Mục Thần Ký
Chương 305: Thần xà
Nhóm người Ban Công Thố cuối cùng cũng tới được trước con tàu, dọc đường đi lại có hai ba mươi người mất mạng dưới đòn công kích kì quái của các sinh linh Minh Cốc.
“Vương tử điện hạ, tu vi của hai lão hòa thượng này không hề kém cỏi, gần đạt tới cảnh giới Như Lai!”
Vu vương Cống Mộc nhìn thấy hai lão hòa thượng ngồi trên hai bên vách đá, mắt vụt sáng, nói:
“Thân xác của họ có thể luyện thành bảo vật không tồi! Để ta đi lấy!”
Ban Công Thố không nói gì, vu vương Cống Mộc lập tức dẫn người bay lên trang thờ trên vách đá lấy xác của hai lão hòa thượng.
Tuy hai lão hòa thượng đã chết nhưng xung quanh người vẫn phát ra phật quang, phật âm vang động, chống lại ma khí từ U Đô ập tới. Lúc này thân xác của hai lão hòa thượng đã bị bọn họ lấy đi, ma khí sau phong ấn tổ ong rung lập tức hỗn loạn, phóng tới khiến phong ấn rung chuyển kịch liệt!
Ma khí đổ ra từ vết nứt của phong ấn tổ ong cũng lập tức tăng lên, chỉ trong chớp mắt vết nứt trên phong ấn lại tăng lên vô số, có một số vết nứt sẵn có thì càng nứt to ra.
Phía sau phong ấn vọng tới một âm thanh trầm thấp, sau đó ma khí đột nhiên rút về phía sau phong ấn, xung kích đáng sợ cũng đột nhiên yên tĩnh.
Yên tĩnh tới kì lạ.
“Cuối cùng cũng tới được đây, một con tàu có thể chở hi vọng thành thần của ta!”
Ban Công Thố nhìn con tàu, tâm trí muôn đời phẳng lặng cũng có chút xao động, hắn bước nhanh về phía con tàu.
Mọi người lên trên tàu, tìm kiếm khắp xung quanh, có một đại vu phát hiện ra cánh cửa mở kia vội về bẩm báo. Ban Công Thố dẫn mọi người đi vào trong căn phòng đó, mấy tướng sỹ đi trước dò đường đẩy cửa bước vào, cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại, mấy tướng sỹ lại mở cửa nhìn ra thì không thấy nhóm người Ban Công Thố đâu nữa.
Mọi người xung quanh Ban Công Thố tìm kiếm khắp nơi, dần dần số người ít dần đi, cho dù Ban Công Thố không quan tâm tới tính mạng của bọn họ thì lúc này cũng không khỏi hoảng loạn.
“Đừng đi lung tung!”
Ban Công Thố vẻ mặt lo lắng, cẩn thận quan sát những cánh cửa này, cười nhạt nói:
“Pháp thuật Hợp Triệt, không gian ăn khớp, móc nối chặt chẽ. Ta từng đọc qua ghi chép về loại pháp thuật này ở Tiểu Ngọc Kinh, là pháp thuật thời kỳ Khai Hoàng!”
Vu vương Cống Mộc không bị đi lạc, nghe vậy vui mừng nói:
“Điện hạ nhất định biết cách phá giải!”
Ban Công Thố lắc đầu:
“Tiểu Ngọc Kinh không ghi chép phương pháp phá giải. Tuy nhiên pháp thuật Hợp Triệt là một môn pháp thuật toán không gian, trình độ thuật toán của ta rất cao, cho dù là Đạo Chủ của Đạo môn chưa chắc đã mạnh hơn ta. Tính ra cách phá giải đối với ta không khó. Chúng ta đi thôi, ta muốn xem xem pháp thuật Hợp Triệt của thần có thể ngăn cản ta được hay không!”
Trong thư phòng, Tần Mục đóng gia phả lại:
“Đời cuối cùng của huyết mạch Khai Hoàng tên là Tần Phụng Thanh, chủ nhân của con tàu này lẽ nào chính là Tần Phụng Thanh? Tần gia huyết mạch Khai Hoàng từ Tần Nghiệp tới Tần Phụng Thanh, có lịch sử xa xưa, liên miên không ngớt, gia tộc này đúng là thế gia. Chủ nhân của con tàu này là Tần Phụng Thanh họ Tần, có quan hệ huyết mạch gì với ta không?”
