Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Chương 55: Đối đầu
167@-Sắp tới Trí Nguyên phải đi quay chương trình thực tế, điện thoại cũng bị thu nên Nam Thành muốn ở bên cạnh cậu nhiều phút nào hay phút ấy. Sáng hôm nay còn một giờ nữa Nam Thành mới đến trụ sở của Zeal, cả hai người tới phòng riêng của nhà hàng thuộc chung cư để dùng bữa sáng.
Hôm nay Trí Nguyên không có lịch trình, cậu giúp Nam Thành cắt thịt bò khi hắn đang xử lý công việc đột xuất trên iPad mượn tạm của cậu. Cậu tò mò nhìn hắn, đẩy thịt bò sang.
“Công việc bận rộn lắm sao anh?”
“Hơi bận một chút.”
Nam Thành đặt iPad xuống, đứng dậy rồi cúi người hôn lên khoé môi của Trí Nguyên ở đối diện, “Xin lỗi, khiến em mất hứng rồi.”
“Không đâu, nhìn anh làm việc như vậy em thấy rất vui.” Trí Nguyên cười.
“Chồng em trông có quyến rũ không?”
“Em chưa biết, sau này kết hôn em sẽ mời anh đến dự, xem chồng em có quyến rũ không nhé?”
Nam Thành bật cười, hắn giúp Trí Nguyên rưới nước sốt, “Cái miệng đáng yêu của em muốn bị cắn lắm chứ gì?”
“Nhưng công việc của anh bận như vậy, em có làm mất thời gian của anh không?” Trí Nguyên nhận lấy đĩa thịt.
“Không, anh cũng cần phải thư giãn mà, lúc đó ở bên em là được.” Nam Thành lấy khăn ấm lau tay cho cậu, “Anh đang phải giải quyết chuyện hãng bay Zeal Airline ở Việt Nam, chuyện thu mua hãng bay, cả chuyện xe điện và xe hơi ZealDustry đang trong giai đoạn chịu lỗ để sản xuất. Một trung tâm thương mại của Zealaza đang gặp vấn đề, vừa rồi mới giải quyết ổn thoả. Hãng thức ăn nhanh ZealDili vừa mới đưa vào hoạt động nên chưa thu hồi kịp vốn.”
“Anh mệt lắm đúng không?”
“Em làm anh vui đi?”
Trí Nguyên phì cười, cúi đầu nghĩ về món quà cậu định tặng hắn. Nam Thành ngắm cậu, sau đó đưa tay cởi mũ của cậu khiến cho phần tóc mái nhẹ nhàng rũ xuống trán. Trí Nguyên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, khoé môi của hắn khẽ cong lên.
“Bỏ mũ ra đi em.”
“Nếu bị phát hiện thì...”
“Ngoan, nghe lời anh, ở đây là phòng riêng.”
Trí Nguyên nhìn vào mắt hắn rồi gật gật nhẹ đầu.
Hai người dùng xong bữa sáng, Trí Nguyên ôm iPad tiễn hắn lên xe để đến công ty, hôm nay cậu không có lịch trình nên có lẽ sẽ đọc và nghiên cứu kịch bản cho bộ phim sắp tới. Vừa rồi cậu ăn hơi nhiều, cũng cần phải đến phòng gym của chung cư để luyện tập một chút mới được.
Nơi này khá thoáng, sợ có người khác trông thấy nên Trí Nguyên muốn tạm biệt hắn nhanh để về nhà. Nhưng Nam Thành lại giữ lấy cậu, đè lên chiếc xe của hắn. Trí Nguyên hơi hoảng, cậu đảo mắt nhìn quanh, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ở đây sẽ có người đi qua đấy Nam Thành.” Đi ăn cùng nhau nếu có bị bắt gặp cũng dễ giải thích hơn là đứng trong tư thế ái muội này, bây giờ mũ cậu cũng bỏ ra rồi, nơi này thông thoáng như vậy sẽ không che giấu được gì cả.
“Nguyên Nguyên, hợp tác với anh.” Nam Thành vẫn giữ nét mặt bình thản nhưng lời nói cố ý hạ thấp, “Anh nói em đừng sợ, từ hôm qua đã có người đi theo chúng ta, nhưng có vẻ trời tối và bị anh phát hiện nên người đó đã bỏ đi.”
“Sao cơ?” Trí Nguyên giật thót mình.
“Điều chỉnh nét mặt của em, nghe anh này, anh chỉ đoán vậy nên chúng ta thử một chút, dẫn dụ tên đó đi ra đây.” Nam Thành mỉm cười hôn lên tai cậu, “Anh sợ hắn đã chụp từ trước rồi, sẽ gây bất lợi cho em.”
Trí Nguyên không dám bày ra một nét mặt dư thừa nào nữa, cậu hỏi, “Nhưng từ khi vào nghề em chưa từng gây thù chuốc oán với ai, hơn nữa, em chỉ là một diễn viên nhỏ, sao lại có người muốn đổ tiếng xấu cho em? Bởi vì chúng ta chưa từng xuất hiện cạnh nhau ở bên ngoài để báo chí phát hiện.”
