Mục Thần Ký
Chương 425: Chiến thần, vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận mình già
Phù phù!
Kiều Tinh quân ngồi xổm xuống, chống thần kiếm và nhìn sang đối thủ cũ trước mặt, cười nói:
- Lão Nhân Hoàng, ngươi và ta đều là con rối của người khác, là đồ chơi của Chân Thần. Cho dù ngươi liều chết ngăn chặn chúng ta ở nơi này thì có thể làm gì? Nhóm nhân mã thứ hai đã tới Thượng Thương, chúng ta chỉ là người dùng để thu hút các ngươi, chân chính đi khởi động thần khí thiên tượng là một người khác. Duyên Khang, nhất định hủy diệt.
Đối diện hắn, nguyên thần trưởng thôn đang bốc cháy hừng hực giống như quang diễm của thần linh, nhưng thần linh này đã tàn tạ, khó mà chống đỡ được.
Nguyên thần của hắn dần dần ảm đạm, lúc nào cũng có thể dập tắt. Nhưng đột nhiên quang diễm lại tràn đầy, nhiều lần liên tục, hiển nhiên đang dùng hết khí huyết duy trì trạng thái đỉnh phong của ình.
- Kiều Tinh quân, nhóm người khác ở đâu?
Trưởng thôn đi tới, hắn lãnh đạm với chiến trường của những người khác, đôi mắt nhìn lên người đối phương, nói:
- Ngươi và ta là đối thủ cũ, người sắp chết, lời nói cũng thiện. Chẳng lẽ ngươi thật muốn nhìn vô số sinh linh Duyên Khang quốc hủy diệt?
Đột nhiên, trong cơ thể Kiều Tinh quân xuất hiện âm thanh nứt vỡ, vẻ mặt vị thần linh tuấn tú biến thành tro tàn, cười ha ha nói:
- Những sinh linh cấp thấp kia chết hay không chết thì liên quan gì tới ta?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Ngôi sao thuộc về ta cũng rơi xuống.
Răng rắc!
Kiếm của hắn phát ra tiếng vỡ rất nhỏ, tiếp theo có tiếng răng rắc vang lên, sau đó càng ngày càng dày đặc. Tiếng vang càng lúc càng nhanh, âm thanh nứt vỡ trong người hắn cũng rõ ràng hơn trước.
Nguyên thần sau lưng trưởng thôn ảm đạm, hắn cổ động khí huyết muốn nguyên thần khôi phục đỉnh phong lần thứ hai, cho dù hắn làm thế nào cũng không thể khôi phục.
Thân thể hắn nứt vỡ như bình sứ, nếu sinh cơ bộc phát sẽ làm thân thể hắn vỡ ra.
Hắn tàn phế, không có tứ chi, từ đó tạo thành ảnh hưởng lớn lên thân thể, từ đó ảnh hưởng lớn với chiến lực. Nhưng càng mấu chốt chính là hắn già rồi.
Tuổi thọ của hắn đã tới cuối cùng, hắn còn thừa lại một năm thọ nguyên. Nếu như an phận dưỡng lão, thành thành thật thật tu luyện, nói không chừng còn có thể tu bổ Thần Kiều bản thân trước khi chết, đi vào cảnh giới khác, từ đó trở thành thần linh.
Nhưng một trận chiến này làm hắn hao hết khí huyết sau cùng.
Hắn hiện tại không thể thiêu đốt sinh cơ.
- Nói cho ta biết, một cái khác nhóm người đi nơi nào?
Trưởng thôn hét lớn:
- Kiều Tinh quân, ngươi đến từ nơi nào? Ngươi lúc trước có phải cũng giống như những người này, đều là vật chủng ti tiên cấp thấp như ngươi nói?
Kiều Tinh quân đã đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên thân thể run lên. Hắn mở mắt ra, trong mắt trống rỗng, không có bất kỳ sinh cơ gì, trên người hắn xuất hiện từng vết kiếm thương.
Kiếm thương không ngừng khắc sâu, dường như có lợi kiếm vô hình cắt ra, cắt thân thể thần linh của hắn.
Trưởng thôn dùng chiêu cuối cùng chặt đứt sinh cơ của hắn. Thần tàng của hắn sụp đổ, thân thể cũng bị xé nứt, đã định trước phải chết ở chỗ này.
- Có ích lợi gì?