Hắn đang định để gia phả về lại kệ sách thì không hiểu sao lại dừng lại, cất cuốn gia phả dày cộp này vào trong túi Thao Thiết của mình.
Hắn vừa cất xong cuốn gia phả thì thấy ông lão trong tranh không biết chui từ đâu ra, chạy lên trên bàn, xuất hiện trên trang giấy.
Tần Mục đang định bắt người trong tranh kì quái này thì đột nhiên trước mắt có bóng người hiện ra, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện đột ngột trước bàn sách bước về phía hắn, Tần Mục né tránh không kịp, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi cứ đi thẳng xuyên qua người hắn, đó chỉ là một ảo ảnh.
Nam tử này có khí chất bất phàm, ngoại hình khiến Tần Mục có cảm giác thân thiết, quen thuộc, nam tử cứ thế xuyên qua người Tần Mục xuất hiện ở sau lưng hắn.
Tần Mục giật mình vội vàng quay người lại, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi áo trắng bước đi ung dung, làm động tác mở cửa, sau đó biến mất.
Hắn vội vàng bước tới, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa.
Tần Mục không kịp trở tay, nhiều người chạy qua chạy lại đi xuyên qua người hắn, rất hối hả, chắc là gặp sự cố. Trong số bọn họ có người không đứng vững, lảo đảo xiêu vẹo.
Hình như tàu bị va chạm, lần va chạm này mạnh hơn hẳn, khiến không ít người trong đại sảnh bị hất bay đi, có không ít người bị thương, nôn ra máu.
Nam tử áo trắng giơ tay lên, mọi người bị cố định trong không trung, sau đó từ từ hạ xuống, cho dù con tàu chòng chành cực độ nhưng họ vẫn đứng vững tại chỗ.
Một nữ tử ung dung tao nhã bước vội về phía nam tử áo trắng, không biết hai người đang nói gì, nam tử trẻ tuổi hình như đang nhẹ nhàng an ủi nàng sau đó bước ra ngoài.
Tần Mục nhìn nữ tử, tỏ vẻ nghi hoặc, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác thân thuộc, nhìn thấy nữ tử này liền thấy thân thiết.
Hắn do dự một lát nhưng vẫn lựa chọn đi theo nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng đi qua hành lang, xuyên qua các cánh cửa, vẫy tay, một thanh kiếm bay lên hạ xuống bám sau lưng hắn.
Tần Mục hơi ngạc nhiên, phát động Vô Ưu Kiếm của mình, Vô Ưu Kiếm khẽ rung lên giống hệt với thanh kiếm sau lưng nam tử áo trắng như thể là cùng một thanh kiếm.
Nam tử áo trắng bước tới mũi thuyền ngẩng đầu nhìn lên trời nói gì đó, đột nhiên bầu trời rung chuyển kịch liệt, xuất hiện một con rắn khổng lồ đang há miệng.
Con rắn đó dường như cách họ rất xa nhưng rất to lớn, xuất hiện trong bầu trời tối đen, chỉ để lộ đầu và cổ rắn, thân rắn phía sau chìm trong bóng tối.
Trên đỉnh đầu rắn có các nhân vật đáng sợ không giống loài người mà giống những tượng thần trong miếu thờ của Đại Khư, tuy nhiên đây là những vị thần còn sống.
Bọn họ đang tấn công con tàu, mỗi đòn tấn công đều khủng khiếp giống như diệt thế.
Tần Mục bị kiếm pháp của nam tử áo trắng cuốn hút, loại kiếm pháp này không giống kiếm pháp của nhân gian, có ý vị kì diệu. Loại ý vị này mang tới cho Tần Mục cảm giác giống như đạo mà trưởng thôn và Đạo Chủ từng nói.
Điều khác biệt là đạo mà trưởng thôn nói là kiếm pháp gần với đạo, còn đạo mà Đạo Chủ nói là số lý gần với đạo.
Đường đi kiếm pháp của nam tử áo trắng không giống với kiếm pháp của trưởng thôn và Đạo Chủ, có một loại kiếm đạo khác ở trong đó, nhưng cụ thể là gì thì Tần Mục không nhìn ra. Thị lực của hắn vẫn chưa đạt tới mức độ đó.
