Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 1
176@-
Năm ấy gió thổi lay cây, ve kêu hè không dứt, tôi vươn tay chạm vào nắng gắt, ngỡ rằng bản thân đã níu giữ được cả một mùa hạ rực rỡ.
Tình yêu khai hoa chớm nở, chúng tôi không giấu nhau điều gì.
— Trích từ bản thảo của Sầm Tây lớp 10-18 trường THPT Nam Gia.
“Đã hết giờ làm bài. Đề nghị tất cả các thí sinh lập tức đứng dậy, bỏ bút xuống, đặt bài thi, phiếu trả lời, giấy nháp và các vật dụng liên quan khác lên góc phải bàn, mang theo thẻ dự thi, lần lượt rời khỏi phòng.”
Tiếng loa phát thanh đều đều vang lên…một giây, hai giây, ba giây,…sân trường rất nhanh đã trở nên náo nhiệt, ồn ào.
Sầm Tây bước ra khỏi phòng thi với gương mặt vô cảm. Vừa mới kết thúc kỳ thi vào lớp 10 nhưng trên mặt cô không có chút thả lỏng hay vui sướng nào.
Cô vội vã rời khỏi trường học, gấp rút trở về nhà để chuẩn bị gom hết đống sách vở và tài liệu không dùng đến đem đi bán lấy tiền.
Cuối con hẻm cũ nát, cánh cửa gỗ ọp ẹp khẽ hé mở. Sầm Tây lén lút quay về căn nhà kho không có lấy một ô cửa sổ.
Bên trong bừa bộn, rõ ràng là lại vừa bị người cha nát rượu và nghiện cờ bạc của cô lục lọi.
Ngăn kéo nào cũng bị lật tung, mấy chục đồng cô lén dành dụm cũng đã bị vét sạch, chẳng còn một đồng lẻ nào.
May mắn là sách vở vẫn chưa bị động đến.
Sầm Tây nhanh nhẹn gom từng túi lớn túi nhỏ, kéo chúng ra trạm thu mua phế liệu ở đầu thôn.
Trên đường đi, cô lặng lẽ tính toán trong lòng. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ được rời khỏi nơi này, đến thành phố Nam Gia để học cấp ba.
Khi điểm thi vào lớp 10 được công bố, mấy em khóa dưới sẽ tranh nhau ra giá, mua lại những quyển ghi chép mà cô giữ lại.
Lý do rất đơn giản. Nam Gia là trường cấp ba trọng điểm cấp tỉnh, nổi bật trong số những trường trọng điểm khác. Còn Sầm Tây là người duy nhất trong huyện Gia Lâm đỗ vào trường và được tuyển thẳng vào lớp chọn.
Mấy cuốn vở cộng thêm tiền bán phế liệu, tổng cộng hơn 400 tệ.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Sầm Tây đã một mình lặng lẽ đi ra bến xe thị trấn, mua một vé xe buýt đến thành phố Nam Gia.
Xe chạy hơn năm tiếng, khi cô tìm được quán cá nướng của dì út thì trời đã gần trưa.
Ánh nắng gay gắt khiến gương mặt nhỏ bằng bàn tay của thiếu nữ đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt cổ áo. Cô xách theo hành lý đơn giản, bước chậm đến trước cửa quán, nơi người phụ nữ đang dọn dẹp bát đũa.
“Dì út.”
Người phụ nữ vẫn đang lau bàn, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, thoáng sững người khi nhìn thấy Sầm Tây, sau đó lúng túng che giấu vẻ mặt: “Đến rồi à?”
“Dạ.”
“Ừ, đợi dì một lát.” Bà ấy cúi đầu tiếp tục công việc còn dang dở.
Thấy vậy, Sầm Tây vội đặt hành lý xuống đất, ngoan ngoãn đưa tay ra: “Để con giúp dì.”
Người phụ nữ không từ chối.
Sau khi thu dọn xong, ánh mắt bà ấy mới quay lại trên người Sầm Tây: “Đi theo dì.”
Không một lời hỏi han ân cần, bà ấy chỉ dẫn cô lên trên gác của quán cá nướng.
Sầm Tây lặng lẽ đi theo, đã quen với thái độ lạnh nhạt này. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc bị mọi người làm ngơ.
