Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Chương 19: 19: Cơ Hội
19
Không cần phải nói Lâm Bảo đã vui sướng đến thế nào, anh cười rất tươi khi nghe thấy sự đồng ý từ cậu.
Anh định ôm lấy cậu nhưng thấy cậu có vẻ không tự nhiên nên mới nắm lấy tay.
Cơ hội cũng được, là kẻ để xoa dịu nỗi đau cho cậu cũng được, anh sẽ cố gắng để cả hai người ở bên nhau.
Lâm Bảo muốn đưa Trí Nguyên về nhưng cậu lại từ chối, bảo rằng cậu có việc cần suy nghĩ nên muốn tự mình đi về.
Lâm Bảo gật nhẹ đầu, anh không muốn làm cậu phật lòng.
Lúc cậu về, phát hiện Đình Quân lại ngủ ở đây.
Sau một tháng không thường xuyên gặp, Phan Trí Nguyên đột nhiên lại thấy giữa Dương Minh và Hoàng Đình Quân kỳ lạ thấy rõ.
Có một cảm giác gì đó rất khó có thể nói ra giữa hai người.
Thân thiết hơn? Không phải, kỳ lạ lắm.
"Một lát nữa nhãn hàng sẽ gửi sản phẩm tới, nhiều ơi là nhiều." Dương Minh không có chút hứng thú nào ngồi vào bàn ăn sáng, tuy có tiền vui đấy, nhưng cậu lại không đi đứng nhiều được, để Đình Quân cứ vất vả giúp cậu khiêng vác cậu lại không đành.
"Một lát nữa tôi đem lên cho cậu." Đình Quân nói.
"Phiền anh quá rồi." Dương Minh rũ mắt.
"Không phiền." Đình Quân cười, "Nhưng một lát nữa tôi có thể xem cậu livestream được không? Tuyệt đối không lộ mặt."
Nghe thấy năm từ cuối, Dương Minh yên tâm gật đầu xuống.
Trí Nguyên ngồi ở bên này nghe thấy vậy mới mỉm cười, "Sao hai người không thử livestream chung? Như tớ và cậu lần trước đấy Minh Minh?"
"Không thích." Dương Minh đáp ngay rồi cúi đầu ăn bánh, cậu cảm nhận được Đình Quân đang xoay sang nhìn mình nên càng khẳng định hơn, "Tớ không thích, cậu khác, Đình Quân khác, anh ấy không thích hợp."
Mọi người trên livestream hay khen Đình Quân rất nhiều, không ít người cũng trêu hai bọn họ có phải đang ở bên nhau không, nhưng bây giờ Dương Minh bảo anh không thích hợp.
Mí mắt của Đình Quân rũ xuống, Trí Nguyên cũng tinh ý nhận ra được.
Tuy Đình Quân vẫn tỏ ra bình thản, nhưng lúc cùng nhau xuống tầng trệt của chung cư để ôm sản phẩm lên cho Dương Minh, cậu thấy trong mắt của người này rất buồn.
Ban đầu hai người này cãi nhau không ngớt, tiếp đó rất nhanh đã thân nhau, sau một tháng thì thân thiết tới lạ lùng.
Cậu tự hỏi...
"Đình Quân, anh thích Minh Minh sao?"
Đột ngột Trí Nguyên lại hỏi như thế, Đình Quân hơi giật mình, theo phản xạ chối ngay, "Thích cái gì chứ, chúng tôi chỉ vừa quen biết nhau."
"Tình cảm khó nói mà." Trí Nguyên cười, "Thích một người chỉ cần ngày một ngày hai, có người vừa gặp đã yêu, nhưng để quên một người mới khó.
Hai người ở cạnh nhau suốt một tháng nay, thật sự không có tình cảm sao?"
Đình Quân nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Không có."
"Hay anh là trai thẳng?" Trí Nguyên khẽ hỏi.
"Tôi cũng không biết." Đình Quân lắc đầu, "Từ truớc tới giờ tôi chưa từng yêu ai."
"Anh chắc chắn mình không thích Minh Minh sao?" Trí Nguyên nghe thấy thế thì bật cười tinh nghịch, "Nếu anh thật sự thích cậu ấy thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ anh.
Tôi thấy anh rất hợp với cậu ấy, cũng rất tốt với cậu ấy nên tôi muốn giúp."
Đình Quân yên lặng nhìn cậu rồi cùng nhau ôm các thùng giấy trở về nhà.
Dương Minh đã lắp đèn xong cả nhưng cậu đợi mãi vẫn không thấy hai người kia về.
Chán nản mở livestream lên trước, rất nhanh đã có rất nhiều người vào xem.
[Minh Minh Minh!!!! Tôi đợi cậu lâu rồi!!]
[Hôm nay chủ đề sẽ là gì đây?]
[Hôm nay có khách mời không Minh Minh ơi? Là Đình Quân hay là Nguyên Nguyên đây?]
[Phim của Nguyên Nguyên khi nào mới quay xong thế Minh Minh ơi?]
Dương Minh chán nản chống cằm, cậu định lên tiếng đáp lời thì cửa nhà lại mở ra, Trí Nguyên đi vào trước, tránh camera rồi đặt sản phẩm lên bàn cho cậu.
Đình Quân đi tới sô pha ở sau lưng Dương Minh doạ cậu giật mình che camera lại.
"Anh lọt vào khung hình rồi." Dương Minh nhắc nhở.
"Ừ, tôi về đây." Đình Quân mặc áo khoác lên người, hành động này khiến cho Dương Minh ngơ ngác, cậu lắp bắp hỏi, "Sao, sao lại về? Không phải anh sẽ ở lại xem sao?"
"Tôi còn có việc phải làm." Đình Quân xoay người, "Tôi có việc bận rồi, sau này nếu không có gì tôi sẽ không sang nữa.
Chân của cậu có vấn đề nghiêm trọng thì liên lạc với tôi."
"Sao vậy?" Dương Minh ngạc nhiên.
"Tôi hoàn thành trách nhiệm rồi thôi, chúng ta ngoài việc là bạn bè mới quen ra thì cũng chẳng còn là gì khác, ở cạnh nhau mỗi ngày để làm gì?"
Dương Minh: "..."
Đình Quân hơi ngừng lại đôi chút khi thấy vẻ mất mát trên gương mặt của Dương Minh, nhìn thấy livestream còn đang bật, anh cầm lấy balo rồi xoay người đi ra khỏi cửa, "Tôi về đây."
Cánh cửa nhà khép lại, Dương Minh chậm rãi hạ tay xuống, gương mặt của cậu tối đi thấy rõ.
[Chuyện gì vậy? Giọng nói đó là của Đình Quân phải không?]
[Tôi thấy Đình Quân rồi dù ở xa nhưng mẹ nó đẹp trai quá...]
[Hình như hai người bọn họ cãi nhau?]
[Tôi thấy Đình Quân nói đúng mà nhỉ? Sao trông Minh Minh có vẻ buồn?]
[Phải rồi, hai cậu bảo là không yêu nhau thì sao suốt ngày cứ dính lấy nhau thế ha ha]
[Mọi người đừng đùa nữa, Minh Minh sắp khóc rồi kìa]
[Đình Quân giận Minh Minh ư? Sau này có thể tôi sẽ không thấy họ chơi game chung nữa sao?]
Dương Minh tắt livestream trong sự ngơ ngác của mọi người, trước vẻ mặt tò mò của Trí Nguyên, cậu tủi thân bỏ vào phòng.
Vì mọi người trong đoàn làm phim đăng ảnh về bữa tiệc nên các fan đều biết phim đã đóng máy và đang trong giai đoạn hậu kỳ.
Trong lúc quay cũng đã hậu kỳ được kha khá những tập đầu nên rất nhanh thôi bộ phim sẽ được lên sóng.
Công việc sắp tới của dàn cast chính là tham gia những chương trình quảng bá.
Tạm thời vẫn thảnh thơi, quản lý đã nói thêm một lần nữa với Trí Nguyên về việc cùng đạo diễn Lý tham gia buổi tiệc kia, anh còn nhấn mạnh rằng đạo diễn Lý muốn đưa cậu đi gặp một người.
Vậy nên đến ngày hôm đó, từ sớm cậu đã mặc âu phục, cùng quản lý Trần lên xe tới bữa tiệc.
“Đạo diễn Lý khá ưu ái cậu đấy, ông ấy là một vị đạo diễn xem trọng các diễn viên thực lực, anh vẫn nói câu đấy, cậu đừng để ông ấy thất vọng.”
Trí Nguyên gật đầu, thật ra ngoài việc tò mò với người mà đạo diễn muốn cậu gặp, cậu cũng rất phấn khích vì ở đây có rất nhiều diễn viên gạo cội trong nghề tham dự.
Lâm Bảo biết cậu tham gia bữa tiệc này, anh cũng rất muốn tham gia nhưng lại bận lịch trình quay show nên đành thôi, chỉ dặn cậu chơi thật vui vẻ, nhân tiện hỏi thêm nhiều kinh nghiệm từ các bậc tiền bối.
Đây là bữa tiệc do công ty sản xuất phim ảnh lớn nhất nhì cả nước tổ chức để mừng 40 năm thành lập, khách mời có rất nhiều, từ diễn viên, đạo diễn hay các nhà đầu tư và các doanh nghiệp lớn nhỏ khác.
“Phải rồi, Thành Ý cũng tới đây, sau khi mất vai nam phụ vào tay cậu thì cậu ấy đang muốn đi tìm người chống đỡ cho mình để dễ dàng tìm những vai diễn khác lớn hơn.” Vừa chạy xe vào gara quản lý Trần vừa nói.
Phan Trí Nguyên lại không để tâm lắm, bởi vì cậu vào nghề chỉ muốn được sống hết mình với đam mê, cậu không muốn động phải lợi ích hay là tranh đấu với ai quá nhiều, chuyện vai diễn vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Bữa tiệc được tổ chức tại đại sảnh ở khách sạn Zealstone của Zeal Group, nhìn thấy cái tên này cậu lại hơi chạnh lòng, chỉ trách ngày đó cậu không suy nghĩ, không nhận ra được gia sản của người đó lớn đến thế nào.
Cậu và quản lý Trần lên thang máy dẫn đến thẳng sảnh tiệc, khi cánh cửa gỗ mở ra, cậu ngay lập tức bị choáng ngợp bởi khung cảnh ở bên trong.
Ở đây hội tụ đủ các vị đạo diễn và các bậc tiền bối cậu chỉ được thấy qua màn ảnh, bên cạnh đó cũng có rất nhiều tai to mặt lớn trên thương trường.
Đây là việc mà một tên diễn viên vô danh tiểu tốt như cậu chưa từng được trải qua, nó còn hồi hộp hơn cả việc cậu nhìn thấy nhiều người hâm mộ vào SNS để lại những bình luận nữa.
Thấy cậu có vẻ lo lắng, quản lý khẽ cười trấn an, “Không sao cả, cứ thoải mái lên, không cần phải bắt chuyện với tất cả mọi người, cứ tới nói chuyện với diễn viên em thích.
Sau khi đạo diễn đưa em đi gặp người ông ấy muốn nếu em vẫn thấy căng thẳng thì chúng ta về.”
“Vâng.” Quản lý lắng nghe cậu đáp, rót cho cậu một ly rượu, “Rượu vang đỏ, không say đâu em cứ uống một chút cũng không sao.”
Phan Trí Nguyên vừa mới cầm lấy ly rượu, đột nhiên lại có một người tiến lại cạn ly với cậu bằng ly rượu trên tay người đó.
