Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Chương 53: Có nắng, có biển, có cậu
129@-Trương Nam Thành ngồi ngạo nghễ trên ngai vàng, bên trong áo hoàng bào to lớn đang phủ dài xuống mặt đấy là cơ thể rắn chắc, từng múi cơ rõ ràng bên dưới bờ vai to rộng. Hắn chỉ mặc chiếc quần lụa trắng bên trong và khoác áo bào đỏ, hắn say khướt cầm chặt bình rượu, loạng choạng bước xuống ngai, đi trên hành lang cung điện.
Đôi mắt nhà vua đỏ ngầu không còn tỉnh táo, thi thoảng nở một nụ cười điên dại. Hắn lại uống rượu, đoàn người hầu ở phía sau không một ai dám tiến tới can ngăn. Hắn cứ xiêu vẹo đi lại trong cung như thế tới trước cung điện của Hoàng hậu thì dừng lại.
Thượng cung và quản tổng quản hoảng hốt thông báo rằng vua đã tới để cho Hoàng hậu nghe thấy, tuy nhiên chưa để cho nương nương kịp chuẩn bị, điện hạ đã đi tới đạp cửa xông vào bên trong.
Hoàng hậu chết lặng ngồi ở bên bàn, không dám động đậy mà đối mặt với vị vua đang nhìn mình bằng một ánh mắt ai oán. Ngài ấy ném bình rượu sang một bên làm nó vỡ toang ra doạ đoàn người hầu sợ hãi. Cơ thể hoàng hậu cũng run lên, bàn tay giấu trong áo nắm chặt nhưng không dám bày biện ra nét mặt nào không đúng.
Điện hạ chậm rãi tiến lại, đưa tay siết chặt cằm của Hoàng hậu, nâng lên. Dưới sự thịnh nộ của điện hạ, hoàng hậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng không dám phát ra âm thanh nào.
Điện hạ lại cười, “Vì sức ép của gia tộc của nhà ngươi quá lớn, vì mưu mô của nhà ngoại quá khủng khiếp nên đã thao túng Thái hậu. Họ đưa ngươi lên ngồi ở vị trí này và đày đoạ nam nhân ta ái mộ. Khi ngươi ngồi ở nơi này mong chờ ân sủng, họ đã làm gì tiểu nam nhân của ta? Họ đưa tiểu nam nhân yếu đuối tội nghiệp ấy đi đâu rồi?”
Nước mắt chậm rãi rơi xuống gò má của điện hạ, trong lời hắn nói có sự uất nghẹn không thể giải bày, “Liệu họ có để cho tiểu nam nhân ấy yên ổn sống hay không? Liệu đứa nhỏ ấy còn có thể sống hay không?”
Làm vua trên hàng vạn bách tính nhưng tay chân bị kìm kẹp và quyền lực đè nén, đến cả người hắn yêu nhất cũng không thể bảo vệ, để đứa nhỏ ấy phải chịu cực khổ hiểm nguy. Hắn làm vua, một người cũng không bảo vệ được thì có thể trị vì cho ai?
Hắn chấp thuận việc lập hoàng hậu, thậm chí chấp nhận cả việc hợp phòng chỉ để lập một phi tần là nam cho mình. Nhưng họ nhà ngoại sợ việc vua quá sủng ái một nam nhân, bỏ bê lạnh nhạt với hoàng hậu bên phía họ, thế nên đã âm thầm trói tiểu nam nhân kia đem đi khỏi nhà của y. Hoàng thượng không tìm được người thương thì trở nên phát điên, cả ngày uống rượu tới say khướt làm loạn, bỏ bê việc triều chính.
Bên trong âm thầm cho người đi tìm hiểu ngọn ngành và âm thầm tìm bằng chứng lật độ quan liêu cùng các quan lại trong triều có ý đồ tạo phản. Việc triều chính âm thầm tự giải quyết để không bị tác động bởi đám quan lại chưa rõ trung thành hay không.