Cầu thang dẫn lên tầng hai ngoài trời, không quá kiên cố, mỗi khi bước mạnh lại khẽ lung lay.
Lên đến nơi, đập vào mắt cô là một sân thượng nhỏ tồi tàn, chất đầy vật liệu thừa từ lúc sửa quán dưới tầng một. Gió mùa hè nóng bức thổi qua, mang theo chút mùi lạ khó ngửi.
Trên sân thượng có một phòng nhỏ được cơi nới thêm, diện tích rất chật hẹp. Bên trong ngoài một chiếc giường tầng thì không còn đồ đạc gì khác.
Sầm Tây đặt hành lý xuống, không dám nghỉ ngơi, lập tức xuống dưới quán giúp việc.
Cô hiểu rõ, không ai trên đời này sẽ giúp mình hay thương mình vô điều kiện.
Suốt hơn một tháng hè, Sầm Tây luôn bận rộn.
Chiều hôm ấy, sau giờ cơm, cô vừa rửa xong bát đũa thì dì út bỗng đưa cho cô một phần cá nướng đóng hộp: “Cam Cam, mang phần này đi giao giúp dì. Gần lắm, ngay cạnh trường con thôi.”
Tính ra thì hôm nay là ngày lên lớp thứ hai của lớp chọn chuyển cấp.
Lớp chọn sẽ học trước hai tuần so với khai giảng chính thức. Dù trên lý thuyết, học sinh sẽ tham gia dựa trên nguyên tắc tự nguyện, nhưng cả lớp đều là học sinh giỏi nên gần như không có ai xin nghỉ.
Ngoại trừ Sầm Tây.
Hai tuần học phải đóng tám trăm tệ tiền tài liệu, cô không có khả năng chi trả. Vậy nên Sầm Tây trở thành học sinh duy nhất trong lớp không được học sớm.
Nghe dì nói vậy, cô nhanh chóng nhận lấy phần đồ ăn, thầm nghĩ giao xong còn có thể nhân tiện ghé qua trường mới xem thử.
Nam Gia là thành phố cấp trung ương, phố xá đông đúc xe cộ nườm nượp. Sầm Tây đến đây đã gần một tháng mà ngày nào cũng quanh quẩn ở quán, không quen thuộc với khu vực xung quanh. Khó khăn lắm mới giao xong phần cơm hộp, cô vẫn chưa tìm được cổng trường.
Lang thang vài vòng, cô đành lấy một cái túi ni-lông ra, định nhặt vài chai lọ dọc đường để bán, kiếm chút tiền.
Cũng phải nói, thành phố lớn giữ gìn vệ sinh thật tốt, đến cả rác cũng khó tìm. Không ngờ cứ thế nhặt dọc đường, cô vô tình đi nhầm vào cổng sau của trường Nam Gia.
Sầm Tây còn chưa nhận ra mình lạc đường, cho đến khi nghe thấy tiếng hét của mấy nữ sinh từ sân bóng phía xa vọng lại, cô mới bị thu hút sự chú ý.
Chiều nay chỉ có hai tiết học, tan học xong vẫn còn sớm. Nhiều học sinh chọn ở lại chơi bóng rổ trước khi về.
Sầm Tây xách túi phế liệu lại gần, đứng bên cạnh nhóm nữ sinh, chỉ mới nhìn một chút đã nhận ra bọn họ hầu như đều đến vì một người.
Giữa ngày hè rực nắng, bóng dáng ấy năng động chạy dưới ánh mặt trời, tràn đầy sức sống.
Chàng thiếu niên mặc bộ đồng phục xanh trắng mùa hè đơn giản, vóc người cao lớn, mỗi cú bật nhảy đều dễ dàng ghi điểm, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng từng cử động lại mang theo nét lười biếng bất cần, đến cả động tác xoay người kéo vạt áo lau mồ hôi cũng khiến cho đám nữ sinh bên ngoài hò hét không ngừng.
“Không thể nào tin được, Chu Thừa Quyết lau mồ hôi mà còn quay lưng lại với chúng ta. Cùng lớp với nhau mà, sao lại làm như tụi mình là người ngoài ấy?”
“Đáng ghét, muốn ngắm cơ bụng nam thần cơ.”
“Kìa, bên kia có mấy người vạch áo thoải mái lắm, mấy cậu ngó tạm đi.”
