Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 81
Sầm Tây cầm điện thoại, đang định nhắn lại thì bỗng nghe thấy tiếng đổ vỡ vang lên từ quán cá nướng dưới lầu. Bàn ghế bị xô đổ xuống đất, bát đĩa vỡ tan tành.
Tiếp theo là tiếng mắng chửi của người đàn ông và tiếng gào thét hoảng loạn của người phụ nữ đan xen vào nhau.
Những âm thanh này đã chẳng còn xa lạ gì đối với Sầm Tây. Cô run bắn người theo bản năng, tim đập thình thịch không thể kiểm soát.
Tiếng đập phá vẫn tiếp tục dội vào tai cô. Giọng chửi tục tĩu của chồng dì út vang lên trong đêm tối xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào cầu xin của dì út và tiếng em gái sợ hãi khóc nức nở. Sầm Tây siết chặt điện thoại, lao thẳng xuống tầng.
Cảnh tượng trong quán hỗn độn vô cùng. Người đàn ông vô dụng kia đang không ngừng tay đấm chân đá lên thân hình gầy gò của người phụ nữ.
Cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức xông ra chắn trước mặt dì. Nhưng ngay khoảnh khắc cái ghế kia giáng xuống từ trên cao, người phụ nữ mình đầy thương tích lại bất ngờ gom hết chút sức lực cuối cùng, quay người ôm chặt lấy Sầm Tây, che chở cho cô, gồng lưng hứng trọn lấy cú đập.
Giọng dì út khản đặc, không còn lại bao nhiêu sức:“Cam Cam, mau đưa em gái đi đi… đừng ở đây… đừng để con bé nhìn thấy cảnh này… mau lên.”
“Nhưng mà—”
“Đi mau!”
Sầm Tây không kịp do dự. Cô bế lấy em gái đang khóc đến mức không thở nổi, bịt chặt mắt và tai cô bé lại, rồi ôm cô bé chạy ra khỏi quán.
Tiếng kêu la của dì út vẫn vang lên ở phía sau. Sầm Tây không chạy xa, vừa cố dỗ em, vừa buộc bản thân phải bình tĩnh, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Nhưng bàn tay nắm lấy điện thoại run rẩy không ngừng.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông — là Chu Thừa Quyết gọi tới.
Sầm Tây chẳng kịp nghĩ gì, lập tức bắt máy:
“…A lô…”
Chu Thừa Quyết vốn chỉ định kiếm cớ gọi điện để được nghe giọng cô, nhưng không ngờ vừa kết nối, anh còn chưa kịp nói gì đã nhận ra có gì đó không ổn:“Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh còn chưa đợi được câu trả lời từ Sầm Tây, thì âm thanh hỗn loạn từ quán cá nướng gần đó đã truyền đến. Thiếu niên lập tức tỉnh táo, phản ứng cực nhanh, mở miệng trấn an cô: “ Em đừng sợ, tôi tới ngay đây. Chạy được bao xa thì cứ chạy. Tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Chu Thừa Quyết tới còn nhanh hơn tưởng tượng của cô. Sau khi tìm thấy Sầm Tây ở gần đó, phản ứng đầu tiên của anh là cúi người kiểm tra xem cô có bị thương không.
Xác nhận cô bình an vô sự, anh mới lao thẳng vào trong quán.
Kẻ hèn hạ chỉ dám ra tay với người yếu thế, nhưng Chu Thừa Quyết thì khác. Anh cao lớn, lại chăm chỉ rèn luyện thể lực, vừa vào cửa chưa được mấy phút đã khống chế được gã chồng của dì út.
Cảnh sát cũng đến rất nhanh. Những chuyện sau đó đều giao cho bọn họ xử lý.
Sầm Tây vốn định đi theo dì đến bệnh viện, nhưng dì cô nhất quyết bắt cô đưa em gái về trước, không muốn để con bé nhìn thấy dáng vẻ mẹ mình bị đánh thê thảm.
Không còn cách nào, Sầm Tây đành phải nghe lời, bế em gái rời khỏi quán cùng Chu Thừa Quyết.
Trời đã về khuya. Hai học sinh cấp ba dắt theo một cô bé bốn năm tuổi, chẳng biết đi đâu, cuối cùng vẫn quyết định quay về Vọng Giang.
Trên đường đi, Sầm Tây ôm chặt em gái trong lòng, không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cô bé dỗ dành.
May mà em gái cô còn nhỏ, lúc trước được cô bịt mắt kịp thời nên không nhìn thấy nhiều, chẳng mấy chốc đã quên đi sợ hãi, nằm yên lặng trên vai cô, không còn khóc nữa.
Chu Thừa Quyết đi bên cạnh, thấy dáng người cô gầy yếu, còn phải ôm một cô bé bụ bẫm, bèn lên tiếng: “Hay là để tôi bế cho?”
“Còn phải đi thêm một đoạn nữa. Nhìn nhóc con có vẻ rất nặng.”
Anh vốn đau lòng cho Sầm Tây, nhưng không ngờ lại chọc cho cô bé nổi giận.
Vừa ngồi vững, cô bé liền thì thầm vào tai Sầm Tây:“Chị ơi, là anh đẹp trai cao cao hôm bữa á!”
Sầm Tây: “Sao cơ?”
“Không có gì đâu,” Chu Thừa Quyết lập tức tiếp lời, một tay ôm chắc cô bé, một tay kéo Sầm Tây vào đi vào phía trong lề đường, đổi vị trí với cô.
Đường về Vọng Giang yên tĩnh, hai người bước đi không nhanh không chậm.
Sầm Tây như chợt nhớ ra điều gì đó, nhẹ giọng hỏi:“Chuyện như vậy... báo cảnh sát cũng chẳng có ích gì, đúng không?”
Cô không phải chưa từng trải qua. Bạo lực gia đình thường chỉ bị coi là mâu thuẫn nội bộ, cùng lắm là cảnh cáo, phạt tiền, sau đó vẫn là chuyện đóng cửa bảo nhau.
Sau đêm nay, có khi mọi chuyện sẽ còn tệ hơn.
Nếu không ly hôn, thì sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.
Chu Thừa Quyết không đáp. Sự im lặng của anh đã nói lên tất cả.
“Dì còn che cho tôi lúc bị đánh…” Giọng Sầm Tây nhỏ dần, cúi đầu, “Tôi sợ... sợ đến sáng mai, ông ta lại được thả về…”
“ Em không cần lo chuyện đó,” Chu Thừa Quyết nói. “Trong khoảng thời gian sắp tới, ông ta sẽ không có cơ hội quay lại đâu.”
“Còn nếu em cần giúp gì về việc kiện tụng, tôi có thể nhờ mẹ nuôi giúp đỡ.”
Sầm Tây khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Nếu không đến bước đường cùng, dì út sẽ không bao giờ chọn cách ấy.
Chu Thừa Quyết suýt nữa thì bị chọc cười, đưa tay lên béo má cô:“ Em còn nói cảm ơn với tôi à?”
“……”
Hai người cùng nhau về đến Vọng Giang. Sầm Tây rửa mặt sơ qua trước giúp em gái nhỏ đã khóc đến mức mặt mũi tèm nhem, sau đó mới vào phòng của Chu Thừa Quyết tắm rửa sạch sẽ.
Khi cô bước ra, Chu Thừa Quyết đang ngồi uể oải trên sofa, trông vô cùng nhàn nhã.
Em gái đang dùng đồng hồ thông minh dành cho trẻ em chụp hình lia lịa, chụp xong còn tranh thủ khoe với Chu Thừa Quyết:“Đây là chị mua cho em đó!”
“Chị” mà cô bé nói đến chính là Sầm Tây.
Dì út đối xử với cô rất tốt, trong lòng cô biết rõ. Bà ấy rộng lượng không thu tiền của cô, nên cô chỉ có thể đối xử tốt với em gái nhiều hơn một chút. Những thứ lúc nhỏ bản thân không có, nay nếu có thể tự mua được, cô đều muốn bù đắp cho em gái.
Chiếc đồng hồ này chính là thứ đầu tiên cô mua bằng tiền nhuận bút từ đài truyền hình.
