Mục Thần Ký
Chương 614: Cây sáng hoa bạc giữa trời chiều
Trong tiếng sát phạt, rất nhiều Ma Thần căm phẫn hét lên về phía Xích Khê.
Sau một trận huyết chiến, thi thể xương cốt chồng chất thành núi. Cho dù là Xích Khê cũng không nhịn được cảm giác mệt mỏi. Hắn tu luyện chính là Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công của thời đại Xích Minh, loại công pháp này sẽ cướp đoạt khí huyết từ trên người của người khác, khiến cho mình bất kỳ lúc nào cũng duy trì ở trạng thái đỉnh phong. Hơn nữa, hắn có ba đầu sáu tay, tấn công gần người có thể nói là đạt được cảnh giới hoàn mỹ.
Chỉ cần kẻ địch bị thương, lại sẽ không ngừng có khí huyết trôi qua, khí huyết mất đi lại sẽ dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn, thời gian chiến đấu càng dài đối với hắn càng có lợi.
Môn thần công này có thể nói là một trong những công pháp xuất sắc nhất của thời đại Xích Minh, lúc đó rất nhiều người tu luyện, Thần Ma tất nhiên cũng không phải số ít. Bởi vậy ở thời đại Xích Minh, Thần Ma bình thường đều là hình thái ba đầu sáu tay.
Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công có hai khiếm khuyết, một là tạo ra gánh nặng rất lớn đối với thân thể, sở dĩ hắn cảm giác thân thể mệt mỏi, nhưng khí huyết sẽ càng lúc càng tràn đầy.
Khiếm khuyết thứ hai là thần thông.
Bởi vì là thần công cận chiến, thành tựu của hắn ở trên thần thông cũng không phải đặc biệt cao.
Giám Trảm Quan thời đại Xích Minh này ngồi ở trên đống thi thể thật cao, màn đêm buông xuống, xung quanh có rất nhiều ánh lửa. Đó là ngọn lửa do thần thông lưu lại, dâng lên từng khói đen ở giữa trời chiều.
Cổ thành bị tàn phá không chịu nổi.
Đang có từng chiếc thuyền từ trong bóng tối đi tới. Trên thuyền, âm soa lấy đi vong linh của người chết vì tai họa. Xích Khê thành thật nhìn những âm soa đột nhiên xuất hiện, cũng không hỏi đến.
Hắn dù sao cũng là Giám Trảm Quan của Xích Minh Thiên Đình, có địa vị cực lớn, đối với loại hiện tượng này hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Hắn ngồi ở trên núi thây nhìn về phía xa. Phía xa, một vị Ma Thần ba mặt đang đi về phía bên này. Vị Ma Thần này vừa đi, vừa điều chỉnh lại trạng thái của mình, đó là một đối thủ của thực lực đặc biệt đáng sợ.
Phược Nhật La tôn vương!
Một chân của Xích Khê đạp lên đầu thi thể dưới chân, một cái chân khác lại buông lỏng, hắn đang ổn định khí tức, bình phục tâm cảnh, cố gắng kìm chế sự phẫn nộ của mình, chờ đợi một khắc phẫn nộ bạo phát kia.
Địch thủ của hắn là tôn vương của Ma tộc. Hắn đã từng chém giết một vị tôn vương khác của Ma tộc là dựa vào Trảm Thần Huyền đao. Hắn biết rõ loại đối thủ như vậy rất cường đại và đáng sợ, nhất định phải khiến cho tâm cảnh của mình hoàn mỹ, không thể cho đối thủ có bất kỳ cơ hội lợi dụng nào.
Phẫn nộ, khát vọng báo thù khiến cho hắn có lực lượng, nhưng sẽ đánh mất lý trí.
Chỉ có ép phẫn nộ xuống, đợi cho một khắc quyết chiến sinh tử kia, đột nhiên bạo phát ra phẫn nộ áp chế đã lâu, cho kẻ địch một đòn trí mạng, khi đó mới có thể vui sướng nhễ nhại, trút xuống phẫn nộ, thành công báo thù sẽ khiến cho đạo tâm của hắn sung sướng lớn lao.
Phía xa, Phược Nhật La tôn vương còn đang sải bước đi tới. Nếu không nhìn kỹ, hắn trái lại không giống như Ma Thần của Ma tộc, giống như là một nam tử trung niên ôn văn tuấn mỹ đọc đủ thi thư.