“…Tụi mình muốn ngắm cơ bụng của nam thần, không phải ngắm bụng của mấy ông anh trai khác.”
Sự so sánh quá rõ ràng khiến người lúc nào cũng lạnh lùng như Sầm Tây cũng không nhịn được khẽ bật cười.
Một trận bóng kết thúc, mọi người dần dần đi về phía ngoài sân. Mấy nữ sinh vốn đứng cạnh Sầm Tây lúc này đều mang theo một chai nước, vây quanh thiếu niên vừa chơi bóng.
Nhưng anh không nhận của ai cả, chỉ lịch sự cảm ơn, từ chối khéo léo mà không khiến ai phải khó xử, sau đó lấy một chai nước từ trong balo của người bạn cùng chơi.
Ánh mắt Sầm Tây dõi theo những chai nước, cuối cùng lại dừng lại trên người Chu Thừa Quyết.
Anh ngẩng đầu, yết hầu chuyển động, uống nước rất nhanh.
Sầm Tây nhìn chằm chằm hồi lâu, đến khi người bạn tên Nghiêm Tự bên cạnh anh thúc cùi chỏ khẽ hỏi: “Ê, A Quyết, cậu quen cô gái kia à? Nhìn cậu hơi lâu rồi đấy, ánh mắt cũng kỳ lạ nữa.”
Nghe vậy, Chu Thừa Quyết hạ tay đang cầm chai nước xuống, ánh mắt nhìn sang phía Sầm Tây theo bản năng.
Cô gái đứng ở cuối hàng người, da trắng nhợt không chút huyết sắc, không phải thấp nhưng gầy đến mức có vẻ thiếu dinh dưỡng. Tóc dài buộc gọn sau gáy, mái tóc tỉa hình chữ bát làm nổi bật gương mặt trái xoan nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn đen láy, phía dưới mắt trái có một nốt ruồi màu nâu nhạt ngay nơi bọng mắt.
Một cái liếc mắt này, thế mà nhìn thật lâu.
“Không phải chứ, cậu thật sự quen người đó à? Trước giờ chưa từng thấy...” – Nghiêm Tự thấy anh im lặng quá lâu liền hỏi.
Chu Thừa Quyết không trả lời.
Anh chỉ thu ánh mắt lại, sắc mặt không đổi, uống một hơi hết nước còn lại trong chai, rồi vặn nắp lại thật chặt.
Phản ứng này thoạt nhìn có vẻ hơi lơ đãng, nhưng Nghiêm Tự cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Thừa Quyết là người như thế nào? Bất kể là ngoại hình, thành tích hay gia thế, chỉ cần lấy ra một trong số đó cũng đủ khiến bao cô gái mê mệt, có nói anh chính là con cưng của trời cũng không quá. Từ nhỏ đến lớn, luôn có rất nhiều cô gái theo đuổi, anh cũng sớm quen với việc làm ngơ trước ánh mắt của người khác, luôn thản nhiên làm việc của mình, chẳng chút bận tâm.
Nhưng từ lúc nãy cho đến bây giờ, cả người anh như mất đi vẻ lười biếng thường ngày, động tác có vẻ không được tự nhiên, giống như khi căng thẳng, không biết phải làm gì, đành luống cuống tìm việc vặt để làm.
Nghiêm Tự lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế. Phải biết rằng người này có thể đi thi học sinh giỏi quốc gia còn ung dung nộp bài sớm trước cả một tiếng, tâm lý vững vàng như núi.
Đang suy nghĩ mông lung thì Sầm Tây đã đi về phía hai người. Nghiêm Tự nghĩ chắc cô cũng giống như mấy cô gái lúc nãy đưa nước, liền thuận miệng nói: “Tên nhóc này, lại có người chạy đến tìm cậu rồi kìa.”
Chu Thừa Quyết không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Uống nước của cậu đi, nhanh lên.”
Vượt qua nửa sân bóng, cuối cùng Sầm Tây cũng dừng lại trước mặt Chu Thừa Quyết.
Nghiêm Tự giả vờ uống nước, lặng lẽ ngồi xuống một chỗ hóng chuyện.
Kết quả, nghe thấy cô gái cẩn thận, lễ phép hỏi:
“Bạn học, chai nước khoáng này cậu còn dùng không? Nếu không cần, có thể cho tôi được không? Cảm ơn.”
“...??”
Rõ ràng Nghiêm Tự bị sặc nước.
Cậu ấy liếc nhìn sang người anh em tốt bên cạnh vừa nãy còn có chút không được tự nhiên, nhưng lúc này bỗng dưng cả người đều tỏa ra áp suất thấp.
Chu Thừa Quyết im lặng một lúc lâu, mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Lúc anh không cười, trông khá đáng sợ.
Sầm Tây đã quen nhìn sắc mặt người khác từ nhỏ, thấy vậy cũng không dám tiếp tục xin, chỉ liếc mắt về phía Nghiêm Tự, giọng nói càng thêm cẩn thận: “Bạn học—”
Nhưng chưa kịp hỏi xong câu, người lúc nãy vẫn im lặng lại đột nhiên cầm chai nước bỏ vào túi của cô, còn tiện tay rút luôn chai nước của Nghiêm Tự, cũng bỏ vào luôn.
Sau đó, anh đứng dậy, trực tiếp cầm lấy túi của Sầm Tây, nghiêng đầu như vô tình liếc qua mấy bạn nam đang uống nước trong sân bóng, giọng điệu không hề lộ ra cảm xúc: “Đợi chút.”
Sầm Tây nhất thời không phản ứng kịp, đang bối rối thì sự chú ý lại bị tiếng gọi từ phía sau kéo lại.
“Sầm Tây?”
Cô gái nhỏ quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng đang chạy lại gần.
Không so sánh thì sẽ không có đau thương. Cô thậm chí còn không nhận ra bộ đồng phục vừa nãy Chu Thừa Quyết mặc trên người chỉ là một bộ đồng phục bình thường.
“Thật sự là cậu sao? Thảo nào tôi cứ cảm thấy cậu quen quen.”
“À, là... Triệu...”
“Triệu Nhất Cừ. Cậu còn nhớ tôi không?”
Sầm Tây nghĩ một chút rồi đáp:
“Ừ.”
Có chút ấn tượng, nhưng không nhiều lắm.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Năm ấy gió thổi lay cây, ve kêu hè không dứt, tôi vươn tay chạm vào nắng gắt, ngỡ rằng bản thân đã níu giữ được cả một mùa hạ rực rỡ.
Tình yêu khai hoa chớm nở, chúng tôi không giấu nhau điều gì.
— Trích từ bản thảo của Sầm Tây lớp 10-18 trường THPT Nam Gia.
“Đã hết giờ làm bài. Đề nghị tất cả các thí sinh lập tức đứng dậy, bỏ bút xuống, đặt bài thi, phiếu trả lời, giấy nháp và các vật dụng liên quan khác lên góc phải bàn, mang theo thẻ dự thi, lần lượt rời khỏi phòng.”
Tiếng loa phát thanh đều đều vang lên…một giây, hai giây, ba giây,…sân trường rất nhanh đã trở nên náo nhiệt, ồn ào.
Sầm Tây bước ra khỏi phòng thi với gương mặt vô cảm. Vừa mới kết thúc kỳ thi vào lớp 10 nhưng trên mặt cô không có chút thả lỏng hay vui sướng nào.
Cô vội vã rời khỏi trường học, gấp rút trở về nhà để chuẩn bị gom hết đống sách vở và tài liệu không dùng đến đem đi bán lấy tiền.
Cuối con hẻm cũ nát, cánh cửa gỗ ọp ẹp khẽ hé mở. Sầm Tây lén lút quay về căn nhà kho không có lấy một ô cửa sổ.
Bên trong bừa bộn, rõ ràng là lại vừa bị người cha nát rượu và nghiện cờ bạc của cô lục lọi.
Ngăn kéo nào cũng bị lật tung, mấy chục đồng cô lén dành dụm cũng đã bị vét sạch, chẳng còn một đồng lẻ nào.
May mắn là sách vở vẫn chưa bị động đến.
Sầm Tây nhanh nhẹn gom từng túi lớn túi nhỏ, kéo chúng ra trạm thu mua phế liệu ở đầu thôn.
Trên đường đi, cô lặng lẽ tính toán trong lòng. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ được rời khỏi nơi này, đến thành phố Nam Gia để học cấp ba.
