Mục Thần Ký
Chương 157: Hoàng Kim cung say ngất
Tần Mục đột nhiên tỉnh ngộ lại, loại ý nghĩ này của mình vô cùng nguy hiểm, chân người què vì thế mà mất đi, tuy rằng người què trước mặt người khác tươi cười vui vẻ, nhưng sau lưng lại than thở cả ngày, rất muốn tìm cái chân kia của mình về, nhưng lại không dám.
Nếu như chính mình rơi vào hành vi điên cuồng trộm cướp mà người què không vượt qua trước kia, đoán chừng kết quả cách người què cũng không xa.
"Tuy cảm giác này rất sảng khoái, thế nhưng sau này vẫn nên ít làm một chút."
Tần Mục cảnh giác chính mình, quay đầu lại nhìn các loại bảo vật trên đất một chút, ngoại trừ những bảo vật hoang đường do Lâu Lan Hoàng Kim cung luyện chế, những cái khác hắn đều muốn mang đi, chỉ là thứ mà hắn có thể mang đi lại có hạn.
"Kiếm hoàn được bọn họ cung phụng ở đây, hẳn là một bảo vật không tệ."
Tần Mục nhặt kiếm hoàn lên, kiếm hoàn rất nặng, xem chừng bên trong phong ấn rất nhiều thanh bảo kiếm.
Nguyên khí của hắn thoáng tiến vào trong đó, chỉ nghe một tiếng vù, từ trong "kiếm hoàn" bay ra một thanh loan đao, từ từ chuyển động nửa vòng trước người hắn.
"Không phải kiếm hoàn, là đao hoàn!"
Tần Mục kinh ngạc, hắn từng gặp được đao hoàn chỗ phản quân của Man Địch quốc, phản quân dùng đao hoàn để công phá thần thông Tuyệt Bích Thiên Cương của Bá Sơn Tế Tửu, kết quả toàn bộ mấy vạn thanh loan đao đều cắm vào Tuyệt Bích Thiên Cương không thu lại được, vì thế Thác Lý Mộc mới có thể dễ dàng giết sạch phản quân như thế.
Tần Mục cầm lên một thanh loan đao, không thuận tay cho lắm, chắc là cần công pháp đặc thù mới có thể khống chế. Tuy nhiên chất lượng thanh loan đao này tốt hơn rất nhiều những thanh khác của phản quân, tính chất không thua dao mổ lợn của hắn.
Hắn thu hồi nguyên khí, thanh loan đao lại kêu vang rồi chui vào trong đao hoàn, biến mất không còn tăm hơi.
Số lượng loan đao bên trong đao hoàn rất nhiều, tuyệt đối là một đại sát khí.
Tần Mục lại cầm thanh kiếm gãy kia lên, hắn cảm ứng không được uy lực của kiếm gãy, tựa hồ không có bất kỳ uy lực gì, cầm vào tay cũng rất nhẹ nhàng.
Tần Mục mở Thần Tiêu Thiên Nhãn, Thanh Tiêu Thiên Nhãn ra, cẩn thận đánh giá, cũng không nhìn ra được cái gì, tuy nhiên có thể được Lâu Lan Hoàng Kim cung trịnh trọng giấu trong bảo khố như vậy hẳn là không tầm thường nên cũng cất đi.
Cây đàn cổ có một đoạn bị đốt cháy khét, Tần Mục liếc mắt nhìn, đó là dấu vết sét đánh lưu lại.
"Ồ, không đúng, đàn này có một luồng sát khí và yêu khí!"
Tần Mục cẩn thận đánh giá, càng xem càng cảm thấy kỳ quái, đàn cổ có một luồng khí huyết sát, thật giống như bên trong đàn có huyết khí nồng nặc đang lưu động, mà yêu khí kia cũng cực kỳ nồng nặc.
Cây đàn này không giống như là đàn mà như là một Đại Yêu cực kỳ khủng bố.
"Lẽ nào là Thụ Tinh tu luyện thành yêu, bị người làm thành đàn cổ? Thứ tốt, cũng phải mang đi."
Tần Mục mang đàn cổ ra phía sau, lại nhặt lên một cái xương tay, vừa tóm vào trong tay, Tần Mục tựa như bị sét đánh vậy, thân thể run rẩy, trong đầu truyền tới một âm thanh cực kỳ vang dội, ầm ầm nổ vang.
"Thần ngữ!"
