Mục Thần Ký

Chương 200: Đô Thiên ẩn núp

Bất kể là môn phái lớn nhất Ma đạo là Thiên Ma giáo giúp đỡ quốc sư Duyên Khang, hay là Thiên Ma giáo dùng cờ truyền tống mang đại quân Duyên Khang đến tàn sát đệ tử các môn các phái, cũng có thể khiến cho tinh thần của những tồn tại cấp Giáo chủ này rung động, dao động và rối loạn.

Tuy rằng tinh thần của bọn họ hỗn loạn trong thời gian không lâu, thế nhưng rối loạn tinh thần trước mặt nhân vật như quốc sư Duyên Khang, thì trên căn bản nhất định đã là kết cục chắc chắn phải chết.

Tuy nói tồn tại cấp Giáo chủ thường thường đều là đại cao thủ cảnh giới Thần Kiều, thế nhưng cảnh giới Thần Kiều cũng có mạnh có yếu, đúng như chính quốc sư Duyên Khang đã nói, ở mỗi một cảnh giới hắn là người không có bất kỳ nhược điểm nào, dù góc độ của những người khác có lớn hơn nữa thì cũng không dài bằng đường thẳng của hắn.

Tu vi của hắn vượt xa người khác, thực lực cũng vượt xa người khác.

Dưới tình huống đánh lén, trên căn bản sẽ không có ai là đối thủ của hắn, thậm chí không cách nào đỡ được một chiêu của hắn.

Cũng giống như ở thành Thiên Ba, Đô Thiên Ma Vương đang đối kháng cùng người câm, bị hắn dùng một chiêu kiếm chém giết, một chiêu kiếm đó cũng là đánh lén.

Tần Mục đoán chừng quốc sư Duyên Khang có thể thừa dịp nháy mắt khi những cường giả này thất thần, ít nhất cũng giết chết bốn vị kình địch. Còn có thể làm bị thương được mấy vị, vậy thì còn phải xem bản lĩnh của quốc sư Duyên Khang.

Chỉ là cho dù cuộc chiến đấu này đặc sắc tuyệt luân, thể hiện ra phong thái sức chiến đấu mạnh nhất trên thế gian hiện nay, thế nhưng có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu lại không nhiều. Mấy trăm người ở đây, có thể nắm bắt rõ ràng nhất cử nhất động của mọi người bên trong chiến trường, e rằng chỉ có Tả Hữu hộ pháp sứ.

Coi như là đường chủ của ba trăm sáu mươi đường, có khả năng thấy rõ chiêu số chỉ sợ cũng là không nhiều.

Tần Mục lần thứ hai nhìn chăm chú chiến trường vẫn là không cách nào nhìn thấy tỉ mỉ tình hình bên trong, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh do bóng người di chuyển nhanh chóng tạo thành, còn lại là ánh sáng phát ra từ pháp thuật thần thông và kiếm pháp.

Thế nhưng trong chốc lát ngăn ngắn trôi qua liền có một ánh hào quang biến mất, đại diện cho một cường giả chết đi.

Hiện tại, nơi đó chỉ còn tám bóng người.

"Ngoại trừ quốc sư Duyên Khang thì còn có bảy người."

Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, trong bảy người, hẳn đều là thực lực tương đối mạnh mẽ, cuối cùng là bảy người nào còn sống đây?

Hắn có thể nhìn thấy bóng lửa như Thần bay nhảy ở nơi đó, nhưng nhìn không rõ ai là ai.

"Không nhìn thấy tình hình chiến đấu chính là bỏ qua một cơ duyên lớn lao, không biết ta có thể mở ra Bích Tiêu Thiên Nhãn không?"


Tần Mục điều động nguyên khí, càng nhiều nguyên khí tiến vào trong hai mắt, cố gắng xây dựng trận văn Bích Tiêu Thiên Nhãn, trong ánh mắt của hắn đã có ba tầng tròng mắt, tầng thứ nhất là con ngươi của bản thân hắn, tầng thứ hai là tròng mắt hình thành từ Thần Tiêu Thiên, tầng thứ ba đó là tròng mắt hình thành từ Thanh Tiêu Thiên, mà nếu hắn có thể ngưng luyện ra Bích Tiêu Thiên thì sẽ hình thành tầng tròng mắt thứ tư, có thể làm cho hắn nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Ngay khi hắn điều động nguyên khí tiến vào con mắt, đột nhiên hắn cảm giác được một vài thứ gì đó không giống cũng theo nguyên khí tiến vào bên trong hai mắtcủa hắn.

Tần Mục ngơ ngác, bỗng nhiên cảm thấy tất cả bên trong chiến trường trở nên cực kỳ rõ ràng!

Hắn lắc lắc đầu, lại nhìn chiến trường, vẫn là cực kỳ rõ ràng!

Mà hiện tại, hắn căn bản không có kết thành trận văn của Bích Tiêu Thiên!

"Trong ánh mắt của ta, có con mắt của một người khác!"

Tần Mục sởn cả tóc gáy, hiện tại hắn thậm chí có thể thấy được từng cử động của mấy người quốc sư Duyên Khang, mỗi cấp độ, cấu tạo bên trong thần thông hoặc kiếm pháp!

Động tác, vẻ mặt của mỗi người đều rõ mồn một!

Đây không phải là thứ mà con mắt của hắn có khả năng nhìn thấy, mà là thứ do con mắt của một người khác nhìn thấy, hoặc là nói, một người nào đó mượn con mắt của hắn để quan sát cuộc chiến!

Đến cùng là ai đang mượn con mắt của hắn quan chiến?

Hắn đột nhiên nghĩ ra, lúc mình gọi Ma ở thành Thiên Ba thì gọi ra được Đô Thiên Ma Vương, ý thức và pháp lực của Đô Thiên Ma Vương mượn thân thể hắn tiến vào bên trong pho tượng Ma Thần, nổ tung mi tâm của hắn, trong mi tâm điện quang như dòng chảy tràn vào bên trong tượng Ma Thần, khi đó chính mình cũng đang khống chế Bá Thể Tam Đan công.

Lúc công pháp vận hành thì hắn cảm giác được có thứ gì đó theo nguyên khí vận chuyển tiến vào trong cơ thể của mình.

Mà lúc đó đệ tử của phái Hồng Sơn tiến đến, sử dụng Thoái Ma lệnh, tuy rằng Thoái Ma lệnh không thể đuổi Đô Thiên Ma Vương trở về, nhưng khi Thoái Ma lệnh chiếu lên người Đô Thiên Ma Vương thì Tần Mục cảm giác được việc gọi Ma bị cắt đứt, pháp lực và ý thức từ trong cơ thể hắn dâng tới pho tượng Ma Thần cũng bị cắt đứt.

Nói cách khác, lúc ấy có một phần ý thức và pháp lực của Đô Thiên Ma Vương bị giữ lại trong cơ thể Tần Mục!

"Như vậy, hiện tại ở trong cơ thể ta, mượn hai ta mắt quan chiến, chính là Đô Thiên Ma Vương rồi!"

Tần Mục có chút sợ hãi, ý thức của vị Ma Vương này ẩn núp trong cơ thể hắn, đến cùng là giấu ở nơi nào? Vì sao khoảng thời gian này khi hắn tu luyện Bá Thể Tam Đan công thì từ đầu đến cuối đều không nhận ra được bất kỳ tình huống khác thường nào?


Đô Thiên Ma Vương đang âm mưu gì?

Trong cơ thể Tư bà bà có một Ma giáo chủ Lệ Thiên Hành, nếu trong cơ thể mình có một Đô Thiên Ma Vương thì chuyện vui kia liền lớn rồi.

Tần Mục không chút biến sắc, Đô Thiên Ma Vương mượn con mắt của hắn quan chiến cũng là một chuyện tốt với hắn, để hắn có thể thấy rõ tình hình chiến đấu trong chiến trường, đạo pháp thần thông do cao thủ triển khai ra lúc quyết đấu có thể làm cho tầm mắt của hắn tăng lên rất nhiều.

"Ta giữ lại chỉ là một luồng ý thức và pháp lực của Đô Thiên Ma Vương, cho dù có mạnh cũng chẳng mạnh đến đâu. Chỉ cần có thể tìm được hắn, ta nhất định có thể giải quyết hắn! Hiện tại không nên đánh rắn động cỏ, vẫn làm bộ không biết là tốt nhất."

Hiện giờ cuối cùng hắn đã có thể thấy rõ tình hình chiến đấu.

Kiếm của quốc sư Duyên Khang cũng không phải là kiếm thực sự, mà là kiếm khí do nguyên khí của hắn biến thành, thiên biến vạn hóa, lúc tụ lúc tan.

Ánh lửa quanh thân hắn hừng hực, giống như một vị Thần linh, loại ánh sáng này Tần Mục từng thấy trên người trưởng thôn.

Kiếm pháp ở trong tay hắn triển khai ra, mặc dù là kiếm thức trụ cột nhất cũng hiện ra trạng thái vô cùng phức tạp, cực kỳ huyền diệu.

Kiếm pháp của hắn lại không chỉ là cơ sở kiếm thức, còn có tính toán và biến hóa phức tạp hơn.

"Đạo kiếm của Đạo môn?"

Tần Mục ngớ ngẩn, hắn từ bên trong kiếm pháp của quốc sư Duyên Khang nhìn thấy bóng dáng của Đạo kiếm Đạo môn, đó là kỹ xảo tính toán cực kỳ phức tạp, nói thí dụ như đồ án Thái Cực, đó là hình tròn ai cũng có thể vẽ được, nhưng hình tròn và tỉ lệ hình vòng cung cắt ra từ hình tròn thì không phải ai cũng tính ra.

Cái này liền liên quan đến thức thứ nhất của Đạo kiếm, bí quyết trong Lưỡng Nghi lặp đi lặp lại Âm Dương, làm sao làm cho Âm Dương lặp đi lặp lại nhiều lần, dùng Thái Huyền Toán kinh đến tính toán là cực kỳ quan trọng.

Muốn phát huy uy lực của Lưỡng Nghi Phản Phục Âm Dương đến mức tận cùng thì cần vận toán đến hàng mơ hồ sau khi chia không hết, mà muốn nâng cao một bước thì lại cần vận toán đến hàng không hư, thanh tịnh.

"Trình độ số học của quốc sư Duyên Khang cực sâu!"

Tần Mục thầm nghĩ: "Sớm biết thế thì khi cùng hắn xuôi nam ta nên nhờ hắn chỉ dạy Thái Huyền Toán kinh!"

Đang đánh nhau với quốc sư Duyên Khang là ba ông lão và bà lão kia, Cùng phu tử, Lý tán nhân, Điền chân quân, bọn họ không hổ là cường giả đỉnh cao của thời đại trước, ánh lửa tỏa ra trên người khiến bọn họ tựa như ba vị Thần linh già nua, thủ đoạn của từng người cũng không hoàn toàn giống nhau.


Trong tay Cùng phu tử là một cây bút lớn, như là bút lông, thế nhưng lông rất dài giống như là phất trần, nhưng lại ít biến hóa hơn phất trần.

Lý tán nhân lại là kiếm tu, tu luyện chính là kiếm pháp, kiếm pháp cực kỳ tinh xảo, thế nhưng hiển nhiên là kém xa quốc sư Duyên Khang. Kiếm pháp của ông ta là do mười bốn kiếm thức cơ sở tạo thành, tuy rằng thần diệu nhưng đã lạc hậu với thời đại.

Thời đại tiến bộ, nhưng ông ta lại đứng yên không tiến tới trước.

Điền chân quân lại luyện sâu độc, cổ trùng được bà ta luyện thành các loại rồng kỳ quái, Thiên Ngô Long thân dài trăm trượng, Long Tàm luyện từ Thiên Tàm, Thanh Giao Long luyện từ Thanh Xà, các loại hình dạng quái dị.

Dù cho những độc vật này mạnh mẽ, thế nhưng đang không ngừng ngã xuống bên trong kiếm pháp của quốc sư Duyên Khang, lần lượt bị đánh chết.

Tần Mục đoán chừng bà ta kiên trì không được bao lâu.

Ngoại trừ ba người này, còn có bốn người tồn tại, trong đó liền có Tề Đại Hữu của Cái môn, Bách Cùng huyền công rất là đặc biệt, thân hình của hắn khi thì hư hóa khi thì thực hóa, xuất quỷ nhập thần, bách cùng chính là không còn gì cả, Bách Cùng huyền công có chỗ rất độc đáo.

Một người khác giữ được tính mạng chính là Đạo Tuyền chân nhân, thực lực của ông ta yếu nhất trong mọi người, không biết là quốc sư Duyên Khang hạ thủ lưu tình, hay là do ông ta không có uy hiếp, trước sau vẫn chừa lại một đường, không giết ông ta.

Người thứ ba là Thiền sư Trí Không chùa Đại Hùng, uy lực Thành Trụ Phôi Không Phật Môn Tứ ấn không tầm thường, thế nhưng dưới kiếm của quốc sư Duyên Khang thì lúc này vị cao tăng đắc đạo cũng thương tích khắp người, đã không còn bao nhiêu sức chiến đấu.

Người thứ tư chính là người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh kia, công kích của người này bén nhọn bá đạo nhất, cũng là một người làm cho Tần Mục nghi ngờ nhất.

Công pháp của hắn lấy thần thông làm chủ, thần thông bùng phát, liền hiện ra Cửu Long dị tượng, giống như chín con Chân Long bay lên, uy lực cực lớn!

Cửu Long này biến hóa rất nhiều, các loại pháp thuật thần thông công kích, pháp thuật thần thông phòng ngự, điều khiển nước lửa, diễn biến âm dương, lực công kích chí cường chí mãnh, vừa có thể cương mãnh bá đạo, lại có thể thay đổi thất thường, dù là tấn công hay phòng ngự hoặc là luyện hóa, đều tùy tâm sở dục.

Hơn nữa, chín con rồng này đã được hắn tu luyện đến gần như thực chất.

Cửu Long Đế Vương công.

Đây là công pháp của Linh Gia Hoàng Đế, chỉ có người trong hoàng thất mạch Hoàng Đế này mới có thể tu luyện, mặc dù là Thế tử, Quận chúa cũng tuyệt đối không được phép tu luyện.

Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh này hiển nhiên là người trong hoàng thất, hơn nữa từ cảnh giới tu vi của hắn đến xem thì hắn là cao tầng bên trong cao tầng của hoàng thất.


Tuy rằng sự tấn công của hắn cực kỳ bá đạo, thế nhưng quốc sư Duyên Khang lại cũng không hề lạnh lùng hạ sát thủ với hắn, không biết có phải là kiêng dè hay không.

"Người này là ai?" Trong lòng Tần Mục khiếp sợ không thôi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, quay đầu nhìn về phía tây, chỉ thấy hư ảnh một ngọn núi nguy nga bao la đang bay về phía này.

Tần Mục hơi run run, ngọn núi kia lớn đến mức khó mà tin nổi, tuy nhiên lại là hư ảnh, cũng không phải là thực chất, do khí thế của vô số nhà sư hình thù kỳ quái tạo thành.

Tu Di sơn.

Hư ảnh ngọn núi kia có rất nhiều đỉnh núi to to nhỏ nhỏ, trên đỉnh núi có nhà sư ngồi xếp bằng, có nhà sư đứng ở đỉnh núi tay nâng bình ngọc, có nhà sư ngồi trong điện phanh ngực áo làm hình dạng cười to.

Mà trên đỉnh núi màu vàng cao nhất, một vị Đại Phật sáng vàng rực rỡ tựa như tạo nên từ vàng ròng, sau đầu có vạn đạo hào quang, cực kỳ vĩ đại!

"Đại Lôi Âm tự, Lão Phật Như Lai!"

Tinh thần Tần Mục chấn động mạnh, Đại Lôi Âm tự đến rồi, Như Lai tự mình dẫn dắt Hộ pháp, Tôn giả, Bồ Tát, La Hán của Đại Lôi Âm tự chạy tới nơi này!

Hắn muốn làm gì?

Lúc này, quốc sư Duyên Khang tựa hồ cũng có cảm giác, đột nhiên lạnh lùng hạ sát thủ, một chiêu kiếm chém Thiền sư Trí Không chùa Đại Hùng!

Tiếp theo, cường giả Thiên Ma giáo trên đỉnh núi cũng dồn dập xoay người, nhìn về phía hư ảnh Tu Di sơn đang bay tới.

"Con lừa trọc!" Tả hộ pháp sứ cười lạnh một tiếng.

"Con lừa trọc!" Mọi người trăm miệng một lời nói.

Hòa thượng Vân Khuyết thấy mọi người gọi con lừa trọc, cũng nhắm mắt gọi theo một tiếng con lừa trọc, dù sao hiện tại hắn cũng là giáo chúng của Thiên Ma giáo, mặc dù hắn cũng là hòa thượng.

Hư ảnh ngọn Tu Di sơn kia bay tới bầu trời đỉnh núi nơi bọn họ đang đứng, từng vị Hộ pháp, Tôn giả, Bồ Tát, La Hán trên núi dồn dập nhìn xuống phía dưới, cùng nhau lạnh lùng nói: "Nghiệp chướng Ma đạo!"

Sắc mặt Tần Mục quái lạ: "Hình như quan hệ giữa Thiên Thánh Giáo ta và Đại Lôi Âm tự hơi căng thẳng đây... "

Mục Thần Ký
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký Truyện Mục Thần Ký Story Chương 200: Đô Thiên ẩn núp
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...