Mục Thần Ký
Chương 563: Lịch sử của bóng tối
Sinh Tử Bộ của hắn là nhận được từ chỗ của Ngỗi Vu Thần. Người biết Sinh Tử Bộ rơi vào tay hắn có Tinh Ngạn, Ban Công Thố, cùng với các yêu hòa thượng của Lôi Âm Tự.
Ngỗi Vu Thần chắc là thiên quan hoặc địa quan của Thiên Đình, là thần quản lý hồn phách.
Sinh Tử Bộ của Ngỗi Vu Thần chắc hẳn không phải là do hắn luyện ra mà là bảo vật được ban cho, loại bảo vật này trên Thiên Đình chắc cũng không có mấy người có được. Mỗi một quyển Sinh Tử Bộ đều có chủ nhân, cho nên lão nhân âm soa mới có thể nói rất nhanh sẽ điều tra ra được trên đầu của Tần Mục.
Truy tìm điều tra tung tích của Sinh Tử Bộ, so với truy tìm điều tra Tần Mục đơn giản hơn nhiều.
"Vừa rồi trên Sinh Tử Bộ xuất hiện cái tên là Quyết Hoàng."
Tần Mục vén hoàng phù lên, lộ ra phân nửa mặt, hỏi:
"Quyết Hoàng là thần gì?"
"Quyết Hoàng, thần trong hoàng tuyền, Quyết Hoàng trong lúc phun ra nuốt vào, nước lũ bao trùm các trời, thu gặt linh hồn trên thế gian. Hắn là một trong bốn đại thống soái của Thiên Đình đóng quân ở U Đô.
Lão nhân âm soa nói:
"Người tìm kiếm ngươi không chỉ có hắn, còn có ba đại thống soái khác, theo thứ tự là Huyền Minh quản lý linh hồn, Hàm Lôi quản lý kiếp số, Lục Ly quản lý lao ngục. Ngươi không nên lấy ra Sinh Tử Bộ, muốn điều tra ra ngươi, đối với bọn họ cũng không khó."
Tần Mục im lặng, sau một lúc lâu, khổ sở nói:
"Giao Sinh Tử Bộ cho đại tôn hoặc Tinh Ngạn, đổ lên trên đầu bọn họ, hình như cũng rất dễ dàng bị điều tra ra."
Lão nhân âm soa nói:
"Ngươi mới mười tám tuổi, chỉ có thể vu oan lên đầu thiếu niên cùng tuổi với ngươi, hai người ngươi nói tuổi tác không hợp. Hơn nữa bốn đại thống soái thu gặt linh hồn của thiếu niên cùng tuổi, lại phát hiện đối phương không phải là ngươi, cho nên không thể dễ dàng vu oan như vậy. Phi! Lão phu làm sao có thể ra chủ ý sai lệch giúp ngươi được?"
Tần Mục buông hoàng phù, che khuất mặt mình, xấu hổ nói:
"Chính nghĩa thì được ủng hộ, trái với đạo ít được trợ giúp. Phủ Quân nhất định là biết ta chất phác thành thật cho nên mới muốn giúp ta nghĩ kế sách. Nếu không thể vu oan, như vậy bốn vị thần này có thể rời khỏi U Đô, tiến vào Thái Hoàng Thiên hoặc Duyên Khang hay không?"
Thuyền nhỏ ung dung, nhẹ nhàng tiến về phía Thái Hoàng Thiên. Trên thuyền, lão nhân âm soa vẫn treo đèn bão treo ở trên cột đầu thuyền, ngồi xuống, có chút cam chịu nói:
"Thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, đơn giản là khó có thể tiến vào những thế giới khác, chỉ có điều muốn bắt ngươi lại thì vẫn có biện pháp. Thời điểm ngươi tu luyện tới cảnh giới Sinh Tử, Sinh Tử thần tàng mở ra, nối liền U Đô, lại có khả năng bị bọn họ tìm được, xâm nhập thông qua Sinh Tử thần tàng của ngươi."
Tần Mục rùng mình một cái. Xâm nhập từ Sinh Tử thần tàng sao?
Thần thông giả tu thành Sinh Tử thần tàng, chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm sao?
"Chỉ có điều, U Đô có quy định của U Đô, xâm nhập qua Sinh Tử thần tàng, đoạt tính mạng của ngươi là trái với quy củ của U Đô. Bọn họ sẽ không phải làm như vậy."
