Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 81: Là cô ta tự nguyện cắn câu.
"Vậy cô nói cho tôi biết, người đâu?" Cố An An nhìn xung quanh, cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc.
Sau khi nhận điện thoại của Khương Tĩnh Hân, cô ta lập tức vội qua đây, nhưng không gặp được.
Cố An An đôi mắt sáng, hàm răng trắng trên khuôn mặt nhỏ đầy thất vọng.
Nhưng cô thực sự rất quan tâm Lục Hạo Thành, cô vì anh mà tồn tại ở Cố gia, chỉ là vì liên hôn.
Cô luôn ở bên cạnh Lục Hạo Thành, nhưng Lục Hạo Thành chưa bao giờ đưa cô đi ra ngoài ăn cơm.
Chính vì nguyên nhân này, cô mới mất đi chừng mực, lo lắng vội vã chạy qua xem rốt cục như thế nào.
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng bước vào gian phòng, tức giận đi tới bên ngoài cửa sổ, thoáng nhìn qua vị trí Lam Hân và Lục Hạo Thành vừa ngồi, người thực sự không thấy nữa.
Chỉ thấy Cố An An mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt đứng bên ngoài nhà hàng gọi điện cho cô, sắc mặt cô cùng không tốt.
Cô ta cau mày, vẻ mặt khó hiểu, giọng điệu cấp bách lớn tiếng giải thích: "Cố An An, tôi không quan tâm cô tin hay không? Lục Hạo Thành và Lam Hân giám đốc thiết kế công ty bọn họ vừa rồi ngồi ở bên trong nhà hàng phía sau cô, không tin cô có thể video giám sát."
Nói xong, Khương Tĩnh Hàm cúp điện thoại.
Ánh mắt cố định nhìn chằm chằm vào chiếc bàn Lam Hân ngồi ngoài cửa sổ, người sao đột nhiên lại đi mất vậy?
Đào Mộng Di cũng đi tới bên cạnh Khương Tính Hàm, hay tay khoanh trước ngực, vẻ mặt coi thường nhìn nhà hàng đổi diện một cái.
Bà ta hơi cau mày, con mắt tràn đầy tính toán khẽ híp lại, lạnh lẽo kiêu căng, bà ta lạnh lùng nói: "Sao nhanh vậy đả đi rồi?"
“Đúng vậy! Cố An An còn cho rằng con trêu chọc cô ta đó?" Âm thanh Khương Tĩnh Hàm mềm mại vô lực.
Suy đi nghĩ lại, cô ta đắc tội với Cố An An cũng chẳng phải lần một lần hai, cũng không quan tâm lần này.
Đào Mộng Di liếc nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô ta, quay lại ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo lên, đôi tay sơn bộ móng màu đỏ, chăm sóc trắng mịn như bơ, rót nước trà nóng bỏng trên bàn thổi qua rồi nhấp một ngụm.
Khuôn mặt được chăm sóc rất tốt, chậm rãi kéo ra một nụ cười âm độc, bà ta thong thả nói: “Trêu cô ta thì thế nào? Cô ta tự nguyện cắn câu, còn trách được ai?"
"Cũng phải, điều này cũng thấy rõ cô ta quan tâm tới Lục Hạo Thành, biết được điểm này, sau này chúng ta lợi dụng cũng thuận tiện.” Khương Tĩnh Hàm nghe thấy lời của mẹ, bỗng nhiên thoái mái.
Không thể không nói, Khương Tĩnh Hàm hoàn toàn di truyền sự độc ác của mẹ cô ta, nhưng lại không di truyền thủ đoạn của mẹ cô ta.
Nhưng hôm nay đột nhiên chạm mặt Khương Lam Hân, trong lòng Khương Tĩnh Hàm cũng luôn có một thắc mắc.
Cô ta nhìn vẻ mặt hờ hững của mẹ mình, cười hỏi: “Mẹ, năm đó Khương Lam Hân bị mẹ đưa đi, chẳng lẽ năm đó không có ai tìm Khương Lam Hân sao?"
Khuôn mặt Đào Mộng Di phong thái tươi đẹp, bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô ta, nhìn một lúc, bà ta lại rũ mắt xuống, lại im miệng không nói.
Khương Tĩnh Hàm vừa nhìn đã biết mẹ cô ta không muốn nói, nhưng cô ta thực sự rất tò mò, Khương Lam Hân biến mất, chẳng lẽ người nhà cô ta không tìm cô ta sao?
Hay là, bản thân cô ta chính là trẻ mồ côi.
Nhưng mẹ chưa bao giờ nói chuyện này, trong lòng cô ta chất chưa rất nhiều nghi vấn.
Thỉnh thoảng anh cả sẽ nhắc đến đều bị mẹ trách mắng.
Mẹ dường như rất sợ người khác nhắc tới chuyện của Khương Lam Hân.
"Mẹ, mẹ nói với con đi! Con thực sự rất tò mò!” Khương Tĩnh Hàm bắt đầu nhõng nhẽo, bước tới trước mặt Đào Mộng Di, làm nũng lắc lắc cổ tay bà ta.
Nhưng Đào Mộng Di là người đã trải qua sóng to gió lớn, con gái mình có tính cách gì bà ta rõ mồn một.
Bất luận con gái làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, bà ta cũng sẽ nói chuyện này ra, chuyện này nếu bị người bên ngoài biết được, bà ta có khả năng sẽ phải ngồi tù.
"Mẹ..." Cô ta lại nũng nịu.
"Được rồi, chuyện này ta không thể nói với con được, con biết nặng nhẹ, nói với con rồichỉ có thể mang tới tại họa cho ta, cuộc sống bây giờ của các con không dễ gì mới có được, phải trân quý thật tốt!"
Những năm đó, bà ta sợ hãi trốn nợ, thật không dễ dàng mới sống cuộc sống của người giàu, bà ta không muốn cứ thế bị người khác phá hủy.
Ánh mắt bà ta lạnh nhạt nhìn con gái mình.
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Sau khi nhận điện thoại của Khương Tĩnh Hân, cô ta lập tức vội qua đây, nhưng không gặp được.
Cố An An đôi mắt sáng, hàm răng trắng trên khuôn mặt nhỏ đầy thất vọng.
Nhưng cô thực sự rất quan tâm Lục Hạo Thành, cô vì anh mà tồn tại ở Cố gia, chỉ là vì liên hôn.
Cô luôn ở bên cạnh Lục Hạo Thành, nhưng Lục Hạo Thành chưa bao giờ đưa cô đi ra ngoài ăn cơm.
Chính vì nguyên nhân này, cô mới mất đi chừng mực, lo lắng vội vã chạy qua xem rốt cục như thế nào.
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng bước vào gian phòng, tức giận đi tới bên ngoài cửa sổ, thoáng nhìn qua vị trí Lam Hân và Lục Hạo Thành vừa ngồi, người thực sự không thấy nữa.
Chỉ thấy Cố An An mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt đứng bên ngoài nhà hàng gọi điện cho cô, sắc mặt cô cùng không tốt.
Cô ta cau mày, vẻ mặt khó hiểu, giọng điệu cấp bách lớn tiếng giải thích: "Cố An An, tôi không quan tâm cô tin hay không? Lục Hạo Thành và Lam Hân giám đốc thiết kế công ty bọn họ vừa rồi ngồi ở bên trong nhà hàng phía sau cô, không tin cô có thể video giám sát."
Nói xong, Khương Tĩnh Hàm cúp điện thoại.
Ánh mắt cố định nhìn chằm chằm vào chiếc bàn Lam Hân ngồi ngoài cửa sổ, người sao đột nhiên lại đi mất vậy?
Đào Mộng Di cũng đi tới bên cạnh Khương Tính Hàm, hay tay khoanh trước ngực, vẻ mặt coi thường nhìn nhà hàng đổi diện một cái.
Bà ta hơi cau mày, con mắt tràn đầy tính toán khẽ híp lại, lạnh lẽo kiêu căng, bà ta lạnh lùng nói: "Sao nhanh vậy đả đi rồi?"
“Đúng vậy! Cố An An còn cho rằng con trêu chọc cô ta đó?" Âm thanh Khương Tĩnh Hàm mềm mại vô lực.
Suy đi nghĩ lại, cô ta đắc tội với Cố An An cũng chẳng phải lần một lần hai, cũng không quan tâm lần này.
Đào Mộng Di liếc nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô ta, quay lại ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo lên, đôi tay sơn bộ móng màu đỏ, chăm sóc trắng mịn như bơ, rót nước trà nóng bỏng trên bàn thổi qua rồi nhấp một ngụm.
Khuôn mặt được chăm sóc rất tốt, chậm rãi kéo ra một nụ cười âm độc, bà ta thong thả nói: “Trêu cô ta thì thế nào? Cô ta tự nguyện cắn câu, còn trách được ai?"
"Cũng phải, điều này cũng thấy rõ cô ta quan tâm tới Lục Hạo Thành, biết được điểm này, sau này chúng ta lợi dụng cũng thuận tiện.” Khương Tĩnh Hàm nghe thấy lời của mẹ, bỗng nhiên thoái mái.
Không thể không nói, Khương Tĩnh Hàm hoàn toàn di truyền sự độc ác của mẹ cô ta, nhưng lại không di truyền thủ đoạn của mẹ cô ta.
Nhưng hôm nay đột nhiên chạm mặt Khương Lam Hân, trong lòng Khương Tĩnh Hàm cũng luôn có một thắc mắc.
Cô ta nhìn vẻ mặt hờ hững của mẹ mình, cười hỏi: “Mẹ, năm đó Khương Lam Hân bị mẹ đưa đi, chẳng lẽ năm đó không có ai tìm Khương Lam Hân sao?"
Khuôn mặt Đào Mộng Di phong thái tươi đẹp, bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô ta, nhìn một lúc, bà ta lại rũ mắt xuống, lại im miệng không nói.
Khương Tĩnh Hàm vừa nhìn đã biết mẹ cô ta không muốn nói, nhưng cô ta thực sự rất tò mò, Khương Lam Hân biến mất, chẳng lẽ người nhà cô ta không tìm cô ta sao?
Hay là, bản thân cô ta chính là trẻ mồ côi.
Nhưng mẹ chưa bao giờ nói chuyện này, trong lòng cô ta chất chưa rất nhiều nghi vấn.
Thỉnh thoảng anh cả sẽ nhắc đến đều bị mẹ trách mắng.
Mẹ dường như rất sợ người khác nhắc tới chuyện của Khương Lam Hân.
"Mẹ, mẹ nói với con đi! Con thực sự rất tò mò!” Khương Tĩnh Hàm bắt đầu nhõng nhẽo, bước tới trước mặt Đào Mộng Di, làm nũng lắc lắc cổ tay bà ta.
Nhưng Đào Mộng Di là người đã trải qua sóng to gió lớn, con gái mình có tính cách gì bà ta rõ mồn một.
Bất luận con gái làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, bà ta cũng sẽ nói chuyện này ra, chuyện này nếu bị người bên ngoài biết được, bà ta có khả năng sẽ phải ngồi tù.
"Mẹ..." Cô ta lại nũng nịu.
"Được rồi, chuyện này ta không thể nói với con được, con biết nặng nhẹ, nói với con rồichỉ có thể mang tới tại họa cho ta, cuộc sống bây giờ của các con không dễ gì mới có được, phải trân quý thật tốt!"
Những năm đó, bà ta sợ hãi trốn nợ, thật không dễ dàng mới sống cuộc sống của người giàu, bà ta không muốn cứ thế bị người khác phá hủy.
Ánh mắt bà ta lạnh nhạt nhìn con gái mình.
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Đánh giá:
Truyện Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Story
Chương 81: Là cô ta tự nguyện cắn câu.
10.0/10 từ 21 lượt.