Mục Thần Ký

Chương 113: Thần y thánh thủ

Căn cứ kinh nghiệm của Phó Khánh Duẫn, tốc độ phá bích bình thường không chỉ cần một lần thử nghiệm, có mấy người thậm chí cần trăm lần, ngàn lần thử nghiệm phá bích, mới có thể đánh vỡ hàng rào, phá bích thành công.

Tính toán ra tinh vị là một chuyện, phá bích là một chuyện khác.

Phá bích Ngũ Diệu, cần nguyên khí xung kích một lần lại một lần, xé hàng rào ra một cái khe, chậm rãi mở rộng, cuối cùng hoàn toàn phá tan hàng rào, để hàng rào không cách nào khép lại, đến đây mới xem như là phá bích thành công.

Sự tình giống như Tần Mục, nàng chân trước mới vừa đi ra thì Tần Mục liền chân sau phá bích thành công, rất là hiếm thấy.

"Trừ phi... "

Phó Khánh Duẫn giật mình trong lòng, trừ phi tu vi nguyên khí của Tần Mục cực kỳ hùng hồn, lúc này mới có thể một lần liền phá bích thành công.

"Công tử, ngươi ta thuần túy lấy nguyên khí đến chạm thử một chưởng."

Phó Khánh Duẫn thấy hắn có chút khó hiểu, vội vã cười nói: "Ta đóng các Thần Tàng khác của bản thân, chỉ giữ lại Linh Thai và Ngũ Diệu, chỉ là muốn thăm dò một chút tu vi của công tử đến cùng là sâu bao nhiêu."

Tần Mục gật đầu, bàn tay hai người đụng nhau, nguyên khí từng người bùng phát, Phó Khánh Duẫn rên lên một tiếng, bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, cảnh sắc trước mắt không ngừng biến hóa, cả người bay ngược ra sau, đùng đùng đùng, liên tục xuyên qua mấy tòa lầu các, mấy bức tường cao, lúc này mới có từ từ ngừng lại, dán trên một vách tường.

Mặt mày của nàng xám xịt, từ trong vách tường bước ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khoảng cách giữa mình và Tần Mục ước chừng hơn bốn mươi trượng, ở giữa cách mấy tòa lầu và mấy bức tường đều bị nàng đâm xuyên thành một cái hang lớn hình người, từ bên này có thể nhìn thấy Tần Mục, lòng không khỏi vẫn còn sợ hãi.

Nàng vận dụng chính là cảnh giới Ngũ Diệu, chỉ là va chạm cùng nguyên khí của Tần Mục mà thôi, không nghĩ tới chênh lệch lại lớn đến vậy, không khỏi làm cho nàng có chút chán ngán thất vọng.

Đả kích, thực sự là đả kích lớn lao!

Tuy nhiên nàng rất nhanh khôi phục tâm tình, thầm nghĩ: "Hắn vốn là Thiếu giáo chủ của Thánh giáo ta, có bực này tu vi cũng là hợp tình hợp lí. Hơn nữa lúc tỷ thí ở Tàn Lão thôn thì hắn cũng đã mạnh mẽ đả kích ta một trận."

Tần Mục liền vội vàng tiến lên, Phó Khánh Duẫn cười nói: "Ta không có chuyện gì. Tu vi của công tử quả nhiên vô cùng hùng hồn, Tổ sư và phu nhân không có nhìn lầm người. Bây giờ cách Thái học viện mở ra còn có một ngày rưỡi, công tử vẫn nên củng cố một chút để cảnh giới tốt hơn."


Tần Mục gật đầu, phá bích Ngũ Diệu thành công, Thần Tàng mở ra, có một ít biến hoá mới xảy ra trong cơ thể, hắn còn chưa kịp kiểm tra.

Phó Khánh Duẫn liếc mắt nhìn bốn phía, thầm cười khổ, từ khi Tần Mục tới chỗ của nàng, Thính Vũ các liền coi như là gặp phải tai ương, không phải là bị đập nát đình, thì là đánh mấy tòa lầu ra mấy cái lỗ thủng.

"Dù sao cũng là thiếu niên Giáo chủ, đi tới chỗ nào thì hủy chỗ ấy. Cũng may, hai ngày sau hắn liền không còn ở chỗ này của ta nữa, mà là đi đập phá Thái học viện. Cũng tốt, ngược lại có Tổ sư đau đầu, ta có thể ung dung... "

Tần Mục không biết nàng lại ôm ý nghĩ xem chính mình đi đập phá Thái học viện, trở lại trong phòng, thiếu niên yên lặng ngồi xuống, ý thức tiến vào Ngũ Diệu Thần Tàng, bên trong Thần Tàng là một vùng sao trời, có năm ngôi sao lớn lóng lánh, ngoài ra đó là bóng đêm thâm thúy.

"Ngũ Diệu Thần Tàng vậy mà hoàn toàn khác Linh Thai thần tàng."

Tần Mục kinh ngạc, Bá thể Tam đan công của hắn cũng không hề có công pháp tu luyện Ngũ Diệu Thần Tàng, để hắn có chút đau đầu.

Ở Trấn Ương Cung hắn đã nhìn thấy đồ hình tu luyện Bá thể Tam đan công, chỉ có hai bức đồ hình phía trước, bức thứ ba liền tàn khuyết không đầy đủ, Tần Mục cố gắng nhớ lại bức tàn đồ kia, bên trong tàn đồ xác thực có có ngôi sao, thế nhưng ngoại trừ năm ngôi sao, còn có năm vị Thần linh, mỗi người có đồ án và con đường hành công nguyên khí riêng.

Tuy nhiên, đồ hình này đã bị tổn hại quá nửa, con đường hành công cụ thể đã mơ hồ không rõ.

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, ý thức phiêu diêu, tinh không cao lạnh, ý thức của hắn dự định bay lên một ngôi sao trong đó.

Chỉ là ý thức của hắn bay lên, ngôi sao kia vậy mà cũng tự bay lên, khoảng cách cùng hắn trước sau vẫn xa như thế.

Tần Mục cau mày, thử bay về phía ngôi sao khác, những ngôi sao kia cũng theo sự di động hắn của mà di động, khiến hắn không cách nào đến gần.

"Chuyện gì thế này?"

Tần Mục ngơ ngác, hắn muốn nhìn một chút trên những ngôi sao này có năm vị Thần linh như bên trong đồ hình tu luyện hay không, hiện tại không cách nào bay lên, chỉ có thể đành thôi.



Tần Mục lập tức cảm giác được bên trong ý thức của mình đầy rẫy năng lượng hừng hực như lửa, cỗ năng lượng này càng đang thay đổi cấu tạo ý thức của hắn, để ý thức của hắn có hình thể!

Dưới sự điều khiển của ngọn lửa, ý thức của mọc ra hai chân, mọc ra hai tay, mọc ra đầu, chốc lát ngắn ngủi, ý thức của hắn dung hợp cùng cỗ năng lượng kỳ lạ này, đã biến thành tồn tại kỳ lạ mặt người thân bò có hai chân!

Tần Mục ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể của chính mình là một con bò to lớn màu đỏ thẫm, phía sau mông còn mọc ra một cái đuôi, phía trước trọc lốc, chỉ có nơi chóp đuôi mọc ra một đống lông dài.

Tần Mục vẩy vẩy đuôi bò, kết quả cái đuôi đánh vào trên cái mông to mọng, rất đau đớn.

Hai chân của hắn là chân bò, bắp đùi rất là hùng tráng mạnh mẽ, to gần như chân voi, thế nhưng cẳng chân lại rất nhỏ, bàn chân là móng bò.

Không chỉ có như vậy, ánh sáng phóng tới từ bên trong ngôi sao lửa kia còn đang hội tụ, ở lòng bàn chân của hắn hình thành một con Hỏa Long có hai cái nanh vuốt dữ tợn!

Hỏa thần!

Tần Mục giật mình trong lòng, bên trong những ngôi Thần miếu ở Tương Long thành kia hắn đã gặp pho tượng tương tự, dân Đại Khư xem loại hình dạng của pho tượng này là Hỏa thần để thờ phụng.

Chỉ là từ năng lượng từ bên trong Hỏa diệu tinh vọt tới không mạnh, thân thể dựa vào ý thức của hắn ngưng tụ nên chỉ là bóng mờ nhàn nhạt.

"Lẽ nào đây chính là Hỏa diệu Thần Tàng bên trong Ngũ Diệu Thần Tàng? Như vậy mấy diệu khác... "

Tần Mục mới vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên một ngôi sao màu xanh lam cũng tự chấn động lên, một luồng hào quang màu xanh nước biển từ bên trong ngôi sao kia bắn xuống, vù một tiếng rơi trên "thân" của hắn!

Cùng lúc đó, ba ngôi sao màu sắc không giống nhau khác cũng dồn dập chấn động, từng viên có một ánh hào quang bắn xuống, lần lượt rơi trên người hắn.

Tần Mục rên lên một tiếng, hình dạng Hỏa thần lập tức bắt đầu tan vỡ sụp xuống, đồng thời hình dạng khác bắt đầu diễn sinh, chỉ là thuộc tính năng lượng bên trong năm ngôi sao này phóng ra tuyệt nhiên không giống nhau, không những không giống, thậm chí khắc chế lẫn nhau, áp chế lẫn nhau, va chạm lung tung trong ý thức của hắn, xung đột rồi phai mờ lẫn nhau!



Một tiếng nổ tung kịch liệt truyền đến, ý thức của Tần Mục tiến vào Ngũ Diệu Thần Tàng bị mất đi trong vụ nổ, hai mắt Tần Mục tối sầm lại, ngất đi.

Đến khi hắn khi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm ở trên giường, Hồ Linh Nhi đang dùng khăn ấm đắp lên trán hắn, mà đầu của hắn thì đau nhức đến mức như quả dưa hấu bị quăng xuống đất, tựa hồ muốn chia năm xẻ bảy.

Trước giường, mấy cô gái đứng ở nơi đó, gương mặt lộ vẻ quan tâm.

"Công tử thật giống như tẩu hỏa nhập ma, cũng may Linh Nhi phát hiện kịp thời, gọi chúng ta tới."

Trên mặt Phó Khánh Duẫn mang theo vẻ âu lo, nói: "Công tử, ta đã sai người sắc thuốc, xong ngay thôi. Chỉ là mở viện hai ngày sau chỉ sợ công tử không đi được, tẩu hỏa nhập ma cần điều trị hơn mười ngày... "

Ngoài cửa, có hai cô gái đang sắc thuốc, mùi thuốc bay tới, Tần Mục giãy dụa đứng dậy, ngửi mùi thuốc một cái, nói: "Ta bị thương ý thức, tinh thần bị hao tổn, thuốc các ngươi sắc lại cũng đúng bệnh, chỉ là thiếu một vị Đàm phụ tử. Lấy hai lượng lá cây Đàm phụ tử... Dìu ta lên, để ta luyện chế."

Phó Khánh Duẫn kinh ngạc, vị Thiếu giáo chủ này lại còn biết chế thuốc?

Nàng nửa tin nửa ngờ, bảo cô gái bên cạnh đi lấy thuốc, giơ tay đỡ Tần Mục lên, phát hiện ý thức của Tần Mục bạc nhược, khó có thể đi lại, liền bảo người dời cả lò lửa và lò luyện thuốc vào.

Tần Mục nhịn cơn đau đầu, khống chế nguyên khí, nâng lò thuốc lên, nhẹ nhàng chấn động, lò thuốc rơi xuống đất, thế nhưng nước và thuốc bên trong lò lại bồng bềnh giữa không trung, bị nguyên khí của hắn nâng đỡ. Cô gái kia lấy thuốc trở về, vội vàng quăng Đàm phụ tử vào.

Thủ pháp Tần Mục biến ảo chập chờn, sau một lát liền hỗn hợp hết toàn bộ dược tính, nhẹ nhàng gạt một cái, cặn thuốc tự động hạ xuống nước, hơi nước tự động bốc lên, chỉ còn dư lại mấy viên thuốc màu hồng.

Tần Mục ăn viên thuốc màu hồng vào, khống chế dược lực, cơn đau đầu dần dần giảm bớt, chỉ là thỉnh thoảng còn có chút đau đớn như xé rách, nói: "Sáng mai lại luyện một liều nữa thì sẽ khỏi hẳn."

Mấy cô gái trong phòng kinh ngạc, thủ pháp chế thuốc của Tần Mục rất thành thạo, thiên biến vạn hóa, làm cho các nàng nhìn mà hoa cả mắt.

Tẩu hỏa nhập ma không phải việc nhỏ, thuốc này thật sự có hiệu quả tốt như vậy, nửa ngày là có thể khỏi hẳn sao?



Tần Mục khôi phục khí lực, đứng dậy cười nói: "Ta có chút tham công liều lĩnh, để chư vị tỷ tỷ lo lắng."

"Công tử tinh thông y thuật, có xem qua phụ khoa hay không?" Đột nhiên một cô gái hỏi.

Tần Mục nói: "Chỉ cần là liên quan đến y đạo, ta đều có hiểu biết."

Sắc mặt cô gái kia ửng đỏ, nói: "Tử cung của ta có chút đau, không biết công tử... "

Tần Mục bắt mạch cho nàng, cười nói: "Bệnh vặt, chỉ là nội khí mất cân đối, có chút lạnh. Ta kê cho ngươi một toa thuốc là được."

Lập tức có cô gái tiến lên, mang bút mực tới. Tần Mục cầm bút viết một toa thuốc, nói: "Toa thuốc này là Ấm cung hoàn, sau khi uống thuốc điều trị nội khí là có thể khỏi hẳn."

Mấy cô gái trong phòng sáng mắt, cô gái đánh đàn kia mắc cỡ đỏ mặt, thấp giọng nói: "Công tử, trên người ta cũng có chút bệnh vặt... "

"Công tử, cũng xem giúp ta một chút!"

"Công tử, kinh nguyệt ta không điều... "

...

Phó Khánh Duẫn đau đầu, quát lên: "Công tử tẩu hỏa nhập ma còn chưa khỏi hẳn, các ngươi không nên nhao nhao như cái chợ, để công tử tĩnh dưỡng!"

Tần Mục cười nói: "Không sao, ta tẩu hỏa nhập ma, luyện công không được, vừa vặn nghỉ ngơi điều hòa thân thể cho các tỷ tỷ ở đây, không tốn bao nhiêu khí lực. Hơn nữa ta ăn, ở chỗ Duẫn Nhi tỷ, đạt được chiếu cố, há có thể không có báo đáp?"

Những thiếu nữ kia mừng rỡ vạn phần, xếp hàng tiến lên, Tần Mục trị liệu cho từng người, kê ra các loại phương thuốc. Cô gái chơi đàn tỳ bà nhìn thấy Phó Khánh Duẫn còn ở lại trong phòng, cười nói: "Sao tỷ tỷ vẫn còn ở nơi này?"

Phó Khánh Duẫn cười gằn, sau một lát tiến lên vươn tay ra, cắn môi thấp giọng nói: "Công tử, tuy tu vi của ta cao thâm, thế nhưng thân thể vẫn có chút bệnh vặt, mấy tháng gần đây Xích Long có chút mất cân bằng, lúc tới lúc không... "

Mục Thần Ký
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký Truyện Mục Thần Ký Story Chương 113: Thần y thánh thủ
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...