Mục Thần Ký
Chương 783: Địa mẫu nguyên quân
Tần Mục mỉm cười, để cho Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân ở lại bên ngoài, nói:
- Hiền đệ, chúng ta vào đi thôi.
Công Tôn Yến đi ở phía trước dẫn đường, Ngự Thiên Tôn mơ mơ màng màng theo Tần Mục đi vào Địa Cung này.
Ngoài điện, Thủy Kỳ Lân nơm nớp lo sợ gục đầu xuống, không dám nhìn tới đầu rồng già kia, lại không dám ngẩng đầu quan sát phượng hoàng kia.
Phượng hoàng đứng ở trước mặt bọn họ, dù bận vẫn ung dung sửa sang lại lông chim, thân thể của rồng già lại quấn quanh ở trên cây cột, gục đầu xuống, mắt già mờ đục nhìn bọn họ chằm chằm, giống như là đang đề phòng cướp vậy, đầu của nó còn muốn lớn hơn cả Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân gộp lại chung một chỗ.
Thủy Kỳ Lân càng thêm hãi hùng khiếp vía, Long Kỳ Lân ở bên cạnh không biết lấy từ nơi nào lấy ra mấy viên linh đan, đưa về phía con rồng già này nói:
- Ngài ăn không?
Thủy Kỳ Lân âm thầm kêu khổ, đã thấy con rồng già này duỗi thân thể ta, từ trên cây cột xuống, hóa thành một lão nhân đầu rồng thân người, tiếp nhận linh đan nếm thử một viên, khen:
- Thật là sướng miệng! Tiểu bối ngươi vì sao không có hóa thành hình người? Ngươi đi đường vẫn là con đường của Bán Thần nguyên thủy, dựa vào ăn để trưởng thành. Con đường này đã bị chứng minh là không thể thực hiện được. Hóa thành hình người, ngươi mới có thần tàng Thiên Cung, mới có thể tu luyện.
Long Kỳ Lân thỉnh giáo nói:
- Giáo chủ truyền thụ cho ta Tổ Long Thái Huyền Công, nói là công pháp trình độ Đế Tọa, chỉ là lúc ta tu luyện chung quy có cảm giác không đúng. Giáo chủ nói ta có huyết mạch Kỳ Lân, công pháp này không thích hợp với ta.
Con rồng già này nói:
- Thì ra là thế. Rồng là từ trong long mạch sinh ra, ta cũng từ trong long mạch sinh ra, Tổ Long Thái Huyền Công đã là tuyệt học cao cấp nhất. Chỉ là trong huyết mạch của ngươi có huyết mạch Kỳ Lân, quả thật khó có thể tu luyện Tổ Long Thái Huyền Công. Ta không có công pháp Kỳ Lân tộc, chỉ có điều nơi này có rất nhiều Kỳ Lân, vẫn có thể đi tìm bọn họ đòi chút công pháp thượng thừa. Ngươi đi theo ta!
Long Kỳ Lân đi theo hắn.
Thủy Kỳ Lân trợn tròn hai mắt:
- Dễ nói chuyện như vậy sao?
Con rồng già này dẫn dắt hắn đi tới trước một tòa đế lăng, thô giọng nói:
- Lô Thủ Nghĩa, Lô Thủ Nghĩa!
Một con Kỳ Lân đá chậm rãi dần lột xác đá, hóa thành một con Hỏa Kỳ Lân uy phong lẫm lẫm, nói:
- Long Vương gọi ta làm gì?
- Nơi này có một hậu bối, có huyết mạch của Long tộc ta và Kỳ Lân tộc của ngươi, nhưng không có công pháp tu luyện của Kỳ Lân tộc, ngươi truyền hắn một ít công pháp là được.
Con rồng già này nói:
- Ta ăn linh đan của hắn, cần phải cho hắn chút lợi ích.
Con Hỏa Kỳ Lân kia nhìn một chút Long Kỳ Lân, nói:
- Hóa ra là vừa tên tiểu tử kia, còn có linh đan không?
Long Kỳ Lân cuống cuồng lấy ra một ít linh đan, nói:
- Vừa rồi thấy ca ca uy mãnh, bởi vậy không dám tiến lên tiếp lời.
Con Hỏa Kỳ Lân kia không khỏi đắc ý, nói:
- Chúng ta nhận lệnh trấn thủ đế lăng, tất nhiên phải uy mãnh một chút.
