Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 397: Chẳng lẽ cô nói sai rồi sao

Cố Ức Lâm đầy nghi hoặc, tối hôm đó anh và anh cả ở khu Giang Phổ gặp được Hạo Thành.

Cố Ức Lâm nói: “Cậu hỏi tôi người chủ cũ là ai?”

Lục Hạo Thành nói: “Đúng vậy, lúc đó tôi đã hỏi như vậy, nhưng anh cả cậu không muốn trả lời vấn đề này.Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết, chủ sở hữu trước đây là ai”

Có Ức Lâm vừa nghe vậy lập tức khẩn trương, chẳng lẽ bọn họ đã sơ suất, tin nhầm người sao?

Lục Hạo Thành nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Mộng Nghị, cũng không đành lòng, nhưng lần này, hình như bà ấy đã tin nhằm bạn bè.

Lục Hạo Thành tiếp lời: “Mảnh đất mọi người mua là của em họ và người chồng của bạn bác gái Cố , nhưng sau khi mua lại phát hiện, mặc kệ sử dụng làm cái gì, đều kiếm không được tiền, hơn nữa tài chính huy động lại khổng lồ, ngân hàng cho vay không chấp nhận, người trong nghề cực kỳ kín tiếng về vấn đề này, người không hiểu sâu về nó cũng không biết lý do.

Cho nên bọn họ mới có thể mua đi bán lại, vợ của ông ta quen bác gái Có.

Bác lần đầu tiên đầu tư vào bất động sản đã kiếm được rất nhiều tiền, lúc đầu đó là một miếng mỗi ngon, nếu cháu đoán không sai, người sau khi kiếm được tiền, người bạn kia liền giật dây bác đi mua mảnh đất kia , nhưng chính mình lại không biết, đây là củ khoai nóng trong tay bọn họ.

Ngay cả khi cải tạo, xây dựng một tòa nhà dân cư, chiều cao tầng không được vượt quá mười tầng, đây là tất cả những thông tin chúng tôi biết được.


Đây chỉ là chút thông tin bên lề, muốn biết cụ thể, có thể hỏi giám đốc Dịch.”

Lâm Mộng Nghi vừa nghe, sắc mặt biến đổi trầm trọng, tái nhợt không còn chút máu.

A Thành nói không sai, sau khi nếm trái ngọt lần đầu tiên, bạn bà ta đã thuyết phục bà ta mua mảnh đất kia , hai người quen biết đã lâu, nhìn thấy nhà người kia cũng buôn bán lời không ít tiền, bà ta mới dám đi đầu tư.Lần đầu tiên tiếp xúc, cả nhà họ đều ngon ngọt, nghe bà ta nói dạo này làm ăn không tốt lắm, đều khuyên bà chuyển ngành, là bà ta nghĩ quá đơn giản nên nghe theo.

Khó trách, Dịch Thiên Kỳ vẫn không chịu gặp mặt.

Cố Ức Lâm nghe vậy cũng bị sóc.

Anh cũng không ngờ tới, câu chuyện phía sau lại rắc rối như vậy, địa điểm kia là một khu buôn bán tố, bọn họ cũng xem trọng tiềm năng của khu đó, lúc ấy thương lượng, cả nhà mới có thể đồng ý.

Nhưng mà chỉ cách một con phó, vì sao lại có nhiều chuyện sâu xa như vậy?

Lâm Mộng Nghi nóng nảy, vô cùng lo lắng nhìn Lục Hạo Thành: “Hạo Thành, lúc này đây cháu cần phải giúp bác, ta đã đem toàn bộ gia sản đều đặt vào.Nếu không xây được một tòa nhà, họ Cố thật sự xong rồi.”


Lục Hạo Thành ngồi yên lặng, mắt cụp xuống, vẻ mặt vô cảm khiến mọi người có mặt đều không nhìn ra được anh đang nghĩ gì lúc này?

Lâm Mộng Nghi nhìn Lục Hạo Thành có vẻ thờ ơ, lại vội vã mở miệng: “Hạo Thành, cháu nói gì đi chứ?”

Mộc Tử Hoành có vài phần đồng tìn nhìn Cố phu nhân, nhà bọn họ tiền cũng đủ xài, còn tham phần tiền này, quả thực từ ngoài nhìn vào, mảnh đất có giá trị thương mại rất lớn, cũng không tin tức rõ ràng phía trong, liền đặt cược toàn bộ gia sản.

Người bạn kia của bác gái Cố , thật đúng là rất giỏi!

Có cơ hội anh cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là dạng bạn bè nào?

Có thể uốn lưỡi ba tấc, quả nhiên là rất cao tay.