Kiều Tinh quân cúi đầu, cười khẩy nói:
- Ngươi còn có năng lực đi ngăn cản bọn họ sao? Ngươi cũng phải chết. Lão bằng hữu, an phận một chút đi, ngồi xuống, cùng lên đường với ta. Trên hoàng tuyền lộ, chúng ta kết bạn đồng hành.
Trưởng thôn trầm giọng nói:
- Nói cho ta biết, bọn họ đi con đường nào?
Kiều Tinh quân ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chất phác đang di chuyển, nhìn về phía trong bóng tối Đại Khư, hô hấp dồn dập:
- Bọn họ cũng sắp tới rồi. Khụ khụ khụ, nếu như ngươi còn có năng lực, vậy thì ngăn cản bọn họ đi.
Sắc mặt của hắn thay đổi, bỗng nhiên bắt lấy quần áo trưởng thôn, khàn cả giọng:
- Ta thấy được nghiệp hỏa, vô số sinh linh Duyên Khang sau khi chết biến thành nghiệp hỏa, bọn họ lấy mạng ta. Cản bọn họ lại! Không nên để những lê dân vô tội chết trong tay ta. Các ngươi không được qua đây, không được qua đây! Chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ phụng mệnh làm việc. Oan có đầu nợ có chủ, không phải ta muốn hại chết các ngươi!
Trưởng thôn tránh thoát tay của hắn, phá không mà đi.
Đôi mắt Kiều Tinh quân xuất hiện lỗ thủng, giống như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng, điên thét lên:
- Chuyện không liên quan đến ta, ta cũng rất bất đắc dĩ, các ngươi đừng lấy mạng ta!
- Ta thấy được vô số thuyền giấy, thật nhiều thuyền giấy, đang từ Duyên Khang lái về phía bóng tối. Trời ạ, đó là cái gì? Sừng Thổ Bá... Địa Ngục! Nơi này là Địa Ngục!
- Cứu ta ra ngoài! Chân Thần, Chân Thần cấp trên của ta đi nơi nào? Nhanh tới cứu ta! Các ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không cho Thổ Bá mang ta đi thẩm phán. Mau cứu ta!
...
Đùng!
Thần kiếm trên tay hắn hóa thành bột mịn, vỡ đầy đất. Thi thể Kiều Tinh quân không còn sinh cơ ngã xuống đất, vết kiếm thương bộc phát xé rách thân thể hắn.
Trưởng thôn xông vào trong bóng tối Đại Khư, nhanh chóng chạy, nguyên thần của hắn khi sáng khi tối. Hắn đang cố gắng phát động tâm huyết cuối cùng duy trì thân thể không chết, làm ý chí không phai mờ.
Hắn có thể cảm giác tử vong triệu hoán, thân thể hắn đã càng ngày càng khó lấy trói buộc hồn phách, tử vong cách hắn càng ngày càng gần.
Hắn cảm thấy có đồ vật gì đó truy đuổi hắn, trên thực tế những năm qua hắn luôn có cảm giác này. Có lẽ là U Đô thế giới triệu hoán, là thiên địa quy tắc U Đô trói buộc hắn, muốn bắt đi linh hồn của hắn.
Khi thân thể dần dần tử vong, loại cảm giác gò bó càng ngày càng mạnh, bóng tối từ thế giới khác đang triệu hoán càng ngày càng mạnh.
Thổ Bá ước hẹn, mỗi người từ khi ra đời đều ký kết khế ước này. Chỉ cần thân thể tử vong, linh hồn sẽ trở về Thổ Bá, yên lặng ở lại trong U Đô.
Nhục thân bất tử là mấu chốt nhảy ra khỏi ước hẹn với Thổ Bá, thần linh tu luyện thân thể tới Thần cảnh, điểm cuối cùng trong thần tàng cất giấu một đạo Thần Kiều. Nguyên thần vượt qua Thần Kiều sẽ thành thần linh, khi đó thân thể thành Thần, nguyên thần không hề bị ước hẹn Thổ Bá trói buộc.
Trưởng thôn vốn có khả năng này, bây giờ Kiều Tinh quân đánh ra một đòn tuyệt sát lúc trước đã cắt đi hi vọng này.
Hiện tại hắn chỉ kỳ vọng có thể tìm được một đợt thần ma Thượng Thương khác tiến tới hàng tai kiếp, cho dù tìm được bọn họ thì hắn cũng không có năng lực chiến đấu tiếp.
- Ta già thật rồi.
Trưởng thôn cảm giác khí huyết lưu động, cũng không thể trói buộc nguyên thần của mình. Đột nhiên nguyên thần chấn động kịch liệt, muốn rời khỏi thân thể, hắn vẫn không dám dừng lại, có lẽ bản thân dừng lại sẽ vĩnh viễn ngã xuống.
Hắn điên cuồng tiến lên, vô số ma quái trong bóng tối rục rịch đi theo hắn tiến lên phía trước, chờ đợi hắn chết đi.
Thời điểm hắn chết đi, những ma quái này sẽ tiến lên và xé hắn thành từng mảnh.
Hắn chạy càng ngày càng chậm, cảm thấy thân thể không có tứ chi càng lúc càng nặng. Đột nhiên trưởng thôn có một ít bi ai, hắn cười khổ, muốn dừng lại:
- Có lẽ ta phải chết thật rồi.
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện con chim lớn vỗ cánh bay qua, con chim bay tới trước hắn, đáp xuống đỉnh núi. Nó vỗ vỗ cánh, thu hai cánh, biến thành một thần linh đầu chim thân người, dùng mỏ chim rỉa lông cánh của mình.
- Đã đến giờ.
Con chim lớn nói tiếng người.
Trưởng thôn tiếp tục tiến lên phía trước, tốc độ càng ngày càng chậm.
Hắn nghe được thanh âm của mình giống như từ vạn dặm xa xôi vọng về.
- Chờ một chút, ta còn có việc chưa làm xong!
Thần linh đầu chim thân người dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Đã đến giờ.
- Chờ một chút đi.
Trưởng thôn nghe được tiếng nức nở của bản thân:
- Chờ thêm chút nữa đi. Ta không muốn Duyên Khang biến thành Địa ngục, ta còn có thể tái chiến. Dù sao ta là Nhân Hoàng của mảnh đất này, ta còn có trách nhiệm và gánh nặng.
Trong bóng tối lại xuất hiện tiếng kêu, giống như thần linh đầu chim đang bật cười. Trưởng thôn nổi giận đùng đùng:
- Ngươi dám chê cười ta? Mặc dù ta già rồi nhưng ý chí chưa già.
Thần linh đầu chim vỗ cánh bay lên, xua tan ma quái trong bóng tối xoay quanh hắn. Hắn đáp xuống nhánh cây trước mặt, cười nói:
- Ta cười tráng sĩ tuổi già, cũng buồn tóc bạc nhưng không có lực lượng.
Trưởng thôn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lảo đảo tiến lên. Sau một lúc lâu, lại nhìn thấy thần linh đầu chim đứng trước mặt hắn, nói to:
- Cần phải đi. Nếu ngươi không đi, âm sai của Thổ Bá sẽ tới! Bên trong Phong Đô còn có bạn cũ đang chờ ngươi.
- Ta còn có thể chiến đấu.
Trưởng thôn nhìn thấy cảnh vật trước mặt mình đã biến thành màu đen, tử khí lan tới đầu hắn, đầu óc hắn đang tiến vào tử vong.
Thần tàng của hắn bắt đầu sụp đổ, nguyên thần của hắn vẫn đứng trên Thần Kiều, dưới Thần Kiều là bóng tối vô cùng vô tận.
Nơi này là Thần Kiều trong thần tàng của hắn, nơi này sẽ không có thứ gì khác, nhưng bóng tối bên ngoài lại xâm nhập vào nơi này. Đó là thế giới khác, U Đô thế giới.
Thân thể của hắn đi vào tử vong, U Đô thế giới xâm lấn thần tàng của hắn.
Trong bóng tối vô tận, một chiếc thuyền giấy bay vào sâu trong thần tàng của hắn, cũng tới gần nguyên thần.
Hắn cần phải đi, không đi, Thổ Bá sẽ lấy đi nguyên thần của hắn.
Khí huyết của hắn khô cạn hoàn toàn, nguyên khí không thể lưu động khi thân thể tử vong, hắn gần như không có khả năng thôi thúc Thần Độ quyết.
- Với tư cách Nhân Hoàng, ta muốn chiến đấu tiếp!
Hắn gầm lên giận dữ, nhưng hắn đã nghe không thấy giọng nói của mình. Lúc này, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền, một chiếc thuyền đi tới từ trong bóng tối.