“Anh thì sẽ không bị truyền thông ảnh hưởng nên anh chưa rõ mục đích theo dõi chuyện riêng tư của anh là để làm gì, vậy nên chúng ta cần phải điều tra và nguồn tin duy nhất chính là người đang theo dõi chúng ta hiện tại.”
Nam Thành hôn xuống khoé miệng cậu, ở bụi cây gần đó có một người chậm rãi lộ mình ra. Tên này đã canh chừng từ sáng sớm, trên tay cầm một chiếc máy ảnh đắt tiền, ở góc này tên đó thấy tổng giám đốc của Zeal đang ôm hôn cậu nam diễn viên trẻ kia sau lưng vợ mình. Chỉ cần chụp được một tấm ảnh thì sẽ thành công, không cần phải thêm tấm ảnh dư thừa nào khác.
Anh ta đưa máy ảnh lên mà không biết Nam Thành đang vô cùng cảnh giác, thời điểm máy ảnh nhấn chụp, cảm giác kì lạ và ánh sáng có chút thay đổi khiến cho Nam Thành xoay đầu. Thấy nơi mình nghi ngờ có chút động tĩnh, hắn buông Trí Nguyên ra, dựa theo trực giác đi thẳng tới chỗ bụi cây.
Tên chụp ảnh giật mình, còn dự định giả chết nhưng thấy giám đốc của Zeal càng lúc càng tiến lại gần thì hoảng sợ vô cùng. Biết mình bị phát hiện rồi, anh ta vội vàng ôm máy ảnh đứng dậy lao ra chạy trối chết.
Nam Thành đẩy nhanh bước chân đuổi theo hắn, Trí Nguyên cũng vội vàng đi theo.
Tên chụp ảnh sợ hãi bỏ chạy, nhìn ra sau thấy vị giám đốc kia vẫn đang đuổi theo mình thì càng cuống cuồng hơn. Có điều khi xoay đầu về phía trước, dự định tăng tốc thì va vào một người rồi ngã lăn xuống.
Trợ lý Đào Thế Vỹ giữ chặt tay tên chụp ảnh, bẻ ngược ra sau làm chiếc máy ảnh rơi xuống đất. Trương Nam Thành nhàn nhã tiến lại, nhặt chiếc máy ảnh lên để xem trước gương mặt trắng bệt của tên kia.
Nam Thành cẩn thận xem ảnh, trong máy chỉ có hai tấm ảnh được chụp vừa rồi ngoài ra không có thêm tấm ảnh nào khác. Hắn cười lạnh rồi xoay người đập nát chiếc máy ảnh xuống đất, sau đó tiến lại gần tên chụp ảnh, ánh mắt lạnh lẽo đầy chết chóc.
“Những tấm khác đâu?”
“Thưa... thưa, thưa giám đốc Thành, tôi chỉ mới chụp được hai tấm, chỉ mới hai tấm đấy thôi.” Tên đó đồ hết mồ hôi lạnh, nhìn máy ảnh bị đập nát của mình mà lòng đau như cắt, tuy nhiên sợ hãi khi bị phát hiện vẫn là nhiều hơn.
“À? Chỉ hai tấm? Vậy nên giao cho cảnh sát chứ nhỉ?”
“Trương tổng! Tôi thật sự chỉ chụp mỗi hai tấm! Ngài không thể giao tôi cho cảnh sát được!” Tên đó bắt đầu hét loạn lên, nhưng nhìn tới chiếc máy ảnh đắt tiền của mình, anh ta lại lớn giọng, “Hơn nữa ngài không thể giao tôi cho cảnh sát, ngài không có bằng chứng! Trái lại, ngài còn đập phá tài sản của tôi!”
“Không có?”
Nam Thành cười khẩy, xoay người nhìn chiếc ô tô của hắn đang hướng về phía này, thuận lợi để hộp đen bên trong xe quay lại hết những gì đã diễn ra. Dù đã sợ tới đứng không vững, biết mình mắc bẫy rồi nhưng tên chụp ảnh vẫn run run nói thêm.
“Trương tổng, mong ngài tin tôi, tôi chỉ chụp mỗi 2 tấm ấy, tôi chưa truyền bức ảnh nào ra ngoài, mong ngài tha cho tôi!”
“Anh là ai? Tại sao lại chụp lén hình ảnh của giám đốc và cậu Trí Nguyên?” Trợ lý Thế Vỹ cất lời hỏi.
“Tôi... tôi...”
“Anh đến từ tòa soạn nào? Hay là... có ai sai khiến anh?”
Gương mặt của tên chụp ảnh càng lúc càng nhợt nhạt, vì khó khăn nên anh ta đã ngậm quá nhiều tiền của người kia rồi nên không thể nói ra, bởi vì nếu nói ra anh ta chắc chắn sẽ sống không yên với bà ấy, tuy vậy nếu không nói ra thì anh ta cũng sẽ không yên với giám đốc Thành.
Trí Nguyên vừa lúc ôm một chiếc balo chạy lại, “Anh ơi, đây là balo của anh ta.”
“Giỏi lắm.” Nam Thành xoa tóc cậu rồi nhận lấy balo, tên kia trông thấy thì sợ hãi muốn vùng ra nhưng Nam Thành đã cầm được bóp tiền của hắn.