Đột nhiên Kỳ Lân trước đế lăng khác đều hồi phục lại, mỗi một con chân đạp tường vân hạ xuống xung quanh Long Kỳ Lân, cười nói:
- Thơm quá, thơm quá!
Long Kỳ Lân lấy ra càng nhiều linh đan, tặng cho bọn họ, nói:
- Ta vừa mới đi qua nơi này, bị các vị ca ca làm cho khiếp sợ đến mức muốn tè ra quần.
Những Kỳ Lân rất hưởng thụ, cười nói:
- Chúng ta hù dọa ngươi, để tránh có những kẻ hại dân hại nước chạy vào.
Long Kỳ Lân lấy ra tất cả linh đan của mình, con rồng già cũng được chia một ít, mọi người đều cùng Long Kỳ Lân xưng huynh gọi đệ, rất linh hoạt.
Trong lòng Long Kỳ Lân cảm động không hiểu:
- May là bởi vì ta có huyết thống của rồng cùng Kỳ Lân, giáo chủ chế luyện linh đan cũng chiếu cố khẩu vị của hai tộc, lúc này mới có thể đáp lời cùng bọn họ.
- Huynh đệ, huyết thống của ngươi kiêm hai tộc Long tộc cùng Kỳ Lân tộc, điều này lại có chút phiền phức, khó trách ngươi khó có thể biến hóa.
Một vị Bán Thần Kỳ Lân nói:
- Nếu ngươi đồng thời tu luyện hai loại công pháp, rất khó bao quát được nhiều mặt, chúng ta tới giúp ngươi thay đổi một chút.
Trước cung điện, Thủy Kỳ Lân nhìn thấy được những bá chủ trong Bán Thần vây quanh ở bên cạnh Long Kỳ Lân, bắt tay dạy hắn tu luyện như thế nào, không nhịn được cảm thấy cực kỳ hâm mộ:
- Đều là là vật cưỡi, vì sao hắn thoáng cái lại lẩn vào trong Bán Thần thượng tầng, ta lại phải sống ở chỗ này bị con phượng hoàng này nhìn chằm chằm vào...
Phượng hoàng này vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên nhỏ giọng cả giận nói:
- Ngươi có linh đan sao?
Thủy Kỳ Lân đàng hoàng nói:
- Không có.
Con phượng hoàng này không để ý tới hắn nữa, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Thủy Kỳ Lân buồn bã:
- Lam lão gia khi nào mới có khả năng học được chế luyện linh đan đây?
Địa Cung quá lớn, đi vào cửa cũng cần tốn một khoảng thời gian, khiến cho Tần Mục trong thoáng chốc lại nhớ tới thời đại man hoan, cuồng dã của Long Hán.
Ngự Thiên Tôn nhìn cung điện này, có chút mê man, lẩm bẩm nói:
- Ta hình như đã tới nơi đây, nơi này có chút quen thuộc...
Tần Mục bước chậm lại, mong đợi nói:
- Hiền đệ có thể nhớ tới cái gì hay không?
Ngự Thiên Tôn càng thêm mê man, gõ một cái vào đầu mình, lắc đầu nói:
- Ta cũng nghĩ không ra được gì cả... Ca, ta cảm thấy ta hình như không phải là đệ đệ ruột của ngươi!
Vẻ mặt hắn nghiêm túc.
Tần Mục bật cười, nói:
- Ngươi đang nói cái gì? Ngươi họ Lam, ta họ Tần, chúng ta tất nhiên không phải là huynh đệ ruột thịt.
Hắn bước nhanh đuổi theo Công Tôn Yến, quan sát bố trí trong đại điện, trong điện bố trí đơn giản, trên tường cũng không thấy bức tranh vẽ trên tường, chỉ có trên mặt đất bằng phẳng có một ít tranh vẽ.
Phía sau lưng Tần Mục hiện lên nguyên thần, từ trên cao nhìn xuống, lúc này mới thấy rõ được bức tranh trên mặt đất.
Những hình vẽ này rất lớn, trong đó có một bức tranh là thiên địa sơ khai, một cây đại thụ cắm rễ ở trên mặt đất cổ xưa, chống lại gió nước lửa trong thiên địa điên cuồng phun ra.
Ở dưới gốc đại thụ này có một nữ tử đang nằm, từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, bên cạnh có một nam tử vươn tay ra, làm ra bộ dạng muốn kéo nàng lên.
Mà trên bầu trời lại có một ánh sáng tạo thành người khổng lồ, trong lòng đất lại có một quái nhân sừng trâu đầu hổ.