Sắc mặt Tần Mục thay đổi, vội vàng quăng xương tay xuống, thanh âm kia là Thần ngữ, chộp vào trong tay thì thật giống như có một vị Thần linh xuất hiện trong đầu hắn. Lúc nãy hắn lấy xương tay này ra khỏi phong cấm của tế đàn thì tiện tay vứt đi, bây giờ mới biết chính mình quăng cái xương tay này là chính xác cỡ nào.
"Xương tay này có gì đó quái lạ, lẽ nào là tay của Thần?"
Hắn lấy lại bình tĩnh, rút Thiếu Bảo kiếm ra, sử dụng kiếm hất xương tay lên, sau đó lượm một cái túi vải trên đất, đặt xương tay vào bên trong túi vải.
"Thiên Tràng tháp của Phật môn cũng là thứ tốt, chỉ là quá lớn."
Tần Mục đánh giá Thiên Tràng tháp từ trên xuống dưới, mỗi một hạt tràng đều rất tinh xảo, to chỉ hơn ba tấc, thế nhưng ngàn hạt tràng tinh xảo kết thành hình dạng một cái tháp, vậy thì rất lớn, cao tới hơn trượng, nếu mình cõng đi, chắc chắn khiến người ta chú ý.
Ngược lại mấy viên Xá Lợi Tử kia bị hắn cầm lên, cũng nhét vào bên trong túi vải, sau đó lại tìm được mấy viên ngọc châu, cũng ném vào bên trong túi vải.
Tần Mục ném cả đao hoàn vào trong túi vải, lúc này mới cảm thấy kỳ quái, đao hoàn rất nặng, thế nhưng tiến vào túi vải thì hắn lại không cảm giác được trọng lượng của đao hoàn.
Hắn nhấc túi vải lên lật qua lật lại nhìn mấy lần, túi vải này cũng là một trong những bảo vật bị phong ấn trên tế đàn, không biết là làm bằng vật liệu gì, cũng không biết có tác dụng gì, một mặt túi vải thêu một con dị thú, há to miệng, vị trí miệng của dị thú vừa đúng vị trí miệng của túi vải.
Hắn mở túi vải ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong túi vải có mấy thứ to bằng hạt vừng, đúng là vài món bảo vật mà mình ném vào lúc nãy kia.
Tần Mục ngơ ngác, đổ mấy thứ xương tay, Xá Lợi Tử, đao hoàn ra, những thứ đồ này sau khi rơi khỏi túi vải vẫn là to nhỏ như trước, cũng không hề biến hóa.
"Quái lạ!"
Tần Mục mở miệng túi vải, chui đầu và nhìn vào bên trong, không khỏi sợ hết hồn, hắn nhìn thấy một không gian to khoảng một mẫu, cao sáu, bảy trượng.
Hắn rút về đầu, thò tay vào túi, một cánh tay bỏ vào vẫn không chạm vào đáy túi.
Tần Mục suy nghĩ một chút, lần nữa thả lại xương tay Thần, Xá Lợi Tử cùng đao hoàn vào túi vải, sau đó nhét cả đàn cổ vào túi vải, Thiên Tràng tháp kia cũng bị nhét vào.
Hắn lại nâng lên nửa người dưới vàng rực rỡ kia, cũng nhét vào bên trong túi vải.
Sau đó thiếu niên đứng dậy nhặt đồ vật trên mặt đất, thấy một cái nhặt một cái, quăng vào túi vải, thứ nào quá to lớn nhét vào không lọt, liền bỏ đi mặc kệ.
Cũng không lâu lắm, túi vải hơi có chút nhô lên, dần dần cũng có thể cảm giác được một ít trọng lượng, nhưng cũng không nặng.
Tần Mục cúi đầu, lượm lại những thứ mình đã ném ra (từ trên tế đàn), lại nhặt được mấy cái lò luyện đan, trong đó có một cái lò luyện đan là lò bịt kín, còn muốn lớn hơn cái lò trong Thái học viện một chút, hơn nữa càng thêm quý giá.
Trong bảo khố này chỉ còn sót lại pháp khí mà Vu giáo dùng xương người để luyện chế, Tần Mục thở phào một hơi, buộc túi vải ngang hông mình, dùng quần áo che kín.
"Thời gian không ngắn, nên đi ra ngoài tìm mấy người Dục Tú, nhanh chóng rời đi."
