương, nói:
- Giáo chủ đi tới chư thiên phương bắc, nhanh mời bốn Đại Thiên Sư của Khai Hoàng Tứ Đại Thiên Vương đi tới chư thiên phương bắc!
Tư Vân Hương biết chuyện này rất khẩn cấp, lập tức thông báo với đường chủ các đường của Thiên Thánh giáo tìm kiếm tung tích của bốn Đại Thiên Sư Tứ Đại Thiên Vương.
Long Kỳ Lân chạy tới phương bắc, Tần Mục lại trốn ở trong gương tiếp tục nghiên cứu dấu vết những phù văn đại đạo Cổ Thần trong Thủ Tàng Các của Đạo tổ truyền cho hắn.
Trong lúc vô tình, hơn hai tháng đã qua, bọn họ đi tới phương bắc của Nguyên Giới, chỉ thấy trên bầu trời có ánh sáng các màu thoáng lưu chuyển, đó là chư thiên phương bắc treo ở trên không trung Nguyên Giới hình thành dị tượng.
Long Kỳ Lân tiếp tục đi tới, một ngày này, đột nhiên một ngọn núi cao tới vạn trượng ầm ầm ầm chấn động, hóa thành một vị thần nhân cao giọng quát hỏi, âm thanh giống như sấm, quát:
- Người tới là phách thể Tần Mục Tần của Duyên Khang sao?
Long Kỳ Lân dừng bước, nói:
- Giáo chủ, có vị sơn thần gọi ngài.
Tần Mục từ trong gương bò ra ngoài, ngửa đầu nhìn lại, sau đó cúi người chào, cười nói:
- Ta chính là Tần Mục của Duyên Khang.
Vị sơn thần này trả lễ, ồm ồm nói:
- Phách thể Duyên Khang, Đại Hắc Thiên có lệnh phách thể không cần thăm hỏi chư thiên phương bắc, trực tiếp đi tới Đại Hắc Cung là được. Cường giả chư thiên phương bắc ở Đại Hắc Cung đợi đại giá!
Hắn giơ cánh tay lên, chỉ về phía phương hướng Đại Hắc Cung:
- Phách thể chạy tới đó!
Tần Mục khẽ gật đầu, nói:
- Làm phiền. Rồng béo, thay đổi tuyến đường tới Đại Hắc Cung.
Long Kỳ Lân vội vàng thay đổi phương hướng.
Đi hai ngày, hắn chỉ thấy phía trước có bóng tối che khuất bầu trời, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không chiếu xuống được.
Trong bóng tối, trên đỉnh một ngọn núi lớn có một vị vạn trượng Thần Ma mở rộng hai cánh, giống như một con chim lớn, kêu lớn:
- Người tới là Tần Mục Tần phách thể của Duyên Khang sao?
Long Kỳ Lân dừng bước lại, Tần Mục ngửa đầu, cười nói:
- Chính là Tần mỗ.
- Ở đây chính là địa giới của Đại Hắc Cung.
Vị Thần Ma đầu chim kêu lên:
- Đại Hắc Thiên sợ ngươi không tìm được đường, lệnh cho ta ở đây chờ, chỉ đường cho các hạ.
- Cảm ơn.
Tần Mục cúi người, lệnh Long Kỳ Lân tiếp tục đi về phía trước, đi không bao xa, hắn lại thấy thần quang xông lên tận trời, có thần nhân sừng sững trong bóng tối, kêu lên:
- Tần phách thể của Duyên Khang, Đại Hắc Thiên lệnh ta ở đây chỉ đường! Phách thể mời đi bên này!
Tần Mục cảm ơn.
Lại đi hơn mười dặm, lại có một vị Ma Thần toàn thân có ánh lửa hừng hực, lửa cháy quấn quanh thân, kêu lên:
- Phách thể Duyên Khang mời bên này!
Long Kỳ Lân một đường về phía trước, không ngờ có mười vạn Thần Ma một đường đón chào, từ sát biên giới bóng tối một đường chạy tới trước Đại Hắc Cung, khiến cho tim của Long Kỳ Lân đập loạn.
Đại Hắc Thiên thống trị ba trăm mười sáu chư thiên của phương bắc, dưới quyền có mười vạn Thần Ma tinh nhuệ, dọc đường đón chào, cục diện như vậy khiến hắn khiếp sợ đến mức hận không thể chạy thoát thân.
Tần Mục vẫn lạnh lùng, lệnh Long Kỳ Lân tiếp tục đi tới.
