Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 17: “Làm em trai anh nhé”

79@-

Tối thứ hai, Ứng Hoài không đến lớp tự học.


Tạ Kỳ Chi không làm xong bài tập trong tiết tự học buổi chiều. Tạ Chấp Lam tưởng cậu có bài khó không biết làm, nhưng hỏi thì cậu lại nói không có.


Loay hoay một lúc, cuối cùng cậu cũng làm xong bài tập sau một tiết tự học tối nữa. Tạ Kỳ Chi đặt bút xuống, cúi đầu nhìn cánh tay mình, nhẹ nhàng ấn ấn, cuối cùng cũng nói thật với anh trai: “Xương của em đau.”


Tạ Chấp Lam sững lại, cẩn thận hỏi: “Là đau do ngã à? Là xương hay đầu gối?”


Tạ Kỳ Chi nói: “Không phải do ngã, chỉ là xương thôi.”


“Đã uống vitamin hôm nay chưa?”


“Uống rồi.”


“Đưa cặp đây cho anh.”


Tạ Chấp Lam lấy hộp thuốc mang theo trong cặp cậu ra, mở nắp đưa cho Tạ Kỳ Chi. Y nhìn cậu tự mình lấy thuốc Ibuprofen uống với nước, rồi từ từ nằm sấp trên bàn.


Tóc mái mềm mại rũ xuống, che đi đôi mắt mệt mỏi, hơi thở cũng chậm hơn nhiều, mỗi lần thở ra hít vào đều rất nặng nhọc.


Tạ Chấp Lam không thể hiểu được Tạ Kỳ Chi đang chịu đựng cơn đau như thế nào, chỉ cảm thấy sắc mặt cậu trắng bệch hơn nhiều so với ngày thường, như một tờ giấy mỏng manh chỉ cần chạm vào là rách.


“Có muốn về nhà ngủ không? Anh gọi chú Ngũ, để chú ấy đưa em về có được không?”


Tạ Kỳ Chi khẽ lắc đầu, má áp vào chiếc gối ôm hình chú thỏ màu hồng cánh sen, không nói gì.


Tạ Chấp Lam lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, không làm phiền cậu nữa.



Ứng Hoài xuất hiện trong tiết tự học cuối cùng, bước vào từ màn đêm một cách lặng lẽ như một con mèo đen.


Ban đầu Tạ Chấp Lam không nhận ra, y đang tập trung sắp xếp cặp sách của Tạ Kỳ Chi. Một cái bóng lướt qua sau gáy y, y nhạy bén quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Ứng Hoài đang dựa vào bảng đen phía sau.


Hắn trông hoàn toàn khác với bộ đồng phục Nghi Trung rộng thùng thình, không có kiểu dáng và thiết kế cố định mà hắn vẫn thường mặc.


Có lẽ tối nay hắn đã tham dự một sự kiện đặc biệt nào đó, không kịp thay quần áo đã đến đây. Bộ vest đen được cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người cao ráo, vững chãi của hắn. Khi hắn cúi đầu nhìn Tạ Chấp Lam, toát lên một vẻ bí ẩn và cao quý khó tả.


Không ai nói gì, Ứng Hoài là người đầu tiên dời mắt đi. Có lẽ cảm thấy bị gò bó, hắn kéo cà vạt, cởi cúc áo rồi cởi áo khoác. Cả loạt động tác diễn ra một cách dứt khoát và mượt mà.


Tạ Chấp Lam nhìn chằm chằm hắn suốt. Ánh mắt y lướt từ cổ áo hơi mở về khuôn mặt lạnh lùng của Ứng Hoài, rồi huýt sáo một tiếng đầy trêu chọc: “Thiếu gia đích thân đến buổi tự học tối đấy à?”


Ứng Hoài: “…”


Hắn phớt lờ lời trêu chọc của Tạ Chấp Lam với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không thể tránh khỏi ánh mắt của cả lớp.


Buổi tự học tối đang yên ắng bỗng chốc trở nên sôi động. Xen lẫn trong đó là vài câu nói: “Trời ơi, Ứng Hoài!”, “Ứng ca đẹp trai quá!”, “Ứng ca của chúng ta không khoe khoang, nhưng đã khoe là khoe hoành tráng luôn!”


Giáo viên dạy tự học gõ gõ vào bục giảng để giữ trật tự: “Chưa từng thấy bao giờ đúng không? Có muốn thầy bảo em ấy lên đi một vòng không?”


Đề nghị này nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ cả lớp:


“Thầy ơi, cái này thì đúng là chưa từng thấy thật!”


“Ứng Hoài, cậu lên đây đi, tôi sẽ thừa nhận cậu đẹp trai hơn lớp trưởng!”


