Mưa Hoàng Hôn
Chương 7
37@-Quầ.n lót màu trắng ướt đẫm dán chặt trên cơ thể đang ửng hồng.
Biên Việt ngẩng đầu thoáng liếc Phương Ninh Trí rồi lại nhìn xuống. Hàng mi dài như che kín ánh sáng từ con ngươi. Hắn giơ tay lên, những ngón tay với móng tay được cắt tỉa gọn gàng lướt dọc trên thành bụng hơi lõm vào vì căng thẳng.
Chỉ mới chạm nhẹ nhàng thôi hắn đã nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của Phương Ninh Trí. Biên Việt đè ngón trỏ xuống, cậu lại càng khóc to hơn. Điều này dường như vừa bật mở một cái chốt bí ẩn nào đó, Biên Việt thấy thú vị được đà ấn tiếp xuống.
“Cậu làm trò gì thế? Buông ra đi Biên Việt…” Phương Ninh Trí dựa vào tường, hai chân run lẩy bẩy như sắp sụp. Cơ thể mềm mại bất giác tuột xuống làm Biên Việt phải giữ một tay bên hông cậu rồi tay kia nhấc chân trái Phương Ninh Trí lên.
Cổ chân gầy guộc nằm trong tay Biên Việt, gầy đến mức như bẻ được.
Bụng ngón tay của Biên Việt ve vuốt cổ chân cậu. Tư thế này khiến trọng lượng của Phương Ninh Trí như đè cả lên trên người hắn. Vì dựa vào quá gần, những nơi hai cơ thể tiếp xúc như bị hỏa thiêu. Phương Ninh Trí đột nhiên run lên, dường như cậu đã nhận ra điều gì, đôi lông mi dài chớp chớp, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Biên Việt.
Một nửa mặt Biên Việt bị đóng đen bao phủ nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng từng đường nét, đặc biệt là hốc mắt sâu. Phương Ninh Trí hoảng hồn, môi run run, cẩn thận nói: “Biên Việt này, có cái…”
Giọng cậu như chạy thoát ra khỏi cổ họng, từng chữ, từng chữ một, vừa đáng thương lại vừa uất ức.
Biên Việt hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt cậu. Hắn không e dè, cố tình ghé lại trêu chọc, cười cợt, hé miệng thì thầm bên tai Phương Ninh Trí, chỉ vài chữ nhẹ nhàng.
Phương Ninh Trí trợn mắt, đôi mắt đỏ ửng như đường chân trời buổi hoàng hôn. Cậu vội vàng lắc đầu, nói như khóc: “Không… tôi không… tôi không như thế.”
“Dễ thôi mà, tôi dạy cậu.”
Dứt lời, ngón tay Biên Việt chuyển động như đang đánh đàn ghi-ta. Những ngón tay thon dài vừa gẩy, vừa lướt tựa hồ có thể tạo nên tiếng đàn trong trẻo.
Hắn bật cười, chống cằm lên vai Phương Ninh Trí, nghiêng đầu hôn lên phía sau tai cậu.
Vừa hôn Biên Việt vừa cười: “Vành tai của cậu đúng là đáng yêu đó Phương Ninh Trí, tròn tròn bé bỏng chẳng khác gì cái bên dưới kia kìa, nghịch vui ghê.
Phương Ninh Trí ngượng gần chết. Chân trái đặt bên eo Biên Việt không biết đã bị buông ra từ lúc nào. Cậu như trở thành một nhân ngư mới biến thành người, còn chưa biết dùng chân, toàn thân ngả nghiêng không đứng vững.
Tay trái Biên Việt đặt lên eo Phương Ninh Trí, tay phải cầm lấy thứ đó của cậu.
Phương Ninh Trí có cảm giác như mình đã rơi vào vòng xoáy tội lỗi. Biên Việt đang ôm cậu, cậu còn có chỗ dựa.
Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, ngực phập phồng, nước mắt lưng tròng, chưa kịp rơi xuống đã bị Biên Việt hôn hết.
“Ngoan, học đánh đàn nào.” Biên Việt ghé vào tai cậu thì thầm.
Mưa Hoàng Hôn
Biên Việt ngẩng đầu thoáng liếc Phương Ninh Trí rồi lại nhìn xuống. Hàng mi dài như che kín ánh sáng từ con ngươi. Hắn giơ tay lên, những ngón tay với móng tay được cắt tỉa gọn gàng lướt dọc trên thành bụng hơi lõm vào vì căng thẳng.
Chỉ mới chạm nhẹ nhàng thôi hắn đã nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của Phương Ninh Trí. Biên Việt đè ngón trỏ xuống, cậu lại càng khóc to hơn. Điều này dường như vừa bật mở một cái chốt bí ẩn nào đó, Biên Việt thấy thú vị được đà ấn tiếp xuống.
“Cậu làm trò gì thế? Buông ra đi Biên Việt…” Phương Ninh Trí dựa vào tường, hai chân run lẩy bẩy như sắp sụp. Cơ thể mềm mại bất giác tuột xuống làm Biên Việt phải giữ một tay bên hông cậu rồi tay kia nhấc chân trái Phương Ninh Trí lên.
Cổ chân gầy guộc nằm trong tay Biên Việt, gầy đến mức như bẻ được.
Bụng ngón tay của Biên Việt ve vuốt cổ chân cậu. Tư thế này khiến trọng lượng của Phương Ninh Trí như đè cả lên trên người hắn. Vì dựa vào quá gần, những nơi hai cơ thể tiếp xúc như bị hỏa thiêu. Phương Ninh Trí đột nhiên run lên, dường như cậu đã nhận ra điều gì, đôi lông mi dài chớp chớp, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Biên Việt.
Một nửa mặt Biên Việt bị đóng đen bao phủ nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng từng đường nét, đặc biệt là hốc mắt sâu. Phương Ninh Trí hoảng hồn, môi run run, cẩn thận nói: “Biên Việt này, có cái…”
Giọng cậu như chạy thoát ra khỏi cổ họng, từng chữ, từng chữ một, vừa đáng thương lại vừa uất ức.
Biên Việt hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt cậu. Hắn không e dè, cố tình ghé lại trêu chọc, cười cợt, hé miệng thì thầm bên tai Phương Ninh Trí, chỉ vài chữ nhẹ nhàng.
Phương Ninh Trí trợn mắt, đôi mắt đỏ ửng như đường chân trời buổi hoàng hôn. Cậu vội vàng lắc đầu, nói như khóc: “Không… tôi không… tôi không như thế.”
“Dễ thôi mà, tôi dạy cậu.”
Dứt lời, ngón tay Biên Việt chuyển động như đang đánh đàn ghi-ta. Những ngón tay thon dài vừa gẩy, vừa lướt tựa hồ có thể tạo nên tiếng đàn trong trẻo.
Hắn bật cười, chống cằm lên vai Phương Ninh Trí, nghiêng đầu hôn lên phía sau tai cậu.
Vừa hôn Biên Việt vừa cười: “Vành tai của cậu đúng là đáng yêu đó Phương Ninh Trí, tròn tròn bé bỏng chẳng khác gì cái bên dưới kia kìa, nghịch vui ghê.
Phương Ninh Trí ngượng gần chết. Chân trái đặt bên eo Biên Việt không biết đã bị buông ra từ lúc nào. Cậu như trở thành một nhân ngư mới biến thành người, còn chưa biết dùng chân, toàn thân ngả nghiêng không đứng vững.
Tay trái Biên Việt đặt lên eo Phương Ninh Trí, tay phải cầm lấy thứ đó của cậu.
Phương Ninh Trí có cảm giác như mình đã rơi vào vòng xoáy tội lỗi. Biên Việt đang ôm cậu, cậu còn có chỗ dựa.
Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, ngực phập phồng, nước mắt lưng tròng, chưa kịp rơi xuống đã bị Biên Việt hôn hết.
“Ngoan, học đánh đàn nào.” Biên Việt ghé vào tai cậu thì thầm.
Mưa Hoàng Hôn
Đánh giá:
Truyện Mưa Hoàng Hôn
Story
Chương 7
10.0/10 từ 18 lượt.