Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 12
Hôm xuất phát đi học quân sự, nhà trường yêu cầu học sinh tập hợp trước cổng trường lúc 9 giờ.
Sầm Tây vẫn dậy sớm như thường lệ theo đồng hồ sinh học quen thuộc. Sau khi rửa mặt xong, cô xuống tầng dưới, bận rộn giúp dì chuẩn bị bữa sáng trong quán.
Tầm hơn tám giờ, Sầm Tây đang đứng trước quầy gói bánh canh, bất chợt ngẩng đầu lên, vô tình thấy một bóng người rất giống Chu Thừa Quyết đi lướt qua.
Trong tiệm đang bận túi bụi, cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Chừng hơn nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông xe đạp leng keng. Nghe có vẻ như đang gọi ai đó. Sầm Tây ngẩng đầu nhìn lên theo phản xạ.
Là Nghiêm Tự đang bấm chuông, bên cạnh còn có cả Chu Thừa Quyết.
Dáng vẻ anh lúc này, trên tay cầm thêm hai hộp bánh ngọt trông y hệt bóng dáng lướt qua mà cô vừa thấy ban nãy.
Nghiêm Tự ngồi vắt vẻo trên yên xe đạp, một chân chống đất, hất cằm hỏi:"Không đi à? 9 giờ tập hợp rồi."
Sầm Tây vừa thả vắt mì vào nồi vừa lắc đầu cười đáp:"Vẫn kịp mà, để tôi làm nốt cái này đã."
Xem chừng là định căn giờ sát nút rồi.
Nghiêm Tự thuận miệng nhắc:"Đi muộn thì không còn ghế ngồi hàng đầu nữa đâu. Ngồi phía sau dễ say xe lắm."
Sầm Tây chỉ cười:"Không sao đâu."
Nghiêm Tự liếc sang thiếu niên bên cạnh, hạ giọng hỏi: "Đi luôn không?"
Đi hay không thì cũng phải cho một câu trả lời rõ ràng chứ. Im lặng mãi, cứ phải đoán mò thế này, cậu ấy có phải thái giám đâu.
Chu Thừa Quyết thu ánh mắt lại, thản nhiên đáp:"Đi."
Khi hai người đến trường THPT Nam Gia thì xe khách đi doanh trại đã đậu sẵn ở cổng trường.
Mấy bạn xui xẻo quên chỉnh đồng hồ báo thức đã tới sớm từ lâu, nhưng đa số thì vẫn chưa đến. Hàng ghế đầu còn khá nhiều chỗ trống.
Nghiêm Tự leo lên xe trước, ngồi ở hàng thứ ba, ngẩng đầu nói với Chu Thừa Quyết:
"Đừng ngồi cạnh tôi. Lý Giai Thư còn đang ở nhà bôi kem chống nắng, bảo tôi giữ chỗ hộ. Cậu ấy ngồi cuối xe sẽ say."
Chu Thừa Quyết hờ hững gật đầu, trực tiếp ngồi xuống hàng ghế ngay sau cậu ấy.
Thời gian dần trôi về 9 giờ, trong xe khách bắt đầu nhộn nhịp hơn.
Giang Kiều khoác tay Lý Giai Thư bước lên xe. Cô ấy đảo mắt nhìn quanh khoang xe một vòng, rồi không giấu nổi phấn khích, kéo tay Lý Giai Thư, lấy tay che miệng, ríu rít nói:"Á á á, Chu Thừa Quyết không ngồi cùng Nghiêm Tự! Bên cạnh cậu ấy còn trống! Tớ không ngồi với cậu nữa, tớ muốn ngồi với cậu ấy!"
Lý Giai Thư gật gù:"Vậy thì càng tốt. Tớ đã nhờ Nghiêm Tự giữ chỗ hộ rồi."
"Tiến lên đi, chị em tốt!"
Lý Giai Thư vỗ vai Giang Kiều cổ vũ, rồi ngáp một cái, thong thả ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tự.
Tim Giang Kiều đập thình thịch, cô ấy bước tới hàng thứ tư.
Nhưng vừa tới gần đã thấy người ban nãy còn cầm bánh, nghịch điện thoại không biết từ lúc nào đã đặt bánh lên ghế bên cạnh, cả người dựa vào ghế lười nhác, hai tay khoanh trước ngực, mũ lưỡi trai đen kéo sụp xuống che nửa mặt, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ ngủ ngon lành.
Chân dài duỗi thẳng tùy tiện, vừa hay chắn luôn lối nhỏ bên cạnh.
Giang Kiều đứng lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn không dám đánh thức anh, chu miệng lặng lẽ đi xuống hàng ghế sau.
Vừa ngồi xuống, điện thoại đã rung lên hai cái.
Cô ấy mở ra xem, là tin nhắn WeChat của Lý Giai Thư.
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: [Cậu đâu rồi, chị em tốt?]
Tiểu Kiều nhất định phải mạnh mẽ: "[Tớ ở đằng sau, cậu ấy ngủ mất tiêu rồi. Tớ không chen vào nổi, cũng không dám gọi.]"
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: "[Quá nhát cáy!]"
Tiểu Kiều nhất định phải mạnh mẽ: […… Chủ yếu là tớ sợ lỡ mà gọi cậu ấy dậy, cậu ấy nổi cáu rồi ném tớ ra ngoài cửa sổ xe thì phải làm sao? Tính khí lúc mới ngủ dậy của cậu ấy kinh khủng lắm…]"
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: [Cũng đúng, nhưng tớ thấy dạo này tên nhóc đó hình như đỡ cáu hơn trước rồi mà…]
Ấn tượng của cô ấy về việc Sầm Tây chạm mặt Chu Thừa Quyết lúc anh vừa tỉnh ngủ mấy lần mà có làm sao đâu.
Cả hai nhanh chóng chuyển chủ đề.
Chẳng mấy chốc Lý Giai Thư đã bị ánh nắng chói chang chiếu từ cửa sổ bên cạnh thu hút sự chú ý, đặt điện thoại xuống, bắt đầu cãi nhau với Nghiêm Tự:"Đổi chỗ với tôi đi. Tôi không muốn ngồi cạnh cửa sổ!" Lý Giai Thư dương dương tự đắc: "Xe khách này không có rèm, ngồi sát cửa sổ nắng chiếu gắt lắm!"
"Không đổi." Nghiêm Tự vừa vào trận game, mắt cũng chẳng thèm ngước: " Tôi cũng là người mà, tôi cũng sợ nắng. Với cả cậu bôi kem chống nắng cả tiếng đồng hồ rồi còn gì? Phải tin vào khoa học chứ."
"Cậu có đổi không? Không đổi thì tôi giết cậu!"
"Đến đây, giết đi!"
……..
Khi Sầm Tây vừa vặn tới nơi, phần lớn bạn học trong lớp đã ổn định chỗ ngồi.
Lý Giai Thư vẫn còn đang đơn phương "hành hạ" Nghiêm Tự. Bầu không khí trong khoang xe khác hẳn so với thường ngày ở trên lớp, ồn ào náo nhiệt vô cùng. Ai nấy đều phấn khích vì lần được đi xa cùng nhau này.
Sầm Tây đi thẳng về hàng ghế cuối theo thói quen, nhưng đi một lượt rồi mà vẫn không tìm thấy chỗ trống nào.
Mao Lâm Hạo vẫy tay với cô:"Phía sau hết chỗ rồi, cậu lên phía trước xem thử đi."
Lúc này cô chủ nhiệm Diệp Na Na cũng vừa lên xe, đứng ở đầu xe, quét mắt một vòng đã nhanh chóng phát hiện chỗ ngồi còn trống, chỉ tay về phía hàng ghế thứ tư, cầm micro hướng dẫn viên nói với Sầm Tây: "Qua đây, bên này còn một ghế."
Không ít nữ sinh tò mò thò đầu ra từ lối đi, thì thầm bàn tán:
"Là chỗ bên cạnh Chu Thừa Quyết à?"
"Hình như là vậy đó. Lúc nãy tớ cũng định ngồi vào mà không dám..."
"Hu hu, sớm biết chỗ vừa đủ người thế này, tớ cũng đã cố ý đến muộn rồi!"
Sầm Tây đi về phía Chu Thừa Quyết, anh vẫn đang gục đầu ngủ, bất động như cũ.
Cô hơi do dự, không biết có nên trực tiếp bước vào ngồi không thì thấy thiếu niên kia mặt không cảm xúc tháo mũ xuống, vò vò mái tóc rối, rồi lại đội mũ lên, dáng vẻ rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
Ngay sau đó, anh lười biếng đứng dậy, tiện tay nhấc hai hộp bánh đặt ở chỗ gần cửa sổ lên, lững thững dịch vào trong ngồi xuống.
Thân hình cao lớn của anh chắn bớt ánh nắng chói chang ngoài cửa kính.
Ghế anh để lại vừa khéo trống ra, Sầm Tây ôm ba lô ngồi xuống.
Phía trước, Lý Giai Thư đang mắng Nghiêm Tự, liếc mắt ra sau: "Cậu nhìn người ta đi, còn ra thể thống gì nữa!"
"..."
Kết quả là chỗ ngồi vẫn bị Lý Giai Thư đổi cho bằng được.
Nếu không đổi, Nghiêm Tự thật sự sợ mình sẽ bị cô ấy đấm cho tàn phế.
Diệp Na Na điểm danh tượng trưng, sau đó dặn dò vài điều cần chú ý trong đợt huấn luyện quân sự, rồi để cả lớp tự do hoạt động.
Sau khi đổi chỗ, tâm trạng Lý Giai Thư rất tốt, lôi một đống đồ ăn vặt từ vali ra phân phát cho mọi người.
Cô nàng lật người hỏi Chu Thừa Quyết trước:"Có ăn không?"
Anh chẳng buồn để tâm, lạnh nhạt phun ra hai chữ:"Không ăn."
Cô ấy lại quay sang Sầm Tây, không cho cô cơ hội từ chối, nhét luôn một đống vào lòng cô, rồi ôm đồ ăn đi phân phát cho đám bạn phía sau.
Sầm Tây cúi đầu nhìn, vừa khéo nhận ra trong đó có gói kẹo soda vị cam mà hôm trước cô đã muốn mua trong siêu thị nhưng đành tiếc nuối bỏ lại vì không đủ tiền.
Bạn bè lần lượt tới chia đồ ăn. Chu Thừa Quyết hầu như chẳng lấy cái nào, có vài món không tiện từ chối thì đành nhận lấy rồi tiện tay... quẳng hết vào lòng Sầm Tây.
Lúc Giang Kiều ôm một đống đồ ăn tới chia, Chu Thừa Quyết đang nghe điện thoại.
Cô ấy đứng bên cạnh, càng nghe càng thấy bức bối.
Giọng điệu thiếu niên vẫn lười biếng như thường, nhưng nghe ra mối quan hệ với người ở đầu dây bên kia... hình như khá thân thiết:"Ừ, mua rồi."Anh vừa nói vừa rũ mắt nhìn qua: “Đã kiểm tra rồi, cherry, dâu tây, blueberry, cái gì cũng có cả.”
"Dậy từ sáng sớm đặt, còn tươi nguyên."
"Không phải chứ, ăn không được thì còn có thể thế nào? Khóc à?"
"Khóc thật luôn? Công chúa nhỏ hả?"
"May mà Nam Gia còn có chi nhánh, không thì ông đây còn phải bay tận ra Bắc Lâm để mua cho cậu à?"
Giang Kiều bặm môi, nhỏ giọng hỏi Sầm Tây:" Cậu ấy đang nói chuyện điện thoại với ai thế?"
Sầm Tây làm bộ vô tình liếc nhìn, rồi lắc đầu.
Trong lòng Giang Kiều hơi khó chịu, cố tình chen lời, giơ đồ ăn vặt ra trước mặt Chu Thừa Quyết:"Ăn không?"
Anh nghiêng đầu quay mặt về phía cửa sổ, từ chối không lời.
Sầm Tây cúi đầu nhìn đống đồ ăn chồng chất trong lòng, có chút ngượng ngùng.
Cô không có tiền mua đồ ăn vặt, đương nhiên cũng không thể chia lại cho người khác.
Trong balo chỉ có ba quả trứng trà chuẩn bị lúc sáng.
Cô nghĩ nghĩ, có chút ngại ngùng lấy ra, hỏi Giang Kiều:"Cậu có ăn trứng trà không?"
Giang Kiều mỉm cười lắc đầu:"Tớ không ăn trứng gà."
Nói xong, cô ấy liền đi chỗ khác.
Sầm Tây mím môi, lén lút liếc nhìn Chu Thừa Quyết, lại không dám chủ động bắt chuyện.
Cô bèn đứng dậy, cúi người đưa trứng trà cho Nghiêm Tự:"Lát nữa Giai Thư về, nhờ cậu đưa cho cậu ấy giúp tôi nhé?"
Nghiêm Tự vừa nhìn thấy liền vội vàng từ chối thay Lý Giai Thư:"Không được đâu, cậu ấy ăn trên xe thể nào cũng nôn ra đầy người tôi cho mà xem!"
Cậu ấy đang định nói "Hay là để tôi ăn hộ cho", nhưng còn chưa kịp nói thì Chu Thừa Quyết vừa nghe điện thoại, vừa tiện tay lấy luôn túi trứng trà:"Tôi ăn."
Nghiêm Tự nhướng mày:"Không phải cậu mới vừa bảo không muốn ăn gì à?"
Chu Thừa Quyết nhàn nhạt đáp:"Bạn cùng bàn cho mà. Ba quả vừa đẹp, thiếu một quả cũng không đủ."
Nghiêm Tự cạn lời:"Tổ 2.5 thì tính gì mà cùng bàn?"
Chu Thừa Quyết nhếch môi cười khẩy:"Có bản lĩnh thì cậu cũng xin đồ của bạn cùng bàn đi."
Nghiêm Tự càng hết chỗ nói:"Bạn cùng bàn của tôi... chính là cậu đó!!!"
Chu Thừa Quyết dập máy, cười đến vô lại:"Vậy thì ngại quá, bạn cùng bàn của cậu chẳng có gì để cho đâu."
Chiếc xe khách lắc lư chạy trên cao tốc, hướng thẳng về đảo Kim Đường.
Quãng đường này nói dài không dài, nhưng cũng phải mất vài tiếng.
Cả lớp ăn uống, chơi game xong thì mệt rã rời, mọi người đều dần dần thiếp đi.
Nửa chặng đường sau, khoang xe yên ắng hẳn.
Có lẽ vì hai ngày cuối tuần bận rộn cộng thêm sáng nay phải dậy sớm, Sầm Tây ngủ rất sâu.
Ban đầu còn vì ngủ gật mà giật mình tỉnh giấc một lần, sau đó tìm được tư thế thoải mái, ngủ thẳng một mạch tới khi xe gần đến nơi.
Khi tỉnh dậy, cô rõ ràng cảm thấy có ai đó nhéo nhẹ hai cái lên má mình. Đến lúc mở mắt ra, mọi người đã lục tục xuống xe hết.
Sầm Tây ôm balo và đống đồ ăn vặt xuống xe, bắt gặp mấy cô bạn tụm lại thì thầm với nhau.
Cô vô thức nhìn theo hướng ánh mắt của bọn họ — Thấy Chu Thừa Quyết ở phía xa, tiện tay đưa hộp bánh cho một thiếu niên cao gần bằng mình.
Người kia có vẻ ngoài hơi nghịch ngợm, dáng vẻ lười biếng của cậu ta trông giống hệt Chu Thừa Quyết.
Một cô gái lấy điện thoại ra so sánh một chút rồi nói: "Có vẻ là anh chàng ‘nam thần’ mà trước đây bọn mình thấy trên diễn đàn của trường Kim Đường."
"Chắc không phải là ảnh chỉnh sửa đâu nhỉ? Ngoài đời trông cậu ấy còn đẹp trai hơn mà."
"Nghe nói nửa cái đảo này đều là của nhà cậu ấy."
"Chủ đảo à?"
"Vậy nên mới nói người vừa đẹp trai lại vừa có tiền thường chơi với nhau."
Bên kia, sau khi Chu Thừa Quyết đưa chiếc bánh mà anh đã mang suốt dọc đường cho người đối diện, liền buông một câu bông đùa: "Chưa có bạn gái mà đã phải chiều chuộng thế này. Đúng là mất công quá, còn hơn làm ba người ta."
Người đối diện cũng không phải dạng vừa, liếc nhìn chiếc bánh còn lại trong tay anh:"Mua thêm một hộp bánh là có ý gì?"
"Ông đây chỉ muốn thử xem, rốt cuộc là món gì mà đáng giá phải mang xa thế này."
"Anh không thích đồ ngọt mà." Chàng trai nhếch mép, "Cũng chẳng khác gì nhau."
"…" Chu Thừa Quyết lườm đối phương, "Cút nhanh đi."
Bên kia, lão Diêu và các giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu điều chỉnh trật tự, yêu cầu mọi người xếp hàng ngay ngắn. Chu Thừa Quyết thảnh thơi đi về phía trước, vừa đi qua bên cạnh Sầm Tây, thì nghe thấy Diệp Na Na gọi anh: "Lớp trưởng, nhanh lên, lại đây giúp phát đồng phục quân sự."
Chu Thừa Quyết lười biếng bước về cuối hàng, lúc đi ngang qua Sầm Tây, lại nghe thấy Diệp Na Na nói: "Trước tiên bỏ đồ trên tay xuống, nhờ bạn cùng bàn giữ hộ. Đi tay không qua bên này."
Anh hiếm khi nghe lời, đưa chiếc bánh cho cô.
Việc phát quân phục diễn ra cũng khá nhanh chóng, nam nữ đứng riêng. Chu Thừa Quyết dùng một tay kéo xe đồ, mỗi bên phát hai bộ, rất nhanh đã đến lượt Sầm Tây.
Chu Thừa Quyết không tỏ vẻ gì, nói: "Lúc đặt hàng, tôi không cẩn thận báo sai số lượng, nên thừa ra một bộ. Cậu cứ giữ lại để thay đi."
Nói xong, anh tiếp tục phát đồ như thể không có chuyện gì.
Sau khi phát hết đồ, lão Diêu lại cầm loa dặn dò một lúc, cuối cùng mới cho mọi người giải tán.
Các bạn học sinh bắt đầu đi về phòng ký túc xá. Sầm Tây quay đầu lại tìm Chu Thừa Quyết đang đi cuối cùng, đưa chiếc bánh trả lại cho anh.
Kết quả, anh thuận tay nhận lấy chiếc ba lô của cô, nhưng không nhận bánh, chỉ nói:"Mang lên ký túc xá chia cho mọi người đi."
Đến ký túc xá, các bạn nữ đã bắt đầu thử đồ quân phục. Bộ đồ này chỉ mặc vài ngày, lại không cho đặt theo kích cỡ riêng, nhiều người mặc vào đều quá rộng.
Sầm Tây bận rộn lấy chỉ và kim, sửa lại cho mọi người.
Giang Kiều ngưỡng mộ nhìn cô: "Cậu giỏi quá, cái gì cũng biết làm. Ngay cả khâu vá cũng khéo nữa. Tớ chẳng biết giặt quần áo, vừa hỏi chị Na Na bảo ở đây không có máy giặt, phải tự giặt."
"Như thế này ai mà chịu nổi???" Lý Giai Thư lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Tự.
Sầm Tây không nghĩ ngợi gì, liền nói:"Không sao đâu, tớ có thể giặt giúp các cậu."
"Vậy không được." Giang Kiều nghĩ một lát rồi nói: "Cậu phải lấy phí, không thể làm không công."
Sầm Tây cũng không ngờ cô chỉ định giúp một tay để trả lại ân tình cho những người đã chia đồ ăn vặt cho mình, nhưng ai ngờ Giang Kiều và Lý Giai Thư lại biến nó thành một công việc lớn như vậy.
Bảy giờ tối, một mình Sầm Tây mang theo hai thùng quân phục đến khu giặt đồ.
Mới giặt được một lát, Chu Thừa Quyết đã cầm hai bộ đồ đi đến trước mặt cô.
Ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang bị anh chắn hết một nửa, Sầm Tây vô thức ngẩng đầu: "Cậu làm gì—"
Cô chưa nói xong, nhìn thấy những bộ đồ trên tay anh, vội vàng nói: "Cần tôi giặt giúp không?"
"Không lấy phí đâu." Cô nói thêm.
"Không cần." Thiếu niên không cảm kích:"Công việc của cậu quá nhiều. Tôi thì khá khó tính, sợ cậu không đáp ứng được yêu cầu của tôi."
"Được rồi." Sầm Tây cúi đầu: "Vậy thì tự cậu làm đi."
"Chưa giặt bao giờ. Giặt thế nào? Cậu dạy tôi đi."
Thế là Chu Thừa Quyết thử từng món một, giặt xong của mình, lại quay sang giặt đồ trong thùng của Sầm Tây.
"Thế này à? Tôi thử giặt hai bộ nữa nhé."
Thời gian trôi qua từng phút một, thấy hai thùng đồ đã giặt xong hơn một nửa, nếu tiếp tục, chắc chắn anh sẽ giặt hết sạch.
Cô đang định khuyên anh đừng làm quá, thì đột nhiên nghe anh hỏi: "Bánh thế nào?"
"Hả?" Câu chuyện chuyển hướng quá nhanh, Sầm Tây chưa kịp phản ứng.
Chu Thừa Quyết nhướng mày: "Cậu không ăn à?"
"Ồ, có ăn. Giai Thư chia cho tôi một miếng." Sầm Tây khen: "Rất ngon, rất ngọt."
"Lý..." Chu Thừa Quyết dừng lại một chút rồi nói: "Tôi có một người bạn ở Kim Đường. Nhà cậu ấy tự dưng có một cô em gái khác cha khác mẹ đến sống chung, chiều chuộng như tổ tông. Cậu ấy nói là bánh này ngon lắm, nhất quyết phải để tôi mang từ Nam Gia về. Tôi tiện thể mua thêm một cái cho cậu… các cậu nếm thử."
"Chính là người chiều nay nói chuyện với tôi." Anh cũng không hiểu sao mình lại phải giải thích với cô những chuyện này.
Sầm Tây "Ừm" một tiếng, tiếp tục giặt đồ, tò mò hỏi: "Em gái khác cha khác mẹ… vậy sao gọi là em gái được?"
Chu Thừa Quyết đang bận giặt đồ, đáp qua loa: "Chỉ là họ hàng bình thường thôi. Ai chẳng khác cha khác mẹ, có cái gì mà không thể gọi là anh em?"
Sầm Tây: "……?"
Cô hỏi cũng đâu phải cái này…
Không khí im lặng một lúc, Sầm Tây bất giác cảm thấy hơi không được tự nhiên, đúng lúc nhìn thấy bộ đồ quân phục trong tay, nhớ lại việc anh cho cô thêm một bộ, liền vội vàng nói: "Vậy sau khi về Nam Gia, tôi sẽ trả tiền bộ quân phục còn lại cho cậu. Giờ tôi không mang theo tiền."
Chu Thừa Quyết dừng một chút, rất nhanh lại trở về với vẻ không nghiêm túc: "Lớp trưởng đặt sai số lượng, sao lại để một đại biểu môn văn như cậu phải trả tiền? Làm sao? Muốn làm lớp trưởng thay tôi à? Tư tưởng giác ngộ này cần phải cải thiện đấy."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh