Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Chương 63: Anh phải đứng về phía em
103@-
Vì đánh nhau mà vào đồn cảnh sát, trải nghiệm hoàn toàn khác so với việc vào vì bị mất điện thoại. Tạ Kỳ Chi lần đầu tiên bị khám người, chụp ảnh chính diện, nghiêng, còn phải lấy dấu vân tay, dấu chân và mẫu máu.
Chú cảnh sát lấy máu cho cậu, có thể vì phải tăng ca giữa đêm nên sắc mặt vô cùng khó coi.
Tạ Kỳ Chi nhìn chằm chằm kim lấy máu rất lâu, phản kháng hỏi: “Nhất định phải lấy máu sao?”
“Bây giờ mới biết sợ à,” Chú nói, “Lúc đánh nhau sao không biết?”
“Cháu không đánh nhau, cháu chỉ đứng bên cạnh thôi.” Tạ Kỳ Chi dịch chân, cho chú xem vết bẩn ở đầu gối quần và vết trầy xước ở lòng bàn tay, “Rõ ràng cháu là người bị đánh mà.”
“Nhìn vóc người của cậu, lực tấn công đúng là không mạnh.” Chú quan sát Tạ Kỳ Chi, rồi nói tiếp, “Không động thủ cũng phải lấy máu, đã vào đây thì là quy định.”
Tạ Kỳ Chi hỏi: “Cháu có thể yêu cầu gặp luật sư không? Trước khi luật sư của cháu đến, không ai có thể lấy máu của cháu.”
“Này, nhóc con, cậu tưởng đang đóng phim à.” Chú nói, “Luật pháp nước ta không quy định luật sư có quyền có mặt khi lấy lời khai. Vả lại, cậu là người bị đánh, đâu có phạm tội gì lớn, lấy chút máu thôi mà cũng cần luật sư à?”
“Cậu ấy đang ám chỉ rằng cậu ấy có quan hệ với ở trên, chỗ dựa rất vững chắc.” Lý Dập đứng một bên, giả vờ thần bí lừa gạt người khác, “Đối xử tốt với cậu ấy một chút đi.”
“Quan hệ gì? Là đại ca xã hội đen ở Tùng Thành của các cậu à? Đọc tên ra nghe xem nào.” Chú cảnh sát đã nghe những lời này nhiều rồi, quả nhiên không tin, gõ gõ lên bàn, “Đưa tay phải ra đây, một thanh niên trưởng thành mà sợ lấy chút máu.”
“Cháu không phải xã hội đen.” Tạ Kỳ Chi miễn cưỡng chìa tay ra, rồi không nhịn được hỏi thêm, “Kim tiêm của chú đã khử trùng chưa?”
“Đồ dùng một lần.” Chú cảnh sát nhìn Tạ Kỳ Chi, “Không phải xã hội đen mà nửa đêm ở trong quán bar làm gì? Lại còn nhuộm tóc, đeo lens màu? Cứ tưởng như vậy là ngầu lắm à? Đừng có trẻ trâu quá.”
Tạ Kỳ Chi: “…”
Cậu bực bội nói: “Chú mới trẻ trâu ấy, cháu sinh ra đã như thế rồi!”
Ngoài bị khám người, đây cũng là lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi bị giam trong phòng chờ, một cái lồng được rào bằng lưới sắt đan dày đặc.
Bên trong đủ mọi thành phần, mùi vị tạp nham, ngửi qua cũng biết ít nhất có hơn chục tên du côn đã từng ở đây tỉnh rượu.
Cậu không muốn ngồi lên chiếc giường đã có người nằm qua, chỉ dám ngồi xổm bên cạnh lưới sắt. Lúc khám người, khẩu trang đã bị tháo xuống, vốn dĩ cậu bị mẫn cảm đường hô hấp, giờ đây không có vật cản, một khi bắt đầu ho thì càng dữ dội hơn.
Nửa khuôn mặt dưới vùi vào cánh tay ho sặc sụa không ngừng, những đường gân xanh ở cổ trắng nõn nổi lên vì khó thở, ngón tay bấu chặt ống tay áo khoác, đầu ngón tay dùng sức đến mức co quắp tái nhợt.
Nữ cảnh sát trông coi bị phản ứng của cậu dọa sợ, tiến lại gần hỏi cậu có sao không.
Tạ Kỳ Chi thở gấp vài hơi, ngước mắt lên, dùng giọng thều thào nói với cô ấy: “Trong túi của em có… có một lọ thuốc… giãn phế quản…”
Nữ cảnh sát chạy đi lấy thuốc cho cậu, sau đó quay lại mở cửa phòng chờ, để cậu chuyển sang chỗ khác thoải mái hơn. Cô ấy không nhịn được hỏi: “Cậu bị hen suyễn à? Có bệnh thì nên nói sớm chứ.”
Tạ Kỳ Chi lắc đầu.
CF không phải hen suyễn, nhưng có triệu chứng tương tự. Chỉ là, điểm chí mạng của hen suyễn là lên cơn, còn điểm chí mạng của cậu là suy tim phổi hoặc nhiễm trùng phổi.
Cậu cũng không biết vì sao mình không nói trước, có thể là vì cho rằng khi bị khám người sẽ có người nhận ra loại thuốc này, hoặc có lẽ, cậu đã quen dần với việc tất cả mọi người xung quanh đều chiều chuộng cậu, nên không cần phải nói thêm gì cả.
Sau khi ổn định lại hơi thở, dạ dày lại cảm thấy khó chịu, một cơn nóng rát trào lên, cảm giác buồn nôn liên tục.
Tạ Kỳ Chi nhíu mày, từ chối ly nước nóng mà nữ cảnh sát đưa, rồi đi cùng cô đến nhà vệ sinh để nôn một trận.
Vừa đứng dậy, trước mắt cậu đã tối sầm lại, cậu vịn vào bồn rửa mặt, đợi cơn choáng váng mờ ảo qua đi, lại vặn vòi nước, cúi người định rửa mặt cho sạch.
Dòng nước vừa chảy ra, cậu rít một tiếng qua khẽ răng, liền rụt tay lại.
Cúi đầu nhìn xuống, ngón tay vốc cát bẩn thỉu, lòng bàn tay trầy da. Xắn ống quần lên, đầu gối bầm tím. Lưng không nhìn thấy nhưng cũng rất đau.
Tất cả những chỗ bị thương lúc này đồng loạt bị phát giác, cơn đau bỗng trở nên rõ ràng.
Tạ Kỳ Chi rửa sạch tay, nhịn đau rửa mặt, mới cảm thấy khá hơn một chút.
Ngẩng đầu nhìn người trong gương, vài sợi tóc ướt dính trên mặt, làn da trắng bệch tái nhợt, môi cũng không có chút máu, chỉ có đôi mắt là chằng chịt tơ máu vì mệt mỏi.
Xấu quá, Tạ Kỳ Chi nghĩ thầm, thảo nào Lý Dập không muốn vào đồn cảnh sát.
Đúng là một đêm thân tâm rã rời.
Ứng Hoài cũng không ngờ, giữa đêm khuya tắm xong vừa mới ngủ được một lát, đã nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bảo hắn đến ký giấy bảo lãnh người về.
Đầu óc hắn đờ ra trong khoảnh khắc, theo bản năng hỏi: “Anh nói ai cơ?”
“Tạ Kỳ Chi, anh là người nhà của Tạ Kỳ Chi phải không?” Đầu dây bên kia hỏi, “Nếu phải thì mau đến đây một chuyến.”
Ứng Hoài im lặng nửa giây, nói: “Tôi đến ngay.”
Kết quả thẩm vấn là đôi bên đều bị khiển trách, vì cả hai phía cùng động thủ mà cũng cùng bị thương. May mà chẳng có ai dùng hung khí, thương tích nhẹ không cấu thành án hình sự. Hòa giải được thì hòa giải, không thì phạt tiền kèm tạm giam.
Lý Dập vẫn không phục, chất vấn: “Tại sao lại là chúng ta nộp tiền phạt, bọn chúng ba đánh một!”
Ứng Hoài không có thiện cảm với tên ngang bướng đã rủ rê đứa nhỏ nhà mình đi đánh nhau lúc nửa đêm, bèn gật đầu, thuận theo ý cậu ta: “Được, tiền phạt trả lại đi, tôi không nộp nữa, đổi thành để cậu ta ở đây tạm giam năm ngày.”
Tạ Kỳ Chi kéo tay áo Ứng Hoài một cái, chưa kịp mở lời đã bị hắn lườm cảnh cáo, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Mí mắt nặng trĩu, cậu ôm cánh tay hắn có chút mệt mỏi.
Chiếc áo khoác phi công màu xanh quân đội cậu đang mặc rõ ràng rộng thùng thình, vì đó là áo của Ứng Hoài, còn chiếc áo bẩn thỉu của chính mình thì Ứng Hoài đang cầm trên tay.
“Thế còn ba tên kia? Bọn chúng bị giam mấy ngày?” Lý Dập không cam lòng hỏi, “Cũng chỉ nộp tiền phạt thôi à?”
“Ba tên đó vẫn chưa tỉnh rượu đâu, nhưng bọn chúng có tiền án rồi, yên tâm, tiền phạt chắc chắn không ít hơn mấy đứa đâu.” Cảnh sát nói.
Lý Dập vẫn cau mày, nhưng không nói gì nữa. Hắn quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Ứng Hoài đưa tay ôm Tạ Kỳ Chi đang buồn ngủ đứng không vững vào lòng, chỉnh lại mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cậu. Ngón tay cái lướt qua gò má trắng trẻo mịn màng, lại chọc vào một cái, với giọng điệu có chút trách móc, hỏi: “Buồn ngủ đến thế này mà còn chạy lung tung?”
Ánh mắt đó phải miêu tả thế nào đây, khiến người ta cảm thấy nổi hết da gà, dù sao Quan Vũ cũng không nhìn Trương Phi như vậy.
Tạ Kỳ Chi bị hắn chọc cho tỉnh ngủ, mở mắt ra, hoàn toàn không nhận thấy Lý Dập bên cạnh đang nheo mắt, với vẻ mặt như sắp mù đến nơi.
Cậu lí nhí nói: “Ứng Hoài ca ca, em muốn về nhà.”
Ứng Hoài cụp mắt, đáp lại một tiếng “Ừm”.
Lý Dập đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, không nhịn được hừ một tiếng.
Ứng Hoài quay đầu lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng vô tình, liếc Lý Dập hỏi một cách lạnh nhạt: “Còn đứng đây làm gì? Đợi tôi đưa cậu về sao?”
Lý Dập cũng chẳng thèm để ý đến hắn, quẳng lại một câu “Không cần”, rồi quay người bỏ đi.
Tạ Kỳ Chi nửa tỉnh nửa mê đi theo Ứng Hoài lên xe, chưa đến nơi đã tỉnh hẳn. Nhìn cảnh đêm tĩnh mịch phía trước, tâm trạng bỗng dưng có chút chán nản.
Ứng Hoài nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Không buồn ngủ nữa sao?”
Tạ Kỳ Chi khẽ “ừm”.
Tại đồn cảnh sát, Ứng Hoài đã nắm được đại khái toàn bộ quá trình vụ ẩu đả, nhưng không biết lý do Tạ Kỳ Chi ra ngoài vào đêm khuya, bèn hỏi cậu: “Em tìm Lý Dập làm gì?”
Tạ Kỳ Chi đáp lại đơn giản: “Có một chuyện cần nói với anh ấy.”
“Có chuyện không thể nói qua điện thoại sao?”
“Điện thoại không tiện.” Tạ Kỳ Chi nói, “Gặp mặt trực tiếp em mới biết Lý Dập có buồn không, qua điện thoại em không thể nghe ra được.”
Ứng Hoài im lặng suốt nửa phút, sau khi qua đoạn giới hạn tốc độ, chiếc xe lặng lẽ tăng tốc lên một chút.
Tạ Kỳ Chi tò mò nhìn Ứng Hoài, tưởng hắn đang vội về nhà, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói kìm nén sự tức giận của hắn.
“Thế nên, em phải nửa đêm chạy đến cái nơi lộn xộn như vậy, rồi xảy ra chuyện phải vào đồn cảnh sát mới biết gọi cho anh à? Anh hai của em bốc đồng thì em cũng bốc đồng, cậu ta có bị ăn đấm hay tạm giam vài ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, em thì cũng vậy sao? Em không có não hay cứ gặp cậu ta là không dùng não nữa, chỉ biết đi theo cậu ta mà làm bậy?”
Bị hắn quát, Tạ Kỳ Chi ngây người một lúc, sau khi phản ứng lại, mũi bỗng cay xè, nước mắt không báo trước lăn dài xuống.
Ứng Hoài không ngờ cậu lại nói khóc là khóc ngay, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cậu, không nhịn được hỏi: “Em chỉ biết khóc thôi à?”
“Anh chỉ biết trách em thôi sao?” Mắt Tạ Kỳ Chi đỏ hoe, cảm giác tủi thân dâng lên không thể kìm được, “Anh còn không trách người khác bắt nạt em, bọn họ bóp má em còn nói em ra ngoài tiếp khách, anh hai mới ra tay. Bọn họ đẩy em còn đá em một cú, lưng em bây giờ vẫn đau, đầu gối bầm tím tay cũng trầy da, anh không quan tâm! Anh chỉ biết trách em thôi!”
Cậu nói đến mức chính mình cũng thấy tủi thân muốn chết, càng khóc càng dữ dội, nước mắt rơi xuống nhiều vô kể.
Ứng Hoài đành phải tấp vào lề đường dỗ cậu, nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi. Tạ Kỳ Chi không cho hắn chạm vào, bị hắn mạnh mẽ kéo lại, kéo tay áo đang phủ trên mu bàn tay lên, mở lòng bàn tay ra xem. Lòng bàn tay quả nhiên trầy da, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, chỗ trầy da đã biến thành những nốt đỏ li ti.
Hắn không dám chạm vào, ngẩng đầu hỏi: “Bọn họ nói em không tham gia đánh nhau, chỉ đứng bên cạnh báo cảnh sát, em bị thương sao không nói với anh?”
Tạ Kỳ Chi cũng quát lại hắn: “Anh không có mắt à? Tự anh không biết nhìn sao!” Một lúc sau lại nói, “Anh ba sợ em bị nhà trường kỷ luật, nói là dù sao mấy tên say rượu kia cũng không biết ai đánh ai, bảo em nói mình không tham gia đánh nhau, đừng nói bản thân cũng động thủ.”
Ứng Hoài muốn xoa đầu Tạ Kỳ Chi, cậu bĩu môi né tránh.
Ứng Hoài thu tay lại, hỏi: “Em muốn anh đứng về phía em, giúp em xả giận đúng không?”
Tạ Kỳ Chi quay đầu, hé mí mắt còn đỏ hoe nhìn hắn một cái, khẽ hừ một tiếng không nói.
Ứng Hoài gọi điện cho người quen, hỏi: “Vẫn là chuyện vừa nãy, thời gian tạm giam của bên kia có thể kéo dài thêm không? Giam chúng nó thêm vài ngày.”
Người quen lại bị hắn làm phiền giấc ngủ, giọng điệu càng trở nên khó chịu:
“Ứng Hoài cậu có bị sao không? Cậu thật sự coi mình là tầng lớp có đặc quyền à? Luật pháp quốc gia phải xoay quanh cậu à? Theo quy định, nếu không ký biên bản hòa giải thì thằng nhóc đánh nhau kia không tránh được bị tạm giam. Tôi giúp việc này là vì thấy bên cậu còn nhỏ tuổi, còn bên kia là những tên du côn có tiền án. Cậu biết bọn họ nói gì với tôi không? Tên nhóc tên Lý Dập đó, ra tay còn tàn nhẫn hơn cả đối phương! Cậu ta nhiều lắm chỉ bị vài vết thương ngoài da, còn ba tên kia bị cậu ta đánh thành đầu heo rồi, cậu còn muốn giam chúng nó thêm vài ngày? Lỡ như trong ba con heo đó có một tên tỉnh táo lại chút, cầm giấy chứng thương đi kiện mấy người, thì chuẩn bị ra tòa mà đền bù đi!”
Ứng Hoài mặt không đổi sắc đáp: “Kéo dài đến 30 ngày? Để tôi hỏi em ấy xem.”
Hắn dời điện thoại ra hỏi Tạ Kỳ Chi: “30 ngày, tạm giam một tháng, được không?”
Tạ Kỳ Chi gật đầu.
Ứng Hoài điềm nhiên đáp lại: “Vậy cứ 30 ngày, bên tôi không có ý kiến.”
“Nửa đêm rồi mà còn bày trò à.” Bên kia “tút” một tiếng cúp điện thoại.
Ứng Hoài đặt điện thoại xuống, hỏi: “Thay em xả giận rồi, giờ vui hơn chưa?”
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn làm một chuyện ngớ ngẩn như vậy, bất chấp sự thật chỉ biết thiên vị, giống như việc một đứa trẻ va phải cái bàn nên cái bàn sai. Nhưng Tạ Kỳ Chi lại rất thích cách này, hàng lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, nhưng vẫn bĩu môi, giả vờ không quan tâm nói: “Em đâu phải muốn xả giận, ai thèm quan tâm bọn họ thế nào chứ.”
Cậu ngừng lại một chút, rồi nói: “Anh phải đứng về phía em, rõ ràng là lỗi của người khác, sao anh lại có thể trách em? Nếu anh gặp chuyện tương tự, và anh cũng đánh người, em chắc chắn sẽ nghĩ là người khác đã chọc giận anh trước. Người thích anh sẽ chỉ đứng về phía anh, chứ không bao giờ cho rằng anh có vấn đề gì cả.”
Quan điểm về đúng sai của Ứng Hoài khác hoàn toàn với cậu, nhưng đây quả thực là triết lý của Tạ Kỳ Chi, là quy tắc yêu và được yêu mà cậu tuân thủ trong thế giới này.
Ứng Hoài nhìn đôi mắt xanh còn ướt lệ, hệt như một chú cún con ngây thơ, mở to đôi mắt long lanh cúi đầu l**m ngón tay của hắn, như thể bản năng đã biết cách khiến người ta mềm lòng vì nó.
Thế là, Ứng Hoài cũng rất dễ dàng mà mềm lòng.
“Anh sai rồi, không nên trách em.” Hắn cam kết, “Sau này anh sẽ luôn đứng về phía em, được không?”
Tạ Kỳ Chi không trả lời, quay đầu đi, nhưng cũng rất nể mặt mà đưa cái gáy mềm mại cho hắn v**t v*.
Đến nơi, Tạ Kỳ Chi lại ngủ một giấc, mơ mơ màng màng kéo dây an toàn, dây an toàn đã tự bung ra.
Ứng Hoài mở cửa xe cho cậu, cậu bước xuống, đi được hai bước thì dừng lại, nhăn mũi cúi đầu nhìn: “Đầu gối đau quá.”
Ứng Hoài đi đến, bóp má Tạ Kỳ Chi một cái, nói cậu “yếu ớt”.
Tạ Kỳ Chi không vui đáp: “Đau cũng không được nói sao? Em cũng đâu có bắt anh phải làm gì—”
Lời còn chưa dứt, cơ thể cậu bỗng nhiên lơ lửng, cậu theo phản xạ vòng tay ôm chặt cổ Ứng Hoài: “Anh làm gì thế?”
“Còn làm gì nữa?” Ứng Hoài bế cậu vào thang máy, “Đừng làm nũng nữa, về nhà ngủ thôi.”
Tạ Kỳ Chi ngắm nghía tờ quảng cáo trong thang máy, nói: “Hình như đây không phải nhà em.”
“Em tha cho anh đi.” Ứng Hoài nghiêng đầu, có chút bất lực bảo, “Đưa em về nhà rồi anh lại phải tự lái xe quay lại, thế thì buổi tối anh còn ngủ được nữa không?”
Tạ Kỳ Chi “Ồ” một tiếng, chợt nhớ ra một chuyện: “Nhà anh không có đồ ngủ của em.”
Ứng Hoài không nghĩ nhiều, nói: “Mặc đồ của anh.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, không biết trong đầu đang hiện lên hình ảnh gì, dựa vào vai Ứng Hoài, trán cậu cọ vào phần xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo T-shirt của hắn, cựa quậy vài cái, bỗng nhiên im bặt không nói nữa.
Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Vì đánh nhau mà vào đồn cảnh sát, trải nghiệm hoàn toàn khác so với việc vào vì bị mất điện thoại. Tạ Kỳ Chi lần đầu tiên bị khám người, chụp ảnh chính diện, nghiêng, còn phải lấy dấu vân tay, dấu chân và mẫu máu.
Chú cảnh sát lấy máu cho cậu, có thể vì phải tăng ca giữa đêm nên sắc mặt vô cùng khó coi.
Tạ Kỳ Chi nhìn chằm chằm kim lấy máu rất lâu, phản kháng hỏi: “Nhất định phải lấy máu sao?”
“Bây giờ mới biết sợ à,” Chú nói, “Lúc đánh nhau sao không biết?”
“Cháu không đánh nhau, cháu chỉ đứng bên cạnh thôi.” Tạ Kỳ Chi dịch chân, cho chú xem vết bẩn ở đầu gối quần và vết trầy xước ở lòng bàn tay, “Rõ ràng cháu là người bị đánh mà.”
“Nhìn vóc người của cậu, lực tấn công đúng là không mạnh.” Chú quan sát Tạ Kỳ Chi, rồi nói tiếp, “Không động thủ cũng phải lấy máu, đã vào đây thì là quy định.”
Tạ Kỳ Chi hỏi: “Cháu có thể yêu cầu gặp luật sư không? Trước khi luật sư của cháu đến, không ai có thể lấy máu của cháu.”
“Này, nhóc con, cậu tưởng đang đóng phim à.” Chú nói, “Luật pháp nước ta không quy định luật sư có quyền có mặt khi lấy lời khai. Vả lại, cậu là người bị đánh, đâu có phạm tội gì lớn, lấy chút máu thôi mà cũng cần luật sư à?”
“Cậu ấy đang ám chỉ rằng cậu ấy có quan hệ với ở trên, chỗ dựa rất vững chắc.” Lý Dập đứng một bên, giả vờ thần bí lừa gạt người khác, “Đối xử tốt với cậu ấy một chút đi.”
“Quan hệ gì? Là đại ca xã hội đen ở Tùng Thành của các cậu à? Đọc tên ra nghe xem nào.” Chú cảnh sát đã nghe những lời này nhiều rồi, quả nhiên không tin, gõ gõ lên bàn, “Đưa tay phải ra đây, một thanh niên trưởng thành mà sợ lấy chút máu.”
“Cháu không phải xã hội đen.” Tạ Kỳ Chi miễn cưỡng chìa tay ra, rồi không nhịn được hỏi thêm, “Kim tiêm của chú đã khử trùng chưa?”
“Đồ dùng một lần.” Chú cảnh sát nhìn Tạ Kỳ Chi, “Không phải xã hội đen mà nửa đêm ở trong quán bar làm gì? Lại còn nhuộm tóc, đeo lens màu? Cứ tưởng như vậy là ngầu lắm à? Đừng có trẻ trâu quá.”
Tạ Kỳ Chi: “…”
Cậu bực bội nói: “Chú mới trẻ trâu ấy, cháu sinh ra đã như thế rồi!”
Ngoài bị khám người, đây cũng là lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi bị giam trong phòng chờ, một cái lồng được rào bằng lưới sắt đan dày đặc.
Bên trong đủ mọi thành phần, mùi vị tạp nham, ngửi qua cũng biết ít nhất có hơn chục tên du côn đã từng ở đây tỉnh rượu.
Cậu không muốn ngồi lên chiếc giường đã có người nằm qua, chỉ dám ngồi xổm bên cạnh lưới sắt. Lúc khám người, khẩu trang đã bị tháo xuống, vốn dĩ cậu bị mẫn cảm đường hô hấp, giờ đây không có vật cản, một khi bắt đầu ho thì càng dữ dội hơn.
Nửa khuôn mặt dưới vùi vào cánh tay ho sặc sụa không ngừng, những đường gân xanh ở cổ trắng nõn nổi lên vì khó thở, ngón tay bấu chặt ống tay áo khoác, đầu ngón tay dùng sức đến mức co quắp tái nhợt.
Nữ cảnh sát trông coi bị phản ứng của cậu dọa sợ, tiến lại gần hỏi cậu có sao không.
Tạ Kỳ Chi thở gấp vài hơi, ngước mắt lên, dùng giọng thều thào nói với cô ấy: “Trong túi của em có… có một lọ thuốc… giãn phế quản…”
Nữ cảnh sát chạy đi lấy thuốc cho cậu, sau đó quay lại mở cửa phòng chờ, để cậu chuyển sang chỗ khác thoải mái hơn. Cô ấy không nhịn được hỏi: “Cậu bị hen suyễn à? Có bệnh thì nên nói sớm chứ.”
Tạ Kỳ Chi lắc đầu.
CF không phải hen suyễn, nhưng có triệu chứng tương tự. Chỉ là, điểm chí mạng của hen suyễn là lên cơn, còn điểm chí mạng của cậu là suy tim phổi hoặc nhiễm trùng phổi.
Cậu cũng không biết vì sao mình không nói trước, có thể là vì cho rằng khi bị khám người sẽ có người nhận ra loại thuốc này, hoặc có lẽ, cậu đã quen dần với việc tất cả mọi người xung quanh đều chiều chuộng cậu, nên không cần phải nói thêm gì cả.
Sau khi ổn định lại hơi thở, dạ dày lại cảm thấy khó chịu, một cơn nóng rát trào lên, cảm giác buồn nôn liên tục.
Tạ Kỳ Chi nhíu mày, từ chối ly nước nóng mà nữ cảnh sát đưa, rồi đi cùng cô đến nhà vệ sinh để nôn một trận.
Vừa đứng dậy, trước mắt cậu đã tối sầm lại, cậu vịn vào bồn rửa mặt, đợi cơn choáng váng mờ ảo qua đi, lại vặn vòi nước, cúi người định rửa mặt cho sạch.
Dòng nước vừa chảy ra, cậu rít một tiếng qua khẽ răng, liền rụt tay lại.
Cúi đầu nhìn xuống, ngón tay vốc cát bẩn thỉu, lòng bàn tay trầy da. Xắn ống quần lên, đầu gối bầm tím. Lưng không nhìn thấy nhưng cũng rất đau.
Tất cả những chỗ bị thương lúc này đồng loạt bị phát giác, cơn đau bỗng trở nên rõ ràng.
Tạ Kỳ Chi rửa sạch tay, nhịn đau rửa mặt, mới cảm thấy khá hơn một chút.
Ngẩng đầu nhìn người trong gương, vài sợi tóc ướt dính trên mặt, làn da trắng bệch tái nhợt, môi cũng không có chút máu, chỉ có đôi mắt là chằng chịt tơ máu vì mệt mỏi.
Xấu quá, Tạ Kỳ Chi nghĩ thầm, thảo nào Lý Dập không muốn vào đồn cảnh sát.
Đúng là một đêm thân tâm rã rời.
Ứng Hoài cũng không ngờ, giữa đêm khuya tắm xong vừa mới ngủ được một lát, đã nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bảo hắn đến ký giấy bảo lãnh người về.
Đầu óc hắn đờ ra trong khoảnh khắc, theo bản năng hỏi: “Anh nói ai cơ?”
“Tạ Kỳ Chi, anh là người nhà của Tạ Kỳ Chi phải không?” Đầu dây bên kia hỏi, “Nếu phải thì mau đến đây một chuyến.”
Ứng Hoài im lặng nửa giây, nói: “Tôi đến ngay.”
Kết quả thẩm vấn là đôi bên đều bị khiển trách, vì cả hai phía cùng động thủ mà cũng cùng bị thương. May mà chẳng có ai dùng hung khí, thương tích nhẹ không cấu thành án hình sự. Hòa giải được thì hòa giải, không thì phạt tiền kèm tạm giam.
Lý Dập vẫn không phục, chất vấn: “Tại sao lại là chúng ta nộp tiền phạt, bọn chúng ba đánh một!”
Ứng Hoài không có thiện cảm với tên ngang bướng đã rủ rê đứa nhỏ nhà mình đi đánh nhau lúc nửa đêm, bèn gật đầu, thuận theo ý cậu ta: “Được, tiền phạt trả lại đi, tôi không nộp nữa, đổi thành để cậu ta ở đây tạm giam năm ngày.”
Tạ Kỳ Chi kéo tay áo Ứng Hoài một cái, chưa kịp mở lời đã bị hắn lườm cảnh cáo, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Mí mắt nặng trĩu, cậu ôm cánh tay hắn có chút mệt mỏi.
Chiếc áo khoác phi công màu xanh quân đội cậu đang mặc rõ ràng rộng thùng thình, vì đó là áo của Ứng Hoài, còn chiếc áo bẩn thỉu của chính mình thì Ứng Hoài đang cầm trên tay.
“Thế còn ba tên kia? Bọn chúng bị giam mấy ngày?” Lý Dập không cam lòng hỏi, “Cũng chỉ nộp tiền phạt thôi à?”
“Ba tên đó vẫn chưa tỉnh rượu đâu, nhưng bọn chúng có tiền án rồi, yên tâm, tiền phạt chắc chắn không ít hơn mấy đứa đâu.” Cảnh sát nói.
Lý Dập vẫn cau mày, nhưng không nói gì nữa. Hắn quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Ứng Hoài đưa tay ôm Tạ Kỳ Chi đang buồn ngủ đứng không vững vào lòng, chỉnh lại mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cậu. Ngón tay cái lướt qua gò má trắng trẻo mịn màng, lại chọc vào một cái, với giọng điệu có chút trách móc, hỏi: “Buồn ngủ đến thế này mà còn chạy lung tung?”
Ánh mắt đó phải miêu tả thế nào đây, khiến người ta cảm thấy nổi hết da gà, dù sao Quan Vũ cũng không nhìn Trương Phi như vậy.
Tạ Kỳ Chi bị hắn chọc cho tỉnh ngủ, mở mắt ra, hoàn toàn không nhận thấy Lý Dập bên cạnh đang nheo mắt, với vẻ mặt như sắp mù đến nơi.
Cậu lí nhí nói: “Ứng Hoài ca ca, em muốn về nhà.”
Ứng Hoài cụp mắt, đáp lại một tiếng “Ừm”.
Lý Dập đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, không nhịn được hừ một tiếng.
Ứng Hoài quay đầu lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng vô tình, liếc Lý Dập hỏi một cách lạnh nhạt: “Còn đứng đây làm gì? Đợi tôi đưa cậu về sao?”
Lý Dập cũng chẳng thèm để ý đến hắn, quẳng lại một câu “Không cần”, rồi quay người bỏ đi.
Tạ Kỳ Chi nửa tỉnh nửa mê đi theo Ứng Hoài lên xe, chưa đến nơi đã tỉnh hẳn. Nhìn cảnh đêm tĩnh mịch phía trước, tâm trạng bỗng dưng có chút chán nản.
Ứng Hoài nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Không buồn ngủ nữa sao?”
Tạ Kỳ Chi khẽ “ừm”.
Tại đồn cảnh sát, Ứng Hoài đã nắm được đại khái toàn bộ quá trình vụ ẩu đả, nhưng không biết lý do Tạ Kỳ Chi ra ngoài vào đêm khuya, bèn hỏi cậu: “Em tìm Lý Dập làm gì?”
Tạ Kỳ Chi đáp lại đơn giản: “Có một chuyện cần nói với anh ấy.”
“Có chuyện không thể nói qua điện thoại sao?”
“Điện thoại không tiện.” Tạ Kỳ Chi nói, “Gặp mặt trực tiếp em mới biết Lý Dập có buồn không, qua điện thoại em không thể nghe ra được.”
Ứng Hoài im lặng suốt nửa phút, sau khi qua đoạn giới hạn tốc độ, chiếc xe lặng lẽ tăng tốc lên một chút.
Tạ Kỳ Chi tò mò nhìn Ứng Hoài, tưởng hắn đang vội về nhà, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói kìm nén sự tức giận của hắn.
“Thế nên, em phải nửa đêm chạy đến cái nơi lộn xộn như vậy, rồi xảy ra chuyện phải vào đồn cảnh sát mới biết gọi cho anh à? Anh hai của em bốc đồng thì em cũng bốc đồng, cậu ta có bị ăn đấm hay tạm giam vài ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, em thì cũng vậy sao? Em không có não hay cứ gặp cậu ta là không dùng não nữa, chỉ biết đi theo cậu ta mà làm bậy?”
Bị hắn quát, Tạ Kỳ Chi ngây người một lúc, sau khi phản ứng lại, mũi bỗng cay xè, nước mắt không báo trước lăn dài xuống.
Ứng Hoài không ngờ cậu lại nói khóc là khóc ngay, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cậu, không nhịn được hỏi: “Em chỉ biết khóc thôi à?”
“Anh chỉ biết trách em thôi sao?” Mắt Tạ Kỳ Chi đỏ hoe, cảm giác tủi thân dâng lên không thể kìm được, “Anh còn không trách người khác bắt nạt em, bọn họ bóp má em còn nói em ra ngoài tiếp khách, anh hai mới ra tay. Bọn họ đẩy em còn đá em một cú, lưng em bây giờ vẫn đau, đầu gối bầm tím tay cũng trầy da, anh không quan tâm! Anh chỉ biết trách em thôi!”
Cậu nói đến mức chính mình cũng thấy tủi thân muốn chết, càng khóc càng dữ dội, nước mắt rơi xuống nhiều vô kể.
Ứng Hoài đành phải tấp vào lề đường dỗ cậu, nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi. Tạ Kỳ Chi không cho hắn chạm vào, bị hắn mạnh mẽ kéo lại, kéo tay áo đang phủ trên mu bàn tay lên, mở lòng bàn tay ra xem. Lòng bàn tay quả nhiên trầy da, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, chỗ trầy da đã biến thành những nốt đỏ li ti.
Hắn không dám chạm vào, ngẩng đầu hỏi: “Bọn họ nói em không tham gia đánh nhau, chỉ đứng bên cạnh báo cảnh sát, em bị thương sao không nói với anh?”
Tạ Kỳ Chi cũng quát lại hắn: “Anh không có mắt à? Tự anh không biết nhìn sao!” Một lúc sau lại nói, “Anh ba sợ em bị nhà trường kỷ luật, nói là dù sao mấy tên say rượu kia cũng không biết ai đánh ai, bảo em nói mình không tham gia đánh nhau, đừng nói bản thân cũng động thủ.”
Ứng Hoài muốn xoa đầu Tạ Kỳ Chi, cậu bĩu môi né tránh.
Ứng Hoài thu tay lại, hỏi: “Em muốn anh đứng về phía em, giúp em xả giận đúng không?”
Tạ Kỳ Chi quay đầu, hé mí mắt còn đỏ hoe nhìn hắn một cái, khẽ hừ một tiếng không nói.
Ứng Hoài gọi điện cho người quen, hỏi: “Vẫn là chuyện vừa nãy, thời gian tạm giam của bên kia có thể kéo dài thêm không? Giam chúng nó thêm vài ngày.”
Người quen lại bị hắn làm phiền giấc ngủ, giọng điệu càng trở nên khó chịu:
“Ứng Hoài cậu có bị sao không? Cậu thật sự coi mình là tầng lớp có đặc quyền à? Luật pháp quốc gia phải xoay quanh cậu à? Theo quy định, nếu không ký biên bản hòa giải thì thằng nhóc đánh nhau kia không tránh được bị tạm giam. Tôi giúp việc này là vì thấy bên cậu còn nhỏ tuổi, còn bên kia là những tên du côn có tiền án. Cậu biết bọn họ nói gì với tôi không? Tên nhóc tên Lý Dập đó, ra tay còn tàn nhẫn hơn cả đối phương! Cậu ta nhiều lắm chỉ bị vài vết thương ngoài da, còn ba tên kia bị cậu ta đánh thành đầu heo rồi, cậu còn muốn giam chúng nó thêm vài ngày? Lỡ như trong ba con heo đó có một tên tỉnh táo lại chút, cầm giấy chứng thương đi kiện mấy người, thì chuẩn bị ra tòa mà đền bù đi!”
Ứng Hoài mặt không đổi sắc đáp: “Kéo dài đến 30 ngày? Để tôi hỏi em ấy xem.”
Hắn dời điện thoại ra hỏi Tạ Kỳ Chi: “30 ngày, tạm giam một tháng, được không?”
Tạ Kỳ Chi gật đầu.
Ứng Hoài điềm nhiên đáp lại: “Vậy cứ 30 ngày, bên tôi không có ý kiến.”
“Nửa đêm rồi mà còn bày trò à.” Bên kia “tút” một tiếng cúp điện thoại.
Ứng Hoài đặt điện thoại xuống, hỏi: “Thay em xả giận rồi, giờ vui hơn chưa?”
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn làm một chuyện ngớ ngẩn như vậy, bất chấp sự thật chỉ biết thiên vị, giống như việc một đứa trẻ va phải cái bàn nên cái bàn sai. Nhưng Tạ Kỳ Chi lại rất thích cách này, hàng lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, nhưng vẫn bĩu môi, giả vờ không quan tâm nói: “Em đâu phải muốn xả giận, ai thèm quan tâm bọn họ thế nào chứ.”
Cậu ngừng lại một chút, rồi nói: “Anh phải đứng về phía em, rõ ràng là lỗi của người khác, sao anh lại có thể trách em? Nếu anh gặp chuyện tương tự, và anh cũng đánh người, em chắc chắn sẽ nghĩ là người khác đã chọc giận anh trước. Người thích anh sẽ chỉ đứng về phía anh, chứ không bao giờ cho rằng anh có vấn đề gì cả.”
Quan điểm về đúng sai của Ứng Hoài khác hoàn toàn với cậu, nhưng đây quả thực là triết lý của Tạ Kỳ Chi, là quy tắc yêu và được yêu mà cậu tuân thủ trong thế giới này.
Ứng Hoài nhìn đôi mắt xanh còn ướt lệ, hệt như một chú cún con ngây thơ, mở to đôi mắt long lanh cúi đầu l**m ngón tay của hắn, như thể bản năng đã biết cách khiến người ta mềm lòng vì nó.
Thế là, Ứng Hoài cũng rất dễ dàng mà mềm lòng.
“Anh sai rồi, không nên trách em.” Hắn cam kết, “Sau này anh sẽ luôn đứng về phía em, được không?”
Tạ Kỳ Chi không trả lời, quay đầu đi, nhưng cũng rất nể mặt mà đưa cái gáy mềm mại cho hắn v**t v*.
Đến nơi, Tạ Kỳ Chi lại ngủ một giấc, mơ mơ màng màng kéo dây an toàn, dây an toàn đã tự bung ra.
Ứng Hoài mở cửa xe cho cậu, cậu bước xuống, đi được hai bước thì dừng lại, nhăn mũi cúi đầu nhìn: “Đầu gối đau quá.”
Ứng Hoài đi đến, bóp má Tạ Kỳ Chi một cái, nói cậu “yếu ớt”.
Tạ Kỳ Chi không vui đáp: “Đau cũng không được nói sao? Em cũng đâu có bắt anh phải làm gì—”
Lời còn chưa dứt, cơ thể cậu bỗng nhiên lơ lửng, cậu theo phản xạ vòng tay ôm chặt cổ Ứng Hoài: “Anh làm gì thế?”
“Còn làm gì nữa?” Ứng Hoài bế cậu vào thang máy, “Đừng làm nũng nữa, về nhà ngủ thôi.”
Tạ Kỳ Chi ngắm nghía tờ quảng cáo trong thang máy, nói: “Hình như đây không phải nhà em.”
“Em tha cho anh đi.” Ứng Hoài nghiêng đầu, có chút bất lực bảo, “Đưa em về nhà rồi anh lại phải tự lái xe quay lại, thế thì buổi tối anh còn ngủ được nữa không?”
Tạ Kỳ Chi “Ồ” một tiếng, chợt nhớ ra một chuyện: “Nhà anh không có đồ ngủ của em.”
Ứng Hoài không nghĩ nhiều, nói: “Mặc đồ của anh.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, không biết trong đầu đang hiện lên hình ảnh gì, dựa vào vai Ứng Hoài, trán cậu cọ vào phần xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo T-shirt của hắn, cựa quậy vài cái, bỗng nhiên im bặt không nói nữa.
Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Story
Chương 63: Anh phải đứng về phía em
10.0/10 từ 37 lượt.