Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 3

119@-
Tiếng tức giận hổn hển của người phụ nữ truyền từ sau tới. Ôn Tố tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, chẳng qua cô chỉ thấy gì nói nấy mà thôi. Có lẽ sợ gây ra chuyện nên bà nội Ôn Tố nhanh chóng tóm cô về, trên đường bà cũng trách móc cô một lúc.

Mấy ngày sau đó, Ôn Tố bị bà giám sát rất chặt, gần như không ra được khỏi cửa. Ôn Tố nằm bẹp trên giường, bảo Diêm Trạch mang mấy quyển tiểu thuyết tới cho mình giải sầu. Cửa sổ vang lên tiếng đập, Ôn Tố cẩn thận mở cửa sổ ra, sau đó hỏi người bên dưới: “Đồ đâu?”

Diêm Trạch cầm một đống truyện cùng tiểu thuyết ngôn tình đứng bên dưới, cả cổ đại lẫn hiện đại đều có hết. Trong đó có tiểu thuyết văn học xuất bản chính cống dày cộp, cũng có cả mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình máu chó có bìa lòe loẹt được bán bên lề đường, giá 9 tệ một quyển. Cuối cùng Diêm Trạch nhón chân, ném các quyển lên.

Chó trong sân sủa rất to, vô cùng hung dữ.

Diêm Trạch hoảng sợ. Phải biết chó trông nhà bình thường đều rất hay cắn người, vì thế nghe âm thanh đến gần, cậu hoảng loạn nói lời chào tạm biệt với Ôn Tố rồi cất bước chạy. Trên đường cậu còn vấp phải thứ gì đó nên ngã một cái, dáng vẻ trông vô cùng nhếch nhác.

Ôn Tố không nhịn được cười một tiếng, bình thường người này ghê gớm lắm cơ mà, thế mà cũng sợ chó cơ hả?

Cô đặt chồng tiểu thuyết lên trên bàn đọc sách, tiện tay lấy một quyển từ trong đó leo lên giường đọc. Chuông gió treo bên cửa sổ kêu lên những tiếng kêu vui tai, Ôn Tố lật từng tờ, từng tờ một để đọc, giống như muốn lật cả cái mùa hè khô nóng này đi vậy.

Ngày khai giảng, bà nội Ôn Tố đưa cô đến trường. Vì trường trung học phổ thông số 1 cách nhà Ôn Tố khá xa nên cô không thể không ở ký túc xá của nhà trường. Bà nội vừa đưa Ôn Tố vào vừa dặn cô, “Ở ký túc xá phải tạo mối quan hệ tốt với các bạn. Hơn nữa cháu tém tém lại một chút, đừng có bắt nạt người ta.”

Ba người đang ở trong ký túc xá nghe được hai chữ “bắt nạt” còn tưởng rằng người đến là người ghê gớm như nào, đến khi họ nhìn mặt Ôn Tố thì họ mở to mắt nhìn nhau, thế này là ai bắt nạt ai đây?

Tay chân Ôn Tố rất nhỏ, cứ như gió thổi vào là cô bay đi luôn được vậy. Hai mắt cô mở to, trông rất ngây thơ và ngoan ngoãn, cứ như giây tiếp theo cô có thể khóc luôn được ấy.

Ôn Tố cười tiễn bà nội đi, sau đó cô xem ba cô bạn cùng ký túc xá với mình. Dường như mấy người đó không chào đón cô lắm, bạn nữ đeo cái nơ bướm màu vàng trên đầu còn nhìn cô từ trên xuống dưới, cái ánh mắt đó làm người ta vô cùng khó chịu. Không cần mấy người kia nói, Ôn Tố cũng biết họ nghĩ gì. Loại học sinh chuyển trường như cô, phần lớn đều do thành tích học tập không tốt, vì thế không lọt nổi vào mắt mấy người kia.

Ôn Tố nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở cái giường thừa trong ký túc xá. Không cần nghĩ cũng biết đó là giường của cô, nhưng vấn đề là trên giường chứa rất nhiều đồ linh tinh, chẳng có ai chịu thu dọn cả. Dường như mấy người kia dùng cách đó để cô lập, bắt nạt cô, nói cho cô biết phòng ngủ này không phải phòng của cô.


Đột nhiên Ôn Tố cười một tiếng, dịu dàng nhắc nhở, “Cho các cậu năm phút, mau dọn đồ trên giường tôi!”

Hoàng Thiến nghe giọng điệu mệnh lệnh của Ôn Tố thì cười, “Đó là giường của cậu, sao chúng tôi phải dọn?”

Hai người khác cũng phụ họa, “Đúng rồi đó, việc của mình không tự làm được à?”

Ôn Tố đi đến, Hoàng Thiến còn tưởng là cô đã cam chịu, tự đi dọn chỗ của mình. Ai ngờ Ôn Tố lại không làm vậy, cô đi thẳng đến trước giường Hoàng Thiến, tiện tay ném tất cả đồ trên giường mình xuống, con gấu bông cùng mấy thứ đồ khác lăn lông lốc trên sàn nhà sau đó dính đầy đất cát. Vỏ chăn, khăn trải giường màu hồng nhạt cũng bị giày thể thao của Ôn Tố làm cho vài dấu chân.

“Cậu làm gì? Đây là giường tôi!”

Hoàng Thiến kích động nói, sau đó một hai kéo Ôn Tố ra ngoài. Tiếc là Ôn Tố chỉ gầy yếu trong mắt người khác, nhưng thật ra sức của cô rất lớn. Thấy Hoàng Thiến chuẩn bị đông vào mình, cô duỗi tay, ép Hoàng Thiến lên bàn sách, véo cô ta làm cô ta kêu đau đớn. Những người khác cũng không ngờ học sinh mới nhìn qua hiền lành nhưng lại ghê gớm đến vậy, tất cả cùng đi lên định túm tóc Ôn Tố.

Đánh nhau một trận, Ôn Tố chẳng rơi mấy sợi tóc nào. Ngược lại, mấy người khác mang theo vẻ mặt miễn cưỡng dọn giường cho cô, còn nghiêm túc lấy nước lau giường cùng bàn cho cô nữa.

Ôn Tố lười biếng dựa vào thành giường, cười khẩy, “Nghe lời từ đầu có phải tốt không?”

Dọn xong phòng ký túc xá thì cũng đến giữa trưa, Ôn Tố đi vào nhà ăn. Cô cầm lấy khay thức ăn màu cam đứng xếp hàng chờ được lấy đồ ăn. Vài phút sau, đến lúc đến lượt cô thì nhân viên nhà bếp bên trong bảo cô quẹt thẻ cơm. Ôn Tố vừa mới tới trường, cô cũng chưa có thẻ cơm, “Có thể trả tiền mặt được không ạ?”

“Cháu gái à, chỉ có thể quẹt thẻ thôi.”

Ôn Tố đang nghĩ xem nên xử lý vấn đề cơm nước như nào thì đột nhiên có một bạn nữ nhiệt tình vọt từ đằng sau đến, đuôi ngựa sau tóc cô gái đó hất tung lên, “Cô ơi, để cháu quẹt giúp em ấy!”



Ôn Tố cố ý đứng cạnh chờ cô nàng. Chờ khi đối phương lấy xong thức ăn của mình, cô mới đưa tiền mặt qua, “Cảm ơn.”

Cô đưa tiền rồi định rời đi, nhưng đối phương quá nhiệt tình, túm cô đến bàn cơm. Không chờ cô mở miệng, cô gái kia đã bắt đầu nói, “Em gái, em mới vào trường đúng không? Chị bảo này, nếu muốn làm thẻ cơm, em đến cửa sổ gần nhất kia làm là được, đưa 10 tệ cho họ, về sau có thể nạp thêm tiền vào trong thẻ.”

“Tôi không phải học sinh mới.”

“Hả?” Cô gái kia cầm lấy thìa, vừa ăn vừa hỏi, “Thế cậu lớp nào? Tớ tưởng cậu là mấy em khóa dưới đó.”

“Tôi là học sinh chuyển trường, lớp 11-8.”

“Lớp 11-8 hả? Trùng hợp thật đấy!” Cô gái kia sáng mắt lên, chỉ hận không thể cầm tay Ôn Tố xoay vòng vòng ngay lập tức, “Hóa ra cậu là học sinh mới chuyển vào lớp tớ! Thế từ sau chúng ta là bạn cùng lớp rồi. Tớ tên Kỷ Phán Phán, cậu thì sao?”

Sự nhiệt tình của cô gái này khác hoàn toàn với mấy cô bạn cùng phòng của Ôn Tố. Ôn Tố híp mắt, cô hơi tò mò nhìn sang cô bạn kia. Cho đến khi Kỷ Phán Phán gọi cô cô mới lấy lại tinh thần, “Tôi tên Ôn Tố.”

“Oa, tên cậu nghe hay thật đó!”

Qua một bữa trưa, Kỷ Phán Phán đã thân với Ôn Tố hơn rất nhiều, thậm chí cô còn cùng Ôn Tố về ký túc xá. Sau khi biết Ôn Tố ở phòng 302, vẻ mặt Kỷ Phán Phán phức tạp, “Ký túc xá của cậu có Hoàng Thiến. Cậu ta thích nhất là cô lập và bắt nạt người khác. Nếu cậu bị mấy người trong phòng bắt nạt thì nói với tớ, tớ sẽ bảo kê cho cậu.”

Ôn Tố nhướng mày, cô gái này cũng nhiệt tình thật đó. Rõ ràng hai người mới vừa biết nhau chưa được bao lâu. Ôn Tố gật đầu, “Cậu yên tâm, mấy người đó không dám bắt nạt tôi.”

Đâu chỉ không dám bắt nạt? Sau khi Ôn Tố vào trong phòng, ba người vốn còn đang ồn ào nói gì đó lập tức yên tĩnh. Ôn Tố đoán, có lẽ mấy người kia vừa nói xấu mình, nếu không cũng không có tật giật mình đến vậy. Ôn Tố nhìn mấy cô gái kia, đi đến trước bàn đá ghế dựa một cái, ba người kia sợ tới run cả người.



Đến chiều, các lớp bắt đầu tập trung. Ôn Tố thu dọn một chút rồi đeo cặp sách màu xanh đi vào trong phòng. Học sinh trong lớp đang ồn ào náo loạn, thấy có một bạn nữ xinh đẹp đi vào lớp mình thì tất cả dừng nói chuyện ngay lập tức, ánh mắt đều cùng dừng trên người Ôn Tố.

Có bạn nam còn ngả ngớn huýt sáo với Ôn Tố, “Bạn gì à, có phải cậu đi nhầm lớp rồi không?”

Kỷ Phán Phán vẫy tay với cô, “Ngồi bên này.”

Thấy bạn nam phía trước còn dùng ánh mắt đánh giá nhìn Ôn Tố, thậm chí có thể nói ra mấy lời làm người ta khó chịu, Kỷ Phán Phán lấy bút bi ra chọc chọc bạn nam kia. Mực bút màu xanh nhanh chóng dính lên áo cậu ta, “Cậu định làm gì? Đó là bạn chuyển trường mới chuyển vào lớp mình!”

“Ồ ~ Ra là học sinh chuyển trường ~” Người kia kéo dài giọng, nghe có vẻ như đang châm chọc Ôn Tố.

Ôn Tố đứng trên bục giảng liếc mắt đánh giá nhóm người trước mắt, nghĩ thầm trong lòng: Cái lớp này cũng chẳng khác gì lớp trước của cô. Ánh mắt cô liếc từ nhóm học sinh đang bận rộn làm bài tập từ bên trái sang bên phải, cuối cùng chạm phải dáng người lạnh lùng quen thuộc.

Khương Lâm Quyện.

Cậu mặc một cái áo sơ mi màu trắng, ánh mặt trời dừng trên mặt cậu, rất giống nhân vật trong truyện tranh.

Dường như nhận thấy điều gì, Khương Lâm Quyện ngẩng đầu. Tầm mắt hai người chạm vào nhau mà không hề báo trước. Một tay Ôn Tố nắm lấy quai cặp, cô nhìn Khương Lâm Quyện cười cười, rõ ràng nụ cười của cô chẳng có chút ý tốt nào cả. Khương Lâm Quyện cau mày, ánh mắt cậu mang theo chút đề phòng.

Chỗ bên cạnh Khương Lâm Quyện đang để trống. Ôn Tố không chút do dự, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Khương Lâm Quyện. Vì Ôn Tố ngồi xuống mà bàn của Khương Lâm Quyện hơi rung một chút. Mắt cậu giật giật, nghiêng người nhìn cô.

Ôn Tố định nói gì đó nhưng Kỷ Phán Phán bên cạnh đã chào cô trước, “Ôn Tố, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”



Cậu cầm bút bi như đang viết cái gì đó, trên bìa của quyển sách luyện tập, hình như viết hai chữ “cố gắng”. Có không ít người tới chỗ cậu mượn bài tập hè của cậu. Khương Lâm Quyện cau mày, rõ ràng cậu không thích điều này. Nhưng vì đối phương năn nỉ, làm phiền quá lâu nên cuối cùng cậu đành đưa bài tập của mình qua.

Khóe môi Ôn Tố nhếch lên, cô cảm thấy dáng vẻ này của cậu khá thú vị.

Một lát sau, Hoàng Thiến cũng tới chỗ Khương Lâm Quyện mượn bài tập. Thấy Khương Lâm Quyện, cô ta không nhịn được mà mách, “Lớp trưởng, bạn mới tới ký túc xá bắt nạt chúng tớ, cậu xem nè, tay tớ đỏ hết lên rồi.”

Ồ, ra là lớp trưởng hả?

Khương Lâm Quyện nâng mắt lên nhìn Hoàng Thiến, sau đó lại quay sang nhìn Ôn Tố. Tuy rằng cậu cảm thấy Ôn Tố không ngoan như bề ngoài, nhưng thân là bạn cùng lớp, cậu cũng hiểu rõ tính cách của Hoàng Thiến. Cậu hỏi Ôn Tố, “Cậu bắt nạt cậu ấy à?”

Cậu không nghi ngờ Ôn Tố mà cậu còn định cho Ôn Tố một cơ hội giải thích. Ai ngờ Ôn Tố lại túm lấy cánh tay Hoàng Thiến, vươn tay ấn ấn lên chỗ bị đỏ ở tay cô ta, chân thành nhận xét, “Khá nặng đó!”

Khương Lâm Quyện: “……”

Cậu cạn lời, sau đó cậu cau mày nhìn Ôn Tố, mong cô nghiêm túc hơn một chút.

Ôn Tố trực tiếp nghiêng người, tiến sát đến trước mặt Khương Lâm Quyện. Xương quai xanh trắng nõn của cô đập vào mắt làm mắt Khương Lâm Quyện hơi đau. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức cái mũi như chạm vào nhau. Khoảng cách gần như vậy làm người ta sinh ra cảm giác bị xâm phạm vào vùng lãnh thổ của mình.

Khương Lâm Quyện không lùi lại, bởi lùi chính là thể hiện sự yếu thế. Nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng khoảng cách này làm cậu khó có thể suy nghĩ. Trên mặt cậu lộ ra biểu cảm chán ghét, cậu cau mày, muốn xem rốt cuộc Ôn Tố muốn làm gì. Nhưng cậu chỉ thấy cô cười, ý cười đong đầy trong mắt cô. Cô nhẹ giọng nói:

“Lớp trưởng à, tớ bắt nạt cậu ấy đó. Cậu có muốn… Xử lý tớ không?”

Bốn chữ cuối cứ như đảo quanh lưỡi cô một vòng, vô cùng mờ ám.
Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng Truyện Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng Story Chương 3
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...