Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 1: Người giám hộ

98@-

Đêm qua vừa mới dứt một cơn mưa, mặt đường nhựa vẫn còn ướt sũng.


Chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm. Dọc hai bên đường, những cây đa lá to và thành phố với bê tông cốt thép lần lượt lướt về phía sau. Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa kính xe, chiếu sáng cặp mày sắc lạnh và đôi mắt hẹp dài của người đàn ông ở ghế lái.


Tạ Kỳ Chi thắt dây an toàn, vẫn còn chút ngơ ngẩn, không thể tin rằng người trước mặt không phải một kẻ xa lạ khó đối phó nào đó, mà chính là Ứng Hoài.


Hắn vẫn như xưa, khi không cười, mặt mũi sắc lẹm đến mức toát ra vẻ lạnh lùng như có thể làm bị thương người khác. Nhưng dường như cũng có chút gì đó khác biệt, mái tóc đen ngày trước từng được coi là mềm mại nhất nay đã cắt ngắn và gọn gàng hơn. Vẻ lơ đãng cùng bất cần mà nhiều thầy cô từng chê trách cũng đã lặng lẽ biến mất.


Mấy năm nay, hẳn là đã trải qua không ít khó khăn, nhưng chính những trải nghiệm ấy lại khéo léo gọt giũa, khiến vẻ ngoài lạnh lùng đến mức vô tình của hắn càng trở nên cuốn hút một cách tột cùng.


Đúng là Ứng Hoài.


Sắp đi vào nội thành, phía trước đột nhiên trở nên ùn tắc, dòng xe cộ kéo dài bất tận.


Chiếc xe từ từ dừng lại. Ứng Hoài đặt tay lên vô lăng, những ngón tay vô thức gõ nhẹ hai nhịp. Hắn không bật nhạc, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng ma sát rất khẽ và tiếng gió từ điều hòa.


Vui mừng thì có vui mừng, nhưng sau bao năm xa cách, không khí lúc này có chút ngượng ngùng.


Tạ Kỳ Chi mím môi, cuối cùng cũng nhận ra mình nên bắt chuyện hỏi han hắn đôi câu.


Thế nhưng, biết nói gì đây?


Cậu ngẩn người nhìn vào cửa gió điều hòa, thời gian do dự hơi lâu.


Ứng Hoài liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt cũng dừng lại ở cửa gió, rồi bất ngờ đưa tay ra, tắt chế độ đồng bộ điều hòa của ghế lái và ghế phụ. Tạ Kỳ Chi sững người, vừa định nói rằng mình không lạnh thì lồng ngực đã nghẹn lại một cách khó kiểm soát, vài tiếng ho khẽ thoát ra từ cổ họng.


Cậu đưa mu bàn tay che miệng. Liếc thấy Ứng Hoài lại nhìn mình, hắn nhanh chóng điều chỉnh giảm cường độ gió ở ghế phụ. Luồng khí lạnh lướt qua mặt Tạ Kỳ Chi lập tức trở nên dịu hơn rất nhiều.


“Cảm ơn anh.” Tạ Kỳ Chi khẽ nói.


Ứng Hoài không nhìn cậu nữa, chỉ nói một câu: “Không thoải mái thì cứ nói thẳng.”


Tạ Kỳ Chi mím môi im lặng vài giây, rồi khẽ đáp một tiếng “Ồ”.


Sức khỏe của Tạ Kỳ Chi không tốt, từ nhỏ đã như một cái hũ thuốc, thời gian nằm viện còn nhiều hơn cả thời gian đi học, số lần vào bệnh viện thường xuyên như các kỳ thi lớn ở trường. Đối với những người quen biết cậu, chuyện này đã quá đỗi bình thường, không còn là bí mật gì nữa.



Người bình thường đến lúc này, dù trong lòng có quan tâm hay không thì bề ngoài cũng sẽ hỏi han về tình trạng sức khỏe của cậu, hỏi gần đây cậu đang dùng thuốc gì, các công ty dược nước ngoài có tiến triển mới nào không…


Chỉ có Ứng Hoài, dù vẻ ngoài đã trầm tĩnh hơn nhiều nhưng dường như sự tinh tế trong đối nhân xử thế vẫn không tiến bộ là bao.


Anh trai cậu từng nói, Ứng Hoài giống như một người máy được cài đặt đầy đủ khả năng phòng thủ, nếu có ai đưa ra một mệnh lệnh ngoài chương trình được thiết lập sẵn, Ứng Hoài sẽ không có phản ứng, thậm chí lười biếng đến mức chẳng thèm liếc nhìn một cái.


Sự thật quả đúng là như vậy.


Tuy nhiên, vẫn có ngoại lệ. Ngay cả khi Ứng Hoài đối với tất cả mọi người và mọi việc đều mang một vẻ mặt thờ ơ… hắn sẽ đáp lại Tạ Chấp Lam.


Trong số một vạn người nói chuyện với Ứng Hoài, hắn chỉ đáp lại Tạ Chấp Lam.


Tạ Chấp Lam chính là anh trai của Tạ Kỳ Chi, là bạn thân 15 năm của Ứng Hoài, cũng là mối tình đầu và người yêu cũ của hắn.


Tạ Kỳ Chi uống thuốc với chai nước khoáng Ứng Hoài đưa, nắm chặt chai nước, đột nhiên lên tiếng: “Em không biết số điện thoại anh trai đưa cho em là của anh.”


Dù sáu năm trước hai người họ thân nhau đến mức tưởng như có thể mặc chung một chiếc quần, nhưng đó là chuyện sáu năm trước rồi. Kể từ khi gia đình Ứng Hoài phá sản, bố hắn và bồ nhí cùng gặp tai nạn xe hơi qua đời, hắn vừa về nước đã phải đối mặt với việc các cổ đông trong tập đoàn thông đồng với nhau, đổ mọi trách nhiệm lên đầu người đã khuất. Bất động sản và các khoản đầu tư dưới tên bố hắn bị tòa án tịch thu và bán đấu giá để trả nợ.


Vào thời điểm đó, truyền thông tràn ngập tin tức về sự huy hoàng trong quá khứ và sự sụp đổ kinh hoàng của một doanh nghiệp tỷ đô. Dưới chân tòa nhà công ty chật cứng những người đáng thương giương biểu ngữ, chiếm đường đòi nợ…


Sau chuyện đó, Ứng Hoài đã cắt đứt liên lạc với tất cả các mối quan hệ xã giao trước đây của mình.


Là một thiếu gia con nhà giàu từng lấy việc ăn chơi hưởng thụ làm lẽ sống, các mối quan hệ xã giao của Ứng Hoài lại đơn giản đến bất ngờ. Phần lớn trong số đó, chỉ có thể gói gọn trong ba chữ “Tạ Chấp Lam”.


Hắn và anh trai cậu đã chia tay.


Tạ Kỳ Chi cũng trở thành con cá bị vạ lây.


Cậu vẫn nhớ hồi mình mới hơn mười tuổi, tâm trí còn chưa trưởng thành, đã rất say mê người anh trai lạnh lùng này. Cậu nghĩ hắn cao ráo, chân dài, đẹp trai đến mức nổi bật vượt trội hơn người. Dù không tính thêm điểm cảm xúc, hắn vẫn có thể sánh ngang với anh trai cậu. Thế nên, hễ rảnh rỗi là cậu lại dùng chiếc đồng hồ điện thoại của mình để quấy rầy Ứng Hoài.


Ứng Hoài chưa bao giờ đáp lại cậu. Trước khi chia tay anh trai Tạ Kỳ Chi, hắn cũng miễn cưỡng trả lời một hai lần cho có. Nhưng sau khi chia tay, hắn trở nên tuyệt tình hơn nhiều, đầu tiên là nửa năm lạnh nhạt, sau đó thẳng thừng dùng hai chữ cái in hoa “TD” để nghiền nát trái tim non nớt của Tạ Kỳ Chi.


TD = = Hủy đăng ký (unsubcribe), ở đây mang nghĩa “đừng nhắn nữa”.


Tạ Kỳ Chi tức giận chặn rồi xóa hắn, không ngờ mấy năm trôi qua, một người từng kiêu ngạo như trời là Ứng ca đây lại có ngày bị anh trai cậu sai khiến đến làm tài xế.


Đúng là phong thủy luân phiên, ông trời không tha một ai.



Có thể khiến anh trai cậu dễ dàng giao phó mình cho hắn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè bình thường.


Ứng Hoài không nói gì.


Một câu nói không đầu không đuôi vốn dĩ chẳng bao giờ nhận được phản hồi từ hắn, Tạ Kỳ Chi đã quen với điều đó và bắt đầu lật lại chuyện cũ, “Ngày xưa em gửi cho anh nhiều tin nhắn như vậy mà anh chẳng bao giờ trả lời. Hôm nay anh chịu ra sân bay đón em, chắc cũng là vì nể mặt anh trai em thôi, đúng không?”


Khi cậu nói nửa câu đầu, Ứng Hoài quay sang nhìn cậu, ánh mắt chạm thẳng vào đôi con ngươi xám xanh ấy.


Tạ Kỳ Chi cười với hắn, con ngươi trong veo, vẻ mặt không hề có chút vướng bận: “Ứng ca, không sai chứ?”


Dòng xe phía trước vẫn tắc nghẽn, Ứng Hoài không lên tiếng, cuối cùng chỉ ậm ờ một tiếng “ừ” cho có lệ.


Cậu bóp chiếc chai nhựa kêu lách tách một tiếng. Dù đang giấu đi sự không vui, trên mặt cậu vẫn nở một nụ cười rạng rỡ: “Hai người đã quay lại rồi à? Ai chủ động thế? Anh trai em à? Hay là anh?”


Lần này, Ứng Hoài trả lời rất nhanh.


“Tạ Kỳ Chi,” hắn nói mà không quay đầu lại, “Chuyện đó không liên quan đến em.”


Đôi mắt màu xám xanh của cậu đột ngột mở to, ẩn hiện sự ngượng ngùng khi bị ngắt lời, hàng mi tơ mỏng manh chớp chớp. Giữa sự tĩnh lặng gần như lạnh lùng, Tạ Kỳ Chi cụp mắt xuống, không nói thêm lời nào, chỉ có cặp mí mắt trắng bệch in hằn một vệt đỏ của ánh nắng hoàng hôn.


Sau nửa tiếng im lặng, quãng đường đến cổng đông trường Đại học Tây Minh chỉ còn chưa đầy mười phút.


Tạ Kỳ Chi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Anh ghét em lắm à?”


Ứng Hoài khựng lại một chút rồi mới mở lời: “Không.”


“Không” ở đây có nghĩa là không ghét, không thích, cũng không để tâm.


Thế nên hắn mới xem mà không trả lời, chẳng bận tâm đến việc không khí có trở nên gượng gạo hay không, vì hắn vốn dĩ chẳng cần phải để ý đến cảm nhận của cậu.


Tạ Kỳ Chi hiểu rõ, cái thân phận “em trai của Tạ Chấp Lam” mà cậu dùng để hờn dỗi, lại chính là lý do duy nhất để cậu có thể gặp được Ứng Hoài.


Cậu khẽ “ừm” một tiếng, quay đầu cười với Ứng Hoài: “Vậy thì tốt.”


Ứng Hoài liếc nhìn đồng hồ, hiếm hoi giải thích một câu: “Sau khi rời Nghi Châu, anh đổi số điện thoại, nhìn thấy tin nhắn đó đã qua rất lâu rồi.”


Tạ Kỳ Chi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấu hiểu nói: “Kể cả anh không đổi số thì cũng chẳng thèm để ý đến em.”



Ứng Hoài quả nhiên không biện minh: “Xin lỗi.”


Tính cách của hắn vẫn luôn như vậy, không thể nói được hai câu an ủi, thà làm tổn thương người khác còn hơn là nói lời trái với lòng mình.


“Không sao đâu.” Tạ Kỳ Chi cụp mắt đáp, “Ngày xưa em trẻ con thật, nói toàn những chuyện ngớ ngẩn, anh không thèm để ý cũng là bình thường.”


Ứng Hoài lại nói: “Cũng được.”


“Thế nào là cũng được?” Tạ Kỳ Chi ngước mắt, quay đầu lại, cố ý hỏi, “Vậy thì thế nào là không được, thế nào là rất được?”


“Khoảng thời gian đó tâm trạng anh rất tệ, nên mới thấy em phiền.” Giọng điệu của Ứng Hoài bình thản, “Bây giờ thì, cũng được.”


Tạ Kỳ Chi hiểu rằng hắn kiên nhẫn trò chuyện với mình như vậy đã là một tính cách hiếm có rồi, nhưng sự bất mãn trong lòng vẫn không thể xoa dịu, cậu không nhịn được mà châm chọc một câu: “Xin lỗi anh nha, do em kh*ng b* tin nhắn nhiều quá làm phiền cả đến đôi mắt của anh.”


“Lúc đó em…” Ứng Hoài quay vô lăng rẽ một khúc cua, dừng lại đối diện cổng đông trường Đại học Tây Minh.


Tạ Kỳ Chi không hiểu: “Lúc đó em làm sao?”


Ứng Hoài khẽ nhíu mày, dường như có điều muốn nói, nhưng rồi lại đột ngột dừng lại: “Không có gì. Em đến nơi rồi, xuống xe đi.”


Tạ Kỳ Chi không hỏi thêm, tháo dây an toàn, kéo chiếc ba lô từ ghế sau ra, ôm vào lòng rồi nói: “Anh đến đây không chỉ để đưa em một chuyến thôi, đúng không? Anh trai em nhờ anh giúp đỡ chăm sóc em à?”


Vẻ mặt Ứng Hoài lộ ra chút bất ngờ, nhưng hắn không thừa nhận. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, sự im lặng chính là câu trả lời.


“Em đã đoán được rồi, chắc anh cũng không vui vẻ gì.” 


Nếu không thì đã chẳng im lặng đến tận bây giờ.


Tạ Kỳ Chi cúi đầu, mái tóc lòa xòa che khuất đôi mắt đẹp. Cổ tay trắng mịn lộ ra một đoạn từ ống tay áo sơ mi rộng, trên đó còn hằn những vết kim tiêm.


“Em cũng nghĩ tốt nhất là anh đừng bận tâm đến em.” Cậu kéo ống tay áo xuống, che đi mu bàn tay, rồi nói với vẻ mặt vô cảm, “Ứng Hoài, bệnh của em rất phiền phức.”


Cậu là con lai, mang những đặc điểm ngoại quốc rõ rệt, làn da trắng một cách kỳ lạ, mái tóc màu nhạt và đôi mắt xanh tự nhiên. Chỉ có đường nét trên khuôn mặt là giữ lại nét dịu dàng cổ điển của phương Đông. Vì chậm phát triển, vẻ ngoài của cậu có phần non nớt hơn so với bạn bè cùng tuổi, nhưng gương mặt lại xanh xao và tiều tụy hơn rất nhiều.


Số phận đã ban cho cậu một vẻ đẹp kinh ngạc từ sự kết hợp gen của bố mẹ, đồng thời cũng công bằng trao lại cho cậu một cuộc đời đầy rẫy những vết thương.


“Anh trai muốn em ở lại Nghi Châu, vì ở đó trình độ y tế cao, bác sĩ quen thuộc với bệnh tình của em, tiện cho việc điều trị. Còn ở đây… quá xa, cậu ấy không thể chăm sóc được. Cậu ấy biết em cố tình, là em bướng bỉnh, rõ ràng là biết cậu ấy không thể yên tâm để em một mình.”



Ứng Hoài im lặng lắng nghe, rồi hỏi cậu: “Là anh thì có sao?”


“Em đã trưởng thành rồi, không cần cái thứ gọi là người giám hộ.” Tạ Kỳ Chi ngước đôi mắt màu xám xanh lên, cố tình nhấn mạnh một cách lạnh lùng, “Càng không cần anh làm giám hộ cho em.”


Ứng Hoài nhướng mày: “Cậu ấy nói với em là em có quyền phủ quyết à?”


Tạ Kỳ Chi không chịu thua: “Anh ấy nói với anh em là bé ngoan, sẽ nghe lời anh răm rắp, lẽo đẽo theo sau và gọi anh là anh ơi à?”


“Cũng không hẳn.” Ứng Hoài nói, “Anh trai em chỉ bảo với anh là em vẫn luôn thích anh, chắc chắn sẽ rất vui khi gặp lại anh.”


Tạ Kỳ Chi sững sờ, hai má bỗng chốc nóng bừng, cảm giác xấu hổ pha lẫn bực bội dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.


Cậu cắn răng, mở cửa bước xuống xe, đáp lại Ứng Hoài bằng một tiếng đóng cửa thật mạnh.


Tại sao? Tạ Kỳ Chi không thể hiểu nổi, nhận lời chăm sóc một bệnh nhân phiền phức như vậy, một việc tốn công tốn sức mà chẳng được lợi lộc gì, thì ngoài việc làm anh trai cậu vui lòng và yên tâm ra, còn có lợi ích nào khác nữa?


Hắn không phải là người sợ phiền phức nhất sao? Tại sao lại đồng ý? Hắn thích anh trai mình đến mức đó ư?!


Tạ Kỳ Chi giận sôi máu, chưa đi được bao xa thì chợt nhớ ra chưa lấy hành lý, đành quay lại.


Chiếc xe của Ứng Hoài vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, chưa rời đi.


Cậu nghi ngờ đi vòng nửa vòng xe, quay lại trước mặt Ứng Hoài, gõ tay lên cửa kính: “Mở cốp sau ra đi.”


Ứng Hoài rõ ràng là đang đợi cậu, hắn hạ kính xe xuống và nói: “Không cần lấy. Em cứ vào làm thủ tục rồi ra đây đợi, một tiếng nữa anh đến đón.”


Tạ Kỳ Chi trừng mắt: “Em đã nói là em không muốn!”


“Anh cũng nói rồi,” Ứng Hoài đặt tay trái lên cửa xe, bình thản tuyên bố, “Em không có quyền phủ quyết, chỉ có thể nghe lời anh thôi.”


Tạ Kỳ Chi quay đầu bước đi.


Qua gương chiếu hậu, Ứng Hoài nhìn cái gáy đang giận dỗi của cậu, hơi muốn cười, hắn dụi mũi kìm lại.


“Tạ Kỳ Chi,” hắn nhắc nhở, “Tốt nhất là em đừng đá xe của anh. Anh không phải anh ruột của em, nếu chọc anh tức giận, anh sẽ đánh em thật đấy.”


“Tạ Chấp Lam cũng không phải anh ruột của em!” Tạ Kỳ Chi thu chân lại, quay đầu lườm Ứng Hoài đầy giận dữ, “Em là đứa được nhà họ nhặt về! Anh biết tại sao người đến đưa em đi là anh mà không phải anh ấy không? Bởi vì anh trai thứ hai của em sắp về rồi, hắn mới là con ruột! Anh nhận lấy một gánh nặng nửa sống nửa chết như em chi bằng đi xem em trai ruột của anh ấy đi, biết đâu có cơ hội gương vỡ lại lành đấy!”


“Kỳ Kỳ,” Ứng Hoài nhìn chằm chằm vào cậu, giọng nói cũng trầm xuống, “Em dỗi anh chi bằng cứ nói những lời y hệt này cho anh trai em nghe, xem cậu ấy có đánh em không.”


Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Story Chương 1: Người giám hộ
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...