Lão nhân âm soa bình sứt không sợ mẻ, đơn giản nói ra càng nhiều tin tức hơn, tiếp tục nói:
"Tuy rằng chân thân của bọn họ không có cách nào hạ xuống, nhưng có năng lực đưa đệ tử của bọn họ đến bên trong Thái Hoàng Thiên hoặc Duyên Khang, hoặc tìm kiếm những người khác làm tay sai, để cho bọn họ tới giết ngươi. Hoặc đợi đến khi Thái Hoàng Thiên bị Ma tộc đánh chiếm, huyết tế Thái Hoàng Thiên, hiến tế toàn thế giới, khiến cho liên kết giữa thế giới Ma tộc cùng Duyên Khang tương thông. Khi đó, hàng rào thế giới không còn tồn tại, bọn họ lại có thể trực tiếp tiến vào Duyên Khang."
Tần Mục yên lòng, cười nói:
"Muốn giết chết ta cũng không phải dễ dàng như vậy, đánh chiếm Thái Hoàng Thiên cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thái Hoàng Thiên hai vạn năm qua vẫn sống được, mà nay lại có Duyên Khang làm hậu thuẫn, viện quân không ngừng, muốn chống đỡ thêm hai vạn năm cũng dễ dàng như trở bàn tay."
Lão nhân âm soa cười lạnh một tiếng:
"Ngươi quá xem thường Ma tộc, Thái Hoàng Thiên có thể chống đỡ bao lâu, vẫn rất khó nói. Đã đến Thái Hoàng Thiên rồi, ngươi tháo hoàng phù xuống là có thể đi về."
Tần Mục vội vàng nhìn lại, chỉ thấy ở đây vẫn là chiến trường của Thái Hoàng Thiên, ngờ ngợ chính là nơi mình bị mang đi. Vì vậy hắn từ trên thuyền nhảy xuống.
"Đưa hoàng phù cho ta!"
Lão nhân âm soa quát.
Trên mặt Tần Mục vẫn dán hoàng phù, nhanh chân lại bỏ chạy, giống như là kẻ trộm bị phát hiện vậy.
"Đáng giận!"
Lão nhân âm soa thoáng nhìn theo bóng dáng hắn nhanh như chớp lao ra xa, không nhịn được giận dữ, hắn đang muốn đuổi kịp, đột nhiên dừng bước bật cười nói:
"Một hoàng phù mà thôi, chỉ cần hắn không gây chuyện thị phi, cho hắn cũng được."
Chiếc thuyền nhỏ lui lại, biến mất ở trong bóng đêm.
Tần Mục chạy ra hơn mười dặm mới quay đầu nhìn lại. Khi thấy lão nhân âm soa và chiếc thuyền kia không có đuổi theo, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tháo hoàng phù ở trên mặt xuống. Sau khi quan sát một hồi, hắn thận trọng giấu kỹ.
"Hoàng phù này là đồ tốt, dán ở trên mặt cho dù là Thần Ma cũng không nhận ra mặt mũi thật sự của ta, hành trình tới U Đô lần này ngược lại coi như nhận được thứ tốt."
"Ta rời khỏi Thái Hoàng Thiên rõ ràng đã rất lâu, ít nhất cũng qua ba canh giờ, thế nào những lâu thuyền này mới chỉ bay được mấy trăm dặm? Dựa theo tốc độ của lâu thuyền, dù thế nào cũng có thể bay ra mấy ngàn dặm. Hiện tại xem ra hình như thời gian chỉ qua một khắc đồng hồ."
Tần Mục chạy như điên, nhanh chóng lao lên phía trước đuổi theo đội quân trên mặt đất, cũng không lâu lắm, hắn đã vượt qua hạm đội lâu thuyền, đi tới chủ hạm. Duyên Khang quốc sư cùng Hắc Hổ Thần kinh ngạc nhìn hắn, mọi người xung quanh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, bọn họ còn đang bàn luận Tần Mục bị âm soa mời vào U Đô, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, sau đó lại nhìn thấy Tần Mục từ phía sau bọn họ chạy tới.
Tần Mục cười nói:
"Ta đã trở về, lần này ta rời đi bao lâu?"
"Còn chưa tưới nửa canh giờ."
Tang Họa không khỏi kinh ngạc, ha ha nói:
"Ngươi bị âm soa dẫn đi, sau đó liền từ U Đô trở về sao?"
"Âm soa là Phủ Quân của U Đô còn dẫn theo ta đi tới những thế giới khác, tìm được một cường giả Thần Kiều Hàn Chân, nói ba ngày sau sẽ đi thu gặt linh hồn của hắn. Sau đó lại dẫn ta đi gặp Thổ bá, nói nhân quả. Thổ bá nói chờ sau khi ta chết lại tính sổ sau, vì vậy lại đưa ta trở về. Chúng ta còn gặp phải một ít Thần Ma của U Đô, muốn bắt ta."