Khi điểm thi vào lớp 10 được công bố, mấy em khóa dưới sẽ tranh nhau ra giá, mua lại những quyển ghi chép mà cô giữ lại.
Lý do rất đơn giản. Nam Gia là trường cấp ba trọng điểm cấp tỉnh, nổi bật trong số những trường trọng điểm khác. Còn Sầm Tây là người duy nhất trong huyện Gia Lâm đỗ vào trường và được tuyển thẳng vào lớp chọn.
Mấy cuốn vở cộng thêm tiền bán phế liệu, tổng cộng hơn 400 tệ.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Sầm Tây đã một mình lặng lẽ đi ra bến xe thị trấn, mua một vé xe buýt đến thành phố Nam Gia.
Xe chạy hơn năm tiếng, khi cô tìm được quán cá nướng của dì út thì trời đã gần trưa.
Ánh nắng gay gắt khiến gương mặt nhỏ bằng bàn tay của thiếu nữ đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt cổ áo. Cô xách theo hành lý đơn giản, bước chậm đến trước cửa quán, nơi người phụ nữ đang dọn dẹp bát đũa.
“Dì út.”
Người phụ nữ vẫn đang lau bàn, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, thoáng sững người khi nhìn thấy Sầm Tây, sau đó lúng túng che giấu vẻ mặt: “Đến rồi à?”
“Dạ.”
“Ừ, đợi dì một lát.” Bà ấy cúi đầu tiếp tục công việc còn dang dở.
Thấy vậy, Sầm Tây vội đặt hành lý xuống đất, ngoan ngoãn đưa tay ra: “Để con giúp dì.”
Người phụ nữ không từ chối.
Sau khi thu dọn xong, ánh mắt bà ấy mới quay lại trên người Sầm Tây: “Đi theo dì.”
Không một lời hỏi han ân cần, bà ấy chỉ dẫn cô lên trên gác của quán cá nướng.
Sầm Tây lặng lẽ đi theo, đã quen với thái độ lạnh nhạt này. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc bị mọi người làm ngơ.
Cầu thang dẫn lên tầng hai ngoài trời, không quá kiên cố, mỗi khi bước mạnh lại khẽ lung lay.
Lên đến nơi, đập vào mắt cô là một sân thượng nhỏ tồi tàn, chất đầy vật liệu thừa từ lúc sửa quán dưới tầng một. Gió mùa hè nóng bức thổi qua, mang theo chút mùi lạ khó ngửi.
Trên sân thượng có một phòng nhỏ được cơi nới thêm, diện tích rất chật hẹp. Bên trong ngoài một chiếc giường tầng thì không còn đồ đạc gì khác.
Sầm Tây đặt hành lý xuống, không dám nghỉ ngơi, lập tức xuống dưới quán giúp việc.
Cô hiểu rõ, không ai trên đời này sẽ giúp mình hay thương mình vô điều kiện.
Suốt hơn một tháng hè, Sầm Tây luôn bận rộn.
Chiều hôm ấy, sau giờ cơm, cô vừa rửa xong bát đũa thì dì út bỗng đưa cho cô một phần cá nướng đóng hộp: “Cam Cam, mang phần này đi giao giúp dì. Gần lắm, ngay cạnh trường con thôi.”
Tính ra thì hôm nay là ngày lên lớp thứ hai của lớp chọn chuyển cấp.
Lớp chọn sẽ học trước hai tuần so với khai giảng chính thức. Dù trên lý thuyết, học sinh sẽ tham gia dựa trên nguyên tắc tự nguyện, nhưng cả lớp đều là học sinh giỏi nên gần như không có ai xin nghỉ.
Ngoại trừ Sầm Tây.
Hai tuần học phải đóng tám trăm tệ tiền tài liệu, cô không có khả năng chi trả. Vậy nên Sầm Tây trở thành học sinh duy nhất trong lớp không được học sớm.
Nghe dì nói vậy, cô nhanh chóng nhận lấy phần đồ ăn, thầm nghĩ giao xong còn có thể nhân tiện ghé qua trường mới xem thử.
Nam Gia là thành phố cấp trung ương, phố xá đông đúc xe cộ nườm nượp. Sầm Tây đến đây đã gần một tháng mà ngày nào cũng quanh quẩn ở quán, không quen thuộc với khu vực xung quanh. Khó khăn lắm mới giao xong phần cơm hộp, cô vẫn chưa tìm được cổng trường.
Lang thang vài vòng, cô đành lấy một cái túi ni-lông ra, định nhặt vài chai lọ dọc đường để bán, kiếm chút tiền.
Cũng phải nói, thành phố lớn giữ gìn vệ sinh thật tốt, đến cả rác cũng khó tìm. Không ngờ cứ thế nhặt dọc đường, cô vô tình đi nhầm vào cổng sau của trường Nam Gia.
Sầm Tây còn chưa nhận ra mình lạc đường, cho đến khi nghe thấy tiếng hét của mấy nữ sinh từ sân bóng phía xa vọng lại, cô mới bị thu hút sự chú ý.
Chiều nay chỉ có hai tiết học, tan học xong vẫn còn sớm. Nhiều học sinh chọn ở lại chơi bóng rổ trước khi về.
Sầm Tây xách túi phế liệu lại gần, đứng bên cạnh nhóm nữ sinh, chỉ mới nhìn một chút đã nhận ra bọn họ hầu như đều đến vì một người.
Giữa ngày hè rực nắng, bóng dáng ấy năng động chạy dưới ánh mặt trời, tràn đầy sức sống.
Chàng thiếu niên mặc bộ đồng phục xanh trắng mùa hè đơn giản, vóc người cao lớn, mỗi cú bật nhảy đều dễ dàng ghi điểm, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng từng cử động lại mang theo nét lười biếng bất cần, đến cả động tác xoay người kéo vạt áo lau mồ hôi cũng khiến cho đám nữ sinh bên ngoài hò hét không ngừng.
“Không thể nào tin được, Chu Thừa Quyết lau mồ hôi mà còn quay lưng lại với chúng ta. Cùng lớp với nhau mà, sao lại làm như tụi mình là người ngoài ấy?”
“Đáng ghét, muốn ngắm cơ bụng nam thần cơ.”
“Kìa, bên kia có mấy người vạch áo thoải mái lắm, mấy cậu ngó tạm đi.”
“…Tụi mình muốn ngắm cơ bụng của nam thần, không phải ngắm bụng của mấy ông anh trai khác.”
Sự so sánh quá rõ ràng khiến người lúc nào cũng lạnh lùng như Sầm Tây cũng không nhịn được khẽ bật cười.
Một trận bóng kết thúc, mọi người dần dần đi về phía ngoài sân. Mấy nữ sinh vốn đứng cạnh Sầm Tây lúc này đều mang theo một chai nước, vây quanh thiếu niên vừa chơi bóng.
Nhưng anh không nhận của ai cả, chỉ lịch sự cảm ơn, từ chối khéo léo mà không khiến ai phải khó xử, sau đó lấy một chai nước từ trong balo của người bạn cùng chơi.
Ánh mắt Sầm Tây dõi theo những chai nước, cuối cùng lại dừng lại trên người Chu Thừa Quyết.
Anh ngẩng đầu, yết hầu chuyển động, uống nước rất nhanh.
Sầm Tây nhìn chằm chằm hồi lâu, đến khi người bạn tên Nghiêm Tự bên cạnh anh thúc cùi chỏ khẽ hỏi: “Ê, A Quyết, cậu quen cô gái kia à? Nhìn cậu hơi lâu rồi đấy, ánh mắt cũng kỳ lạ nữa.”
Nghe vậy, Chu Thừa Quyết hạ tay đang cầm chai nước xuống, ánh mắt nhìn sang phía Sầm Tây theo bản năng.
Cô gái đứng ở cuối hàng người, da trắng nhợt không chút huyết sắc, không phải thấp nhưng gầy đến mức có vẻ thiếu dinh dưỡng. Tóc dài buộc gọn sau gáy, mái tóc tỉa hình chữ bát làm nổi bật gương mặt trái xoan nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn đen láy, phía dưới mắt trái có một nốt ruồi màu nâu nhạt ngay nơi bọng mắt.
Một cái liếc mắt này, thế mà nhìn thật lâu.
“Không phải chứ, cậu thật sự quen người đó à? Trước giờ chưa từng thấy...” – Nghiêm Tự thấy anh im lặng quá lâu liền hỏi.
Chu Thừa Quyết không trả lời.
Anh chỉ thu ánh mắt lại, sắc mặt không đổi, uống một hơi hết nước còn lại trong chai, rồi vặn nắp lại thật chặt.
Phản ứng này thoạt nhìn có vẻ hơi lơ đãng, nhưng Nghiêm Tự cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Thừa Quyết là người như thế nào? Bất kể là ngoại hình, thành tích hay gia thế, chỉ cần lấy ra một trong số đó cũng đủ khiến bao cô gái mê mệt, có nói anh chính là con cưng của trời cũng không quá. Từ nhỏ đến lớn, luôn có rất nhiều cô gái theo đuổi, anh cũng sớm quen với việc làm ngơ trước ánh mắt của người khác, luôn thản nhiên làm việc của mình, chẳng chút bận tâm.
Nhưng từ lúc nãy cho đến bây giờ, cả người anh như mất đi vẻ lười biếng thường ngày, động tác có vẻ không được tự nhiên, giống như khi căng thẳng, không biết phải làm gì, đành luống cuống tìm việc vặt để làm.
Nghiêm Tự lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế. Phải biết rằng người này có thể đi thi học sinh giỏi quốc gia còn ung dung nộp bài sớm trước cả một tiếng, tâm lý vững vàng như núi.
Đang suy nghĩ mông lung thì Sầm Tây đã đi về phía hai người. Nghiêm Tự nghĩ chắc cô cũng giống như mấy cô gái lúc nãy đưa nước, liền thuận miệng nói: “Tên nhóc này, lại có người chạy đến tìm cậu rồi kìa.”
Chu Thừa Quyết không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Uống nước của cậu đi, nhanh lên.”
Vượt qua nửa sân bóng, cuối cùng Sầm Tây cũng dừng lại trước mặt Chu Thừa Quyết.
Nghiêm Tự giả vờ uống nước, lặng lẽ ngồi xuống một chỗ hóng chuyện.
Kết quả, nghe thấy cô gái cẩn thận, lễ phép hỏi:
“Bạn học, chai nước khoáng này cậu còn dùng không? Nếu không cần, có thể cho tôi được không? Cảm ơn.”
“...??”
Rõ ràng Nghiêm Tự bị sặc nước.
Cậu ấy liếc nhìn sang người anh em tốt bên cạnh vừa nãy còn có chút không được tự nhiên, nhưng lúc này bỗng dưng cả người đều tỏa ra áp suất thấp.
Chu Thừa Quyết im lặng một lúc lâu, mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Lúc anh không cười, trông khá đáng sợ.
Sầm Tây đã quen nhìn sắc mặt người khác từ nhỏ, thấy vậy cũng không dám tiếp tục xin, chỉ liếc mắt về phía Nghiêm Tự, giọng nói càng thêm cẩn thận: “Bạn học—”
Nhưng chưa kịp hỏi xong câu, người lúc nãy vẫn im lặng lại đột nhiên cầm chai nước bỏ vào túi của cô, còn tiện tay rút luôn chai nước của Nghiêm Tự, cũng bỏ vào luôn.
Sau đó, anh đứng dậy, trực tiếp cầm lấy túi của Sầm Tây, nghiêng đầu như vô tình liếc qua mấy bạn nam đang uống nước trong sân bóng, giọng điệu không hề lộ ra cảm xúc: “Đợi chút.”
Sầm Tây nhất thời không phản ứng kịp, đang bối rối thì sự chú ý lại bị tiếng gọi từ phía sau kéo lại.
“Sầm Tây?”
Cô gái nhỏ quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng đang chạy lại gần.
Không so sánh thì sẽ không có đau thương. Cô thậm chí còn không nhận ra bộ đồng phục vừa nãy Chu Thừa Quyết mặc trên người chỉ là một bộ đồng phục bình thường.
“Thật sự là cậu sao? Thảo nào tôi cứ cảm thấy cậu quen quen.”
“À, là... Triệu...”
“Triệu Nhất Cừ. Cậu còn nhớ tôi không?”
Sầm Tây nghĩ một chút rồi đáp:
“Ừ.”
Có chút ấn tượng, nhưng không nhiều lắm.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 1
10.0/10 từ 44 lượt.