Mục Thần Ký
Chương 739: U Thiên Tôn Vừa Cười Vừa Khóc
- Tần huynh, Mục huynh!
Âm Thiên Tử xuất hiện sau lưng nam tử trẻ tuổi kia, cười nói:
- Còn có Ngưu Bôn tiền bối! Các ngươi xông đại họa lớn rồi! Dao Trì này là địa phương của Đế hậu, các ngươi đập nát nơi đây, Đế hậu khó bảo đảm sẽ không gây khó dễ cho các ngươi. Ngự Thiên Tôn, ba vị này chính là Tần Khai sư huynh, Mục Thanh sư huynh, còn có Ngưu Bôn tiền bối ta đã nhắc với các ngươi lúc trước.
Lúc này, Lăng Thiên Tôn mới biết được “tên” của đám người Tần Mục, hơn nữa còn là tên giả.
Nàng một lòng một dạ tập trung nghiên cứu, đối những chuyện khác lại cảm giác chậm chạp, nàng cảm thấy Tần Mục và Khai Hoàng sẽ là người trong đồng đạo của nàng, lại quên hỏi thăm tên của bọn họ.
Tần Mục nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia, thầm nghĩ:
- Hắn chính là Ngự Thiên Tôn? Người đầu tiên mở ra linh thai thần tàng?
Ngự Thiên Tôn chính là người xác định hệ thống tu luyện thần tàng kia, hơn nữa còn có khả năng là người mở ra hệ thống tu luyện Thiên Cung, mở ra linh thai, thậm chí nguyên thần phi thăng Thiên Cung, đối với người của đời sau có thể tầm thường, đương nhiên phi thăng Thiên Cung vẫn rất khó, chỉ có điều từ xưa tới nay cũng có vô số thần chỉ làm được đến bước này.
Nhưng đối với người thời kỳ viễn cổ còn không biết tu luyện là thứ gì, đây tuyệt đối giống như tiên phong lúc khai thiên lập địa!
Ngự Thiên Tôn tự nhiên sáng tạo ra hệ thống tu luyện thần tàng, tuyệt đối là xứng đáng với hai chữ Thiên Tôn!
Tần Mục quan sát Ngự Thiên Tôn, một thân như ngọc, ôn hòa, thản nhiên, hắn đứng ở nơi đó giống như một cây hoa quỳnh, con mắt giống như giọt sương lấp lánh, tâm có ánh sáng.
Tần Mục chào, cười nói:
- Nghe đại danh của Ngự Thiên Tôn đã lâu, hôm nay mới được nhìn thấy. Quả thật là danh bất hư truyền.
Ngự Thiên Tôn nói:
- Mục huynh cùng Tần huynh có đạo pháp thần thông huy hoàng khí thế, vừa rồi hai người giao phong, khiến của Dao Trì phải chấn động kinh ngạc, khiến cho chúng ta lúc này mới biết trên người có người, trên trời có trời. Ngưu Bôn tiền bối lại còn có tuyệt kỹ chấn động Thiên Đình, khiến người ta không ngừng hâm mộ. Thứ lỗi cho tại hạ mắt vụng về tai ngu ngốc, từ trước chưa từng nghe nói qua uy danh của ba vị. Xin hỏi ba vị từ đâu đến?
Tần Mục cùng Khai Hoàng liếc mắt nhìn nhau, Khai Hoàng khách khí nói:
- Chúng ta là người ơ địa phương nhỏ tới, Ngự Thiên Tôn nổi danh khắp thiên hạ, lần này lại tổ chức Dao Trì thịnh hội, bởi vậy chúng ta nghe tin đến đây. Chỉ là hai người chúng ta tính tình không tốt, một lời không hợp lại đánh nhau, có chút liều lĩnh, vẫn mong Ngự Thiên Tôn thứ lỗi.
Ngự Thiên Tôn cười nói:
- Cái này không sao. Nơi này bị đánh hỏng, ta đã mời người chỉnh sửa, ở đây không phải là chỗ nói chuyện, không bằng mời ba vị dời bước đi tới Tiểu Trúc của Dao Trì, nơi đó là cung khác của Đế hậu nương nương, vững chắc hơn ở đây rất nhiều.
Lăng Thiên Tôn có chút không quá cam tâm tình nguyện, đang muốn nói, Ngự Thiên Tôn ôn hòa cười nói:
- Lăng Thiên Tôn, cung điện của nàng cũng bị hủy rồi, bây giờ không phải là một chỗ đặt chân tốt, nàng cũng đi tới cung khác của nương nương đi.
Lăng Thiên Tôn suy nghĩ một lát, chỉ đành phải gật đầu.
Ngự Thiên Tôn đi ở phía trước dẫn đường, ánh mắt chớp động, nói:
- Tần huynh, Mục huynh, ta quan sát thấy đạo pháp thần thông của hai vị đã vượt ra khỏi phàm tục, thần công nhập thánh, hơn không biết bao nhiêu chúng sinh. Hai vị có thành tựu cực cao, đã cao đến mức ngay cả ta cũng không hiểu, xin hỏi hai vị có lai lịch sư thừa thế nào?