Chiếc thuyền kia giống như ngọn núi tạo thành con cóc, từng ánh trăng bao phủ khắp toàn thân. Trên chiếc thuyền có cự nhân đang mang theo nửa vầng trăng tàn khuyết bay tới.
Trưởng thôn ngơ ngác, dừng lại.
Thuyền Nguyệt Lượng.
Hắn đã từng thấy qua chiếc thuyền này. Lúc hắn đi tìm Vô Ưu Hương, Tần Mục đã từng điều khiển chiếc thuyền này xuyên qua bóng tối, đi tìm tung tích của hắn.
Không nghĩ tới lại gặp chiếc thuyền này tại đây.
Chiếc thuyền này đang chiến đấu với thần ma Thượng Thương. So sánh với Viêm Tinh Tinh, Tần Mục thực sự quá bạo lực, hắn vung mặt trăng mà không biết hậu quả là gì.
Trừ hắn ra, còn có Long Kỳ Lân đang ở trên thuyền. Trên lưng Long Kỳ Lân còn có tiểu hồ ly, Tư Vân Hương và Giao Vương Thần màu xanh ngọc đang vây quanh thuyền, đang chém giết với một thần linh Thượng Thương.
- Mục nhi.
Trưởng thôn rơi lệ, trái tim của hắn ngưng đập.
Thần linh đầu chim nhìn hắn, nói:
- Hiện tại ngươi yên tâm chưa? Theo ta đi thôi, Diêm Vương còn đang chờ ngươi.
Trưởng thôn cười nói lần cuối:
- Ta không chịu nhận mình già.
Nguyên thần của hắn nhảy qua khỏi Thước Kiều, phóng tới bờ bên kia Thiên Đình.
- Ta sinh ra làm chiến thần! Vĩnh viễn không thừa nhận mình già!
Nguyên thần của hắn cười to, kiếm khí tỏa ra hào quang vạn trượng trong Thiên Đình, giờ phút hiện tại như hóa thành vĩnh hằng.
Nhưng thân thể tóc bạc của hắn ngã xuống.
Tần Mục nhìn theo tiếng nói, hắn nhìn thấy trưởng thôn dần dần ngưng kết thành một pho tượng đá và rơi xuống không trung.
Mục Thần Ký
Kiều Tinh quân ngồi xổm xuống, chống thần kiếm và nhìn sang đối thủ cũ trước mặt, cười nói:
- Lão Nhân Hoàng, ngươi và ta đều là con rối của người khác, là đồ chơi của Chân Thần. Cho dù ngươi liều chết ngăn chặn chúng ta ở nơi này thì có thể làm gì? Nhóm nhân mã thứ hai đã tới Thượng Thương, chúng ta chỉ là người dùng để thu hút các ngươi, chân chính đi khởi động thần khí thiên tượng là một người khác. Duyên Khang, nhất định hủy diệt.
Đối diện hắn, nguyên thần trưởng thôn đang bốc cháy hừng hực giống như quang diễm của thần linh, nhưng thần linh này đã tàn tạ, khó mà chống đỡ được.
Nguyên thần của hắn dần dần ảm đạm, lúc nào cũng có thể dập tắt. Nhưng đột nhiên quang diễm lại tràn đầy, nhiều lần liên tục, hiển nhiên đang dùng hết khí huyết duy trì trạng thái đỉnh phong của ình.
- Kiều Tinh quân, nhóm người khác ở đâu?
Trưởng thôn đi tới, hắn lãnh đạm với chiến trường của những người khác, đôi mắt nhìn lên người đối phương, nói:
- Ngươi và ta là đối thủ cũ, người sắp chết, lời nói cũng thiện. Chẳng lẽ ngươi thật muốn nhìn vô số sinh linh Duyên Khang quốc hủy diệt?
Đột nhiên, trong cơ thể Kiều Tinh quân xuất hiện âm thanh nứt vỡ, vẻ mặt vị thần linh tuấn tú biến thành tro tàn, cười ha ha nói:
- Những sinh linh cấp thấp kia chết hay không chết thì liên quan gì tới ta?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Ngôi sao thuộc về ta cũng rơi xuống.
Răng rắc!
Kiếm của hắn phát ra tiếng vỡ rất nhỏ, tiếp theo có tiếng răng rắc vang lên, sau đó càng ngày càng dày đặc. Tiếng vang càng lúc càng nhanh, âm thanh nứt vỡ trong người hắn cũng rõ ràng hơn trước.
Nguyên thần sau lưng trưởng thôn ảm đạm, hắn cổ động khí huyết muốn nguyên thần khôi phục đỉnh phong lần thứ hai, cho dù hắn làm thế nào cũng không thể khôi phục.
Thân thể hắn nứt vỡ như bình sứ, nếu sinh cơ bộc phát sẽ làm thân thể hắn vỡ ra.
Hắn tàn phế, không có tứ chi, từ đó tạo thành ảnh hưởng lớn lên thân thể, từ đó ảnh hưởng lớn với chiến lực. Nhưng càng mấu chốt chính là hắn già rồi.
Tuổi thọ của hắn đã tới cuối cùng, hắn còn thừa lại một năm thọ nguyên. Nếu như an phận dưỡng lão, thành thành thật thật tu luyện, nói không chừng còn có thể tu bổ Thần Kiều bản thân trước khi chết, đi vào cảnh giới khác, từ đó trở thành thần linh.
Nhưng một trận chiến này làm hắn hao hết khí huyết sau cùng.
Hắn hiện tại không thể thiêu đốt sinh cơ.
- Nói cho ta biết, một cái khác nhóm người đi nơi nào?
Trưởng thôn hét lớn:
- Kiều Tinh quân, ngươi đến từ nơi nào? Ngươi lúc trước có phải cũng giống như những người này, đều là vật chủng ti tiên cấp thấp như ngươi nói?
Kiều Tinh quân đã đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên thân thể run lên. Hắn mở mắt ra, trong mắt trống rỗng, không có bất kỳ sinh cơ gì, trên người hắn xuất hiện từng vết kiếm thương.
Kiếm thương không ngừng khắc sâu, dường như có lợi kiếm vô hình cắt ra, cắt thân thể thần linh của hắn.
Trưởng thôn dùng chiêu cuối cùng chặt đứt sinh cơ của hắn. Thần tàng của hắn sụp đổ, thân thể cũng bị xé nứt, đã định trước phải chết ở chỗ này.
- Có ích lợi gì?
Kiều Tinh quân cúi đầu, cười khẩy nói:
- Ngươi còn có năng lực đi ngăn cản bọn họ sao? Ngươi cũng phải chết. Lão bằng hữu, an phận một chút đi, ngồi xuống, cùng lên đường với ta. Trên hoàng tuyền lộ, chúng ta kết bạn đồng hành.
Trưởng thôn trầm giọng nói:
- Nói cho ta biết, bọn họ đi con đường nào?
Kiều Tinh quân ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chất phác đang di chuyển, nhìn về phía trong bóng tối Đại Khư, hô hấp dồn dập:
- Bọn họ cũng sắp tới rồi. Khụ khụ khụ, nếu như ngươi còn có năng lực, vậy thì ngăn cản bọn họ đi.
Sắc mặt của hắn thay đổi, bỗng nhiên bắt lấy quần áo trưởng thôn, khàn cả giọng:
- Ta thấy được nghiệp hỏa, vô số sinh linh Duyên Khang sau khi chết biến thành nghiệp hỏa, bọn họ lấy mạng ta. Cản bọn họ lại! Không nên để những lê dân vô tội chết trong tay ta. Các ngươi không được qua đây, không được qua đây! Chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ phụng mệnh làm việc. Oan có đầu nợ có chủ, không phải ta muốn hại chết các ngươi!
Trưởng thôn tránh thoát tay của hắn, phá không mà đi.
Đôi mắt Kiều Tinh quân xuất hiện lỗ thủng, giống như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng, điên thét lên:
- Chuyện không liên quan đến ta, ta cũng rất bất đắc dĩ, các ngươi đừng lấy mạng ta!
- Ta thấy được vô số thuyền giấy, thật nhiều thuyền giấy, đang từ Duyên Khang lái về phía bóng tối. Trời ạ, đó là cái gì? Sừng Thổ Bá... Địa Ngục! Nơi này là Địa Ngục!
- Cứu ta ra ngoài! Chân Thần, Chân Thần cấp trên của ta đi nơi nào? Nhanh tới cứu ta! Các ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không cho Thổ Bá mang ta đi thẩm phán. Mau cứu ta!
...
Đùng!
Thần kiếm trên tay hắn hóa thành bột mịn, vỡ đầy đất. Thi thể Kiều Tinh quân không còn sinh cơ ngã xuống đất, vết kiếm thương bộc phát xé rách thân thể hắn.
Trưởng thôn xông vào trong bóng tối Đại Khư, nhanh chóng chạy, nguyên thần của hắn khi sáng khi tối. Hắn đang cố gắng phát động tâm huyết cuối cùng duy trì thân thể không chết, làm ý chí không phai mờ.
Hắn có thể cảm giác tử vong triệu hoán, thân thể hắn đã càng ngày càng khó lấy trói buộc hồn phách, tử vong cách hắn càng ngày càng gần.
Hắn cảm thấy có đồ vật gì đó truy đuổi hắn, trên thực tế những năm qua hắn luôn có cảm giác này. Có lẽ là U Đô thế giới triệu hoán, là thiên địa quy tắc U Đô trói buộc hắn, muốn bắt đi linh hồn của hắn.
Khi thân thể dần dần tử vong, loại cảm giác gò bó càng ngày càng mạnh, bóng tối từ thế giới khác đang triệu hoán càng ngày càng mạnh.
Thổ Bá ước hẹn, mỗi người từ khi ra đời đều ký kết khế ước này. Chỉ cần thân thể tử vong, linh hồn sẽ trở về Thổ Bá, yên lặng ở lại trong U Đô.
Nhục thân bất tử là mấu chốt nhảy ra khỏi ước hẹn với Thổ Bá, thần linh tu luyện thân thể tới Thần cảnh, điểm cuối cùng trong thần tàng cất giấu một đạo Thần Kiều. Nguyên thần vượt qua Thần Kiều sẽ thành thần linh, khi đó thân thể thành Thần, nguyên thần không hề bị ước hẹn Thổ Bá trói buộc.
Trưởng thôn vốn có khả năng này, bây giờ Kiều Tinh quân đánh ra một đòn tuyệt sát lúc trước đã cắt đi hi vọng này.
Hiện tại hắn chỉ kỳ vọng có thể tìm được một đợt thần ma Thượng Thương khác tiến tới hàng tai kiếp, cho dù tìm được bọn họ thì hắn cũng không có năng lực chiến đấu tiếp.
- Ta già thật rồi.
Trưởng thôn cảm giác khí huyết lưu động, cũng không thể trói buộc nguyên thần của mình. Đột nhiên nguyên thần chấn động kịch liệt, muốn rời khỏi thân thể, hắn vẫn không dám dừng lại, có lẽ bản thân dừng lại sẽ vĩnh viễn ngã xuống.
Hắn điên cuồng tiến lên, vô số ma quái trong bóng tối rục rịch đi theo hắn tiến lên phía trước, chờ đợi hắn chết đi.
Thời điểm hắn chết đi, những ma quái này sẽ tiến lên và xé hắn thành từng mảnh.
Hắn chạy càng ngày càng chậm, cảm thấy thân thể không có tứ chi càng lúc càng nặng. Đột nhiên trưởng thôn có một ít bi ai, hắn cười khổ, muốn dừng lại:
- Có lẽ ta phải chết thật rồi.
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện con chim lớn vỗ cánh bay qua, con chim bay tới trước hắn, đáp xuống đỉnh núi. Nó vỗ vỗ cánh, thu hai cánh, biến thành một thần linh đầu chim thân người, dùng mỏ chim rỉa lông cánh của mình.
- Đã đến giờ.
Con chim lớn nói tiếng người.
Trưởng thôn tiếp tục tiến lên phía trước, tốc độ càng ngày càng chậm.
Hắn nghe được thanh âm của mình giống như từ vạn dặm xa xôi vọng về.
- Chờ một chút, ta còn có việc chưa làm xong!
Thần linh đầu chim thân người dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Đã đến giờ.
- Chờ một chút đi.
Trưởng thôn nghe được tiếng nức nở của bản thân:
- Chờ thêm chút nữa đi. Ta không muốn Duyên Khang biến thành Địa ngục, ta còn có thể tái chiến. Dù sao ta là Nhân Hoàng của mảnh đất này, ta còn có trách nhiệm và gánh nặng.
Trong bóng tối lại xuất hiện tiếng kêu, giống như thần linh đầu chim đang bật cười. Trưởng thôn nổi giận đùng đùng:
- Ngươi dám chê cười ta? Mặc dù ta già rồi nhưng ý chí chưa già.
