Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Chương 57: “Anh có thể đến đây với em không?”
91@-
Cuối tuần trời cuối cùng cũng nắng đẹp, Tạ Kỳ Chi đi cùng Vưu Nhiên mua cây đàn guitar mà cậu ấy hằng ao ước bấy lâu.
Từ trong raw là : là đàn guitar thùng có gắn pick-up điện.
Cậu không hiểu về nhạc cụ, không phân biệt được sự khác nhau ngoài vẻ bề ngoài. Cậu cúi đầu tò mò chạm vào dây đàn, bỗng nghe thấy Vưu Nhiên nói: “Hai hôm trước, tớ có đi phỏng vấn xin làm ca sĩ hát tại một quán bar với một tiệm cà phê.”
Tạ Kỳ Chi ngây người, nhớ lại có một hôm Triển Tín Giai mời mọi người uống trà sữa, Vưu Nhiên kiếm cớ vội vàng rời đi. Cậu còn tưởng tính khí Vưu Nhiên lớn như vậy, vẫn còn giận chuyện cô nàng giành mất lớp học đấu kiếm của mình.
Cậu hỏi Vưu Nhiên: “Sao không kể cho bọn tớ biết?”
“Bây giờ không phải đang nói cho cậu biết đây sao.” Vưu Nhiên gãi đầu, có chút ngại ngùng, “Phỏng vấn không đậu thì không cần phải nói, đậu rồi mới báo cho các cậu.”
Ý là bây giờ phỏng vấn đã đậu. Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, mặt mày hớn hở nói: “Cậu giỏi thật đấy. Là quán bar hay tiệm cà phê vậy?”
Vưu Nhiên trả lời: “Quán bar.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, nảy sinh tò mò: “Tớ chưa đi quán bar bao giờ.”
Vưu Nhiên liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn như mèo con của Tạ Kỳ Chi, tiện tay vỗ vỗ sau gáy cậu, cười nói: “Cậu đi có khi bị kiểm tra chứng minh thư đấy.”
Cậu ta cho đàn vào bao, đeo lên vai, “Một thời gian nữa tớ bắt đầu đi làm, sẽ đưa mấy cậu đi chơi.”
Tạ Kỳ Chi đáp “được”, rồi cùng đối phương ra khỏi cửa hàng, đi bộ vài phút đến ga tàu điện ngầm gần nhất.
Đợi Vưu Nhiên đeo đàn qua cửa an ninh, Tạ Kỳ Chi hỏi cậu ấy: “Ca sĩ hát ở quán bar thì mỗi đêm phải hát rất nhiều bài đúng không? Có ảnh hưởng đến bệnh hen suyễn của cậu không?”
“Không biết nữa, nếu không lên cơn thì thật ra tớ chẳng khác gì người bình thường, mà có lên cơn cũng không sao, tớ mang theo thuốc rồi.” Vưu Nhiên nghĩ một lát, lại nói, “Nhưng người nhà tớ thì cứ hay làm quá lên, lúc nào cũng không cho làm cái này, không cho làm cái kia, rồi tìm đủ mọi cách cẩn thận đề phòng… Cảm giác này chắc cậu hiểu nhỉ?”
Tạ Kỳ Chi đã đích thân trải qua liền đồng cảm gật đầu.
“Cho nên, tuy tớ vẫn luôn rất muốn mua cây đàn này, nhưng tớ không muốn ngửa tay xin tiền, họ chắc chắn sẽ nghi ngờ.” Vưu Nhiên nói, “Khó khăn lắm mới rời khỏi nhà, tớ cũng phải làm những điều mình thích chứ.”
Tạ Kỳ Chi vô cùng đồng tình: “Cậu nói đúng.”
Hai người chia tay nhau ở ga tàu điện ngầm, Tạ Kỳ Chi đổi tuyến về khu chung cư của Lâm tỷ. Cậu mua một ly đá chanh bên ngoài, đi đến dưới tòa nhà thì vừa uống được nửa cốc. Vừa liếc mắt qua, liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen rất quen thuộc đậu ở đằng xa, biển số xe bị một cây bạch quả che khuất, không nhìn rõ được.
Cậu đi tới, vòng quanh xe một vòng. Không nhìn nhầm, chính là chiếc xe từng bị cậu đá, rồi lại bị Lý Dập đập vỡ kính sau, một chiếc xe có số phận lận đận.
Ứng Hoài đến trường Đại học Tùng Thành còn lười tự lái xe, trừ khi cần thiết, hoặc đưa đón cậu ấy, chiếc xe này thường nằm phủ bụi trong hầm để xe.
