Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 52

Type: Oanh

Mạnh Yến Thần đến bên cạnh Hứa Thấm, lên tiếng hỏi: “Em ở đây làm gì thế?”

Hứa Thấm giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt không biết là quá kinh ngạc hay được giải thoát nữa.

Mạnh Yến Thần không hề có chút biểu cảm dư thừa nào: “Em về lúc nào?”

“Vừa mới về.” Hứa Thấm máy móc trả lời.

“Anh gọi Tiêu Diệc Kiêu đi đánh bóng rổ rồi. Đi thôi.” Mạnh Yến Thần tìm cho cô một đường lui.

Hứa Thấm thoáng nhìn bố mẹ trong thư phòng, có chút ngập ngừng.

“Đi thôi, cậu ta rất muốn gặp em đấy!” Mạnh Yến Thần ra hiệu co cô đi theo.

“À...” Hứa Thấm chẳng còn cách nào khác ngoài nghe theo anh.

Trong thư phòng, Phó Văn Anh hờ hững nói vọng ra: “Yến Thần, sắp đến giờ ăn cơm tối rồi.”

“Chơi xong con về ngay!” Mạnh Yến Thần vừa quay người định bước đi, nghĩ thế nào liền dừng lại, nói thêm: “Tối nay, con có mấy người bạn đến chơi.” Lại nhìn Hứa Thấm: “Đi thôi.”

Hứa Thấm nhìn vào thư phòng lần nữa: “Mẹ, con đi ra ngoài một lát ạ!”

Ông bà Mạnh không nhìn cô, cũng không có phản ứng gì. Để Mạnh Yến Thần thấy cảnh này, Hứa Thấm khá lúng túng, mấp máy môi định nói gì đó. Sắc mặt Mạnh Yến Thần biến đổi. Anh không nói một lời, nắm lấy cổ tay cô, lôi đi dọc hành lang.

Đến cầu thang, Hứa Thấm mới giãy khỏi sự kìm giữ của anh. Tay anh khẽ động, thân thể như đang lưu luyến điều gì đó, anh không nói gì, cũng không nhìn cô, chỉ trầm mặc đi xuống lầu. Hứa Thấm im lặng bước theo anh.

Mạnh Yến Thần trầm mặc suốt cả quảng đường, ra cửa mới hỏi câu đầu tiên: “Dọn tới nhà hắn ta rồi hả?”

Hứa Thấm “ừ” một tiếng nho nhỏ.

Mạnh Yến Thần nheo mắt nhìn bầu trời âm u, không nói gì, đến tận khi ra khỏi sân thì mới hỏi tiếp: “Người nhà hắn đối với em tốt không?”

Hứa Thấm gật đầu: “Rất tốt.”

Anh yên lặng chốc lát, như không yên tâm: “Không bắt nạt em chứ?”

Hứa Thấm lắc đầu. Không hiểu sao khi nghe đến đây, cô bỗng không cất nổi thành lời. Những câu nay đáng lẽ phải xuất phát từ bố mẹ cô. Nhưng họ không hề hỏi, cũng không buồn tiếp chuyện với cô.

Hai anh em đứng dưới tán cây khô ngay trước cửa đợi Tiêu Diệc Kiêu. Mạnh Yến Thần cất giọng bình thản: “Nếu bị hắn hay ai khác bắt nạt thì phải nói với anh. Nếu thật sự không muốn nói với anh thì nói với anh Kiêu của em, biết không?”

Cô gật đầu. Mạnh Yến Thần không nói gì nữa, vốn dĩ bản thân anh cũng là người không thích nói nhiều. Mãi không thấy Tiêu Diệc Kiêu xuất hiện. anh và cô lặng thinh đứng dưới chạc cây khô phủ tuyết, khoog ai nói với ai điều gì nữa, chỉ có làn khói trắng thở ra hòa quyện vào nhau rồi tan biến.

Anh nhìn làn sương tan theo gió trong chốc lát, chợt quay đầu lại, nhìn cô chăm chú. Cô giật mình thảng thốt, vẻ mặt khó hiểu.

Mạnh Yến Thần cười rất nhạt: “Em chỉ cười với hắn thôi, phải không?”

Hứa Thấm nhất thời không biết nói gì.


“Hồi bé, em vẫn cười với anh mà.” Anh ngẩng đầu lên nhìn trời, “Mấy năm qua...Hừ, thật sự để hắn nói đúng rồi.”

