Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 142: Vân đạm phong khinh, tình thơ ý hoạ (*) (2)

Nếu ánh mắt có thể giết người được thì Vân Thi Thi sớm đã biến thành tro rồi.

Chết tiệt!

“Tinh Trạch, đây là bạn gái cậu à?”

Giới truyền thông bắt đầu đặt câu hỏi.

Cố Tinh Trạch mỉm cười gật đầu.

“Cô ấy tên gì, có thể tiết lộ một chút được không?”

Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn Vân Thi Thi, như muốn hỏi ý cô.

Vân Thi Thi có chút khẩn trương, hai gò má hơi đỏ lên, cũng may là có lớp phấn trang điểm che dấu đi bất an và lo lắng trên mặt cô.

Lần đầu tiên trong đời đối mặt với giới truyền thông, cô cảm thấy tiệc rượu này thật lớn, chẳng thua gì một lễ trao giải quốc tế cả.

Khoé môi cô cong lên tạo thành đường cung tuyệt đẹp, lộ ra lúm đồng tiền xinh xinh, giọng nói trong trẻo cao vút vang lên: “Các vị đây, chúc các vị một buổi tối tốt lành, tên tôi là Vân Thi Thi”

Cô ngừng một lát, rồi lại cười nói: “Vân đạm phong khinh, tình thơ ý hoạ”

Vân Thi Thi tính tình vốn cẩn thận, vì thế sau khi giới thiệu tên xong thì cũng thêm một câu giải thích vào, cô chú ý từng lời nói ra và từng hành động của mình.

Mấy phóng viên nhà báo nghe xong, thì giật mình, nếu đem cô ra so sánh với những nữ minh tinh khác thì cô hơn họ rất nhiều. Thường minh tinh sẽ rất kiêu trong việc giới thiệu tên, đa số theo quan điểm gây ấn tượng mạnh là nhiều, nhưng Vân Thi Thi thì khác, rất đơn giản nhưng dễ hiểu vô cùng.

Nhớ lại Hàn Ngữ Yên năm đó thật khác một trời một vựa, trong tiệc rượu, tại nghi thức trao vai diễn, Hàn Ngữ Yên đã giới thiệu rất đơn giản và bạo.

“Thưa các vị, tôi là Hàn Ngữ Yên, Hàn trong ‘Hàn Quốc’, Ngữ Yên trong ‘Thiên Long Bát Bộ’, mong được chỉ giáo!”

Hai người này thật quá khác biệt mà.

Trong một khắc đó, một Hàn Ngữ Yên bằng cấp thấp với kỹ năng sống thiển cận càng lúc càng bị giới truyền thông xem thường.

Vì thế, khi ác cảm với Hàn Ngữ Yên càng cao thì ấn tượng của họ với Vân Thi Thi càng lớn.

Nhưng dù vậy họ vẫn cảm thấy nghi ngờ về Vân Thi Thi.

“Người mới này cũng được đấy chứ, chưa xuất quan đã có thể sánh bước cùng Cố Tinh Trạch rồi, có phải cô ta đã giở thủ đoạn gì không? Rốt cuộc thì thân phận cô ta thế nào?”


“Xì, dù là gì đi nữa thì Tinh Trạch vẫn là mĩ nam trong lòng tôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chắc chắn cô gái kia không tầm thường đâu”.

“Nhan sắc là một chuyện, thực lực lại là chuyện khác! Cô nhìn đi, cô ấy rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với mấy minh tinh đang nổi thời nay, nói trắng ra thì không ai đẹp bằng cô ấy!”.

“Tôi biết cô ấy, hôm bữa, ngày cuối cùng tuyển nữ chính cho “Quả Trám”, tôi có xem cô ấy thi tuyển, cuộc thi thử của cô ấy thật khiến người ta nhớ mãi không quên, rất ấn tượng. Hơn nữa, nghe nói Lâm đ*o diễn rất vừa ý với cô ấy!”.

“A! Thì cô ấy chính là cô gái đó! Tôi còn nghe nói, tổ đạo diễn muốn chọn Nhan Băng Thanh làm nữ chính, nhưng Lâm đ*o diễn lại không thích Nhan Băng Thanh, mà đi chọn một người mới ứng vào vị trí nữ chính. Nghe nói có rất nhiều người phải đối chuyện này, phó đạo diễm phải ra mặt, thay mặt cho toàn thể tổ chế tác đến nói chuyện với Lâm đ*o diễn, yêu cầu ông ta rút lại ý định này”.

“Lâm đ*o diễn trước giờ vốn là người tùy hứng mà, ông ta mà nhìn trúng người mới, chắc chắn người đó phải rất ưu tú.”

“Chưa chắc, lỡ hôm đó ông ta thấy cô ấy đẹp, nên nổi hứng đánh chọn cô ta thì sao?”.

Giới truyền thông nổi lên bàn tán tranh luận không ngừng.

Mọi người vừa nghe Vân Thi Thi là người được Lâm đ*o diễn đề cử cho vai nữ chính của “Quả Trám”thì ai cũng ngước đầu nhìn kĩ cô thêm một lần nữa, càng nhìn thì ánh mắt càng trầm trồ sợ hãi.

Lâm Phượng Thiên trước giờ làm việc hết sức nghiêm túc, tỉ mỉ, thậm chí còn có chút khó tính, không bao giờ nể mặt ai. 

Anh ta là thế, chứ chẳng hề tùy hứng như mấy lời báo chí nói vừa rồi.

Từ việc tuyển chọn cho đến làm phim, thậm chí là quá trình chỉnh sửa kịch bản, anh ta đều tận lực vào làm. Trong giới giải trí, anh ta nổi tiếng nghiêm khắc, anh ta bảo không được là không được, dù ai có khuyên can, hay ngăn cản, chỉ cần anh ta liếc mắt một cái, tất cả đều phải im lặng mà làm theo.

Hàn Ngữ Yên lần đầu tiên diễn trước mặt mọi người, kinh nghiệm còn non nớt, kĩ năng chưa đủ, nên hôm đó Hàn Ngữ Yên đọc sai thoại cũng là chuyện thường tình. Nhưng Lâm Phượng Thiên lại vì chuyện này đem cô ra la mắng không ngừng, cãi nhau suốt cả buổi tốt, mới chịu thôi.

Vì thế, Hàn Ngữ Yên đối với Lâm Phượng Thiên vô cùng kính sợ.

Giới truyền thông điên cuồng chụp hình, Dương Mị đứng ở phía xa thì hồ nghi đôi chút, Dương Mị hừ lạnh, quay người đi sang chỗ khác.

Hừ, lại là người mới, ăn mặc lộng lẫy như thế, còn đi chung với Thiên Vương, thật đúng là không biết trời cao đất dày, về sau phải dạy dỗ cô ta cho ra trò mới được.

Dương Mị cười lạnh, uy hiếp nói: “Tiệc rượu hôm nay sao tiếp đón toàn mấy nhân vật đẳng cấp thấp này không vậy, bảo vệ thả cho chúng bước vào tự do thế này mà được à?”.

Đường Vũ đi đằng sau phụ họa nói: “Đúng vậy, cơ mà người mới đó là ai thế?”

Hà Lăng Tương và Vân Na đi vừa vào đã nghe phía sau một trận xôn xao, tiếng máy chụp hình tách tách vang lên liên tục, làm cả hội trường sáng như ban ngày vậy.

Cô ta ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, không biết nhân vật đó là ai mà có thể khiến giới truyền thông chặn đường tiếp đón như thế. Vừa nhìn thấy mặt Vân Thi Thi, cả người giật mình chấn động, hít một ngụm khí lạnh thầm lo!”.

Là chị ta!



Ai ngờ không những không sợ hãi, mà còn mặc một bộ lễ phục khác sang trọng đắt tiền hơn bộ cũ nữa, thật đúng chọc cho Vân Na tức chết mà.

Còn nữa, Vân Thi Thi đến đấy với thân phận là… bạn gái của Cố Tinh Trạch?

Mới vừa xuất hiện, cả hào quang của Hàn Ngữ Yên cũng bị chị ta đoạt mất.

Đúng là chết tiệt!

“Chị cô cũng đến à!”Hà Lăng Tương đứng bên cạnh kích động nhìn Vân Thi Thi, đêm nay Vân Thi Thi thật sự rất đẹp, Hà Lăng Tương thật không thể dời mắt đi chỗ khác được.

Thấy thế, lòng đố kị trong lòng Vân Na càng cao, trong lòng thống hận Vân Thi Thi không thôi, cái người phụ nữ Vân Thi Thi này, sao cái gì cũng tranh với cô ta hết vậy?

Nếu chị ta dám ngáng đường của cô, thì cứ đợi cô giải quyết chị ta ra sao!

Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Na nảy ra một kế, nở nụ cười ác độc vô cùng.

Hàn Ngữ Yên tức đến xanh mặt, hiện giờ cục diện dĩ nhiên không đứng về phía cô, cô cũng chẳng thể kéo ánh hào quang về phía mình được, vì thế vẻ mặt cứng ngắc đi vào hội trường.

Đi đến cửa, cô phát hiện ra một điều, Thiệu Đông không có đi theo cô.

“Đâu rồi?”

Hàn Ngữ Yên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiệu Đông chôn chân đứng tại chỗ, ánh mắt si ngốc nhìn Vân Thi Thi, nhìn đến say đắm không hoàn hồn.

Thấy Thiệu Đông thất thần như thế, Hàn Ngữ Yên tức đến độ muốn cầm giày cao gót của mình lên để đánh cho anh ta một cái.

Nhưng giờ đang đông người, lại đông nhà báo thế này, quý tộc nhà giàu đang đứng nhìn, cô mà làm vậy chẳng khác nào tự chét bùn lên mặt mình, vì thế cô ta nhịn, đau khổ cười, áp chế lửa giận trong lòng, nén giận nói: “Khụ khụ, Thiệu Đông, chúng ta vào trong thôi”

Thiệu Đông lập tức phản ứng, xoay người lại, thấy vẻ mặt Hàn Ngữ Yên có chút cứng ngắc, trong lòng cảm thấy buồn phiền không thôi.

Phóng viên Lạc Đan đứng một bên, chụp lại hình ảnh vừa rồi.

“Chụp được rồi, tấm ảnh này hoàn mỹ thật, ngày mai nhất định sẽ lên trang đầu.

… Diễn viên Hàn Ngữ Yên mặc lễ phục lộng lẫy tham gia tiệc rượu, nhưng bạn trai lại đi ngắm người bên cạnh Thiên Vương.

Chuẩn, trúng lớn rồi.

Cố Tinh Trạch đi cùng Vân Thi Thi vào trong hội trường, anh cầm cây bút màu vàng đặt trên bàn lên, ký vào tờ giấy dòng chữ đẹp như rồng bay phượng múa, rồi viết tên mình phía dưới, đây cũng là một trong những nghi thức bắt cuộc của tiệc rượu.


Vân Thi Thi trộm hít sâu một hơi, làm bạn gái của Cố Tinh Trạch, áp lực thật lớn.

May là trong tiệc rượu có những quy định chung, ngay lúc cô choáng váng vì nhìn đèn máy ảnh quá nhiều thì bảo vệ và phục vụ nhanh chóng bước đến giải vây, đưa họ về bàn của mình trong hội trường. Nếu họ không đến, chắc cô còn bị công kích nữa.

Dù đã thoát khỏi ải phóng viên, nhưng vừa bước vào trong cô đã phải đối mặt với những ánh mắt ghen tị và hâm mộ đâm tới tấp lên người, làm cô có chút co quắp.

Cố Tinh Trạch là một thần tượng lớn, dù cho có bị ai đồn tiếng xấu, anh vẫn luôn giữ vững vẻ ngoài cao lãnh lạnh lùng khó gần, chính vì thế đã làm chết không biết bao trái tim thiếu nữ.

Đây mà là nâng đỡ cô sao?

Hay là đang cố dìm cô xuống đây trời?

Cố Tinh Trạch là một người có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu như fan biết cô đến với thân phận là bạn gái của anh…

Nghĩ thôi cũng lạnh hết cả sống lưng…

Cố Tinh Trạch đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói, đánh gãy suy nghĩ của cô.

“Thi Thi”Anh cúi đầu xuống, đưa cây bút cho cô “Kí tên đi”.

“Hả? Tôi cũng phải kí sao?”.

“Ừ, đương nhiên rồi. Cô là bạn gái tôi mà, cũng chính là người sẽ hợp tác với tôi lần tới đấy”.

Vân Thi Thi có chút ngại, hỏi: “Ký ở đâu?”.

“Chỗ này”Cố Tinh Trạch chỉ vào phía dưới tên của mình.

Vân Thi Thi đỏ mặt, kí tên của mình.

Cô không có luyện chữ kí, nên chữ kí của cô rất đơn giản, thanh nhã, không quá cầu kì, rất giống với con người cô.

“Ta đi thôi”Cố Tinh Trạch chìa tay về phía cô, đôi mắt trong veo như nước.

Vân Thi Thi mấp máy môi, ngượng ngùng cười, đặt tay mình lên tay anh.

Cố Tinh Trạch cầm lấy, nhanh chóng sánh bước cùng cô vào hội trường.

Tay Vân Thi Thi vừa mềm vừa ấm, da non như đóa hoa thủy tinh, nắm chặt sợ sẽ vỡ. Tim Cố Tinh Trạch bỗng nhiên đập mạnh hơn, nhanh hơn bình thường.

Trên thế giới này, thật sự có thứ gọi là tình yêu sét đánh sao?

Cố Tinh Trạch không nhận ra rằng, ngày này năm sau, khi anh nhớ lại chuyện này, không khỏi có chút giật mình, lẫn cô đơn.

Anh nắm chặt tay cô, nắm thật chặt, anh có cảm giác hiện tại cô là của anh, thật sự cô là của anh rồi…

Nếu khoảnh khắc này kéo dài mãi, anh nguyện không bao giờ buông tay cô.

Nhưng, chuyện gì cũng không nói trước được.



Trên đường, một chiếc xe Bentley sang trọng dừng trước cửa, ngay trước mặt giới truyền thông, nhìn là biết xa thượng đẳng rồi.

Mộ Nhã Triết từ trên xe bước xuống, ánh mắt lạnh lẽo băng hàn.

Anh mặc một bộ tây trang đen, thân mình cao ngất, cơ thể thon dài, nhìn từ đầu đến chân cũng biết người này đáng giá đến triệu kim tệ chứ chẳng chơi.

Phía sau, mặc một bộ lễ phục màu tím, ôm Tiểu Dịch Thần xuống xe, trong mắt có mang theo một chút hờn dỗi.

Cô ngẩng đầu, nhìn Mộ Nhã Triết đứng phía trước, nước mắt lại trực tuôn ra.

Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn đồng hồ, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng ngày thường, vô cảm nói: “Giận à?”.

“…”

Mộ Nhã Triết chậm rãi xoay người lại, đôi mắt vẫn lạnh như băng: “Tốt nhất cô nên biết thân phận của mình đi, hiểu không?”

Mộ Uyển Nhu thật rất uất ức, sau đó hỏi ngược lại anh: “Thân phận của em? Sao, ý anh là gì, thân phận của em thì sao?”.

Anh vẫn lạnh lùng nhìn cô.

“Em chính là hôn thê của anh, là vợ tương lai của anh đó…”Mộ Uyển Nhu hốc mắt cay xè, giọng nói nghẹn ngào “Chẳng lẽ sai sao?”.

Mộ Nhã Triết nhìn cô, trong lòng cảm thấy thật phiền phức.

Đêm nay, anh không đủ kiên nhẫn để đôi co với Mộ Uyển Nhu, vì thế lạnh lùng nói: “Có lẽ.”

Mộ Uyển Nhu sửng sốt.

“Nếu cô cứ vác theo cái vẻ mặt đó, thì biến khỏi mắt tôi ngay đi.”

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương Truyện Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương Story Chương 142: Vân đạm phong khinh, tình thơ ý hoạ (*) (2)
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...