Trí Nguyên ngẩng đầu, là Thành Ý.
“Hi Nguyên Nguyên, không ngờ cậu mà cũng có mặt ở đây đấy.”
Nguyên Nguyên hơi nheo mắt còn trợ lý Trần thì không vui, biết lời nói của mình có phần không đúng, Thành Ý cẩn thận sửa lại, “Tôi hơi bất ngờ về sự thăng tiến của cậu thôi, bởi vì nơi này chỉ dành cho các diễn viên đã có chỗ đứng rồi, thế nên đấy là một lời khen.”
“Tôi cũng bất ngờ khi thấy cậu ở đây.” Trí Nguyên nâng ly, “Đó cũng là một lời khen.”
Trợ lý Trần phì cười.
Trí Nguyên không để lộ nét mặt dư thừa nào, đúng là cậu thích an phận, không muốn gây chuyện với ai, nhưng không phải cậu sẽ cam chịu khi có người động vào mình.
Cậu cũng từng là cá biệt, không dễ gì để cậu đứng đầu chuỗi thức ăn khi học ở trường cấp ba cả.
Chỉ là con người thì ai cũng sẽ phải trưởng thành, cậu cũng không ngoại lệ.
Trong nháy mắt, nhét mặt của Thành Ý có hơi gượng gạo nhưng rất nhanh đã lại nở nụ cười, “Vậy hôm nay cậu tới đây làm gì vậy? Tôi được mời đến, tôi muốn làm quen với một số người cho dự án sắp tới.
Có lẽ tôi sắp bận rồi, không đứng làm bạn cho cậu đỡ cô đơn được, quầy kia ở nhiều thức ăn ngon lắm, cậu cứ sang——"
Lời còn chưa nói dứt, một vị ảnh đế lớn tuổi có danh tiếng rất lớn nhận ra Trí Nguyên, ông hồ hởi đi lại, “Nguyên Nguyên, là cháu có phải không?”
Ông đóng vai chủ gia tộc trong bộ phim Trí Nguyên và Lâm Bảo tham gia, Trí Nguyên nhìn thấy ông tiến tới, cậu vội vàng cúi đầu chào, “Tiền bối.”
“Tiền bối cái gì, không phải bảo cháu gọi là bác sao!” Ông ấy cười ha hả vỗ vỗ vai cậu.
Võ Thành Ý nghẹn lời, hào quang của ảnh đế quá choáng ngợp nên cậu ta chỉ biết cúi chào không dám lên tiếng.
“Dạo gần đây thế nào rồi? Có một vai diễn rất hay trong phim mới của bác, khi đọc kịch bản bác chỉ nghĩ đến cháu, đạo diễn cũng đang cast diễn viên, hay là cháu tới thử xem?”
“Vinh dự cho cháu quá ạ.”
“Ồ, Nguyên Nguyên đấy sao?”
Phan Trí Nguyên đang sửng sốt với lời đề nghị của ảnh đế thì một nữ diễn viên gạo cội khác xuất hiện, thấy ảnh đế đang đứng cùng cậu bà cũng tiến lại, nghe sơ qua chuyện bà hài lòng mỉm cười, “Là phim sắp tới của Quang Anh sao? Kịch bản rất hay, tôi cũng đang cân nhắc một vai.”
“Cô đã xem về vai diễn con trai của nhân vật phản diện chưa?”
“Tôi xem qua rồi, quả nhiên, khá hợp với Nguyên Nguyên đấy.
Nhưng có một diễn viên nữa cũng thích hợp không kém, nếu Nguyên Nguyên và cậu ấy cùng đi casting thì đạo diễn sẽ có một phen đau đầu đây.”
Ba người trò chuyện vui vẻ một hồi thì hai người phải đi, sau khi Trí Nguyên cúi chào thì quản lý Trần nhìn sang Võ Thành Ý, “Sao cậu còn ở đây? Không phải bảo là bận lắm sao?”
Võ Thành Ý cau mày không vui, cùng với quản lý của mình bỏ đi mất.
