Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Chương 33: Đáng ghét
70@-
Buổi tối, Khoa Nhân văn và Nghệ thuật tổ chức buổi tập luyện đầu tiên của đội hợp xướng tại sân vận động.
Vưu Nhiên nhanh chân hơn, trước khi giáo viên khoa mang danh sách bài hát đến, cậu ta đã vỗ tay bắt nhịp bài “Kẻ trộm thời gian”, thành công thu về vô số phiếu bầu cho mình và đổi bài hát cho cuộc thi hợp xướng trước khi kết thúc khóa huấn luyện thành bài này.
Giáo viên tức đến nỗi muốn đánh cậu ta, nhưng cũng không thể làm trái ý kiến của tất cả học sinh. Tạ Kỳ Chi ngước mắt lên, thấy cậu ta đứng sau lưng giáo viên, cười tủm tỉm giơ ngón tay cái về phía mình.
Tạ Kỳ Chi bất ngờ phát hiện, Vưu Nhiên hát rất hay. Chất giọng trong trẻo, khi ngân ở những nốt cuối, có một sự trong sáng và sâu lắng khó tả.
Trong lúc nhạc dạo, Tạ Kỳ Chi khẽ hỏi cậu ta: “Cậu từng học hát à?”
Vưu Nhiên hỏi ngược lại: “Hay không?”
Tạ Kỳ Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Vưu Nhiên cười, nháy mắt với cậu: “Có phải sắp yêu tôi rồi không?”
Không thể chịu nổi con người này, Tạ Kỳ Chi lập tức giữ khoảng cách với cậu ta, không thèm để ý nữa.
Buổi tập luyện kết thúc, Tạ Kỳ Chi gọi xe về. Không biết trong lúc cậu vắng mặt, Vưu Nhiên đã loan truyền những thông tin gì, vừa xuống xe, cậu nhìn điện thoại thì thấy hàng chục tin nhắn nhóm hiện lên. Chủ đề bàn tán từ “tối nay ăn gì” đã chuyển thành “nhà Tạ Kỳ Chi rốt cuộc có soái ca con lai tóc trắng mắt xanh không”.
Hồi họp phụ huynh năm lớp 12, Triển Tín Giai từng gặp Tạ Chấp Lam. Chỉ cần nói chuyện với Vưu Nhiên một chút là cô ấy biết hai người bọn họ gặp phải có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau.
Vậy thì vấn đề đặt ra là, tại sao những người anh trai của cậu lại trông khác nhau, và cả Tạ Kỳ Chi cũng chẳng giống các anh trai của mình?
Triển Tín Giai và Vưu Nhiên vô cùng tò mò. Ngay cả hình đại diện chú mèo vàng được cho là không bao giờ nói chuyện cũng hiện lên, gõ theo một dấu hỏi.
Tạ Kỳ Chi gây hồi hộp: Bởi vì
Triển Tín Giai: Bởi vì?
Vưu Nhiên: Bởi vì?
Mèo vàng: ?
Tạ Kỳ Chi: Tất cả bọn họ đều được nhặt về nuôi
Đánh xong dòng chữ này, cậu bỏ điện thoại vào túi, ôm con búp bê Stitch 45cm vào thang máy. Gói hàng chuyển phát nhanh đã đến, được đặt trên tủ ở bên ngoài, cậu lấy luôn vào nhà.
Không lâu sau, Ứng Hoài cũng về đến, thấy Tạ Kỳ Chi đang ngồi trong phòng khách bóc hàng.
Hắn đi đến sau lưng Tạ Kỳ Chi, cúi đầu nhìn, hỏi: “Cuốn sách này anh có mà? Em muốn xem thì cứ lấy thôi.”
Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu nhìn hắn: “Em có biết đâu.”
Ứng Hoài nhấc chân định đi, nghe thấy lời cậu nói thì quay đầu lại, hỏi ngược: “Em không biết?”
Tạ Kỳ Chi kiên quyết nói: “Không biết.”
Ứng Hoài nhìn cậu vài giây, ánh mắt rất thẳng thừng, khiến Tạ Kỳ Chi cảm thấy chột dạ. Cậu nghi ngờ hắn có phải đã biết mình lén lút vào phòng hắn hay không.
Chắc là không đâu, nhà Ứng Hoài không lắp camera giám sát. Hắn không thể nào ngửi ra được đúng không? Mũi hắn đâu có thính như vậy? Lại chẳng phải chó.
Ứng Hoài không nói thêm gì nữa, quay người về phòng. Không lâu sau, tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra.
Tạ Kỳ Chi cất sách vào phòng mình, rồi cũng đi tắm.
Con búp bê Stitch mang về vẫn chưa có chỗ để. Tạ Kỳ Chi vừa lau tóc bước ra, thấy Ứng Hoài đang đứng trong phòng khách.
Hắn đặt tay lên cái đầu màu xanh mềm xù của Stitch, hơi cúi mắt không biết đang nhìn gì. Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp gọi, đã thấy hắn vỗ vào gáy con Stitch một cái. Stitch “bịch” một tiếng ngã lăn ra ghế sofa.
Tạ Kỳ Chi: “…”
Cậu đi tới hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Ứng Hoài lại hỏi ngược lại: “Sao em chỉ mang về con nhỏ thế?”
Tạ Kỳ Chi nói: “Em chỉ mua con nhỏ thôi mà.”
Cậu cúi người đặt con Stitch lại ngay ngắn, để nó ở giữa hai chiếc gối tựa sofa. Ánh mắt Ứng Hoài dừng lại trên cổ tay cậu, bỗng hỏi: “Cái dây buộc tóc của em đâu rồi? Tặng người ta rồi à?”
“Dây buộc tóc gì chứ, em có buộc tóc đâu mà mua cái đó làm gì? Đó là kẹp rèm cửa, em mua hộ bạn!” Tạ Kỳ Chi nghiêm túc nhấn mạnh.
Ứng Hoài không nói gì, hơi nghiêng đầu. Tạ Kỳ Chi thấy kỳ lạ, ngước mắt lên bắt gặp ý cười trong mắt hắn mới nhận ra, hắn biết đó là kẹp rèm cửa, chỉ là cố ý hỏi như vậy.
Đúng là một người nhàm chán! Tạ Kỳ Chi lườm hắn, hỏi: “Sao anh giống hệt Vưu Nhiên vậy—”
Ứng Hoài ngắt lời: “Vưu Nhiên là ai?”
Tạ Kỳ Chi ngây người, còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy hắn nói: “Cái thằng tóc xanh chiều nay à?”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Mình đã bảo tóc xanh là một đặc điểm nhận dạng nổi bật mà, Vưu Nhiên mới là người không bình thường khi gặp mặt lần đầu đã nhớ mặt.
Nhờ điểm chung này, cậu bỗng hết giận. Đôi mắt cong lên, nói: “Đúng vậy ạ.”
Ứng Hoài cúi mắt đối diện với đôi mắt cười híp mí của cậu, bình thản hỏi: “Đi chơi với cậu ta vui lắm à?”
Tạ Kỳ Chi nghĩ một lát, nói: “Cũng khá vui, em trước đây chưa bao giờ đi chơi với bạn cùng lớp.”
Ứng Hoài “ồ” một tiếng, cúi người nhặt chiếc khăn tắm của Tạ Kỳ Chi bị trượt xuống ghế sofa, trùm lên cái đầu ướt sũng của cậu rồi xoa xoa: “Nước nhỏ xuống sàn nhà rồi.”
Ngay khoảnh khắc hắn cúi người lại gần, Tạ Kỳ Chi theo bản năng nín thở, toàn thân căng cứng, cứng đờ nhìn vào vạt áo ngủ hơi mở trước mặt.
Ứng Hoài cũng vừa tắm xong, hơi ấm và mùi sữa tắm bao trùm lấy cậu. Dù là mùi hương tương tự, nhưng lại xông vào khiến đầu óc Tạ Kỳ Chi trống rỗng, hai má dần ửng hồng.
Cậu theo bản năng muốn lùi lại, thì bị Ứng Hoài giữ chặt gáy.
“Em tránh gì thế?”
Tạ Kỳ Chi không dám ngẩng đầu. c** nh* hơn Ứng Hoài một vòng, cả người bị bao trùm dưới bóng của hắn. Cậu cúi đầu không nói gì, đưa tay giữ chặt chiếc khăn của mình, vừa chống cự vừa đẩy tay Ứng Hoài ra.
Ứng Hoài không để ý đến phản ứng bất thường của cậu, vò vài cái rồi buông tay: “Vậy em tự lau đi.” Nói rồi, hắn quay người về phòng ngủ.
Khi cánh cửa đóng lại, Tạ Kỳ Chi kéo khăn xuống, vẻ mặt buồn rầu ngồi trên ghế sofa.
Mười phút sau, anh trai gọi đến.
Y hỏi thẳng: “Ứng Hoài nói bây giờ em đang chơi chung với một thằng tóc xanh nổi loạn à?”
Theo trực giác, Tạ Kỳ Chi đoán tóc xanh là lời của Ứng Hoài, còn nổi loạn là do anh trai tự suy diễn. Cậu bực tức nói: “Ai là người nổi loạn? Anh chưa gặp thì đừng có đoán bừa, đó là bạn cùng lớp của em! Cậu ấy là người rất tốt!”
Anh trai cười khẩy một tiếng: “Anh còn lạ gì em, từ nhỏ em đã chỉ biết nhìn mặt, làm sao phân biệt được người tốt kẻ xấu? Em thấy ai đẹp nhất thì người đó là người tốt nhất trên đời! Kỳ Kỳ, thằng tóc xanh đó là người ở đâu, tình hình thế nào em—”
Tạ Kỳ Chi bị nói trúng tim đen. Cậu không thể nói tóc xanh có đẹp hay không, nhưng Ứng Hoài đúng là người đẹp nhất trong số những người cậu từng gặp.
Cậu thẹn quá hóa giận, không đợi anh trai nói hết lời, liền dập máy.
Đêm lạnh như nước, nhưng lòng cậu lại bứt rứt, không cách nào bình tâm lại được. Cậu đi vòng quanh phòng khách, rồi lại vòng quanh, trở về ngồi trên ghế sofa, ôm chiếc cốc sứ, ừng ực uống cạn cả cốc nước.
Đặt cốc xuống, cậu nhìn con Stitch đang ngồi cạnh mình, quyết định sẽ cứ để nó ở đây, không tặng cho Ứng Hoài nữa.
Cậu có thể tưởng tượng ra giọng điệu thoải mái, tự nhiên của Ứng Hoài khi trò chuyện với anh trai, rồi hắn sẽ như thể kể công, nhắc đến chuyện chiều nay gặp cậu và Vưu Nhiên bị chặn ở cổng Đại học Tùng Thành, rồi hắn đã tốt bụng dùng thẻ sinh viên của mình để cho họ vào…
Nếu không, anh trai ở xa ngàn dặm làm sao biết được chuyện thằng tóc xanh?
Cái con người Ứng Hoài này, trông có vẻ khó gần, nhưng trong lúc vẫn còn liên lạc với anh trai thì lại có thể chen vào chọc ghẹo mình sao?
Thật đáng ghét.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Tạ Kỳ Chi tỉnh dậy mới phát hiện cả căn nhà chỉ còn lại một mình cậu, Ứng Hoài đã ra ngoài từ sớm.
Cậu đi đến phòng khách, thấy con Stitch đêm qua còn ngồi ngay ngắn, giờ lại úp mặt xuống ghế sofa.
Chuyện nhàm chán như thế này, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
…
Càng đáng ghét hơn.
Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Buổi tối, Khoa Nhân văn và Nghệ thuật tổ chức buổi tập luyện đầu tiên của đội hợp xướng tại sân vận động.
Vưu Nhiên nhanh chân hơn, trước khi giáo viên khoa mang danh sách bài hát đến, cậu ta đã vỗ tay bắt nhịp bài “Kẻ trộm thời gian”, thành công thu về vô số phiếu bầu cho mình và đổi bài hát cho cuộc thi hợp xướng trước khi kết thúc khóa huấn luyện thành bài này.
Giáo viên tức đến nỗi muốn đánh cậu ta, nhưng cũng không thể làm trái ý kiến của tất cả học sinh. Tạ Kỳ Chi ngước mắt lên, thấy cậu ta đứng sau lưng giáo viên, cười tủm tỉm giơ ngón tay cái về phía mình.
Tạ Kỳ Chi bất ngờ phát hiện, Vưu Nhiên hát rất hay. Chất giọng trong trẻo, khi ngân ở những nốt cuối, có một sự trong sáng và sâu lắng khó tả.
Trong lúc nhạc dạo, Tạ Kỳ Chi khẽ hỏi cậu ta: “Cậu từng học hát à?”
Vưu Nhiên hỏi ngược lại: “Hay không?”
Tạ Kỳ Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Vưu Nhiên cười, nháy mắt với cậu: “Có phải sắp yêu tôi rồi không?”
Không thể chịu nổi con người này, Tạ Kỳ Chi lập tức giữ khoảng cách với cậu ta, không thèm để ý nữa.
Buổi tập luyện kết thúc, Tạ Kỳ Chi gọi xe về. Không biết trong lúc cậu vắng mặt, Vưu Nhiên đã loan truyền những thông tin gì, vừa xuống xe, cậu nhìn điện thoại thì thấy hàng chục tin nhắn nhóm hiện lên. Chủ đề bàn tán từ “tối nay ăn gì” đã chuyển thành “nhà Tạ Kỳ Chi rốt cuộc có soái ca con lai tóc trắng mắt xanh không”.
Hồi họp phụ huynh năm lớp 12, Triển Tín Giai từng gặp Tạ Chấp Lam. Chỉ cần nói chuyện với Vưu Nhiên một chút là cô ấy biết hai người bọn họ gặp phải có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau.
Vậy thì vấn đề đặt ra là, tại sao những người anh trai của cậu lại trông khác nhau, và cả Tạ Kỳ Chi cũng chẳng giống các anh trai của mình?
Triển Tín Giai và Vưu Nhiên vô cùng tò mò. Ngay cả hình đại diện chú mèo vàng được cho là không bao giờ nói chuyện cũng hiện lên, gõ theo một dấu hỏi.
Tạ Kỳ Chi gây hồi hộp: Bởi vì
Triển Tín Giai: Bởi vì?
Vưu Nhiên: Bởi vì?
Mèo vàng: ?
Tạ Kỳ Chi: Tất cả bọn họ đều được nhặt về nuôi
Đánh xong dòng chữ này, cậu bỏ điện thoại vào túi, ôm con búp bê Stitch 45cm vào thang máy. Gói hàng chuyển phát nhanh đã đến, được đặt trên tủ ở bên ngoài, cậu lấy luôn vào nhà.
Không lâu sau, Ứng Hoài cũng về đến, thấy Tạ Kỳ Chi đang ngồi trong phòng khách bóc hàng.
Hắn đi đến sau lưng Tạ Kỳ Chi, cúi đầu nhìn, hỏi: “Cuốn sách này anh có mà? Em muốn xem thì cứ lấy thôi.”
Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu nhìn hắn: “Em có biết đâu.”
Ứng Hoài nhấc chân định đi, nghe thấy lời cậu nói thì quay đầu lại, hỏi ngược: “Em không biết?”
Tạ Kỳ Chi kiên quyết nói: “Không biết.”
Ứng Hoài nhìn cậu vài giây, ánh mắt rất thẳng thừng, khiến Tạ Kỳ Chi cảm thấy chột dạ. Cậu nghi ngờ hắn có phải đã biết mình lén lút vào phòng hắn hay không.
Chắc là không đâu, nhà Ứng Hoài không lắp camera giám sát. Hắn không thể nào ngửi ra được đúng không? Mũi hắn đâu có thính như vậy? Lại chẳng phải chó.
Ứng Hoài không nói thêm gì nữa, quay người về phòng. Không lâu sau, tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra.
Tạ Kỳ Chi cất sách vào phòng mình, rồi cũng đi tắm.
Con búp bê Stitch mang về vẫn chưa có chỗ để. Tạ Kỳ Chi vừa lau tóc bước ra, thấy Ứng Hoài đang đứng trong phòng khách.
Hắn đặt tay lên cái đầu màu xanh mềm xù của Stitch, hơi cúi mắt không biết đang nhìn gì. Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp gọi, đã thấy hắn vỗ vào gáy con Stitch một cái. Stitch “bịch” một tiếng ngã lăn ra ghế sofa.
Tạ Kỳ Chi: “…”
Cậu đi tới hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Ứng Hoài lại hỏi ngược lại: “Sao em chỉ mang về con nhỏ thế?”
Tạ Kỳ Chi nói: “Em chỉ mua con nhỏ thôi mà.”
Cậu cúi người đặt con Stitch lại ngay ngắn, để nó ở giữa hai chiếc gối tựa sofa. Ánh mắt Ứng Hoài dừng lại trên cổ tay cậu, bỗng hỏi: “Cái dây buộc tóc của em đâu rồi? Tặng người ta rồi à?”
“Dây buộc tóc gì chứ, em có buộc tóc đâu mà mua cái đó làm gì? Đó là kẹp rèm cửa, em mua hộ bạn!” Tạ Kỳ Chi nghiêm túc nhấn mạnh.
Ứng Hoài không nói gì, hơi nghiêng đầu. Tạ Kỳ Chi thấy kỳ lạ, ngước mắt lên bắt gặp ý cười trong mắt hắn mới nhận ra, hắn biết đó là kẹp rèm cửa, chỉ là cố ý hỏi như vậy.
Đúng là một người nhàm chán! Tạ Kỳ Chi lườm hắn, hỏi: “Sao anh giống hệt Vưu Nhiên vậy—”
Ứng Hoài ngắt lời: “Vưu Nhiên là ai?”
Tạ Kỳ Chi ngây người, còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy hắn nói: “Cái thằng tóc xanh chiều nay à?”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Mình đã bảo tóc xanh là một đặc điểm nhận dạng nổi bật mà, Vưu Nhiên mới là người không bình thường khi gặp mặt lần đầu đã nhớ mặt.
Nhờ điểm chung này, cậu bỗng hết giận. Đôi mắt cong lên, nói: “Đúng vậy ạ.”
Ứng Hoài cúi mắt đối diện với đôi mắt cười híp mí của cậu, bình thản hỏi: “Đi chơi với cậu ta vui lắm à?”
Tạ Kỳ Chi nghĩ một lát, nói: “Cũng khá vui, em trước đây chưa bao giờ đi chơi với bạn cùng lớp.”
Ứng Hoài “ồ” một tiếng, cúi người nhặt chiếc khăn tắm của Tạ Kỳ Chi bị trượt xuống ghế sofa, trùm lên cái đầu ướt sũng của cậu rồi xoa xoa: “Nước nhỏ xuống sàn nhà rồi.”
Ngay khoảnh khắc hắn cúi người lại gần, Tạ Kỳ Chi theo bản năng nín thở, toàn thân căng cứng, cứng đờ nhìn vào vạt áo ngủ hơi mở trước mặt.
Ứng Hoài cũng vừa tắm xong, hơi ấm và mùi sữa tắm bao trùm lấy cậu. Dù là mùi hương tương tự, nhưng lại xông vào khiến đầu óc Tạ Kỳ Chi trống rỗng, hai má dần ửng hồng.
