Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 23: Cậu muốn bước ra từ đó

63@-

Tạ Kỳ Chi vô cùng chột dạ, ôm gối không dám lên tiếng, dịch từng bước một về phía trước, chăm chú nhìn vào chiếc cúc áo bằng vỏ sò lấp lánh trên bộ đồ ngủ của anh trai. Cậu nghiêng đầu, muốn dựa vào người anh để làm nũng, nhưng bị Tạ Chấp Lam giơ tay đẩy ra.


“Bỏ cái trò đó đi.” Ánh mắt y dừng trên khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của Tạ Kỳ Chi, cười như không cười, nói: “Làm nũng quen tay quá nhỉ, em đã cầu xin cậu ta đưa em ra ngoài như vậy đấy à?”


Làm sao có thể, Tạ Kỳ Chi ngay lập tức nói rõ lập trường: “Không phải. Là Ứng Hoài ca ca dụ dỗ em đi.”


Không đánh mà tự khai. Tạ Chấp Lam kìm khóe môi đang nhếch lên, vỗ nhẹ lên đầu Tạ Kỳ Chi: “Dụ dỗ em, em cũng dám nói ra.”


“Thật mà.” Lấy chó con để dụ dỗ thì sao không tính là dụ dỗ được.


Tạ Kỳ Chi đóng cửa lại, lao vào lòng Tạ Chấp Lam, ngẩng đầu gọi y: “Anh ơi.”


Tạ Chấp Lam cúi mắt hỏi: “Làm gì?”


“Anh có tìm em không?”


“Em cũng biết là anh sẽ đi tìm em cơ à.” Tạ Chấp Lam nhéo má cậu: “Anh đi vắng một lúc là cả người lẫn cặp sách đều biến mất, em cũng lớn gan lắm nhỉ.”


Y không buông tay, Tạ Kỳ Chi lấp lửng nói: “Em tưởng Ứng Hoài ca ca đã nói với anh rồi chứ.”


Câu gốc Tạ Kỳ Chi dùng “” mình không lựa được từ phù hợp nên vẫn edit là “Ứng Hoài ca ca” như bình thường nhưng từ là tên gọi của con ve sầu (thường dùng như biệt danh đáng yêu cho người nào đó, giống kiểu “c* cậu”, “nhóc”). 



Nói thì đã nói rồi, nhưng tin nhắn Tạ Chấp Lam yêu cầu hắn đưa Tạ Kỳ Chi về nhà sớm đã bị Ứng Hoài phớt lờ hoàn toàn. Tạ Chấp Lam xoa xoa má cậu đang ửng đỏ, nhìn cậu gần như dịu dàng: “Kỳ Kỳ, cả mấy cuộc điện thoại của anh cũng bị cậu ta cúp máy, em có biết không?”


Cái tên này dám cúp máy của anh trai… Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, nghe anh trai lại nói: “Nếu đây là ý của em, thì chuẩn bị ăn đòn đi.”


Tạ Kỳ Chi giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi cong cong lên của anh trai. Đó không phải là nụ cười trêu chọc, y nói thật!


Nếu mình bị đánh, vậy Ứng Hoài cũng đừng hòng chạy thoát! Anh ta cúp máy, ít nhất cũng phải chịu một nửa trách nhiệm!


Tạ Kỳ Chi lắc đầu. Đến cả việc anh trai gọi điện lúc nào cậu còn chẳng biết, sao có thể đổ lỗi lên đầu mình được? Cậu nhìn anh trai, ánh mắt vô tội, đầy chân thành nói: “Em không dám, em không thấy anh ấy có điện thoại.”


“Cũng đúng, điện thoại của cậu ta chế độ im lặng.” Tạ Chấp Lam buông cậu ra, lẩm bẩm quay người: “Em còn chưa cao bằng khuỷu tay của hắn, làm sao nhìn thấy điện thoại của hắn được.”


Tạ Kỳ Chi đuổi theo, bất mãn kêu lên: “Anh ơi!”


Thời gian gần đến nửa đêm, đã rất muộn rồi. Tạ Kỳ Chi lên giường, đặt gối của mình sát gối của anh trai, rồi chui vào chăn nằm thẳng. Tạ Chấp Lam đứng bên giường nhìn cậu một lúc đầy suy tư, rồi đột nhiên nói: “Em lật người lại đi.”


Tạ Kỳ Chi nghe lời lật người lại, nằm sấp trên giường, đầu nằm lên gối hỏi: “Làm gì thế ạ?”


Tạ Chấp Lam không trả lời, quỳ nửa người bên giường, cách chăn vỗ cho cậu một cái.


“Bốp” một tiếng vang trầm, Tạ Kỳ Chi kinh ngạc quay đầu, bò dậy hỏi: “Sao lại đánh em? Em đã nói không phải ý của em rồi mà.”


Tạ Chấp Lam nói: “Anh tin mà.”



“Càng nghĩ càng tức.” Tạ Chấp Lam đương nhiên nói, “Không đánh em một trận, tối nay anh không ngủ được.”


Tạ Kỳ Chi ngồi bên giường, ai oán nhìn anh một lúc, rồi lại chui vào chăn, tủi thân cuộn mình thành một cục.


Trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy anh trai nhận một cuộc điện thoại, hình như là bố gọi tới.


Tạ Kỳ Chi nửa tỉnh nửa mê, thấy anh trai ngồi ở đầu giường, ánh đèn ngủ chiếu sáng khuôn mặt anh, hàng mi phủ một lớp bóng mờ nhàn nhạt.


Anh trai cầm điện thoại hỏi: “300 triệu à?”


Tạ Kỳ Chi dụi mắt, loáng thoáng nghe giọng bố truyền ra từ điện thoại: “Giá giao dịch là 300 triệu, bán cho một người Singapore.”


Cậu còn quá nhỏ, không hiểu chủ đề mà họ đang nói, cũng không hiểu ý nghĩa của việc thị trường vận tải biển suy thoái, chủ tàu bỏ tàu gây ra khoản lỗ khổng lồ, và nhiều yếu tố như khó khăn trong việc huy động vốn đã dẫn đến việc thoái vốn là gì. Mãi sau này, cậu mới hiểu cuộc điện thoại này bắt nguồn từ chuyện đó.


Bố của Ứng Hoài tiếp quản tập đoàn chưa đầy năm năm, đã xếp xưởng đóng tàu khởi nghiệp của ông nội vào loại tài sản xấu, rồi bán lại cho công ty khác.


Bố đưa ra nhận xét ngắn gọn về bố của Ứng Hoài, nói rằng ông ta thiển cận, tự phụ, và quá nặng nề với chuyện được mất. Sau đó, bố lại nói đến Ứng Hoài, Tạ Kỳ Chi không nghe rõ họ đã nói gì.


Cậu quá buồn ngủ, cuộn mình trong vòng tay anh trai. Anh trai theo thói quen đỡ lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng, cậu nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.


Sáng hôm sau, Tạ Kỳ Chi ngồi bên giường, đầu gối và đùi đều ê ẩm, có chút đau. Có lẽ là do hôm qua đi quá mệt, cũng có thể là do chơi trượt ván.


Anh trai gõ trán cậu, hỏi cậu có phải còn chưa tỉnh ngủ không.



Tạ Kỳ Chi không dám kể với anh trai, chỉ dựa vào người anh, cọ cọ mặt lên áo phông của anh, rồi ôm gối của mình về phòng.


Vừa chạy đến cửa phòng, sàn nhà đột nhiên rung lên một cái, cậu phải bám vào tay nắm cửa mới đứng vững được. Lồng ngực có cảm giác tắc nghẽn rất nặng nề, như thể một thứ vô hình nào đó đã chặn lấy đường thở của cậu. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy chiếc gối rơi trên sàn nhà, vươn tay ra nhưng không thể chạm tới.


Đầu ngón tay run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tạ Kỳ Chi ôm chặt ngực, không thể kìm nén tiếng thở hổn hển và những cơn ho sặc sụa. Giờ phút này, cậu một lần nữa cảm nhận được sự đè nén của cơn nghẹt thở đã lâu không gặp, giống như Tử thần trở lại, ôm chặt lấy cậu.


Cậu đã uống thuốc trước khi anh trai và dì giúp việc phát hiện, tự mình thu dọn mọi thứ. Trước khi thay đồng phục, cậu ngước nhìn quả bóng bay hình con thỏ trôi nổi trên trần nhà. Nó phát ra ánh sáng yếu ớt, không còn sáng rực như tối qua.


Tình trạng tinh thần của Tạ Kỳ Chi không tốt lắm, cậu uể oải chống cằm, ăn chưa được nửa phần bữa sáng đã không muốn ăn nữa, ngồi trong xe cũng nhắm mắt suốt cả đường. Tạ Chấp Lam có chút lo lắng, hỏi cậu có phải không khỏe không. Tạ Kỳ Chi mở mắt ra, lắc đầu. Tạ Chấp Lam lại hỏi: “Rất buồn ngủ sao?” Cậu dừng lại vài giây, rồi gật đầu.