“Trương tổng, tha cho tôi, tha cho tôi!” Tên chụp ảnh sợ hãi hét lên.
Trương Nam Thành lấy ra trong bóp được một tấm thẻ nhà báo, hắn đọc tên của người này và nhớ cả tên toà soạn. Trí Nguyên nhìn sang vẻ mặt thẩn thờ của nhà báo kia, tuy là cá biệt nhưng cậu chưa bao giờ đi bắt nạt ai, trái lại Nam Thành là người rất biết cách chèn ép kẻ khác.
Trước đây hắn đã đánh những kẻ trường bên bắt nạt cậu đến nỗi phải vào viện một tháng, gia đình của những kẻ đó sợ cái danh thiếu gia nhà Zeal hơn nữa còn là người sai trước nên không dám trả thù. Hắn còn tạo áp lực cho một người theo đuổi mình tới phát khóc và chuyển trường đi vì gây chuyện với cậu.
Nam Thành cười cười nói nói, khi tức giận thì vô cùng đáng sợ.
Vậy nên cậu tự mình đối diện với nhà báo kia, “Anh nói cho chúng tôi biết ai đã nhờ anh làm việc này, chúng tôi sẽ yên lặng thả anh đi. Anh không nói dối là chính mình tự theo dõi được đâu, tại vì biết mối quan hệ và cả địa chỉ nhà mới của tôi để theo dõi thì chỉ có thể lấy được tin tức từ ai đó thôi.”
Quả thật hai người tưởng chừng như không liên quan này lại có mối quan hệ yêu đương với nhau, thậm chí là yêu kín, không cùng xuất hiện ở bên ngoài nên chưa một nhà báo nào đánh hơi ra.
Đặt khách sạn hay phòng ăn cũng là tên của Thế Vỹ, chưa kể bảo mật danh tính của các nhà hàng sang trọng rất cao, di chuyển bằng nhiều xe riêng của Nam Thành, vả lại đa phần chỉ gặp nhau ở nhà, nhà lại do ba cậu đứng tên thuê. Chẳng ai lại rảnh rỗi đi theo đuôi một diễn viên nhỏ mãi để tìm ra scandal cả. Thêm nữa, phóng viên này không hề biết đây là địa chỉ nhà mới của cậu, anh chỉ cùng bà giám đốc Zeal School theo giám đốc Thành đi trụ sở Zeal đến gần đây, sau đó tự đi bộ theo.
“Thả đi?” Nam Thành hơi giận xoay lại, “Bé cưng, tên khốn này định phá hoại cả sự nghiệp và nhân phẩm của em đấy. Phải tra hỏi bằng được, sau đó để cho tên này cả đời không thể làm nghề.”
Trí Nguyên không đáp hắn, cậu vẫn nhìn nhà báo kia, “Tôi biết anh gặp khó khăn nên mới nhận số tiền đó, cách đây gần hai tháng bạn của tôi phải vào viện, tôi vô tình thấy anh bế con gái vào phòng cấp cứu, vì tình trạng của bé rất đáng thương nên tôi đã nhớ mặt của anh. Thế nhưng tôi sẽ không đảm bảo số tiền anh đã nhận sẽ còn nguyên, tôi chỉ mong anh nói người đứng đằng sau ra và dừng lại.”
Nam Thành biết bản tính của Trí Nguyên vô cùng lương thiện, hắn chậc lưỡi, thay cậu tiếp lời mà vứt hết kế hoạch ép buộc ra sau đầu, “Nói đi, nói ra rồi tôi không chắc là người đó còn cơ hội để làm khó dễ anh nữa đâu.”
Nếu người đó có nỗi khổ có thể thông cảm được vậy thì không cần dồn ép làm gì, Trí Nguyên đã nói như thế, cậu bảo, chỉ cần mọi chuyện giải quyết là được, dồn ép một người không đáng vào đường cùng cũng không hay khi mà có thể giải quyết mọi chuyện ổn thoả, tốt cho hai bên hơn.
Vị nhà báo ấy run run cánh môi, chậm rãi nói ra tên người đã sai khiến mình. Sau đó anh ta xúc động còn định cầm lấy tay của Trí Nguyên, muốn cảm ơn.
Nam Thành đen mặt kéo Trí Nguyên về.
“So với việc nghĩ cho tên nhà báo ấy, thật ra em đang nghĩ cho anh hơn.” Lúc giải quyết xong mọi chuyện, Trí Nguyên nói với hắn, “Dù sao anh ta cũng là nhà báo lớn, quan hệ cũng nhiều, anh có thể dồn người ta vào đường cùng, không cho anh ta làm nghề nữa. Nhưng anh đừng quên anh ta có thể nhờ vả người khác, bởi đối tượng của anh ta là em và anh, rất dễ để giật tít báo mà?”
“Anh hiểu rồi, em không cần lo.” Nam Thành xoa nhẹ tóc cậu, “Anh đi làm nhé.”
Trí Nguyên định hỏi đêm nay hắn có tới không, nhưng cậu lại thôi không nói nữa.