Nghe nói là Sầm Tây mua, Chu Thừa Quyết mới hơi hứng thú, thuận miệng khen một câu:“Chị lợi hại thế cơ à? Vậy sau này em nhớ phải yêu thương chị nhiều hơn đấy.”
Sầm Tây nghe xong, hai má lập tức đỏ bừng.
Còn em gái nhỏ thì chẳng hiểu anh đang khen ai, chỉ thấy càng tự hào hơn, lập tức ra vẻ người lớn giới thiệu:“Nó còn có thể gọi điện được nữa đó! Anh có điện thoại không? Anh có thể gọi cho em!”
Chu Thừa Quyết hỏi lại:“Anh gọi cho em làm gì?”
Anh vốn chẳng mấy khi cho người khác số điện thoại, dù là trẻ con cũng không ngoại lệ.
Cô bé đáp tỉnh bơ, vô cùng hiểu chuyện:“Để giúp anh tìm chị em chứ sao!”
Chu Thừa Quyết bị thuyết phục. Anh bật cười, lấy điện thoại ra:“Được rồi, gọi một cuộc đi.”
Sầm Tây: “…”
Đêm đã khuya, Sầm Tây không để cho em gái chơi thêm nữa, bế cô bé về phòng ru ngủ.
Trẻ con vốn ngủ sớm, hôm nay lại khóc một trận, nên cô bé đã thiếp đi rất nhanh bên cạnh Sầm Tây.
Cô yên lặng nằm cạnh, một lúc lâu sau cũng không ngủ nổi, trong đầu cứ hiện lên tin nhắn mà Nghiêm Tự gửi tới không lâu trước đó.
Thấy em gái đã ngủ say, cô khẽ khàng bước chân xuống giường, rời khỏi phòng.
Trong phòng khách vắng lặng, chỉ để lại một chiếc đèn, không thấy bóng dáng Chu Thừa Quyết đâu.
Cuối cùng, cô tìm thấy anh ở thư phòng.
Chu Thừa Quyết dường như không có ý định đi ngủ, đang đứng trước giá sách, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh bốn người chụp chung.
Sầm Tây không biết lúc này mình có nên xuất hiện hay không, còn đang do dự thì anh đã phát hiện ra cô.
“Không ngủ à?”
Thấy anh không có vẻ gì là khó chịu, Sầm Tây mới bước vào.
Chu Thừa Quyết thu lại ánh mắt, tiện tay kéo một chiếc ghế mềm cho cô ngồi xuống:
“Trước đây bốn người chúng tôi tham gia huấn luyện cùng nhau, rất vui, rất nhiệt huyết. Bây giờ bốn người chỉ còn lại hai. Một người đã rời đi, một người thì nằm trên giường bệnh hai năm rồi, chưa biết bao giờ sẽ tỉnh lại.”
Sầm Tây khẽ hỏi: “Là vì…Đã xảy ra chuyện gì sao...?”
“Dòng chảy xa bờ.” Chu Thừa Quyết trầm giọng: “ Đều từng là những người tranh nhau từng giây từng phút trong bể bơi, nhưng cuối cùng lại bị sóng biển cuốn trôi.”
“Nếu khi đó tôi có thể bơi nhanh hơn chút nữa thì tốt rồi. Cuối cùng chỉ cứu được hai người. Một người vì thiếu oxy quá lâu, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Người kia chính là mẹ của cậu ấy.”
“Sau đó, chúng tôi cứ nhìn thấy nước là lại sợ. Một người rời khỏi Nam Gia, đến nơi không có biển. Một người nằm trên giường bệnh. Một người... đã mất rồi.”
“Cậu đã rất lợi hại rồi, thành công cứu được hai sinh mệnh.” Sầm Tây không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ biết nắm lấy tay anh, xoa nhẹ từng đốt ngón tay của thiếu niên:“Trước đây tôi từng đọc được một câu trong sách.”
“Cuộc đời chính là như thế. Những người còn sống trên mặt đất sẽ lần lượt đưa tiễn những người đã khuất về trời. Những người đã ở trên đấy cũng sẽ dang tay đón bọn họ. Cứ thế, quanh đi quẩn lại một vòng tròn, cuối cùng rồi chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.”
“Văn vẻ quá.” Chu Thừa Quyết bật cười: “Muộn thế này rồi còn không ngủ, tới đây dạy thêm văn cho tôi à?”