Tạ Chấp Lam giơ tay che mắt cậu, có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp và một trận ngứa ngáy khi hàng mi cậu lướt qua lòng bàn tay. Y nói với Tạ Kỳ Chi: “Ngủ một lát đi, anh sẽ không làm phiền em.”


Theo quan sát của Võ Tiểu Long, tâm trạng của Lam ca sáng nay tệ một cách khó hiểu. Vừa đến lớp, Ứng Hoài đã chọc giận y vì cái tội bước chân trái vào trước, bị y chặn ở hành lang đánh cho một trận. Vừa hay, chủ nhiệm khối đi ngang qua, cả hai bị mắng xối xả một trận, còn bị phạt đứng ngoài lớp trong tiết tự học buổi sáng. Vô số người quen viện cớ đi lấy nước hoặc đi vệ sinh để vây xem, tiện thể cười cợt một phen.


Thế nhưng, hoạn nạn cùng nhau cũng không làm tiêu tan mâu thuẫn giữa Tạ Chấp Lam và Ứng Hoài.


Sau giờ học buổi chiều, Ứng Hoài hiếm khi không về sớm, ở lại trong lớp đợi cậu nhóc tóc trắng Tạ Kỳ Chi xuất hiện, rồi quay đầu hỏi cậu: “Hội thao ngày mai, em có muốn chạy không?”


Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt còn chưa kịp trả lời, thì Tạ Chấp Lam đã ném một cuốn sách dày cộp lên bàn của Ứng Hoài, “rầm” một tiếng. Y nói với Ứng Hoài: “Cậu im đi.”


Ứng Hoài ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi: “Cậu uống nhầm thuốc à?”


Tạ Chấp Lam lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu thử nói thêm một câu xem.”



Trận mâu thuẫn suýt bùng nổ này được hóa giải khi Tạ Kỳ Chi đi tới, nắm lấy lòng bàn tay anh trai và lay lay, nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, đừng cãi nhau.”


Tạ Chấp Lam mím môi, cúi mắt nhìn đỉnh đầu mềm mại của Tạ Kỳ Chi, không nói gì thêm.


Tạ Kỳ Chi quay đầu lại, nhìn Ứng Hoài với vẻ do dự: “Chạy thì sao? Mà không chạy thì sao?”


Ứng Hoài nghiêng người nhìn cậu, khuỷu tay gác lên lưng ghế, tùy tiện nói: “Nếu muốn chạy, thì tập luyện, chuẩn bị kỹ càng, đừng để bị thương.”


Hắn có một đôi mắt thuần đen, như hồ nước lặng không chút gợn sóng trong rừng sâu, mang theo sự dứt khoát và quyết đoán không thể lay chuyển vì bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì.


Có phải vì không hiểu rõ bệnh tình của mình không? Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, vậy nên trong mắt Ứng Hoài, cậu không phải là một bệnh nhân không thể sống quá 18 tuổi. Mà là ý chí của con người có thể lớn hơn tổng hợp các điều kiện khách quan, chỉ là có muốn hay không, chứ không phải cậu có thể làm được hay không.


Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng trả lời: “Em muốn.”


Tạ Chấp Lam lập tức ngắt lời: “Anh không đồng ý.”


Họ lại một lần nữa giằng co. Tạ Kỳ Chi thực ra rất rõ ràng, sau tình trạng ngắn ngủi vào buổi sáng sớm thì càng rõ hơn, rốt cuộc thì giữa Ứng Hoài và anh trai, ai mới đại diện cho sự lựa chọn lý trí và đúng đắn hơn, đại diện cho con đường gần nhất để sống sót.


Anh trai có thể đưa ra hàng chục, hàng trăm lý do để không làm điều đó, trong khi Ứng Hoài lại không có một lý do nào.


Ứng Hoài vốn dĩ không có ý định thuyết phục bất kỳ ai, hắn chỉ hỏi một câu hỏi, rồi đưa ra một lời khuyên, muốn hay không muốn đều tùy vào Tạ Kỳ Chi.


Nhưng Tạ Kỳ Chi đã dễ dàng bị thuyết phục, cậu muốn đi chệch khỏi con đường an toàn, làm theo sự lựa chọn ban đầu của mình, cậu không muốn bị mắc kẹt trong cơ thể bệnh tật yếu ớt, trở thành một kẻ yếu đuối co ro dưới đôi cánh của anh trai.


Cậu muốn bước ra từ đó, và việc đầu tiên là chống lại sự bảo bọc của anh.


Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Story Chương 23: Cậu muốn bước ra từ đó
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...