Hắn đến đây làm gì?
Tạ Kỳ Chi cảm thấy hơi phiền muộn, không muốn lên tầng đối mặt với hắn, bèn quay người ra khỏi khu chung cư. Cậu nán lại tiệm tạp hóa cho đến khi uống hết ly chanh đá mới quay về.
Cậu lại liếc nhìn về hướng cây bạch quả, lần này chiếc Bentley đã không còn ở đó nữa.
Mở cửa nhà, dì giúp việc đang nấu bữa trưa, mùi thơm của thức ăn lẫn với mùi khói bếp từ trong phòng bay ra.
Căn nhà của Lâm tỷ không có vách ngăn giữa nhà bếp và phòng ăn. Tạ Kỳ Chi vừa vào cửa đã bị sặc, hắt hơi một cái, rồi tránh vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cậu ép bản thân không nghĩ đến chuyện Ứng Hoài đã đến, cũng không đoán xem hắn đến làm gì, có phải là đến tìm mình không.
Khi bước ra, dì giúp việc gọi cậu một tiếng, Tạ Kỳ Chi đi tới hỏi: “Dì ơi, có chuyện gì vậy?”
Dì giúp việc không quen Ứng Hoài, chỉ nói: “Vừa rồi có một chàng trai trẻ gõ cửa, nói là đến đưa đồ cho cậu.”
Tạ Kỳ Chi nhìn theo hướng tay dì chỉ, trên bàn ăn có một hộp thuốc, chính là viên lợi khuẩn của cậu.
Dì giúp việc lại nói: “Cậu ấy vừa mới đi thì cậu đã về, là người quen của cậu đúng không? Trên đường đi có gặp không?”
Tạ Kỳ Chi nhìn hộp thuốc ngây người rất lâu, nghe dì hỏi mới khẽ lắc đầu.
Con mèo béo nhà Lâm tỷ gan to, tính tình lại hoang dã. Khi Lâm tỷ và Khương ca ở nhà mà không khóa cửa, nó thường tự mình đi ra, chạy khắp hành lang chơi.
Tạ Kỳ Chi đi học về, lại bắt gặp nó đang chạy đi chạy lại ngoài hành lang. Nó kéo cái đuôi to mềm mại bước đến, lần đầu tiên cọ vào ống quần Tạ Kỳ Chi, “meo—” một tiếng như đang làm nũng.
Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp vui mừng khôn xiết, bỗng nghe một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ khe cửa nhà đối diện: “Đừng ở đây chướng mắt tôi, ra ngoài đi.”
Ngay sau đó, Khương ca đẩy cửa ra, bốn mắt nhìn nhau với Tạ Kỳ Chi ở hành lang.
Không khí có chút gượng gạo, Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, cố gắng hỏi một cách tự nhiên: “Anh lại cãi nhau với Lâm tỷ à?”
Khương ca cúi người, ôm con mèo béo xù lên: “Từ – lại – của em dùng rất hay đấy.”
Tạ Kỳ Chi mở cửa, hào hứng lấy tay cầm chơi game từ trong tủ tivi ra, muốn Khương ca chơi cùng mình trò phiêu lưu mạo hiểm hai người mà lần trước chưa phá đảo.
Con mèo béo cũng không xa lạ gì với căn nhà này, nó nhảy lên sofa, đạp đi đạp lại trên đệm sofa, tìm được chỗ thoải mái nhất thì nằm xuống, ngủ say sưa với tiếng khò khè.
Khương ca vừa lên tiếng, Tạ Kỳ Chi mới biết, lý do lần này anh cãi nhau với Lâm tỷ lại chính là vì Ứng Hoài.
“Anh đã rất rộng lượng rồi đấy,” Khương ca nói, “Ai mà chịu nổi một người đàn ông xa lạ cứ dăm ba bữa lại gọi điện cho vợ mình, bản thân cậu ta không có vợ sao?”
Quả thật hắn không có, Tạ Kỳ Chi nghĩ thầm.
Đây là lần đầu tiên cậu đứng ra hòa giải mâu thuẫn tình cảm, còn rất vụng về giải thích hộ Ứng Hoài: “Biết đâu anh ấy tìm Lâm tỷ có chuyện quan trọng thì sao?”
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ thế. Vậy anh muốn biết đó là chuyện quan trọng gì thì không quá đáng phải không? Anh đâu có cấm cô ấy có bạn bè khác giới, em và anh trai em không phải quan hệ rất tốt đó sao, anh đã nói gì chưa?” Khương ca điều khiển nhân vật từ vách đá bay vọt sang phía đối diện, không nắm được sợi dây thừng, nhân vật “rầm” một tiếng, rơi xuống vực, chết ngất.
Màn hình chuyển sang đen, anh nắm tay cầm, nói tiếp, “Chỉ có cái cậu Ứng Hoài này, anh hỏi thêm hai câu thì Lâm tỷ của em đã giận rồi. Cô ấy lấy cớ qua loa với anh, mà còn giận trước cả anh nữa sao?”
Tạ Kỳ Chi không hiểu tại sao Khương ca lại bận tâm đến Ứng Hoài như vậy, lại còn so sánh hắn với anh trai mình. Ứng Hoài thì không có hứng thú với hầu hết loài người, còn anh trai cậu thì lại có hứng thú với những cô gái xinh đẹp mà chưa từng quen…
Nhìn thế nào thì anh trai cũng nguy hiểm hơn một chút!
Tại sao Khương ca lại yên tâm về anh trai như vậy, ngược lại còn đề phòng Ứng Hoài?
Thế nhưng, Tạ Kỳ Chi cũng không muốn nói xấu anh mình trước mặt người ngoài. Cậu nhíu mày, nghĩ ngợi khổ não một lúc, mới hỏi: “Lâm tỷ bình thường đâu có lừa người khác? Có phải anh hiểu lầm chị ấy rồi không?”
“Cũng phải, Kiến Thiện không lừa người.” Người bên cạnh vừa nhìn màn hình game vừa nói, “Cô ấy bảo với anh, Ứng Hoài tìm cô ấy không nói gì khác, chỉ hỏi Kỳ Kỳ có ăn cơm và uống thuốc đúng giờ không, buổi tối có bị sốt không. Hắn ta đâu phải không có cách liên lạc với em, sao không tự gọi cho em? Đây không phải là viện cớ thì là gì?”
Tạ Kỳ Chi im lặng một lát, đặt tay cầm xuống, bất lực nói: “Được rồi, Khương ca, em hiểu rồi. Em sẽ tự nói với anh ấy, không để anh ấy làm phiền Lâm tỷ nữa.”
Lời vừa dứt, Khương ca nheo mắt, xoa đầu Tạ Kỳ Chi một cái: “Anh thích nói chuyện với mấy đứa trẻ thông minh như em đấy.”
Khương ca ngồi một lúc rồi rời đi, con mèo béo nhanh nhẹn nhảy xuống sofa, đi theo sau anh ấy. Nó lắc mông một cái, chỉ để lại đầy lông mèo trên sofa.
Tạ Kỳ Chi vỗ vỗ đệm ghế, lông mèo bám chặt trên đó không rơi xuống được. Cậu nhanh chóng từ bỏ, định bụng ngày mai sẽ tìm người đến dọn dẹp.
Tắm xong, cậu nằm trên giường nhắn tin cho Ứng Hoài:
Em đã uống thuốc rồi, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường. Anh đừng tìm Lâm tỷ nữa, muốn biết gì em sẽ nói cho anh.
Một lúc sau Ứng Hoài mới trả lời:Được, em nghỉ sớm đi.
Tạ Kỳ Chi:Vâng, chúc ngủ ngon.
Vào ngày nhận được quà sinh nhật mà anh trai gửi đến, Tạ Kỳ Chi đã gọi điện thoại nói chuyện rất lâu với y.
Trong điện thoại, anh trai cứ mãi xin lỗi, nói rằng có một cuộc họp thật sự rất quan trọng, y không thể vắng mặt mà cũng không có quyền thay đổi thời gian.
Rõ ràng không phải hoàn toàn là lỗi của một mình anh trai. Nếu ngày trước cậu chọn ở lại Nghi Châu mà đi học, thì bất kể anh có bận rộn đến mấy, cũng có thể dành ra một chút thời gian về nhà để đón sinh nhật cùng cậu.
Vì Tùng Thành không phải là Nghi Châu, hai nơi Nam Bắc cách nhau quá xa. Cho dù sau khi tan họp có một chiếc trực thăng đang đợi y ở ngay ngoài cửa, cũng không thể đến bên cạnh Tạ Kỳ Chi trước ngày hôm sau.
“Không sao đâu.” Tạ Kỳ Chi ngồi xổm xuống, vừa mở quà vừa nói, “Em không còn là trẻ con nữa, không được đón sinh nhật cùng thì liền tìm anh trai mà khóc.”
“Anh lại mong em tìm anh mà khóc đấy.” Tạ Chấp Lam hỏi, “Hôm nay anh không đến được, em sẽ không xin nghỉ về tìm anh để đón sinh nhật cùng sao?”
Tạ Kỳ Chi im lặng một lát, đi học đại học hơn một tháng rồi mới chợt nhận ra mình có thể xin nghỉ phép. Cậu nói: “Em quên mất rồi.”
Tạ Chấp Lam đáp: “Anh tạm tin là em quên. Kiến Thiện sắp tan làm đúng không? Hay anh gọi cho cô ấy, bảo cô ấy dẫn em đi ăn một bữa để chúc mừng?”
“Thôi ạ, em không muốn làm phiền Lâm tỷ.” Tạ Kỳ Chi nói, “Nếu thật sự muốn ăn thì em cũng có thể tự đi.”
Tạ Chấp Lam biết cậu cảm thấy gò bó, lại hỏi: “Nếu không muốn ra ngoài với cô ấy, vậy có muốn để Ứng Hoài đi cùng không?”
Tạ Kỳ Chi không nói gì, như thể không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục bóc quà của anh trai.
Quay hộp quà ra mặt trước, đó là một chiếc máy ảnh mẫu mới do Nikon ra mắt năm nay.
Cùng gửi đến với chiếc máy ảnh còn có một thứ rất nhẹ, rất dẹt nhưng lại rất dài. Trông hơi kỳ lạ, giống như một người bị trói lại. Cậu tháo phần đầu ra, khuôn mặt của anh trai đầy ấn tượng đập vào mắt cậu.
Tạ Kỳ Chi nhìn chằm chằm đủ năm giây, không nhịn được cười: “Anh ơi, sao anh lại gửi standee của anh cho em thế?”
“Em tháo ra rồi à?” Tạ Chấp Lam cười híp mắt nói, “Bản sao của anh đấy, kích thước y hệt người thật, cao bằng anh luôn. Năm nay cứ để nó thay anh chụp một tấm hình với Kỳ Kỳ nhé.”
Cúp điện thoại, Tạ Kỳ Chi dựng standee lên, nhìn trái nhìn phải, cân nhắc rất lâu, cuối cùng đặt nó bên cạnh một chiếc đèn đứng ở phòng khách.
Trời sắp tối, ánh sáng trong phòng mờ dần. Cậu bật đèn đứng, nhưng đèn lại không sáng.
Hỏng rồi sao?
Cậu lại đi bật đèn phòng khách và phòng ăn, tất cả đều tối.
Vài phút sau, Tạ Kỳ Chi nhận được tin nhắn của Lâm tỷ gửi đến, là một ảnh chụp màn hình từ nhóm chat cư dân trong khu chung cư, nói rằng một bãi đậu xe gần đó khi thi công đã đào đứt cáp điện chuyên dụng của khu chung cư, dẫn đến mất điện, hiện đang sửa chữa khẩn cấp.
Lâm Kiến Thiện bảo cậu đừng hoảng, trong tủ có đèn pin dự phòng, đợi một lát nữa là sẽ có điện lại thôi.
Tạ Kỳ Chi theo lời cô nói tìm được đèn pin, bật lên rồi đặt trên bàn trà.
Cậu đi ra ban công nhìn ra ngoài, cả khu chung cư đều tối om.
Những tòa nhà cao tầng im lìm đứng sừng sững giữa thành phố bê tông cốt thép, được nhuộm một màu đỏ sẫm ma mị của ánh hoàng hôn lúc sáu giờ chiều.
Hai giờ trôi qua, vẫn chưa có điện.
Khu chung cư mất điện, thang máy cũng ngừng hoạt động. Tạ Kỳ Chi nhận được điện thoại của người giao hàng, nói rằng tầng 23 thật sự quá cao, hỏi cậu có thể xuống nhận bánh kem không, hoặc để ở đâu thì thích hợp.
Tạ Kỳ Chi không nói gì, ôm gối ngồi trên ghế sofa. Ánh sáng từ đèn pin giống như một cột sáng trắng chiếu lên trần nhà.
Ngoài khu vực nhỏ này ra, mọi thứ xung quanh đều tối đen. Ngay cả tấm standee của anh trai với nụ cười trên môi cũng bị bóng tối nuốt chửng.
Người giao hàng thấy lạ, “alo” vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Rất nhanh sau đó, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Tạ Kỳ Chi liếc nhìn, rồi nghe máy.
Cậu vùi đầu vào khuỷu tay, trước khi đối phương lên tiếng, cậu nói: “Em sợ lắm, anh có thể đến đây với em không?”
Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Cuối tuần trời cuối cùng cũng nắng đẹp, Tạ Kỳ Chi đi cùng Vưu Nhiên mua cây đàn guitar mà cậu ấy hằng ao ước bấy lâu.
Từ trong raw là : là đàn guitar thùng có gắn pick-up điện.
Cậu không hiểu về nhạc cụ, không phân biệt được sự khác nhau ngoài vẻ bề ngoài. Cậu cúi đầu tò mò chạm vào dây đàn, bỗng nghe thấy Vưu Nhiên nói: “Hai hôm trước, tớ có đi phỏng vấn xin làm ca sĩ hát tại một quán bar với một tiệm cà phê.”
Tạ Kỳ Chi ngây người, nhớ lại có một hôm Triển Tín Giai mời mọi người uống trà sữa, Vưu Nhiên kiếm cớ vội vàng rời đi. Cậu còn tưởng tính khí Vưu Nhiên lớn như vậy, vẫn còn giận chuyện cô nàng giành mất lớp học đấu kiếm của mình.
Cậu hỏi Vưu Nhiên: “Sao không kể cho bọn tớ biết?”
“Bây giờ không phải đang nói cho cậu biết đây sao.” Vưu Nhiên gãi đầu, có chút ngại ngùng, “Phỏng vấn không đậu thì không cần phải nói, đậu rồi mới báo cho các cậu.”
Ý là bây giờ phỏng vấn đã đậu. Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, mặt mày hớn hở nói: “Cậu giỏi thật đấy. Là quán bar hay tiệm cà phê vậy?”
Vưu Nhiên trả lời: “Quán bar.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, nảy sinh tò mò: “Tớ chưa đi quán bar bao giờ.”
Vưu Nhiên liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn như mèo con của Tạ Kỳ Chi, tiện tay vỗ vỗ sau gáy cậu, cười nói: “Cậu đi có khi bị kiểm tra chứng minh thư đấy.”
Cậu ta cho đàn vào bao, đeo lên vai, “Một thời gian nữa tớ bắt đầu đi làm, sẽ đưa mấy cậu đi chơi.”
Tạ Kỳ Chi đáp “được”, rồi cùng đối phương ra khỏi cửa hàng, đi bộ vài phút đến ga tàu điện ngầm gần nhất.
Đợi Vưu Nhiên đeo đàn qua cửa an ninh, Tạ Kỳ Chi hỏi cậu ấy: “Ca sĩ hát ở quán bar thì mỗi đêm phải hát rất nhiều bài đúng không? Có ảnh hưởng đến bệnh hen suyễn của cậu không?”
“Không biết nữa, nếu không lên cơn thì thật ra tớ chẳng khác gì người bình thường, mà có lên cơn cũng không sao, tớ mang theo thuốc rồi.” Vưu Nhiên nghĩ một lát, lại nói, “Nhưng người nhà tớ thì cứ hay làm quá lên, lúc nào cũng không cho làm cái này, không cho làm cái kia, rồi tìm đủ mọi cách cẩn thận đề phòng… Cảm giác này chắc cậu hiểu nhỉ?”
Tạ Kỳ Chi đã đích thân trải qua liền đồng cảm gật đầu.
“Cho nên, tuy tớ vẫn luôn rất muốn mua cây đàn này, nhưng tớ không muốn ngửa tay xin tiền, họ chắc chắn sẽ nghi ngờ.” Vưu Nhiên nói, “Khó khăn lắm mới rời khỏi nhà, tớ cũng phải làm những điều mình thích chứ.”
Tạ Kỳ Chi vô cùng đồng tình: “Cậu nói đúng.”
Hai người chia tay nhau ở ga tàu điện ngầm, Tạ Kỳ Chi đổi tuyến về khu chung cư của Lâm tỷ. Cậu mua một ly đá chanh bên ngoài, đi đến dưới tòa nhà thì vừa uống được nửa cốc. Vừa liếc mắt qua, liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen rất quen thuộc đậu ở đằng xa, biển số xe bị một cây bạch quả che khuất, không nhìn rõ được.
Cậu đi tới, vòng quanh xe một vòng. Không nhìn nhầm, chính là chiếc xe từng bị cậu đá, rồi lại bị Lý Dập đập vỡ kính sau, một chiếc xe có số phận lận đận.
Ứng Hoài đến trường Đại học Tùng Thành còn lười tự lái xe, trừ khi cần thiết, hoặc đưa đón cậu ấy, chiếc xe này thường nằm phủ bụi trong hầm để xe.
Hắn đến đây làm gì?
Tạ Kỳ Chi cảm thấy hơi phiền muộn, không muốn lên tầng đối mặt với hắn, bèn quay người ra khỏi khu chung cư. Cậu nán lại tiệm tạp hóa cho đến khi uống hết ly chanh đá mới quay về.
Cậu lại liếc nhìn về hướng cây bạch quả, lần này chiếc Bentley đã không còn ở đó nữa.
Mở cửa nhà, dì giúp việc đang nấu bữa trưa, mùi thơm của thức ăn lẫn với mùi khói bếp từ trong phòng bay ra.
Căn nhà của Lâm tỷ không có vách ngăn giữa nhà bếp và phòng ăn. Tạ Kỳ Chi vừa vào cửa đã bị sặc, hắt hơi một cái, rồi tránh vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cậu ép bản thân không nghĩ đến chuyện Ứng Hoài đã đến, cũng không đoán xem hắn đến làm gì, có phải là đến tìm mình không.
Khi bước ra, dì giúp việc gọi cậu một tiếng, Tạ Kỳ Chi đi tới hỏi: “Dì ơi, có chuyện gì vậy?”
Dì giúp việc không quen Ứng Hoài, chỉ nói: “Vừa rồi có một chàng trai trẻ gõ cửa, nói là đến đưa đồ cho cậu.”
Tạ Kỳ Chi nhìn theo hướng tay dì chỉ, trên bàn ăn có một hộp thuốc, chính là viên lợi khuẩn của cậu.
Dì giúp việc lại nói: “Cậu ấy vừa mới đi thì cậu đã về, là người quen của cậu đúng không? Trên đường đi có gặp không?”
Tạ Kỳ Chi nhìn hộp thuốc ngây người rất lâu, nghe dì hỏi mới khẽ lắc đầu.
Con mèo béo nhà Lâm tỷ gan to, tính tình lại hoang dã. Khi Lâm tỷ và Khương ca ở nhà mà không khóa cửa, nó thường tự mình đi ra, chạy khắp hành lang chơi.
Tạ Kỳ Chi đi học về, lại bắt gặp nó đang chạy đi chạy lại ngoài hành lang. Nó kéo cái đuôi to mềm mại bước đến, lần đầu tiên cọ vào ống quần Tạ Kỳ Chi, “meo—” một tiếng như đang làm nũng.
Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp vui mừng khôn xiết, bỗng nghe một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ khe cửa nhà đối diện: “Đừng ở đây chướng mắt tôi, ra ngoài đi.”
Ngay sau đó, Khương ca đẩy cửa ra, bốn mắt nhìn nhau với Tạ Kỳ Chi ở hành lang.
Không khí có chút gượng gạo, Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, cố gắng hỏi một cách tự nhiên: “Anh lại cãi nhau với Lâm tỷ à?”
Khương ca cúi người, ôm con mèo béo xù lên: “Từ – lại – của em dùng rất hay đấy.”
Tạ Kỳ Chi mở cửa, hào hứng lấy tay cầm chơi game từ trong tủ tivi ra, muốn Khương ca chơi cùng mình trò phiêu lưu mạo hiểm hai người mà lần trước chưa phá đảo.
Con mèo béo cũng không xa lạ gì với căn nhà này, nó nhảy lên sofa, đạp đi đạp lại trên đệm sofa, tìm được chỗ thoải mái nhất thì nằm xuống, ngủ say sưa với tiếng khò khè.
Khương ca vừa lên tiếng, Tạ Kỳ Chi mới biết, lý do lần này anh cãi nhau với Lâm tỷ lại chính là vì Ứng Hoài.
“Anh đã rất rộng lượng rồi đấy,” Khương ca nói, “Ai mà chịu nổi một người đàn ông xa lạ cứ dăm ba bữa lại gọi điện cho vợ mình, bản thân cậu ta không có vợ sao?”
Quả thật hắn không có, Tạ Kỳ Chi nghĩ thầm.
Đây là lần đầu tiên cậu đứng ra hòa giải mâu thuẫn tình cảm, còn rất vụng về giải thích hộ Ứng Hoài: “Biết đâu anh ấy tìm Lâm tỷ có chuyện quan trọng thì sao?”
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ thế. Vậy anh muốn biết đó là chuyện quan trọng gì thì không quá đáng phải không? Anh đâu có cấm cô ấy có bạn bè khác giới, em và anh trai em không phải quan hệ rất tốt đó sao, anh đã nói gì chưa?” Khương ca điều khiển nhân vật từ vách đá bay vọt sang phía đối diện, không nắm được sợi dây thừng, nhân vật “rầm” một tiếng, rơi xuống vực, chết ngất.
Màn hình chuyển sang đen, anh nắm tay cầm, nói tiếp, “Chỉ có cái cậu Ứng Hoài này, anh hỏi thêm hai câu thì Lâm tỷ của em đã giận rồi. Cô ấy lấy cớ qua loa với anh, mà còn giận trước cả anh nữa sao?”
Tạ Kỳ Chi không hiểu tại sao Khương ca lại bận tâm đến Ứng Hoài như vậy, lại còn so sánh hắn với anh trai mình. Ứng Hoài thì không có hứng thú với hầu hết loài người, còn anh trai cậu thì lại có hứng thú với những cô gái xinh đẹp mà chưa từng quen…
Nhìn thế nào thì anh trai cũng nguy hiểm hơn một chút!
Tại sao Khương ca lại yên tâm về anh trai như vậy, ngược lại còn đề phòng Ứng Hoài?
Thế nhưng, Tạ Kỳ Chi cũng không muốn nói xấu anh mình trước mặt người ngoài. Cậu nhíu mày, nghĩ ngợi khổ não một lúc, mới hỏi: “Lâm tỷ bình thường đâu có lừa người khác? Có phải anh hiểu lầm chị ấy rồi không?”
“Cũng phải, Kiến Thiện không lừa người.” Người bên cạnh vừa nhìn màn hình game vừa nói, “Cô ấy bảo với anh, Ứng Hoài tìm cô ấy không nói gì khác, chỉ hỏi Kỳ Kỳ có ăn cơm và uống thuốc đúng giờ không, buổi tối có bị sốt không. Hắn ta đâu phải không có cách liên lạc với em, sao không tự gọi cho em? Đây không phải là viện cớ thì là gì?”
Tạ Kỳ Chi im lặng một lát, đặt tay cầm xuống, bất lực nói: “Được rồi, Khương ca, em hiểu rồi. Em sẽ tự nói với anh ấy, không để anh ấy làm phiền Lâm tỷ nữa.”
Lời vừa dứt, Khương ca nheo mắt, xoa đầu Tạ Kỳ Chi một cái: “Anh thích nói chuyện với mấy đứa trẻ thông minh như em đấy.”
Khương ca ngồi một lúc rồi rời đi, con mèo béo nhanh nhẹn nhảy xuống sofa, đi theo sau anh ấy. Nó lắc mông một cái, chỉ để lại đầy lông mèo trên sofa.
Tạ Kỳ Chi vỗ vỗ đệm ghế, lông mèo bám chặt trên đó không rơi xuống được. Cậu nhanh chóng từ bỏ, định bụng ngày mai sẽ tìm người đến dọn dẹp.
Tắm xong, cậu nằm trên giường nhắn tin cho Ứng Hoài:
Em đã uống thuốc rồi, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường. Anh đừng tìm Lâm tỷ nữa, muốn biết gì em sẽ nói cho anh.
Một lúc sau Ứng Hoài mới trả lời:Được, em nghỉ sớm đi.
Tạ Kỳ Chi:Vâng, chúc ngủ ngon.
Vào ngày nhận được quà sinh nhật mà anh trai gửi đến, Tạ Kỳ Chi đã gọi điện thoại nói chuyện rất lâu với y.
Trong điện thoại, anh trai cứ mãi xin lỗi, nói rằng có một cuộc họp thật sự rất quan trọng, y không thể vắng mặt mà cũng không có quyền thay đổi thời gian.
Rõ ràng không phải hoàn toàn là lỗi của một mình anh trai. Nếu ngày trước cậu chọn ở lại Nghi Châu mà đi học, thì bất kể anh có bận rộn đến mấy, cũng có thể dành ra một chút thời gian về nhà để đón sinh nhật cùng cậu.
Vì Tùng Thành không phải là Nghi Châu, hai nơi Nam Bắc cách nhau quá xa. Cho dù sau khi tan họp có một chiếc trực thăng đang đợi y ở ngay ngoài cửa, cũng không thể đến bên cạnh Tạ Kỳ Chi trước ngày hôm sau.
“Không sao đâu.” Tạ Kỳ Chi ngồi xổm xuống, vừa mở quà vừa nói, “Em không còn là trẻ con nữa, không được đón sinh nhật cùng thì liền tìm anh trai mà khóc.”
“Anh lại mong em tìm anh mà khóc đấy.” Tạ Chấp Lam hỏi, “Hôm nay anh không đến được, em sẽ không xin nghỉ về tìm anh để đón sinh nhật cùng sao?”
Tạ Kỳ Chi im lặng một lát, đi học đại học hơn một tháng rồi mới chợt nhận ra mình có thể xin nghỉ phép. Cậu nói: “Em quên mất rồi.”
Tạ Chấp Lam đáp: “Anh tạm tin là em quên. Kiến Thiện sắp tan làm đúng không? Hay anh gọi cho cô ấy, bảo cô ấy dẫn em đi ăn một bữa để chúc mừng?”
“Thôi ạ, em không muốn làm phiền Lâm tỷ.” Tạ Kỳ Chi nói, “Nếu thật sự muốn ăn thì em cũng có thể tự đi.”
Tạ Chấp Lam biết cậu cảm thấy gò bó, lại hỏi: “Nếu không muốn ra ngoài với cô ấy, vậy có muốn để Ứng Hoài đi cùng không?”
Tạ Kỳ Chi không nói gì, như thể không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục bóc quà của anh trai.
Quay hộp quà ra mặt trước, đó là một chiếc máy ảnh mẫu mới do Nikon ra mắt năm nay.
Cùng gửi đến với chiếc máy ảnh còn có một thứ rất nhẹ, rất dẹt nhưng lại rất dài. Trông hơi kỳ lạ, giống như một người bị trói lại. Cậu tháo phần đầu ra, khuôn mặt của anh trai đầy ấn tượng đập vào mắt cậu.
Tạ Kỳ Chi nhìn chằm chằm đủ năm giây, không nhịn được cười: “Anh ơi, sao anh lại gửi standee của anh cho em thế?”
“Em tháo ra rồi à?” Tạ Chấp Lam cười híp mắt nói, “Bản sao của anh đấy, kích thước y hệt người thật, cao bằng anh luôn. Năm nay cứ để nó thay anh chụp một tấm hình với Kỳ Kỳ nhé.”
Cúp điện thoại, Tạ Kỳ Chi dựng standee lên, nhìn trái nhìn phải, cân nhắc rất lâu, cuối cùng đặt nó bên cạnh một chiếc đèn đứng ở phòng khách.
Trời sắp tối, ánh sáng trong phòng mờ dần. Cậu bật đèn đứng, nhưng đèn lại không sáng.
Hỏng rồi sao?
Cậu lại đi bật đèn phòng khách và phòng ăn, tất cả đều tối.
Vài phút sau, Tạ Kỳ Chi nhận được tin nhắn của Lâm tỷ gửi đến, là một ảnh chụp màn hình từ nhóm chat cư dân trong khu chung cư, nói rằng một bãi đậu xe gần đó khi thi công đã đào đứt cáp điện chuyên dụng của khu chung cư, dẫn đến mất điện, hiện đang sửa chữa khẩn cấp.
Lâm Kiến Thiện bảo cậu đừng hoảng, trong tủ có đèn pin dự phòng, đợi một lát nữa là sẽ có điện lại thôi.
Tạ Kỳ Chi theo lời cô nói tìm được đèn pin, bật lên rồi đặt trên bàn trà.
Cậu đi ra ban công nhìn ra ngoài, cả khu chung cư đều tối om.
Những tòa nhà cao tầng im lìm đứng sừng sững giữa thành phố bê tông cốt thép, được nhuộm một màu đỏ sẫm ma mị của ánh hoàng hôn lúc sáu giờ chiều.
Hai giờ trôi qua, vẫn chưa có điện.
Khu chung cư mất điện, thang máy cũng ngừng hoạt động. Tạ Kỳ Chi nhận được điện thoại của người giao hàng, nói rằng tầng 23 thật sự quá cao, hỏi cậu có thể xuống nhận bánh kem không, hoặc để ở đâu thì thích hợp.
Tạ Kỳ Chi không nói gì, ôm gối ngồi trên ghế sofa. Ánh sáng từ đèn pin giống như một cột sáng trắng chiếu lên trần nhà.
Ngoài khu vực nhỏ này ra, mọi thứ xung quanh đều tối đen. Ngay cả tấm standee của anh trai với nụ cười trên môi cũng bị bóng tối nuốt chửng.
Người giao hàng thấy lạ, “alo” vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Rất nhanh sau đó, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Tạ Kỳ Chi liếc nhìn, rồi nghe máy.
Cậu vùi đầu vào khuỷu tay, trước khi đối phương lên tiếng, cậu nói: “Em sợ lắm, anh có thể đến đây với em không?”
Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Story
Chương 57: “Anh có thể đến đây với em không?”
10.0/10 từ 37 lượt.