- Tìm hiểu loạn thôi.
Tần Mục buồn bực nói.
Khai Hoàng cười nói:
- Tính tình hai người chúng ta không tốt, gặp mặt lại đánh nhau. Đánh một hồi, đạo pháp thần thông lại trở nên như vậy. Ngự Thiên Tôn mới là thiên tài chân chính, khai sáng ra thần tàng, tạo phúc cho hậu thế, thật khiến cho người ta phải bội phục.
Âm Thiên Tử lộ ra vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Lúc trước ở trên lưng Đại Côn, bọn họ giống như là mới lần đầu gặp mặt, hai bên không nhận biết. Vì sao hiện tại, Tần Khai lại nói bọn họ đánh một hồi, đạo pháp thần thông lại tiến bộ? Những lời này không giống như nói thật.
Cho dù, hắn nghĩ đến điểm này, lại không có nói rõ ra.
Ngự Thiên Tôn hơi nhíu mày, cười nói:
- Hai vị không muốn nói nhiều, ta cũng không miễn cưỡng. Lần này tuy rằng có rất nhiều thần thông giả tới tụ hợp, nhân tài nhiều như cá diếc qua sông, nhưng thật sự đáng để vào mắt, chỉ có ba vị. Đi qua con cầu nổi trước mặt này chính là Dao Trì Tiểu Trúc, không có bị hủy.
Phía trước, một cây cầu bay ngang qua không trung, không có gì chống đỡ, kéo dài lơ lửng ở trên biển, rất nhiều thần thông giả đi ở trên cầu, đi tới một hải đảo khác.
Tần Mục quay đầu nhìn lại, bảo đảo Dao Trì bị ba người bọn họ chơi đùa đổ nát, rất nhiều Bán Thần bay tới, đang tu chỉnh những cung điện bị đánh vỡ.
Ngự Thiên Tôn vừa đi vừa nhìn mặt biển có gợn sóng lăn tăn, phía xa đang có hai vị Cổ Thần rút vị Cổ Thần đang cắm đầu vào trong biển ra, vị Cổ Thần này bị trâu già đánh cho hôn mê, đầu cắm vào trong biển.
Còn có vài con rùa già đang từ dưới mặt biển trồi lên, từng Thần Sơn và Thánh Sơn trên thân chúng từ đáy biển dâng lên, nước biển từ trên núi chạy xuống, hình thành từng thác nước.
Đây là do trâu già nổi nóng, tạo thành phá hủy.
- Thiên Đế có ý chí rộng rãi, sẽ không tính toán cùng ba vị.
Ngự Thiên Tôn cười mà như không cười nói:
- Chỉ có điều, Đế hậu nương nương có thể sẽ nổi giận, ba vị cần phải cẩn thận một chút... U Thiên Tôn!
Hắn gọi một thiếu niên, thiếu niên kia đã đi về phía Dao Trì Tiểu Trúc, vừa đi vừa vô cùng buồn chán ném từng phù văn về phía mặt biển.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, vị U Thiên Tôn này ném ra phù văn không ngờ có chút tương tự với văn tự của U Đô, phù văn ném xuống biển, lại nổ khiến cho mấy con cá lớn lật người.
- U Thiên Tôn đã mở ra thần tàng sinh tử? Tại sao là có tính nết như tiểu hài tử vậy?
Trong lòng hắn buồn bực.
Trên đầu U Thiên Tôn có một búi tóc nhỏ, trong mũi phun ra nước mũi, sau gáy đeo một chiếc mặt nạ quỷ, mặt nạ là một khuôn mặt tươi cười, nhưng dưới hai mắt của mặt nạ lại có dòng nước mắt.
Vị Thiên Tôn không giống với mấy vị Thiên Tôn Tần Mục nhìn thấy lúc trước, hình như tính cách có chút quái gở, cho dù là Ngự Thiên Tôn chủ động chào hỏi hắn, hắn cũng lạnh lùng, chỉ giương mắt nhìn Ngự Thiên Tôn, lại nhìn đám người Tần Mục Khai Hoàng, sau đó tiếp tục vô cùng buồn chán ném phù văn của U Đô.
Tần Mục hiếu kỳ quan sát U Thiên Tôn, U Thiên Tôn mở ra sinh tử bí cảnh, hắn tinh thông phù văn của U Đô là chuyện đương nhiên, chắc hẳn hắn cũng am hiểu thần thông U Đô.
Ở thời kỳ viễn cổ này, tinh thông thần thông U Đô chính là thông sinh tử, đã là thành tựu rất nổi bật.
- U Thiên Tôn...
Tần Mục lấy ra quyển sách nhỏ, cười nói:
- Có thể ký tên cho ta hay không?