Khi Nam Thành đi rồi, Trí Nguyên nhanh chóng mất đi nụ cười của mình. Cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặc dù cậu biết qua lại với Nam Thành thì sẽ sớm đối diện với điều này nhưng từ trước tới giờ chưa từng có scandal làm cho cậu chưa thích ứng kịp.
Cậu tự hỏi nếu như tấm ảnh hôm nay bị truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào, những bạn fans sẽ còn lại bao nhiêu người tin tưởng và lựa chọn tiếp tục ủng hộ cậu? Họ sẽ bị tổn thương chỉ vì yêu quý cậu. Bộ phim đang thuận lợi phát sóng sẽ như thế nào, hợp đồng quảng cáo, hợp đồng đại diện của cậu, bộ phim cậu vừa mới casting thành công sẽ ra sao?
Cả Nam Thành nữa, Zeal Group cũng sẽ bị ảnh hưởng danh tiếng, Nam Thành đang ngồi ở ghế chủ tịch chắc chắn sẽ gặp bất lợi. Nhà thiết kế Huỳnh tất nhiên cũng không tránh khỏi việc bị vạ lây, chuyện chồng của mình đi ngoại tình chẳng ai muốn dính vào, bởi vì báo chí không hề biết rõ.
Cậu ngốc quá, dường như bây giờ cậu mới hiểu rõ vấn đề, thế nên cậu nghĩ cho đến khi mọi chuyện đã giải quyết, cậu và Nam Thành nên cẩn thận và giữ khoảng cách. Gặp nhau ít đi một chút, gặp nơi kín đáo một chút chờ cơ hội thuận lợi sẽ tốt hơn.
Trương Nam Thành cùng trợ lý của mình đi vào phòng làm việc, hắn mở hộc tủ lấy ra những bài báo viết về Zeal School thời gian qua và nhận những tài liệu trên tay trợ lý đem đến.
“Zeal School tăng học phí bất thường.” Nam Thành đọc lên một tời rồi vứt đi.
“Zeal School từ chối giải thích về việc cơ sở vật chất xuống cấp nhưng học phí lại tăng.” Lại vứt thêm một tờ xuống đất.
“Zeal School cắt giảm lương nhân viên?”
“Zeal School dừng kế hoạch xây dựng thêm trường ở vùng cao cho trẻ em.”
“Thầy giáo quản lý ký túc xá có hành vi quấy rối tìn.h dục học sinh nữ không phải chịu trách nhiệm?”
“Mua điểm diễn ra tại Zeal School?”
Trương Nam Thành vứt cả tập tài liệu xuống đất, nở ra trên môi một nụ cười lạnh, “Chẳng phải năm nào Zeal cũng đổ không ít tiền để giúp đỡ Zeal School sao? Chưa kể họ còn nguồn thu học phí và các hoạt động khác, tại sao tình hình lại diễn ra như vậy?”
“Sếp, ngài đoán đúng, từ khi phu nhân là bà của ngài về hưu rồi giao lại Zeal School và Zeal Universe cho tiểu thư Trương thì mọi chuyện bắt đầu xuống dốc. Tôi cũng đã đi tìm hiểu như lời của ngài hôm trước, giám đốc của Zeal còn giam bằng của giáo viên, buộc họ phải báo trước 3 năm trước khi muốn nghỉ việc bằng không sẽ phải bồi thường tiền.”
Trương Nam Thành ngồi xuống ghế ngả lưng, hắn suy nghĩ một lát mới ra lệnh, “Công việc ở công ty tôi và thư ký sẽ đảm đương, tài khoản ngân hàng của Zeal School bà nội của tôi cũng đang giữ, chúng ta sẽ tìm hiểu xem nguồn tiền từ Zeal Group đổ vào Zeal School đi về đâu. Kiểm tra quy cách tuyển dụng giáo viên của Zeal School, các giáo viên nhận chạy điểm. Tóm gọn tên thầy giáo dám quấy rối tì,nh dục kia.”
“Mục đích chính vẫn là... đá giám đốc hiện tại của hệ thống giáo dục của Zeal xuống, phải không ạ?” Trợ lý hiểu ý.
“Không những đá xuống, còn phải làm cho bà ta ngóc đầu không được. Mẹ kiếp, lại phải đi dọn dẹp tàn dư, ngay từ đầu để cho một người đàn bà chỉ biết ăn chơi lên đảm đương hệ thống giáo dục là một điều ngu xuẩn.”
Ban đầu hắn đã để ý tới năng lực quản lý tệ hại của người cô này nên mới điều tra, sau đó bà ta động tới mẹ của hắn đã là quá đủ, vậy mà lần này còn dám động tới Trí Nguyên. Hơn nữa, cô của hắn rất không vừa mắt hắn, chắc chắn đang muốn nắm thóp hắn việc hắn ngoại tình.
Nhưng mà cô à, ngay từ đầu đây đã là một trận đối đầu không cân sức.
Hắn sẽ phải đi gặp bà nội một chuyến để cải cách lại Zeal Group.
À phải rồi, đã cải cách thì phải cải cách tận gốc.
“Chú của tôi, đánh bạc ở đâu nhỉ?” Nam Thành lơ đễnh hỏi, “Cả đứa em trai của tôi, bây giờ đang ăn chơi ở đâu?”