“Hay là... muốn cùng tôi——”
“Chu Thừa Quyết!”
“Hung dữ như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi có phải em muốn cùng tôi... làm bài tập không.”
Sầm Tây: “……”
Đêm ấy, quả thật cả hai đều không ngủ được.
Chu Thừa Quyết đứng lặng người trước giá sách, nhìn tấm ảnh đó suốt cả đêm.
Còn Sầm Tây thì lặng lẽ cuộn mình trên chiếc sofa nhỏ trong thư phòng, chẳng nói câu nào, chỉ ở cạnh anh.
Trong đầu cô vẫn không ngừng nhớ lại hành vi của chồng dì út và ba mình. Cô lấy điện thoại ra, tìm WeChat của luật sư Uông Nguyệt, định hỏi vài câu. Nhưng nghĩ đến một luật sư nổi tiếng như vậy chắc chắn sẽ thu phí tư vấn không hề rẻ, bản thân lại không có đủ khả năng chi trả, càng không thể để người ta giúp không, nên đành thôi.
Cô chuyển sang tự mình tìm kiếm trên mạng, tìm được mấy cuốn sách về luật học. Thấy trên giá sách nhà Chu Thừa Quyết cũng có, liền rút một cuốn ra đọc thử.
Càng đọc càng tỉnh táo.
……………
Sáng hôm sau, khi Sầm Tây dẫn theo em gái quay lại quán cá nướng, dì út đã trở về từ bệnh viện.
Tối qua, Chu Thừa Quyết và cảnh sát đến rất nhanh nên bà ấy không bị thương nặng, chỉ cần xử lý mấy vết thương ngoài da là được.
Giống như lời của Chu Thừa Quyết nói tối qua, tuy chú của cô cũng được thả ra rất nhanh, nhưng lại chẳng có lúc nào rảnh để về nhà.
“Ông ấy có một chuyến hàng lớn phải chở đi xa, ít nhất cũng phải đến Tết mới về.” Dì út thở phào nhẹ nhõm: “Đến lúc đó thì chuyện này chắc cũng qua rồi.”
Sầm Tây gật đầu, mơ hồ cảm thấy tên người thuê chở hàng đó nghe rất quen, hình như… là ba nuôi của Chu Thừa Quyết – người mở bệnh viện tư nhân và công ty dược.
Chẳng trách tối qua Chu Thừa Quyết lại chắc chắn rằng chú của cô sẽ không có thời gian về nhà. Có lẽ anh đã giúp chuyện này.
Sầm Tây thu lại suy nghĩ, hỏi:“Chú… sao tự dưng lại ra tay đánh dì?”
“Đây cũng không phải lần đầu tiên.” Gương mặt người phụ nữ hiện ra vẻ chết lặng, sau đó nói: “Ba của con quay về. Chú của con biết được chuyện trước đó dì và con đưa tiền cho ông ta.”
Mặc dù dì út nói là “dì và con” nhưng Sầm Tây biết, dì chắc chắn sẽ không nói ra số tiền đó là do cô đưa. Nếu không, chú đã chẳng ra tay với dì, mà là trực tiếp lên sân thượng cướp hết số tiền mà cô đã dành dụm được.
Sầm Tây chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì thêm. Chuyện giữa hai người bọn họ, từ trước đến giờ vốn luôn như vậy, chỉ nói đến đó là dừng.
Sáng thứ Hai, sau khi Diệp Na Na cho các tổ trưởng thu lại phiếu chọn ban, chẳng bao lâu sau Sầm Tây đã bị lão Diêu và hiệu trưởng gọi lên văn phòng để “làm công tác tư tưởng”.
Lý do đương nhiên là vì Sầm Tây có thành tích đứng đầu khối lại chọn học ban xã hội.
Phải biết rằng ở Nam Gia, ban tự nhiên mới là trọng điểm đào tạo. Ban xã hội thậm chí còn không có lớp chọn.
Một học sinh rõ ràng có tố chất để trở thành thủ khoa trong kỳ thi đại học như Sầm Tây, giờ lại bất ngờ chọn ban xã hội. Chuyện này chắc chắn sẽ khiến nhà trường phải đặc biệt lưu tâm.
Trong lớp, không ít người mê tám chuyện cũng tò mò tột độ vì chuyện Sầm Tây bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng. Bọn họ rón rén bám theo, dán tai nghe lén ở bên ngoài.
Sau đó mấy đứa nhanh chân chạy về lớp trước cả Sầm Tây, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện này một cách rôm rả.
“Cả lớp chắc đã nghe nói chuyện chị Tây chọn ban xã hội rồi đúng không?” – Mao Lâm Hạo đập tay, đứng trên bục giảng khua môi múa mép như bậc thầy kể chuyện dân gian.
Nghiêm Tự nghiêng đầu liếc nhìn Chu Thừa Quyết một cái, thấy sắc mặt anh vẫn bình thản, liền hỏi: “Cậu có biết vụ này không?”
“Không, tuần trước cậu ấy vẫn chọn ban Tự Nhiên.” – Chu Thừa Quyết trả lời rất điềm tĩnh.
“Vậy mà cậu cũng nhịn được à? Ít ra cũng phải bàn với nhau chứ?” – Nghiêm Tự vốn quen quản chuyện của Lý Giai Thư từ bé, nên vô thức thấy chuyện này đáng ra phải thảo luận đôi bên. Như cậu ấy và Lý Giai Thư cũng mở cuộc họp mini để chọn ban.
“Chắc chắn cô ấy có kế hoạch và lý do của riêng mình. Đây là lựa chọn của Sầm Tây. Tôi chỉ cần tôn trọng và ủng hộ là được rồi.” – Chu Thừa Quyết chẳng thấy có gì to tát.
“Thế thì hai người sẽ phải yêu xa đấy.” – Nghiêm Tự cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Ban xã hội và lớp chọn của chúng ta cách nhau tận hai tầng lầu.”
“Chỉ hai tầng thôi mà.” – Chu Thừa Quyết nhếch môi: “Chẳng lẽ tôi không có chân tự đi sao?”
Trên bục giảng, Mao Lâm Hạo vẫn tiếp tục kể hăng say: “Hiệu trưởng với lão Diêu cứ ra sức khuyên can, bảo chị Tây chọn ban Tự Nhiên thì có khả năng sẽ giành được danh hiệu thủ khoa nữa. Cuối cùng biết sao không? Chị Tây của chúng ta chẳng nói rõ nguyên nhân, chỉ buông đúng một câu mà làm lão Diêu với hiệu trưởng câm nín luôn!”
Giang Kiều chịu không nổi cách nói lấp lửng kéo dài của Mao Lâm Hạo, liền sốt ruột hỏi:“Thế rốt cuộc là cậu ấy nói câu gì?”
“Chị Tây bảo: ‘Nếu em chọn ban Tự Nhiên thì Nam Gia sẽ chỉ có một thủ khoa toàn quốc – hoặc là em, hoặc là Chu Thừa Quyết. Nhưng nếu em chọn ban Xã Hội, vậy thì Nam Gia sẽ có hai thủ khoa của cả hai ban’. Nghe xong, hiệu trưởng với lão Diêu đều không đánh thêm một cái rắm nào nữa!” – Mao Lâm Hạo kích động kể, “Chị Tây của chúng ta! Trâu bò thật sự!”
Chu Thừa Quyết khẽ cong môi cười. Cô đúng là rất kiêu ngạo.
Cả lớp đang xôn xao bàn tán thì thấy Sầm Tây đã trở về. Cô chẳng hiểu vì sao cả đám lại nhốn nháo như vậy, chỉ bình thản đi về chỗ ngồi.
Bên cạnh, Chu Thừa Quyết bâng quơ hỏi:
“Sao lại muốn học ban xã hội?”
Sầm Tây l**m môi. Cô không nói thật với lão Diêu hay hiệu trưởng, nhưng lại nói với Chu Thừa Quyết: “Muốn học luật.”
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng Chu Thừa Quyết lập tức hiểu ngay.
Sầm Tây có chí hướng của riêng mình. Có lẽ một ngày nào đó, chính tay cô sẽ đưa đám súc sinh kia ra trước vành móng ngựa.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh