Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 66

191@-

Không ai ngờ được chuyến đi chơi này lại kết thúc đột ngột vì một sự cố bất ngờ.


 


Tuy Lý Giai Thư chơi không giỏi nhưng máu liều nhiều hơn máu não. Không biết là do thật sự nhớ thương lẩu Oden ở khu trượt tuyết hay thực sự nghiện trượt tuyết, ngày nào cô ấy cũng lên xuống ba lần giữa khách sạn và khu trượt tuyết, càng chơi càng liều.


 


Kết quả, trong một lần lao dốc, tầm nhìn trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, hoảng hốt đến mức không phanh được ván trượt cũng không kịp điều chỉnh hướng, suýt chút nữa thì đâm thẳng vào một nam sinh cao lớn khác. Nghiêm Tự chẳng kịp nghĩ nhiều, lao tới kéo người kia lệch khỏi hướng lao xuống của Lý Giai Thư, ngăn cú va chạm đúng lúc.


 


Cả hai người đều không sao, chỉ có Nghiêm Tự là xui xẻo.


 


Vì không kịp bảo vệ bản thân nên sau khi đẩy người kia ra, cậu ấy theo quán tính bị hất văng đến rào chắn bảo hộ gần đó, kết quả là... ngã gãy chân.


 


May mà đây là đường trượt sơ cấp, địa hình không quá nguy hiểm, mức độ rủi ro thấp. 


 


Tuy Nghiêm Tự bị thương nhưng cũng không quá nặng. Sau khi được đưa đến khoa chấn thương chỉnh hình, bác sĩ bó bột ngay ngắn, cậu ấy vẫn còn đủ sức để cãi nhau với Lý Giai Thư.


 


Chu Thừa Quyết sắp xếp cho cậu ấy phòng bệnh VIP. Không bao lâu sau ba mẹ của Nghiêm Tự cũng tới.


 


Hai vợ chồng nhà này đúng là “rộng lượng”. Ba mẹ Nghiêm Tự vừa biết được con trai không sao, chỉ cần nằm dưỡng thương độ mười ngày nửa tháng là ổn, liền thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang hỏi han Lý Giai Thư đã ăn gì chưa.


 


Lúc Nghiêm Tự ngã, Lý Giai Thư bị dọa sợ hết hồn. Dù sao chuyện cũng là do cô ấy mà ra, trong lòng Lý Giai Thư không tránh khỏi chột dạ và áy náy.


 


Trên đường đi, cô ấy hiếm khi bám lấy tay Nghiêm Tự mà không ngừng nói lời hay ý đẹp một cách nhỏ nhẹ. Nghiêm Tự chắc không quen thấy cô ấy dịu dàng như vậy, nên cố tình lôi chuyện khác ra cãi nhau với cô ấy.


 


Lý Giai Thư vốn không phải kiểu dễ bị bắt nạt, huống chi người cãi nhau cùng lại là Nghiêm Tự. Thiếu niên chỉ cần nói hai ba câu đã dễ dàng khơi mào ý chí chiến đấu của cô ấy.


 


Cảm giác tội lỗi, xấu hổ gì đó đều lập tức bay sạch. Hai người lại cãi nhau như thường, đúng theo nhịp điệu quen thuộc bấy lâu nay.


 


Nghiêm Tự vừa nằm trên giường bệnh, nghe cô ấy hăng hái lí luận không ngừng nghỉ, cuối cùng mới thấy thoải mái lại.


 


Đây mới là Lý Giai Thư mà cậu ấy quen biết.


 


Cãi một hồi lâu, Lý Giai Thư cũng bắt đầu mệt. Thấy ba mẹ Nghiêm Tự đến, bọn họ vừa hỏi cô ấy có đói không, Lý Giai Thư lập tức tỏ vẻ tủi thân, bụng cũng “hợp tác” kêu réo inh ỏi. Cô ấy làm nũng một cách thuần thục, khiến hai người lớn quên luôn mình đến bệnh viện là để thăm đứa con trai bị gãy chân, cười tít mắt rồi bảo nhau dắt cô ấy đi ăn.


 


Thấy mọi người sắp kéo nhau đi, Nghiêm Tự nằm trên giường lên tiếng đúng lúc:
“Vậy mấy người đi hết rồi thì ai lo phần cơm cho con?”


 


Bước chân của hai người chợt khựng lại, quay đầu nhìn cậu ấy, lúc này mới nhớ ra – à đúng rồi, còn thằng con nằm đây nữa.


 


“ Cái đó…” Mẹ cậu ấy nghĩ nghĩ, đáp: “Chắc lát nữa y tá sẽ mang suất ăn tới thôi?”



 


Nghiêm Tự nhíu mày, bĩu môi chê bai:
“Đồ ăn trong bệnh viện có thể ăn được à?”


 


“Sao lại không thể? Lời này của con có phải tiếng người không?!” Mẹ cậu ấy nổi giận. Nếu không phải vì Nghiêm Tự còn đang là bệnh nhân, thì chắc bà ấy đã vặn tai cậu ấy ngay tại chỗ, “Con có biết bao nhiêu người ngoài kia còn chẳng có cơm để ăn không?”


 


“Những học sinh mà chú Trình với dì Uông của con tài trợ mỗi năm ấy, có đứa phải chắt bóp cả tháng mới được hai ba trăm tệ!”


 


 “ Con không biết điều gì cả!”


 


Nghiêm Tự đã quen bị mẹ dạy dỗ từ nhỏ, lần này cũng không ngoại lệ. Cậu ấy lập tức nhận lỗi: “Con xin lỗi, là lỗi của con.”


 


Mẹ cậu ấy tiếp lời: “Chưa kể, đây là bệnh viện của chú Trình - bạn của ba con. Cơm nước ở đây đã thuộc loại tốt nhất ở Nam Gia rồi. Chú ấy với dì Uông tự bỏ tiền túi ra để nâng tiêu chuẩn suất ăn lên đấy!”


 


Bệnh viện này do Trình Khải Thiên – ba nuôi của Chu Thừa Quyết đầu tư. Từ trình độ chữa bệnh cho đến điều kiện vật chất đều thuộc top đầu ở Nam Gia, nên gia đình bạn bè thân thiết có ốm đau bệnh tật gì cũng đều chọn tới đây.


 


Nghiêm Tự hiểu rõ điều này, lập tức im bặt, tránh để mẹ cậu ấy tiếp tục lải nhải.


 


“À nhắc mới nhớ. Lúc nãy trên đường tới đây vội quá nên mẹ gọi điện cho chú Trình của con trước rồi, nhưng lúc đến lại quên không chào hỏi.” Người phụ nữ vừa nói vừa nhìn về phía chồng mình: “Giờ cũng tới giờ ăn rồi, lát nữa gọi chú ấy cùng đi ăn chung với chúng ta và bọn trẻ luôn đi.”


 


“Ừ, để tôi gọi cho chú ấy.”


 


Từ đầu đến giờ, Sầm Tây vẫn ngồi yên trên ghế dành cho người nhà, bỗng thấy hơi lúng túng.


 


Đi cũng dở, mà ở lại cũng không xong…


 


Lý Giai Thư, Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự là bạn nối khố từ nhỏ. Hai người đều được ba mẹ của Nghiêm Tự nhìn mà lớn lên, nên đương nhiên rất thân thiết và gần gũi.


 


Còn cô chỉ là một bạn học trong lớp của con trai bọn họ, chẳng có chút quan hệ nào, tự dưng bám theo đi ăn một bữa cơm, thấy thế nào cũng có chút ngượng ngùng.


 


Hơn nữa, vừa rồi còn nghe mẹ của Nghiêm Tự nói có lẽ sẽ có thêm mấy vị phụ huynh khác cùng đi ăn. Cô là người ngoài duy nhất trong số bọn họ, nghĩ một chút thấy cũng hơi lạc lõng.


 


Bây giờ quan hệ giữa cô và Chu Thừa Quyết cũng có phần không rõ ràng. Mấy hôm nay hầu như chẳng nói với nhau được câu nào. Nếu không phải trước đó tình huống quá cấp bách, Lý Giai Thư bị dọa đến hoảng sợ, còn cô chỉ là thuận tay giúp chút việc, thì cô cũng không tùy tiện đi theo đến đây.


 


Một cô gái từ trước đến nay không có thói quen nghịch điện thoại, lúc này ngồi một mình trên ghế dài, có phần xấu hổ tới mức lúng túng. Cô cúi đầu cầm điện thoại trong tay, cố tìm việc gì đó để làm, tạm thời phân tán sự chú ý.


 


Cô bất chợt nhớ ra trò chơi nhỏ mà hôm nọ Chu Thừa Quyết vô tình gửi nhầm cho cô. Giới thiệu game trông có vẻ khá thú vị. Anh cũng đã nói, nếu cô rảnh thì chơi thử xem. Dù không phải cố ý gửi cho cô, nhưng cũng coi như đã được sự đồng ý của anh rồi.


 


Cô nhanh chóng mở game lên, sau khi đặt tên xong thì hệ thống thưởng ngay cho một căn nhà nhỏ có vườn hoa.



 


Dưới sự hướng dẫn của NPC, cô nhanh chóng nắm được cách chơi cơ bản, liền bắt đầu bày trí lại khu vườn trống không kia một cách tỉ mỉ.


 


Trò chơi này khá dễ làm quen, nhiệm vụ cũng chi tiết rõ ràng. Cô càng chơi càng hăng, trong chốc lát liền quên luôn sự ngại ngùng ban đầu.


 


Chơi được khoảng mười mấy phút thì ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân vững chãi.


 


Trong phòng, chuông điện thoại của ba Nghiêm Tự vang lên rất đúng lúc. Ông ấy lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua tên người gọi, không bắt máy mà kéo nhẹ tay vợ, nói:
“Lão Trình gọi đấy. Chắc là xong việc rồi, đang đến chỗ chúng ta.”


 


“Thế thì được. Giai Thư, A Quyết, nhanh thu dọn rồi cùng đi. Chú với dì dẫn các con ra ngoài ăn cơm.”


 


Lời vừa dứt, ngoài cửa liền vang lên hai tiếng gõ cửa lịch sự.


 


“Chắc là lão Trình rồi.” Ba Nghiêm Tự bước ra mở cửa.


 


Tiếng trò chuyện náo nhiệt giữa những người lớn lập tức kéo Sầm Tây ra khỏi thế giới ảo trong game.


 


Trong hoàn cảnh vốn đã xa lạ, nay lại xuất hiện thêm một người lớn xa lạ, cả người cô lập tức căng thẳng.


 


Cô vô thức nhìn về phía Chu Thừa Quyết đang ngồi lười biếng bên cạnh.


 


Anh nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt cô, tùy ý nói một câu: “Đừng chơi nữa. Sắp đi ăn rồi.”


 


Cô theo phản xạ lắc đầu với anh.


 


Chu Thừa Quyết không hiểu ý cô, đoán nhầm:“Có phải chỉ đi ăn với tôi đâu. Bao nhiêu người như thế, cậu sợ gì chứ?”


 


“Cả ngày chưa ăn gì. Đi ăn chút gì ngon đi.” Anh lại bổ sung thêm.


 


Sầm Tây không đáp, chỉ dè dặt nhìn về phía người đàn ông trung niên mới bước vào kia.


 


Trình Khải Thiên vừa mới về văn phòng, thay áo blouse trắng ra, nhưng cả người vẫn chỉnh tề, phong thái nho nhã, trông không hề giống như người đã ngoài bốn mươi.


 


Khí chất này quả thật giống hệt ba mẹ của Chu Thừa Quyết, vừa nhìn đã biết là người cùng một giới.


 


Sau khi vào phòng, ông ấy chào hỏi thân thiết với ba mẹ Nghiêm Tự vài câu, rồi nhanh chóng chú ý tới mấy đứa nhỏ trong phòng.


 


Nghiêm Tự nằm trên giường chào xong, Lý Giai Thư và Chu Thừa Quyết cũng lên tiếng chào theo.



 


“Giai Thư đã lớn thế này rồi cơ à?” Trình Khải Thiên cười nói.


 


“Vâng, chú Trình nửa năm rồi chưa về Nam Gia. Nửa năm đủ để con cao lên một mét rồi.” Lý Giai Thư vừa nói vừa cười, giọng điệu thân thiết, rõ ràng là lớn lên dưới mắt ông ấy, không câu nệ, rất gần gũi: “Nếu chú về trễ thêm vài tháng nữa, có khi cháu sẽ cao hơn chú đó!”


 


“Cậu thôi đi cô nương. Chú Trình cao một mét tám mấy, cậu có cao thêm hai mươi phân cũng đuổi không kịp đâu.” – Nghiêm Tự ở trên giường không chịu nổi nữa nói xen vào.


 


Lý Giai Thư lập tức trừng mắt: “Người gãy chân như cậu cũng bớt cái miệng lại đi!”


 


“ Tôi bị què chứ không câm nha.” – Nghiêm Tự không nhịn được đáp lại.


 


Người lớn trong phòng lập tức phá lên cười.


 


Trình Khải Thiên lắc đầu: “Hai đứa này vẫn như hồi nhỏ, gặp nhau là cãi.”


 


“Chứ còn gì nữa? Phiền chết đi được.”


 


Cười xong, Trình Khải Thiên bước đến chỗ Chu Thừa Quyết.


 


Thiếu niên ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba nuôi”, rồi khẽ nhếch môi, thay ba ruột truyền lời: “Ba con bảo, lâu lắm rồi chưa đấu cờ với ba nuôi, chuyến này bắt buộc ba phải về đánh với ông ấy vài ván cho đã.”


 


“Đương nhiên rồi.” Trình Khải Thiên vỗ vỗ vai anh.


 


Sau một hồi hỏi han xã giao, ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại trên cô gái đang yên lặng ngồi bên cạnh – Sầm Tây.


 


Sầm Tây vốn nghĩ chỉ cần im lặng ngồi đó là có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nào ngờ lại bị người ta chủ động hỏi đến.


 


Nói cho cùng thì cô và những người trong phòng cũng không thân thiết gì, chẳng qua chỉ là bạn cùng lớp quen biết được vài tháng. Bỗng nhiên bị gọi tên, cả người cô lúng túng đến nỗi không nói nên lời.


 


May mà Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư đều là người hiểu tính cách của cô. Chưa đợi Sầm Tây phản ứng, Lý Giai Thư đã nhanh chân chạy đến ngồi bên cạnh cô, vừa khoác vai vừa thay cô giải vây:



“Đây là bạn cùng lớp với bọn con ạ. Cậu ấy là bạn siêu siêu tốt của con luôn, vừa rồi còn giúp Nghiêm Tự cố định chân bị thương, giỏi lắm luôn đó chú.”


 


Trình Khải Thiên vốn là người chẳng bao giờ tiếc lời khen, nghe xong thì mắt lập tức sáng rực lên: “Cô bé giỏi vậy cơ à? Có khi có năng khiếu học y đấy. Nếu sau này định hướng học y, chú sẽ nhận con làm đệ tử cuối cùng luôn.”


 


Chu Thừa Quyết khẽ nhếch môi, chen vào đúng lúc: “Ba nuôi à, khuyên người học y, dễ bị sét đánh.”


 


“Nói gì đấy? Ba thấy điều kiện ở đây cũng tốt lắm mà.” Trình Khải Thiên cười cười, “Thôi nào, đi ăn cơm.”


 



Sầm Tây bị Lý Giai Thư kéo đứng dậy, cắn môi, vẫn thấy mình khó hòa nhập nổi.


 


Bữa cơm này... Nếu thật sự ăn, cô lo mình tiêu hóa không nổi.


 


Hiếm khi cô chẳng quan tâm đến phép lịch sự, cũng không bàn với Chu Thừa Quyết hay ai khác, chỉ khẽ cúi đầu chào mấy cô chú lạ mặt: “Cháu xin lỗi, cháu còn có chút việc, chắc không đi ăn cùng mọi người được ạ.”


 


Nói xong, cô đeo balo lên lưng, không ngoảnh đầu lại, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.


 


“Ơ––”


 


Trình Khải Thiên vừa định gọi cô lại, đã nghe Chu Thừa Quyết bên cạnh hơi sốt ruột cất tiếng: “Con đi với cậu ấy một lát. Mọi người cứ đi ăn trước đi.”


 


Chỉ trong chớp mắt, hai người đã biến mất khỏi phòng.


 


Mấy người lớn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ có Lý Giai Thư là ở lại, cười gượng gạo giải thích: “Người bạn này của con bình thường bận rộn lắm, hay phải làm thêm để trang trải cuộc sống nên chắc không rảnh đi ăn cùng chúng ta thật. Có lẽ Chu Thừa Quyết sợ cậu ấy không quen đường nên tiện đưa về thôi.”


 


Bố mẹ Nghiêm Tự gật đầu, cảm thán:
“Còn nhỏ vậy mà đã hiểu chuyện quá.”


 


“Lúc nãy nếu không nhờ cậu ấy biết cách cố định chân tạm thời cho Nghiêm Tự, chắc cậu ấy phải đau đến lúc vào viện luôn ấy.” Lý Giai Thư tiếp lời.


 


Trình Khải Thiên nhìn theo hướng Sầm Tây rời đi, hồi lâu vẫn chưa thu lại ánh mắt: “Bố mẹ cô bé làm nghề gì mà lại để con gái phải tự đi làm thêm kiếm tiền từ khi còn học cấp ba thế này?”


 


Lý Giai Thư lắc đầu: “Cậu ấy ít khi nhắc đến bố mẹ, chỉ nghe nói hình như nhà không khá giả, còn trọng nam khinh nữ nữa.”


 


Cô ấy cũng chỉ thuận miệng nói vậy, không nói thêm gì nữa.


 


“Nhỏ thế này mà đã vất vả rồi.” Trình Khải Thiên quay sang nhìn Lý Giai Thư, “Mấy đứa là bạn học, nếu giúp được người ta thì cố gắng giúp nhiều một chút.”


 


Lý Giai Thư gật đầu.


 


Bố mẹ Nghiêm Tự cũng thuận miệng nói thêm: “Đúng là rất đáng thương. Cô bé cũng cỡ tầm tuổi mấy đứa nhà mình mà chín chắn hơn hẳn.”


 


Trình Khải Thiên bật cười, lên tiếng bênh vực: “Mấy đứa nhà mình cũng tốt lắm mà. Ầm ĩ nghịch ngợm là chuyện tốt, chứng tỏ từ bé đã không phải chịu khổ. Con gái nhà chúng tôi nếu tính ra cũng cỡ cỡ tuổi này thôi, nếu mà có thể suốt ngày cãi nhau chí chóe như mấy đứa này thì tốt rồi.”


 


Hai vợ chồng bên cạnh cũng thở dài một tiếng: “Ừ, nếu con gái của chú còn sống chắc giờ cũng suốt ngày đấu võ mồm với A Quyết ấy chứ.”


 


“Tôi nhớ lúc hai nhà làm lễ thôi nôi, cho hai đứa nhỏ bốc đồ vật. Tụi nó chẳng chọn gì, chỉ nắm lấy cổ tay nhau, đứa nào cũng không chịu buông.”


 


Trình Khải Thiên khẽ gật đầu, cười cười:
“Phải, hồi đó hai đứa nó ai cũng không chịu buông tay. Mà cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi…”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 66
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...