Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 105

38@-

Ba người cùng nhau đi lên tầng ký túc xá.


Sầm Tây được hiệu trưởng nắm tay đi bên cạnh. Cô nhẹ nhàng kể về những chuyện đã trải qua trong vài tháng vắng mặt.


Hầu hết thời gian là hiệu trưởng hỏi, Sầm Tây trả lời.


Chu Thừa Quyết bận mang hành lý cho Sầm Tây, thong thả đi sau hai người.
Khi lên đến tầng ba, hiệu trưởng dẫn hai người đi dọc theo hành lang, đi đến tận cuối dãy mới dừng lại.

"Chỗ này được không?" Bà ấy nhìn Chu Thừa Quyết, nói thêm một câu, "Đây là phòng cuối cùng, ít người qua lại, khá yên tĩnh, sẽ không bị làm phiền."


Chu Thừa Quyết không quá quan tâm đến điều kiện phòng. Anh chỉ để ý xem phòng đó có gần phòng của Sầm Tây không.


Anh không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười với hiệu trưởng, rồi đưa mắt về phía Sầm Tây, hỏi một cách không mấy để tâm: "Vậy cô ấy ở đâu ạ?"


"À, Tây Tây ở phòng cũ của em ấy,"  Hiệu trưởng không hiểu ý, chỉ tay lên trên lầu, tiếp tục nói, "Phòng vẫn giữ nguyên, cô không để ai động vào. Tuần trước em ấy nói sẽ về một chuyến, nên cô đã cho thay chăn màn rồi, có thể vào ở ngay."


"Trên lầu à..." Chu Thừa Quyết liếc mắt nhìn Sầm Tây đang cười trộm sau lưng hiệu trưởng, rồi thu lại ánh mắt, cố gắng thương lượng với hiệu trưởng, " Cô ơi, còn phòng nào khác không ạ?"



Không phải nói là còn nhiều phòng trống sao? Không cần cùng phòng, nhưng ít nhất cũng phải ở gần, không thể cùng tầng được sao?


"Ừ, có." Hiệu trưởng gật đầu, không nhận ra ý định của Chu Thừa Quyết, "Tầng sáu, tầng bảy đều có phòng trống, nếu muốn ở trên cao cũng được."


Chu Thừa Quyết nhìn Sầm Tây, trực tiếp hỏi: "Cô ấy ở tầng mấy?"


Sầm Tây giơ bốn ngón tay ra, còn nghịch ngợm uốn cong một ngón: "Tầng bốn."


"..." Vậy mà lại ở tầng bốn, không bằng ở tầng ba gần hơn. Chu Thừa Quyết không bỏ cuộc, lại hỏi hiệu trưởng: "Vậy... tầng bốn còn phòng không? Cạnh phòng cô ấy có phòng trống không? Em tiện đường mang hành lý của cô ấy lên..."


Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, rồi xin lỗi lắc đầu: "Tầng bốn thật sự không còn, đã đầy hết rồi."


"..." Chu Thừa Quyết không kiên trì nữa, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy không sao, em ở đây cũng được, phiền cô rồi."


"Không phiền, chúng ta phải cảm ơn em đã đưa Tây Tây về. Hôm nay thời tiết cũng không đẹp."


Sầm Tây vẫn đang cười trộm. Chu Thừa Quyết thì không muốn làm quá trước mặt người lớn, bèn lấy điện thoại ra, gửi cho cô một tin nhắn: Cười cái gì? Em cứ ỷ vào việc có người ngoài ở đây mà mạnh miệng đi. Chờ đấy!



Hiệu trưởng lấy chìa khóa từ túi xách, mở cửa phòng cho Chu Thừa Quyết, bật đèn trong phòng lên rồi đưa chìa khóa cho anh.
Chu Thừa Quyết không quan tâm đến nơi mình sẽ ở tối nay, anh chỉ lướt mắt nhìn qua rồi gật đầu, ra hiệu lên lầu: "Đi thôi, đưa em lên phòng."


Nói xong, anh lại quay sang cảm ơn hiệu trưởng: "Vậy em đưa cô ấy lên trước. Cô cứ nghỉ ngơi đi. Giờ cũng không còn sớm nữa."


Sầm Tây nghe vậy, cũng phụ họa: "Đúng rồi, không phải mai cô còn phải dậy sớm sao? Cô cứ đi nghỉ đi, em quen đường rồi."


"Chỉ là cô muốn nhìn em thêm chút nữa thôi mà. Mấy tháng không gặp rồi, giờ thấy em khỏe mạnh, cô cũng yên tâm." Hiệu trưởng gật đầu, chào hai người, "Vậy cô đi đây, hai đứa cũng nghỉ sớm nhé."


Chu Thừa Quyết vừa tiễn hiệu trưởng đi xong, ánh mắt đã lập tức thay đổi.


Trong bóng đêm, ánh mắt anh mang theo vẻ xâm lược và chiếm hữu khiến tim Sầm Tây không kìm được loạn nhịp.


Cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cảm thấy hơi ngại, quay đầu chuẩn bị lên lầu.


Nhưng Chu Thừa Quyết không cho cô cơ hội đó, nhanh chóng giữ tay cô lại: "Định chạy đi đâu?"



Sầm Tây: "..."


Chu Thừa Quyết cười khẽ, giọng anh trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh mịch như muốn xoa dịu tinh thần: " Không phải em đã xem tin nhắn anh gửi lúc nãy rồi sao? Chẳng phải bảo em, đợi, anh à?"


"..."


Anh nhấn mạnh hai chữ cuối, kéo dài một chút âm đuôi, khiến Sầm Tây càng thêm căng thẳng.


Cô gái không thể giữ vững, quay lại bên anh. Lúc này cô lại cười ngọt ngào với anh, rồi đưa tay ra nhận lấy hành lý trong tay anh: "Em tự mang được."


"Không cần." Chu Thừa Quyết chỉ về phía cầu thang, bảo cô dẫn đường.


"Không thể để anh mang toàn bộ được." Sầm Tây đi theo anh.


"Không có gì không được." Chu Thừa Quyết cười bất đắc dĩ, dạy cô, "Bạn trai là để sai sử mà. Có chuyện gì thì cứ nói. Không làm được mấy việc này thì làm sao xứng đáng hẹn hò với em?"


"Ồ."

 

Tầng bốn không quá xa, chỉ cần đi qua hành lang và lên vài bậc cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện vài câu là cả hai đã đến cửa phòng của Sầm Tây.

 

Cô gái thành thạo lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, định bật đèn lên thì bỗng thấy người đàn ông bên cạnh nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống đất. Ngay sau đó, cả người cô bị anh đẩy sát vào tường.

 

Chu Thừa Quyết dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, tay kia vòng ra sau lưng, nâng nhẹ gáy cô, không để cô trực tiếp chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau, rồi ngay lập tức, những nụ hôn dịu dàng, nồng nàn liên tiếp rơi xuống.

 

Lần thứ hai môi lưỡi chạm nhau cũng mãnh liệt và cuồng nhiệt, nhưng so với lần bất ngờ trước ở bệnh viện, thì lần này, động tác của Chu Thừa Quyết rõ ràng không còn ngại ngùng, có phần tự tin hơn, thậm chí có chút thành thạo.

 

Sầm Tây chưa thể nhanh nhạy trong chuyện này như anh, chẳng mấy chốc đã cảm thấy không chịu nổi, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy tê dại, nhịp thở rối loạn, thậm chí chân cũng bắt đầu mềm nhũn.

 

"Em không thở nổi nữa rồi, Chu Thừa Quyết..." Một lúc lâu sau, Sầm Tây khẽ thở gấp, phát ra một tiếng van xin.

 

Anh mới buông cô ra, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, rồi hơi lùi lại: "Không có tiền đồ gì cả."

 

Sầm Tây: "…"

 

"Đứng vững không?" Khi nãy anh cảm thấy cô cứ dần trượt xuống, đến mức anh còn phải buông tay khỏi cổ tay cô, vòng tay ôm lấy eo cô, giúp cô đứng vững.

 

Sầm Tây không lên tiếng, có lẽ thật sự không đứng vững được.

 

Chu Thừa Quyết cười khẽ, dùng một tay bế cô lên, anh bước tới bên giường nương theo ánh sáng mờ ảo chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đặt cô xuống.

 

Đã hôn rồi, nhưng Chu Thừa Quyết không định làm ra hành động gì vượt mức nữa.

 

Dù sao anh cũng nhớ rõ nơi này là ký túc xá trường học, biết rõ phải làm gì trong hoàn cảnh nào. Điều kiện không cho phép thì chẳng cần ép buộc, không thể vì bản thân mà mang lại ảnh hưởng xấu cho Sầm Tây.

 

Sầm Tây buông tay khỏi cánh tay anh, lúc này mới nhận ra ống tay áo của anh đã ướt sũng nước mưa, cô định bật đèn lên xem thế nào, nhưng ngay lúc này, Chu Thừa Quyết lên tiếng ngăn cô lại.

 

"Em thật sự muốn bật đèn à?" Anh hỏi.

 

"Hả?" Sầm Tây không hiểu.

 

"Em bây giờ như thế này..." Chu Thừa Quyết muốn nói lại thôi, nửa cười nửa không, "Sợ là em nhìn thấy bản thân như vậy sẽ cảm thấy ngại."

 

"…!"

 

Sầm Tây nhanh chóng hiểu ra ý của anh, mặt đỏ bừng, vội vàng sửa lại hai cái cúc áo bị anh vô tình kéo ra trong lúc hôn, chỉnh lại vạt áo, rồi xoa nhẹ mái tóc mềm của anh.

 

Xong xuôi, cô không vội mở đèn nữa, chỉ hơi ngại ngùng nói với anh: "Anh xuống đi. Quần áo đều ướt hết rồi. Anh đi tắm rửa thay đồ đi... À đúng rồi, anh có đồ để thay không?"

 

Anh vốn không định ở lại qua đêm, đương nhiên chẳng mang theo hành lý. Trước đây khi cô ở lại nhà anh cũng hay vì không mang đồ mà phải mượn của anh, nhưng giờ thì ngược lại, với thân hình của anh, chắc chắn không thể mặc vừa đồ của cô. Sầm Tây đang nghĩ có nên mượn đồ của ai đó cho anh, thì nghe anh nói: "Có, trong xe có hành lý chuẩn bị trước, lát nữa anh đi lấy."

 

Chu Thừa Quyết nói rất tự nhiên, nói xong còn vuốt nhẹ đỉnh đầu cô, giọng điệu đầy âu yếm: "Đi đây."

 

"Ừ..." Sầm Tây đáp lại, nhìn theo anh ra ngoài rồi mới vô thức ôm lấy chân, cằm đặt trên đầu gối, chìm vào suy nghĩ.

 

Cô đột nhiên nhớ lại, sau khi uống say với Giang Kiều và Lý Giai Thư, Nghiêm Tự từng vô tình nói đùa rằng, sau khi cô rời đi, cuộc sống của Chu Thừa Quyết chỉ có việc học và khởi nghiệp. Thời gian còn lại, anh đều dùng để đi khắp nơi tìm cô.

 

Dần dần, trong mỗi chiếc xe của anh đều chuẩn bị sẵn hành lý, để bất cứ lúc nào cũng có thể lái xe đi đến nơi tiếp theo tìm cô.

 

Mấy năm nay, Chu Thừa Quyết luôn lo lắng cô sẽ không có nơi ở cố định.

 

Nhưng thật ra, chính anh cũng vậy.

 

Đang mải nghĩ, điện thoại trên giường rung lên.

 

Sầm Tây lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn từ Giang Cách.

 

Cô suýt nữa thì quên mất, vài ngày nữa Giang Cách cũng sẽ tham gia hoạt động từ thiện tại trường Tiểu học Hy Vọng.

 

Cô định hỏi anh ấy đã đến Trường An chưa, nhưng lại thấy anh ấy gửi tin nhắn xin phép nghỉ.

 

Nấc: [Xin lỗi chị Tây, lần này em không thể về được, không dành ra được thời gian.]

 

Cam C: [Sao vậy?]

 

Giang Cách biết rõ quan hệ giữa cô và Chu Thừa Quyết, nên không hề lo lắng mà kể sơ qua về tiến độ dự án.

 

Nấc: [Gần đây bác sĩ Trình có một đột phá mới trong công nghệ nhận diện võng mạc. Đội ngũ lập trình ứng dụng của chúng em đang chuẩn bị tích hợp công nghệ mới vào chương trình. Mấy ngày nay bận rộn suốt.]

 

Cam C: [Vậy cậu đừng đến nữa. Bên chúng tôi cũng đủ người rồi. Đừng gấp, nhớ chú ý nghỉ ngơi.]

 

Nấc: [Cảm ơn chị Tây, ai trong chúng em cũng muốn chương trình được cải tiến nhanh hơn. Cho dù chỉ nhanh hơn một giây thôi cũng sẽ giúp thêm được nhiều gia đình có hy vọng tìm được người thân. Hơn nữa em thực sự cũng không sao. Người bận nhất là vị kia của nhà chị đó.]

 

Giang Cách tiếp tục nói: [Đừng ngại, ha ha, mấy ngày nay anh ấy thật sự bận lắm. Chắc ngày mai anh ấy phải quay lại Nam Gia rồi. Có vài chuyện không làm được nếu anh ấy không ra tay.]

 

Nấc: [ Với lại hình như đối thủ của chúng em đã nghe được tin tức về bên này, nên mấy ngày nay bọn họ cứ lên mạng tung tin đồn nhảm. Nhưng không sao, có kỹ thuật trong tay thì chỉ cần cười nhìn mấy con chó điên thôi.]

 

Giang Cách còn phải tiếp tục làm việc. Sầm Tây chỉ gửi lại một biểu tượng mặt cười khóc rồi không tiếp tục nhắn tin nữa.

 

Lúc này Sầm Tây thật sự không mấy buồn ngủ, nghĩ đến lời nói của Giang Cách trước đó, cô nằm trên giường trằn trọc mãi không thể ngủ được. Cuối cùng, cô đành mở ứng dụng lên xem một chút.

 

Bình luận tiêu cực không xuất hiện nhiều, có lẽ đã bị bộ phận kỹ thuật dọn dẹp sạch sẽ. Những gì còn lại chủ yếu là những lời mỉa mai không quá nghiêm trọng.

 

Mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng dù sao đó cũng là những lời mắng chửi nhắm vào tâm huyết của Chu Thừa Quyết. Thứ này chắc hẳn đã được các thành viên trong nhóm phát triển nhìn thấy không ít lần, nhưng Sầm Tây vẫn không thể không cảm thấy khó chịu thay bọn họ.

 

Có những tài khoản ẩn danh chỉ trích giao diện ứng dụng, từ cảm giác sử dụng cho đến thẩm mỹ phối màu, thậm chí có người còn đưa ra ý kiến rằng khung tìm người thân đi kèm dưới mỗi bài đăng thực sự làm mất đi vẻ đẹp thẩm mỹ.

 

Bọn họ cho rằng mục đích ban đầu của mọi người là chia sẻ những bức ảnh đẹp trong cuộc sống hằng ngày, nhưng lại bị quảng cáo tìm người chen ngang ngay sau đó, làm giảm đi tính thẩm mỹ, thậm chí còn coi đó là sự ràng buộc đạo đức.

 

Một số người còn nghĩ rằng người dùng ứng dụng không có nghĩa vụ phải sử dụng những nội dung của mình để hỗ trợ quảng cáo tìm người. Nhiều người nhân cơ hội này nói, không trả tiền quảng cáo thì đừng mong người khác giúp tìm người, hoặc là trả tiền hoặc là ẩn đi thông báo tìm người.

 

Những lời chỉ trích lạnh lùng này khiến Sầm Tây trằn trọc mãi không yên. Cô đành ngồi dậy, ôm lấy điện thoại mở ứng dụng ghi chú và bắt đầu viết một bài.

 

Cô làm công việc liên quan đến viết bài lâu năm, nên tốc độ viết của cô khá nhanh. Không lâu sau Sầm Tây đã hoàn thành một bài viết tự truyền thông. Đang chuẩn bị đăng tải, cô chợt nhớ ra mình đang dùng tài khoản của tác giả cuốn tiểu thuyết mà cô đã đăng trước đó.

 

Sầm Tây do dự một chút, rồi đột nhiên nhớ ra cô có một tài khoản khác trong "Một Vòng Tròn".

 

Tài khoản đó là tài khoản trò chơi nhỏ mà Chu Thừa Quyết đã viết cho cô cách đây vài năm, bây giờ cũng đang rất nổi. Tài khoản trò chơi và nền tảng mạng xã hội có thể liên kết trực tiếp với nhau. Tài khoản trò chơi của cô vẫn còn. Cô có thể sử dụng nó trên "Một Vòng Tròn".

 

Sầm Tây không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chuyển đổi tài khoản và đăng bài viết mang tên "Không có thẩm mỹ, nhưng có ấm áp" vào mục đề tài hot.

 

Bài viết ngắn gọn, dễ hiểu, rõ ràng, phù hợp với nhịp điệu đọc nhanh hiện tại. Từng câu từng chữ đều sắc bén và thẳng thắn, phản bác cực kỳ chính xác và mạnh mẽ. Rất nhanh, bài viết đã thu hút được sự chú ý của nhiều cư dân mạng. Bọn họ bắt đầu tự phát thả like, bình luận và chia sẻ.

 

Đúng đúng đúng, có những người đúng là quá tham tiền. Nền tảng này được sử dụng miễn phí, chưa bao giờ thu phí. Những người phát quảng cáo này cũng không bị hạn chế lượng truy cập. Đến cuối cùng đăng một cái thông báo tìm người giúp thôi mà còn mặt dày đi xin tiền? Mấy người nhận tiền quảng cáo của ngôi sao tới mỏi tay nên quên mất bản thân đang ăn cơm từ thiện hả?


Những cái khác chưa nói tới, chỉ bàn tới việc ứng dụng này đã giúp bao nhiêu gia đình tìm được con cái mà không phải mất tiền. Nhóm phát triển không yêu cầu một đồng nào. Các người kiếm được nhiều tiền như vậy mà ngay cả bánh bao dính máu cũng không tha.

 

Sầm Tây không tham gia vào cuộc khẩu chiến sau đó.

 

Sau khi giải tỏa được một chút bức bối, cô mở máy tính, chuẩn bị tiếp tục viết bài thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

 

Cô dừng tay, nhẹ nhàng hỏi: "Ai vậy?"

 

Giọng điệu vô sỉ của Chu Thừa Quyết vọng vào từ bên ngoài: "Bạn trai đang yêu cuồng nhiệt của em đây."

 

"…" Sầm Tây không nhịn được cười, xuống giường, mang dép lê đi mở cửa cho anh.

 

Bên ngoài, Chu Thừa Quyết cầm một chiếc áo khoác mới, nhưng vẫn mặc bộ đồ cũ bị ướt mưa lúc nãy.

 

"Sao vậy?" Sầm Tây hỏi, "Sao anh chưa tắm?"

 

"À, phòng tắm trong phòng anh hỏng rồi." Anh ngẩng đầu nhìn vào trong phòng cô, "Qua đây mượn phòng tắm một chút, không sao chứ?"

 

"…" Sầm Tây nhịn cười, nghiêng người nhường lối cho anh  vào, "Không sao, anh tắm đi."

 

Anh tắm rất nhanh. Chỉ một lúc sau, Chu Thừa Quyết đã thay đồ rồi ra ngoài.

 

Sầm Tây vừa gõ bàn phím vừa liếc nhìn anh: "Tắm xong rồi thì đi ngủ sớm đi."

 

"… Ồ." Chu Thừa Quyết không tình nguyện bước ra khỏi cửa phòng.

 

Chưa đầy hai phút, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

 

Lần này, Sầm Tây không cần hỏi cũng biết là ai, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Ai vậy?"

 

"Bạn trai mà em ngày đêm mong nhớ." Chu Thừa Quyết trả lời, không chút ngượng ngùng.

 

Sầm Tây: "…"

 

Cô lại xuống giường mở cửa cho anh : "Sao vậy?"

 

"Phòng anh… gối hơi… không thoải mái, em còn cái gối nào không? Cho anh mượn một cái."

 

Sầm Tây không hỏi rõ sự thật, mà thật thà đưa cho anh một cái gối.

 

Chu Thừa Quyết nhận lấy gối, mặt mũi lạnh tanh rồi đi ra ngoài.

 

Khoảng ba phút sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

 

Lần này, Sầm Tây không hỏi gì nữa, trực tiếp mở cửa cho anh .

 

" Còn có gì không dùng được nữa à?" Sầm Tây nhịn cười.

 

"Không phải, chỉ là có một vấn đề muốn hỏi luật sư Sầm. Nếu không hỏi được tối nay anh sẽ không ngủ ngon."

 

" Anh nói đi."

 

Chu Thừa Quyết ngượng ngùng vặn vặn cổ, "Anh muốn hỏi, có cô gái nào đó nói là có bạn trai rồi, thế mà vẫn không nhiệt tình, không chủ động, thậm chí xa nhau cũng không thấy chút lưu luyến nào. Kiểu hành vi này có bị coi là phạm tội không? Ít nhất cũng gây tổn thương cho trái tim bạn trai một chút, phải không?"

 

"… Đừng nghĩ nữa, không phải đâu." Sầm Tây không nhịn được cười, "Thật ra anh có thể hỏi bạn trai của cô ấy."

 

"Cái gì?"

 

"Hỏi anh ấy tối nay có muốn ở lại đây ngủ không?"



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 105
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...