Mưa Hoàng Hôn
Chương 91
113@-Biên Việt ôm Phương Ninh Trí, bơi về bờ. Rõ ràng khoảng cách gần trong gang tấc nhưng chẳng thể chạm tới.
Hắn từng yêu đường bơi này biết bao nhưng hiện tại căm ghét nó bấy nhiêu.
Anh đẩy Phương Ninh Trí nổi lên mặt nước, giơ tay nắm lấy lan can. Khi sắp nhảy lên, một cây gậy sắt xuất hiện, đập thẳng xuống. Biên Việt ôm Phương Ninh Trí như dã thú ôm con, vai phải đỡ lấy sức nặng cây gậy, kêu lên đau đớn, cơ thể run lên bần bật.
“Đưa tài liệu cho tao.” Trương Mậu ngồi xổm xuống cạnh bể, đập đập gậy vào vai bên kia của Biên Việt. Mặt hắn trắng bệch, vành mắt đỏ quạch, Phương Ninh Trí đã gần như mất ý thức, hắn phải ôm chặt để người kia không rơi xuống.
Trương Mậu thấy Biên Việt im lặng lại chọc gậy: “Mày có muốn nó sống không?”
Biên Việt mím môi, hạ giọng: “Ông để chúng tôi lên đã, rồi tôi đưa đồ cho ông.”
“Kéo chúng nó lên cho tao.”
Trương Mậu đứng dậy, hướng về một góc mà vẫy tay, lập tức có hai tên đội mũ đen đi đến.
Biên Việt liếc nhìn hai tên kia rồi cúi đầu. Giọt nước chảy từ trên tóc xuống, lướt qua hàng mi, trôi vào mắt tựa như những giọt nước mắt rơi trên mặt Phương Ninh Trí.
Hắn được kéo lên, Trương Mậu lại hỏi tài liệu ở đâu. Biên Việt lấy một túi zip nhỏ, bên trong có một con chip điện tử. Gã hơi nheo mắt lại, ngay khi định giơ tay ra cầm thì nghe Biên Việt nói: “Mày muốn như thế thì tự đi mà tìm.” Dứt lời, cổ tay khẽ cong lên, con chip bé xíu đã bị ném xuống nước.
“Đệt mẹ, mày đéo muốn sống nữa à.” Trương Mậu đập gậy sắt vào lưng hắn. “Bốp” một tiếng, xương vai Biên Việt như bị đập nát. Hắn hít sâu, nhịn đau ôm siết lấy Phương Ninh Trí.
Cũng may Trương Mậu không để ý đến hắn nữa mà kêu hai tên côn đồ đi cùng nhảy xuống nước tìm chip điện tử.
Biên Việt vừa có thời gian thở dốc, lập tức quỳ xuống kéo Phương Ninh Trí dậy, kê đùi dưới bụng đối phương, tay thì vỗ lên lưng.
Phương Ninh Trí mơ mơ màng màng, chỉ thấy có người đang không ngừng gọi mình. Đột nhiên, anh cảm thấy dạ dày như bị cái gì ấn xuống, phun nước ra. Anh tỉnh dậy, mở mắt ra thở gấp.
Biên Việt run rẩy, vừa thấy Phương Ninh Trí tỉnh lại, trái tim bị bóp nghẹt mới về lại trong cơ thể.
Hắn buông Phương Ninh Trí ra, để anh tựa lên đùi mình, ánh sáng quá chói nên Biên Việt dùng tay che mắt đối phương lại. Phương Ninh Trí khẽ chớp mắt, lông mi ướt át quạt qua lòng bàn tay Biên Việt khiến hắn run lên.
“Phương Ninh Trí…”
Biên Việt gọi tên Phương Ninh Trí nhưng ngay lập tức chiếc gậy sắt xé gió đập lên gáy hắn. Rên lên một tiếng đau đớn, Biên Việt ngã về phía trước, đè lên người Phương Ninh Trí.
Trương Mậu tìm được con chip, chưa kịp vui vẻ đã hoảng loạn nhảy lên mặt nước, còi xe cảnh sát vang lên tứ phía. Gã vứt gậy sắt dính máu đi, trợn mắt gào: “Cảnh sát đến, chạy mau.”
