Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 21: Cún hư!

61@-

Tạ Chấp Lam không nói gì, im lặng chờ Tạ Kỳ Chi khóc xong. Ứng Hoài cũng không còn giữ chặt cánh tay cậu nữa, lấy một hộp khăn giấy đến, mặc cho Tạ Kỳ Chi rút từng tờ một để lau mặt, những cục giấy trắng bị vo tròn chất thành một đống trên bàn.


Quá trình này thực sự rất nhàm chán và dài dằng dặc. Ứng Hoài chờ một lúc thấy chán, quay sang nhìn Tạ Kỳ Chi, tay bỗng ngứa ngáy mà chọc vào má cậu nhóc đang mềm oặt.


Tạ Kỳ Chi đang với tay rút giấy, sững sờ một chốc, sau khi kịp phản ứng liền bực tức trừng mắt với hắn. Mắt cậu quả thực rất to. Giờ phút này, đôi mắt ướt đẫm, đồng tử đong đầy nước, viền mắt đỏ hoe vì tủi thân. Cậu trừng mắt cũng không ra vẻ hung dữ, giống hệt một con mèo con bị bắt nạt tàn bạo, lông mi ướt sũng dính vào nhau, khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng.


Ứng Hoài chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi người quan sát biểu cảm của cậu, cố ý nói: “Em hung dữ thật đấy.”


Tạ Kỳ Chi đáp: “Anh mới hung dữ.”


Giọng cậu khàn đi, nói năng kèm theo tiếng mũi rõ rệt, dáng vẻ hờn dỗi như đang làm nũng.


Ứng Hoài bật cười, đặt hộp khăn giấy gần hết lên bàn, hỏi: “Anh hung dữ với em thế nào?”


Tạ Kỳ Chi nghe ra hắn đang trêu chọc mình, quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn.


Tạ Chấp Lam nhíu mày, dường như không kiên nhẫn khi nghe họ nói chuyện, đi tới hỏi Tạ Kỳ Chi: “Có ăn nữa không? Không thì đi về trường với anh.”


Tạ Kỳ Chi im lặng một lúc. Cậu chưa bao giờ nghe anh trai nói chuyện với mình bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy, trong mắt cũng không có chút ý cười nào. Theo bản năng, cậu đã rút tay lại khi anh ấy muốn nắm lấy, nói: “Em không muốn.”


Tạ Chấp Lam hỏi: “Anh quản chuyện của em, khiến em tủi thân như vậy à?”



Tạ Kỳ Chi lắc đầu, nhưng ánh mắt anh trai đã không còn ở trên người cậu nữa. Anh nhìn Ứng Hoài một cái, không nói gì, như thể đã nghe thấu lời tố cáo của Tạ Kỳ Chi mà thực sự không còn quản thúc cậu nữa, quay đầu bước ra ngoài.


Anh trai vừa đi, trong lòng Tạ Kỳ Chi bỗng trở nên trống rỗng, như thể bị một cảm giác mất mát to lớn ập đến, khiến tim cậu cũng phải se lại.


Tạ Kỳ Chi đã khóc quá lâu, Ứng Hoài sợ cậu bị mất nước, nên đi ra ngoài lấy một chai soda vị chanh muối quay lại. Vừa vặn nắp chai ra, hắn đã thấy Tạ Kỳ Chi ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở cửa, ôm mặt với vẻ đau khổ cùng cực, chớp chớp mắt mấy cái lại sắp rơi nước mắt.


Ứng Hoài thực sự sợ hãi siêu năng lực nói khóc là khóc của cậu. Hắn nhét chai soda vào tay đối phương, ngồi xổm xuống hỏi: “Lại sao nữa đây?”


Tạ Kỳ Chi khóc đến khô cả họng, uống một ngụm nước mới hỏi: “Anh trai thật sự không quan tâm đến em nữa sao?”


Ứng Hoài buồn cười hỏi: “Không phải em bảo cậu ấy đừng quản mình nữa à?”


Tạ Kỳ Chi không nói gì. Cậu cúi đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Em không phải là nhất định phải đi chạy bộ, vốn dĩ đây cũng không phải là thứ em tự chọn. Em chỉ muốn có thêm một chút tự do trong quá trình điều trị thôi.” Dường như là nói cho Ứng Hoài nghe, lại dường như chỉ là nói cho chính mình: “Em muốn sống vui vẻ hơn một chút.”


Ứng Hoài hỏi: “Em thấy không vui sao?”


Tạ Kỳ Chi gật đầu, một lúc sau, lại lắc đầu.


Ứng Hoài nhận ra bản thân cậu cũng rất mâu thuẫn, không hỏi thêm nữa, nắm tay cậu đứng lên: “Không muốn khóc nữa chứ?”


Tạ Kỳ Chi suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Vẫn còn một chút.” Cậu lại hỏi: “Anh có biết dỗ dành không?”


“Không,” Ứng Hoài nói, “nhưng anh biết chụp ảnh. Em mà khóc nữa, anh sẽ chụp lại, rồi đăng vào nhóm lớp của các em.”



Tạ Kỳ Chi không muốn hắn dắt nữa, đứng lại giằng mạnh tay ra, nhưng lực tay của Ứng Hoài quá lớn. Cậu vốn đã định bỏ cuộc, nhưng Ứng Hoài lại tự mình nới lỏng, rồi đổi vị trí, lấy chai soda vị chanh muối, dắt lấy bàn tay trái của cậu.


Cái người này thật đáng ghét.


Tạ Kỳ Chi không tình nguyện bị hắn lôi đi, nhưng vẫn không từ bỏ phản kháng, lầm bầm vài câu sau lưng hắn.


“Ừ ừ, anh là kẻ xấu đấy.” Ứng Hoài đáp lại, giọng nói lơ lửng: “Bọn xấu tụi anh không bao giờ dỗ người, chỉ biết bắt nạt thôi.”


Buổi trưa, Tạ Kỳ Chi không ngủ được, nhìn thấy Ứng Hoài vừa đi khỏi lại xuất hiện ngoài cửa lớp, mang đến cho cậu một phần gà rán Kentucky (KFC) dành cho trẻ em.


Chỉ cần hắn mang một thứ gì đó khác thôi, Tạ Kỳ Chi cũng sẽ đoán là anh trai nhờ hắn đưa tới. Nhưng cái này thì… anh trai mà biết nhất định sẽ không tha cho cậu!


Ứng Hoài hoàn toàn không hề hay biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng cậu, hỏi: “Ăn không?”


Tạ Kỳ Chi gật đầu lia lịa.


Ứng Hoài nhét túi giấy vào tay cậu, rồi lại xoay cổ tay trái của Tạ Kỳ Chi, dùng chiếc đồng hồ điện thoại trên tay cậu để kết bạn với mình.


“Làm bài tập nhanh lên một chút.” Ứng Hoài nói, “Tối đợi tin nhắn của anh.”


Tạ Kỳ Chi nghi ngờ hỏi: “Anh muốn làm gì?”


Nhưng Ứng Hoài không trả lời, quay người bỏ đi.



Tạ Kỳ Chi ăn ít, ăn một cặp cánh gà nướng xong là không ăn nổi nữa, phần còn lại thì đưa cho mấy bạn cùng lớp đang nghỉ trưa chia nhau ăn.


Cậu hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào, nằm úp mặt lên bàn nghịch chiếc đồng hồ trên tay. Bỗng nhiên, cậu chú ý đến hình đại diện của Ứng Hoài là một chú cún trắng nhỏ đeo kính râm, tai cụp xuống, trông đáng yêu hệt như một con thú nhồi bông. Hoàn toàn không giống với hình đại diện mà một người như Ứng Hoài sẽ dùng.