Cố An An vừa nghe những lời của Lâm Mộng Nghi, cũng có chút không thể tin, nếu lúc này đây không thoát được, nếu nhà họ Cố phá sản , Tần Ninh Trăn sẽ không đồng ý để Lục Hạo Khải cưới cô ta .

Xem ra phải kết hôn với Lục Hạo Khải sớm chút mới được, cứ như vậy, cho dù về sau có ly hôn, tài sản nhà họ Lục cô ta cũng có một nửa.

Không thể sống những ngày tháng nghèo túng được, mấy năm nay cô ta đã hưởng thụ quen , không thể chôn cùng nhà họ Cố được.

Lục Hạo Thành đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Bác gái CÔ”

chuyện này trước đừng cho kẻ nào biết, cứ công khai đấu thầu, kiểm tra rồi nói chuyện.”

Số tiền này quá lớn, anh có thể đầu tư, nhưng không giải quyết được gốc rễ, chỉ sợ vẫn còn tin tức anh không biết.

Anh nhìn thoáng qua Cố An An, Lâm Mộng Nghi nháy mắt hiểu được ý tứ, bà ta liền cảnh cáo: “An An, tối hôm nay những lời con nghe được, tuyệt đối không được truyền ra ngoài.”

Cố An An vừa nghe, vẻ mặt thương tâm đau lòng : “Mẹ, mẹ không tin con sao? Nhà họ Cố suy sụp , đối với con có lợi gì chứ? Mẹ yên tâm đi, chuyện này con sẽ không hé miệng.” Chỉ cần có nhà họ Cố bảo vệ, sau này cô ta mới có những ngày yên ôn, tất nhiên sẽ không hy vọng nhà họ Cố phá sản.

Đương nhiên, nếu nhà họ thật sự phá sản, với nhan sắc này, cô ta cũng có thể lấy được một người giàu có, trải qua cuộc sống sung túc.

Cô ta làm bất cứ chuyện gì đều sẽ tính toán đường lui cho mình.

“Được!” Lâm Mộng Nghỉ gật đầu, lại nhìn về phía Lục Hạo Thành, hỏi: “Hạo Thành, cháu nhất định sẽ giúp ta , có phải không?”

Lục Hạo Thành vẫn không chút biểu cảm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới bầu trời có chút xám xịt, giọng điệu đều đều: “Là cháy _- nợ nhà họ Cố, bác gái Cô đưa ra yêu câu, cháu chưa từng cự tuyệt.” Anh giúp nhà họ Có, tất cả đều bởi vì có Lam Lam tồn tại.


Cố An An vừa nghe lời này, tức giận hỏi: “Giám đốc Lục, tôi thì sao? Lúc mẹ bảo anh cưới tôi, vì cái gì anh muốn cự tuyệt?”

“Cố An An!” Cố Ức Lâm đột nhiên phẫn nộ qua, lời như vậy cũng nói ra được.

Cố An An bắt mãn qua, nén giận: “Anh hai, chẳng lẽ em nói sai sao? Anh ta nói chưa bao giờ cự tuyệt mẹ? Nhưng lúc mẹ bảo anh ta cưới em, anh đã đã từ chối.” Đều đến nước này , có cơ hội nói ra những điều trong lòng, cô tuyệt đối không bỏ qua.

Âu Cảnh Nghiêu đứng sau nghe không nổi nữa, ánh mắt thản nhiên châm chọc: “Hạo Thành dựa đâu phải cưới cô?”

Tô Cảnh Minh cũng thêm vào: “Đúng, Cảnh Nghiêu nói rất đúng, Hạo Thành dựa vào cái gì phải cưới cô? Chuyện tình cảm đều là cô tình tôi nguyện, nào có người con gái nào như cô, ép buộc Hạo Thành cưới mình.”

Mộc Tử Hoành cũng nhanh chóng hùa vào “Cố An An, người phụ nữ như cô thật đúng là không biết xấu hỗ, vừa nói chết cũng muốn gả cho Hạo Thành, sau đó lại ở bên Lục Hạo Khải, các người đã sắp đính hôn rồi, cô còn nói ra mấy lời như vậy, cô không xấu hổ, chúng tôi còn thấy xấu hỗ thay cô đáy.”

Cố An An nghe ba người chế nhạo mình, cả người vừa thẹn vừa giận, cô ta chẳng qua là là đem những lời không cam lòng nói ra, những lời này trước kia cô ta vẫn không dám nói ra, chẳng lẽ cô ta nói sai rồi sao?

Lời Lục Hạo Thành vừa nói chính là nói ra mà không tự xem xét lại.



Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ Truyện Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ Story Chương 397: Chẳng lẽ cô nói sai rồi sao
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...