Sắc mặt của Ngự Thiên Tôn càng thêm buồn bã, khẽ nói:
- Ta lại biết được ta là nhặt được, cha mẹ ruột của ta ở nơi nào?
Tần Mục nhìn xuống bức tranh vẽ trên mặt đất dưới chân, nghe hắn nói vậy suýt nữa ngã nhào, không nhịn được lắc đầu:
- Trong đầu của Ngự Thiên Tôn đang chứa những thứ gì vậy?
Hắn nhìn về phía bức tranh thứ hai, trong bức tranh này lại là nữ tử kia và cây đại thụ đỉnh thiên lập địa, lá cây hóa thành mỗi một chư thiên lớn nhỏ, trong những chư thiên này, rất nhiều Bán Thần, Cổ Thần đang vui sướng sinh hoạt, dưới tàng cây, đại thụ rễ kéo dài ở trong đại lục, hóa thành các loại sơn mạch, sông, hình thành nhiều loại long mạch.
Có mấy cái long mạch lâu ngày thành linh, hóa thành Thần Long, đang lột xác.
- Cha mẹ ruột?
Lúc này, sóng thần thức của Địa Mẫu Nguyên Quân truyền đến, không hiểu nói:
- Ngự Thiên Tôn, cha mẹ của ngươi chết từ lâu, ngươi không nhớ sao?
Ngự Thiên Tôn ngẩn người một lát, đầu quay sang phía khác, lặng lẽ lau nước mắt.
Tần Mục không chú ý tới bức tranh trên mặt đất nữa, hắn theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy phát ra thần thức chính là một mảnh ánh sáng, tia sáng kia không giống với ánh sáng do cung điện phát ra, cung điện tản ra ánh sáng quá mức sáng ngời, ánh sáng này lại rất là ôn hòa, hình như ẩn chứa lực lượng sinh mạng.
Trong ánh sáng có thần thức cổ xưa giống như sóng ánh sáng hơi rung chuyển, trong sóng ánh sáng lại có một nữ tử bơi qua bơi lại.
Phía sau nữ tử kia là một trái tim do ánh sáng ngưng tụ thành thực chất tạo thành, trong trái tim cắm một thanh kiếm sắt rỉ rét loang lổ.
Tần Mục cẩn thận quan sát, thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia, nàng giống với bức tượng thần ở trong miếu.
Hắn còn nhìn thấy được, rất nhiều rễ cây giống như huyết quản từ trong trái tim kia kéo dài ra.
- Lẽ nào là những cái rễ cây trong thế giới dưới lòng đất này? Vậy trái tim kia là...
Trong lòng hắn thoáng động, trong ánh sáng, trái tim kia vô cùng lớn, dường như ẩn thân ở trong một không gian lớn, nhìn như ở trong điện, thật ra lại rất xa.
- Ngươi chắc là Ngự Thiên Tôn, ta cảm ứng được chúc phúc của ta.
Nữ tử kia ở trước trái tim bơi qua bơi lại, cách màn ánh sáng chồng chất nhìn về phía bọn họ, thần thức cổ xưa đang dao động rất nhỏ, nhưng truyền tới trong đầu đám người Tần Mục lại hóa thành tiếng nổ lớn giống như tiếng chuông:
- Thời điểm ngươi mở ra linh thai thần tàng, ta với thần chỉ cổ xưa khác hạ xuống, ta cũng chúc phúc cho ngươi. Trong thân thể của ngươi còn mang theo chúc phúc của ta, ta sẽ không nhận sai. Nhưng vì sao ngươi không nhận ra ta, không nhớ rõ quá khứ sao?
Tần Mục nói:
- Địa Mẫu Nguyên Quân, hồn phách của hắn không được đầy đủ, mất trí nhớ.
- Thì ra là thế.
nữ tử trong ánh sáng này chán nản nói:
- Ngự Thiên Tôn chết khi nào? Là bị ám toán chết ở trong Dao Trì thịnh hội trăm vạn năm trước sao? Sau này khi ba Thiên Đình cùng tồn tại, bản cung đã từng nghe nói Ngự Thiên Tôn còn sống ở trên đời, vì vậy trước vẫn luôn kiểm tra xem xét, nhìn thấy Ngự Thiên Tôn kia tuy rằng phong hoa tuyệt đại, nhưng lại kém hơn Ngự Thiên Tôn trong ký ức của ta, hơn nữa trên người không có chúc phúc của các thần. Lúc đó ta có chút nghi ngờ Ngự Thiên Tôn kia cũng không phải là Ngự Thiên Tôn thật sự.