Hắn vừa đi, cánh tay vừa tung bay, thi triển ra thần thông, một thức lại một thức thần thông lần lượt được thi triển ra, nhưng mà những thần thông này lại tập trung không tiêu tan, uy năng thu liễm không phát ra.
Tần suất bước chân hắn bước ra cũng không nhanh, nhưng tốc độ lại là cực nhanh, cho người ta một loại ảo giác hắn đang từ trên núi cao chạy như điên xuống phía dưới.
Đó là một loại thế, thế vô địch!
Thế cũng không phải là dựa vào tần suất bước chân bước ra, tần suất bước chân của hắn chậm, nhưng khiến người ta lại có một cảm giác đại thế không thể địch nổi!
Thần thông của hắn tích lũy lại khiến tốc độ cực nhanh, khiến cho Xích Khê cảm giác được áp lực, áp lực càng lúc càng lớn, lớn đến mức hắn lại cũng ngồi không yên!
Phía sau hắn đột nhiên có tầng tầng lớp lớp không gian phóng ra khiến cho cổ thành cách hắn càng lúc càng xa, không chỉ có như vậy, thi thể Ma tộc gần núi thây cũng đang dần dần đi xa.
Thần thông của Phược Nhật La đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến ác liệt sắp tới. Có chính là dời những thi thể Ma tộc kia, khiến cho hắn không thể mượn được khí huyết.
Nếu như hắn thật sự không ra tay, sẽ khiến cho Phược Nhật La dưỡng thành đại thế vô địch!
Xích Khê bay lên trời, trong sáu cánh tay cầm sáu thanh trường đao với ánh vàng rực rỡ, trường đao bay lượn, các loại chiến kỹ thần thông ở trong đao của hắn bạo phát ra!
Chiến kỹ thần thông giống như sóng biển tạo thành dòng nước lũ, một đợt sóng lớn nối tiếp một đợt sóng lớn, không ngừng tích lũy, sóng biển của đao quang càng lúc càng cao.
Bước chân của hắn bước ra, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mỗi một chân đạp xuống, giẫm lên không trung, cách mặt đất còn có trăm trượng, nhưng mà trên mặt đất lại đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trũng, giống như là hồ nước khô cạn với hình dạng vết chân.
Mặt đất chấn động, từng hồ nước cạn với hình dáng bàn chân theo thứ tự xuất hiện, ngay cả núi cũng bị giẫm lên đột nhiên lún xuống, hắn lấy vô cùng tốc độ khủng khiếp đang không nhanh không chậm đi tới gần Phược Nhật La!
Hồ nước vết chân vội vàng xuất hiện ở trước người của Phược Nhật La, cách Phược Nhật La chỉ còn lại không tới hai trăm trượng.
Hai vị tồn tại đáng sợ cuối cùng va chạm!
Lúc này, trong ánh trời chiều, Tần Mục leo lên thành lâu của Ly thành, đang chuẩn bị nghỉ tạm. Lúc này hắn nhìn thấy được phía tây truyền đến tia sáng.
Phía tây, nơi đó là lãnh địa Ma tộc.
Người thiếu niên đứng ở trên thành lâu nhìn về phía xa. Tia sáng đang bạo phát giữa trời chiều, mặc dù khoảng cách không biết xa bao nhiêu nhưng vẫn cực kỳ chói mắt.
Tia sáng này giống như là một cây rất to rất cường tráng, thân cây cực lớn đột nhiên từ mặt đất nhô lên, cuốn lên dòng nước lũ ánh sáng xông lên không trung, cho dù là ở Ly thành cũng có thể nhìn thấy được cột ánh sáng đang không ngừng sinh trưởng về phía trước.
Tiếp theo, một nhánh cây đặc biệt sáng ngời từ trên gốc cây trụi lủi này bắn ra, chạc cây hiện ra hình thái lôi quang đẹp mắt.
Tần Mục nhìn xung quanh, nỗ lực sử dụng Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp thấy rõ động tĩnh ở nơi đó, nhưng mà nhãn lực của hắn căn bản không có cách nào nhìn được rõ ràng tỉ mỉ tình cảnh nơi đó.
Khoảng cách xa như vậy, đừng nói là bóng dáng của Thần Ma, cho dù là núi cao vạn trượng cũng không có cách nào nhìn thấy được.
Có thể tưởng tượng được, tình hình cuộc chiến đấu là kịch liệt tới mức nào.
- Chẳng lẽ là Phược Nhật La cùng Xích Khê đối mặt?