Tối đó, Ứng Hoài vẫn không xuất hiện như thường lệ. Tạ Kỳ Chi rất tò mò không biết hắn tìm mình có chuyện gì, một chút cũng không nán lại, nhưng cho đến khi làm xong bài tập, rồi ôn tập xong nội dung phải học ngày hôm sau, chú cún trắng nhỏ kia vẫn không hề có động tĩnh.


Anh trai cũng không nói chuyện với cậu, cúi đầu đọc sách làm bài kiểm tra, thỉnh thoảng lại bị giáo viên gọi ra ngoài dặn dò chuyện gì đó.


Rõ ràng trước đây anh trai cũng không phải lần nào cũng nói chuyện với cậu, nhưng Tạ Kỳ Chi lại cảm thấy không quen chút nào, cũng rất khó chịu. Cậu nghiêng đầu, tựa vào cánh tay, nhìn khuôn mặt anh trai dưới ánh đèn. Vẻ ngoài hiền hòa với đôi mắt hổ phách ẩn dưới hàng mi rủ xuống.


Tạ Kỳ Chi luôn không nhịn được mà đoán xem anh trai đang nghĩ gì, liệu anh ấy có thất vọng về mình không? Liệu anh ấy có hối hận vì đã đối xử tốt với mình không?


Càng nghĩ theo hướng khẳng định đó, sống mũi cậu lại cay cay, có chút muốn khóc.


Tạ Chấp Lam nhận ra ánh mắt của cậu, ngước lên nhìn. Tạ Kỳ Chi đột ngột quay đầu, tựa sang một bên khác, những sợi tóc mềm mại sau gáy khẽ đung đưa như hoa bồ công anh.


Chú cún trắng nhỏ mãi đến gần cuối tiết tự học thứ hai mới xuất hiện, nói một cách ngắn gọn:


Ra đây, cổng Đông


Tạ Kỳ Chi chờ đến mức gần ngủ gật, bỗng nhiên tỉnh táo, vụt một cái ngồi thẳng dậy. Dùng đồng hồ không tiện trả lời, cậu tìm trong cặp một cuốn vở trống, viết lên đó: Em chạy ra anh trai sẽ tức giận, anh có thể đưa em về nhà không?


Rồi chụp ảnh gửi cho hắn.



Chú cún trắng nhỏ không trả lời có được không, mà ra lệnh:


Em thổi một hơi vào cuốn vở đi đã


Tạ Kỳ Chi mù tịt, không hiểu hắn muốn làm gì, lại sợ anh trai nhìn thấy sẽ nghĩ mình có vấn đề về thần kinh, bèn cúi đầu lén lút thổi một hơi, hỏi:


Thổi rồi, rồi sao nữa?


Chú cún trắng nhỏ: Rồi xem chữ của em có bay lên không


Chú cún trắng nhỏ: Nhóc con, luyện chữ đi


Tạ Kỳ Chi tức đến đỏ cả vành tai, viết lên vở:Chữ của em không có vấn đề gì cả


Hai giây sau, cậu lại bực dọc viết thêm hai chữ thật to cùng một dấu chấm than ở phía sau.


Điện thoại “tút” một tiếng, Ứng Hoài mở lên, thấy Tạ Kỳ Chi viết chữ trả lời hắn:


Cún hư!


Hai chữ gần như chiếm hết cả trang giấy, xem ra là tức giận không hề nhẹ.


Ứng Hoài không nhịn được cười, giật nhẹ dây dắt, xoa xoa con chó Becgie Đức lông dài đang đứng bên chân, nói với nó: “Mày tắm sạch sẽ như thế thật uổng công, cậu ấy nói mày là chó hư.”


Con Becgie Đức nghiêng đầu, rên “ư ử” một tiếng với người chủ nhân tồi tệ này.


Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Story Chương 21: Cún hư!
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...