Trong lòng thiếu niên phanh phanh nhảy loạn, lấy lại bình tĩnh, sau đó cẩn thận tính toán chốc lát, không mặc lại da người, mà là lấy dao mổ lợn ra, sửa sang tóc mình một chút, cắt thành tiêu chuẩn của đệ tử Vu giáo.
Tần Mục mặc quần áo Đan Ba La, vận chuyển Tạo Hóa Thiên Thần công bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, lập tức màu da của hắn bắt đầu xảy ra thay đổi rất nhỏ, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, nhìn thoáng qua thì đó là một Vu sĩ tu luyện có chút thành tựu trong Lâu Lan Hoàng Kim cung.
Tần Mục mở bản đồ Lâu Lan Hoàng Kim cung ra, nhìn một lát, sau đó thu lại.
Nguyên khí của hắn khống chế tấm phù bảo này, phù bảo bay lên không, từng cái từng cái phù văn sáng lên, chiếu về phong cấm nơi cửa bảo khố.
"Mười hai, chín, sáu, mười, bảy, sáu, bảy, một... "
Miệng Tần Mục đọc các con số, mỗi con số được đọc lên thì tấm phù bảo này liền lật một cái trên không trung, chiếu một trong mười bốn mặt vào phong cấm.
Lúc tiến vào bảo khố này thì thủ vệ lưng rùa kia khống chế phù bảo mở ra phong cấm, phù bảo biến hóa cực kỳ phức tạp, phù bảo có mười bốn mặt, mỗi một mặt có phù văn khác nhau, muốn ghi nhớ biến hóa của những phù văn này rất là khó khăn.
Thế nhưng nhớ kỹ trình tự những phù văn này lại không mấy phiền phức đối với Tần Mục.
Hắn gán mười bốn mặt phù bảo này với mười bốn con số, sau đó đảo ngược thứ tự các con số khi vào cửa, phá giải phong cấm từ bên trong.
Ở trước mặt hắn, từng khối lập phương nổi lên, lần lượt lùi về sau, Tần Mục đi ra ngoài, rốt cục thuận thuận lợi lợi ra khỏi bảo khố.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, lấy Thiếu Bảo kiếm ra, chém phù bảo nát tan, sau đó căn cứ chỉ dẫn trong bản đồ, đi về nhà kho của Lâu Lan Hoàng Kim cung.
Dù rằng giờ phút này Lâu Lan Hoàng Kim cung đang bị người ngăn cửa, nhưng trong nhà kho vẫn còn có Đại Vu đang làm nhiệm vụ, Tần Mục đưa lên một toa thuốc, Đại Vu kia thì thầm: "Dâu tây hai lạng, thiên trúc một cân sáu lạng, trúc đào bốn lạng... Nhiều thuốc như vậy, ngươi định chuẩn bị luyện thuốc số lượng lớn hả?"
Tần Mục gật đầu, cười thật thà nói: "Vừa nãy bị thương, chuẩn bị bồi bổ một chút."
"Đi đánh tên chắn sơn môn kia? Ta cũng nghe nói, chết không ít người. Cũng may tên khốn kia đã bị đánh chết, không tính là mất mặt. Năm đó, lần Võ Khả Hãn chắn cửa kia mới xem như là mất mặt."
Đại Vu kia chuẩn bị tốt dược liệu, Tần Mục đưa túi tiền của Đan Ba La tới, nói: "Có quả Giáng Châu Thảo tươi không? Cho ta bốn quả."
"Vật này rất đắt, làm gì có quả tươi? Quả khô có lấy không?"
"Khô cũng được."
Đại Vu kia mang quả hong khô tới, Tần Mục thu nhận rồi lấy một quả nhét vào miệng. Đại Vu kia thấy hắn thật thà, lặng lẽ lấy thêm vài đồng từ trong túi tiền, trong lòng mừng thầm một trận.
Sắc mặt Tần Mục hơi thay đổi, quát lên: "Ngươi lấy thêm tiền của ta!"
Sắc mặt Đại Vu kia thay đổi, cả giận nói: "Đâu có? Ngươi ngậm máu phun người!"
Tần Mục lôi kéo túi tiền nói: "Tiền trong túi ta biết rõ, ngươi thu nhiều, ta ước lượng một chút liền biết. Ta phải nói cho Vu Vương!"
Đại Vu kia vội vàng đến kéo túi tiền, hai người lôi kéo, một cái bình ngọc trong tay Tần Mục không cẩn thận rơi vào nhà kho, bộp một tiếng vỡ nát tan.
"Ngươi không được nói cho Vu... "
Đại Vu kia còn chưa nói hết câu thì đột nhiên ngã xuống thẳng tắp, trong nhà kho tràn ngập một mùi thơm, mấy tên Đại Vu làm trong kho hàng nghe tiếng cãi nhau chạy tới, còn chưa đến gần liền ngã bịch bịch bịch bịch xuống đất.
Tần Mục vứt túi tiền vào nhà kho, rơi trên người tên Đại Vu kia, sau đó nâng túi vải bên hông, cẩn thận lục lọi từng li từng tí một, từ bên trong tìm ra một cái lò luyện đan, chính là cái lò bịt kín tìm được ở trong bảo khố kia.
"Thất Mê hương lần này mình bỏ thêm liều lượng gấp mười lần, không tin không làm say ngã toàn bộ Hoàng Kim cung!"
Hắn để thuốc vào trong lò luyện đan, nguyên khí bắn ra, quay chung quanh làm cái lò này nhanh chóng chuyển động, thủ pháp thiên biến vạn hóa khiến người ta hoa cả mắt. Qua không lâu, Thất Mê hương bên trong lò đã được luyện xong, nguyên khí trên tay Tần Mục vẫn đang hóa thành ngọn lửa hừng hực, không hề giống như lần trước dùng Huyền Vũ nguyên khí làm lạnh, mà là càng cháy càng lớn.
Sau một lát, Tần Mục dừng lại, mở nắp lò ra, hơi khói hồng nhạt từ bên trong lò cuồn cuộn tuôn ra, tràn ngập bốn phía, dù quả Giáng Châu trong miệng hắn có thể giải được dược tính của Thất Mê hương nhưng cũng cảm giác được tứ chi tựa hồ dần dần biến mất.
Hắn vội vàng ngừng thở, chỉ thấy hơi khói bên trong lò còn đang cuồn cuộn bốc lên, nguyên khí của Tần Mục hóa thành Thanh Long nguyên khí, sử dụng pháp thuật hô mưa gọi gió trong Đại Dục Thiên Ma kinh, thổi tan hơi khói.
Rất nhanh, gió to đưa Thất Mê hương lan khắp núi.
Hắn lập tức nhảy vào một cung điện bằng vàng, vác túi quần áo của mình lên, cắm hai thanh đao vào, cột chặt chuỳ sắt trên lưng, hộp kiếm thì tựa vào một bên, sau đó nhanh chóng chạy về hướng sơn môn.
Nguyên khí của hắn hóa thành Huyền Vũ nguyên khí, kết ra một đoàn hơi nước, sau đó hóa thành một bóng nước ở trong tay.
Tần Mục thả ba quả Giáng Châu còn lại vào trong bóng nước, vừa lao nhanh một tay vừa nâng bóng nước lên, thủ pháp trong tay khác hóa thành huyễn ảnh, năm ngón tay gảy gảy, chỉ pháp liên tục biến hóa, điểm vào bóng nước, thúc giục dược lực của quả Giáng Châu.
Ba quả kia hút nước, rất nhanh phình lên, dược lực bị hắn kích phát.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên từng luồng từng luồng sáng vàng bay lên không trung, hốt hoảng bay ra phía ngoài, hẳn là mấy vị Vu Vương canh giữ ở trước Thánh điện kia nhìn thấy toàn bộ đệ tử trên núi "trúng độc mà chết", thất kinh, thoát khỏi Lâu Lan Hoàng Kim cung.
"Chết rồi, tất cả đều chết rồi!" Một âm thanh vang dội mang theo sợ hãi và hoang mang, nhanh chóng đi xa.
Tần Mục tăng tốc độ lên tới cực hạn, chạy xuống cổng Hoảng Kim cung, chỉ thấy Thanh Ngưu, Hồ Linh Nhi và Linh Dục Tú đều ngã trên mặt đất, trên người Linh Dục Tú bị thương nhiều chỗ, vết máu loang lổ.
Hắn lập tức nhét vào miệng bọn hắn một quả Giáng Châu, một người, một bò, một cáo mơ màng tỉnh lại, chân cẳng còn có chút mất cảm giác, linh hồn, Linh Thai đều có chút tê dại, không biết xảy ra chuyện gì.
"Thất Mê hương có thể doạ lui Vu Vương, nhưng không mê hoặc được Vu Vương."
Tần Mục nói nhanh: "Trong Lâu Lan Hoàng Kim cung, chỉ sợ có mấy tồn tại có thể đặt ngang hàng Bá Sơn Tế Tửu, sau khi nhận được tin tức nhất định sẽ chạy tới. Chúng ta cần phải lập tức rời đi!"
Mục Thần Ký
Nếu như chính mình rơi vào hành vi điên cuồng trộm cướp mà người què không vượt qua trước kia, đoán chừng kết quả cách người què cũng không xa.
"Tuy cảm giác này rất sảng khoái, thế nhưng sau này vẫn nên ít làm một chút."
Tần Mục cảnh giác chính mình, quay đầu lại nhìn các loại bảo vật trên đất một chút, ngoại trừ những bảo vật hoang đường do Lâu Lan Hoàng Kim cung luyện chế, những cái khác hắn đều muốn mang đi, chỉ là thứ mà hắn có thể mang đi lại có hạn.
"Kiếm hoàn được bọn họ cung phụng ở đây, hẳn là một bảo vật không tệ."
Tần Mục nhặt kiếm hoàn lên, kiếm hoàn rất nặng, xem chừng bên trong phong ấn rất nhiều thanh bảo kiếm.
Nguyên khí của hắn thoáng tiến vào trong đó, chỉ nghe một tiếng vù, từ trong "kiếm hoàn" bay ra một thanh loan đao, từ từ chuyển động nửa vòng trước người hắn.
"Không phải kiếm hoàn, là đao hoàn!"
Tần Mục kinh ngạc, hắn từng gặp được đao hoàn chỗ phản quân của Man Địch quốc, phản quân dùng đao hoàn để công phá thần thông Tuyệt Bích Thiên Cương của Bá Sơn Tế Tửu, kết quả toàn bộ mấy vạn thanh loan đao đều cắm vào Tuyệt Bích Thiên Cương không thu lại được, vì thế Thác Lý Mộc mới có thể dễ dàng giết sạch phản quân như thế.
Tần Mục cầm lên một thanh loan đao, không thuận tay cho lắm, chắc là cần công pháp đặc thù mới có thể khống chế. Tuy nhiên chất lượng thanh loan đao này tốt hơn rất nhiều những thanh khác của phản quân, tính chất không thua dao mổ lợn của hắn.
Hắn thu hồi nguyên khí, thanh loan đao lại kêu vang rồi chui vào trong đao hoàn, biến mất không còn tăm hơi.
Số lượng loan đao bên trong đao hoàn rất nhiều, tuyệt đối là một đại sát khí.
Tần Mục lại cầm thanh kiếm gãy kia lên, hắn cảm ứng không được uy lực của kiếm gãy, tựa hồ không có bất kỳ uy lực gì, cầm vào tay cũng rất nhẹ nhàng.
Tần Mục mở Thần Tiêu Thiên Nhãn, Thanh Tiêu Thiên Nhãn ra, cẩn thận đánh giá, cũng không nhìn ra được cái gì, tuy nhiên có thể được Lâu Lan Hoàng Kim cung trịnh trọng giấu trong bảo khố như vậy hẳn là không tầm thường nên cũng cất đi.
Cây đàn cổ có một đoạn bị đốt cháy khét, Tần Mục liếc mắt nhìn, đó là dấu vết sét đánh lưu lại.
"Ồ, không đúng, đàn này có một luồng sát khí và yêu khí!"
Tần Mục cẩn thận đánh giá, càng xem càng cảm thấy kỳ quái, đàn cổ có một luồng khí huyết sát, thật giống như bên trong đàn có huyết khí nồng nặc đang lưu động, mà yêu khí kia cũng cực kỳ nồng nặc.
Cây đàn này không giống như là đàn mà như là một Đại Yêu cực kỳ khủng bố.
"Lẽ nào là Thụ Tinh tu luyện thành yêu, bị người làm thành đàn cổ? Thứ tốt, cũng phải mang đi."
Tần Mục mang đàn cổ ra phía sau, lại nhặt lên một cái xương tay, vừa tóm vào trong tay, Tần Mục tựa như bị sét đánh vậy, thân thể run rẩy, trong đầu truyền tới một âm thanh cực kỳ vang dội, ầm ầm nổ vang.
"Thần ngữ!"
Sắc mặt Tần Mục thay đổi, vội vàng quăng xương tay xuống, thanh âm kia là Thần ngữ, chộp vào trong tay thì thật giống như có một vị Thần linh xuất hiện trong đầu hắn. Lúc nãy hắn lấy xương tay này ra khỏi phong cấm của tế đàn thì tiện tay vứt đi, bây giờ mới biết chính mình quăng cái xương tay này là chính xác cỡ nào.
"Xương tay này có gì đó quái lạ, lẽ nào là tay của Thần?"
Hắn lấy lại bình tĩnh, rút Thiếu Bảo kiếm ra, sử dụng kiếm hất xương tay lên, sau đó lượm một cái túi vải trên đất, đặt xương tay vào bên trong túi vải.
"Thiên Tràng tháp của Phật môn cũng là thứ tốt, chỉ là quá lớn."
Tần Mục đánh giá Thiên Tràng tháp từ trên xuống dưới, mỗi một hạt tràng đều rất tinh xảo, to chỉ hơn ba tấc, thế nhưng ngàn hạt tràng tinh xảo kết thành hình dạng một cái tháp, vậy thì rất lớn, cao tới hơn trượng, nếu mình cõng đi, chắc chắn khiến người ta chú ý.
Ngược lại mấy viên Xá Lợi Tử kia bị hắn cầm lên, cũng nhét vào bên trong túi vải, sau đó lại tìm được mấy viên ngọc châu, cũng ném vào bên trong túi vải.
Tần Mục ném cả đao hoàn vào trong túi vải, lúc này mới cảm thấy kỳ quái, đao hoàn rất nặng, thế nhưng tiến vào túi vải thì hắn lại không cảm giác được trọng lượng của đao hoàn.
Hắn nhấc túi vải lên lật qua lật lại nhìn mấy lần, túi vải này cũng là một trong những bảo vật bị phong ấn trên tế đàn, không biết là làm bằng vật liệu gì, cũng không biết có tác dụng gì, một mặt túi vải thêu một con dị thú, há to miệng, vị trí miệng của dị thú vừa đúng vị trí miệng của túi vải.
Hắn mở túi vải ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong túi vải có mấy thứ to bằng hạt vừng, đúng là vài món bảo vật mà mình ném vào lúc nãy kia.
Tần Mục ngơ ngác, đổ mấy thứ xương tay, Xá Lợi Tử, đao hoàn ra, những thứ đồ này sau khi rơi khỏi túi vải vẫn là to nhỏ như trước, cũng không hề biến hóa.
"Quái lạ!"
Tần Mục mở miệng túi vải, chui đầu và nhìn vào bên trong, không khỏi sợ hết hồn, hắn nhìn thấy một không gian to khoảng một mẫu, cao sáu, bảy trượng.
Hắn rút về đầu, thò tay vào túi, một cánh tay bỏ vào vẫn không chạm vào đáy túi.
Tần Mục suy nghĩ một chút, lần nữa thả lại xương tay Thần, Xá Lợi Tử cùng đao hoàn vào túi vải, sau đó nhét cả đàn cổ vào túi vải, Thiên Tràng tháp kia cũng bị nhét vào.
Hắn lại nâng lên nửa người dưới vàng rực rỡ kia, cũng nhét vào bên trong túi vải.
Sau đó thiếu niên đứng dậy nhặt đồ vật trên mặt đất, thấy một cái nhặt một cái, quăng vào túi vải, thứ nào quá to lớn nhét vào không lọt, liền bỏ đi mặc kệ.
Cũng không lâu lắm, túi vải hơi có chút nhô lên, dần dần cũng có thể cảm giác được một ít trọng lượng, nhưng cũng không nặng.
Tần Mục cúi đầu, lượm lại những thứ mình đã ném ra (từ trên tế đàn), lại nhặt được mấy cái lò luyện đan, trong đó có một cái lò luyện đan là lò bịt kín, còn muốn lớn hơn cái lò trong Thái học viện một chút, hơn nữa càng thêm quý giá.
Trong bảo khố này chỉ còn sót lại pháp khí mà Vu giáo dùng xương người để luyện chế, Tần Mục thở phào một hơi, buộc túi vải ngang hông mình, dùng quần áo che kín.
"Thời gian không ngắn, nên đi ra ngoài tìm mấy người Dục Tú, nhanh chóng rời đi."
Trong lòng thiếu niên phanh phanh nhảy loạn, lấy lại bình tĩnh, sau đó cẩn thận tính toán chốc lát, không mặc lại da người, mà là lấy dao mổ lợn ra, sửa sang tóc mình một chút, cắt thành tiêu chuẩn của đệ tử Vu giáo.
Tần Mục mặc quần áo Đan Ba La, vận chuyển Tạo Hóa Thiên Thần công bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, lập tức màu da của hắn bắt đầu xảy ra thay đổi rất nhỏ, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, nhìn thoáng qua thì đó là một Vu sĩ tu luyện có chút thành tựu trong Lâu Lan Hoàng Kim cung.
Tần Mục mở bản đồ Lâu Lan Hoàng Kim cung ra, nhìn một lát, sau đó thu lại.
Nguyên khí của hắn khống chế tấm phù bảo này, phù bảo bay lên không, từng cái từng cái phù văn sáng lên, chiếu về phong cấm nơi cửa bảo khố.
"Mười hai, chín, sáu, mười, bảy, sáu, bảy, một... "
Miệng Tần Mục đọc các con số, mỗi con số được đọc lên thì tấm phù bảo này liền lật một cái trên không trung, chiếu một trong mười bốn mặt vào phong cấm.
Lúc tiến vào bảo khố này thì thủ vệ lưng rùa kia khống chế phù bảo mở ra phong cấm, phù bảo biến hóa cực kỳ phức tạp, phù bảo có mười bốn mặt, mỗi một mặt có phù văn khác nhau, muốn ghi nhớ biến hóa của những phù văn này rất là khó khăn.
Thế nhưng nhớ kỹ trình tự những phù văn này lại không mấy phiền phức đối với Tần Mục.
Hắn gán mười bốn mặt phù bảo này với mười bốn con số, sau đó đảo ngược thứ tự các con số khi vào cửa, phá giải phong cấm từ bên trong.
Ở trước mặt hắn, từng khối lập phương nổi lên, lần lượt lùi về sau, Tần Mục đi ra ngoài, rốt cục thuận thuận lợi lợi ra khỏi bảo khố.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, lấy Thiếu Bảo kiếm ra, chém phù bảo nát tan, sau đó căn cứ chỉ dẫn trong bản đồ, đi về nhà kho của Lâu Lan Hoàng Kim cung.
Dù rằng giờ phút này Lâu Lan Hoàng Kim cung đang bị người ngăn cửa, nhưng trong nhà kho vẫn còn có Đại Vu đang làm nhiệm vụ, Tần Mục đưa lên một toa thuốc, Đại Vu kia thì thầm: "Dâu tây hai lạng, thiên trúc một cân sáu lạng, trúc đào bốn lạng... Nhiều thuốc như vậy, ngươi định chuẩn bị luyện thuốc số lượng lớn hả?"
Tần Mục gật đầu, cười thật thà nói: "Vừa nãy bị thương, chuẩn bị bồi bổ một chút."
"Đi đánh tên chắn sơn môn kia? Ta cũng nghe nói, chết không ít người. Cũng may tên khốn kia đã bị đánh chết, không tính là mất mặt. Năm đó, lần Võ Khả Hãn chắn cửa kia mới xem như là mất mặt."
Đại Vu kia chuẩn bị tốt dược liệu, Tần Mục đưa túi tiền của Đan Ba La tới, nói: "Có quả Giáng Châu Thảo tươi không? Cho ta bốn quả."
"Vật này rất đắt, làm gì có quả tươi? Quả khô có lấy không?"
"Khô cũng được."
Đại Vu kia mang quả hong khô tới, Tần Mục thu nhận rồi lấy một quả nhét vào miệng. Đại Vu kia thấy hắn thật thà, lặng lẽ lấy thêm vài đồng từ trong túi tiền, trong lòng mừng thầm một trận.
Sắc mặt Tần Mục hơi thay đổi, quát lên: "Ngươi lấy thêm tiền của ta!"
Sắc mặt Đại Vu kia thay đổi, cả giận nói: "Đâu có? Ngươi ngậm máu phun người!"
Tần Mục lôi kéo túi tiền nói: "Tiền trong túi ta biết rõ, ngươi thu nhiều, ta ước lượng một chút liền biết. Ta phải nói cho Vu Vương!"
Đại Vu kia vội vàng đến kéo túi tiền, hai người lôi kéo, một cái bình ngọc trong tay Tần Mục không cẩn thận rơi vào nhà kho, bộp một tiếng vỡ nát tan.
"Ngươi không được nói cho Vu... "
Đại Vu kia còn chưa nói hết câu thì đột nhiên ngã xuống thẳng tắp, trong nhà kho tràn ngập một mùi thơm, mấy tên Đại Vu làm trong kho hàng nghe tiếng cãi nhau chạy tới, còn chưa đến gần liền ngã bịch bịch bịch bịch xuống đất.
Tần Mục vứt túi tiền vào nhà kho, rơi trên người tên Đại Vu kia, sau đó nâng túi vải bên hông, cẩn thận lục lọi từng li từng tí một, từ bên trong tìm ra một cái lò luyện đan, chính là cái lò bịt kín tìm được ở trong bảo khố kia.
"Thất Mê hương lần này mình bỏ thêm liều lượng gấp mười lần, không tin không làm say ngã toàn bộ Hoàng Kim cung!"
Hắn để thuốc vào trong lò luyện đan, nguyên khí bắn ra, quay chung quanh làm cái lò này nhanh chóng chuyển động, thủ pháp thiên biến vạn hóa khiến người ta hoa cả mắt. Qua không lâu, Thất Mê hương bên trong lò đã được luyện xong, nguyên khí trên tay Tần Mục vẫn đang hóa thành ngọn lửa hừng hực, không hề giống như lần trước dùng Huyền Vũ nguyên khí làm lạnh, mà là càng cháy càng lớn.
Sau một lát, Tần Mục dừng lại, mở nắp lò ra, hơi khói hồng nhạt từ bên trong lò cuồn cuộn tuôn ra, tràn ngập bốn phía, dù quả Giáng Châu trong miệng hắn có thể giải được dược tính của Thất Mê hương nhưng cũng cảm giác được tứ chi tựa hồ dần dần biến mất.
Hắn vội vàng ngừng thở, chỉ thấy hơi khói bên trong lò còn đang cuồn cuộn bốc lên, nguyên khí của Tần Mục hóa thành Thanh Long nguyên khí, sử dụng pháp thuật hô mưa gọi gió trong Đại Dục Thiên Ma kinh, thổi tan hơi khói.
Rất nhanh, gió to đưa Thất Mê hương lan khắp núi.
Hắn lập tức nhảy vào một cung điện bằng vàng, vác túi quần áo của mình lên, cắm hai thanh đao vào, cột chặt chuỳ sắt trên lưng, hộp kiếm thì tựa vào một bên, sau đó nhanh chóng chạy về hướng sơn môn.
Nguyên khí của hắn hóa thành Huyền Vũ nguyên khí, kết ra một đoàn hơi nước, sau đó hóa thành một bóng nước ở trong tay.
Tần Mục thả ba quả Giáng Châu còn lại vào trong bóng nước, vừa lao nhanh một tay vừa nâng bóng nước lên, thủ pháp trong tay khác hóa thành huyễn ảnh, năm ngón tay gảy gảy, chỉ pháp liên tục biến hóa, điểm vào bóng nước, thúc giục dược lực của quả Giáng Châu.
Ba quả kia hút nước, rất nhanh phình lên, dược lực bị hắn kích phát.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên từng luồng từng luồng sáng vàng bay lên không trung, hốt hoảng bay ra phía ngoài, hẳn là mấy vị Vu Vương canh giữ ở trước Thánh điện kia nhìn thấy toàn bộ đệ tử trên núi "trúng độc mà chết", thất kinh, thoát khỏi Lâu Lan Hoàng Kim cung.
"Chết rồi, tất cả đều chết rồi!" Một âm thanh vang dội mang theo sợ hãi và hoang mang, nhanh chóng đi xa.
Tần Mục tăng tốc độ lên tới cực hạn, chạy xuống cổng Hoảng Kim cung, chỉ thấy Thanh Ngưu, Hồ Linh Nhi và Linh Dục Tú đều ngã trên mặt đất, trên người Linh Dục Tú bị thương nhiều chỗ, vết máu loang lổ.
Hắn lập tức nhét vào miệng bọn hắn một quả Giáng Châu, một người, một bò, một cáo mơ màng tỉnh lại, chân cẳng còn có chút mất cảm giác, linh hồn, Linh Thai đều có chút tê dại, không biết xảy ra chuyện gì.
"Thất Mê hương có thể doạ lui Vu Vương, nhưng không mê hoặc được Vu Vương."
Tần Mục nói nhanh: "Trong Lâu Lan Hoàng Kim cung, chỉ sợ có mấy tồn tại có thể đặt ngang hàng Bá Sơn Tế Tửu, sau khi nhận được tin tức nhất định sẽ chạy tới. Chúng ta cần phải lập tức rời đi!"
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 157: Hoàng Kim cung say ngất
10.0/10 từ 49 lượt.