Phương Ninh Trí dại ra mà nhìn tất cả. Từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống từ thái dương Biên Việt. Cổ họng anh phát ra những âm thanh nức nở. Phương Ninh Trí nói không nên lời, ngay cả tên Biên Việt cũng chẳng gọi được.
Hơi thở Biên Việt chậm dần, từ từ mất sức, gần như dựa cả lên người Phương Ninh Trí.
Hắn nghe thấy Phương Ninh Trí đang khóc, trong lòng như có xe lửa ầm ầm chạy qua, đoàn tàu ấy đi qua đường hầm tối đen, đưa hắn về quá khứ, về bể bơi sóng nước loang loáng trong đội bơi năm ấy.
Hắn gọi cái tên này, giọng thều thào.
“Em đừng… thất vọng về anh.”
Phương Ninh Trí khóc, khóc không ngừng, sợ run người, lớn giọng kêu cứu.
“Em cầu xin anh, xin anh… Biên Việt… Đừng rời xa em nữa.”
Không ai đáp lại.
Phương Ninh Trí ngơ ngẩn ngồi trên ghế dài, quần áo ướt đẫm, chảy nư,ớc xuống. Điều dưỡng kêu đi thay quần áo cũng không động cựa, cứ thế chờ Biên Việt ra khỏi phòng phẫu thuật.
Cảnh sát Trương đi tới, quét mắt hai cái mới nhấp miệng nói: “Anh yên tâm, thằng nhóc Biên Việt kia trải qua biết bao sóng gió rồi, lần này cậu ta cũng không sao đâu.”
Phương Ninh Trí không đáp lại. Cảnh sát Trương mới lấy chiếc điện thoại bấm phím từ túi quần ra đưa cho anh: “Chúng tôi tìm được cái này trên sàn bể bơi, chắc là anh làm rơi nhỉ.”
Phương Ninh Trí đờ ra, định cầm lấy nhưng bàn tay ướt nhẹp làm anh luống cuống nhìn cảnh sát Trương mà, bờ môi nhợt nhạt run run. Đối phương thở dài, cởi áo khoác đưa cùng với chiếc điện thoại.
“Cảm ơn.” Giọng Phương Ninh Trí rất nhỏ, cầm áo khoác lau khô tay sau đó mới cẩn thận chạm vào chiếc điện thoại.
Phương Ninh Trí nhẹ nhàng ấn nút, màn hình sáng lên. Chiếc điện thoại đời cũ khiến người ta có cảm giác như trở về quá khứ. Anh nhìn chằm chằm màn hình, lại nghe cảnh sát Trương nói: “Bộ phận kỹ thuật của bọn tôi kiểm tra rồi, bên trong chỉ có một file ghi âm, anh có thể nghe xem.”
Phương Ninh Trí hơi nâng mi lên, lông mi rung động, ghé tai lại gần.
Trong chiếc điện thoại chỉ có một file ghi âm, là lời tỏ tình của Biên Việt, giọng còn trẻ con lắm.
“Phương Ninh Trí, anh nhớ em quá, nhưng anh không thể đến tìm em được. Anh sẽ cố gắng, cố gắng… trở về làm Biên Việt trước kia, sẽ không để em thất vọng đâu. Anh muốn bảo vệ em…”
Phương Ninh Trí cầm chiếc điện thoại, phát đi phát lại đoạn ghi âm đó, cúi người, chôn mặt trên đầu gối, khóc không thành tiếng: “Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi…”
Biên Việt bị đau tỉnh, choàng mở mắt ra thấy luôn gương mặt phóng đại ghé lại gần sát.
Phương Ninh Trí nhìn chằm chằm hắn, vui đến mức nói lắp ba lắp bắp: “Biên…Biên Việt, anh tỉnh rồi!”
Biên Việt im lặng nhìn anh một lúc. Chờ niềm vui của Phương Ninh Trí qua rồi mới hơi nâng cằm, chột dạ nói: “Cái điện thoại lúc trước anh đưa cho em ấy, trả anh đây.”
“Hả?”
Phương Ninh Trí không ngờ lời đầu tiên sau khi tỉnh lại của hắn lại là câu này mới hỏi lại: “Không phải anh đưa em giữ à?”
“Đưa em giữ vì nghĩ mình sẽ chết, giờ chưa chết, trả lại cho anh.”