Tần Mục nói một hồi, bản thân hắn cũng cảm thấy cổ quái, thời gian ngắn như vậy lại làm nhiều chuyện như vậy, đặt ở dương gian, chỉ sợ phải ba năm mới có thể làm ra được.
Mà ở U Đô chỉ cần sử dụng thời gian rất ngắn, dương gian lại chỉ qua gần nửa canh giờ.
"U Đô giống như giấc mộng, ngươi lần này đi tới U Đô cũng như đi vào giấc mộng một hồi."
Ánh mắt của Duyên Khang quốc sư chớp động, nói:
"Chỉ cần sống sót trở về là tốt rồi. Thổ bá có đáng sợ hay không?"
Tần Mục lắc đầu, nói:
"Thổ bá rất dễ nói chuyện, âm soa cũng vậy."
Sắc mặt mọi người cổ quái. Thổ bá và âm soa rất dễ nói chuyện? Những lời này chỉ sợ cũng chỉ có Tần Mục mới nói ra miệng!
Bất kỳ kẻ nào, cho dù là Thần Ma khi nói chuyện với Thổ bá đều biến sắc, đối với âm soa của U Đô càng giữ miệng kín như bưng, không dám nhiều lời.
"Mã hắc."
"Ở trên người ta còn chưa có ấm, lại bị câu dẫn đi."
Tần Mục xoa xoa Tiểu Long, Tiểu Long này lại treo ở trên lỗ tai của hắn, đầu rũ xuống phía dưới, râu rồng lúc ẩn lúc hiện.
Tần Ngọc sinh lòng đố kị.
"Tần Ngọc sư đệ, ta mượn Tiểu Long này của ngươi một khoảng thời gian, nói không chừng còn muốn dẫn theo hắn đi một chuyến tới Đại Khư. Đợi đến khi ta trở về sẽ trả lại cho ngươi, bảo đảm khiến cho ngươi phải giật mình kinh ngạc!"
Tần Mục cười nói:
"Ta bị Phược Nhật La bắt đi, một đường suýt bỏ mạng, lại đi một chuyến tới U Đô, thực sự mệt mỏi, ta đi nghỉ ngơi trước đây."
Tần Ngọc nhìn hắn dẫn theo Tiểu Long rời đi, thầm nghĩ:
"Không biết mấy ngày nữa Tiểu Long của ta có còn là của ta hay không? Hồn cũng bị hắn câu đi mất."
U Đô.
Lão nhân âm soa trở lại Thiên Tề Nhân Thánh Vương phủ, ngồi xuống, mở ra một quyển hồ sơ dày. Đó chính là quyển hắn đã giao cho Thổ bá dung nham xem.
Tần Mục vốn cũng muốn nhìn xem quyển hồ sơ này, chỉ là Thổ bá dung nham quá cao còn hắn thì lại quá thấp, lúc đó còn muốn giả vờ linh lợi nên không nhìn thấy nội dung bên trong sách.
Lão nhân âm soa mở ra trang đầu tiên, chỉ thấy trên trang đầu tiên có hình ảnh động, đó là hình ảnh một đại lục u ám, một phụ nhân đang sinh con. Trong U Đô ma khí và tàn hồn oán niệm vô biên đang lưu chuyển, điên cuồng tuôn về phía phòng sinh nho nhỏ kia.
Trong phòng sinh nho nhỏ kia hình như cất giấu một ma vương khủng khiếp, đang nuốt trôi ma tính và ma khí ác niệm của U Đô.
Mà ở bên ngoài mảnh đại lục này, vô số Ma Thần bị kinh động, ẩn nấp trong bóng đêm, khẩn trương chú ý tới sinh linh đầu tiên sinh ra ở U Đô từ trước tới nay.
"Thần tử sinh ra!"
Sát mép của trang đầu tiên, một Ma Thần nói ra những lời như vậy.
Trên không trung của phòng sinh, từng con mắt màu đỏ tươi mở ra, một con, hai, ba con.
Lão nhân âm soa lật tới trang thứ hai, hình ảnh trong sách đã thay đổi, một tiểu tử mập mạp từ trong lòng phụ nhân nhảy ra, hiện ra chân thân ba mắt, ở trên một mảnh đại lục tối tăm tàn sát bừa bãi, hai bàn tay mập mạp bóp chết hai vị Ma Thần đang chuẩn bị ám toán hắn, ba con mắt mở ra, ba đạo quang diễm bắn ra, đốt cháy đại lục, đốt chết vô số yêu ma quỷ quái của U Đô.
