Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 210: Anh muốn giả hay thật
“Thế nào rồi?” Lục Hạo Thành lạnh lùng hỏi. Mộc Tử Hoành hai mắt sáng lên, Lục Hạo Thành hỏi thế nào rồi rốt cuộc là thế nào chứ? Anh muốn giả hay thật đây? Haiz! Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh sau một ngày làm việc, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa, hơn nữa, Cố An An đang ở đây thì tất nhiên là muốn giả rồi.
“Chẳng ra sao cả, không phải là quan hệ mẹ con.” Mộc Tử Hoành vẻ mặt thất vọng nhìn anh.
“Cậu chắc chắn không nhằm lẫn gì chứ?” Lục Hạo Thành chau mày nhìn anh ta, thật ra trong lòng đã thầm cho anh ta một like, Tử Hoành là người bạn diễn tốt nhất của anh mà lại.
“Vậy nên, Lục Hạo Thành, lần này cậu vẫn phải tiếp tục chịu đựng cơn ác mộng đi. Nếu may mắn, Lam Lam sẽ đi vào trong giác mơ của cậu và báo cho cậu biết cô ấy đang ở đâu để cậu có thể nhanh chóng tìm thấy cô ấy.” Cố An An cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời đúng như mong muốn này.
Cô ta nhìn Lục Hạo Thành một cách cảm kích, vẻ mặt buồn bã nói: “Anh Hạo Thành, anh lại đi tìm chị gái em sao? Sau nhiều năm như vậy, anh vẫn không biết hiện giờ chị ấy ở đâu?” “Cô ấy ở đâu cũng không cần cô phải lo lắng, cô hãy về đi!” Giọng điệu của Lục Hạo Thành lạnh lùng, ánh mắt u ám, trong ánh mắt lộ ra vẻ sốt ruột. Người phụ nữ này anh ta nhìn thấy là ghét vì anh ta ghét nhát là người phụ nữ lắm thủ đoạn.
“Được rồi! Vậy em không làm phiền anh tăng ca nữa.” Cô ta đã có câu trả lời thỏa đáng, đêm nay cô ta sẽ ngủ ngon hơn rồi.
Lục Hạo Thành, thất vọng hét lần này đến lần khác, có lẽ anh nên từ bỏ đi? Một người đã chết nhiều năm, cho dù anh có bới tung cả trái đất này, cũng không tìm được cô ấy.
“Tử Hoành, sao cháu lại đến đây?” Lúc này bà Cố cũng quay về.
Mộc Tử Hoành nhìn Lâm Mạnh Nghi cười nói: “Bác Có, nếu hôm nay cháu không đến tăng ca, ngày mai cháu sẽ phải cuốn gói ra khỏi công ty. Tính khí của Lục Hạo Thành chắc bác cũng biết rõ.” Bà Cố cười đắc ý, nhìn Lục Hạo Thành với vẻ thương xót: “Tính tình của Hạo Thành đúng là như vậy, nó chỉ chuyên tâm vào công việc mà chưa bao giờ nghĩ đến bản thân cả.” Kể từ sau khi mẹ mát, lại bị lạc mất Lam Lam, Lục Hạo Thành chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Bà ta biết Hạo Thành là một người rất đáng thương.
Vậy nên, bà cũng không bao giờ trách anh vô tình đánh mắt con gái của mình.
Bà ta không thích Tần Ninh Trăn vì chính cô ta đã phá hoại tổ ám của Hạo Thành, nhưng hai nhà lại có quan hệ hợp tác, ngày ngày nhìn thấy nhau, nói là không giao lưu qua lại với nhau thì cũng không được.
Bà đã sống hết cả cuộc đời và cũng ngẫm ra được rằng, để duy trì các cuộc hôn nhân này, mọi người phải đóng những vai diễn mà họ không thích và dù vui hay buồn cũng không được bộc lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài.
Bà thấy gia đình của Hạo Thành rất mệt mỏi, cũng may là, bà và chồng mình là tình yêu từ hai phía.
Cố An An dịu dàng cười với Lục Hạo Thành, giọng nói ngọt ngào cảm động: “Anh Hạo Thành, Tử Hoành, không làm phiền hai người tăng ca nữa, mẹ và em về trước đây.” Lục Hạo Thành không thèm ngước mắt nhìn cô ta, vẫn ngồi im, lạnh lùng.
Mộc Tử Hoành gật đầu với hai người họ rồi hai người mới rời đi.
Lần này, Mộc Tử Hoành có chút quan tâm, anh ta chăm chú nhìn hai mẹ con họ vào thang máy trước khi đóng cửa văn phòng.
Trở lại văn phòng, anh ngồi xuống ghế sô pha và thở dài.
Mệt, mệt, chỉ có một từ chính là mệt! Mộc Tử Hoành cảm thấy cuộc sóng của anh ta chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Anh ta kéo lỏng cà vạt xuống một cách khó chịu và thở dài một hơi.
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
“Chẳng ra sao cả, không phải là quan hệ mẹ con.” Mộc Tử Hoành vẻ mặt thất vọng nhìn anh.
“Cậu chắc chắn không nhằm lẫn gì chứ?” Lục Hạo Thành chau mày nhìn anh ta, thật ra trong lòng đã thầm cho anh ta một like, Tử Hoành là người bạn diễn tốt nhất của anh mà lại.
“Vậy nên, Lục Hạo Thành, lần này cậu vẫn phải tiếp tục chịu đựng cơn ác mộng đi. Nếu may mắn, Lam Lam sẽ đi vào trong giác mơ của cậu và báo cho cậu biết cô ấy đang ở đâu để cậu có thể nhanh chóng tìm thấy cô ấy.” Cố An An cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời đúng như mong muốn này.
Cô ta nhìn Lục Hạo Thành một cách cảm kích, vẻ mặt buồn bã nói: “Anh Hạo Thành, anh lại đi tìm chị gái em sao? Sau nhiều năm như vậy, anh vẫn không biết hiện giờ chị ấy ở đâu?” “Cô ấy ở đâu cũng không cần cô phải lo lắng, cô hãy về đi!” Giọng điệu của Lục Hạo Thành lạnh lùng, ánh mắt u ám, trong ánh mắt lộ ra vẻ sốt ruột. Người phụ nữ này anh ta nhìn thấy là ghét vì anh ta ghét nhát là người phụ nữ lắm thủ đoạn.
“Được rồi! Vậy em không làm phiền anh tăng ca nữa.” Cô ta đã có câu trả lời thỏa đáng, đêm nay cô ta sẽ ngủ ngon hơn rồi.
Lục Hạo Thành, thất vọng hét lần này đến lần khác, có lẽ anh nên từ bỏ đi? Một người đã chết nhiều năm, cho dù anh có bới tung cả trái đất này, cũng không tìm được cô ấy.
“Tử Hoành, sao cháu lại đến đây?” Lúc này bà Cố cũng quay về.
Mộc Tử Hoành nhìn Lâm Mạnh Nghi cười nói: “Bác Có, nếu hôm nay cháu không đến tăng ca, ngày mai cháu sẽ phải cuốn gói ra khỏi công ty. Tính khí của Lục Hạo Thành chắc bác cũng biết rõ.” Bà Cố cười đắc ý, nhìn Lục Hạo Thành với vẻ thương xót: “Tính tình của Hạo Thành đúng là như vậy, nó chỉ chuyên tâm vào công việc mà chưa bao giờ nghĩ đến bản thân cả.” Kể từ sau khi mẹ mát, lại bị lạc mất Lam Lam, Lục Hạo Thành chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Bà ta biết Hạo Thành là một người rất đáng thương.
Vậy nên, bà cũng không bao giờ trách anh vô tình đánh mắt con gái của mình.
Bà ta không thích Tần Ninh Trăn vì chính cô ta đã phá hoại tổ ám của Hạo Thành, nhưng hai nhà lại có quan hệ hợp tác, ngày ngày nhìn thấy nhau, nói là không giao lưu qua lại với nhau thì cũng không được.
Bà đã sống hết cả cuộc đời và cũng ngẫm ra được rằng, để duy trì các cuộc hôn nhân này, mọi người phải đóng những vai diễn mà họ không thích và dù vui hay buồn cũng không được bộc lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài.
Bà thấy gia đình của Hạo Thành rất mệt mỏi, cũng may là, bà và chồng mình là tình yêu từ hai phía.
Cố An An dịu dàng cười với Lục Hạo Thành, giọng nói ngọt ngào cảm động: “Anh Hạo Thành, Tử Hoành, không làm phiền hai người tăng ca nữa, mẹ và em về trước đây.” Lục Hạo Thành không thèm ngước mắt nhìn cô ta, vẫn ngồi im, lạnh lùng.
Mộc Tử Hoành gật đầu với hai người họ rồi hai người mới rời đi.
Lần này, Mộc Tử Hoành có chút quan tâm, anh ta chăm chú nhìn hai mẹ con họ vào thang máy trước khi đóng cửa văn phòng.
Trở lại văn phòng, anh ngồi xuống ghế sô pha và thở dài.
Mệt, mệt, chỉ có một từ chính là mệt! Mộc Tử Hoành cảm thấy cuộc sóng của anh ta chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Anh ta kéo lỏng cà vạt xuống một cách khó chịu và thở dài một hơi.
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Đánh giá:
Truyện Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Story
Chương 210: Anh muốn giả hay thật
10.0/10 từ 21 lượt.