Phương Ninh Trí bĩu môi, lấy điện thoại trong túi áo ra đưa lại. Biên Việt cầm lấy, siết chặt trong lòng bàn tay.
Phương Ninh Trí nghiêng đầu nhìn, hơi tiến lên chỉ vào đầu Biên Việt: “Tóc đằng sau bị bác sĩ cạo hết rồi.”
Biên Việt lắc lắc cổ, Phương Ninh Trí lại nói: “Sau lưng anh còn gãy hai cái xương.”
Biên Việt cắn môi. Phương Ninh Trí thở dài, ngồi lên giường, cuộn mình bên cạnh đối phương như mèo con, giơ tay ôm.
“May mà… Anh tỉnh rồi.”
“Chắc chắn anh sẽ tỉnh vì đã hứa với em rồi.”
“Ừ.” Phương Ninh Trí gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Ghi âm trong điện thoại kia em nghe rồi. Biên Việt… Từ trước đến giờ em chưa bao giờ thất vọng về anh cả.”
Cơ thể Biên Việt cứng đờ, tai từ từ đỏ lên, lắp bắp: “Em… Em nghe rồi à?”
“Mấy hôm nay đều nghe đấy, em còn chuyển sang máy em, âm thanh rõ lắm, anh nghe này…”
Phương Ninh Trí lấy điện thoại khỏi túi áo, mở ghi âm. Ngay sau đó, giọng nói còn chưa hết vẻ trẻ con của Biên Việt vang vọng toàn bộ phòng bệnh.
“… Anh muốn bảo vệ em. Cho dù tất cả đều thay đổi nhưng tình cảm anh dành cho em… Đời này cũng không thay đổi… Phương Ninh Trí… Ninh Ninh… Anh… Anh yêu em…”
“A a a!” Biên Việt không chịu nổi cái điệu bộ kia của mình, đầu ngón chân cuộn lại, giật điện thoại Phương Ninh Trí, kêu lên: “Đừng bật nữa, đau hết cả đầu.”
Phương Ninh Trí cười vui vẻ, tựa vào hắn nghe tiếng tim đập dồn dập rồi bày tỏ với trái tim ấy: “Biên Việt, em cũng yêu anh.”
Mưa Hoàng Hôn
Hắn từng yêu đường bơi này biết bao nhưng hiện tại căm ghét nó bấy nhiêu.
Anh đẩy Phương Ninh Trí nổi lên mặt nước, giơ tay nắm lấy lan can. Khi sắp nhảy lên, một cây gậy sắt xuất hiện, đập thẳng xuống. Biên Việt ôm Phương Ninh Trí như dã thú ôm con, vai phải đỡ lấy sức nặng cây gậy, kêu lên đau đớn, cơ thể run lên bần bật.
“Đưa tài liệu cho tao.” Trương Mậu ngồi xổm xuống cạnh bể, đập đập gậy vào vai bên kia của Biên Việt. Mặt hắn trắng bệch, vành mắt đỏ quạch, Phương Ninh Trí đã gần như mất ý thức, hắn phải ôm chặt để người kia không rơi xuống.
Trương Mậu thấy Biên Việt im lặng lại chọc gậy: “Mày có muốn nó sống không?”
Biên Việt mím môi, hạ giọng: “Ông để chúng tôi lên đã, rồi tôi đưa đồ cho ông.”
“Kéo chúng nó lên cho tao.”
Trương Mậu đứng dậy, hướng về một góc mà vẫy tay, lập tức có hai tên đội mũ đen đi đến.
Biên Việt liếc nhìn hai tên kia rồi cúi đầu. Giọt nước chảy từ trên tóc xuống, lướt qua hàng mi, trôi vào mắt tựa như những giọt nước mắt rơi trên mặt Phương Ninh Trí.
Hắn được kéo lên, Trương Mậu lại hỏi tài liệu ở đâu. Biên Việt lấy một túi zip nhỏ, bên trong có một con chip điện tử. Gã hơi nheo mắt lại, ngay khi định giơ tay ra cầm thì nghe Biên Việt nói: “Mày muốn như thế thì tự đi mà tìm.” Dứt lời, cổ tay khẽ cong lên, con chip bé xíu đã bị ném xuống nước.