Đứa trẻ sơ sinh kia đặt một vị Ma Thần ở bên miệng, gặm rơi nửa cái đầu, rất khát máu.
Lão nhân âm soa lắc đầu, tiếp tục lật đi, phía sau là hình ảnh đứa trẻ sơ sinh kia cắn nuốt vô số vong linh, ăn hết hai vị Ma Thần, trở nên lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đang xung quanh làm chuyện tàn ác, bộc lộ ra bộ mặt hung ác, hủy diệt từng tầng địa phủ, đánh cho đám Ma thần tộc nhân truy sát mẹ con bọn họ tơi bời, phân tán ra bốn phía bỏ mạng.
Chỉ có điều, đứa trẻ mới sinh này hình như trời sinh lại có ác niệm vô cùng nồng đậm mạnh mẽ, bất luận là những kẻ truy sát mẹ con bọn họ hay quỷ hồn khác sống ở U Đô, chỉ cần gặp phải, tất cả đều bị nó giết chết, nuốt trọn.
Lão nhân âm soa từ trong hình ảnh ở trang thứ hai nhìn thấy được vẻ hoang mang và khủng hoảng hiện lên ở trên gương mặt của người mẫu thân kia, nàng có chút sợ nhi tử của mình, khiếp sợ ma tính của hắn.
Lão nhân âm soa lại lật tới trang kế tiếp. Vẫn là hình ảnh đứa trẻ sơ sinh ở xung quanh tàn sát, chân đạp một con Ma Long cực lớn, đang mổ bụng moi tim, ba mắt lộ ra hung quang.
Nhưng mà chỗ cuối của hình ảnh lại là đứa trẻ sơ sinh này ăn no, biến thành một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ giang hai cánh tay về phía mẫu thân muốn được ôm.
Lão nhân âm soa lật từng trang từng trang. Chuyện ghi lại ở phía sau quyển sách này càng khó có thể lọt vào trong tầm mắt, đứa trẻ sơ sinh này hủy diệt từng Ma Thần truy sát bọn họ, lại tàn sát xung quanh, kinh động các bá chủ của U Đô.
Các bá chủ thảo phạt đứa trẻ mới sinh này, giết đến long trời lở đất.
Trang sách phía sau, đứa trẻ mới sinh vì làm nhiều việc ác hung tàn thành tính, đã trở thành một phách của U Đô, ngày hôm đó hắn đi tới sát biên giới U Đô, sử dụng con mắt màu đỏ tươi cực lớn tràn ngập ma tính nhìn ra dương gian, lộ ra vẻ hưng phấn.
Một chỗ khác của hình ảnh là các bá chủ của U Đô đang nói gì đó vưới Thổ bá vĩ đại, mà vị mẫu thân cũng đang khẩn cầu Thổ bá.
Ba mắt Thổ bá lấy một mảnh nhỏ có chất ngọc trên sừng của mình xuống, luyện thành một khối ngọc bội, vị mẫu thân kia rưng rưng nước mắt, lưu lại dấu vết ở trên ngọc bội, gọi nhi tử của mình đến, đeo ở trên cổ của hắn.
Ma tính của đứa trẻ sơ sinh bị áp chế, thần tính cũng bị áp chế, hình thể khôi phục như cũ, biến thành đứa trẻ sơ sinh bình thường nhất, một đứa bé nho nhỏ nằm trong tã lót, oe oe giơ tay giơ chân, đang hoàn toàn nghiêm túc mút đầu ngón chân của mình.
Vị mẫu thân kia ôm hắn lên, hôn môi vài cái, lưu luyến đặt ở trong rổ, một nữ tử cầm theo cái rổ, ngồi thuyền đi xa.
Phía sau, tất cả đại quỷ, tiểu quỷ, quỷ vương và Ma Thần như ẩn như hiện đang khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn.
Lão nhân âm soa lật tới một trang cuối cùng, trong hình là Tần Mục ở đất không lành, tóc dài xõa vai, trường kiếm làm phép, mở ra cánh cửa Thừa Thiên triệu hoán cõi âm vong linh.
Khi đó, ngọc bội trên cổ hắn bay lên.
"Mười tám năm."
Lão nhân âm soa đóng lại cuốn sách, giấu kỹ cuốn sách, thở dài một hơi:
"Tiểu tử này hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng trước đây, chỉ mong ma tính của hắn sẽ không bị thức tỉnh, không thì sẽ một lần nữa bị ma tính khống chế. May là Thổ bá phong ấn hắn, lưu đày tới dương gian, bằng không thật không biết U Đô sẽ bị ầm ĩ thành thế nào? Có thể ở lại U Đô, hắn căn bản không sống tới mười tám tuổi, sớm cũng bởi vì làm ác quá nhiều mà bị Thổ bá ăn hết."
Mục Thần Ký
Ngỗi Vu Thần chắc là thiên quan hoặc địa quan của Thiên Đình, là thần quản lý hồn phách.
Sinh Tử Bộ của Ngỗi Vu Thần chắc hẳn không phải là do hắn luyện ra mà là bảo vật được ban cho, loại bảo vật này trên Thiên Đình chắc cũng không có mấy người có được. Mỗi một quyển Sinh Tử Bộ đều có chủ nhân, cho nên lão nhân âm soa mới có thể nói rất nhanh sẽ điều tra ra được trên đầu của Tần Mục.
Truy tìm điều tra tung tích của Sinh Tử Bộ, so với truy tìm điều tra Tần Mục đơn giản hơn nhiều.
"Vừa rồi trên Sinh Tử Bộ xuất hiện cái tên là Quyết Hoàng."
Tần Mục vén hoàng phù lên, lộ ra phân nửa mặt, hỏi:
"Quyết Hoàng là thần gì?"
"Quyết Hoàng, thần trong hoàng tuyền, Quyết Hoàng trong lúc phun ra nuốt vào, nước lũ bao trùm các trời, thu gặt linh hồn trên thế gian. Hắn là một trong bốn đại thống soái của Thiên Đình đóng quân ở U Đô.
Lão nhân âm soa nói:
"Người tìm kiếm ngươi không chỉ có hắn, còn có ba đại thống soái khác, theo thứ tự là Huyền Minh quản lý linh hồn, Hàm Lôi quản lý kiếp số, Lục Ly quản lý lao ngục. Ngươi không nên lấy ra Sinh Tử Bộ, muốn điều tra ra ngươi, đối với bọn họ cũng không khó."
Tần Mục im lặng, sau một lúc lâu, khổ sở nói:
"Giao Sinh Tử Bộ cho đại tôn hoặc Tinh Ngạn, đổ lên trên đầu bọn họ, hình như cũng rất dễ dàng bị điều tra ra."
Lão nhân âm soa nói:
"Ngươi mới mười tám tuổi, chỉ có thể vu oan lên đầu thiếu niên cùng tuổi với ngươi, hai người ngươi nói tuổi tác không hợp. Hơn nữa bốn đại thống soái thu gặt linh hồn của thiếu niên cùng tuổi, lại phát hiện đối phương không phải là ngươi, cho nên không thể dễ dàng vu oan như vậy. Phi! Lão phu làm sao có thể ra chủ ý sai lệch giúp ngươi được?"
Tần Mục buông hoàng phù, che khuất mặt mình, xấu hổ nói:
"Chính nghĩa thì được ủng hộ, trái với đạo ít được trợ giúp. Phủ Quân nhất định là biết ta chất phác thành thật cho nên mới muốn giúp ta nghĩ kế sách. Nếu không thể vu oan, như vậy bốn vị thần này có thể rời khỏi U Đô, tiến vào Thái Hoàng Thiên hoặc Duyên Khang hay không?"
Thuyền nhỏ ung dung, nhẹ nhàng tiến về phía Thái Hoàng Thiên. Trên thuyền, lão nhân âm soa vẫn treo đèn bão treo ở trên cột đầu thuyền, ngồi xuống, có chút cam chịu nói:
"Thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, đơn giản là khó có thể tiến vào những thế giới khác, chỉ có điều muốn bắt ngươi lại thì vẫn có biện pháp. Thời điểm ngươi tu luyện tới cảnh giới Sinh Tử, Sinh Tử thần tàng mở ra, nối liền U Đô, lại có khả năng bị bọn họ tìm được, xâm nhập thông qua Sinh Tử thần tàng của ngươi."
Tần Mục rùng mình một cái. Xâm nhập từ Sinh Tử thần tàng sao?
Thần thông giả tu thành Sinh Tử thần tàng, chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm sao?
"Chỉ có điều, U Đô có quy định của U Đô, xâm nhập qua Sinh Tử thần tàng, đoạt tính mạng của ngươi là trái với quy củ của U Đô. Bọn họ sẽ không phải làm như vậy."
Lão nhân âm soa bình sứt không sợ mẻ, đơn giản nói ra càng nhiều tin tức hơn, tiếp tục nói:
"Tuy rằng chân thân của bọn họ không có cách nào hạ xuống, nhưng có năng lực đưa đệ tử của bọn họ đến bên trong Thái Hoàng Thiên hoặc Duyên Khang, hoặc tìm kiếm những người khác làm tay sai, để cho bọn họ tới giết ngươi. Hoặc đợi đến khi Thái Hoàng Thiên bị Ma tộc đánh chiếm, huyết tế Thái Hoàng Thiên, hiến tế toàn thế giới, khiến cho liên kết giữa thế giới Ma tộc cùng Duyên Khang tương thông. Khi đó, hàng rào thế giới không còn tồn tại, bọn họ lại có thể trực tiếp tiến vào Duyên Khang."
Tần Mục yên lòng, cười nói:
"Muốn giết chết ta cũng không phải dễ dàng như vậy, đánh chiếm Thái Hoàng Thiên cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thái Hoàng Thiên hai vạn năm qua vẫn sống được, mà nay lại có Duyên Khang làm hậu thuẫn, viện quân không ngừng, muốn chống đỡ thêm hai vạn năm cũng dễ dàng như trở bàn tay."
Lão nhân âm soa cười lạnh một tiếng:
"Ngươi quá xem thường Ma tộc, Thái Hoàng Thiên có thể chống đỡ bao lâu, vẫn rất khó nói. Đã đến Thái Hoàng Thiên rồi, ngươi tháo hoàng phù xuống là có thể đi về."
Tần Mục vội vàng nhìn lại, chỉ thấy ở đây vẫn là chiến trường của Thái Hoàng Thiên, ngờ ngợ chính là nơi mình bị mang đi. Vì vậy hắn từ trên thuyền nhảy xuống.
"Đưa hoàng phù cho ta!"
Lão nhân âm soa quát.
Trên mặt Tần Mục vẫn dán hoàng phù, nhanh chân lại bỏ chạy, giống như là kẻ trộm bị phát hiện vậy.
"Đáng giận!"
Lão nhân âm soa thoáng nhìn theo bóng dáng hắn nhanh như chớp lao ra xa, không nhịn được giận dữ, hắn đang muốn đuổi kịp, đột nhiên dừng bước bật cười nói:
"Một hoàng phù mà thôi, chỉ cần hắn không gây chuyện thị phi, cho hắn cũng được."
Chiếc thuyền nhỏ lui lại, biến mất ở trong bóng đêm.
Tần Mục chạy ra hơn mười dặm mới quay đầu nhìn lại. Khi thấy lão nhân âm soa và chiếc thuyền kia không có đuổi theo, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tháo hoàng phù ở trên mặt xuống. Sau khi quan sát một hồi, hắn thận trọng giấu kỹ.
"Hoàng phù này là đồ tốt, dán ở trên mặt cho dù là Thần Ma cũng không nhận ra mặt mũi thật sự của ta, hành trình tới U Đô lần này ngược lại coi như nhận được thứ tốt."
"Ta rời khỏi Thái Hoàng Thiên rõ ràng đã rất lâu, ít nhất cũng qua ba canh giờ, thế nào những lâu thuyền này mới chỉ bay được mấy trăm dặm? Dựa theo tốc độ của lâu thuyền, dù thế nào cũng có thể bay ra mấy ngàn dặm. Hiện tại xem ra hình như thời gian chỉ qua một khắc đồng hồ."
Tần Mục chạy như điên, nhanh chóng lao lên phía trước đuổi theo đội quân trên mặt đất, cũng không lâu lắm, hắn đã vượt qua hạm đội lâu thuyền, đi tới chủ hạm. Duyên Khang quốc sư cùng Hắc Hổ Thần kinh ngạc nhìn hắn, mọi người xung quanh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, bọn họ còn đang bàn luận Tần Mục bị âm soa mời vào U Đô, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, sau đó lại nhìn thấy Tần Mục từ phía sau bọn họ chạy tới.
Tần Mục cười nói:
"Ta đã trở về, lần này ta rời đi bao lâu?"
"Còn chưa tưới nửa canh giờ."
Tang Họa không khỏi kinh ngạc, ha ha nói:
"Ngươi bị âm soa dẫn đi, sau đó liền từ U Đô trở về sao?"
"Âm soa là Phủ Quân của U Đô còn dẫn theo ta đi tới những thế giới khác, tìm được một cường giả Thần Kiều Hàn Chân, nói ba ngày sau sẽ đi thu gặt linh hồn của hắn. Sau đó lại dẫn ta đi gặp Thổ bá, nói nhân quả. Thổ bá nói chờ sau khi ta chết lại tính sổ sau, vì vậy lại đưa ta trở về. Chúng ta còn gặp phải một ít Thần Ma của U Đô, muốn bắt ta."
Tần Mục nói một hồi, bản thân hắn cũng cảm thấy cổ quái, thời gian ngắn như vậy lại làm nhiều chuyện như vậy, đặt ở dương gian, chỉ sợ phải ba năm mới có thể làm ra được.