Tần Mục nói:
- Ngự Thiên Tôn thật sự bị ám sát ở trong Dao Trì thịnh hội.
Nữ tử trong ánh sáng này nói:
- Quả nhiên là như thế. Như vậy ngươi làm thế nào bảo tồn thân thể của hắn đến bây giờ, sau đó giúp hắn tạo lại linh hồn?
Sắc mặt Tần Mục không thay đổi, cười nói:
- Nguyên Quân vì sao lại nói như vậy? Không phải là ta bảo tồn thân thể của hắn, là âm soa của U Đô mời ta đi vào, bảo là muốn ta cứu sống lại một người, ta mới ra tay giúp Ngự Thiên Tôn sống lại.
Nữ tử kia cách không trung nhìn hắn, sau một lúc lâu, cười nói:
- Ta còn tưởng rằng lúc Dao Trì thịnh hội, ngươi cũng ở đó.
Tần Mục ngạc nhiên, bật cười nói:
- Nguyên Quân nói đùa! Dao Trì thịnh hội là chuyện trăm vạn năm trước kia, ta làm sao có thể ở nơi đó?
Nữ tử kia nói:
- Dao Trì thịnh hội, khi Ngự Thiên Tôn bị hại, ta đã từng dùng thần thức bao phủ Dao Trì, nhìn thấy một người, ta cảm thấy khí chất của ngươi cùng người đó có chút tương tự, chỉ là gương mặt khác nhau, cho nên vừa rồi mới hỏi câu này. Thiên Âm nương nương từng nhắc về ngươi với ta. Ngươi hẳn nên biết mục đích bản cung mời ngươi tới đây chứ?
Tần Mục nghiêm nghị nói:
- Nguyên Quân chắc hẳn nhìn thấy được Thiên Âm nương nương chết đi sống lại, bởi vậy mời ta đến đây giúp Nguyên Quân thi pháp, để Nguyên Quân sống lại!
Nữ tử kia lộ ra vẻ tươi cười:
- Thiên Âm nương nương khen ngươi không dứt miệng, nói ngươi là đại pháp sư thiên hạ vô song, cho nên bản cung mời đại pháp sư đến đây.
Tần Mục sải bước tiến lên, cẩn thận quan sát nữ tử trong ánh sáng, sau một lúc lâu, hắn lắc đầu nói:
- Nguyên Quân, ngài không có thân thể, chỉ sợ cho dù ta có thể giúp ngài tụ lại ba hồn, ngài cũng không có cách nào sống lại. Thân thể của Nguyên Quân ở đâu?
Nữ tử trong ánh sáng này nói:
- Bị đám loạn thần tặc tử kia chém mất, thanh kiếm trong trái tim của bản cung cũng do do đám loạn thần tặc tử kia gây nên. May là bọn họ xem thường bản cung, không biết bản cung có lực sinh mạng kinh người, cho nên để địa hồn ta giấu ở trong trái tim chạy trốn được. Nhưng hai hồn khác thì bị bọn họ đánh cho hồn phi phách tán. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giúp bản cung tập trung tới hai hồn khác, bản cung tự có thủ đoạn sống lại.
Tần Mục thở phào một cái, nói:
- Chỉ là tập trung hai hồn, tuy rằng tốn sức, nhưng ta chắc hẳn vẫn có thể làm được. Nhưng Nguyên Quân có tu vi thực lực phải vượt qua Thiên Âm nương nương, tu vi cảnh giới của ta bây giờ không biết có thể làm được không.
Hắn bóc lá liễu ở mi tâm, từ từ phát động pháp lực, phía sau hình thành một cánh cửa Thừa Thiên, nói:
- Đám loạn thần tặc tử kia sát hại Nguyên Quân là ai? Vì sao bọn họ nắm giữ thực lực kinh khủng như thế, không ngờ có thể mưu hại tồn tại như Nguyên Quân vậy?
Nữ tử trong ánh sáng cắn răng, hận ý ngập trời, lạnh lùng nói:
- Thiên Minh!
Trái tim của Tần Mục co thắt kịch liệt.
Ánh mắt của nữ tử trong ánh sáng giống như tia điện, rơi vào trên người của hắn, nghi ngờ nói:
- Đại pháp sư, vì sao ngươi nghe được hai chữ Thiên Minh, khí huyết của ngươi lại đột nhiên chấn động kịch liệt, trái tim cũng đập mạnh vài cái vậy?