“Đệt mẹ, mày đéo muốn sống nữa à.” Trương Mậu đập gậy sắt vào lưng hắn. “Bốp” một tiếng, xương vai Biên Việt như bị đập nát. Hắn hít sâu, nhịn đau ôm siết lấy Phương Ninh Trí.
Cũng may Trương Mậu không để ý đến hắn nữa mà kêu hai tên côn đồ đi cùng nhảy xuống nước tìm chip điện tử.
Biên Việt vừa có thời gian thở dốc, lập tức quỳ xuống kéo Phương Ninh Trí dậy, kê đùi dưới bụng đối phương, tay thì vỗ lên lưng.
Phương Ninh Trí mơ mơ màng màng, chỉ thấy có người đang không ngừng gọi mình. Đột nhiên, anh cảm thấy dạ dày như bị cái gì ấn xuống, phun nước ra. Anh tỉnh dậy, mở mắt ra thở gấp.
Biên Việt run rẩy, vừa thấy Phương Ninh Trí tỉnh lại, trái tim bị bóp nghẹt mới về lại trong cơ thể.
Hắn buông Phương Ninh Trí ra, để anh tựa lên đùi mình, ánh sáng quá chói nên Biên Việt dùng tay che mắt đối phương lại. Phương Ninh Trí khẽ chớp mắt, lông mi ướt át quạt qua lòng bàn tay Biên Việt khiến hắn run lên.
“Phương Ninh Trí…”
Biên Việt gọi tên Phương Ninh Trí nhưng ngay lập tức chiếc gậy sắt xé gió đập lên gáy hắn. Rên lên một tiếng đau đớn, Biên Việt ngã về phía trước, đè lên người Phương Ninh Trí.
Trương Mậu tìm được con chip, chưa kịp vui vẻ đã hoảng loạn nhảy lên mặt nước, còi xe cảnh sát vang lên tứ phía. Gã vứt gậy sắt dính máu đi, trợn mắt gào: “Cảnh sát đến, chạy mau.”
Phương Ninh Trí dại ra mà nhìn tất cả. Từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống từ thái dương Biên Việt. Cổ họng anh phát ra những âm thanh nức nở. Phương Ninh Trí nói không nên lời, ngay cả tên Biên Việt cũng chẳng gọi được.
Hơi thở Biên Việt chậm dần, từ từ mất sức, gần như dựa cả lên người Phương Ninh Trí.
Hắn nghe thấy Phương Ninh Trí đang khóc, trong lòng như có xe lửa ầm ầm chạy qua, đoàn tàu ấy đi qua đường hầm tối đen, đưa hắn về quá khứ, về bể bơi sóng nước loang loáng trong đội bơi năm ấy.
Hắn gọi cái tên này, giọng thều thào.
“Em đừng… thất vọng về anh.”
Phương Ninh Trí khóc, khóc không ngừng, sợ run người, lớn giọng kêu cứu.
“Em cầu xin anh, xin anh… Biên Việt… Đừng rời xa em nữa.”
Không ai đáp lại.
Phương Ninh Trí ngơ ngẩn ngồi trên ghế dài, quần áo ướt đẫm, chảy nư,ớc xuống. Điều dưỡng kêu đi thay quần áo cũng không động cựa, cứ thế chờ Biên Việt ra khỏi phòng phẫu thuật.
Cảnh sát Trương đi tới, quét mắt hai cái mới nhấp miệng nói: “Anh yên tâm, thằng nhóc Biên Việt kia trải qua biết bao sóng gió rồi, lần này cậu ta cũng không sao đâu.”
Phương Ninh Trí không đáp lại. Cảnh sát Trương mới lấy chiếc điện thoại bấm phím từ túi quần ra đưa cho anh: “Chúng tôi tìm được cái này trên sàn bể bơi, chắc là anh làm rơi nhỉ.”
Phương Ninh Trí đờ ra, định cầm lấy nhưng bàn tay ướt nhẹp làm anh luống cuống nhìn cảnh sát Trương mà, bờ môi nhợt nhạt run run. Đối phương thở dài, cởi áo khoác đưa cùng với chiếc điện thoại.
“Cảm ơn.” Giọng Phương Ninh Trí rất nhỏ, cầm áo khoác lau khô tay sau đó mới cẩn thận chạm vào chiếc điện thoại.
Phương Ninh Trí nhẹ nhàng ấn nút, màn hình sáng lên. Chiếc điện thoại đời cũ khiến người ta có cảm giác như trở về quá khứ. Anh nhìn chằm chằm màn hình, lại nghe cảnh sát Trương nói: “Bộ phận kỹ thuật của bọn tôi kiểm tra rồi, bên trong chỉ có một file ghi âm, anh có thể nghe xem.”
Phương Ninh Trí hơi nâng mi lên, lông mi rung động, ghé tai lại gần.
Trong chiếc điện thoại chỉ có một file ghi âm, là lời tỏ tình của Biên Việt, giọng còn trẻ con lắm.
“Phương Ninh Trí, anh nhớ em quá, nhưng anh không thể đến tìm em được. Anh sẽ cố gắng, cố gắng… trở về làm Biên Việt trước kia, sẽ không để em thất vọng đâu. Anh muốn bảo vệ em…”
Phương Ninh Trí cầm chiếc điện thoại, phát đi phát lại đoạn ghi âm đó, cúi người, chôn mặt trên đầu gối, khóc không thành tiếng: “Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi…”
Biên Việt bị đau tỉnh, choàng mở mắt ra thấy luôn gương mặt phóng đại ghé lại gần sát.
Phương Ninh Trí nhìn chằm chằm hắn, vui đến mức nói lắp ba lắp bắp: “Biên…Biên Việt, anh tỉnh rồi!”
Biên Việt im lặng nhìn anh một lúc. Chờ niềm vui của Phương Ninh Trí qua rồi mới hơi nâng cằm, chột dạ nói: “Cái điện thoại lúc trước anh đưa cho em ấy, trả anh đây.”
“Hả?”
Phương Ninh Trí không ngờ lời đầu tiên sau khi tỉnh lại của hắn lại là câu này mới hỏi lại: “Không phải anh đưa em giữ à?”
“Đưa em giữ vì nghĩ mình sẽ chết, giờ chưa chết, trả lại cho anh.”
Phương Ninh Trí bĩu môi, lấy điện thoại trong túi áo ra đưa lại. Biên Việt cầm lấy, siết chặt trong lòng bàn tay.
Phương Ninh Trí nghiêng đầu nhìn, hơi tiến lên chỉ vào đầu Biên Việt: “Tóc đằng sau bị bác sĩ cạo hết rồi.”
Biên Việt lắc lắc cổ, Phương Ninh Trí lại nói: “Sau lưng anh còn gãy hai cái xương.”
Biên Việt cắn môi. Phương Ninh Trí thở dài, ngồi lên giường, cuộn mình bên cạnh đối phương như mèo con, giơ tay ôm.
“May mà… Anh tỉnh rồi.”
“Chắc chắn anh sẽ tỉnh vì đã hứa với em rồi.”
“Ừ.” Phương Ninh Trí gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Ghi âm trong điện thoại kia em nghe rồi. Biên Việt… Từ trước đến giờ em chưa bao giờ thất vọng về anh cả.”
Cơ thể Biên Việt cứng đờ, tai từ từ đỏ lên, lắp bắp: “Em… Em nghe rồi à?”
“Mấy hôm nay đều nghe đấy, em còn chuyển sang máy em, âm thanh rõ lắm, anh nghe này…”
Phương Ninh Trí lấy điện thoại khỏi túi áo, mở ghi âm. Ngay sau đó, giọng nói còn chưa hết vẻ trẻ con của Biên Việt vang vọng toàn bộ phòng bệnh.
“… Anh muốn bảo vệ em. Cho dù tất cả đều thay đổi nhưng tình cảm anh dành cho em… Đời này cũng không thay đổi… Phương Ninh Trí… Ninh Ninh… Anh… Anh yêu em…”
“A a a!” Biên Việt không chịu nổi cái điệu bộ kia của mình, đầu ngón chân cuộn lại, giật điện thoại Phương Ninh Trí, kêu lên: “Đừng bật nữa, đau hết cả đầu.”
Phương Ninh Trí cười vui vẻ, tựa vào hắn nghe tiếng tim đập dồn dập rồi bày tỏ với trái tim ấy: “Biên Việt, em cũng yêu anh.”
Mưa Hoàng Hôn
Đánh giá:
Truyện Mưa Hoàng Hôn
Story
Chương 91
10.0/10 từ 18 lượt.