Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 15: “Ứng Hoài ca ca”

58@-

Đại xấu xa phớt lờ cậu, quay đầu đi chỗ khác, rồi bất chợt hỏi: “Lọ mực của anh là đổ vào cốc cậu ta à?”


Tạ Kỳ Chi chớp mắt, một đàn bồ câu bay vụt qua tòa nhà học, hướng về phía chân trời. Cậu ngẩng đầu đếm chim bồ câu, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.


“Đừng giả vờ câm điếc,” Ứng Hoài nói.


Tạ Kỳ Chi không chịu thừa nhận, khẽ nói: “Em sẽ trả anh một lọ khác.”


“Em trả bằng cách nào?” Ứng Hoài liếc nhìn chiếc đồng hồ trẻ con màu vàng nhạt trên cổ tay cậu, “Tiền tiêu vặt của em là do anh trai đặt hạn mức cho phải không?”


Trẻ con đều xấu hổ khi bị coi là nhỏ tuổi, Tạ Kỳ Chi cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là trước mặt Ứng Hoài cao ráo, vạm vỡ, gần như là một người trưởng thành, việc bị anh trai giới hạn số tiền chi tiêu hàng ngày trở thành một chuyện khiến cậu cảm thấy bị xem thường.


“Kệ anh,” Tạ Kỳ Chi nói, “Ngày mai em sẽ trả anh.”


Ứng Hoài không hỏi cậu định trả như thế nào với hạn mức một trăm tệ một ngày, phần lớn là về tìm anh trai. Tạ Chấp Lam dùng đồ của hắn cứ tự nhiên như lấy từ túi của mình, xưa nay chưa từng so đo chuyện nợ nần hay phải trả lại.


Ứng Hoài không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, lại hỏi: “Tại sao lại đổ mực vào cốc của cậu ta?”


Tạ Kỳ Chi không nói lời nào.



“Bởi vì cậu ta nói xấu sau lưng em, đặt biệt danh, giật bình nước của em?”


Tạ Kỳ Chi “ừm” một tiếng, thầm nghĩ nếu Ứng Hoài còn trách mình gây rắc rối cho anh trai, mình sẽ…


Sẽ thế nào thì Tạ Kỳ Chi vẫn chưa nghĩ ra, cậu nhìn khuôn mặt thờ ơ của Ứng Hoài, vẫn không nhịn được mà tự biện minh: “Đâu phải em gây chuyện trước, cậu ta mắng em là quái vật, còn nói em bị bệnh truyền nhiễm sẽ hại chết người khác, rõ ràng là em không hề bị.”


Ứng Hoài hỏi: “Em bị bệnh gì?”


Tạ Kỳ Chi không ngờ hắn lại đột ngột nhắc đến chuyện này, đôi mắt xám xanh chớp chớp, giả vờ ho vài tiếng rồi nói: “Cảm.”


Ứng Hoài nhắc nhở cậu: “Cảm cũng lây.”


Tạ Kỳ Chi sững người, sau khi phản ứng lại, cậu tức giận ôm chặt lấy Ứng Hoài, lấy trán cọ mạnh vào cổ hắn như một chú cún con: “Để lây cho anh luôn.”


Ứng Hoài dừng lại, rảnh tay đẩy cái đầu đang quậy của Tạ Kỳ Chi ra, nhìn cậu một cái rồi nói: “Em có trẻ con quá không đấy.”


Nếu Tạ Chấp Lam ở đây, y chắc chắn sẽ kinh ngạc. Ứng Hoài, người luôn thờ ơ với mọi người, làm mọi việc theo cảm hứng, lười biếng như một đứa em trai cần được quan tâm, thế mà cũng có lúc nói người khác trẻ con.


Hắn không hỏi thêm nữa, Tạ Kỳ Chi thầm thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng không lâu sau, Ứng Hoài đột nhiên nói: “Xin lỗi.”



“Anh không biết, nên đã nói những lời nặng nề.”


Tạ Kỳ Chi hơi nhăn mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc lạnh như cũ của hắn hai giây rồi quay đầu đi, không đáp lời.


Giữa trưa, con đường rợp bóng cây đầy ắp những học sinh mặc đồng phục xanh trắng. Ứng Hoài đi ngược dòng người, còn Tạ Kỳ Chi thì như một chú gấu túi treo trên người hắn, rất dễ thu hút những ánh mắt tò mò.


Tạ Kỳ Chi cảm thấy có chút không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, cậu cụp mi mắt xuống, vùi đầu vào vai Ứng Hoài, những sợi tóc trắng nhẹ nhàng và mềm mại cọ vào cổ hắn.


Ứng Hoài có vẻ không quen tiếp xúc cơ thể với người khác, khẽ nghiêng đầu sang một bên. Tạ Kỳ Chi nghi ngờ hắn bị nhột, cố ý chọc vào cổ hắn nhưng hắn không phản ứng gì.


Cậu suy nghĩ một chút, ngón tay không ngừng nghỉ, men theo sống lưng hơi gồ lên sau gáy hắn, cách lớp áo đồng phục ngắn tay mỏng manh, nhấn từng đốt từng đốt xuống.


“Tạ Kỳ Chi,” Ứng Hoài cuối cùng cũng lên tiếng, dùng một giọng điệu bình tĩnh giống như khi nói lời xin lỗi, “Còn động tay động chân nữa là anh ném em xuống đấy.”


Tạ Kỳ Chi rụt tay lại, ngoan ngoãn ngồi yên.


Gió thổi qua đầu gối lộ ra, vẫn còn ngứa ran, nhưng phòng y tế sắp đến rồi, cậu có thể chịu đựng thêm một chút nữa.


Sự chú ý lại quay về phía Ứng Hoài, Tạ Kỳ Chi lại ngửi thấy mùi nước xả vải quen thuộc, một mùi hương nhẹ nhàng, tươi mát, được phơi dưới ánh nắng ấm áp nên rất dễ chịu.


Đó không phải là mùi hương mà “đại xấu xa đáng ghét” Ứng Hoài có, mà là mùi hương của Ứng Hoài ca ca sẽ bế cậu, biết sửa sai, lại còn có chút đẹp trai.



Ngửi thấy mùi hương này, Tạ Kỳ Chi tựa vào vai hắn, khẽ nói: “Tha lỗi cho anh rồi.”


Chị y tá ở phòng y tế khác hẳn với những người mà Tạ Kỳ Chi từng gặp ở bệnh viện, không có cảm giác như đang đối phó với tình huống nghiêm trọng. Sau khi hỏi về tiền sử dị ứng, chị lấy oxy già đến rửa vết thương và khử trùng cho cậu.


“Nhịn một chút nhé,” chị y tá nắm ngón tay cậu nói, “Sẽ hơi đau đấy.”


Tạ Kỳ Chi gật đầu, nói không sao, cậu không sợ.


Vì vết thương không lớn, chị y tá chỉ xử lý đơn giản, kê cho cậu vài chai thuốc sát trùng mang về chứ không băng bó: “Dạo này thời tiết đẹp, không dễ bị nhiễm trùng, để thoáng sẽ nhanh lành hơn.”


Tạ Kỳ Chi ngoan ngoãn nói “vâng”. Ứng Hoài đứng bên cạnh chuẩn bị quét mã thanh toán, đột nhiên hỏi một câu: “Bị cảm, chóng mặt, viêm họng thì có thuốc gì không ạ?”


Tạ Kỳ Chi ngồi trên ghế, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.


Ứng Hoài nhìn cậu một cái: “Không phải em, là cho anh trai em.”


Chị y tá nói: “Có thể là cúm, nhưng cậu ấy không đến đây, cũng chưa đo nhiệt độ nên tôi không thể tùy tiện kê thuốc được. Hai em mang mấy gói Bản Lam Căn về pha uống tạm đi.”


Bản Lam Căn: rễ bản lam, rễ cây chàm (vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)


Ứng Hoài gật đầu: “Cũng được.”



Ứng Hoài lần này không dùng lý lẽ Bản Lam Căn nhiều nhất chỉ là một loại đồ uống dở tệ, tác dụng chữa bệnh gần như bằng không để dập tắt sự nhiệt tình của Tạ Kỳ Chi, mà chỉ nhắc nhở cậu: “Nước đổ đầy quá rồi, lỡ nóng tay thì đừng khóc đấy.”


Dù sao thì đối với một người cuồng em trai như Tạ Chấp Lam, tác dụng an ủi tâm lý từ sự lo lắng của Tạ Kỳ Chi chắc chắn còn lớn hơn cả uống thuốc.


Thế nhưng, Tạ Kỳ Chi thậm chí còn chưa kịp ăn cơm, gói thuốc Bản Lam Căn đã cẩn thận mang đến cũng không được Tạ Chấp Lam uống.


Anh trai không phải là người đáng thương, cô đơn, không ai quan tâm ngoài cậu. Tin y bị bệnh vừa lan ra, đã có rất nhiều người xếp hàng để trao gửi sự ấm áp cho y.


Ví dụ như Kiều An An, vừa tan học đã chạy đến văn phòng giáo viên lấy nước nóng cho Tạ Chấp Lam, rồi vén tóc mái y lên, cẩn thận thăm nhiệt độ trán: “Hình như càng lúc càng nóng. Anh có chóng mặt lắm không? Uống thuốc này xem sao, nếu vẫn không khỏe thì buổi chiều em xin nghỉ đưa anh đi bệnh viện nhé.”


Tạ Chấp Lam uống thuốc với nước, ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô, không nhịn được mà chọc nhẹ một cái, cười nói: “Nghỉ học thì thôi đi, lớn chuyện quá rồi. Em đi học cho tốt đi, nếu không thầy cô của em lại bắt anh lên nói chuyện, bảo anh ảnh hưởng đến việc học của em nữa…”


Tạ Kỳ Chi dừng bước, đứng trên con đường rợp bóng cây chỉ cách lớp 11 (11) một lối đi chính, không tiến lên nữa.


Ứng Hoài đi theo sau cậu, quan sát xem cậu định làm gì. Liệu cậu có xông vào để tranh giành sự chú ý của anh trai, hay quay đầu bỏ đi, bĩu môi khóc lóc tủi thân.


Tạ Kỳ Chi cầm cốc Bản Lam Căn. Suốt quãng đường cậu đi rất cẩn thận, vậy mà không làm đổ một giọt nào. Mười phút qua đi, nước nóng vừa nguội đến một nhiệt độ thích hợp để uống.


Cậu không tìm Tạ Chấp Lam, cũng không quay đầu bỏ đi, chỉ có chút buồn bã nhìn chằm chằm vào mặt nước hơi đục của cốc Bản Lam Căn, rồi quay sang hỏi Ứng Hoài: “Ứng Hoài ca ca, anh uống không?”


Ứng Hoài cúi mắt quan sát Tạ Kỳ Chi, thấy cậu dùng cả hai tay giữ chặt chiếc cốc giấy, giơ cao trước mặt mình. Đôi mắt xám xanh hơi tròn, lấp lánh giữa vẻ không phục và sự tủi thân, khiến khuôn mặt non nớt của cậu trông đặc biệt sinh động.


Ứng Hoài không nhận, có chút buồn cười hỏi: “Lúc này thì anh lại thành Ứng Hoài ca ca rồi à?”


Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Story Chương 15: “Ứng Hoài ca ca”
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...