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Gần như tất cả mọi người trong Ly thành đều bị kinh động, đều bay lên giữa không trung hoặc đi lên chỗ cao nhìn cảnh tượng kỳ lạ khó gặp này.
Cái cây ánh sáng bên kia có chạc cây thứ nhất, tiếp theo ánh sáng từ trong thân cây bạo phát, chạc cây ánh sáng thứ hai lan tràn ra phía ngoài, sau đó là nhánh thứ ba, nhánh thứ tư...
Từ trong cái cây ánh sáng này càng lúc càng mọc ra nhiều nhánh cây, càng lúc càng dày đặc. Chỉ trong thời gian mấy lần hít thở, Tần Mục cùng gần như tất cả thần thông giả và Thần Ma trong Ly thành đều thấy được trong bóng tối của trời đêm phía tây dâng lên một gốc cây ánh sáng cực lớn, tán cây rậm rạp, lồng lộng lắc lư.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng cây đột nhiên ảm đạm, biến mất, phía tây lại khôi phục một mảnh u ám.
- Chiến đấu kết thúc rồi sao?
Tim của Tần Mục đập thình thịch, lẩm bẩm nói:
- Phược Nhật La và Xích Khê, rốt cuộc là người nào thắng?
- Không biết.
Phía sau hắn truyền tới một âm thanh.
Tần Mục vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Bàng Ngọc Chân Thần, Tang Diệp tôn thần và các thần chỉ của Thái Hoàng Thiên chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau hắn. Những thần chỉ xuất quỷ nhập thần, chắc là thành lâu cao nhất, cho nên bọn họ đi tới nơi này quan sát cảnh tượng kỳ lạ trong bóng đêm phía tây.
Bàng Ngọc Chân Thần lắc đầu nói:
- Ta tuy rằng cùng Phược Nhật La có mấy lần giao đấu nhưng gần như đều kết thúc trong bại trận, thế gian này người có thể địch được hắn không nhiều. Trận chiến vừa rồi, lấy kinh nghiệm bị thua của ta lại thấy được, Phược Nhật La đã thi triển ra tất cả thủ đoạn nhưng thắng bại vẫn rất khó nói, hắn cho dù có thể thắng, cũng là thắng thảm.
Tần Mục cảm thấy tâm tư ngứa ngáy khó chịu:
- Thật muốn đi vào trong đó nhìn một chút...
Bàng Ngọc Chân Thần cảnh giác, nói:
- Tần giáo chủ, quốc sư cùng Thiên Sư đều không ở nơi này, ngươi vẫn không nên gây chuyện thì thỏa đáng hơn.
Tần Mục nghiêm mặt nói:
- Chân Thần, ta đi tới Thái Hoàng Thiên đã hơn nửa năm, ngươi có từng nhìn thấy ta gây ra chuyện gì chưa? Đừng có ngậm máu phun người.
Bàng Ngọc Chân Thần mặt tươi cười, liên tục gật đầu nói:
- Tần giáo chủ nói ta đều hiểu, là ta dùng ngôn ngữ không thỏa đáng, vẫn mong giáo chủ thứ lỗi.
Tang Diệp tôn thần tiến đến bên tai hắn, khẽ nói:
- Thành chủ, ngươi quên hắn đánh nát mặt trời của Thái Hoàng Thiên chúng ta sao?
- Nhỏ giọng.
Bàng Ngọc đè thấp tiếng nói:
- Trong lòng hắn không có tính toán, ngươi còn có thể tính toán được sao? Đệ tử của Thiên Sư, chúng ta không chọc nổi! Hơn nữa, hắn lại để cho quốc sư giúp chúng ta chế tạo lại hai mặt trời nữa, so với mặt trời trước đây thấy tốt hơn rất nhiều.
Tang Diệp tôn thần vội vàng im lặng.
Tần Mục nhìn bóng tối phía tây càng lúc càng đậm, nắm đấm nắm chặt, đè thấp tiếng nói, hưng phấn nói:
- Phược Nhật La cùng Xích Khê lưỡng bại câu thương, hiện tại chính là cơ hội tốt để nhặt đầu người! Thật muốn đi nhặt đầu của Phược Nhật La và Xích Khê...
Trong lòng Bàng Ngọc rét lạnh, ném một ánh mắt về phía Tang Diệp tôn thần, khẽ nói:
- Nhìn chằm chằm vào hắn, đừng cho hắn đi gặp rắc rối.