Bọn chúng bị dáng vẻ vô dụng của vua che mắt nên đặt xuống phòng bị. Trong khi đó, thân cận của vua là Đào điện tiền đô chỉ huy sứ cùng người đứng đầu thừa ty đã giúp vua tìm thu thập bằng chứng, chứng minh các quan liêu trong triều phá hoại triều đình và bóc lột nhân dân.
Ngay khi chúng đánh hơi được trong triều có biến, dự định kìm chặt tay chân nhà vua thì hắn đã tổ chức một cuộc đi săn quy mô lớn. Tự tay mình loại bỏ hết đám quan liêu khi chúng đang có ý định tạo phản.
Phe phái đã mất, hoàng hậu – người chỉ biết nghe theo sắp đặt giờ đây sợ hãi vì cha mình là kẻ tạo phản. Nàng run rẩy định tự vẫn thì vua kịp thời ghé tới, hoàng hậu buông xuôi, nhắm chặt mắt để vua quyết định mạng sống của mình.
Thế nhưng vua chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, mỉm cười với nàng, “Ta xin lỗi, mỗi đêm tới đây làm loạn ta đều xin lỗi, nhưng chỉ sợ nàng không thông cảm được. Âu cũng là lỗi do ta, cho mục đích lớn cuối cùng này.”
Hoàng hậu chậm rãi mở mắt, vì lo lắng mà vẫn chưa thể hết run rẩy được. Điện hạ lại tiếp tục mỉm cười, “Ta còn định để nàng làm phi, cả đời hưởng sung sướng. Nhưng ta đã biết rồi, nàng có tình cảm với quan văn Võ, thế nên ta cho phép nàng rời cung với quan văn Võ, được mang theo người hầu và sống yên ổn cả đời. Đây là mệnh lệnh.”
Ánh mặt trời dần lặn sau một ngày dài đằng đẳng, trong cung xảy ra biến cố nhưng rồi lại trở về với guồng quay vốn có, cuộc sống của bách tính vẫn thế, yên ổn làm ăn và bình lặng sống sau cơn bão. Ở cuối làng có một tiểu nam nhân kinh doanh trà quán, bằng hữu của y cũng góp sức quản lý, trà quán thường ngày nhộn nhịp đông đúc.
Trời càng về tối, khách không còn quá đông nữa, phu quân của bằng hữu chủ quán đã gánh củi về, cả hai cùng nhau vào bếp chuẩn bị thêm trà. Chủ quán quan sát trà quán một lát rồi chậm rãi ra ngoài đi dạo, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, lắng nghe tiếng gió mùa hạ nhẹ nhàng.
Điện hạ của thần, có lẽ bây giờ người đang bận rộn với việc triều chính, sau một cuộc cải cách có lẽ bây giờ người đang nắm trong tay những điều thuận lợi nhất để cai trị thiên hạ. Thần nguyện mong cho nước non dưới tay người mãi mãi thái bình, bá tánh ấm no hạnh phúc.
Có tiếng vó ngựa vang lên, khi chủ trà quán xoay đầu, mặc dù cho tối trời khó có thể ngắm nhìn được dung nhan của người vừa xuất hiện nhưng y vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Là trực giác, là hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên tai. Chủ trà quán kinh ngạc mở to mắt, dưới ánh sáng mờ nhoà của chiếc đèn lồng bên cạnh, điện hạ của y xuất hiện trước mắt y, nhanh chân tiến tới ôm y vào lòng.
“Nguyên Nguyên, ta để ngươi phải chờ đợi lâu rồi.”
Dương Minh hoảng hốt bật dậy, sau đó tự đánh đánh mình vài cái vì mơ thấy bậy bạ. Cậu ngồi một lát để quay về với hiện tại, sau đó xem đồng hồ rồi vội vàng thay quần áo để kịp đi đón Trí Nguyên.
Giấc mơ nhảm nhí.
Hậu quả của việc xem ảnh của nhà thiết kế Huỳnh đăng quá 180 phút.