Thần linh đầu chim vỗ cánh bay lên, xua tan ma quái trong bóng tối xoay quanh hắn. Hắn đáp xuống nhánh cây trước mặt, cười nói:
- Ta cười tráng sĩ tuổi già, cũng buồn tóc bạc nhưng không có lực lượng.
Trưởng thôn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lảo đảo tiến lên. Sau một lúc lâu, lại nhìn thấy thần linh đầu chim đứng trước mặt hắn, nói to:
- Cần phải đi. Nếu ngươi không đi, âm sai của Thổ Bá sẽ tới! Bên trong Phong Đô còn có bạn cũ đang chờ ngươi.
- Ta còn có thể chiến đấu.
Trưởng thôn nhìn thấy cảnh vật trước mặt mình đã biến thành màu đen, tử khí lan tới đầu hắn, đầu óc hắn đang tiến vào tử vong.
Thần tàng của hắn bắt đầu sụp đổ, nguyên thần của hắn vẫn đứng trên Thần Kiều, dưới Thần Kiều là bóng tối vô cùng vô tận.
Nơi này là Thần Kiều trong thần tàng của hắn, nơi này sẽ không có thứ gì khác, nhưng bóng tối bên ngoài lại xâm nhập vào nơi này. Đó là thế giới khác, U Đô thế giới.
Thân thể của hắn đi vào tử vong, U Đô thế giới xâm lấn thần tàng của hắn.
Trong bóng tối vô tận, một chiếc thuyền giấy bay vào sâu trong thần tàng của hắn, cũng tới gần nguyên thần.
Hắn cần phải đi, không đi, Thổ Bá sẽ lấy đi nguyên thần của hắn.
Khí huyết của hắn khô cạn hoàn toàn, nguyên khí không thể lưu động khi thân thể tử vong, hắn gần như không có khả năng thôi thúc Thần Độ quyết.
- Với tư cách Nhân Hoàng, ta muốn chiến đấu tiếp!
Hắn gầm lên giận dữ, nhưng hắn đã nghe không thấy giọng nói của mình. Lúc này, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền, một chiếc thuyền đi tới từ trong bóng tối.
Chiếc thuyền kia giống như ngọn núi tạo thành con cóc, từng ánh trăng bao phủ khắp toàn thân. Trên chiếc thuyền có cự nhân đang mang theo nửa vầng trăng tàn khuyết bay tới.
Trưởng thôn ngơ ngác, dừng lại.
Thuyền Nguyệt Lượng.
Hắn đã từng thấy qua chiếc thuyền này. Lúc hắn đi tìm Vô Ưu Hương, Tần Mục đã từng điều khiển chiếc thuyền này xuyên qua bóng tối, đi tìm tung tích của hắn.
Không nghĩ tới lại gặp chiếc thuyền này tại đây.
Chiếc thuyền này đang chiến đấu với thần ma Thượng Thương. So sánh với Viêm Tinh Tinh, Tần Mục thực sự quá bạo lực, hắn vung mặt trăng mà không biết hậu quả là gì.
Trừ hắn ra, còn có Long Kỳ Lân đang ở trên thuyền. Trên lưng Long Kỳ Lân còn có tiểu hồ ly, Tư Vân Hương và Giao Vương Thần màu xanh ngọc đang vây quanh thuyền, đang chém giết với một thần linh Thượng Thương.
- Mục nhi.
Trưởng thôn rơi lệ, trái tim của hắn ngưng đập.
Thần linh đầu chim nhìn hắn, nói:
- Hiện tại ngươi yên tâm chưa? Theo ta đi thôi, Diêm Vương còn đang chờ ngươi.
Trưởng thôn cười nói lần cuối:
- Ta không chịu nhận mình già.
Nguyên thần của hắn nhảy qua khỏi Thước Kiều, phóng tới bờ bên kia Thiên Đình.
- Ta sinh ra làm chiến thần! Vĩnh viễn không thừa nhận mình già!
Nguyên thần của hắn cười to, kiếm khí tỏa ra hào quang vạn trượng trong Thiên Đình, giờ phút hiện tại như hóa thành vĩnh hằng.
Nhưng thân thể tóc bạc của hắn ngã xuống.
Tần Mục nhìn theo tiếng nói, hắn nhìn thấy trưởng thôn dần dần ngưng kết thành một pho tượng đá và rơi xuống không trung.
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 425: Chiến thần, vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận mình già
10.0/10 từ 49 lượt.