Mục Thần Ký
- Hiền đệ, chúng ta vào đi thôi.
Công Tôn Yến đi ở phía trước dẫn đường, Ngự Thiên Tôn mơ mơ màng màng theo Tần Mục đi vào Địa Cung này.
Ngoài điện, Thủy Kỳ Lân nơm nớp lo sợ gục đầu xuống, không dám nhìn tới đầu rồng già kia, lại không dám ngẩng đầu quan sát phượng hoàng kia.
Phượng hoàng đứng ở trước mặt bọn họ, dù bận vẫn ung dung sửa sang lại lông chim, thân thể của rồng già lại quấn quanh ở trên cây cột, gục đầu xuống, mắt già mờ đục nhìn bọn họ chằm chằm, giống như là đang đề phòng cướp vậy, đầu của nó còn muốn lớn hơn cả Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân gộp lại chung một chỗ.
Thủy Kỳ Lân càng thêm hãi hùng khiếp vía, Long Kỳ Lân ở bên cạnh không biết lấy từ nơi nào lấy ra mấy viên linh đan, đưa về phía con rồng già này nói:
- Ngài ăn không?
Thủy Kỳ Lân âm thầm kêu khổ, đã thấy con rồng già này duỗi thân thể ta, từ trên cây cột xuống, hóa thành một lão nhân đầu rồng thân người, tiếp nhận linh đan nếm thử một viên, khen:
- Thật là sướng miệng! Tiểu bối ngươi vì sao không có hóa thành hình người? Ngươi đi đường vẫn là con đường của Bán Thần nguyên thủy, dựa vào ăn để trưởng thành. Con đường này đã bị chứng minh là không thể thực hiện được. Hóa thành hình người, ngươi mới có thần tàng Thiên Cung, mới có thể tu luyện.
Long Kỳ Lân thỉnh giáo nói:
- Giáo chủ truyền thụ cho ta Tổ Long Thái Huyền Công, nói là công pháp trình độ Đế Tọa, chỉ là lúc ta tu luyện chung quy có cảm giác không đúng. Giáo chủ nói ta có huyết mạch Kỳ Lân, công pháp này không thích hợp với ta.
Con rồng già này nói:
- Thì ra là thế. Rồng là từ trong long mạch sinh ra, ta cũng từ trong long mạch sinh ra, Tổ Long Thái Huyền Công đã là tuyệt học cao cấp nhất. Chỉ là trong huyết mạch của ngươi có huyết mạch Kỳ Lân, quả thật khó có thể tu luyện Tổ Long Thái Huyền Công. Ta không có công pháp Kỳ Lân tộc, chỉ có điều nơi này có rất nhiều Kỳ Lân, vẫn có thể đi tìm bọn họ đòi chút công pháp thượng thừa. Ngươi đi theo ta!
Long Kỳ Lân đi theo hắn.
Thủy Kỳ Lân trợn tròn hai mắt:
- Dễ nói chuyện như vậy sao?
Con rồng già này dẫn dắt hắn đi tới trước một tòa đế lăng, thô giọng nói:
- Lô Thủ Nghĩa, Lô Thủ Nghĩa!
Một con Kỳ Lân đá chậm rãi dần lột xác đá, hóa thành một con Hỏa Kỳ Lân uy phong lẫm lẫm, nói:
- Long Vương gọi ta làm gì?
- Nơi này có một hậu bối, có huyết mạch của Long tộc ta và Kỳ Lân tộc của ngươi, nhưng không có công pháp tu luyện của Kỳ Lân tộc, ngươi truyền hắn một ít công pháp là được.
Con rồng già này nói:
- Ta ăn linh đan của hắn, cần phải cho hắn chút lợi ích.
Con Hỏa Kỳ Lân kia nhìn một chút Long Kỳ Lân, nói:
- Hóa ra là vừa tên tiểu tử kia, còn có linh đan không?
Long Kỳ Lân cuống cuồng lấy ra một ít linh đan, nói:
- Vừa rồi thấy ca ca uy mãnh, bởi vậy không dám tiến lên tiếp lời.
Con Hỏa Kỳ Lân kia không khỏi đắc ý, nói:
- Chúng ta nhận lệnh trấn thủ đế lăng, tất nhiên phải uy mãnh một chút.
Đột nhiên Kỳ Lân trước đế lăng khác đều hồi phục lại, mỗi một con chân đạp tường vân hạ xuống xung quanh Long Kỳ Lân, cười nói:
- Thơm quá, thơm quá!
Long Kỳ Lân lấy ra càng nhiều linh đan, tặng cho bọn họ, nói:
- Ta vừa mới đi qua nơi này, bị các vị ca ca làm cho khiếp sợ đến mức muốn tè ra quần.
Những Kỳ Lân rất hưởng thụ, cười nói:
- Chúng ta hù dọa ngươi, để tránh có những kẻ hại dân hại nước chạy vào.
Long Kỳ Lân lấy ra tất cả linh đan của mình, con rồng già cũng được chia một ít, mọi người đều cùng Long Kỳ Lân xưng huynh gọi đệ, rất linh hoạt.
Trong lòng Long Kỳ Lân cảm động không hiểu:
- May là bởi vì ta có huyết thống của rồng cùng Kỳ Lân, giáo chủ chế luyện linh đan cũng chiếu cố khẩu vị của hai tộc, lúc này mới có thể đáp lời cùng bọn họ.
- Huynh đệ, huyết thống của ngươi kiêm hai tộc Long tộc cùng Kỳ Lân tộc, điều này lại có chút phiền phức, khó trách ngươi khó có thể biến hóa.
Một vị Bán Thần Kỳ Lân nói:
- Nếu ngươi đồng thời tu luyện hai loại công pháp, rất khó bao quát được nhiều mặt, chúng ta tới giúp ngươi thay đổi một chút.
Trước cung điện, Thủy Kỳ Lân nhìn thấy được những bá chủ trong Bán Thần vây quanh ở bên cạnh Long Kỳ Lân, bắt tay dạy hắn tu luyện như thế nào, không nhịn được cảm thấy cực kỳ hâm mộ:
- Đều là là vật cưỡi, vì sao hắn thoáng cái lại lẩn vào trong Bán Thần thượng tầng, ta lại phải sống ở chỗ này bị con phượng hoàng này nhìn chằm chằm vào...
Phượng hoàng này vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên nhỏ giọng cả giận nói:
- Ngươi có linh đan sao?
Thủy Kỳ Lân đàng hoàng nói:
- Không có.
Con phượng hoàng này không để ý tới hắn nữa, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Thủy Kỳ Lân buồn bã:
- Lam lão gia khi nào mới có khả năng học được chế luyện linh đan đây?
Địa Cung quá lớn, đi vào cửa cũng cần tốn một khoảng thời gian, khiến cho Tần Mục trong thoáng chốc lại nhớ tới thời đại man hoan, cuồng dã của Long Hán.
Ngự Thiên Tôn nhìn cung điện này, có chút mê man, lẩm bẩm nói:
- Ta hình như đã tới nơi đây, nơi này có chút quen thuộc...
Tần Mục bước chậm lại, mong đợi nói:
- Hiền đệ có thể nhớ tới cái gì hay không?
Ngự Thiên Tôn càng thêm mê man, gõ một cái vào đầu mình, lắc đầu nói:
- Ta cũng nghĩ không ra được gì cả... Ca, ta cảm thấy ta hình như không phải là đệ đệ ruột của ngươi!
Vẻ mặt hắn nghiêm túc.
Tần Mục bật cười, nói:
- Ngươi đang nói cái gì? Ngươi họ Lam, ta họ Tần, chúng ta tất nhiên không phải là huynh đệ ruột thịt.
Hắn bước nhanh đuổi theo Công Tôn Yến, quan sát bố trí trong đại điện, trong điện bố trí đơn giản, trên tường cũng không thấy bức tranh vẽ trên tường, chỉ có trên mặt đất bằng phẳng có một ít tranh vẽ.
Phía sau lưng Tần Mục hiện lên nguyên thần, từ trên cao nhìn xuống, lúc này mới thấy rõ được bức tranh trên mặt đất.
Những hình vẽ này rất lớn, trong đó có một bức tranh là thiên địa sơ khai, một cây đại thụ cắm rễ ở trên mặt đất cổ xưa, chống lại gió nước lửa trong thiên địa điên cuồng phun ra.
Ở dưới gốc đại thụ này có một nữ tử đang nằm, từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, bên cạnh có một nam tử vươn tay ra, làm ra bộ dạng muốn kéo nàng lên.
Mà trên bầu trời lại có một ánh sáng tạo thành người khổng lồ, trong lòng đất lại có một quái nhân sừng trâu đầu hổ.
Sắc mặt của Ngự Thiên Tôn càng thêm buồn bã, khẽ nói:
- Ta lại biết được ta là nhặt được, cha mẹ ruột của ta ở nơi nào?