Cô nghi ngờ, vừa định cất tiếng hỏi thì bên cạnh đã truyền đến tiếng bóng rổ đập xuống đất.

Tiêu Diệc Kiêu đi đến, thấy Hứa Thấm lại hỏi liền mấy câu y hệt Mạnh Yến Thần khi nãy, cuối cùng chốt lại: “Em vui là được rồi. Từ bé anh đã thấy sớm muộn gì em cũng sẽ dính lấy thằng nhóc họ Tống kia mà.”

Hứa Thấm liếc anh một cái: “Anh ní cứ như thật ấy!”

“Thật mà!” Tiêu Diệc Kiêu chỉ chỉ Mạnh Yến Thần, tiết lộ: “Hồi trước, anh đã nói với cậu ta như vậy nhưng cậu ta không tin.”

Hứa Thấm thắc mắc: “Sao anh lại nghĩ như thế?”

“Cảm giác thôi...Có điều, anh nghĩ là em sẽ lấy một ông chồng môn đăng hộ đối rồi ngoại tình vói thằng nhóc đó cơ.” Tiêu Diệc Kiêu cười phá lên khi nghĩ lại chuyện cũ.

Hứa Thấm nghẹn lời.

“Nhưng sau hôm em say khướt...” Tiêu Diệc Kiêu nhún vai. “...Anh cảm thấy em sẽ không lấy được ai khác...chỉ lấy thằng đó thôi.”

“Tại sao?” Hứa Thấm vẫn mờ mịt.

Tiêu Diệc Kiêu tỏ vẻ tiếc nuối: “Thấm Thấm, anh vẫn muốn lấy cưới em đấy! Dù em ngoại tình với tên kia, anh cũng không để ý đâu. Chung quy thì bên cạnh anh cũng có nhiều em gái lắm mà.”

“Sao anh không đi chết đi?” Hứa Thấm đánh cho anh một cái thật mạnh.

Tiêu Diệc Kiêu cười sang sảng, nựng mặt cô.

Đến sân bóng, Chiêm Tiểu Nhiêu và Tưởng Dụ cũng đã có mặt ở đó. Ba người đàn ông đánh bóng rổ, Hứa Thấm và Chiêm Tiểu Nhiêu ngồi một bên theo dõi. Nói ra, Hứa Thấm, Tưởng Dụ và Chiêm Tiểu Nhiêu đã gặp nhau từ bé trong mấy buổi tụ tập, có điều Hứa Thấm không thích nói chuyện với người lại nên chẳng nhớ ra họ. Sau đó, cô ra nước ngoài nhiều năm, đến nay mới coi như chính thức quen biết.

“Nghe nói cô và anh lính cứu hỏa kia đnag quen nhau hả?” Chiêm Tiểu Nhiêu bất chợt hỏi.

Hứa Thấm “ừ” một tiếng.

“Sau này sẽ ở bên nhau thật hả?” Cô ta dường như vẫn chưa tin được chuyện này.

Hứa Thấm gật đầu.

“Cô can đảm thật.” Chiêm Tiểu Nhiêu cảm thái. “Nhưng mà...quả thật anh ấy rất có sức hấp dẫn. nếu yêu anh ấy, tôi cũng sẽ sẵn lòng vì anh ấy mà từ bỏ tất cả.”

Hứa Thấm khẽ cười. Trước kia, trong lòng cô luôn có chút khoảng cách với Chiêm Tiểu Nhiên. Đêm đó, vì sao Tống Diệm phải đi gặp cô ta? Họ đã nói với nhau những gì?...Không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn tò mò chuyện này nữa.

Hứa Thấm cũng có qua có lại: “Cô có người mình yêu không?”

“Có chứ!” Chiêm Tiểu Nhiên vừa nói vừa nhìn mấy người đàn ông trên sân bóng.

Hứa Thấm nhìn theo ánh mắt cô ta, nhưng không biết cô ta đang nhìn ai.

“Tôi theo đuổi anh ấy nhiều năm ròi, nhưng không biết đến bao giờ mới thành công nữa.” Chiêm Tiểu Nhiêu bình thản.


Hứa Thấm không để ý cũng chẳng quan tâm. Cô ngồi bên sân bóng nhìn họ, như thấy lại những năm tháng còn thơ dại. Vậy mà những hồi ức đó lại không hề khiến cô lưu luyến. Giờ phút này, trong lòng cô chỉ nhớ đến Tống Diệm thôi.

Chơi không bao lâu, trời đột ngột có tuyết rơi. Cũng đã đến giờ cơm chiều nên Mạnh Yến Thần rủ mọi người về nhà ăn cơm.