Ngay từ đầu không yên phận, thì đừng trách hắn không nương tình.
Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Hôm nay Trí Nguyên không có lịch trình, cậu giúp Nam Thành cắt thịt bò khi hắn đang xử lý công việc đột xuất trên iPad mượn tạm của cậu. Cậu tò mò nhìn hắn, đẩy thịt bò sang.
“Công việc bận rộn lắm sao anh?”
“Hơi bận một chút.”
Nam Thành đặt iPad xuống, đứng dậy rồi cúi người hôn lên khoé môi của Trí Nguyên ở đối diện, “Xin lỗi, khiến em mất hứng rồi.”
“Không đâu, nhìn anh làm việc như vậy em thấy rất vui.” Trí Nguyên cười.
“Chồng em trông có quyến rũ không?”
“Em chưa biết, sau này kết hôn em sẽ mời anh đến dự, xem chồng em có quyến rũ không nhé?”
Nam Thành bật cười, hắn giúp Trí Nguyên rưới nước sốt, “Cái miệng đáng yêu của em muốn bị cắn lắm chứ gì?”
“Nhưng công việc của anh bận như vậy, em có làm mất thời gian của anh không?” Trí Nguyên nhận lấy đĩa thịt.
“Không, anh cũng cần phải thư giãn mà, lúc đó ở bên em là được.” Nam Thành lấy khăn ấm lau tay cho cậu, “Anh đang phải giải quyết chuyện hãng bay Zeal Airline ở Việt Nam, chuyện thu mua hãng bay, cả chuyện xe điện và xe hơi ZealDustry đang trong giai đoạn chịu lỗ để sản xuất. Một trung tâm thương mại của Zealaza đang gặp vấn đề, vừa rồi mới giải quyết ổn thoả. Hãng thức ăn nhanh ZealDili vừa mới đưa vào hoạt động nên chưa thu hồi kịp vốn.”
“Anh mệt lắm đúng không?”
“Em làm anh vui đi?”
Trí Nguyên phì cười, cúi đầu nghĩ về món quà cậu định tặng hắn. Nam Thành ngắm cậu, sau đó đưa tay cởi mũ của cậu khiến cho phần tóc mái nhẹ nhàng rũ xuống trán. Trí Nguyên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, khoé môi của hắn khẽ cong lên.
“Bỏ mũ ra đi em.”
“Nếu bị phát hiện thì...”
“Ngoan, nghe lời anh, ở đây là phòng riêng.”
Trí Nguyên nhìn vào mắt hắn rồi gật gật nhẹ đầu.
Hai người dùng xong bữa sáng, Trí Nguyên ôm iPad tiễn hắn lên xe để đến công ty, hôm nay cậu không có lịch trình nên có lẽ sẽ đọc và nghiên cứu kịch bản cho bộ phim sắp tới. Vừa rồi cậu ăn hơi nhiều, cũng cần phải đến phòng gym của chung cư để luyện tập một chút mới được.
Nơi này khá thoáng, sợ có người khác trông thấy nên Trí Nguyên muốn tạm biệt hắn nhanh để về nhà. Nhưng Nam Thành lại giữ lấy cậu, đè lên chiếc xe của hắn. Trí Nguyên hơi hoảng, cậu đảo mắt nhìn quanh, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ở đây sẽ có người đi qua đấy Nam Thành.” Đi ăn cùng nhau nếu có bị bắt gặp cũng dễ giải thích hơn là đứng trong tư thế ái muội này, bây giờ mũ cậu cũng bỏ ra rồi, nơi này thông thoáng như vậy sẽ không che giấu được gì cả.
“Nguyên Nguyên, hợp tác với anh.” Nam Thành vẫn giữ nét mặt bình thản nhưng lời nói cố ý hạ thấp, “Anh nói em đừng sợ, từ hôm qua đã có người đi theo chúng ta, nhưng có vẻ trời tối và bị anh phát hiện nên người đó đã bỏ đi.”
“Sao cơ?” Trí Nguyên giật thót mình.
“Điều chỉnh nét mặt của em, nghe anh này, anh chỉ đoán vậy nên chúng ta thử một chút, dẫn dụ tên đó đi ra đây.” Nam Thành mỉm cười hôn lên tai cậu, “Anh sợ hắn đã chụp từ trước rồi, sẽ gây bất lợi cho em.”
Trí Nguyên không dám bày ra một nét mặt dư thừa nào nữa, cậu hỏi, “Nhưng từ khi vào nghề em chưa từng gây thù chuốc oán với ai, hơn nữa, em chỉ là một diễn viên nhỏ, sao lại có người muốn đổ tiếng xấu cho em? Bởi vì chúng ta chưa từng xuất hiện cạnh nhau ở bên ngoài để báo chí phát hiện.”
“Anh thì sẽ không bị truyền thông ảnh hưởng nên anh chưa rõ mục đích theo dõi chuyện riêng tư của anh là để làm gì, vậy nên chúng ta cần phải điều tra và nguồn tin duy nhất chính là người đang theo dõi chúng ta hiện tại.”
Nam Thành hôn xuống khoé miệng cậu, ở bụi cây gần đó có một người chậm rãi lộ mình ra. Tên này đã canh chừng từ sáng sớm, trên tay cầm một chiếc máy ảnh đắt tiền, ở góc này tên đó thấy tổng giám đốc của Zeal đang ôm hôn cậu nam diễn viên trẻ kia sau lưng vợ mình. Chỉ cần chụp được một tấm ảnh thì sẽ thành công, không cần phải thêm tấm ảnh dư thừa nào khác.
Anh ta đưa máy ảnh lên mà không biết Nam Thành đang vô cùng cảnh giác, thời điểm máy ảnh nhấn chụp, cảm giác kì lạ và ánh sáng có chút thay đổi khiến cho Nam Thành xoay đầu. Thấy nơi mình nghi ngờ có chút động tĩnh, hắn buông Trí Nguyên ra, dựa theo trực giác đi thẳng tới chỗ bụi cây.
Tên chụp ảnh giật mình, còn dự định giả chết nhưng thấy giám đốc của Zeal càng lúc càng tiến lại gần thì hoảng sợ vô cùng. Biết mình bị phát hiện rồi, anh ta vội vàng ôm máy ảnh đứng dậy lao ra chạy trối chết.
Nam Thành đẩy nhanh bước chân đuổi theo hắn, Trí Nguyên cũng vội vàng đi theo.
Tên chụp ảnh sợ hãi bỏ chạy, nhìn ra sau thấy vị giám đốc kia vẫn đang đuổi theo mình thì càng cuống cuồng hơn. Có điều khi xoay đầu về phía trước, dự định tăng tốc thì va vào một người rồi ngã lăn xuống.
Trợ lý Đào Thế Vỹ giữ chặt tay tên chụp ảnh, bẻ ngược ra sau làm chiếc máy ảnh rơi xuống đất. Trương Nam Thành nhàn nhã tiến lại, nhặt chiếc máy ảnh lên để xem trước gương mặt trắng bệt của tên kia.
Nam Thành cẩn thận xem ảnh, trong máy chỉ có hai tấm ảnh được chụp vừa rồi ngoài ra không có thêm tấm ảnh nào khác. Hắn cười lạnh rồi xoay người đập nát chiếc máy ảnh xuống đất, sau đó tiến lại gần tên chụp ảnh, ánh mắt lạnh lẽo đầy chết chóc.
“Những tấm khác đâu?”
“Thưa... thưa, thưa giám đốc Thành, tôi chỉ mới chụp được hai tấm, chỉ mới hai tấm đấy thôi.” Tên đó đồ hết mồ hôi lạnh, nhìn máy ảnh bị đập nát của mình mà lòng đau như cắt, tuy nhiên sợ hãi khi bị phát hiện vẫn là nhiều hơn.
“À? Chỉ hai tấm? Vậy nên giao cho cảnh sát chứ nhỉ?”
“Trương tổng! Tôi thật sự chỉ chụp mỗi hai tấm! Ngài không thể giao tôi cho cảnh sát được!” Tên đó bắt đầu hét loạn lên, nhưng nhìn tới chiếc máy ảnh đắt tiền của mình, anh ta lại lớn giọng, “Hơn nữa ngài không thể giao tôi cho cảnh sát, ngài không có bằng chứng! Trái lại, ngài còn đập phá tài sản của tôi!”
“Không có?”
Nam Thành cười khẩy, xoay người nhìn chiếc ô tô của hắn đang hướng về phía này, thuận lợi để hộp đen bên trong xe quay lại hết những gì đã diễn ra. Dù đã sợ tới đứng không vững, biết mình mắc bẫy rồi nhưng tên chụp ảnh vẫn run run nói thêm.
“Trương tổng, mong ngài tin tôi, tôi chỉ chụp mỗi 2 tấm ấy, tôi chưa truyền bức ảnh nào ra ngoài, mong ngài tha cho tôi!”
“Anh là ai? Tại sao lại chụp lén hình ảnh của giám đốc và cậu Trí Nguyên?” Trợ lý Thế Vỹ cất lời hỏi.
“Tôi... tôi...”
“Anh đến từ tòa soạn nào? Hay là... có ai sai khiến anh?”
Gương mặt của tên chụp ảnh càng lúc càng nhợt nhạt, vì khó khăn nên anh ta đã ngậm quá nhiều tiền của người kia rồi nên không thể nói ra, bởi vì nếu nói ra anh ta chắc chắn sẽ sống không yên với bà ấy, tuy vậy nếu không nói ra thì anh ta cũng sẽ không yên với giám đốc Thành.
Trí Nguyên vừa lúc ôm một chiếc balo chạy lại, “Anh ơi, đây là balo của anh ta.”
“Giỏi lắm.” Nam Thành xoa tóc cậu rồi nhận lấy balo, tên kia trông thấy thì sợ hãi muốn vùng ra nhưng Nam Thành đã cầm được bóp tiền của hắn.
“Trương tổng, tha cho tôi, tha cho tôi!” Tên chụp ảnh sợ hãi hét lên.
Trương Nam Thành lấy ra trong bóp được một tấm thẻ nhà báo, hắn đọc tên của người này và nhớ cả tên toà soạn. Trí Nguyên nhìn sang vẻ mặt thẩn thờ của nhà báo kia, tuy là cá biệt nhưng cậu chưa bao giờ đi bắt nạt ai, trái lại Nam Thành là người rất biết cách chèn ép kẻ khác.
Trước đây hắn đã đánh những kẻ trường bên bắt nạt cậu đến nỗi phải vào viện một tháng, gia đình của những kẻ đó sợ cái danh thiếu gia nhà Zeal hơn nữa còn là người sai trước nên không dám trả thù. Hắn còn tạo áp lực cho một người theo đuổi mình tới phát khóc và chuyển trường đi vì gây chuyện với cậu.
Nam Thành cười cười nói nói, khi tức giận thì vô cùng đáng sợ.
Vậy nên cậu tự mình đối diện với nhà báo kia, “Anh nói cho chúng tôi biết ai đã nhờ anh làm việc này, chúng tôi sẽ yên lặng thả anh đi. Anh không nói dối là chính mình tự theo dõi được đâu, tại vì biết mối quan hệ và cả địa chỉ nhà mới của tôi để theo dõi thì chỉ có thể lấy được tin tức từ ai đó thôi.”
Quả thật hai người tưởng chừng như không liên quan này lại có mối quan hệ yêu đương với nhau, thậm chí là yêu kín, không cùng xuất hiện ở bên ngoài nên chưa một nhà báo nào đánh hơi ra.
Đặt khách sạn hay phòng ăn cũng là tên của Thế Vỹ, chưa kể bảo mật danh tính của các nhà hàng sang trọng rất cao, di chuyển bằng nhiều xe riêng của Nam Thành, vả lại đa phần chỉ gặp nhau ở nhà, nhà lại do ba cậu đứng tên thuê. Chẳng ai lại rảnh rỗi đi theo đuôi một diễn viên nhỏ mãi để tìm ra scandal cả. Thêm nữa, phóng viên này không hề biết đây là địa chỉ nhà mới của cậu, anh chỉ cùng bà giám đốc Zeal School theo giám đốc Thành đi trụ sở Zeal đến gần đây, sau đó tự đi bộ theo.
“Thả đi?” Nam Thành hơi giận xoay lại, “Bé cưng, tên khốn này định phá hoại cả sự nghiệp và nhân phẩm của em đấy. Phải tra hỏi bằng được, sau đó để cho tên này cả đời không thể làm nghề.”
Trí Nguyên không đáp hắn, cậu vẫn nhìn nhà báo kia, “Tôi biết anh gặp khó khăn nên mới nhận số tiền đó, cách đây gần hai tháng bạn của tôi phải vào viện, tôi vô tình thấy anh bế con gái vào phòng cấp cứu, vì tình trạng của bé rất đáng thương nên tôi đã nhớ mặt của anh. Thế nhưng tôi sẽ không đảm bảo số tiền anh đã nhận sẽ còn nguyên, tôi chỉ mong anh nói người đứng đằng sau ra và dừng lại.”
Nam Thành biết bản tính của Trí Nguyên vô cùng lương thiện, hắn chậc lưỡi, thay cậu tiếp lời mà vứt hết kế hoạch ép buộc ra sau đầu, “Nói đi, nói ra rồi tôi không chắc là người đó còn cơ hội để làm khó dễ anh nữa đâu.”
Nếu người đó có nỗi khổ có thể thông cảm được vậy thì không cần dồn ép làm gì, Trí Nguyên đã nói như thế, cậu bảo, chỉ cần mọi chuyện giải quyết là được, dồn ép một người không đáng vào đường cùng cũng không hay khi mà có thể giải quyết mọi chuyện ổn thoả, tốt cho hai bên hơn.
Vị nhà báo ấy run run cánh môi, chậm rãi nói ra tên người đã sai khiến mình. Sau đó anh ta xúc động còn định cầm lấy tay của Trí Nguyên, muốn cảm ơn.
Nam Thành đen mặt kéo Trí Nguyên về.
“So với việc nghĩ cho tên nhà báo ấy, thật ra em đang nghĩ cho anh hơn.” Lúc giải quyết xong mọi chuyện, Trí Nguyên nói với hắn, “Dù sao anh ta cũng là nhà báo lớn, quan hệ cũng nhiều, anh có thể dồn người ta vào đường cùng, không cho anh ta làm nghề nữa. Nhưng anh đừng quên anh ta có thể nhờ vả người khác, bởi đối tượng của anh ta là em và anh, rất dễ để giật tít báo mà?”
“Anh hiểu rồi, em không cần lo.” Nam Thành xoa nhẹ tóc cậu, “Anh đi làm nhé.”
Trí Nguyên định hỏi đêm nay hắn có tới không, nhưng cậu lại thôi không nói nữa.
Khi Nam Thành đi rồi, Trí Nguyên nhanh chóng mất đi nụ cười của mình. Cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặc dù cậu biết qua lại với Nam Thành thì sẽ sớm đối diện với điều này nhưng từ trước tới giờ chưa từng có scandal làm cho cậu chưa thích ứng kịp.