Nhưng nghĩ thêm một lát Dương Minh lại lao ra bàn máy tính để ghi chép lại dữ kiện của giấc mơ vừa rồi, đột nhiên cậu cảm thấy sau này sẽ có chỗ dùng đến nó.
Thời gian này cậu cần thời gian tiếp thu nên không thể liên lạc với Nguyên Nguyên, thế mà tối hôm kia vợ của Nam Thành lại đăng tấm ảnh chụp cùng với Nguyên Nguyên lên SNS. Điều này ít nhiều cũng sẽ khiến việc Trí Nguyên xuất hiện với Nam Thành sẽ không bị dị nghị. Bởi vì đâu phải cứ xuất hiện cạnh nhau thì sẽ yêu nhau? Hơn nữa, hai người bọn họ còn là đàn ông kia mà?
Hôm nay Trí Nguyên sẽ di chuyển ra thành phố biển để chụp hình cho bộ sưu tập nước hoa mới mà cậu làm nhà đại diện. Di chuyển xa và lịch trình lớn nên công ty sắp xếp một chiếc xe bảo mẫu cùng với một vị tài xế, Dương Minh cũng quyết định xin đi theo.
Quản lý Trần bận rộn ngồi ở một bên sắp xếp các công việc, trợ lý đâm ngang Dương Minh thì cùng cậu ăn trái cây trên đường đi. Trên xe còn có người lạ vậy nên Dương Minh không thể nói chuyện riêng tư, cậu chỉ cùng Trí Nguyên ngắm biển.
“Oa, tốt quá đi, lâu rồi mới ngắm biển Trí Nguyên nhỉ?” Dương Minh nghiêng đầu.
“Cách đây hai ngày, tớ có đi ngắm rồi...” với Nam Thành.
Trí Nguyên cười, “Nhưng mà biển luôn đẹp dù cho có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa. Cảm giác thư thái, màu xanh của chúng giúp chúng ta xả stress rất tốt, gió biển cũng dễ chịu.”
Concept chụp ảnh lần này là một chàng trai phóng khoáng trong gió biển, Dương Minh dắt Trí Nguyên giao cho nhân viên make up, còn cậu thì chạy đi mua nước, sau đó nhận điện thoại của Trí Nguyên để chụp ảnh biển đăng lên SNS nhá hàng lịch trình.
Trang phục lần này của Trí Nguyên vẫn là áo sơ mi nhưng khá rộng và mở hai cúc đầu, mặc loại áo này đứng trước gió lộng tạo hiệu ứng tươi mát và trẻ trung rất tốt. Trí Nguyên được trang điểm nhẹ, chủ yếu tôn lên nét đẹp tinh nghịch của cậu.
Bộ sản phẩm lần này có màu chủ đạo là màu xanh dương, phù hợp với biển và nền trời ở đây. Mùi hương nghiêng về sự tinh khiết và sảng khoái là chính. Trí Nguyên ở bãi biển chụp lần lượt với năm sản phẩm rồi quay một video quảng cáo, lấy cả nắng, cả gió và nụ cười của cậu.
Buổi chụp hình diễn ra cả ngày, họ sẽ chọn tấm đẹp nhất để giới thiệu cậu là nhà đại diện, những tấm còn lại sẽ được đăng trên trang chủ, chạy quảng cáo và bảng quảng cáo ở các thành phố lớn.
Dương Minh rất phấn khích với công việc mới này của mình, cậu lăng xăng chạy khắp nơi chuẩn bị mọi thứ cho Trí Nguyên. Đạo diễn vừa hô kết thúc, nhân viên make up lập tức chạy đến chỉnh trang lại vẻ ngoài, cậu thì đưa nước, lau mồ hôi.
Làm việc trong đoàn cậu có cơ hội biết sâu hơn và có thể tự do đi lại ở những nơi chỉ nhân viên mới có thể bước vào. Tất cả đều nhờ vào chiếc thẻ quyền lực mà anh Trần đưa cho cậu.