Hắn nhìn say mê, trước đây hắn học kiếm thuật đều là học, thứ học được là thuật, học thuật tới mức cao nhất, kiếm pháp có thể xưng hùng. Còn từ khi trưởng thôn truyền cho hắn vị trí Nhân Hoàng, khi rèn luyện kiếm pháp của ông ta ở trong thôn, hắn đã bước vào giai đoạn pháp, bắt đầu sáng tạo kiếm pháp.
Sau này hắn lại được quốc sư Duyên Khang chỉ dạy, khiến trình độ giai đoạn pháp của hắn càng ngày càng cao lên, càng ngày càng uyên thâm.
Tới giai đoạn pháp đã có thể được gọi là tông sư.
Trên pháp còn có trình độ đạo, đó là trình độ của trưởng thôn, Đạo Chủ cũng chưa đạt tới cảnh giới này, quốc sư Duyên Khang cùng còn kém một chút.
Bây giờ Tần Mục đứng ở trình độ pháp để nhìn kiếm pháp của nam tử áo trắng sẽ có thể nhìn ra sự kì diệu của kiếm pháp, mặc dù hắn không hiểu được đạo ở trong đó nhưng có thể quan sát suy đoán những chỗ thần kỳ ở bên trong.
Kiếm pháp của nam tử áo trắng gần với đạo, chứa đựng vô số điều kì diệu, kẻ địch của hắn quá mạnh, đó là các bậc thần thánh nhưng vẫn bị hắn cản lại!
Đột nhiên biến cố xảy ra, một luồng sức mạnh khủng khiếp chấn động thời không, đó là một bàn tay đón lấy Vô Ưu Kiếm, Vô Ưu Kiếm nóng chảy, thân kiếm tan ra, tiếp theo đó là gãy đôi. Con tàu và kiếm gãy cùng xé ngang bầu trời, rơi xuống mặt đất trong bóng tối.
Phía sau bàn tay khổng lồ, rắn khổng lồ chở các vị thần bay tới, đuổi theo con tàu đang rơi.
Tần Mục cũng rơi xuống theo tàu, hắn có thể cảm nhận được sự chao đảo khi tàu rơi xuống từ không trung, con tàu xé ngang bầu trời, tượng thần Dơi Trắng khổng lồ lắc lư, cắm xuyên xuống lòng đất.
Sau đó, hắn cảm thấy rung chuyển kịch liệt, tàu xuyên qua tượng thần khổng lồ trong lòng đất, lao mạnh vào phong ấn tổ ong.
Tần Mục nhìn thấy người trên tàu thương vong nghiêm trọng, rất nhiều người đã chết trong cú va chạm, nữ tử kia bước ra, tập trung những người còn sống lại, dẫn bọn họ rời khỏi tàu trốn vào U Đô.
Nam tử áo trắng kia bị thương nặng nhưng vẫn lựa chọn ở lại, trấn thủ trên tàu, trấn thủ trước phong ấn tổ ong của U Đô.
Bên ngoài, một con rắn khổng lồ thò đầu xuống vực sâu, trên chiếc đầu dẹt của nó là các vị thần uy vũ.
Rắn khổng lồ trườn xuống vực bò vào lòng đất, từ từ tiến lại gần.
Đột nhiên, ảo ảnh trước mắt Tần Mục biến mất chỉ còn mình hắn đứng trên boong tàu, gió lạnh thổi tới khiến quần áo thiếu niên bay phần phật.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy U Đô trong bóng tối. Lúc này hắn đứng trên mũi tàu, đã tiến vào thế giới U Đô. Hắn không nhìn thấy dưới đáy tàu xuất hiện một con mắt khổng lồ, to hơn cả con tàu đang chăm chú thích thú dõi theo hắn.
Tần Mục sững sờ nhìn thế giới U Đô trong bóng tối, nơi đó vô cùng kì bí, có những sinh linh đủ màu sắc phát ra các loại ánh sáng, cách xa nơi này.
Nhóm người trên tàu xông vào U Đô dưới sự dẫn dắt của nữ tử kia, còn nam tử áo trắng thì lựa chọn trấn thủ nơi này, ngăn cản con rắn khổng lồ và các vị thần đuổi tới.
Vậy nam tử áo trắng còn sống hay không?
Hắn đã chiến tử ở đây hay là đã ngăn cản được các vị thần sau đó vào U Đô tìm lại người thân của mình?
Bọn họ tới từ Vô Ưu Hương sao?
Bọn họ cũng mang họ Tần, có khi nào là người thân của mình?
Kẻ truy sát họ là ai?
Tần Mục tinh thần phấn chấn, có lẽ mình chỉ cần làm cho con tàu này nổi lên là có thể để nó về lại Vô Ưu Hương!
Trong lòng hắn dấy lên một ngọn lửa, đi từ đầu tàu về đuôi tàu, con tàu này nhất định có thứ kiểu la bàn dùng để ghi lộ tuyến tới Vô Ưu Hương. Trưởng thôn từng đưa cho hắn một chiếc gương nói rằng đó là hình lộ tuyến tới Vô Ưu Hương, tuy nhiên trong chiếc gương đó có phong ấn của trưởng thôn, đợi tới khi Tần Mục có năng lực phá giải mới có thể nhìn thấy lộ tuyến trong gương. Chiếc gương này được tìm thấy trong con tàu khổng lồ kia, con tàu khổng lồ đó là tàu đi tới Vô Ưu Hương, đã bị đánh vỡ vụn, còn con tàu này vẫn hoàn chỉnh. Nếu đã vậy, nhất định cũng sẽ có thứ tương tự, hình lộ tuyến chưa bị phong ấn!
Hắn đẩy một cánh cửa bước vào phòng điều khiển. Ở mũi đầu tàu, con mắt khổng lồ kia dần dần nổi lên, tiếp theo sau là một con mắt khác cũng sáng rực lên, hai con mắt dựng ngược.
Một cái đầu rắn khổng lồ xuất hiện trong bóng tối, lặng lẽ nhả lưỡi, nhìn chằm chặp Tần Mục tiến vào phòng điều khiển.
Tần Mục cảm nhận được liền quay đầu lại nhìn nhưng hắn không nhìn thấy đôi mắt kia lặng lẽ chìm vào trong bóng tối.
Mục Thần Ký
“Vương tử điện hạ, tu vi của hai lão hòa thượng này không hề kém cỏi, gần đạt tới cảnh giới Như Lai!”
Vu vương Cống Mộc nhìn thấy hai lão hòa thượng ngồi trên hai bên vách đá, mắt vụt sáng, nói:
“Thân xác của họ có thể luyện thành bảo vật không tồi! Để ta đi lấy!”
Ban Công Thố không nói gì, vu vương Cống Mộc lập tức dẫn người bay lên trang thờ trên vách đá lấy xác của hai lão hòa thượng.
Tuy hai lão hòa thượng đã chết nhưng xung quanh người vẫn phát ra phật quang, phật âm vang động, chống lại ma khí từ U Đô ập tới. Lúc này thân xác của hai lão hòa thượng đã bị bọn họ lấy đi, ma khí sau phong ấn tổ ong rung lập tức hỗn loạn, phóng tới khiến phong ấn rung chuyển kịch liệt!
Ma khí đổ ra từ vết nứt của phong ấn tổ ong cũng lập tức tăng lên, chỉ trong chớp mắt vết nứt trên phong ấn lại tăng lên vô số, có một số vết nứt sẵn có thì càng nứt to ra.
Phía sau phong ấn vọng tới một âm thanh trầm thấp, sau đó ma khí đột nhiên rút về phía sau phong ấn, xung kích đáng sợ cũng đột nhiên yên tĩnh.
Yên tĩnh tới kì lạ.
“Cuối cùng cũng tới được đây, một con tàu có thể chở hi vọng thành thần của ta!”
Ban Công Thố nhìn con tàu, tâm trí muôn đời phẳng lặng cũng có chút xao động, hắn bước nhanh về phía con tàu.
Mọi người lên trên tàu, tìm kiếm khắp xung quanh, có một đại vu phát hiện ra cánh cửa mở kia vội về bẩm báo. Ban Công Thố dẫn mọi người đi vào trong căn phòng đó, mấy tướng sỹ đi trước dò đường đẩy cửa bước vào, cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại, mấy tướng sỹ lại mở cửa nhìn ra thì không thấy nhóm người Ban Công Thố đâu nữa.