Phan Trí Nguyên hơi nới lỏng cà vạt, “Đàn ông con trai dạo gần đây có những người như thế sao? Em không tiếp xúc nhiều với cậu ta nên không biết đấy.”
“Showbiz nhiều thể loại người, càng chiêu trò thì càng nổi tiếng, càng nổi tiếng thì càng ngạo mạn.” Quản lý Trần nhún vai, “Tất nhiên không phải ai cũng như thế.”
Phan Trí Nguyên không nghĩ về chuyện của Võ Thành Ý nữa, cậu chỉ quan tâm tới lời mà ảnh đế vừa nói.
Nghĩ vậy, cậu lại hỏi quản lý Trần, “Bộ phim mà ảnh đế vừa nói, em muốn tham gia casting thử xem sao.”
“Bộ phim ấy à? Hơi khó khăn đấy, tuy ảnh đế bảo cậu phù hợp nhưng diễn viên Ngàn nói đúng.
Có nhiều người cũng hợp như cậu vậy, trong đó đã có một người mà bà ấy đánh giá cao.
Nhưng đây là bộ phim có sự kết hợp giữa đạo diễn lớn và biên kịch tài ba của nước ta, nó không dành cho các diễn viên không đủ thực lực.
Cậu muốn chuyển mình thì hơi nhanh.”
“Ý anh là em không đủ thực lực?”
“Anh chỉ muốn cậu trau dồi thêm, dù trước đây cậu chỉ đóng chính kịch nhưng lại không có nhiều đất diễn, vừa mới bước một chân vào phim thần tượng đã rút ra và quay lai chính kịch với một bộ phim khó hơn, anh hơi lo lắng.”
Phan Trí Nguyên nhấp một ngụm rượu, “Em nghĩ liên tục đóng phim thần tượng để tạo nhiệt độ càng làm cho em mất đi khả năng và cơ hội trau dồi.
Em sẽ lợi dụng độ hot của bộ phim lần này làm bàn đạp, ngay từ đầu việc đóng phim thần tượng chỉ là bàn đạp của em.”
“Cậu phải nhìn nhận sự thật đi Trí Nguyên, trau dồi trước đã.”
“Em trau dồi sáu năm rồi."
"Nhưng..."
"Em không thành công chỉ vì không có được cơ hội thôi.
Không dễ gì có được một cơ hội như thế, em sẽ thử, anh cho em thử nhé? Chỉ thử thôi, nếu như em được chọn thì nó là một việc tốt mà? Còn nếu không em sẽ nghe anh, tiếp tục tạo độ hot trong việc đóng phim thần tượng.”
Quản lý Trần biết Phan Trí Nguyên ương bướng, cậu đã quyết thì anh khó mà làm lay chuyển, Trí Nguyên nói đúng, chỉ thử thôi, nếu thành công thì tốt.
Nhưng anh sợ đứa nhóc này lại tiếp tục nhốt mình ở phòng tập để rèn luyện.
Đi trên con một con đường nhẹ nhàng như bao người không được sao? Vì em ấy quá nghiêm túc với nghề nhưng cũng quá tham vọng nên mới vất vả hơn những người khác.
Khi những diễn viên trẻ ngoài kia thì chỉ muốn nhanh nổi tiếng và có độ hot lớn cho mình.
Quản lý Trần thở dài, sau đó gật đầu xuống.
Ngay lúc Phan Trí Nguyên định nở nụ cười vui mừng, cửa phòng tiệc vốn đã đóng một lần nữa mở ra, có kẻ đến muộn thu hút mọi sự chú ý của mọi người.
Hắn mặc bộ vest đen tôn lên đường cong cơ thể, bả vai to rộng, eo hẹp cùng với cặp chân dài thẳng vững chãi.
Mái tóc vẫn được vuốt để lộ vầng trán cao thông minh trên đôi mắt một mí lạnh lùng.
Trương Nam Thành..
Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau