Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 8: Một gã đại xấu xa từ đầu đến chân

68@-

Tạ Kỳ Chi có giờ tan học sớm hơn anh trai 10 phút. Cậu chờ khi người trong lớp đã đi gần hết mới đứng dậy, xuống lầu, băng qua con đường rợp bóng cây ngô đồng, tiếng mưa tí tách rơi trên tán ô.


Vừa lọt vào tầm mắt của Tạ Chấp Lam, ông thầy đầu hói kiểu Địa Trung Hải trên bục giảng cũng vừa cầm giáo án lên, nói: “Tan học thôi.”


Tạ Chấp Lam ngoắc tay gọi Tạ Kỳ Chi, rồi thò tay vào hộc bàn, lấy chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đội lên đầu cậu.


Cậu ngửi thấy một mùi oải hương nồng nàn, từ vành mũ và những ngón tay anh trai vừa rút về: “Anh giặt ở đâu thế?”


“Ở khu ký túc xá, mượn máy sấy của họ sấy một lát thôi, nhanh lắm.” Tạ Chấp Lam kéo tay cậu ngồi lên đùi mình, cong ngón tay gõ nhẹ lên vành mũ: “Lại không đeo khẩu trang.”


Tạ Kỳ Chi lắc lư chân, không nói gì.


Tạ Chấp Lam cũng không tiếp tục lải nhải nữa, chẳng biết từ đâu biến ra một hộp thịt vải đã được bóc sẵn, lấy một quả đưa đến miệng cậu.


Tạ Kỳ Chi cắn lấy, nhai chậm rãi.


Giờ tan học, trong và ngoài lớp, rất nhiều người đi ngang qua sau lưng anh trai đều vỗ vai một cái rồi nói: “Đi thôi, Lam ca.” Cũng có vài người đưa mắt nhìn Tạ Kỳ Chi, hỏi một câu: “Em ấy là…?”


Anh trai sẽ cầm tay Tạ Kỳ Chi lên lắc lắc với họ, giống như đang khoe một chú mèo con rất ngoan: “Kỳ Kỳ, em trai tôi.”


Có người “chậc” một tiếng, nói: “Nhuộm tóc trắng à? Em trai cậu còn sành điệu hơn cả cậu.”


Mắt Tạ Kỳ Chi ẩn sau vành mũ chớp chớp, lặng lẽ cong lên.



“Ứng ca, Lam ca, không đi à? Trưa nay ăn ở đâu?”


Ứng Hoài không nói gì, ngồi bên cạnh, công khai dùng điện thoại nhắn tin, khuỷu tay đè lên một cuốn sách toán đang mở. Bàn học của hắn lúc nào cũng rất trống, mặt bàn cũng không có mấy hình vẽ bậy bạ. Một cuốn sách, một cây bút, thế là hết. So với chỗ ngồi chật hẹp của những người khác, bàn của hắn trống trải đến mức nổi bật, thừa chỗ cho hắn gục xuống ngủ.


Người hỏi chuyện thấy mất hứng, nhún vai với Tạ Chấp Lam rồi bỏ đi.


Tạ Kỳ Chi lại tinh ý nhận ra không khí có gì đó không đúng, vừa định mở lời thì bên ngoài cửa đột nhiên có một cái đầu ló vào: “Lam ca, đợi em à?!”


Đó là một cô gái, trông rất ngọt ngào, tóc bob, mắt to, khi cười có răng khểnh nhỏ.


Tạ Chấp Lam gọi cô gái là “An An”. Tạ Kỳ Chi sững sờ, tự giác đứng dậy khỏi đùi y, lùi lại vài bước.


Cô gái tên An An nhìn thấy cậu, cũng “Ơ” một tiếng.


Chưa kịp để Tạ Chấp Lam giới thiệu, Ứng Hoài đột nhiên cất điện thoại đi, ngắt lời một cách đột ngột: “Cậu chưa nói với cô ấy à?”


Tạ Chấp Lam ngắt lời: “Cậu đừng nói gì cả.”


Tạ Kỳ Chi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy anh trai đứng dậy, xoa xoa tóc An An, cúi đầu nói gì đó với cô gái. Hai người đầu kề rất gần, trông vô cùng thân thiết.


An An nhìn qua vai Tạ Chấp Lam, hướng về phía cậu, đôi mắt to cong lên, gật đầu chào Tạ Kỳ Chi.


Tạ Kỳ Chi không biết vì sao mình lại không vui đến thế, giống như không hiểu vì sao anh trai lại không quan tâm đến mình nữa mà lại nói chuyện với người khác trước. Cậu cụp đôi hàng mi dày rậm xuống, bất lịch sự phớt lờ nụ cười thiện ý của cô gái, lùi lại một bước. Khuỷu tay “ầm” một tiếng va vào ghế của Ứng Hoài.


Cậu hơi ấm ức ôm lấy chỗ bị đau, chợt nhận ra có người đang nhìn mình, ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt của Ứng Hoài. Hắn với hàng mi mỏng cụp xuống, ánh mắt lười nhác, không hề tỏ ra chút đồng cảm nào khi vô tình bắt gặp vẻ mặt rưng rưng nước mắt vì đau của Tạ Kỳ Chi. Hắn ghé sát lại, hỏi nhỏ: “Ối chà, đau không?”



Tạ Kỳ Chi cứ nghĩ bữa trưa sẽ là hai anh em, Kiều An An có lẽ cũng nghĩ thế. Vậy là từ hai người đột nhiên biến thành bốn người, lại còn thêm một Ứng Hoài thân thiết với anh trai như hình với bóng.


Chỉ có Ứng Hoài là không cảm thấy khó xử. Hắn khoanh tay dựa vào khung cửa, thong thả xem Tạ Chấp Lam lựa chọn giữa “cậu em trai mình cưng chiều” và “cô bạn gái nhỏ đáng yêu”, dù chỉ là một lựa chọn nhỏ như đi dưới trời mưa và dùng chung một chiếc ô với ai.


Thật trùng hợp, Võ Tiểu Long và Hứa Tư Miểu cũng chưa rời đi, lần lượt đi ra khỏi lớp.


Ứng Hoài đột nhiên gọi họ: “Tiểu Long, Hứa Tư Miểu.”


Hai người cùng quay đầu lại. Ứng Hoài chỉ vào Tạ Chấp Lam hỏi: “Lam ca khao, đi ăn ở 303 Road, đi không?”


“Đi, đi, đi!” Võ Tiểu Long vội vàng đồng ý, nhìn thấy người đang giữ tay Tạ Chấp Lam là Kiều An An, rồi lại liếc sang vẻ mặt không chút biểu cảm của Hứa Tư Miểu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ thú vị.


Hứa Tư Miểu thì không có cảm xúc dao động lớn như thế. Cô bạn nở một nụ cười: “Được.”


Võ Tiểu Long xoa xoa cánh tay, vô cớ cảm thấy rợn người.


Tiếng mưa tí tách không ngừng, Tạ Chấp Lam tóm lấy Ứng Hoài, kéo hắn vào trong lớp.


“Cậu định làm gì?” Tạ Chấp Lam khó hiểu hỏi.


“Cậu không sợ em trai và bạn gái thấy không thoải mái sao?” Ứng Hoài đối diện với ánh mắt Tạ Chấp Lam, vô tội và thẳng thừng nói: “Bây giờ đổi người khó xử thành cậu, hai người họ chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.”


Tạ Chấp Lam bị giọng điệu hiển nhiên đó của hắn làm cho nghẹn lời, đôi mắt hoa đào long lanh cong cong, giọng nói như nghiến ra từ kẽ răng: “Đồ khốn nạn.”


Ứng Hoài vỗ vai y, lách người đi: “Không có gì đâu.”



Ngoài lớp, Kiều An An nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: “Hai người họ sao thế ạ?”


“Hình như cãi nhau từ trước rồi.” Võ Tiểu Long giải thích: “Tớ nghe Lam ca mắng Ứng Hoài là robot vô cảm, sau đó cả buổi sáng hai người họ không nói chuyện với nhau.”


Hứa Tư Miểu xen vào một cách lạnh lùng: “Không nói chuyện mà vẫn đi ăn cùng nhau à?”


“303 Road là cửa hàng của dì út Ứng Hoài, bình thường khó đặt lắm, cậu ta tất nhiên phải đi rồi.”


Hứa Tư Miểu chế nhạo một tiếng: “Cãi nhau mà vẫn phải dựa hơi hắn, các cậu hay ho nhỉ.”


Võ Tiểu Long đã sớm quen với sự cay nghiệt của Hứa Tư Miểu, không phản ứng gì với lời nói của cô. Ngược lại, Kiều An An nhìn cô một cái, cứ nghĩ là đang nói mình, biểu cảm đột nhiên trở nên có chút khó xử.


Tạ Chấp Lam từ trong lớp đi ra, Kiều An An bước tới, quen thuộc khoác tay y.


Chữ “anh trai” của Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu quay đầu đi, ngước mắt nhìn thấy Ứng Hoài đang giương ô lên, chuẩn bị bước vào cơn mưa. Cậu chạy vài bước đuổi theo, nép vào dưới ô của Ứng Hoài, nước mưa bắn lên làm ướt đôi giày thể thao màu trắng của cậu.


Ứng Hoài khựng lại một chút, đổi bên tay cầm ô, bao bọc lấy Tạ Kỳ Chi, hỏi: “Đi nhầm đường à?”


Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu lên, gọi hắn: “Ứng Hoài ca ca.”


Ứng Hoài hỏi: “Ai là anh của em?”


Tạ Kỳ Chi theo lẽ tự nhiên sửa lại: “Ứng Hoài.”


Ứng Hoài lại không thèm để ý nữa.



“Không thể,” Ứng Hoài lạnh lùng nói, “Là do em quá lùn thôi, cố gắng mà cao lên đi.”


Để chiều theo bước chân của Tạ Kỳ Chi, hai người dần dần đi sau cùng. Ứng Hoài không tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ cụp mắt đánh giá cậu một chút, rồi kinh ngạc phát hiện Tạ Kỳ Chi không phải đang lề mề. Mỗi bước chân cậu đi, quả thực chỉ có thể sải được một chút như vậy.


Tạ Kỳ Chi đội mũ lưỡi trai, không hề hay biết ánh mắt từ phía trên kia. Ra khỏi cổng trường, cậu nhìn về phía bóng lưng anh trai và Kiều An An ở phía trước, nắm lấy vạt áo đồng phục của Ứng Hoài hỏi: “Anh trai không cần em nữa à?”


Ứng Hoài nhắc nhở: “Em tự mình đi sang bên này mà.”


Tạ Kỳ Chi nghĩ thầm: Tôi đã qua đây tìm anh rồi thì anh ấy không thể dắt tôi quay lại sao?


Ứng Hoài như thể có thể nghe thấy những gì cậu đang nghĩ, bình thản nói: “Mấy cái suy nghĩ trẻ con của Kỳ Kỳ.”


Giọng nói không có chút cảm xúc thừa thãi nào, nhưng nghe lại càng khiến người ta tức điên lên. Tạ Kỳ Chi buông vạt áo đồng phục của hắn ra, tức giận đánh hắn một cái.


Phía trước là đèn giao thông, Hứa Tư Miểu và Võ Tiểu Long đã đi qua trước. Anh trai đặc biệt đợi hai người bọn họ một đoạn, nhắc nhở Ứng Hoài: “Qua đèn giao thông và những chỗ đường ướt, cậu nhớ dắt tay thằng bé nhé.”


Cảm xúc thất vọng của Tạ Kỳ Chi vơi đi một chút, vừa nghĩ đến việc sẽ từ chối thẳng thừng khi Ứng Hoài định dắt tay mình, thì nghe thấy Ứng Hoài hỏi: “Thằng bé học lớp 7 rồi, vẫn cần người dắt tay à?”


Giọng điệu ngạc nhiên vừa vặn, không cần anh trai phải giải thích gì thêm, lại đủ khiến Tạ Kỳ Chi đỏ bừng mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Cậu bực tức ngắt lời: “Em không cần!”


Ứng Hoài “Ừ” một tiếng, không có chút cảm xúc nào mà khen cậu: “Kỳ Kỳ giỏi quá.”


Chỉ trong một đoạn đường ngắn ngủi, điểm thiện cảm của Tạ Kỳ Chi dành cho Ứng Hoài lại bị trừ đi kha khá, khoảng cách từ con số 0 cơ bản ngày càng xa.


Ấn tượng đầu tiên là giả dối, Tạ Kỳ Chi ấm ức nghĩ. Ứng Hoài chọc giận anh trai xong lại quay sang bắt nạt mình, đúng là một gã đại xấu xa từ đầu đến chân.


Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Story Chương 8: Một gã đại xấu xa từ đầu đến chân
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...