Tần Mục nhìn xuống bức tranh vẽ trên mặt đất dưới chân, nghe hắn nói vậy suýt nữa ngã nhào, không nhịn được lắc đầu:
- Trong đầu của Ngự Thiên Tôn đang chứa những thứ gì vậy?
Hắn nhìn về phía bức tranh thứ hai, trong bức tranh này lại là nữ tử kia và cây đại thụ đỉnh thiên lập địa, lá cây hóa thành mỗi một chư thiên lớn nhỏ, trong những chư thiên này, rất nhiều Bán Thần, Cổ Thần đang vui sướng sinh hoạt, dưới tàng cây, đại thụ rễ kéo dài ở trong đại lục, hóa thành các loại sơn mạch, sông, hình thành nhiều loại long mạch.
Có mấy cái long mạch lâu ngày thành linh, hóa thành Thần Long, đang lột xác.
- Cha mẹ ruột?
Lúc này, sóng thần thức của Địa Mẫu Nguyên Quân truyền đến, không hiểu nói:
- Ngự Thiên Tôn, cha mẹ của ngươi chết từ lâu, ngươi không nhớ sao?
Ngự Thiên Tôn ngẩn người một lát, đầu quay sang phía khác, lặng lẽ lau nước mắt.
Tần Mục không chú ý tới bức tranh trên mặt đất nữa, hắn theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy phát ra thần thức chính là một mảnh ánh sáng, tia sáng kia không giống với ánh sáng do cung điện phát ra, cung điện tản ra ánh sáng quá mức sáng ngời, ánh sáng này lại rất là ôn hòa, hình như ẩn chứa lực lượng sinh mạng.
Trong ánh sáng có thần thức cổ xưa giống như sóng ánh sáng hơi rung chuyển, trong sóng ánh sáng lại có một nữ tử bơi qua bơi lại.
Phía sau nữ tử kia là một trái tim do ánh sáng ngưng tụ thành thực chất tạo thành, trong trái tim cắm một thanh kiếm sắt rỉ rét loang lổ.
Tần Mục cẩn thận quan sát, thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia, nàng giống với bức tượng thần ở trong miếu.
Hắn còn nhìn thấy được, rất nhiều rễ cây giống như huyết quản từ trong trái tim kia kéo dài ra.
- Lẽ nào là những cái rễ cây trong thế giới dưới lòng đất này? Vậy trái tim kia là...
Trong lòng hắn thoáng động, trong ánh sáng, trái tim kia vô cùng lớn, dường như ẩn thân ở trong một không gian lớn, nhìn như ở trong điện, thật ra lại rất xa.
- Ngươi chắc là Ngự Thiên Tôn, ta cảm ứng được chúc phúc của ta.
Nữ tử kia ở trước trái tim bơi qua bơi lại, cách màn ánh sáng chồng chất nhìn về phía bọn họ, thần thức cổ xưa đang dao động rất nhỏ, nhưng truyền tới trong đầu đám người Tần Mục lại hóa thành tiếng nổ lớn giống như tiếng chuông:
- Thời điểm ngươi mở ra linh thai thần tàng, ta với thần chỉ cổ xưa khác hạ xuống, ta cũng chúc phúc cho ngươi. Trong thân thể của ngươi còn mang theo chúc phúc của ta, ta sẽ không nhận sai. Nhưng vì sao ngươi không nhận ra ta, không nhớ rõ quá khứ sao?
Tần Mục nói:
- Địa Mẫu Nguyên Quân, hồn phách của hắn không được đầy đủ, mất trí nhớ.
- Thì ra là thế.
nữ tử trong ánh sáng này chán nản nói:
- Ngự Thiên Tôn chết khi nào? Là bị ám toán chết ở trong Dao Trì thịnh hội trăm vạn năm trước sao? Sau này khi ba Thiên Đình cùng tồn tại, bản cung đã từng nghe nói Ngự Thiên Tôn còn sống ở trên đời, vì vậy trước vẫn luôn kiểm tra xem xét, nhìn thấy Ngự Thiên Tôn kia tuy rằng phong hoa tuyệt đại, nhưng lại kém hơn Ngự Thiên Tôn trong ký ức của ta, hơn nữa trên người không có chúc phúc của các thần. Lúc đó ta có chút nghi ngờ Ngự Thiên Tôn kia cũng không phải là Ngự Thiên Tôn thật sự.