Đợi đi tới trước Đại Hắc Cung, hắn lại thấy vô số Thần Ma có khí thế bạo phát, dị tượng dâng lên hàng vạn hàng nghìn, thậm chí ngay cả Thần Ma cảnh giới Dao Đài, Ngọc Kinh, Lăng Tiêu cũng có không ít. Trên bầu trời, dị tượng của bọn họ hình thành các loại Thiên Cung nguy nga, thân thể của các vị Thần Ma sừng sững ở trên dãy núi, nguyên thần lại trấn thủ ở trong Thiên Cung của từng người, Pháp Thiên Tượng Địa đều cường đại khác thường, có thể nói là Thần Ma múa loạn!
Đại Hắc Cung lại ở giữa các loại dị tượng này, một cầu thang tinh tế chảy thẳng tắp về phía Đại Hắc Cung, đại điện này lại đèn đuốc sáng trưng!
Long Kỳ Lân kinh hồn bạt vía, cõng Tần Mục leo lên con đường này, kiên trì đi về phía Đại Hắc Cung, hai bên là các loại Thần Ma chư thiên phương bắc với gương dữ tợn.
Tần Mục đứng ở trán của hắn, sắc mặt thản nhiên.
Cuối cùng Long Kỳ Lân đã đi lên đỉnh núi, đi tới trước Đại Hắc Cung.
Trước cung điện có ánh lửa sáng như đuốc, phía sau cung, trong bóng tối thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy được từng hoa văn sông núi ngôi sao cực lớn, đáng sợ tới mức nói không nên lời.
Tần Mục lại giống như không nhìn thấy được những dị tượng xung quanh, cất cao giọng nói:
- Tần Mục, phách thể Duyên Khang đến đây tiếp hào kiệt của chư thiên phương bắc. Mong được chỉ giáo?
Cửa cung mở rộng ra, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng sau đầu có treo một vòng mặt trời lớn màu đen ngồi ở chỗ đó.
- Phong Hóa Vũ, phách thể tới.
Giọng nói của bóng dáng kia truyền đến, không nhanh không chậm nói:
- Ba tháng tu hành này, ngươi đã không còn như xưa, hiện tại ngươi có lòng tin không?
- Có!
Trong cung có âm thanh như sấm.
- Đi thôi!
Ánh mắt Tần Mục nhìn về phía bóng dáng từ trong cung đi ra, chỉ thấy có một vị thiếu niên từ trong Đại Hắc Cung đi ra, mùi hoa xông vào mũi.
- Thần thông giả của Hoa Cẩm Thiên, Phong Hóa Vũ!
Vị thiếu niên kia cúi người.
Tần Mục từ trên đầu của Long Kỳ Lân đi xuống, mỉm cười nói:
- Tần Mục, phách thể Duyên Khang. Mời.
- Mời!
Phong Hóa Vũ bạo phát ra khí thế, thân thể di chuyển, lao về phía Tần Mục, khắp bầu trời có hào quang điên cuồng phun ra.
Tần Mục cầm kiếm hoàn, lắc mình hóa thành ba đầu sáu tay, kiếm quang chớp mắt lấp lánh hào quang!
Ánh sáng vừa lên, kiếm quang đã động, trước Đại Hắc Cung có ngư long múa loạn, tiếng kiếm thanh thúy vô cùng, đột nhiên kiếm quang biến mất, các loại gấm hoa bay lả tả từ trên cao hạ xuống.
Xung quanh Đại Hắc Cung, từng vị Thần Ma ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy nhiều loại hoa tuyệt mỹ, từ trong bóng tối trên bầu trời rơi xuống, càng lúc càng nhiều.
Cánh hoa nhẹ nhàng trôi giạt, giống như một trận mưa hoa.
Cánh hoa rơi xuống càng lúc càng nhiều, che đi thân thể của Phong Hóa Vũ.
Vị thiếu niên của Hoa Cẩm Thiên đã bị cánh hoa vùi lấp hơn phân nửa.
Tần Mục thu kiếm, nhìn về phía người ngồi bất động bên trong Đại Hắc Cung cúi người chào, sau đó hắn xoay người đi về phía Long Kỳ Lân.
Hắn ngồi ở trên đầu lớn của Long Kỳ Lân, thản nhiên nói:
- Rồng béo, chúng ta có thể đi về.
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 862: Một kiếm bay hương
10.0/10 từ 49 lượt.