Mà ở U Đô chỉ cần sử dụng thời gian rất ngắn, dương gian lại chỉ qua gần nửa canh giờ.
"U Đô giống như giấc mộng, ngươi lần này đi tới U Đô cũng như đi vào giấc mộng một hồi."
Ánh mắt của Duyên Khang quốc sư chớp động, nói:
"Chỉ cần sống sót trở về là tốt rồi. Thổ bá có đáng sợ hay không?"
Tần Mục lắc đầu, nói:
"Thổ bá rất dễ nói chuyện, âm soa cũng vậy."
Sắc mặt mọi người cổ quái. Thổ bá và âm soa rất dễ nói chuyện? Những lời này chỉ sợ cũng chỉ có Tần Mục mới nói ra miệng!
Bất kỳ kẻ nào, cho dù là Thần Ma khi nói chuyện với Thổ bá đều biến sắc, đối với âm soa của U Đô càng giữ miệng kín như bưng, không dám nhiều lời.
"Mã hắc."
"Ở trên người ta còn chưa có ấm, lại bị câu dẫn đi."
Tần Mục xoa xoa Tiểu Long, Tiểu Long này lại treo ở trên lỗ tai của hắn, đầu rũ xuống phía dưới, râu rồng lúc ẩn lúc hiện.
Tần Ngọc sinh lòng đố kị.
"Tần Ngọc sư đệ, ta mượn Tiểu Long này của ngươi một khoảng thời gian, nói không chừng còn muốn dẫn theo hắn đi một chuyến tới Đại Khư. Đợi đến khi ta trở về sẽ trả lại cho ngươi, bảo đảm khiến cho ngươi phải giật mình kinh ngạc!"
Tần Mục cười nói:
"Ta bị Phược Nhật La bắt đi, một đường suýt bỏ mạng, lại đi một chuyến tới U Đô, thực sự mệt mỏi, ta đi nghỉ ngơi trước đây."
Tần Ngọc nhìn hắn dẫn theo Tiểu Long rời đi, thầm nghĩ:
"Không biết mấy ngày nữa Tiểu Long của ta có còn là của ta hay không? Hồn cũng bị hắn câu đi mất."
U Đô.
Lão nhân âm soa trở lại Thiên Tề Nhân Thánh Vương phủ, ngồi xuống, mở ra một quyển hồ sơ dày. Đó chính là quyển hắn đã giao cho Thổ bá dung nham xem.
Tần Mục vốn cũng muốn nhìn xem quyển hồ sơ này, chỉ là Thổ bá dung nham quá cao còn hắn thì lại quá thấp, lúc đó còn muốn giả vờ linh lợi nên không nhìn thấy nội dung bên trong sách.
Lão nhân âm soa mở ra trang đầu tiên, chỉ thấy trên trang đầu tiên có hình ảnh động, đó là hình ảnh một đại lục u ám, một phụ nhân đang sinh con. Trong U Đô ma khí và tàn hồn oán niệm vô biên đang lưu chuyển, điên cuồng tuôn về phía phòng sinh nho nhỏ kia.
Trong phòng sinh nho nhỏ kia hình như cất giấu một ma vương khủng khiếp, đang nuốt trôi ma tính và ma khí ác niệm của U Đô.
Mà ở bên ngoài mảnh đại lục này, vô số Ma Thần bị kinh động, ẩn nấp trong bóng đêm, khẩn trương chú ý tới sinh linh đầu tiên sinh ra ở U Đô từ trước tới nay.
"Thần tử sinh ra!"
Sát mép của trang đầu tiên, một Ma Thần nói ra những lời như vậy.
Trên không trung của phòng sinh, từng con mắt màu đỏ tươi mở ra, một con, hai, ba con.
Lão nhân âm soa lật tới trang thứ hai, hình ảnh trong sách đã thay đổi, một tiểu tử mập mạp từ trong lòng phụ nhân nhảy ra, hiện ra chân thân ba mắt, ở trên một mảnh đại lục tối tăm tàn sát bừa bãi, hai bàn tay mập mạp bóp chết hai vị Ma Thần đang chuẩn bị ám toán hắn, ba con mắt mở ra, ba đạo quang diễm bắn ra, đốt cháy đại lục, đốt chết vô số yêu ma quỷ quái của U Đô.
Đứa trẻ sơ sinh kia đặt một vị Ma Thần ở bên miệng, gặm rơi nửa cái đầu, rất khát máu.
Lão nhân âm soa lắc đầu, tiếp tục lật đi, phía sau là hình ảnh đứa trẻ sơ sinh kia cắn nuốt vô số vong linh, ăn hết hai vị Ma Thần, trở nên lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đang xung quanh làm chuyện tàn ác, bộc lộ ra bộ mặt hung ác, hủy diệt từng tầng địa phủ, đánh cho đám Ma thần tộc nhân truy sát mẹ con bọn họ tơi bời, phân tán ra bốn phía bỏ mạng.
Chỉ có điều, đứa trẻ mới sinh này hình như trời sinh lại có ác niệm vô cùng nồng đậm mạnh mẽ, bất luận là những kẻ truy sát mẹ con bọn họ hay quỷ hồn khác sống ở U Đô, chỉ cần gặp phải, tất cả đều bị nó giết chết, nuốt trọn.
Lão nhân âm soa từ trong hình ảnh ở trang thứ hai nhìn thấy được vẻ hoang mang và khủng hoảng hiện lên ở trên gương mặt của người mẫu thân kia, nàng có chút sợ nhi tử của mình, khiếp sợ ma tính của hắn.
Lão nhân âm soa lại lật tới trang kế tiếp. Vẫn là hình ảnh đứa trẻ sơ sinh ở xung quanh tàn sát, chân đạp một con Ma Long cực lớn, đang mổ bụng moi tim, ba mắt lộ ra hung quang.
Nhưng mà chỗ cuối của hình ảnh lại là đứa trẻ sơ sinh này ăn no, biến thành một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ giang hai cánh tay về phía mẫu thân muốn được ôm.
Lão nhân âm soa lật từng trang từng trang. Chuyện ghi lại ở phía sau quyển sách này càng khó có thể lọt vào trong tầm mắt, đứa trẻ sơ sinh này hủy diệt từng Ma Thần truy sát bọn họ, lại tàn sát xung quanh, kinh động các bá chủ của U Đô.
Các bá chủ thảo phạt đứa trẻ mới sinh này, giết đến long trời lở đất.
Trang sách phía sau, đứa trẻ mới sinh vì làm nhiều việc ác hung tàn thành tính, đã trở thành một phách của U Đô, ngày hôm đó hắn đi tới sát biên giới U Đô, sử dụng con mắt màu đỏ tươi cực lớn tràn ngập ma tính nhìn ra dương gian, lộ ra vẻ hưng phấn.
Một chỗ khác của hình ảnh là các bá chủ của U Đô đang nói gì đó vưới Thổ bá vĩ đại, mà vị mẫu thân cũng đang khẩn cầu Thổ bá.
Ba mắt Thổ bá lấy một mảnh nhỏ có chất ngọc trên sừng của mình xuống, luyện thành một khối ngọc bội, vị mẫu thân kia rưng rưng nước mắt, lưu lại dấu vết ở trên ngọc bội, gọi nhi tử của mình đến, đeo ở trên cổ của hắn.
Ma tính của đứa trẻ sơ sinh bị áp chế, thần tính cũng bị áp chế, hình thể khôi phục như cũ, biến thành đứa trẻ sơ sinh bình thường nhất, một đứa bé nho nhỏ nằm trong tã lót, oe oe giơ tay giơ chân, đang hoàn toàn nghiêm túc mút đầu ngón chân của mình.
Vị mẫu thân kia ôm hắn lên, hôn môi vài cái, lưu luyến đặt ở trong rổ, một nữ tử cầm theo cái rổ, ngồi thuyền đi xa.
Phía sau, tất cả đại quỷ, tiểu quỷ, quỷ vương và Ma Thần như ẩn như hiện đang khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn.
Lão nhân âm soa lật tới một trang cuối cùng, trong hình là Tần Mục ở đất không lành, tóc dài xõa vai, trường kiếm làm phép, mở ra cánh cửa Thừa Thiên triệu hoán cõi âm vong linh.
Khi đó, ngọc bội trên cổ hắn bay lên.
"Mười tám năm."
Lão nhân âm soa đóng lại cuốn sách, giấu kỹ cuốn sách, thở dài một hơi:
"Tiểu tử này hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng trước đây, chỉ mong ma tính của hắn sẽ không bị thức tỉnh, không thì sẽ một lần nữa bị ma tính khống chế. May là Thổ bá phong ấn hắn, lưu đày tới dương gian, bằng không thật không biết U Đô sẽ bị ầm ĩ thành thế nào? Có thể ở lại U Đô, hắn căn bản không sống tới mười tám tuổi, sớm cũng bởi vì làm ác quá nhiều mà bị Thổ bá ăn hết."
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 563: Lịch sử của bóng tối
10.0/10 từ 49 lượt.