Hứa Thấm nhớ đến Tống Diệm, trong lòng thấy bất an, bèn gửi tin nhắn cho anh: Anh đang làm gì thế.

Anh trả lời rất nhanh: Anh đang ở bảo tàng nghệ thuật. Lại nhắn thêm một tin nữa. Em đừng vội, cứ ăn tối với bố mẹ rồi hãy về.

Vậy còn anh?

Anh sẽ tìm chỗ chơi, yên tâm.

Hứa Thấm nhíu mày. Xung quanh đây, ngoại trừ bảo tàng nghệ thuật, thư viện, nhà thiên văn ra thì là viện nghiên cứu và công viên, hoàn toàn không có quán xá hay chỗ nào có thể chơi được cả.

Còn đang mải lo lắng thì Tiêu Diệc Kiêu đã đi đến, khẽ vỗ đầu cô: “Còn nghĩ ngợi gì thế? Đi thôi.”

Hứa Thấm đành cất điện thoại, bước theo họ về nhà.

Tuyết càng rơi càng lớn, bữa tối vẫn đang đươc chuẩn bị. Nhóm Tiêu Diệc Kiêu ngồi chơi trong phòng khách, đều là bạn bè từ bé nên ai cũng tự nhiên, sôi nổi. Phó Văn Anh xuống lầu nói chuuyueenj với mấy tiểu bối một lát, nhưng từ đầu tới cuối không mở lời với Hứa Thấm câu nào, may mà không ai chú ý đến. vì trong nhà có nhiều người, không cần trực tiếp đối mặt với Phó Văn Anh, nên Hứa Thấm không còn cảm thấy e dè, ngột ngạt nữa, thay vào đó có phần tự tại hơn.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Hứa Thấm có chút đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn ra cảnh tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ. Không biết hiện tại Tống Diệm đang làm gì? Còn ở bảo tàng nghệ thuật không?

Đang suy nghĩ thất thần, đột nhiên cô bắt gặp ánh mắt của Tưởng Dụ. Từ nãy đến giờ, anh ta vẫn âm thầm quan sát cô. Bị phát hiện, anh ta liền dứt khoát đi đến bên cạnh cô, hỏi nhỏ: “Trước đó, em nói với anh mình đã có người trong lòng. Em thích một người lính cứu hỏa à?”

Hứa Thấm kinh ngạc: “Sao ngay cả anh cũng biết thế?”

“Là Tiêu Diệc Kiêu nói.” Anh ta khẽ cười.

“Đúng là đồ miệng rộng.” Hứa Thấm bĩu môi.

“Cậu ta chỉ khen em rất dũng cảm thôi.” Tưởng Dụ cười nhẹ. “Không tiện cho anh biết sao?”

“Không phải, cũng không có gì.” Hứa Thấm chẳng biết phải nói thế nào.

“Bố mẹ em không đồng ý à?” Tưởng Dụ nói ngay vào vấn đề.

“Ừm.” Hứa Thấm im lặng giây lát, lại thấy có gì đó là lạ. “Chuyện này anh cũng biết sao?...À, cũng dễ mà.”

“Không phải đoán.” Tưởng Dụ giải thích. “Khi nãy, hình như anh nhìn thấy cậu ta, không biết có phải nhận lầm không.”

Hứa Thấm vẫn chưa hiểu: “Gì cơ?”

“Lúc vào đại viện, anh nhìn thấy cậu ta ở bên ngoài, chắc đang đợi em. Mẹ em không cho cậu ta vào nhà à?” Tưởng Dụ nói kỹ hơn.

Hứa Thấm chấn động, cô thấy người mình lạnh toát.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, Phó Văn Anh gọi mọi người vào bàn ăn. Hứa Thấm nhanh chóng mở điện thoại ra, lên mạng tìm trang web của Viện bảo tàng Nghệ thuật, quả nhiên trên đó ghi rõ thứ Bảy đóng cửa.

Ngực Hứa Thấm đau thắt. cô nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, lại nhìn bầu không khí ấm áp vui vẻ trong nhà, thân thể chợt lung lay như sắp sụp đổ.


Cô bước nhanh đến bên cạnh Phó Văn Anh, cất giọng thật khẽ: “Mẹ, con có chút việc gấp, xin phép đi trước ạ! Tuần sau, con lại trở về thăm mẹ.”