Mọi người xung quanh Ban Công Thố tìm kiếm khắp nơi, dần dần số người ít dần đi, cho dù Ban Công Thố không quan tâm tới tính mạng của bọn họ thì lúc này cũng không khỏi hoảng loạn.
“Đừng đi lung tung!”
Ban Công Thố vẻ mặt lo lắng, cẩn thận quan sát những cánh cửa này, cười nhạt nói:
“Pháp thuật Hợp Triệt, không gian ăn khớp, móc nối chặt chẽ. Ta từng đọc qua ghi chép về loại pháp thuật này ở Tiểu Ngọc Kinh, là pháp thuật thời kỳ Khai Hoàng!”
Vu vương Cống Mộc không bị đi lạc, nghe vậy vui mừng nói:
“Điện hạ nhất định biết cách phá giải!”
Ban Công Thố lắc đầu:
“Tiểu Ngọc Kinh không ghi chép phương pháp phá giải. Tuy nhiên pháp thuật Hợp Triệt là một môn pháp thuật toán không gian, trình độ thuật toán của ta rất cao, cho dù là Đạo Chủ của Đạo môn chưa chắc đã mạnh hơn ta. Tính ra cách phá giải đối với ta không khó. Chúng ta đi thôi, ta muốn xem xem pháp thuật Hợp Triệt của thần có thể ngăn cản ta được hay không!”
Trong thư phòng, Tần Mục đóng gia phả lại:
“Đời cuối cùng của huyết mạch Khai Hoàng tên là Tần Phụng Thanh, chủ nhân của con tàu này lẽ nào chính là Tần Phụng Thanh? Tần gia huyết mạch Khai Hoàng từ Tần Nghiệp tới Tần Phụng Thanh, có lịch sử xa xưa, liên miên không ngớt, gia tộc này đúng là thế gia. Chủ nhân của con tàu này là Tần Phụng Thanh họ Tần, có quan hệ huyết mạch gì với ta không?”
Hắn đang định để gia phả về lại kệ sách thì không hiểu sao lại dừng lại, cất cuốn gia phả dày cộp này vào trong túi Thao Thiết của mình.
Hắn vừa cất xong cuốn gia phả thì thấy ông lão trong tranh không biết chui từ đâu ra, chạy lên trên bàn, xuất hiện trên trang giấy.
Tần Mục đang định bắt người trong tranh kì quái này thì đột nhiên trước mắt có bóng người hiện ra, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện đột ngột trước bàn sách bước về phía hắn, Tần Mục né tránh không kịp, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi cứ đi thẳng xuyên qua người hắn, đó chỉ là một ảo ảnh.
Nam tử này có khí chất bất phàm, ngoại hình khiến Tần Mục có cảm giác thân thiết, quen thuộc, nam tử cứ thế xuyên qua người Tần Mục xuất hiện ở sau lưng hắn.
Tần Mục giật mình vội vàng quay người lại, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi áo trắng bước đi ung dung, làm động tác mở cửa, sau đó biến mất.
Hắn vội vàng bước tới, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa.
Tần Mục không kịp trở tay, nhiều người chạy qua chạy lại đi xuyên qua người hắn, rất hối hả, chắc là gặp sự cố. Trong số bọn họ có người không đứng vững, lảo đảo xiêu vẹo.
Hình như tàu bị va chạm, lần va chạm này mạnh hơn hẳn, khiến không ít người trong đại sảnh bị hất bay đi, có không ít người bị thương, nôn ra máu.
Nam tử áo trắng giơ tay lên, mọi người bị cố định trong không trung, sau đó từ từ hạ xuống, cho dù con tàu chòng chành cực độ nhưng họ vẫn đứng vững tại chỗ.
Một nữ tử ung dung tao nhã bước vội về phía nam tử áo trắng, không biết hai người đang nói gì, nam tử trẻ tuổi hình như đang nhẹ nhàng an ủi nàng sau đó bước ra ngoài.
Tần Mục nhìn nữ tử, tỏ vẻ nghi hoặc, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác thân thuộc, nhìn thấy nữ tử này liền thấy thân thiết.