“Ứng ca nhanh lên, dù sao cậu cũng không có chỗ ngồi, chi bằng chiều lòng chúng tôi đi!”


Thầy giáo cũng bị họ chọc cười, hỏi ý kiến Ứng Hoài.



Tạ Kỳ Chi ngái ngủ tỉnh dậy, tình cờ nghe thấy giọng của Ứng Hoài.


“Cậu không sợ làm thằng bé tỉnh ngủ à?”


“Sắp tan học rồi, đằng nào mà chẳng phải tỉnh,” Tạ Chấp Lam hỏi hắn, “Cậu uống rượu à?”


“Một chút, không say được.” Ứng Hoài nói, “Điện thoại tôi để quên trong xe mẹ rồi. Bà ấy quăng tôi ở cổng trường, tôi còn chưa kịp phản ứng thì người với xe đã biến mất rồi.”


Trong giọng nói hơi trầm thấp của hắn mang theo chút oán trách mà chính hắn cũng không nhận ra. Tạ Chấp Lam nghi ngờ có lẽ tối nay hắn đã uống khá nhiều rượu thay mẹ, chỉ là tửu lượng tốt không lộ ra mặt, nên mới có vẻ chậm chạp và dễ nói chuyện hiếm thấy.


Vừa lúc Tạ Kỳ Chi tỉnh dậy, Tạ Chấp Lam không trò chuyện với hắn nữa, quay sang vuốt lại tóc mái bị rối của Tạ Kỳ Chi, cúi đầu hỏi: “Xương còn đau không?”


Tạ Kỳ Chi lắc đầu, thuốc giảm đau đã bắt đầu có tác dụng.


Tạ Chấp Lam nói tốt, rồi chỉ vào Ứng Hoài phía sau: “Ra chơi với cậu ấy đi.”


Tạ Kỳ Chi ngáp một cái, lờ đờ quay đầu lại, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới toàn thân Ứng Hoài. Cậu thậm chí còn không phản ứng lại ngay lập tức, cho đến khi quay lại nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, đồng tử mới đột nhiên mở to.


Vẻ ngơ ngác đó trông có chút buồn cười, đôi mắt tròn xoe, giống như một viên bi thủy tinh màu xanh lam.


Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, mới hỏi ra một câu phù hợp: “Ứng Hoài ca ca, anh muốn ngồi không?”


Ứng Hoài còn chưa trả lời, Tạ Chấp Lam khi nghe thấy cách xưng hô này đã nhướng mày trước.


Tạ Kỳ Chi rời khỏi ghế, nhường chỗ lại cho Ứng Hoài. Ứng Hoài lười đẩy đi đẩy lại, bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống. Khi Tạ Kỳ Chi định bỏ chạy, hắn đã kéo tay cậu lại, bế cậu lên đặt lên đùi mình.


Không chỉ có dáng người thấp bé, cậu còn rất nhẹ. Ứng Hoài có thể nhấc cậu lên chỉ bằng một tay, không cần phải dùng nhiều sức. Trẻ con bình thường bảy tám tuổi đã cao bằng cậu rồi, cậu đã chậm hơn vài năm, không biết bao giờ mới đuổi kịp các bạn cùng lứa.


“Em nặng 50 cân không?” Ứng Hoài tùy tiện hỏi.



Tạ Kỳ Chi có vẻ không hề giận.


Cậu ngồi trên đầu gối Ứng Hoài, tay hắn vòng qua eo cậu. Cậu trả lời một cách mơ hồ: “Gần bằng.” Cậu cúi đầu, chăm chú tháo chiếc khuy măng sét kim loại trên tay áo sơ mi bên trái của Ứng Hoài.


Vô tình tháo ra, cổ tay áo sơ mi đen mở rộng, để lộ một đoạn xương cổ tay trắng lạnh. Ứng Hoài xòe tay ra, Tạ Kỳ Chi đặt khuy măng sét trở lại lòng bàn tay hắn.


“Sao thằng bé lại bị đau xương?”


“Đó là triệu chứng của bệnh, đôi khi sẽ như vậy.”


“Không phải vẫn đang điều trị, vẫn chưa chữa khỏi sao?”


“Việc điều trị là để thuyên giảm triệu chứng, giúp thằng bé đỡ khó chịu hơn. Căn bệnh này không thể chữa khỏi tận gốc…”


Ứng Hoài đang nói chuyện với anh trai, đó là chủ đề Tạ Kỳ Chi đã nghe đến phát chán. Cậu chớp mắt mấy cái, tựa vào người Ứng Hoài, ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy yết hầu đang rung động và xương hàm rõ nét của hắn.


Đỉnh đầu mềm mại cọ vào cổ Ứng Hoài, hơi nhột. Hắn giơ tay ấn cậu xuống. Tạ Kỳ Chi lúc ngủ hình như ra chút mồ hôi, tóc có mùi khoai tây chiên phồng xốp.


Tạ Chấp Lam nói: “Cậu tưởng dễ dàng lắm sao? Kỳ Kỳ trông nhỏ vậy thôi, nhưng thật ra rất tốn tiền. Thằng bé giống như một con tiểu thần thú nuốt vàng, nếu không phải bố mẹ tôi liều mạng kiếm tiền, thì thật sự không thể nuôi nổi.”


“Tôi nuôi nổi.” Ứng Hoài đột nhiên nói, cúi mắt nhìn Tạ Kỳ Chi hỏi, “Nếu nhà cậu không cần thì cho tôi, em có muốn làm em trai anh không?”


Tạ Kỳ Chi sững người một lúc lâu, từ trên đầu gối Ứng Hoài nhảy xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng của hắn.


Dường như hắn không nói đùa.


Trên mặt Tạ Chấp Lam không biểu lộ cảm xúc gì, cúi đầu hỏi: “Kỳ Kỳ, em muốn đổi anh trai sao?”


Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt cười như có như không của Tạ Chấp Lam. Cậu tự giác bước tới, dùng sức lắc đầu: “Không muốn, em chỉ cần anh trai của em thôi.”



Sau đó một thời gian dài, Tạ Kỳ Chi vẫn luôn nhớ lại buổi tối hôm đó.


Có thể Ứng Hoài đã nghiêm túc. Hắn đỡ cánh tay của Tạ Kỳ Chi, tư thế thả lỏng. Khi hắn cúi đầu hỏi cậu, đuôi mắt hơi cụp xuống, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ yên ả trong đêm hè.


Cũng có thể chỉ là tùy tiện nói ra. Dù sao thì sau chuyện đó, bất kể suy nghĩ của Tạ Kỳ Chi có thay đổi hay không, hắn cũng không bao giờ nhắc lại việc này nữa.


Khoảng cách giữa cậu và Ứng Hoài cũng không thể tránh khỏi mà ngày càng xa cách.


Ngày hôm sau, khi Ứng Hoài đến lớp, vẫn chưa kết thúc tiết tự học sáng, nhưng người thường đúng giờ đến giành chỗ của hắn lại không thấy đâu.


Tạ Chấp Lam đang bóc một phong thư viết tay. Ứng Hoài liếc qua, là nét chữ thanh tú của một cô gái, câu đầu tiên là:


Tạ Chấp Lam, chúng ta chia tay đi.


Tạ Chấp Lam bóc thư nhưng lười đọc, đè tờ giấy dưới cánh tay, khi thấy Ứng Hoài, y vẫy tay gọi hắn lại, nói muốn cho hắn xem một thứ rất hay ho.


Ứng Hoài ngồi xuống hỏi: “Em trai cậu đâu rồi?”


“Đến kỳ kiểm tra định kỳ, dì đi cùng thằng bé đến bệnh viện rồi.” Tạ Chấp Lam lấy điện thoại ra, vào một ứng dụng rồi đưa cho Ứng Hoài xem biểu đồ đường tâm trạng dán đầy mặt cười và mặt mếu.


“Cái gì đây?”


“Cái này được liên kết với đồng hồ của Kỳ Kỳ, có thể theo dõi biểu đồ tâm trạng của thằng bé cả ngày.” Tạ Chấp Lam giải thích, “Bình thường đều rất ổn định, vào học là tâm trạng tệ, tan học là tâm trạng tốt. Cậu xem hôm qua này—”


“Hơn mười một giờ, giữa tiết thể dục tâm trạng tốt lên một chút, tôi kiểm tra lịch sử chi tiêu thì thấy nó lén ra siêu thị mua đồ ăn vặt. Sau đó tâm trạng trở nên rất tệ, không biết lúc này đã xảy ra chuyện gì, nó cũng không chịu nói với tôi. Lát nữa cậu thành thật khai báo đi.”


“Đoạn tiếp theo, tối qua, nó khó chịu nên cứ ngủ. Giai đoạn này không có gì đặc biệt, nhưng cậu xem ở đây xuất hiện một điểm cao nhất, là khoảng thời gian nó có tâm trạng tốt nhất trong ngày.”


Ứng Hoài cúi đầu, nhìn chằm chằm vào biểu tượng mặt cười màu vàng thật lớn trên màn hình, không nói gì.


“Đoán ra rồi chứ?” Tạ Chấp Lam nhìn Ứng Hoài, lắc đầu nói, “Chính là lúc cậu xuất hiện đấy. Đúng là một đứa trẻ chỉ biết nhìn mặt mà.”


Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Story Chương 17: “Làm em trai anh nhé”
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...