Tang Diệp liên tục gật đầu.
Bên kia, ngoài cổ thành, Phược Nhật La rơi xuống đất, lại xoay người rời đi. Trong thời gian ngắn thân hình biến mất trong bóng đêm, không nhìn thấy hình bóng nữa.
Xích Khê cũng tự lảo đảo rơi xuống đất, đè xuống ngực đầy máu nhưng vẫn không áp chế được, đột nhiên toàn thân hắn văng tung tóe, máu điên cuồng phun ra. Ba cái đầu, ba cái miệng mở ra, phun máu không ngừng.
Thân thể của hắn ở giây lát ngắn ngủi lại khô quắt xuống, thanh đao trong tay xôn xao vỡ nát.
Hắn cùng với Phược Nhật La thật sự là lưỡng bại câu thương, hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều không nói câu nào, chỉ có buồn bực chém giết. Ở trong giây lát giao đấu ngắn ngủi, cả hai đã khiến cho đối phương tổn thương nặng nề, cả hai đều tiếp cận với tình trạng dầu hết đèn tắt.
Phược Nhật La sở dĩ xoay người rời đi là bởi vì trên người hắn có nhiều chỗ bị thương, lo lắng bị Xích Khê thừa cơ cướp đoạt khí huyết của hắn nên bỏ qua cơ hội tốt nhất để chém giết Xích Khê.
Hắn chỉ cần sai Ma Thần ở gần không có vết thương đến đây, lại có thể đơn giản cướp đoạt tính mạng của Xích Khê.
Làm trí giả của Ma tộc, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, so với bất kỳ kẻ nào đều phải rõ ràng hơn.
Xích Khê cũng hiểu rõ vì sao Phược Nhật La rút đi, cũng biết nơi đây không thích hợp ở lâu, chỉ sợ không bao lâu lại sẽ có Ma Thần đến đây lấy mạng.
Nhưng mà khí huyết của hắn khô cạn, chắc hẳn không đi được bao xa, lại sẽ bị Ma Thần đuổi kịp. Khi đó chỉ sợ chính là thời điểm chết của hắn.
- Phải chết ở chỗ này sao?
Xích Khê quỳ xuống, ba cái đầu buông xuống, trong lòng hoàn toàn tĩnh mịch:
- Ta còn chưa có đi tới tổ địa, vẫn chưa có trở lại bên cạnh tộc nhân ẩn thế, nói cho bọn họ biết tình hình của tổ địa, ta không cam lòng...
Phía xa cổ thành, một đoàn khí đen giống như quỷ mị ở trong đống thi thể bay tới bay lui, khi thì hóa thành một gốc cây nhỏ, khi thì hóa thành một khối đá cứng.
Còn có từng mặt lá cờ nhỏ bay tới bay lui ở xung quanh đoàn khí đen này, thu ma khí, thu tàn hồn các âm soa U Đô không cần tới.
Đoàn khí đen này nhẹ nhàng, thay đổi thất thường, có đôi khi còn có thể rơi vào trong đống lửa do thần thông dấy lên, biến thành một đoàn lửa.
Qua thời gian không lâu, đoàn khí đen này thử thăm dò đi tới chỗ Xích Minh đang quỳ, có chút do dự. Hiển nhiên là rất muốn tiến lên kiểm tra Xích Khê có chết hay không, tính cướp đoạt một ít tài phú nhưng lại có chút lo lắng.
- Ngươi là Nhân tộc.
Xích Khê đột nhiên nói.
Đoàn ma khí này nhất thời kinh sợ, trong nháy mắt tiếp theo lại hóa thành một bụi cỏ.
Xích Khê tiếp tục nói:
- Không cần ở trước mặt ta thay đổi thất thường, ta có thể nhìn thấu ngươi. Nếu như ngươi có thể cứu ta, ta thu ngươi làm đồ đệ, truyền thụ cho ngươi tuyệt học cao nhất của thời đại Xích Minh Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công, cho ngươi lợi ích lớn lao.
Mảnh bụi cỏ này lắc lư, bụi cỏ biến mất, một vị thiếu niên mọc hai chân dê xuất hiện ở trước người của Xích Khê. Chân dê hơi gập lại, vừa gặp mặt liền cúi đầu chào, cao giọng nói:
- Ban Công Thố, bái kiến sư tôn! Sư tôn yên tâm, ta ở Ma tộc lăn lộn mấy tháng, luận về bản lĩnh chạy thoát thân, trên đời này không có người nào dám nói cao hơn ta!
Mục Thần Ký
Sau một trận huyết chiến, thi thể xương cốt chồng chất thành núi. Cho dù là Xích Khê cũng không nhịn được cảm giác mệt mỏi. Hắn tu luyện chính là Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công của thời đại Xích Minh, loại công pháp này sẽ cướp đoạt khí huyết từ trên người của người khác, khiến cho mình bất kỳ lúc nào cũng duy trì ở trạng thái đỉnh phong. Hơn nữa, hắn có ba đầu sáu tay, tấn công gần người có thể nói là đạt được cảnh giới hoàn mỹ.
Chỉ cần kẻ địch bị thương, lại sẽ không ngừng có khí huyết trôi qua, khí huyết mất đi lại sẽ dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn, thời gian chiến đấu càng dài đối với hắn càng có lợi.
Môn thần công này có thể nói là một trong những công pháp xuất sắc nhất của thời đại Xích Minh, lúc đó rất nhiều người tu luyện, Thần Ma tất nhiên cũng không phải số ít. Bởi vậy ở thời đại Xích Minh, Thần Ma bình thường đều là hình thái ba đầu sáu tay.
Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công có hai khiếm khuyết, một là tạo ra gánh nặng rất lớn đối với thân thể, sở dĩ hắn cảm giác thân thể mệt mỏi, nhưng khí huyết sẽ càng lúc càng tràn đầy.
Khiếm khuyết thứ hai là thần thông.
Bởi vì là thần công cận chiến, thành tựu của hắn ở trên thần thông cũng không phải đặc biệt cao.
Giám Trảm Quan thời đại Xích Minh này ngồi ở trên đống thi thể thật cao, màn đêm buông xuống, xung quanh có rất nhiều ánh lửa. Đó là ngọn lửa do thần thông lưu lại, dâng lên từng khói đen ở giữa trời chiều.
Cổ thành bị tàn phá không chịu nổi.
Đang có từng chiếc thuyền từ trong bóng tối đi tới. Trên thuyền, âm soa lấy đi vong linh của người chết vì tai họa. Xích Khê thành thật nhìn những âm soa đột nhiên xuất hiện, cũng không hỏi đến.
Hắn dù sao cũng là Giám Trảm Quan của Xích Minh Thiên Đình, có địa vị cực lớn, đối với loại hiện tượng này hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Hắn ngồi ở trên núi thây nhìn về phía xa. Phía xa, một vị Ma Thần ba mặt đang đi về phía bên này. Vị Ma Thần này vừa đi, vừa điều chỉnh lại trạng thái của mình, đó là một đối thủ của thực lực đặc biệt đáng sợ.
Phược Nhật La tôn vương!
Một chân của Xích Khê đạp lên đầu thi thể dưới chân, một cái chân khác lại buông lỏng, hắn đang ổn định khí tức, bình phục tâm cảnh, cố gắng kìm chế sự phẫn nộ của mình, chờ đợi một khắc phẫn nộ bạo phát kia.
Địch thủ của hắn là tôn vương của Ma tộc. Hắn đã từng chém giết một vị tôn vương khác của Ma tộc là dựa vào Trảm Thần Huyền đao. Hắn biết rõ loại đối thủ như vậy rất cường đại và đáng sợ, nhất định phải khiến cho tâm cảnh của mình hoàn mỹ, không thể cho đối thủ có bất kỳ cơ hội lợi dụng nào.
Phẫn nộ, khát vọng báo thù khiến cho hắn có lực lượng, nhưng sẽ đánh mất lý trí.
Chỉ có ép phẫn nộ xuống, đợi cho một khắc quyết chiến sinh tử kia, đột nhiên bạo phát ra phẫn nộ áp chế đã lâu, cho kẻ địch một đòn trí mạng, khi đó mới có thể vui sướng nhễ nhại, trút xuống phẫn nộ, thành công báo thù sẽ khiến cho đạo tâm của hắn sung sướng lớn lao.
Phía xa, Phược Nhật La tôn vương còn đang sải bước đi tới. Nếu không nhìn kỹ, hắn trái lại không giống như Ma Thần của Ma tộc, giống như là một nam tử trung niên ôn văn tuấn mỹ đọc đủ thi thư.
Hắn vừa đi, cánh tay vừa tung bay, thi triển ra thần thông, một thức lại một thức thần thông lần lượt được thi triển ra, nhưng mà những thần thông này lại tập trung không tiêu tan, uy năng thu liễm không phát ra.