Tần Mục nói:
- Ngự Thiên Tôn thật sự bị ám sát ở trong Dao Trì thịnh hội.
Nữ tử trong ánh sáng này nói:
- Quả nhiên là như thế. Như vậy ngươi làm thế nào bảo tồn thân thể của hắn đến bây giờ, sau đó giúp hắn tạo lại linh hồn?
Sắc mặt Tần Mục không thay đổi, cười nói:
- Nguyên Quân vì sao lại nói như vậy? Không phải là ta bảo tồn thân thể của hắn, là âm soa của U Đô mời ta đi vào, bảo là muốn ta cứu sống lại một người, ta mới ra tay giúp Ngự Thiên Tôn sống lại.
Nữ tử kia cách không trung nhìn hắn, sau một lúc lâu, cười nói:
- Ta còn tưởng rằng lúc Dao Trì thịnh hội, ngươi cũng ở đó.
Tần Mục ngạc nhiên, bật cười nói:
- Nguyên Quân nói đùa! Dao Trì thịnh hội là chuyện trăm vạn năm trước kia, ta làm sao có thể ở nơi đó?
Nữ tử kia nói:
- Dao Trì thịnh hội, khi Ngự Thiên Tôn bị hại, ta đã từng dùng thần thức bao phủ Dao Trì, nhìn thấy một người, ta cảm thấy khí chất của ngươi cùng người đó có chút tương tự, chỉ là gương mặt khác nhau, cho nên vừa rồi mới hỏi câu này. Thiên Âm nương nương từng nhắc về ngươi với ta. Ngươi hẳn nên biết mục đích bản cung mời ngươi tới đây chứ?
Tần Mục nghiêm nghị nói:
- Nguyên Quân chắc hẳn nhìn thấy được Thiên Âm nương nương chết đi sống lại, bởi vậy mời ta đến đây giúp Nguyên Quân thi pháp, để Nguyên Quân sống lại!
Nữ tử kia lộ ra vẻ tươi cười:
- Thiên Âm nương nương khen ngươi không dứt miệng, nói ngươi là đại pháp sư thiên hạ vô song, cho nên bản cung mời đại pháp sư đến đây.
Tần Mục sải bước tiến lên, cẩn thận quan sát nữ tử trong ánh sáng, sau một lúc lâu, hắn lắc đầu nói:
- Nguyên Quân, ngài không có thân thể, chỉ sợ cho dù ta có thể giúp ngài tụ lại ba hồn, ngài cũng không có cách nào sống lại. Thân thể của Nguyên Quân ở đâu?
Nữ tử trong ánh sáng này nói:
- Bị đám loạn thần tặc tử kia chém mất, thanh kiếm trong trái tim của bản cung cũng do do đám loạn thần tặc tử kia gây nên. May là bọn họ xem thường bản cung, không biết bản cung có lực sinh mạng kinh người, cho nên để địa hồn ta giấu ở trong trái tim chạy trốn được. Nhưng hai hồn khác thì bị bọn họ đánh cho hồn phi phách tán. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giúp bản cung tập trung tới hai hồn khác, bản cung tự có thủ đoạn sống lại.
Tần Mục thở phào một cái, nói:
- Chỉ là tập trung hai hồn, tuy rằng tốn sức, nhưng ta chắc hẳn vẫn có thể làm được. Nhưng Nguyên Quân có tu vi thực lực phải vượt qua Thiên Âm nương nương, tu vi cảnh giới của ta bây giờ không biết có thể làm được không.
Hắn bóc lá liễu ở mi tâm, từ từ phát động pháp lực, phía sau hình thành một cánh cửa Thừa Thiên, nói:
- Đám loạn thần tặc tử kia sát hại Nguyên Quân là ai? Vì sao bọn họ nắm giữ thực lực kinh khủng như thế, không ngờ có thể mưu hại tồn tại như Nguyên Quân vậy?
Nữ tử trong ánh sáng cắn răng, hận ý ngập trời, lạnh lùng nói:
- Thiên Minh!
Trái tim của Tần Mục co thắt kịch liệt.
Ánh mắt của nữ tử trong ánh sáng giống như tia điện, rơi vào trên người của hắn, nghi ngờ nói:
- Đại pháp sư, vì sao ngươi nghe được hai chữ Thiên Minh, khí huyết của ngươi lại đột nhiên chấn động kịch liệt, trái tim cũng đập mạnh vài cái vậy?
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 783: Địa mẫu nguyên quân
10.0/10 từ 49 lượt.