Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 29

207@-

Thời tiết ở Nam Gia luôn thất thường một cách kỳ lạ. Mới phút trước còn nắng chang chang, trời trong xanh không một gợn mây, vậy mà phút sau đã nổi gió ầm ầm mưa rơi như trút nước.


 


Cả ngày hôm nay thời tiết oi bức khó chịu, hai người vừa bước ra khỏi cửa siêu thị, đi chưa được bao xa thì từng hạt mưa to như hạt đậu đã rơi lộp độp xuống đất, tung bọt nước trắng xoá. Mái nhà phía xa dần bị lớp mưa bụi mờ nhẹ như lông ngỗng phủ kín. Trời đã gần tối lại thêm từng đám mây đen tầng tầng lớp lớp nên tầm nhìn ngày càng kém. Trước cửa siêu thị, những người không mang ô tụ tập mỗi lúc một đông, chen chúc nhau đến mức gần như không còn chỗ đặt chân.


 


Chu Thừa Quyết đứng sau lưng Sầm Tây, dùng thân hình cao lớn của mình ngăn cách cô với đám người đang chen lấn bên cạnh theo bản năng, không để ai va vào cô.


 


Mưa lớn như vậy, dù có mang ô cũng chẳng ích gì. Mà nhìn thế này, chắc còn lâu nữa mưa mới tạnh.


 


Sầm Tây đứng trước Chu Thừa Quyết, đầu chỉ cao tới ngực anh. Thiếu niên lại hơi bước tới gần, cúi người xuống sát tai cô, rồi hơi hất cằm về phía người bán ô đang che dù cách đó không xa:“Cậu muốn đợi ở đây, hay là về luôn?”


 


Sầm Tây ngẩng đầu nhìn mưa đang mỗi lúc một nặng hạt, nghĩ tới ba đề ngữ văn anh nhắc đến, lại thêm điểm số ngữ văn của Chu Thừa Quyết đang rơi vào cảnh không thể tụt lùi thêm nữa, cuối cùng chỉ khẽ nói: “Về thôi, không đợi nữa. Tôi thấy có lẽ lát nữa mưa sẽ còn lớn hơn.”


 


Nhưng giọng cô quá nhỏ giữa tiếng người ồn ào và tiếng mưa rào rào. Chu Thừa Quyết gần như chẳng nghe thấy gì.


 


Anh chỉ biết cô vừa nói gì đó, liền cúi thấp đầu xuống sát hơn:“Gì cơ?”


 


“Tôi nói…” Sầm Tây nghiêng mặt sang, thấy anh cúi thấp đầu. Tai anh cách mặt cô rất gần. Chẳng hiểu sao trong một khoảnh khắc bốc đồng, cô liền kiễng chân, đưa tay lên kéo lấy vành tai anh, cố hết sức hét lên:
“Về! Nhà!”


 


Chu Thừa Quyết sững sờ mất một giây, sau đó không kìm được khẽ bật cười.


 


Sầm Tây không hiểu anh đang cười cái gì, chỉ cảm nhận rõ ràng lồng ngực rắn chắc sau lưng đang khẽ rung lên. Một lúc sau, anh mới bình thản đáp:“Được, về nhà luôn.”


 


Nói xong, anh giơ tay vẫy người bán ô ở đằng xa.


 


Người bán đó nãy giờ cứ loanh quanh gần đây, đến giờ vẫn chưa bán nổi chiếc ô nào. Ngày mưa như thế này, mấy người bán ô giấy tranh thủ chặt chém giá là chuyện thường thấy ở Nam Gia, nhưng đa phần mọi người đều không chịu mua, thà đứng chờ còn hơn bị chặt đẹp. Dù sao ai cũng có điện thoại, vừa đứng đợi vừa giết thời gian cũng được.


 


Thấy Chu Thừa Quyết có ý định mua, người bán phấn khởi chạy tới, bước qua vũng nước đục tới gần. Người đó báo giá xong, Sầm Tây không nhịn được cau mày.


 


Thấy anh lấy luôn hai chiếc ô rồi chuẩn bị quét mã, cô vội túm lấy vạt áo anh, khẽ nói:
“Một cái là được rồi, tôi không cần che đâu. Từ chỗ này về Vọng Giang cũng gần mà.”