Tần suất bước chân hắn bước ra cũng không nhanh, nhưng tốc độ lại là cực nhanh, cho người ta một loại ảo giác hắn đang từ trên núi cao chạy như điên xuống phía dưới.
Đó là một loại thế, thế vô địch!
Thế cũng không phải là dựa vào tần suất bước chân bước ra, tần suất bước chân của hắn chậm, nhưng khiến người ta lại có một cảm giác đại thế không thể địch nổi!
Thần thông của hắn tích lũy lại khiến tốc độ cực nhanh, khiến cho Xích Khê cảm giác được áp lực, áp lực càng lúc càng lớn, lớn đến mức hắn lại cũng ngồi không yên!
Phía sau hắn đột nhiên có tầng tầng lớp lớp không gian phóng ra khiến cho cổ thành cách hắn càng lúc càng xa, không chỉ có như vậy, thi thể Ma tộc gần núi thây cũng đang dần dần đi xa.
Thần thông của Phược Nhật La đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến ác liệt sắp tới. Có chính là dời những thi thể Ma tộc kia, khiến cho hắn không thể mượn được khí huyết.
Nếu như hắn thật sự không ra tay, sẽ khiến cho Phược Nhật La dưỡng thành đại thế vô địch!
Xích Khê bay lên trời, trong sáu cánh tay cầm sáu thanh trường đao với ánh vàng rực rỡ, trường đao bay lượn, các loại chiến kỹ thần thông ở trong đao của hắn bạo phát ra!
Chiến kỹ thần thông giống như sóng biển tạo thành dòng nước lũ, một đợt sóng lớn nối tiếp một đợt sóng lớn, không ngừng tích lũy, sóng biển của đao quang càng lúc càng cao.
Bước chân của hắn bước ra, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mỗi một chân đạp xuống, giẫm lên không trung, cách mặt đất còn có trăm trượng, nhưng mà trên mặt đất lại đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trũng, giống như là hồ nước khô cạn với hình dạng vết chân.
Mặt đất chấn động, từng hồ nước cạn với hình dáng bàn chân theo thứ tự xuất hiện, ngay cả núi cũng bị giẫm lên đột nhiên lún xuống, hắn lấy vô cùng tốc độ khủng khiếp đang không nhanh không chậm đi tới gần Phược Nhật La!
Hồ nước vết chân vội vàng xuất hiện ở trước người của Phược Nhật La, cách Phược Nhật La chỉ còn lại không tới hai trăm trượng.
Hai vị tồn tại đáng sợ cuối cùng va chạm!
Lúc này, trong ánh trời chiều, Tần Mục leo lên thành lâu của Ly thành, đang chuẩn bị nghỉ tạm. Lúc này hắn nhìn thấy được phía tây truyền đến tia sáng.
Phía tây, nơi đó là lãnh địa Ma tộc.
Người thiếu niên đứng ở trên thành lâu nhìn về phía xa. Tia sáng đang bạo phát giữa trời chiều, mặc dù khoảng cách không biết xa bao nhiêu nhưng vẫn cực kỳ chói mắt.
Tia sáng này giống như là một cây rất to rất cường tráng, thân cây cực lớn đột nhiên từ mặt đất nhô lên, cuốn lên dòng nước lũ ánh sáng xông lên không trung, cho dù là ở Ly thành cũng có thể nhìn thấy được cột ánh sáng đang không ngừng sinh trưởng về phía trước.
Tiếp theo, một nhánh cây đặc biệt sáng ngời từ trên gốc cây trụi lủi này bắn ra, chạc cây hiện ra hình thái lôi quang đẹp mắt.
Tần Mục nhìn xung quanh, nỗ lực sử dụng Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp thấy rõ động tĩnh ở nơi đó, nhưng mà nhãn lực của hắn căn bản không có cách nào nhìn được rõ ràng tỉ mỉ tình cảnh nơi đó.
Khoảng cách xa như vậy, đừng nói là bóng dáng của Thần Ma, cho dù là núi cao vạn trượng cũng không có cách nào nhìn thấy được.
Có thể tưởng tượng được, tình hình cuộc chiến đấu là kịch liệt tới mức nào.
- Chẳng lẽ là Phược Nhật La cùng Xích Khê đối mặt?
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Gần như tất cả mọi người trong Ly thành đều bị kinh động, đều bay lên giữa không trung hoặc đi lên chỗ cao nhìn cảnh tượng kỳ lạ khó gặp này.