Cậu theo bản năng muốn lùi lại, thì bị Ứng Hoài giữ chặt gáy.
“Em tránh gì thế?”
Tạ Kỳ Chi không dám ngẩng đầu. c** nh* hơn Ứng Hoài một vòng, cả người bị bao trùm dưới bóng của hắn. Cậu cúi đầu không nói gì, đưa tay giữ chặt chiếc khăn của mình, vừa chống cự vừa đẩy tay Ứng Hoài ra.
Ứng Hoài không để ý đến phản ứng bất thường của cậu, vò vài cái rồi buông tay: “Vậy em tự lau đi.” Nói rồi, hắn quay người về phòng ngủ.
Khi cánh cửa đóng lại, Tạ Kỳ Chi kéo khăn xuống, vẻ mặt buồn rầu ngồi trên ghế sofa.
Mười phút sau, anh trai gọi đến.
Y hỏi thẳng: “Ứng Hoài nói bây giờ em đang chơi chung với một thằng tóc xanh nổi loạn à?”
Theo trực giác, Tạ Kỳ Chi đoán tóc xanh là lời của Ứng Hoài, còn nổi loạn là do anh trai tự suy diễn. Cậu bực tức nói: “Ai là người nổi loạn? Anh chưa gặp thì đừng có đoán bừa, đó là bạn cùng lớp của em! Cậu ấy là người rất tốt!”
Anh trai cười khẩy một tiếng: “Anh còn lạ gì em, từ nhỏ em đã chỉ biết nhìn mặt, làm sao phân biệt được người tốt kẻ xấu? Em thấy ai đẹp nhất thì người đó là người tốt nhất trên đời! Kỳ Kỳ, thằng tóc xanh đó là người ở đâu, tình hình thế nào em—”
Tạ Kỳ Chi bị nói trúng tim đen. Cậu không thể nói tóc xanh có đẹp hay không, nhưng Ứng Hoài đúng là người đẹp nhất trong số những người cậu từng gặp.
Cậu thẹn quá hóa giận, không đợi anh trai nói hết lời, liền dập máy.
Đêm lạnh như nước, nhưng lòng cậu lại bứt rứt, không cách nào bình tâm lại được. Cậu đi vòng quanh phòng khách, rồi lại vòng quanh, trở về ngồi trên ghế sofa, ôm chiếc cốc sứ, ừng ực uống cạn cả cốc nước.
Đặt cốc xuống, cậu nhìn con Stitch đang ngồi cạnh mình, quyết định sẽ cứ để nó ở đây, không tặng cho Ứng Hoài nữa.
Cậu có thể tưởng tượng ra giọng điệu thoải mái, tự nhiên của Ứng Hoài khi trò chuyện với anh trai, rồi hắn sẽ như thể kể công, nhắc đến chuyện chiều nay gặp cậu và Vưu Nhiên bị chặn ở cổng Đại học Tùng Thành, rồi hắn đã tốt bụng dùng thẻ sinh viên của mình để cho họ vào…
Nếu không, anh trai ở xa ngàn dặm làm sao biết được chuyện thằng tóc xanh?
Cái con người Ứng Hoài này, trông có vẻ khó gần, nhưng trong lúc vẫn còn liên lạc với anh trai thì lại có thể chen vào chọc ghẹo mình sao?
Thật đáng ghét.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Tạ Kỳ Chi tỉnh dậy mới phát hiện cả căn nhà chỉ còn lại một mình cậu, Ứng Hoài đã ra ngoài từ sớm.
Cậu đi đến phòng khách, thấy con Stitch đêm qua còn ngồi ngay ngắn, giờ lại úp mặt xuống ghế sofa.
Chuyện nhàm chán như thế này, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
…
Càng đáng ghét hơn.
Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Story
Chương 33: Đáng ghét
10.0/10 từ 37 lượt.