Phó Văn Anh mỉm cười nhìn ra phòng khách: “Diệc Kiêu, Tưởng Dụ, đến ăn cơm thôi.”

Hứa Thấm mặt cứng đờ, chóp mũi bỗng cay cay, suýt nữa không kìm được nước mắt. cô chỉ muốn được ở bên người mình yêu thôi, rốt cuộc sai ở đâu chứ? Cô nơm nớp lo sợ về nhà làm lành, Tống Diệm lặng lẽ chờ đợi trong gió tuyết, tại sao phải như vậy? Tại sao mẹ còn muốn tiếp tục chiến tranh lạnh gây áp lực tinh thần cho cô?

Tay cô bấu chặt góc bàn, đầu ngón tay trắng bệch, cảm xúc trong lồng ngực cuồn cuộn muốn tuôn trào như dời sông lấp biển. Nhưng mọi người đã bước vào, cô lập tức quay đầu đi, cố nén tất cả mọi chua xót trong lòng xuống.

Không ai phát hiện bên này khác thường, lần lượt ngồi xuống bàn. Hứa Thấm vẫn đứng yên đấy.

Phó Văn Anh ngồi vào bàn, mở khăn ăn ra, lườm Hứa Thấm: “Ngồi xuống ăn cơm đi. Còn đứng đó làm gì?”

Hứa Thấm nhìn bà, không biết tại sao bà lại thay đổi thái độ một cách đột ngột như vậy. Nhìn chằm chằm Phó Văn Anh giây lát, lòng cô dần lạnh lẽo. Bà đoán ra được cô vội vã muốn đi vì Tống Diệm đang chờ ở bên ngoài ư? Với dáng vẻ kiêu kỳ kia, chắc chắn bà đang nghĩ ban phát cho cô chút ân huệ này, cô sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp nhận sao? Bảo cô ngồi đây cùng mọi người vui vẻ thưởng thức bữa tối thịnh soạn, ấm áp, để một mình Tống Diệm chờ đợi ngoài kia trong đêm gió tuyết à?

Hứa Thấm chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Con phải đi rồi.”

Phó Văn Anh mĩm cười: “Ngồi xuống, dùng bữa xong rồi đi.”

Toàn thân Hứa Thấm phát run, cô bỗng thấy vô cùng tức giận nhưng vẫn phải cố khắc chế bản thân. Cô thấy hận mình vô cùng. Tại sao vừa về đến nhà lại biến thành một Hứa Thấm của trước kia? Tại sao ở trong nhà bất kể là suy nghĩ, cảm xúc gì đều không dám nói nên lời?

“Em ấy nói có việc gấp, mẹ không nghe thấy sao ạ?” Mạnh Yến Thần thờ ở ngắt ngang.

Phó Văn Anh nhìn về phía Mạnh Yến Thần, nhưng anh chỉ ngẩng đẩu nhìn Hứa Thấm: “Em phải đi à?”

Hứa Thấm gật đầu.

Mạnh Yến Thần không hỏi nhiều: “Em đi đi.”

Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô đang bấu chặt mép bàn ra, nắm lấy. Từ bé cô đã như vậy, mỗi lần căng thẳng, hoang mang hay lo lắng đều bấu vào mép bàn. Thói quen này đến khi trưởng thành vẫn không hề thay đổi.

Anh vừa nắm tay cô vừa dịu dàng nói: “Đi đi.”

Phó Văn Anh đổi sắc mặt, vừa định nói gì đó thì Tiêu Diệc Kiêu đã giành trước: “Thấm Thấm, có việc thì đi trước đi. Hôm nào chúng ta đến phía đông tụ tập nhé!”

Tưởng Dụ cũng hùa theo: “Đi đi, có dịp gặp lại nhau uống rượu.”

Hứa Thấm không còn tâm trạng chào hỏi ai nữa, lập tức quay người, rảo bước rời đi.

Mạnh Yến Thần nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa lớn rồi lẳng lặng dời mắt,, nhìn lướt qua nhóm người quay quanh bàn ăn. Anh gọi nhiều bạn bè đến ăn cơm chẳng qua muốn cho cô ở nhà có thể cảm thấy thoải mamis một chút. Nhưng...Thôi, coi như giúp cô thoát thân vậy.

Anh bình tĩnh cầm đũa, chợt di động trong túi rung lên. Cầm lên xem thử, là tin nhắn Hứa Thấm gửi đến, chỉ có hai chữ: Cảm ơn.

Mạnh Yến Thần nhìn chăm chăm vào tin nhắn kia thật lâu, cuối cùng tắt màn hình.

***

Từng bông tuyết nặng trĩu rơi xuống, hệt như tảng muối bị bóp vụn rroif rắc xuống trần gian. Hứa Thấm vừa chạy ra khỏi cửa đã vội vã chạy ra sân. Rõ ràng khoảng sân không lớn nhưng hôm nay lại như dài hàng kilômét. Ra đến cổng đại viện, cô đã nhìn thấy ngay lính gác mặc áo măng tô quân đội, ôm súng đứng gác, còn Tống Diệm thì so vai, đứng ven đường hút thuốc.


Trời đã tối, làn khói anh thở ra hòa chung với khói thuốc, nhanh chóng tan biến trong gió rét và bão tuyết. Nước mắt cô bất chợt dâng lên đầy hốc mắt. Rõ ràng anh là người cứng cỏi, liều lĩnh, không sợ bất cứ chuyện gì trên đời cơ mà!

Hứa Thấm chạy ào đến. Anh đang ngậm điếu thuốc, cau mày cúi đầu phủi tuyết trên tóc, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại. Thoắt cái, cô đã nhào vào lòng anh, ôm siết lấy anh.

Tống Diệm bị cô lao đến phải lùi về sau một bước giữ thăng bằng, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao em lại chạy ra đây?”

Cô không chịu ngâng đầu, cố hết sức điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười lên tiếng: “Ăn sớm nên xong rồi.”

“Vậy sao?” Anh thoáng nhìn cô, chẳng biết có tin hay không. Tống Diệm đưa tay nắm lấy bả vai Hứa Thấm, định kéo cô ra nhìn gương mặt cô xem sao nhưng cô bướng bỉnh không chịu, nhất quyết ôm chặt lấy anh không buông.

Anh thấy buồn cười: “Sao thế?”

Cô vùi đầu vào lòng anh, rưng rưng cười: “Em không muốn về đây nữa.”

Anh hơi sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có, nhưng ở đây không vui.” Cô thủ thỉ: “Cứ nghĩ đến anh mãi thôi.”

“Nghĩ đến anh liền không vui sao?” Anh lai có tâm tư trêu chọc cô rồi.

Cô bị chọc cười, cười đến mức nước mắt sắp tuôn rơi, lập tức cọ cọ vào ngực anh, mượn áo anh xóa sạch dấu vết. đến tận lúc này, cô mới chịu buông anh ra, hơi cúi đầu, không để cho anh thấy khuôn mặt mình: “Về nhà thôi, lạnh chết được.”

Cô rùng mình giậm chân, đưa tay định nắm lấy tay anh. Nhưng cô vừa chạm phải bàn tay lạnh cóng, anh đã nhanh chóng tránh đi, cầm điện thoại gọi xe. Xưa nay, tay anh vẫn luôn ấm áp cơ mà...Hứa Thấm không nói gì cả, chỉ ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh, cũng không hỏi anh đã xem gì trong bảo tàng nghệ thuật.

Khi xe đến, cô ngồi sát vào người anh, tựa đầu lên bả vai anh. Xe chạy được một đoạn khá xa, quần áo Tống Diệm vẫn lạnh giá. Cô khoác cánh tay anh, kẹp bàn tay lạnh ngắt kia vào giữa hai chân mình, sưởi ấm cho anh.

Tống Diệm sững sờ, muốn rút ra thì bị Hứa Thấm giữ chặt lại, nhẹ giọng cảnh cáo: “Không được cử động, không em giận đấy!”

Cô nói rất nghiêm túc, anh liền bất động, im lặng thật lâu. Ai người đều trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lát sau, ngón tay anh nhúc nhích, vuốt ve bắp đùi cô, trêu đùa: “Không sợ anh lợi dụng à?”

“Vậy thì em lợi dụng lại.” Cô thách thức.

Anh cười xòa.

“Tống Diệm!”

“Hả?”

“Chúng ta đến quán hải sản tối qua được không?”

Anh rủ mắt nhìn cô.

“Bữa cơm hồi nãy chán lắm! Chán cực kỳ luôn.”

“Được.”

Anh nói rồi nghiêng đầu tựa vào đầu cô. Đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm phản chiếu ánh đèn không ngừng lướt qua và những bông tuyết đang bay lượn ngoài cửa sổ.

Một Tòa Thành Đang Chờ Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Tòa Thành Đang Chờ Anh Truyện Một Tòa Thành Đang Chờ Anh Story Chương 52
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...