Cậu tự hỏi nếu như tấm ảnh hôm nay bị truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào, những bạn fans sẽ còn lại bao nhiêu người tin tưởng và lựa chọn tiếp tục ủng hộ cậu? Họ sẽ bị tổn thương chỉ vì yêu quý cậu. Bộ phim đang thuận lợi phát sóng sẽ như thế nào, hợp đồng quảng cáo, hợp đồng đại diện của cậu, bộ phim cậu vừa mới casting thành công sẽ ra sao?
Cả Nam Thành nữa, Zeal Group cũng sẽ bị ảnh hưởng danh tiếng, Nam Thành đang ngồi ở ghế chủ tịch chắc chắn sẽ gặp bất lợi. Nhà thiết kế Huỳnh tất nhiên cũng không tránh khỏi việc bị vạ lây, chuyện chồng của mình đi ngoại tình chẳng ai muốn dính vào, bởi vì báo chí không hề biết rõ.
Cậu ngốc quá, dường như bây giờ cậu mới hiểu rõ vấn đề, thế nên cậu nghĩ cho đến khi mọi chuyện đã giải quyết, cậu và Nam Thành nên cẩn thận và giữ khoảng cách. Gặp nhau ít đi một chút, gặp nơi kín đáo một chút chờ cơ hội thuận lợi sẽ tốt hơn.
Trương Nam Thành cùng trợ lý của mình đi vào phòng làm việc, hắn mở hộc tủ lấy ra những bài báo viết về Zeal School thời gian qua và nhận những tài liệu trên tay trợ lý đem đến.
“Zeal School tăng học phí bất thường.” Nam Thành đọc lên một tời rồi vứt đi.
“Zeal School từ chối giải thích về việc cơ sở vật chất xuống cấp nhưng học phí lại tăng.” Lại vứt thêm một tờ xuống đất.
“Zeal School cắt giảm lương nhân viên?”
“Zeal School dừng kế hoạch xây dựng thêm trường ở vùng cao cho trẻ em.”
“Thầy giáo quản lý ký túc xá có hành vi quấy rối tìn.h dục học sinh nữ không phải chịu trách nhiệm?”
“Mua điểm diễn ra tại Zeal School?”
Trương Nam Thành vứt cả tập tài liệu xuống đất, nở ra trên môi một nụ cười lạnh, “Chẳng phải năm nào Zeal cũng đổ không ít tiền để giúp đỡ Zeal School sao? Chưa kể họ còn nguồn thu học phí và các hoạt động khác, tại sao tình hình lại diễn ra như vậy?”
“Sếp, ngài đoán đúng, từ khi phu nhân là bà của ngài về hưu rồi giao lại Zeal School và Zeal Universe cho tiểu thư Trương thì mọi chuyện bắt đầu xuống dốc. Tôi cũng đã đi tìm hiểu như lời của ngài hôm trước, giám đốc của Zeal còn giam bằng của giáo viên, buộc họ phải báo trước 3 năm trước khi muốn nghỉ việc bằng không sẽ phải bồi thường tiền.”
Trương Nam Thành ngồi xuống ghế ngả lưng, hắn suy nghĩ một lát mới ra lệnh, “Công việc ở công ty tôi và thư ký sẽ đảm đương, tài khoản ngân hàng của Zeal School bà nội của tôi cũng đang giữ, chúng ta sẽ tìm hiểu xem nguồn tiền từ Zeal Group đổ vào Zeal School đi về đâu. Kiểm tra quy cách tuyển dụng giáo viên của Zeal School, các giáo viên nhận chạy điểm. Tóm gọn tên thầy giáo dám quấy rối tì,nh dục kia.”
“Mục đích chính vẫn là... đá giám đốc hiện tại của hệ thống giáo dục của Zeal xuống, phải không ạ?” Trợ lý hiểu ý.
“Không những đá xuống, còn phải làm cho bà ta ngóc đầu không được. Mẹ kiếp, lại phải đi dọn dẹp tàn dư, ngay từ đầu để cho một người đàn bà chỉ biết ăn chơi lên đảm đương hệ thống giáo dục là một điều ngu xuẩn.”
Ban đầu hắn đã để ý tới năng lực quản lý tệ hại của người cô này nên mới điều tra, sau đó bà ta động tới mẹ của hắn đã là quá đủ, vậy mà lần này còn dám động tới Trí Nguyên. Hơn nữa, cô của hắn rất không vừa mắt hắn, chắc chắn đang muốn nắm thóp hắn việc hắn ngoại tình.
Nhưng mà cô à, ngay từ đầu đây đã là một trận đối đầu không cân sức.
Hắn sẽ phải đi gặp bà nội một chuyến để cải cách lại Zeal Group.
À phải rồi, đã cải cách thì phải cải cách tận gốc.
“Chú của tôi, đánh bạc ở đâu nhỉ?” Nam Thành lơ đễnh hỏi, “Cả đứa em trai của tôi, bây giờ đang ăn chơi ở đâu?”
Ngay từ đầu không yên phận, thì đừng trách hắn không nương tình.
Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Đánh giá:
Truyện Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Story
Chương 55: Đối đầu
10.0/10 từ 40 lượt.