Chạng vạng tối thì buổi chụp hình kết thúc, diễn trước ống kính lâu như vậy nên Trí Nguyên có hơi mệt, vừa lên xe cậu đã nằm gục ở ghế sau ngủ say, lúc về lại thành phố mới có thể thức dậy được.
“Không được, Nguyên Nguyên đang ép cân chuẩn bị cho vai diễn sắp tới nên em ấy có khẩu phần ăn riêng rồi.” Quản lý Trần lắc đầu.
“Em bất cẩn quá, Nguyên Nguyên, cậu nghỉ ngơi đi, khi nào hậu kỳ hình ảnh xong thì anh Trần sẽ báo cho cậu sau. Việc share bài thì cứ để cho tớ làm thay cậu, không cần lo đâu. Sắp tới cậu sẽ đi quay chương trình thực tế và livestream cùng nhãn hàng nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Dương Minh dặn dò.
“Cảm ơn cậu.” Trí Nguyên xuống xe, chào tạm biệt mọi người rồi trở về chung cư.
Chiếc xe bảo mẫu lại di chuyển để đưa Dương Minh về nhà, quản lý Trần rất hài lòng với công tác của cậu, anh gật gật đầu, “Em rất được việc đấy Minh Minh, tháng này tăng lương!”
“Vâng, với lại, em nghĩ là em cũng hết lý do để đi làm rồi.” Dương Minh chống cằm, “Còn chưa được chinh chiến thì đã phải thu đao ở ẩn.”
“Nếu em muốn thì có thể đi theo bất cứ khi nào.”
“Vâng! Anh Trần tuyệt nhất!”
“Có người nào đó nghe được thì anh hơi khó xử đấy nhé!”
Dương Minh bật cười, rồi cậu lại cúi đầu nhìn thẻ nhân viên công tác. Tuy việc cậu bỏ làm trợ lý là một việc đúng đắn vì cậu chỉ trà trộn để bảo vệ Trí Nguyên trước Nam Thành, thế nhưng sao cậu lại có cảm giác cậu nên làm thêm một thời gian.
Cậu cũng chẳng rõ, có lẽ là vì cậu khá tận hưởng công việc này thôi.
Phan Trí Nguyên xuống xe đi vào chung cư, đột nhiên lại bị kéo vào một góc tối đèn rồi bị đè lên tường để hôn. Cậu phì cười choàng tay ôm lấy cổ hắn đáp lại, cái trò này cậu đã quen thuộc quá rồi.
Nam Thành đang hôn cũng không nhịn được bật cười, hôm nay làm việc bận rộn quá lại còn nhớ cậu nên tâm trạng chẳng tốt chút nào, thế mà vừa thấy cậu hắn nhanh chóng cảm thấy rất vui, nụ cười không thể nào nén được. Chỉ hận không thể gần gũi với cậu từng phút từng giây bù lại cho 6 năm qua.
“Nam Thành, anh làm sao vậy hả?” Trí Nguyên phì cười.
Nam Thành ôm chặt lấy cậu, “Không có gì, chỉ là... hôm nay nhớ em quá.”
Hắn đang tươi cười cảm nhận hơi ấm của người yêu, bỗng dưng nghe thấy điều gì đó nên hắn đứng thẳng người rồi quay ngoắt nhìn về một hướng. Cỏ cây lay động vì gió thoạt nhìn như chẳng có gì bất thường.
Nhưng hắn cảm thấy bất thường.
Có gì đó rất lạ.
Như vừa có ai mới bỏ đi gần nơi cả hai người họ đứng.
Cách đó không xa một người đàn ông vội vàng ngồi vào ghế lái của chiếc xe, người đó nhìn vào chiếc gương chiếu hậu để quan sát vẻ mặt của vị phu nhân đằng sau mình.
“Thế nào rồi? Có kết quả gì không?”
“Vâng thưa phu nhân, bọn họ quả thật có quan hệ yêu đương, nhưng bọn họ khá cẩn thận, hôn nhau trong góc tối nên khó để chụp ảnh.”
“Thế à?”
Tay của tiểu thư Trương vân vê với nhau, trên môi nở ra một nụ cười, vậy là Võ Thành Ý không lừa bà. Suy tính một lúc, bà căn dặn người ngồi ở phía trước.
“Tiếp tục tiến hành đi, cẩn thận vào.”
“Vâng.”
Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Đôi mắt nhà vua đỏ ngầu không còn tỉnh táo, thi thoảng nở một nụ cười điên dại. Hắn lại uống rượu, đoàn người hầu ở phía sau không một ai dám tiến tới can ngăn. Hắn cứ xiêu vẹo đi lại trong cung như thế tới trước cung điện của Hoàng hậu thì dừng lại.
Thượng cung và quản tổng quản hoảng hốt thông báo rằng vua đã tới để cho Hoàng hậu nghe thấy, tuy nhiên chưa để cho nương nương kịp chuẩn bị, điện hạ đã đi tới đạp cửa xông vào bên trong.
Hoàng hậu chết lặng ngồi ở bên bàn, không dám động đậy mà đối mặt với vị vua đang nhìn mình bằng một ánh mắt ai oán. Ngài ấy ném bình rượu sang một bên làm nó vỡ toang ra doạ đoàn người hầu sợ hãi. Cơ thể hoàng hậu cũng run lên, bàn tay giấu trong áo nắm chặt nhưng không dám bày biện ra nét mặt nào không đúng.
Điện hạ chậm rãi tiến lại, đưa tay siết chặt cằm của Hoàng hậu, nâng lên. Dưới sự thịnh nộ của điện hạ, hoàng hậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng không dám phát ra âm thanh nào.
Điện hạ lại cười, “Vì sức ép của gia tộc của nhà ngươi quá lớn, vì mưu mô của nhà ngoại quá khủng khiếp nên đã thao túng Thái hậu. Họ đưa ngươi lên ngồi ở vị trí này và đày đoạ nam nhân ta ái mộ. Khi ngươi ngồi ở nơi này mong chờ ân sủng, họ đã làm gì tiểu nam nhân của ta? Họ đưa tiểu nam nhân yếu đuối tội nghiệp ấy đi đâu rồi?”
Nước mắt chậm rãi rơi xuống gò má của điện hạ, trong lời hắn nói có sự uất nghẹn không thể giải bày, “Liệu họ có để cho tiểu nam nhân ấy yên ổn sống hay không? Liệu đứa nhỏ ấy còn có thể sống hay không?”
Làm vua trên hàng vạn bách tính nhưng tay chân bị kìm kẹp và quyền lực đè nén, đến cả người hắn yêu nhất cũng không thể bảo vệ, để đứa nhỏ ấy phải chịu cực khổ hiểm nguy. Hắn làm vua, một người cũng không bảo vệ được thì có thể trị vì cho ai?
Hắn chấp thuận việc lập hoàng hậu, thậm chí chấp nhận cả việc hợp phòng chỉ để lập một phi tần là nam cho mình. Nhưng họ nhà ngoại sợ việc vua quá sủng ái một nam nhân, bỏ bê lạnh nhạt với hoàng hậu bên phía họ, thế nên đã âm thầm trói tiểu nam nhân kia đem đi khỏi nhà của y. Hoàng thượng không tìm được người thương thì trở nên phát điên, cả ngày uống rượu tới say khướt làm loạn, bỏ bê việc triều chính.
Bên trong âm thầm cho người đi tìm hiểu ngọn ngành và âm thầm tìm bằng chứng lật độ quan liêu cùng các quan lại trong triều có ý đồ tạo phản. Việc triều chính âm thầm tự giải quyết để không bị tác động bởi đám quan lại chưa rõ trung thành hay không.
Bọn chúng bị dáng vẻ vô dụng của vua che mắt nên đặt xuống phòng bị. Trong khi đó, thân cận của vua là Đào điện tiền đô chỉ huy sứ cùng người đứng đầu thừa ty đã giúp vua tìm thu thập bằng chứng, chứng minh các quan liêu trong triều phá hoại triều đình và bóc lột nhân dân.
Ngay khi chúng đánh hơi được trong triều có biến, dự định kìm chặt tay chân nhà vua thì hắn đã tổ chức một cuộc đi săn quy mô lớn. Tự tay mình loại bỏ hết đám quan liêu khi chúng đang có ý định tạo phản.
Phe phái đã mất, hoàng hậu – người chỉ biết nghe theo sắp đặt giờ đây sợ hãi vì cha mình là kẻ tạo phản. Nàng run rẩy định tự vẫn thì vua kịp thời ghé tới, hoàng hậu buông xuôi, nhắm chặt mắt để vua quyết định mạng sống của mình.
Thế nhưng vua chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, mỉm cười với nàng, “Ta xin lỗi, mỗi đêm tới đây làm loạn ta đều xin lỗi, nhưng chỉ sợ nàng không thông cảm được. Âu cũng là lỗi do ta, cho mục đích lớn cuối cùng này.”
Hoàng hậu chậm rãi mở mắt, vì lo lắng mà vẫn chưa thể hết run rẩy được. Điện hạ lại tiếp tục mỉm cười, “Ta còn định để nàng làm phi, cả đời hưởng sung sướng. Nhưng ta đã biết rồi, nàng có tình cảm với quan văn Võ, thế nên ta cho phép nàng rời cung với quan văn Võ, được mang theo người hầu và sống yên ổn cả đời. Đây là mệnh lệnh.”
Ánh mặt trời dần lặn sau một ngày dài đằng đẳng, trong cung xảy ra biến cố nhưng rồi lại trở về với guồng quay vốn có, cuộc sống của bách tính vẫn thế, yên ổn làm ăn và bình lặng sống sau cơn bão. Ở cuối làng có một tiểu nam nhân kinh doanh trà quán, bằng hữu của y cũng góp sức quản lý, trà quán thường ngày nhộn nhịp đông đúc.
Trời càng về tối, khách không còn quá đông nữa, phu quân của bằng hữu chủ quán đã gánh củi về, cả hai cùng nhau vào bếp chuẩn bị thêm trà. Chủ quán quan sát trà quán một lát rồi chậm rãi ra ngoài đi dạo, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, lắng nghe tiếng gió mùa hạ nhẹ nhàng.
Điện hạ của thần, có lẽ bây giờ người đang bận rộn với việc triều chính, sau một cuộc cải cách có lẽ bây giờ người đang nắm trong tay những điều thuận lợi nhất để cai trị thiên hạ. Thần nguyện mong cho nước non dưới tay người mãi mãi thái bình, bá tánh ấm no hạnh phúc.
Có tiếng vó ngựa vang lên, khi chủ trà quán xoay đầu, mặc dù cho tối trời khó có thể ngắm nhìn được dung nhan của người vừa xuất hiện nhưng y vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Là trực giác, là hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên tai. Chủ trà quán kinh ngạc mở to mắt, dưới ánh sáng mờ nhoà của chiếc đèn lồng bên cạnh, điện hạ của y xuất hiện trước mắt y, nhanh chân tiến tới ôm y vào lòng.
“Nguyên Nguyên, ta để ngươi phải chờ đợi lâu rồi.”
Dương Minh hoảng hốt bật dậy, sau đó tự đánh đánh mình vài cái vì mơ thấy bậy bạ. Cậu ngồi một lát để quay về với hiện tại, sau đó xem đồng hồ rồi vội vàng thay quần áo để kịp đi đón Trí Nguyên.
Giấc mơ nhảm nhí.
Hậu quả của việc xem ảnh của nhà thiết kế Huỳnh đăng quá 180 phút.
Nhưng nghĩ thêm một lát Dương Minh lại lao ra bàn máy tính để ghi chép lại dữ kiện của giấc mơ vừa rồi, đột nhiên cậu cảm thấy sau này sẽ có chỗ dùng đến nó.
Thời gian này cậu cần thời gian tiếp thu nên không thể liên lạc với Nguyên Nguyên, thế mà tối hôm kia vợ của Nam Thành lại đăng tấm ảnh chụp cùng với Nguyên Nguyên lên SNS. Điều này ít nhiều cũng sẽ khiến việc Trí Nguyên xuất hiện với Nam Thành sẽ không bị dị nghị. Bởi vì đâu phải cứ xuất hiện cạnh nhau thì sẽ yêu nhau? Hơn nữa, hai người bọn họ còn là đàn ông kia mà?
Hôm nay Trí Nguyên sẽ di chuyển ra thành phố biển để chụp hình cho bộ sưu tập nước hoa mới mà cậu làm nhà đại diện. Di chuyển xa và lịch trình lớn nên công ty sắp xếp một chiếc xe bảo mẫu cùng với một vị tài xế, Dương Minh cũng quyết định xin đi theo.
Quản lý Trần bận rộn ngồi ở một bên sắp xếp các công việc, trợ lý đâm ngang Dương Minh thì cùng cậu ăn trái cây trên đường đi. Trên xe còn có người lạ vậy nên Dương Minh không thể nói chuyện riêng tư, cậu chỉ cùng Trí Nguyên ngắm biển.
“Oa, tốt quá đi, lâu rồi mới ngắm biển Trí Nguyên nhỉ?” Dương Minh nghiêng đầu.
“Cách đây hai ngày, tớ có đi ngắm rồi...” với Nam Thành.
Trí Nguyên cười, “Nhưng mà biển luôn đẹp dù cho có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa. Cảm giác thư thái, màu xanh của chúng giúp chúng ta xả stress rất tốt, gió biển cũng dễ chịu.”
Concept chụp ảnh lần này là một chàng trai phóng khoáng trong gió biển, Dương Minh dắt Trí Nguyên giao cho nhân viên make up, còn cậu thì chạy đi mua nước, sau đó nhận điện thoại của Trí Nguyên để chụp ảnh biển đăng lên SNS nhá hàng lịch trình.
Trang phục lần này của Trí Nguyên vẫn là áo sơ mi nhưng khá rộng và mở hai cúc đầu, mặc loại áo này đứng trước gió lộng tạo hiệu ứng tươi mát và trẻ trung rất tốt. Trí Nguyên được trang điểm nhẹ, chủ yếu tôn lên nét đẹp tinh nghịch của cậu.
Bộ sản phẩm lần này có màu chủ đạo là màu xanh dương, phù hợp với biển và nền trời ở đây. Mùi hương nghiêng về sự tinh khiết và sảng khoái là chính. Trí Nguyên ở bãi biển chụp lần lượt với năm sản phẩm rồi quay một video quảng cáo, lấy cả nắng, cả gió và nụ cười của cậu.
Buổi chụp hình diễn ra cả ngày, họ sẽ chọn tấm đẹp nhất để giới thiệu cậu là nhà đại diện, những tấm còn lại sẽ được đăng trên trang chủ, chạy quảng cáo và bảng quảng cáo ở các thành phố lớn.
Dương Minh rất phấn khích với công việc mới này của mình, cậu lăng xăng chạy khắp nơi chuẩn bị mọi thứ cho Trí Nguyên. Đạo diễn vừa hô kết thúc, nhân viên make up lập tức chạy đến chỉnh trang lại vẻ ngoài, cậu thì đưa nước, lau mồ hôi.
Làm việc trong đoàn cậu có cơ hội biết sâu hơn và có thể tự do đi lại ở những nơi chỉ nhân viên mới có thể bước vào. Tất cả đều nhờ vào chiếc thẻ quyền lực mà anh Trần đưa cho cậu.
Chạng vạng tối thì buổi chụp hình kết thúc, diễn trước ống kính lâu như vậy nên Trí Nguyên có hơi mệt, vừa lên xe cậu đã nằm gục ở ghế sau ngủ say, lúc về lại thành phố mới có thể thức dậy được.
“Không được, Nguyên Nguyên đang ép cân chuẩn bị cho vai diễn sắp tới nên em ấy có khẩu phần ăn riêng rồi.” Quản lý Trần lắc đầu.
“Em bất cẩn quá, Nguyên Nguyên, cậu nghỉ ngơi đi, khi nào hậu kỳ hình ảnh xong thì anh Trần sẽ báo cho cậu sau. Việc share bài thì cứ để cho tớ làm thay cậu, không cần lo đâu. Sắp tới cậu sẽ đi quay chương trình thực tế và livestream cùng nhãn hàng nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Dương Minh dặn dò.
“Cảm ơn cậu.” Trí Nguyên xuống xe, chào tạm biệt mọi người rồi trở về chung cư.
Chiếc xe bảo mẫu lại di chuyển để đưa Dương Minh về nhà, quản lý Trần rất hài lòng với công tác của cậu, anh gật gật đầu, “Em rất được việc đấy Minh Minh, tháng này tăng lương!”
“Vâng, với lại, em nghĩ là em cũng hết lý do để đi làm rồi.” Dương Minh chống cằm, “Còn chưa được chinh chiến thì đã phải thu đao ở ẩn.”
“Nếu em muốn thì có thể đi theo bất cứ khi nào.”
“Vâng! Anh Trần tuyệt nhất!”
“Có người nào đó nghe được thì anh hơi khó xử đấy nhé!”
Dương Minh bật cười, rồi cậu lại cúi đầu nhìn thẻ nhân viên công tác. Tuy việc cậu bỏ làm trợ lý là một việc đúng đắn vì cậu chỉ trà trộn để bảo vệ Trí Nguyên trước Nam Thành, thế nhưng sao cậu lại có cảm giác cậu nên làm thêm một thời gian.
Cậu cũng chẳng rõ, có lẽ là vì cậu khá tận hưởng công việc này thôi.
Phan Trí Nguyên xuống xe đi vào chung cư, đột nhiên lại bị kéo vào một góc tối đèn rồi bị đè lên tường để hôn. Cậu phì cười choàng tay ôm lấy cổ hắn đáp lại, cái trò này cậu đã quen thuộc quá rồi.
Nam Thành đang hôn cũng không nhịn được bật cười, hôm nay làm việc bận rộn quá lại còn nhớ cậu nên tâm trạng chẳng tốt chút nào, thế mà vừa thấy cậu hắn nhanh chóng cảm thấy rất vui, nụ cười không thể nào nén được. Chỉ hận không thể gần gũi với cậu từng phút từng giây bù lại cho 6 năm qua.
“Nam Thành, anh làm sao vậy hả?” Trí Nguyên phì cười.
Nam Thành ôm chặt lấy cậu, “Không có gì, chỉ là... hôm nay nhớ em quá.”
Hắn đang tươi cười cảm nhận hơi ấm của người yêu, bỗng dưng nghe thấy điều gì đó nên hắn đứng thẳng người rồi quay ngoắt nhìn về một hướng. Cỏ cây lay động vì gió thoạt nhìn như chẳng có gì bất thường.
Nhưng hắn cảm thấy bất thường.
Có gì đó rất lạ.
Như vừa có ai mới bỏ đi gần nơi cả hai người họ đứng.
Cách đó không xa một người đàn ông vội vàng ngồi vào ghế lái của chiếc xe, người đó nhìn vào chiếc gương chiếu hậu để quan sát vẻ mặt của vị phu nhân đằng sau mình.
“Thế nào rồi? Có kết quả gì không?”
“Vâng thưa phu nhân, bọn họ quả thật có quan hệ yêu đương, nhưng bọn họ khá cẩn thận, hôn nhau trong góc tối nên khó để chụp ảnh.”
“Thế à?”
Tay của tiểu thư Trương vân vê với nhau, trên môi nở ra một nụ cười, vậy là Võ Thành Ý không lừa bà. Suy tính một lúc, bà căn dặn người ngồi ở phía trước.
“Tiếp tục tiến hành đi, cẩn thận vào.”
“Vâng.”
Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Đánh giá:
Truyện Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Story
Chương 53: Có nắng, có biển, có cậu
10.0/10 từ 40 lượt.