Hắn do dự một lát nhưng vẫn lựa chọn đi theo nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng đi qua hành lang, xuyên qua các cánh cửa, vẫy tay, một thanh kiếm bay lên hạ xuống bám sau lưng hắn.
Tần Mục hơi ngạc nhiên, phát động Vô Ưu Kiếm của mình, Vô Ưu Kiếm khẽ rung lên giống hệt với thanh kiếm sau lưng nam tử áo trắng như thể là cùng một thanh kiếm.
Nam tử áo trắng bước tới mũi thuyền ngẩng đầu nhìn lên trời nói gì đó, đột nhiên bầu trời rung chuyển kịch liệt, xuất hiện một con rắn khổng lồ đang há miệng.
Con rắn đó dường như cách họ rất xa nhưng rất to lớn, xuất hiện trong bầu trời tối đen, chỉ để lộ đầu và cổ rắn, thân rắn phía sau chìm trong bóng tối.
Trên đỉnh đầu rắn có các nhân vật đáng sợ không giống loài người mà giống những tượng thần trong miếu thờ của Đại Khư, tuy nhiên đây là những vị thần còn sống.
Bọn họ đang tấn công con tàu, mỗi đòn tấn công đều khủng khiếp giống như diệt thế.
Tần Mục bị kiếm pháp của nam tử áo trắng cuốn hút, loại kiếm pháp này không giống kiếm pháp của nhân gian, có ý vị kì diệu. Loại ý vị này mang tới cho Tần Mục cảm giác giống như đạo mà trưởng thôn và Đạo Chủ từng nói.
Điều khác biệt là đạo mà trưởng thôn nói là kiếm pháp gần với đạo, còn đạo mà Đạo Chủ nói là số lý gần với đạo.
Đường đi kiếm pháp của nam tử áo trắng không giống với kiếm pháp của trưởng thôn và Đạo Chủ, có một loại kiếm đạo khác ở trong đó, nhưng cụ thể là gì thì Tần Mục không nhìn ra. Thị lực của hắn vẫn chưa đạt tới mức độ đó.
Hắn nhìn say mê, trước đây hắn học kiếm thuật đều là học, thứ học được là thuật, học thuật tới mức cao nhất, kiếm pháp có thể xưng hùng. Còn từ khi trưởng thôn truyền cho hắn vị trí Nhân Hoàng, khi rèn luyện kiếm pháp của ông ta ở trong thôn, hắn đã bước vào giai đoạn pháp, bắt đầu sáng tạo kiếm pháp.
Sau này hắn lại được quốc sư Duyên Khang chỉ dạy, khiến trình độ giai đoạn pháp của hắn càng ngày càng cao lên, càng ngày càng uyên thâm.
Tới giai đoạn pháp đã có thể được gọi là tông sư.
Trên pháp còn có trình độ đạo, đó là trình độ của trưởng thôn, Đạo Chủ cũng chưa đạt tới cảnh giới này, quốc sư Duyên Khang cùng còn kém một chút.
Bây giờ Tần Mục đứng ở trình độ pháp để nhìn kiếm pháp của nam tử áo trắng sẽ có thể nhìn ra sự kì diệu của kiếm pháp, mặc dù hắn không hiểu được đạo ở trong đó nhưng có thể quan sát suy đoán những chỗ thần kỳ ở bên trong.
Kiếm pháp của nam tử áo trắng gần với đạo, chứa đựng vô số điều kì diệu, kẻ địch của hắn quá mạnh, đó là các bậc thần thánh nhưng vẫn bị hắn cản lại!
Đột nhiên biến cố xảy ra, một luồng sức mạnh khủng khiếp chấn động thời không, đó là một bàn tay đón lấy Vô Ưu Kiếm, Vô Ưu Kiếm nóng chảy, thân kiếm tan ra, tiếp theo đó là gãy đôi. Con tàu và kiếm gãy cùng xé ngang bầu trời, rơi xuống mặt đất trong bóng tối.
Phía sau bàn tay khổng lồ, rắn khổng lồ chở các vị thần bay tới, đuổi theo con tàu đang rơi.
Tần Mục cũng rơi xuống theo tàu, hắn có thể cảm nhận được sự chao đảo khi tàu rơi xuống từ không trung, con tàu xé ngang bầu trời, tượng thần Dơi Trắng khổng lồ lắc lư, cắm xuyên xuống lòng đất.
Sau đó, hắn cảm thấy rung chuyển kịch liệt, tàu xuyên qua tượng thần khổng lồ trong lòng đất, lao mạnh vào phong ấn tổ ong.
Tần Mục nhìn thấy người trên tàu thương vong nghiêm trọng, rất nhiều người đã chết trong cú va chạm, nữ tử kia bước ra, tập trung những người còn sống lại, dẫn bọn họ rời khỏi tàu trốn vào U Đô.
Nam tử áo trắng kia bị thương nặng nhưng vẫn lựa chọn ở lại, trấn thủ trên tàu, trấn thủ trước phong ấn tổ ong của U Đô.
Bên ngoài, một con rắn khổng lồ thò đầu xuống vực sâu, trên chiếc đầu dẹt của nó là các vị thần uy vũ.
Rắn khổng lồ trườn xuống vực bò vào lòng đất, từ từ tiến lại gần.
Đột nhiên, ảo ảnh trước mắt Tần Mục biến mất chỉ còn mình hắn đứng trên boong tàu, gió lạnh thổi tới khiến quần áo thiếu niên bay phần phật.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy U Đô trong bóng tối. Lúc này hắn đứng trên mũi tàu, đã tiến vào thế giới U Đô. Hắn không nhìn thấy dưới đáy tàu xuất hiện một con mắt khổng lồ, to hơn cả con tàu đang chăm chú thích thú dõi theo hắn.
Tần Mục sững sờ nhìn thế giới U Đô trong bóng tối, nơi đó vô cùng kì bí, có những sinh linh đủ màu sắc phát ra các loại ánh sáng, cách xa nơi này.
Nhóm người trên tàu xông vào U Đô dưới sự dẫn dắt của nữ tử kia, còn nam tử áo trắng thì lựa chọn trấn thủ nơi này, ngăn cản con rắn khổng lồ và các vị thần đuổi tới.
Vậy nam tử áo trắng còn sống hay không?
Hắn đã chiến tử ở đây hay là đã ngăn cản được các vị thần sau đó vào U Đô tìm lại người thân của mình?
Bọn họ tới từ Vô Ưu Hương sao?
Bọn họ cũng mang họ Tần, có khi nào là người thân của mình?
Kẻ truy sát họ là ai?
Tần Mục tinh thần phấn chấn, có lẽ mình chỉ cần làm cho con tàu này nổi lên là có thể để nó về lại Vô Ưu Hương!
Trong lòng hắn dấy lên một ngọn lửa, đi từ đầu tàu về đuôi tàu, con tàu này nhất định có thứ kiểu la bàn dùng để ghi lộ tuyến tới Vô Ưu Hương. Trưởng thôn từng đưa cho hắn một chiếc gương nói rằng đó là hình lộ tuyến tới Vô Ưu Hương, tuy nhiên trong chiếc gương đó có phong ấn của trưởng thôn, đợi tới khi Tần Mục có năng lực phá giải mới có thể nhìn thấy lộ tuyến trong gương. Chiếc gương này được tìm thấy trong con tàu khổng lồ kia, con tàu khổng lồ đó là tàu đi tới Vô Ưu Hương, đã bị đánh vỡ vụn, còn con tàu này vẫn hoàn chỉnh. Nếu đã vậy, nhất định cũng sẽ có thứ tương tự, hình lộ tuyến chưa bị phong ấn!
Hắn đẩy một cánh cửa bước vào phòng điều khiển. Ở mũi đầu tàu, con mắt khổng lồ kia dần dần nổi lên, tiếp theo sau là một con mắt khác cũng sáng rực lên, hai con mắt dựng ngược.
Một cái đầu rắn khổng lồ xuất hiện trong bóng tối, lặng lẽ nhả lưỡi, nhìn chằm chặp Tần Mục tiến vào phòng điều khiển.
Tần Mục cảm nhận được liền quay đầu lại nhìn nhưng hắn không nhìn thấy đôi mắt kia lặng lẽ chìm vào trong bóng tối.
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 305: Thần xà
10.0/10 từ 49 lượt.