 


“Thế à?” Chu Thừa Quyết chẳng nghe lời cô, đã trả tiền xong rồi.


 


Để bán được hàng, người bán toàn chọn mấy loại ô nhỏ kém chất lượng, một cái che không nổi hai người, thậm chí muốn che trọn một người cũng hơi khó khăn.


 


Trong cơn mưa xối xả, hai chiếc dù nhỏ bé gần như chẳng có tác dụng gì.


 


Cả hai chạy trong mưa suốt bảy tám phút, lúc về đến Vọng Giang thì cả hai đều đã ướt sũng hơn nửa người.


 


May là không phải mùa đông, bị dính mưa chút cũng không đến mức nghiêm trọng. Chỉ là quần áo ướt dính sát vào người, cảm giác vô cùng khó chịu.


 



Chu Thừa Quyết mở cửa, tiện tay ném hai đôi dép mới màu hồng phấn và xanh lam nhạt trong túi mua sắm xuống đất, hất cằm ra hiệu cho cô đi dép, còn mình thì xỏ đôi kia.


 


“Tắm trước không?” Thiếu niên vừa thu ô vừa hỏi.


 


“Hả?” Sầm Tây ngẩn ra, không hiểu gì cả.


 


Chu Thừa Quyết tiện tay ném hai cái ô còn ướt sũng vào rổ trước cửa, rồi xách đống đồ ăn vặt và cơm hộp vào phòng khách, đặt hết lên bàn trà, sau đó quay lại đứng trước mặt cô.


 


Thấy cô không trả lời, anh giơ tay lên, rất tự nhiên xoa nhẹ sau gáy cô. Những ngón tay thon dài len vào mái tóc đen dính bết vào má, nhẹ nhàng vò vài cái, giọng nói trầm thấp vang lên:“Tóc cũng ướt hết rồi, không sấy khô sẽ bị cảm đấy.”


 


“Không sao đâu…” Sầm Tây vừa mở miệng, đã bị anh kéo tay dẫn về phía phòng ngủ: “Đừng mất thời gian nữa. Cậu còn phải trông chừng tôi làm đề nữa đấy.”


 


“Bình thường tôi cũng toàn để tóc tự khô mà, chẳng bao giờ sấy…” Cô thậm chí chưa từng dùng máy sấy tóc.


 


“Đợi đến lúc cậu già sẽ biết đau đầu là gì.” Chu Thừa Quyết làu bàu một câu, rồi quay lại chủ đề ban nãy: “Dù sao điểm của tôi cũng chẳng thể tệ hơn được nữa, không vội mấy phút này.”


 


Sầm Tây hé môi, định nói gì đó, nhưng lại thôi. Rõ ràng mới nãy người nói không làm xong ba đề ngữ văn thì đêm nay mất ngủ cũng là anh.


 


Chu Thừa Quyết chẳng để cho cô có cơ hội từ chối, dắt cô vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ của mình, hướng dẫn tỉ mỉ các loại vòi sen và công tắc nóng lạnh, rồi chỉ lên kệ bên cạnh:“Dầu gội, sữa tắm đều ở đây. Khăn mặt, khăn tắm, bàn chải kem đánh răng, cốc súc miệng, khi nãy tôi đã tiện tay mua mới hết rồi. Lát nữa sẽ mang vào cho cậu.”


 


“À mà…” Anh ngừng lại một chút, như vừa sực nhớ ra gì đó, quay sang nhìn cô:“Con gái các cậu gội đầu… có phải còn cần cả dầu xả nữa không?”


 


“Tôi sống đơn giản quen rồi, tóc cũng không dài, nên cứ gội qua loa thôi. Nãy tôi không nghĩ đến chuyện đó.” Anh lại bổ sung thêm.


 


Sầm Tây vội xua tay: “Không sao đâu, không cần, tôi cũng chưa từng dùng cái đó.”


 


Cô sợ anh thấy mình ở bẩn, còn chẳng dám nói thật. Thực ra, ngay đến dầu gội hay sữa tắm cô cũng chưa từng dùng bao giờ, bình thường chỉ xài tạm bánh xà phòng hai tệ để tắm gội.


 


Chu Thừa Quyết chỉ nói một câu: “Lần sau tôi sẽ nhớ mua.”


 


Lời vừa dứt, anh cũng không nhìn phản ứng của Sầm Tây, đi thẳng tới bồn tắm tròn ở góc phòng, cúi người xả nước nóng: “Lát nữa gội đầu xong thì qua đây ngâm mình một lúc không?”


 


“Ngâm nước nóng chút cho ấm người. Cậu vừa mới dầm mưa xong, dễ bị cảm lạnh.”
Như sợ cô từ chối, động tác của Chu Thừa Quyết dứt khoát và liền mạch. Nước nóng từ từ dâng lên từ đáy bồn. Anh lấy từ kệ trên tường ra một giỏ bom tắm và bông tắm, đi đến trước mặt cô: “Chọn thử đi, cậu thích mùi nào?”


 


Sầm Tây ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe anh giải thích:“Lát nữa thả vào bồn là nó tự tan ra. Bên trong có tinh dầu với hương liệu giúp thư giãn tinh thần.”


 


“Đừng nhìn tôi kiểu đó. Bình thường tôi cũng không dùng mấy cái này. Là chị Giang mua ấy.” Chu Thừa Quyết bất đắc dĩ cong khóe môi: “Tôi sống đơn giản lắm, tắm có năm phút là xong. Nhưng con gái thì nên chăm chút nhiều hơn, cậu dùng mấy cái này là thích hợp nhất.”


 


“Chọn đi.”


 


Sầm Tây tò mò cúi lại gần ngửi thử từng loại, cuối cùng chọn một viên có mùi gần giống mùi trên người anh.



 


Chu Thừa Quyết giúp cô thả tất cả vào bồn tắm, sau đó dùng mu bàn tay thử nhiệt độ nước:“Nhiệt độ chắc là vừa rồi đấy. Lát nữa nước bơm đầy rồi sẽ tự động ngắt, cậu không cần lo. Gội đầu xong cứ thế vào ngâm bồn là được.”


 


“Nếu có gì thì cứ gọi tôi. Tôi cũng qua phòng bên cạnh tắm đây.”


 


Sầm Tây ngoan ngoãn gật đầu.


 


Chu Thừa Quyết đi tới cửa phòng tắm, đang định khép cửa lại thì chợt dừng bước, quay đầu lại:“Ờ… chỗ tôi không có đồ cho con gái mặc. Đồ trên người cậu ướt cả rồi, giặt xong sấy khô cũng phải chờ một lúc. Lát nữa… hay là cậu mặc tạm đồ của tôi đi?”


 


Thiếu niên hơi cụp mi mắt nói.


 


“Ừm… được.” Hai má Sầm Tây lập tức đỏ bừng. Cô nhanh chóng quay người đi, làm ra vẻ bận rộn, chẳng rõ đang làm gì, tiện tay cầm mấy chai lọ trên bệ rửa mặt lên ngắm nghía, xem nghiêm túc như thật.


 


Chu Thừa Quyết thấy buồn cười, nhắc:
“Cái cậu đang cầm là bọt cạo râu dành cho nam… chắc là không cần dùng đâu.”


 


Sầm Tây: “……”


 


Chu Thừa Quyết cũng không nói gì thêm, quay người ra ngoài. Vài phút sau anh quay lại, đặt một bộ đồ ngoài cửa:“Tôi đặt quần áo ở sofa nhỏ ngoài cửa rồi. Tôi qua phòng bên đây.”


 


“Ừ.”


 


Giống như Chu Thừa Quyết nói, anh sống đơn giản, lại đang là mùa hè nên anh tắm rửa chỉ cần là tráng qua một lượt, chưa đến mười phút là xong.


 


Lúc anh đi ra từ phòng tắm dành cho khách, Sầm Tây vẫn chưa xong.


 


Anh liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy còn sớm, bèn vào bếp, gọi điện cho một người bạn, loay hoay thêm một lúc, cuối cùng nấu ra hai bát nước gừng đường đỏ nóng hổi.


 


Thật ra một bát là đủ rồi, anh biết rõ sức khoẻ của mình như thế nào. Trước đây anh từng ở đội bơi, ngày nào cũng ngâm nước lạnh. Trận mưa này chẳng đáng gì. Nhưng nhớ lại biểu cảm của Nghiêm Tự lúc sáng khi ăn cánh gà do mình làm, anh hơi thiếu tự tin với tay nghề của bản thân, nên quyết định làm hai bát, tranh thủ thử trước khi Sầm Tây uống.


 


May là món này không đòi hỏi kỹ thuật gì nhiều, mà Chu Thừa Quyết thì vừa học nhanh vừa tháo vát, được hướng dẫn từ xa xong là nấu ra hai bát coi như tạm uống được.


 


Ít nhất thì hương vị cũng không có gì kỳ lạ. Nguyên liệu lại do chính tay anh xử lý, sạch sẽ gọn gàng, chắc cũng không đến nỗi nào.


 


Nước gừng vừa nấu xong, Sầm Tây cũng đi ra từ phòng ngủ của anh.


 


Cô không phải kiểu người thấp bé ở Nam Gia, cao tầm 1m68. Nhưng đứng cạnh Chu Thừa Quyết cao hơn 1m9 thì trông vẫn nhỏ nhắn.


 


Chu Thừa Quyết lấy cho cô một bộ đồ ngủ của mình. Anh vốn đã cao lớn nên đồ ngủ lại càng rộng rãi. Mặc lên người Sầm Tây, nhìn đúng là… hơi buồn cười.


 


Vạt áo gần như chạm tới đầu gối, mặc y như váy.


 



 


Chu Thừa Quyết nhìn lướt qua, không nhịn được bật cười khẽ.


 


“Lại đây.” Cười xong, anh ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô.


 


Sầm Tây ngoan ngoãn đi về phía anh.


 


“Uống cái này đi. Còn nóng đấy.” Chu Thừa Quyết đưa cho cô một bát nước gừng đường đỏ trên bàn trà, còn mình thì cầm bát kia uống ừng ực mấy ngụm, sau đó hỏi tiếp: “Điều hoà có lạnh quá không?”


 


Bát sứ trắng to bằng cả gương mặt của Sầm Tây. Cô cầm lên nhấp từng ngụm, đôi mắt tròn xoe như hạt mơ chỉ lộ ra một chút phía trên miệng bát. Cô lí nhí trả lời: “Cũng… tạm ổn.”


 


Tạm ổn — nghĩa là hơi lạnh thật, nhưng không dám nói ra.


 


Chu Thừa Quyết hiểu ý, lôi điện thoại ra tăng nhiệt độ lên hai độ, đồng thời giảm sức gió xuống mức thấp nhất.


 


Sầm Tây cũng không phải kiểu người chậm chạp lề mề. Cô nhanh chóng uống hết bát nước gừng đường đỏ.


 


Uống xong, cô vươn tay cầm lấy cái bát không của Chu Thừa Quyết, chồng lên cái của mình, định đi vào bếp rửa theo thói quen.


 


“Cậu làm gì thế?” Chu Thừa Quyết ngơ ngác hỏi.


 


“Đi rửa bát chứ làm gì?” Sầm Tây nói như lẽ đương nhiên.


 


“Để đó, đâu ai bảo cậu rửa.”


 


Chu Thừa Quyết là kiểu người bình thường đều rất tôn trọng người khác, biết hỏi ý kiến, đưa ra lựa chọn, nhưng cũng có những lúc, anh lại hơi cố chấp.


 


Ví dụ như hôm học quân sự kia, khi Sầm Tây nói để cô ngồi nghỉ một chút, bảo anh cứ đi ăn trước đi, anh không chịu. Lại như khi nãy cô bảo có thể tự đi dưới mưa không cần che ô, anh cũng không đồng ý. Giờ cô nói muốn rửa bát, vậy thì lại càng không có cửa.


 


Sầm Tây đành phải đặt lại bát lên bàn trà, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy… để tôi đi giặt đồ. Đồ cậu thay ra để ở đâu? Tôi giặt chung luôn.”


 


Nói xong cô định quay người đi, nhưng Chu Thừa Quyết lại đưa tay kéo cổ áo phía sau cô lại, nhẹ nhàng lôi người về lại ghế sofa: “Cậu ngoan ngoãn một chút không được hả?”


 


Sầm Tây: “?”



Cô đã làm gì mà không ngoan ngoãn chứ…


 


Chu Thừa Quyết cúi người mở túi đồ ăn vặt, đổ hết lên bàn trà.


 


Sau đó, anh mở từng hộp đồ ăn mang về ra, lấy đôi đũa đưa cho cô: “Đống quần áo đó cứ để tôi lo.”


 


Sợ cô từ chối, anh tiện tay lôi luôn cặp sách từ dưới thảm lên, móc ra một xấp đề ngữ văn, nhét vào lòng cô: “Đây, giúp tôi xem xem còn sai chỗ nào không.”



 


Có việc nghiêm túc cần làm, Sầm Tây cũng không nói gì thêm, ánh mắt lập tức dừng lại trên đống đề, nhìn qua vài tờ liền rơi vào trầm mặc.


 


Chu Thừa Quyết thấy biểu cảm kia là hiểu ngay: “Lại có lời gì khó nghe không biết có nên nói hay không hả?”


 


Đúng là như vậy, hơn nữa còn khó nghe thật.


 


“Nói đi.” Anh thản nhiên ngồi lại bên cạnh cô, tựa lưng lên ghế sofa, ra vẻ sẵn sàng nghe giảng.


 


“Nhìn một cái là thấy, chỗ nào cũng bất ổn.” Sầm Tây thuận miệng ví von, “Nếu đề văn này là một đại dương, thì lỗi sai của cậu giống như biển cả mênh mông. Tôi soi kính hiển vi cũng không thấy nổi một hòn đảo.”


 


Chu Thừa Quyết bị cô chọc cho phì cười.


 


Thực ra từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng nghe ai nói mình như vậy. Đếm ra cũng chỉ có vài lần, và đều là từ miệng của Sầm Tây. Nhưng lạ ở chỗ, anh chẳng thể tức giận nổi. Cô càng mắng, anh lại càng thấy thú vị.


 


Sầm Tây lục trong cặp của anh ra một cây bút đỏ, nghiêm túc rà lại bài, rồi nói một cách trịnh trọng: “Cơ bản vẫn có thể sửa được, tôi sẽ ghi ra vài đoạn cần học thuộc trước.”


 


“OK.” Chu Thừa Quyết lười biếng gật đầu, dáng vẻ như thể “tùy cậu sắp xếp”. Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm, gom đồ của hai người bỏ vào máy giặt, rồi lại quay lại phòng khách.


 


Lúc Sầm Tây đang ghi các đoạn cần học, Chu Thừa Quyết lại tiếp tục làm nốt đề Vật Lý còn đang dang dở.


 


Khi anh làm được một nửa, Sầm Tây cũng viết xong: “Ba đoạn này, học ngay bây giờ. Lát nữa tôi kiểm tra.”


 


“Nghiêm khắc vậy sao?” Chu Thừa Quyết nhận lấy quyển vở, liếc qua rồi nhìn đồng hồ, “Chắc phải học tới nửa đêm mới xong.”


 


“Ừ, vậy học đi.”


 


Chu Thừa Quyết cong môi cười khẽ, ho nhẹ một tiếng: “Vậy học xong cậu còn kiểm tra tôi không?”


 


“Nếu tôi không kiểm tra thì chắc cậu học cả tuần cũng chưa xong.”


 


“Vậy tối nay cậu khỏi về luôn rồi.” Chu Thừa Quyết nhướng mày.


 


Lúc này Sầm Tây mới ý thức được — Đúng thật, nếu học đến nửa đêm… thì…


 


Chu Thừa Quyết giơ điện thoại ra trước mặt cô, thời gian trên màn hình chỉ còn hơn ba mươi phút nữa là đến mười hai giờ.


 


“Hơn nửa tiếng chắc chắn không học xong.” Anh vỗ nhẹ lên ghế sofa, “Hay là cậu ngủ trước đi, tôi học xong sẽ gọi cậu dậy. Chẳng phải cậu luôn phải ngủ đúng mười hai giờ sao?”


 


Sầm Tây chớp chớp mắt: “Sao cậu biết?”


 


Chu Thừa Quyết hơi ngượng ngùng, gãi cổ: “Lý Giai Thư nói cho tôi biết.”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 29
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...