Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 3
151@-
Sự cố nhỏ này làm chậm trễ không ít thời gian, trời cũng bắt đầu sẩm tối. Nghĩ đến việc quán ăn chắc đã bắt đầu vào giờ cao điểm, trong lòng Sầm Tây như lửa đốt, vội vã đòi về.
Cô vẫy tay nói tạm biệt với Chu Thừa Quyết. Đối phương khẽ gật đầu, chưa kịp nói thêm gì thì trong túi quần đồng phục đã vang lên tiếng chuông điện thoại.
Chu Thừa Quyết liếc nhìn màn hình, mặt không biểu cảm mà nhận cuộc gọi. Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vọng đến tiếng khóc của một đứa trẻ tám chín tuổi. Thiếu niên hơi nhíu mày, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ xen lẫn bất đắc dĩ, lặng lẽ đưa điện thoại ra xa tai, không buồn quan tâm đầu dây bên kia đang gào cái gì.
Chờ đối phương gào xong, anh mới áp điện thoại lại gần tai, giọng lạnh nhạt như mọi khi: "Có tiền đồ nhỉ?"
Một câu dỗ dành cũng lười nói ra.
Đầu dây bên kia bắt đầu lải nhải, Chu Thừa Quyết thì chẳng mấy để tâm, tùy ý xách cặp từ dưới đất lên, liếc sang bên cạnh theo thói quen.
Sầm Tây đã rời đi, bóng dáng cô biến mất nơi góc quẹo phía đối diện.
Chu Thừa Quyết lặng lẽ nhìn theo hướng đó mấy giây, cũng không rời đi ngay, cứ thế đứng yên tại chỗ, tiếp tục thờ ơ nghe tiếng khóc la truyền tới từ trong điện thoại.
Sầm Tây đi được một đoạn thì cảm thấy có gì đó sai sai.
Vốn dĩ cô đã không giỏi định hướng, lúc nãy lại bị rượt đuổi lòng vòng, giờ thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu, muốn tìm đường về quán cá nướng, chỉ còn biết cầu may.
Nhưng mà, từ trước đến nay vận may của cô... đều không được tốt.
Thay vì dựa vào vận may của mình mà mò đường, thì chi bằng quay lại đi cùng Chu Thừa Quyết, chờ đến chỗ nào đông người rồi hỏi đường sau cũng không muộn.
Chỉ là, từ lúc hai người chia tay đã mười mấy phút trôi qua. Sầm Tây quay đầu nhìn lại, chẳng thấy bóng người nào nữa.
Cảm giác lo lắng nhanh chóng ập đến, cô cắn răng, chạy ngược lại theo đường cũ.
Không ngờ mới chạy được một đoạn ngắn, đã trông thấy anh.
Chu Thừa Quyết khoác chiếc cặp đen qua vai phải, bước chân uể oải thong dong đi xuống con dốc, chậm rãi như thể chẳng hề bận tâm chuyện về nhà trễ.
Sầm Tây bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì không quen thân nên chẳng dám tiến đến bắt chuyện, chỉ có thể lặng lẽ đi phía sau.
Hai người cứ thế một trước một sau, duy trì khoảng cách chừng năm mét.
Sầm Tây bất ngờ phát hiện, tuy Chu Thừa Quyết cao ráo chân dài, nhưng tốc độ đi bộ lại khá chậm, cứ đi vài bước lại dừng một chút, lề mề thế nào mà khiến cô đi theo rất dễ dàng, thậm chí chẳng cần lo mấy lúc đèn đỏ bị bỏ lại phía sau.
Không ngờ đường về nhà của hai người… hình như còn thuận đường.
Mới âm thầm đi theo có mười mấy phút, cô đã an toàn quay lại được quán cá nướng.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình thật may mắn.
Lúc này, quán đã đông nghẹt khách. Dì út thấy giờ này cô mới lò dò về, sắc mặt có phần không vui. Sầm Tây chẳng dám chậm trễ nữa, cũng không để ý xem Chu Thừa Quyết rốt cuộc đi hướng nào, vội vã bước vào vòng quay bận rộn.
Vừa bận là bận đến tận hơn bảy giờ tối.
Làm việc trong quán ăn vặt không có giờ cơm cố định, cô và dì út đều tranh thủ ăn tạm vài miếng khi có thời gian rảnh, cũng chẳng có phần cơm riêng, còn lại món nào thì ăn món đấy.
Tối nay chắc do buôn bán tốt, nên đồ ăn gần như hết sạch, cơm trắng cũng chỉ còn đủ xới nửa bát nhỏ. Sầm Tây không có quyền chọn lựa, múc ít nước sốt chan với cơm, trộn trộn cho dễ ăn.
Dù sao lúc còn ở Gia Lâm, cô cũng chẳng lạ gì với việc phải chịu đói.
Lúc này trong quán cũng đã vắng khách, dì út tranh thủ về phòng tắm cho con gái nhỏ.
Sầm Tây bưng bát cơm ngồi ngoài cửa, vừa ăn vừa trông quán.
Cô chưa kịp ăn được vài miếng, có người đẩy cửa bước vào—là Triệu Nhất Cừ.
Chắc cậu ta vừa mới ghé qua nhà, thay bộ đồng phục khác với bộ hồi chiều mặc: “Cậu cũng ở tiệm à?”
Giọng của Triệu Nhất Cừ bình thản, nhìn mặt cậu ta hoàn toàn không đoán ra chút nào là đang ngại ngùng vì chuyện lúc chiều: “Dì út của cậu không có ở đây sao? Tôi còn định ghé qua ăn một bữa cơm.”
“Đồ ăn nhanh bán hết rồi. Nhưng tôi cũng cũng biết làm mấy món khác. Cậu cứ gọi đi.” - Sầm Tây vừa nói vừa nhét một thìa cơm đã nguội vào miệng.
Triệu Nhất Cừ liếc nhìn thực đơn trên tường rồi gọi một phần mì trộn với sủi cảo.
Sầm Tây vẫn còn ăn dở nửa bát cơm, nhưng nghe vậy vẫn đặt thìa xuống, đứng dậy đi về phía bếp.
Cô vô tình liếc ra ngoài cửa, thấy dưới gốc cây đa già dường như có bóng một người đang đứng.
Ánh sáng ở chỗ đó bị tán lá rậm rạp che khuất, người kia như chìm trong bóng tối, chỉ thấy lờ mờ bóng dáng.
Dáng người cao lớn nhưng có vẻ lười biếng, chẳng hiểu sao Sầm Tây lại thấy quen mắt lạ thường.
Cô còn đang định nhìn kỹ hơn thì người đó đã xoay người bỏ đi, không hề ngoái đầu lại.
“Chiều nay… sau đó cậu thế nào?”
“Không sao.” Sầm Tây thu lại ánh mắt, bắt đầu đếm sủi cảo, thuận miệng đáp: “ Lúc tôi đến thì người đã đi rồi.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Nhất Cừ cười toe toét, vô hại như mọi khi: “Lúc đó tôi bận chút việc, vội quá nên mới đi đường tắt…”
“Ừm.” Sầm Tây chẳng buồn vạch trần cậu ta.
Triệu Nhất Cừ càng cười tự nhiên hơn, ghé sát lại gần bếp: “Nghe bạn học cũ bảo, lần này thi vào cấp 3, điểm của cậu cao nhất Gia Lâm phải không? Điểm tổng của câu cao thật đấy. Lớp tôi có mấy ‘học thần’ thi còn không bằng cậu.”
Sầm Tây cau mày, nghĩ một chút rồi đáp đại: “Ăn may thôi. Học sinh hoàn cảnh khó khăn được cộng hơn 100 điểm.”
“Bảo sao.” Triệu Nhất Cừ bật cười: “ Tôi đã nói mà, nếu không với điểm tổng của cậu chắc chắn có thể vào lớp bọn tôi rồi.”
“Thật ra lớp chọn chẳng có gì hay ho, cạnh tranh khốc liệt, còn phải học trước chương trình nữa, chẳng lúc nào được nghỉ ngơi. Tôi còn ghen tị với lớp thường các cậu, được nghỉ hè yên ổn.”
Sầm Tây không đáp lời, đang chuẩn bị bỏ sủi cảo vào nồi thì điện thoại đặt món trong tiệm đột nhiên reo lên.
Cô vội đặt đồ xuống chạy đi nghe máy, nhưng bên kia lại không có ai lên tiếng.
Sầm Tây gọi vài lần “A lô?” mà vẫn không có ai trả lời, đành cúp máy.
Triệu Nhất Cừ còn chưa kịp nói gì, điện thoại lại reo lên.
Vẫn không ai lên tiếng.
Liên tục vài lần, Triệu Nhất Cừ không nói được câu nào, đầu dây bên kia thì im lặng tuyệt đối.
Lần cuối chuông điện thoại vang lên, dì út vừa chăm con xong quay lại tiệm, liền tiện tay nhấc máy.
Lần này thì có người nói chuyện, dì út bận rộn đáp “được, được” rồi quay sang Sầm Tây.
“Để dì làm cho.” Dì út nhận lấy vá từ tay cô, nói: “Có đơn đặt hàng. Dì xào nhanh một chút, con mang đi giao nhé.”
Sầm Tây gật đầu, xoay người đi lấy hộp đựng thức ăn. Khi quay lại, Triệu Nhất Cừ đã bắt đầu ăn phần mì trộn với sủi cảo mà dì cô vừa làm.
Dì út gói thức ăn vào hộp, đưa cho Sầm Tây: “Giao đến cửa hàng tiện lợi ở đầu đường là được.”
Sầm Tây hơi sững người, thầm nghĩ có vài bước chân mà cũng có người chịu tốn tiền gọi giao hàng, nhưng cô không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi cầm đồ ăn bước ra ngoài.
Cô đến nơi rất nhanh, nhưng không thấy ai ra nhận.
Cứ tưởng là ông chủ cửa hàng đặt, ai ngờ ông ấy vừa nhìn thấy cô đã hỏi: “Giao hàng đúng không? Có người bảo tôi nói với cháu là cậu ấy có việc gấp nên đi trước rồi, đồ ăn không cần giao nữa. Cháu vứt đi hay ăn cũng được, người ta trả tiền rồi.”
“Hay là cháu ngồi ăn luôn đi. Chỗ kia có bàn trống. Đừng lãng phí.” Ông chủ chỉ vào bàn dài sát cửa sổ trong tiệm.
Đúng lúc bụng Sầm Tây kêu lên. Tối nay cô còn chưa kịp ăn hết nửa bát cơm. Do dự vài giây, cô cảm ơn rồi vào trong ngồi.
Phần ăn này là dì cô mới xào, toàn là món ngon. Đồ ăn tươi ngon và đầy đặn, ngon đến mức còn hơn cả ăn Tết
Khi cô quay về tiệm, Triệu Nhất Cừ đã ăn xong và rời đi.
Quán cá nướng đông nhất là vào khung giờ đêm. Lúc đó sẽ có mấy nhân viên thời vụ đến làm. Sầm Tây lại rảnh.
Cô tranh thủ tắm gội bằng nước lạnh, rồi lên tầng hai ôn bài lớp mười.
Sách giáo khoa và đề luyện tập là cô nhặt được lúc mấy anh chị thi xong vứt lại, không đầy đủ, nhưng vẫn còn hơn không có.
Cô không có điều kiện học lớp chuyển cấp, nhưng không có nghĩa là không cần học trước.
Tầng thượng không có bàn ghế, chỉ có giường tầng dùng chung với mẹ chồng dì út. Bà lão già rồi nên ngủ sớm, cô không dám làm phiền.
Thế là cô đành lấy bức tường cao ngang người ở rìa sân thượng làm bàn, tranh thủ ánh đèn đường chiếu đúng tầng hai mà đứng làm bài.
Sầm Tây có khả năng tự học khá tốt, làm bài cơ bản không vấn đề gì. Có mấy câu khó hoặc nâng cao thì cô chỉ làm được hai phần đầu.
Cô ghi chú lại từng câu, định sẽ hỏi thầy cô sau khi khai giảng.
Tối đó cô học đến mười hai giờ rồi đi ngủ.
Với việc học, cô luôn giữ nhịp độ của riêng mình.
Không có tiền thì không được đổ bệnh, nên cô không bao giờ học đến thâu đêm, mà chọn ngủ sớm dậy sớm.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Sự cố nhỏ này làm chậm trễ không ít thời gian, trời cũng bắt đầu sẩm tối. Nghĩ đến việc quán ăn chắc đã bắt đầu vào giờ cao điểm, trong lòng Sầm Tây như lửa đốt, vội vã đòi về.
Cô vẫy tay nói tạm biệt với Chu Thừa Quyết. Đối phương khẽ gật đầu, chưa kịp nói thêm gì thì trong túi quần đồng phục đã vang lên tiếng chuông điện thoại.
Chu Thừa Quyết liếc nhìn màn hình, mặt không biểu cảm mà nhận cuộc gọi. Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vọng đến tiếng khóc của một đứa trẻ tám chín tuổi. Thiếu niên hơi nhíu mày, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ xen lẫn bất đắc dĩ, lặng lẽ đưa điện thoại ra xa tai, không buồn quan tâm đầu dây bên kia đang gào cái gì.
Chờ đối phương gào xong, anh mới áp điện thoại lại gần tai, giọng lạnh nhạt như mọi khi: "Có tiền đồ nhỉ?"
Một câu dỗ dành cũng lười nói ra.
Đầu dây bên kia bắt đầu lải nhải, Chu Thừa Quyết thì chẳng mấy để tâm, tùy ý xách cặp từ dưới đất lên, liếc sang bên cạnh theo thói quen.
Sầm Tây đã rời đi, bóng dáng cô biến mất nơi góc quẹo phía đối diện.
Chu Thừa Quyết lặng lẽ nhìn theo hướng đó mấy giây, cũng không rời đi ngay, cứ thế đứng yên tại chỗ, tiếp tục thờ ơ nghe tiếng khóc la truyền tới từ trong điện thoại.
Sầm Tây đi được một đoạn thì cảm thấy có gì đó sai sai.
Vốn dĩ cô đã không giỏi định hướng, lúc nãy lại bị rượt đuổi lòng vòng, giờ thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu, muốn tìm đường về quán cá nướng, chỉ còn biết cầu may.
Nhưng mà, từ trước đến nay vận may của cô... đều không được tốt.
Thay vì dựa vào vận may của mình mà mò đường, thì chi bằng quay lại đi cùng Chu Thừa Quyết, chờ đến chỗ nào đông người rồi hỏi đường sau cũng không muộn.
Chỉ là, từ lúc hai người chia tay đã mười mấy phút trôi qua. Sầm Tây quay đầu nhìn lại, chẳng thấy bóng người nào nữa.
Cảm giác lo lắng nhanh chóng ập đến, cô cắn răng, chạy ngược lại theo đường cũ.
Không ngờ mới chạy được một đoạn ngắn, đã trông thấy anh.
Chu Thừa Quyết khoác chiếc cặp đen qua vai phải, bước chân uể oải thong dong đi xuống con dốc, chậm rãi như thể chẳng hề bận tâm chuyện về nhà trễ.
Sầm Tây bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì không quen thân nên chẳng dám tiến đến bắt chuyện, chỉ có thể lặng lẽ đi phía sau.
Hai người cứ thế một trước một sau, duy trì khoảng cách chừng năm mét.
Sầm Tây bất ngờ phát hiện, tuy Chu Thừa Quyết cao ráo chân dài, nhưng tốc độ đi bộ lại khá chậm, cứ đi vài bước lại dừng một chút, lề mề thế nào mà khiến cô đi theo rất dễ dàng, thậm chí chẳng cần lo mấy lúc đèn đỏ bị bỏ lại phía sau.
Không ngờ đường về nhà của hai người… hình như còn thuận đường.
Mới âm thầm đi theo có mười mấy phút, cô đã an toàn quay lại được quán cá nướng.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình thật may mắn.
Lúc này, quán đã đông nghẹt khách. Dì út thấy giờ này cô mới lò dò về, sắc mặt có phần không vui. Sầm Tây chẳng dám chậm trễ nữa, cũng không để ý xem Chu Thừa Quyết rốt cuộc đi hướng nào, vội vã bước vào vòng quay bận rộn.
Vừa bận là bận đến tận hơn bảy giờ tối.
Làm việc trong quán ăn vặt không có giờ cơm cố định, cô và dì út đều tranh thủ ăn tạm vài miếng khi có thời gian rảnh, cũng chẳng có phần cơm riêng, còn lại món nào thì ăn món đấy.
Tối nay chắc do buôn bán tốt, nên đồ ăn gần như hết sạch, cơm trắng cũng chỉ còn đủ xới nửa bát nhỏ. Sầm Tây không có quyền chọn lựa, múc ít nước sốt chan với cơm, trộn trộn cho dễ ăn.
Dù sao lúc còn ở Gia Lâm, cô cũng chẳng lạ gì với việc phải chịu đói.
Lúc này trong quán cũng đã vắng khách, dì út tranh thủ về phòng tắm cho con gái nhỏ.
Sầm Tây bưng bát cơm ngồi ngoài cửa, vừa ăn vừa trông quán.
Cô chưa kịp ăn được vài miếng, có người đẩy cửa bước vào—là Triệu Nhất Cừ.
Chắc cậu ta vừa mới ghé qua nhà, thay bộ đồng phục khác với bộ hồi chiều mặc: “Cậu cũng ở tiệm à?”
Giọng của Triệu Nhất Cừ bình thản, nhìn mặt cậu ta hoàn toàn không đoán ra chút nào là đang ngại ngùng vì chuyện lúc chiều: “Dì út của cậu không có ở đây sao? Tôi còn định ghé qua ăn một bữa cơm.”
“Đồ ăn nhanh bán hết rồi. Nhưng tôi cũng cũng biết làm mấy món khác. Cậu cứ gọi đi.” - Sầm Tây vừa nói vừa nhét một thìa cơm đã nguội vào miệng.
Triệu Nhất Cừ liếc nhìn thực đơn trên tường rồi gọi một phần mì trộn với sủi cảo.
Sầm Tây vẫn còn ăn dở nửa bát cơm, nhưng nghe vậy vẫn đặt thìa xuống, đứng dậy đi về phía bếp.
Cô vô tình liếc ra ngoài cửa, thấy dưới gốc cây đa già dường như có bóng một người đang đứng.
Ánh sáng ở chỗ đó bị tán lá rậm rạp che khuất, người kia như chìm trong bóng tối, chỉ thấy lờ mờ bóng dáng.
Dáng người cao lớn nhưng có vẻ lười biếng, chẳng hiểu sao Sầm Tây lại thấy quen mắt lạ thường.
Cô còn đang định nhìn kỹ hơn thì người đó đã xoay người bỏ đi, không hề ngoái đầu lại.
“Chiều nay… sau đó cậu thế nào?”
“Không sao.” Sầm Tây thu lại ánh mắt, bắt đầu đếm sủi cảo, thuận miệng đáp: “ Lúc tôi đến thì người đã đi rồi.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Nhất Cừ cười toe toét, vô hại như mọi khi: “Lúc đó tôi bận chút việc, vội quá nên mới đi đường tắt…”
“Ừm.” Sầm Tây chẳng buồn vạch trần cậu ta.
Triệu Nhất Cừ càng cười tự nhiên hơn, ghé sát lại gần bếp: “Nghe bạn học cũ bảo, lần này thi vào cấp 3, điểm của cậu cao nhất Gia Lâm phải không? Điểm tổng của câu cao thật đấy. Lớp tôi có mấy ‘học thần’ thi còn không bằng cậu.”
Sầm Tây cau mày, nghĩ một chút rồi đáp đại: “Ăn may thôi. Học sinh hoàn cảnh khó khăn được cộng hơn 100 điểm.”
“Bảo sao.” Triệu Nhất Cừ bật cười: “ Tôi đã nói mà, nếu không với điểm tổng của cậu chắc chắn có thể vào lớp bọn tôi rồi.”
“Thật ra lớp chọn chẳng có gì hay ho, cạnh tranh khốc liệt, còn phải học trước chương trình nữa, chẳng lúc nào được nghỉ ngơi. Tôi còn ghen tị với lớp thường các cậu, được nghỉ hè yên ổn.”
Sầm Tây không đáp lời, đang chuẩn bị bỏ sủi cảo vào nồi thì điện thoại đặt món trong tiệm đột nhiên reo lên.
Cô vội đặt đồ xuống chạy đi nghe máy, nhưng bên kia lại không có ai lên tiếng.
Sầm Tây gọi vài lần “A lô?” mà vẫn không có ai trả lời, đành cúp máy.
Triệu Nhất Cừ còn chưa kịp nói gì, điện thoại lại reo lên.
Vẫn không ai lên tiếng.
Liên tục vài lần, Triệu Nhất Cừ không nói được câu nào, đầu dây bên kia thì im lặng tuyệt đối.
Lần cuối chuông điện thoại vang lên, dì út vừa chăm con xong quay lại tiệm, liền tiện tay nhấc máy.
Lần này thì có người nói chuyện, dì út bận rộn đáp “được, được” rồi quay sang Sầm Tây.
“Để dì làm cho.” Dì út nhận lấy vá từ tay cô, nói: “Có đơn đặt hàng. Dì xào nhanh một chút, con mang đi giao nhé.”
Sầm Tây gật đầu, xoay người đi lấy hộp đựng thức ăn. Khi quay lại, Triệu Nhất Cừ đã bắt đầu ăn phần mì trộn với sủi cảo mà dì cô vừa làm.
Dì út gói thức ăn vào hộp, đưa cho Sầm Tây: “Giao đến cửa hàng tiện lợi ở đầu đường là được.”
Sầm Tây hơi sững người, thầm nghĩ có vài bước chân mà cũng có người chịu tốn tiền gọi giao hàng, nhưng cô không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi cầm đồ ăn bước ra ngoài.
Cô đến nơi rất nhanh, nhưng không thấy ai ra nhận.
Cứ tưởng là ông chủ cửa hàng đặt, ai ngờ ông ấy vừa nhìn thấy cô đã hỏi: “Giao hàng đúng không? Có người bảo tôi nói với cháu là cậu ấy có việc gấp nên đi trước rồi, đồ ăn không cần giao nữa. Cháu vứt đi hay ăn cũng được, người ta trả tiền rồi.”
“Hay là cháu ngồi ăn luôn đi. Chỗ kia có bàn trống. Đừng lãng phí.” Ông chủ chỉ vào bàn dài sát cửa sổ trong tiệm.
Đúng lúc bụng Sầm Tây kêu lên. Tối nay cô còn chưa kịp ăn hết nửa bát cơm. Do dự vài giây, cô cảm ơn rồi vào trong ngồi.
Phần ăn này là dì cô mới xào, toàn là món ngon. Đồ ăn tươi ngon và đầy đặn, ngon đến mức còn hơn cả ăn Tết
Khi cô quay về tiệm, Triệu Nhất Cừ đã ăn xong và rời đi.
Quán cá nướng đông nhất là vào khung giờ đêm. Lúc đó sẽ có mấy nhân viên thời vụ đến làm. Sầm Tây lại rảnh.
Cô tranh thủ tắm gội bằng nước lạnh, rồi lên tầng hai ôn bài lớp mười.
Sách giáo khoa và đề luyện tập là cô nhặt được lúc mấy anh chị thi xong vứt lại, không đầy đủ, nhưng vẫn còn hơn không có.
Cô không có điều kiện học lớp chuyển cấp, nhưng không có nghĩa là không cần học trước.
Tầng thượng không có bàn ghế, chỉ có giường tầng dùng chung với mẹ chồng dì út. Bà lão già rồi nên ngủ sớm, cô không dám làm phiền.
Thế là cô đành lấy bức tường cao ngang người ở rìa sân thượng làm bàn, tranh thủ ánh đèn đường chiếu đúng tầng hai mà đứng làm bài.
Sầm Tây có khả năng tự học khá tốt, làm bài cơ bản không vấn đề gì. Có mấy câu khó hoặc nâng cao thì cô chỉ làm được hai phần đầu.
Cô ghi chú lại từng câu, định sẽ hỏi thầy cô sau khi khai giảng.
Tối đó cô học đến mười hai giờ rồi đi ngủ.
Với việc học, cô luôn giữ nhịp độ của riêng mình.
Không có tiền thì không được đổ bệnh, nên cô không bao giờ học đến thâu đêm, mà chọn ngủ sớm dậy sớm.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 3
10.0/10 từ 44 lượt.