Cái cây ánh sáng bên kia có chạc cây thứ nhất, tiếp theo ánh sáng từ trong thân cây bạo phát, chạc cây ánh sáng thứ hai lan tràn ra phía ngoài, sau đó là nhánh thứ ba, nhánh thứ tư...
Từ trong cái cây ánh sáng này càng lúc càng mọc ra nhiều nhánh cây, càng lúc càng dày đặc. Chỉ trong thời gian mấy lần hít thở, Tần Mục cùng gần như tất cả thần thông giả và Thần Ma trong Ly thành đều thấy được trong bóng tối của trời đêm phía tây dâng lên một gốc cây ánh sáng cực lớn, tán cây rậm rạp, lồng lộng lắc lư.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng cây đột nhiên ảm đạm, biến mất, phía tây lại khôi phục một mảnh u ám.
- Chiến đấu kết thúc rồi sao?
Tim của Tần Mục đập thình thịch, lẩm bẩm nói:
- Phược Nhật La và Xích Khê, rốt cuộc là người nào thắng?
- Không biết.
Phía sau hắn truyền tới một âm thanh.
Tần Mục vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Bàng Ngọc Chân Thần, Tang Diệp tôn thần và các thần chỉ của Thái Hoàng Thiên chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau hắn. Những thần chỉ xuất quỷ nhập thần, chắc là thành lâu cao nhất, cho nên bọn họ đi tới nơi này quan sát cảnh tượng kỳ lạ trong bóng đêm phía tây.
Bàng Ngọc Chân Thần lắc đầu nói:
- Ta tuy rằng cùng Phược Nhật La có mấy lần giao đấu nhưng gần như đều kết thúc trong bại trận, thế gian này người có thể địch được hắn không nhiều. Trận chiến vừa rồi, lấy kinh nghiệm bị thua của ta lại thấy được, Phược Nhật La đã thi triển ra tất cả thủ đoạn nhưng thắng bại vẫn rất khó nói, hắn cho dù có thể thắng, cũng là thắng thảm.
Tần Mục cảm thấy tâm tư ngứa ngáy khó chịu:
- Thật muốn đi vào trong đó nhìn một chút...
Bàng Ngọc Chân Thần cảnh giác, nói:
- Tần giáo chủ, quốc sư cùng Thiên Sư đều không ở nơi này, ngươi vẫn không nên gây chuyện thì thỏa đáng hơn.
Tần Mục nghiêm mặt nói:
- Chân Thần, ta đi tới Thái Hoàng Thiên đã hơn nửa năm, ngươi có từng nhìn thấy ta gây ra chuyện gì chưa? Đừng có ngậm máu phun người.
Bàng Ngọc Chân Thần mặt tươi cười, liên tục gật đầu nói:
- Tần giáo chủ nói ta đều hiểu, là ta dùng ngôn ngữ không thỏa đáng, vẫn mong giáo chủ thứ lỗi.
Tang Diệp tôn thần tiến đến bên tai hắn, khẽ nói:
- Thành chủ, ngươi quên hắn đánh nát mặt trời của Thái Hoàng Thiên chúng ta sao?
- Nhỏ giọng.
Bàng Ngọc đè thấp tiếng nói:
- Trong lòng hắn không có tính toán, ngươi còn có thể tính toán được sao? Đệ tử của Thiên Sư, chúng ta không chọc nổi! Hơn nữa, hắn lại để cho quốc sư giúp chúng ta chế tạo lại hai mặt trời nữa, so với mặt trời trước đây thấy tốt hơn rất nhiều.
Tang Diệp tôn thần vội vàng im lặng.
Tần Mục nhìn bóng tối phía tây càng lúc càng đậm, nắm đấm nắm chặt, đè thấp tiếng nói, hưng phấn nói:
- Phược Nhật La cùng Xích Khê lưỡng bại câu thương, hiện tại chính là cơ hội tốt để nhặt đầu người! Thật muốn đi nhặt đầu của Phược Nhật La và Xích Khê...
Trong lòng Bàng Ngọc rét lạnh, ném một ánh mắt về phía Tang Diệp tôn thần, khẽ nói:
- Nhìn chằm chằm vào hắn, đừng cho hắn đi gặp rắc rối.
Tang Diệp liên tục gật đầu.
Bên kia, ngoài cổ thành, Phược Nhật La rơi xuống đất, lại xoay người rời đi. Trong thời gian ngắn thân hình biến mất trong bóng đêm, không nhìn thấy hình bóng nữa.
Xích Khê cũng tự lảo đảo rơi xuống đất, đè xuống ngực đầy máu nhưng vẫn không áp chế được, đột nhiên toàn thân hắn văng tung tóe, máu điên cuồng phun ra. Ba cái đầu, ba cái miệng mở ra, phun máu không ngừng.
Thân thể của hắn ở giây lát ngắn ngủi lại khô quắt xuống, thanh đao trong tay xôn xao vỡ nát.
Hắn cùng với Phược Nhật La thật sự là lưỡng bại câu thương, hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều không nói câu nào, chỉ có buồn bực chém giết. Ở trong giây lát giao đấu ngắn ngủi, cả hai đã khiến cho đối phương tổn thương nặng nề, cả hai đều tiếp cận với tình trạng dầu hết đèn tắt.
Phược Nhật La sở dĩ xoay người rời đi là bởi vì trên người hắn có nhiều chỗ bị thương, lo lắng bị Xích Khê thừa cơ cướp đoạt khí huyết của hắn nên bỏ qua cơ hội tốt nhất để chém giết Xích Khê.
Hắn chỉ cần sai Ma Thần ở gần không có vết thương đến đây, lại có thể đơn giản cướp đoạt tính mạng của Xích Khê.
Làm trí giả của Ma tộc, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, so với bất kỳ kẻ nào đều phải rõ ràng hơn.
Xích Khê cũng hiểu rõ vì sao Phược Nhật La rút đi, cũng biết nơi đây không thích hợp ở lâu, chỉ sợ không bao lâu lại sẽ có Ma Thần đến đây lấy mạng.
Nhưng mà khí huyết của hắn khô cạn, chắc hẳn không đi được bao xa, lại sẽ bị Ma Thần đuổi kịp. Khi đó chỉ sợ chính là thời điểm chết của hắn.
- Phải chết ở chỗ này sao?
Xích Khê quỳ xuống, ba cái đầu buông xuống, trong lòng hoàn toàn tĩnh mịch:
- Ta còn chưa có đi tới tổ địa, vẫn chưa có trở lại bên cạnh tộc nhân ẩn thế, nói cho bọn họ biết tình hình của tổ địa, ta không cam lòng...
Phía xa cổ thành, một đoàn khí đen giống như quỷ mị ở trong đống thi thể bay tới bay lui, khi thì hóa thành một gốc cây nhỏ, khi thì hóa thành một khối đá cứng.
Còn có từng mặt lá cờ nhỏ bay tới bay lui ở xung quanh đoàn khí đen này, thu ma khí, thu tàn hồn các âm soa U Đô không cần tới.
Đoàn khí đen này nhẹ nhàng, thay đổi thất thường, có đôi khi còn có thể rơi vào trong đống lửa do thần thông dấy lên, biến thành một đoàn lửa.
Qua thời gian không lâu, đoàn khí đen này thử thăm dò đi tới chỗ Xích Minh đang quỳ, có chút do dự. Hiển nhiên là rất muốn tiến lên kiểm tra Xích Khê có chết hay không, tính cướp đoạt một ít tài phú nhưng lại có chút lo lắng.
- Ngươi là Nhân tộc.
Xích Khê đột nhiên nói.
Đoàn ma khí này nhất thời kinh sợ, trong nháy mắt tiếp theo lại hóa thành một bụi cỏ.
Xích Khê tiếp tục nói:
- Không cần ở trước mặt ta thay đổi thất thường, ta có thể nhìn thấu ngươi. Nếu như ngươi có thể cứu ta, ta thu ngươi làm đồ đệ, truyền thụ cho ngươi tuyệt học cao nhất của thời đại Xích Minh Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công, cho ngươi lợi ích lớn lao.
Mảnh bụi cỏ này lắc lư, bụi cỏ biến mất, một vị thiếu niên mọc hai chân dê xuất hiện ở trước người của Xích Khê. Chân dê hơi gập lại, vừa gặp mặt liền cúi đầu chào, cao giọng nói:
- Ban Công Thố, bái kiến sư tôn! Sư tôn yên tâm, ta ở Ma tộc lăn lộn mấy tháng, luận về bản lĩnh chạy thoát thân, trên đời này không có người nào dám nói cao hơn ta!
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 614: Cây sáng hoa bạc giữa trời chiều
10.0/10 từ 49 lượt.