U Thiên Tôn liếc nhìn hắn một cái, nhìn mi tâm của hắn một lát, đột nhiên có chút hứng thú, nói:
- Con mắt ở mi tâm của ngươi thật cổ quái.
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, cười nói:
- Đã bị ngươi nhìn ra. Thực lực của ta quá mạnh mẽ, không thể không phong ấn lại con mắt của ta, để tránh chọc ra sai lầm.
U Thiên Tôn giơ tay lên, muốn bóc lá liễu ở mi tâm của hắn ra, Tần Mục vội vàng ngăn cản.
U Thiên Tôn lập tức không vui, phóng người, từ trên cầu nổi nhảy xuống:
- Không nhìn thì không nhìn, không có gì lạ cả!
Tần Mục nhìn về phía dưới cầu, đã thấy U Thiên Tôn không có rơi vào trên mặt biển, mà lấy ra một thuyền giấy nhỏ, thuyền giấy càng lúc càng lớn, hắn rơi vào trên thuyền giấy, thuyền giấy lại lướt về phía chỗ hải đảo của Dao Trì Tiểu Trúc.
- Thuyền giấy này...
Tần Mục giật mình, mặt nạ quỷ trên gáy U Thiên Tôn đột nhiên mở miệng, nhìn về phía hắn thè lưỡi.
Tần Mục bị dọa cho giật mình, mặt nạ này lại làm ra dạng mặt quỷ, không động tĩnh.
- Đừng để ở trong lòng, U Thiên Tôn vẫn luôn là tính tình tiểu hài tử như vậy.
Ngự Thiên Tôn nói:
- Hắn sớm không có phụ thân, là mẫu thân hắn nuôi lớn, nhưng mẫu thân hắn luôn yếu ớt nhiều bệnh, vẫn bị bệnh nặng quấn thân. Khi ta biết hắn, hắn lại không thích nói chuyện, chỉ có chừng mười tuổi, đang chiếu cố mẫu thân nằm liệt ở trên giường. Hắn nói với ta, hắn muốn sáng tạo ra một loại pháp môn có thể khiến cho mẫu thân hắn không chết. Qua mấy năm, hắn lại mở ra thần tàng sinh tử.
Khai Hoàng nói:
- Hắn là một hiếu tử, nhưng mở ra thần tàng sinh tử cũng không thể cứu lại tính mạng của mẫu thân hắn.
Âm Thiên Tử ở bên cạnh nói:
- Nghe nói mẫu thân hắn bệnh chết trước khi hắn mở ra thần tàng sinh tử, U Thiên Tôn lại càng quái gở hơn lúc trước, lần trước hắn còn nói muốn đi gặp Thổ Bá, cướp hồn phách của mẫu thân hắn về. Thực sự là to gan lớn mật.
Hắn lắc đầu.
Ngự Thiên Tôn nói:
- Thật ra hắn đã gặp Thổ Bá.
Âm Thiên Tử hơi ngẩn người ra, Ngự Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Khi hắn mở ra thần tàng sinh tử, Thổ Bá liền tới gặp hắn. Hắn khẩn cầu Thổ Bá thu hồi danh hiệu Thiên Tôn, cũng không cần Thổ Bá ban thưởng thọ hắn trường sinh bất tử, hắn chỉ cầu mẫu thân hắn trường sinh bất tử. Đúng vào lúc này, mẫu thân hắn đã ốm chết, linh hồn vào U Đô. Thổ Bá công bằng chính trực vô tư, sẽ không vì hắn thay đổi quy định của U Đô. Cho nên hắn mới nói tương lai muốn đi vào U Đô cướp hồn phách của mẫu thân hắn trở về.
Tần Mục nhìn thuyền giấy bay đi, trong đầu hiện lên lại là một bóng người khác, người kia cũng ngồi chiếc thuyền nhỏ, chính là lão nhân ngồi ở mũi thuyền dưới chiếc đèn bão.
Hắn sẽ là vị Thiên Tề Nhân Thánh Vương kia sao?
Nếu đúng vậy, năm đó U Thiên Tôn làm thế nào từng bước trở thành Thiên Tề Nhân Thánh Vương?
Hắn có từ chỗ của Thổ Bá cứu được mẫu thân của mình ra hay không?
Thuyền giấy yếu ớt đi về phía trước, lặng lẽ không một tiếng động, thiếu niên trên thuyền đeo một chiếc mặt nạ vừa cười vừa khóc.
Tần Mục tất nhiên giật mình kinh sợ, nhớ tới mẫu thân của mình.
Ngự Thiên Tôn nói:
- Mục huynh dường như có tâm sự.
Tần Mục miễn cưỡng cười:
- Nhìn thấy được U Thiên Tôn, nghĩ đến mình, cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên.
Ngự Thiên Tôn dường như suy nghĩ tới điều gì, cười nói:
- Lấy bản lĩnh của Mục huynh hiện tại, gọi là Thiên Tôn cũng là chuyện đương nhiên. Ta chuẩn bị bẩm báo lên Thiên Đế, có thể Thiên Đế sẽ phong Tần huynh, Mục huynh làm Tần Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn. Đến lúc đó, lại có chín vị Thiên Tôn.
Hắn cười ha hả.
Sắc mặt của Âm Thiên Tử có chút khó coi, trong lòng mệt mỏi, không khỏi sinh ra một chút mất mác và đố kị.
Khai Hoàng lắc đầu nói:
- Gọi là Thiên Tôn là cho người có thành tựu lớn, ta không xứng nắm giữ danh hiệu Thiên Tôn. Ta với Mục huynh...
Tần Mục cười lạnh nói:
- Đừng gọi ta là Mục huynh, ta không đảm đương nổi!
Khai Hoàng rướn mày, hừ một tiếng. Trâu già phía sau bọn họ vẫn im lặng không lên tiếng, chợt nặng nề ho khan một tiếng, lộ ra ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Ngự Thiên Tôn nhìn thấy vậy, mỉm cười:
- Ba người này thật sự cổ quái.
Khai Hoàng tiếp tục nói:
- Ta với Mục Thanh tuy rằng có thần thông đạo pháp vẫn không tính là tệ, nhưng cũng không kinh thế hãi tục tiên phong, không đảm đương nổi cái danh hiệu này.
Ngự Thiên Tôn cười ha ha nói:
- Hai vị sư huynh, nếu các sư huynh không đảm đương nổi, ai còn có thể làm được lên? Hai vị ở bảo đảo Dao Trì đánh một trận, đâu chỉ là kinh diễm? Đơn giản là kinh thế hãi tục! Thực sự không dám giấu giếm, ta tự nhận là người có đạo pháp thần thông không tệ, trong thiên hạ người có thể vượt qua ta, cũng chỉ có Cổ Thần, những người khác đều tầm thường. Nhưng khi nhìn thấy hai vị, ta mới biết trời cao đất rộng, mới biết được cái gì gọi là đạo pháp thần thông thật sự! Các huynh là người sáng lập đạo pháp thần thông, duy nhất hai người xứng với cái tên Thiên Tôn!
Hắn cười nói:
- Nếu các ngươi tự nhận cũng không đảm đương nổi, như vậy bảy Thiên Tôn chúng ta cũng phải bỏ đi danh hiệu Thiên Tôn, không bằng quy ẩn!
Tần Mục chớp chớp mắt, vị Ngự Thiên Tôn này thật sự nhân trung hào kiệt, bất kể nói hay làm việc, cũng làm cho người ta cảm giác giống như đứng trong gió xuân ấm áp, thật đúng là khéo léo.
Người như thế là trời sinh đứng đầu, khiến người ta bất giác nảy sinh ra thiện cảm!
Phía trước chính là Dao Trì Tiểu Trúc.
Đến nơi này, Tần Mục mới biết được cái gì gọi là Tiểu Trúc.
Ở đây cung điện tráng lệ ngược lại bình thường, dù sao cũng là biệt cung của Đế hậu nương nương, nhưng nếu để ở, cung điện này thật sự quá lớn, lớn đến không thể tưởng tượng nổi!
Chỉ cần là cây cột trước cửa cũng cao tới hơn hai trăm trượng!
Ở đây, bất kỳ vật gì cũng lớn hơn bình thường gấp mấy trăm lần thậm chí hơn gấp một nghìn lần!
Có thể tưởng tượng được, Đế hậu nương nương sinh sống ở nơi này chỉ sợ cũng cao hơn người bình thường gấp trăm lần!
Ngự Thiên Tôn nói:
- Đợi sau khi Thiên Đình thịnh hội diễn ra, xác định danh hiệu Thiên Đình xong, ta lại báo lên với Thiên Đế, mời bệ hạ ban thưởng phong hiệu.
Tần Mục cám ơn, cười nói:
- Nếu như có thể có danh hiệu Thiên Tôn, nhất định sẽ vô cùng cảm kích Ngự Thiên Tôn!
Khai Hoàng nhíu mày:
- Người gọi là Mục Thanh này thực sự biét luồn cúi!
Bên cạnh trâu già lại ho khan một tiếng. Khai Hoàng chỉ đành phải nhẫn nhịn không phát tác, để tránh vị Thần Ma này lại một lần nữa nổi giận.
Ngự Thiên Tôn cười ha ha nói:
- Đều là chuyện nhỏ thôi, là các huynh nên được, ta chỉ là giúp hai vị tranh thủ một chút. Thực sự không dám giấu giếm, lần này Dao Trì đại hội, ta muốn làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là ta tìm được biện pháp trường sinh bất tử, có thể khiến cho thần thông giả trong thiên hạ tiến thêm một bước, cùng cấp với thần, hơn nữa tu vi thực lực cũng sẽ càng lúc càng cao. Chuyện thứ hai chính là...
Mục Thần Ký
Âm Thiên Tử xuất hiện sau lưng nam tử trẻ tuổi kia, cười nói:
- Còn có Ngưu Bôn tiền bối! Các ngươi xông đại họa lớn rồi! Dao Trì này là địa phương của Đế hậu, các ngươi đập nát nơi đây, Đế hậu khó bảo đảm sẽ không gây khó dễ cho các ngươi. Ngự Thiên Tôn, ba vị này chính là Tần Khai sư huynh, Mục Thanh sư huynh, còn có Ngưu Bôn tiền bối ta đã nhắc với các ngươi lúc trước.
Lúc này, Lăng Thiên Tôn mới biết được “tên” của đám người Tần Mục, hơn nữa còn là tên giả.
Nàng một lòng một dạ tập trung nghiên cứu, đối những chuyện khác lại cảm giác chậm chạp, nàng cảm thấy Tần Mục và Khai Hoàng sẽ là người trong đồng đạo của nàng, lại quên hỏi thăm tên của bọn họ.
Tần Mục nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia, thầm nghĩ:
- Hắn chính là Ngự Thiên Tôn? Người đầu tiên mở ra linh thai thần tàng?
Ngự Thiên Tôn chính là người xác định hệ thống tu luyện thần tàng kia, hơn nữa còn có khả năng là người mở ra hệ thống tu luyện Thiên Cung, mở ra linh thai, thậm chí nguyên thần phi thăng Thiên Cung, đối với người của đời sau có thể tầm thường, đương nhiên phi thăng Thiên Cung vẫn rất khó, chỉ có điều từ xưa tới nay cũng có vô số thần chỉ làm được đến bước này.
Nhưng đối với người thời kỳ viễn cổ còn không biết tu luyện là thứ gì, đây tuyệt đối giống như tiên phong lúc khai thiên lập địa!
Ngự Thiên Tôn tự nhiên sáng tạo ra hệ thống tu luyện thần tàng, tuyệt đối là xứng đáng với hai chữ Thiên Tôn!
Tần Mục quan sát Ngự Thiên Tôn, một thân như ngọc, ôn hòa, thản nhiên, hắn đứng ở nơi đó giống như một cây hoa quỳnh, con mắt giống như giọt sương lấp lánh, tâm có ánh sáng.
Tần Mục chào, cười nói:
- Nghe đại danh của Ngự Thiên Tôn đã lâu, hôm nay mới được nhìn thấy. Quả thật là danh bất hư truyền.
Ngự Thiên Tôn nói:
- Mục huynh cùng Tần huynh có đạo pháp thần thông huy hoàng khí thế, vừa rồi hai người giao phong, khiến của Dao Trì phải chấn động kinh ngạc, khiến cho chúng ta lúc này mới biết trên người có người, trên trời có trời. Ngưu Bôn tiền bối lại còn có tuyệt kỹ chấn động Thiên Đình, khiến người ta không ngừng hâm mộ. Thứ lỗi cho tại hạ mắt vụng về tai ngu ngốc, từ trước chưa từng nghe nói qua uy danh của ba vị. Xin hỏi ba vị từ đâu đến?
Tần Mục cùng Khai Hoàng liếc mắt nhìn nhau, Khai Hoàng khách khí nói:
- Chúng ta là người ơ địa phương nhỏ tới, Ngự Thiên Tôn nổi danh khắp thiên hạ, lần này lại tổ chức Dao Trì thịnh hội, bởi vậy chúng ta nghe tin đến đây. Chỉ là hai người chúng ta tính tình không tốt, một lời không hợp lại đánh nhau, có chút liều lĩnh, vẫn mong Ngự Thiên Tôn thứ lỗi.
Ngự Thiên Tôn cười nói:
- Cái này không sao. Nơi này bị đánh hỏng, ta đã mời người chỉnh sửa, ở đây không phải là chỗ nói chuyện, không bằng mời ba vị dời bước đi tới Tiểu Trúc của Dao Trì, nơi đó là cung khác của Đế hậu nương nương, vững chắc hơn ở đây rất nhiều.
Lăng Thiên Tôn có chút không quá cam tâm tình nguyện, đang muốn nói, Ngự Thiên Tôn ôn hòa cười nói:
- Lăng Thiên Tôn, cung điện của nàng cũng bị hủy rồi, bây giờ không phải là một chỗ đặt chân tốt, nàng cũng đi tới cung khác của nương nương đi.
Lăng Thiên Tôn suy nghĩ một lát, chỉ đành phải gật đầu.
Ngự Thiên Tôn đi ở phía trước dẫn đường, ánh mắt chớp động, nói:
- Tần huynh, Mục huynh, ta quan sát thấy đạo pháp thần thông của hai vị đã vượt ra khỏi phàm tục, thần công nhập thánh, hơn không biết bao nhiêu chúng sinh. Hai vị có thành tựu cực cao, đã cao đến mức ngay cả ta cũng không hiểu, xin hỏi hai vị có lai lịch sư thừa thế nào?
- Tìm hiểu loạn thôi.
Tần Mục buồn bực nói.
Khai Hoàng cười nói:
- Tính tình hai người chúng ta không tốt, gặp mặt lại đánh nhau. Đánh một hồi, đạo pháp thần thông lại trở nên như vậy. Ngự Thiên Tôn mới là thiên tài chân chính, khai sáng ra thần tàng, tạo phúc cho hậu thế, thật khiến cho người ta phải bội phục.
Âm Thiên Tử lộ ra vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Lúc trước ở trên lưng Đại Côn, bọn họ giống như là mới lần đầu gặp mặt, hai bên không nhận biết. Vì sao hiện tại, Tần Khai lại nói bọn họ đánh một hồi, đạo pháp thần thông lại tiến bộ? Những lời này không giống như nói thật.
Cho dù, hắn nghĩ đến điểm này, lại không có nói rõ ra.
Ngự Thiên Tôn hơi nhíu mày, cười nói:
- Hai vị không muốn nói nhiều, ta cũng không miễn cưỡng. Lần này tuy rằng có rất nhiều thần thông giả tới tụ hợp, nhân tài nhiều như cá diếc qua sông, nhưng thật sự đáng để vào mắt, chỉ có ba vị. Đi qua con cầu nổi trước mặt này chính là Dao Trì Tiểu Trúc, không có bị hủy.
Phía trước, một cây cầu bay ngang qua không trung, không có gì chống đỡ, kéo dài lơ lửng ở trên biển, rất nhiều thần thông giả đi ở trên cầu, đi tới một hải đảo khác.
Tần Mục quay đầu nhìn lại, bảo đảo Dao Trì bị ba người bọn họ chơi đùa đổ nát, rất nhiều Bán Thần bay tới, đang tu chỉnh những cung điện bị đánh vỡ.
Ngự Thiên Tôn vừa đi vừa nhìn mặt biển có gợn sóng lăn tăn, phía xa đang có hai vị Cổ Thần rút vị Cổ Thần đang cắm đầu vào trong biển ra, vị Cổ Thần này bị trâu già đánh cho hôn mê, đầu cắm vào trong biển.
Còn có vài con rùa già đang từ dưới mặt biển trồi lên, từng Thần Sơn và Thánh Sơn trên thân chúng từ đáy biển dâng lên, nước biển từ trên núi chạy xuống, hình thành từng thác nước.
Đây là do trâu già nổi nóng, tạo thành phá hủy.
- Thiên Đế có ý chí rộng rãi, sẽ không tính toán cùng ba vị.
Ngự Thiên Tôn cười mà như không cười nói:
- Chỉ có điều, Đế hậu nương nương có thể sẽ nổi giận, ba vị cần phải cẩn thận một chút... U Thiên Tôn!
Hắn gọi một thiếu niên, thiếu niên kia đã đi về phía Dao Trì Tiểu Trúc, vừa đi vừa vô cùng buồn chán ném từng phù văn về phía mặt biển.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, vị U Thiên Tôn này ném ra phù văn không ngờ có chút tương tự với văn tự của U Đô, phù văn ném xuống biển, lại nổ khiến cho mấy con cá lớn lật người.
- U Thiên Tôn đã mở ra thần tàng sinh tử? Tại sao là có tính nết như tiểu hài tử vậy?
Trong lòng hắn buồn bực.
Trên đầu U Thiên Tôn có một búi tóc nhỏ, trong mũi phun ra nước mũi, sau gáy đeo một chiếc mặt nạ quỷ, mặt nạ là một khuôn mặt tươi cười, nhưng dưới hai mắt của mặt nạ lại có dòng nước mắt.
Vị Thiên Tôn không giống với mấy vị Thiên Tôn Tần Mục nhìn thấy lúc trước, hình như tính cách có chút quái gở, cho dù là Ngự Thiên Tôn chủ động chào hỏi hắn, hắn cũng lạnh lùng, chỉ giương mắt nhìn Ngự Thiên Tôn, lại nhìn đám người Tần Mục Khai Hoàng, sau đó tiếp tục vô cùng buồn chán ném phù văn của U Đô.
Tần Mục hiếu kỳ quan sát U Thiên Tôn, U Thiên Tôn mở ra sinh tử bí cảnh, hắn tinh thông phù văn của U Đô là chuyện đương nhiên, chắc hẳn hắn cũng am hiểu thần thông U Đô.
Ở thời kỳ viễn cổ này, tinh thông thần thông U Đô chính là thông sinh tử, đã là thành tựu rất nổi bật.
- U Thiên Tôn...
Tần Mục lấy ra quyển sách nhỏ, cười nói:
- Có thể ký tên cho ta hay không?
U Thiên Tôn liếc nhìn hắn một cái, nhìn mi tâm của hắn một lát, đột nhiên có chút hứng thú, nói:
- Con mắt ở mi tâm của ngươi thật cổ quái.
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, cười nói:
- Đã bị ngươi nhìn ra. Thực lực của ta quá mạnh mẽ, không thể không phong ấn lại con mắt của ta, để tránh chọc ra sai lầm.
U Thiên Tôn giơ tay lên, muốn bóc lá liễu ở mi tâm của hắn ra, Tần Mục vội vàng ngăn cản.
U Thiên Tôn lập tức không vui, phóng người, từ trên cầu nổi nhảy xuống:
- Không nhìn thì không nhìn, không có gì lạ cả!
Tần Mục nhìn về phía dưới cầu, đã thấy U Thiên Tôn không có rơi vào trên mặt biển, mà lấy ra một thuyền giấy nhỏ, thuyền giấy càng lúc càng lớn, hắn rơi vào trên thuyền giấy, thuyền giấy lại lướt về phía chỗ hải đảo của Dao Trì Tiểu Trúc.
- Thuyền giấy này...
Tần Mục giật mình, mặt nạ quỷ trên gáy U Thiên Tôn đột nhiên mở miệng, nhìn về phía hắn thè lưỡi.
Tần Mục bị dọa cho giật mình, mặt nạ này lại làm ra dạng mặt quỷ, không động tĩnh.
- Đừng để ở trong lòng, U Thiên Tôn vẫn luôn là tính tình tiểu hài tử như vậy.
Ngự Thiên Tôn nói:
- Hắn sớm không có phụ thân, là mẫu thân hắn nuôi lớn, nhưng mẫu thân hắn luôn yếu ớt nhiều bệnh, vẫn bị bệnh nặng quấn thân. Khi ta biết hắn, hắn lại không thích nói chuyện, chỉ có chừng mười tuổi, đang chiếu cố mẫu thân nằm liệt ở trên giường. Hắn nói với ta, hắn muốn sáng tạo ra một loại pháp môn có thể khiến cho mẫu thân hắn không chết. Qua mấy năm, hắn lại mở ra thần tàng sinh tử.
Khai Hoàng nói:
- Hắn là một hiếu tử, nhưng mở ra thần tàng sinh tử cũng không thể cứu lại tính mạng của mẫu thân hắn.
Âm Thiên Tử ở bên cạnh nói:
- Nghe nói mẫu thân hắn bệnh chết trước khi hắn mở ra thần tàng sinh tử, U Thiên Tôn lại càng quái gở hơn lúc trước, lần trước hắn còn nói muốn đi gặp Thổ Bá, cướp hồn phách của mẫu thân hắn về. Thực sự là to gan lớn mật.
Hắn lắc đầu.
Ngự Thiên Tôn nói:
- Thật ra hắn đã gặp Thổ Bá.
Âm Thiên Tử hơi ngẩn người ra, Ngự Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Khi hắn mở ra thần tàng sinh tử, Thổ Bá liền tới gặp hắn. Hắn khẩn cầu Thổ Bá thu hồi danh hiệu Thiên Tôn, cũng không cần Thổ Bá ban thưởng thọ hắn trường sinh bất tử, hắn chỉ cầu mẫu thân hắn trường sinh bất tử. Đúng vào lúc này, mẫu thân hắn đã ốm chết, linh hồn vào U Đô. Thổ Bá công bằng chính trực vô tư, sẽ không vì hắn thay đổi quy định của U Đô. Cho nên hắn mới nói tương lai muốn đi vào U Đô cướp hồn phách của mẫu thân hắn trở về.
Tần Mục nhìn thuyền giấy bay đi, trong đầu hiện lên lại là một bóng người khác, người kia cũng ngồi chiếc thuyền nhỏ, chính là lão nhân ngồi ở mũi thuyền dưới chiếc đèn bão.
Hắn sẽ là vị Thiên Tề Nhân Thánh Vương kia sao?
Nếu đúng vậy, năm đó U Thiên Tôn làm thế nào từng bước trở thành Thiên Tề Nhân Thánh Vương?
Hắn có từ chỗ của Thổ Bá cứu được mẫu thân của mình ra hay không?
Thuyền giấy yếu ớt đi về phía trước, lặng lẽ không một tiếng động, thiếu niên trên thuyền đeo một chiếc mặt nạ vừa cười vừa khóc.
Tần Mục tất nhiên giật mình kinh sợ, nhớ tới mẫu thân của mình.
Ngự Thiên Tôn nói:
- Mục huynh dường như có tâm sự.
Tần Mục miễn cưỡng cười:
- Nhìn thấy được U Thiên Tôn, nghĩ đến mình, cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên.
Ngự Thiên Tôn dường như suy nghĩ tới điều gì, cười nói:
- Lấy bản lĩnh của Mục huynh hiện tại, gọi là Thiên Tôn cũng là chuyện đương nhiên. Ta chuẩn bị bẩm báo lên Thiên Đế, có thể Thiên Đế sẽ phong Tần huynh, Mục huynh làm Tần Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn. Đến lúc đó, lại có chín vị Thiên Tôn.
Hắn cười ha hả.
Sắc mặt của Âm Thiên Tử có chút khó coi, trong lòng mệt mỏi, không khỏi sinh ra một chút mất mác và đố kị.
Khai Hoàng lắc đầu nói:
- Gọi là Thiên Tôn là cho người có thành tựu lớn, ta không xứng nắm giữ danh hiệu Thiên Tôn. Ta với Mục huynh...
Tần Mục cười lạnh nói:
- Đừng gọi ta là Mục huynh, ta không đảm đương nổi!
Khai Hoàng rướn mày, hừ một tiếng. Trâu già phía sau bọn họ vẫn im lặng không lên tiếng, chợt nặng nề ho khan một tiếng, lộ ra ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Ngự Thiên Tôn nhìn thấy vậy, mỉm cười:
- Ba người này thật sự cổ quái.
Khai Hoàng tiếp tục nói:
- Ta với Mục Thanh tuy rằng có thần thông đạo pháp vẫn không tính là tệ, nhưng cũng không kinh thế hãi tục tiên phong, không đảm đương nổi cái danh hiệu này.
Ngự Thiên Tôn cười ha ha nói:
- Hai vị sư huynh, nếu các sư huynh không đảm đương nổi, ai còn có thể làm được lên? Hai vị ở bảo đảo Dao Trì đánh một trận, đâu chỉ là kinh diễm? Đơn giản là kinh thế hãi tục! Thực sự không dám giấu giếm, ta tự nhận là người có đạo pháp thần thông không tệ, trong thiên hạ người có thể vượt qua ta, cũng chỉ có Cổ Thần, những người khác đều tầm thường. Nhưng khi nhìn thấy hai vị, ta mới biết trời cao đất rộng, mới biết được cái gì gọi là đạo pháp thần thông thật sự! Các huynh là người sáng lập đạo pháp thần thông, duy nhất hai người xứng với cái tên Thiên Tôn!
Hắn cười nói:
- Nếu các ngươi tự nhận cũng không đảm đương nổi, như vậy bảy Thiên Tôn chúng ta cũng phải bỏ đi danh hiệu Thiên Tôn, không bằng quy ẩn!
Tần Mục chớp chớp mắt, vị Ngự Thiên Tôn này thật sự nhân trung hào kiệt, bất kể nói hay làm việc, cũng làm cho người ta cảm giác giống như đứng trong gió xuân ấm áp, thật đúng là khéo léo.
Người như thế là trời sinh đứng đầu, khiến người ta bất giác nảy sinh ra thiện cảm!
Phía trước chính là Dao Trì Tiểu Trúc.
Đến nơi này, Tần Mục mới biết được cái gì gọi là Tiểu Trúc.
Ở đây cung điện tráng lệ ngược lại bình thường, dù sao cũng là biệt cung của Đế hậu nương nương, nhưng nếu để ở, cung điện này thật sự quá lớn, lớn đến không thể tưởng tượng nổi!
Chỉ cần là cây cột trước cửa cũng cao tới hơn hai trăm trượng!
Ở đây, bất kỳ vật gì cũng lớn hơn bình thường gấp mấy trăm lần thậm chí hơn gấp một nghìn lần!
Có thể tưởng tượng được, Đế hậu nương nương sinh sống ở nơi này chỉ sợ cũng cao hơn người bình thường gấp trăm lần!
Ngự Thiên Tôn nói:
- Đợi sau khi Thiên Đình thịnh hội diễn ra, xác định danh hiệu Thiên Đình xong, ta lại báo lên với Thiên Đế, mời bệ hạ ban thưởng phong hiệu.
Tần Mục cám ơn, cười nói:
- Nếu như có thể có danh hiệu Thiên Tôn, nhất định sẽ vô cùng cảm kích Ngự Thiên Tôn!
Khai Hoàng nhíu mày:
- Người gọi là Mục Thanh này thực sự biét luồn cúi!
Bên cạnh trâu già lại ho khan một tiếng. Khai Hoàng chỉ đành phải nhẫn nhịn không phát tác, để tránh vị Thần Ma này lại một lần nữa nổi giận.
Ngự Thiên Tôn cười ha ha nói:
- Đều là chuyện nhỏ thôi, là các huynh nên được, ta chỉ là giúp hai vị tranh thủ một chút. Thực sự không dám giấu giếm, lần này Dao Trì đại hội, ta muốn làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là ta tìm được biện pháp trường sinh bất tử, có thể khiến cho thần thông giả trong thiên hạ tiến thêm một bước, cùng cấp với thần, hơn nữa tu vi thực lực cũng sẽ càng lúc càng cao. Chuyện thứ hai chính là...
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 739: U Thiên Tôn Vừa Cười Vừa Khóc
10.0/10 từ 49 lượt.