Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2008



Chương 2008: Khóa phòng bị đụng vào


Cô giáo suy nghĩ một chút nhìn về phía cậu phất tay một cái: “Đi đi. Đi rồi nhanh chóng quay về”


Từ lầu dạy học đi ra Thanh Tùng vừa đuổi kịp Quốc Việt.


Hai người liền ăn một bữa tại phòng ăn. Toàn bộ quá trình Quốc Việt đều không nói một lời, sắc mặt cực kỳ nặng nề tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó không thể phân tinh thần ra được.


Thanh Tùng đưa tay ra quơ quơ trước mặt cậu ta: “Đang suy nghĩ gì đấy?”


Bỗng nhiên Quốc Việt cầm lấy cánh tay anh kích động đến mức la lên: “Cái bà Vân kia đến đây có thể là vì Bác Danh”



Thanh Tùng trố mắt ra nói: “Anh nói là bà ta gây ra nhiều chuyện như vậy là vì muốn ép bà nội Bác Danh xuất hiện sao?”


Quốc Việt buông tay Thanh Tùng ra nói: “Nhưng mà bà nội Bác Danh đã từng rời khỏi Hà Nội. Nếu như bà nội Bác Danh vẫn vĩnh viễn không xuất hiện vậy thì rất có thể bà ấy cũng sẽ không tiếp tục là một vài chuyện hết sức hoang đường như vậy sao?”


Thanh Tùng nhắc nhở: “Quốc Việt, bà Vân chính là người đàn bà của ông hai. Lúc này bà ta lại gây ra sóng gió như vậy lại khiến tôi cảm thấy chỉ đơn thuần là muốn tranh thủ chiếm một chút tiện nghỉ trong nhà này thôi.”


Quốc Việt thở dài: “Chỉ mong lần này em nói đúng”


Hai người thi trong lớp.


Trước khi vào phòng học Thanh Tùng bỗng nhiên kéo cánh tay Quốc Việt lại dùng giọng điệu năn nỉ nói: “Em đã đồng ý với chủ nhiệm lớp lần thi tháng này sẽ giống như cậu cùng sóng vai bước lên thảm đỏ. Nhưng mà anh cũng biết từ trước đến giờ trong giờ học em đều đi gặp chu công đánh cờ cùng ông ta mà đúng không. Lúc này thi nhất định một trăm điểm cũng không đạt được. Trong giờ thi anh nhớ giúp em một tay nha”


ăn điểm tâm xong thì liền tham gia cuộc.


Quốc hất phăng tay cậu ta ra không chút lưu tình cự tuyệt nói: “Tự mình thi đi”



(đầu treo xà nhà chùy đâm đùi: một câu thành ngữ chỉ việc quyết tâm cố gắng học hành. Đầu treo xà nhà nếu ngủ sẽ bị siết cổ tỉnh, chùy đâm đùi đau tỉnh.) Quốc Việt đang vì sự giác ngộ của Thanh Tùng mà âm thầm cảm thấy cực kỳ vui vẻ ai ngờ Thanh Tùng lại nói: “Sau này em cũng sẽ không bao giờ khoác lác như vậy nữa”


Quốc Việt liền thấy những thứ ảo tưởng đang lỡ lững giữa không trung ầm ầm rơi xuống đất. Quốc Việt lấy ra tư thái đại ca mà nghiêm túc dạy dỗ Thanh Tùng: “Lấy chỉ số thông minh của em thì đạt thủ khoa cả sảnh đường đỏ căn bản không phải việc gì khó. Tại sao em lại không muốn học tập cơ chứ?”


Thanh Tùng nói: “Cho dù em có cố gắng học bao nhiêu đi nữa cũng không bằng anh”


Quốc Việt nói: “Em so sánh với anh làm cái gì?”


“Nếu như em không so sánh với anh thì việc học tập của em càng không có ý nghĩa?”


“Tại sao lại nói như vậy?”


Thanh Tùng nói: “Tương lai của em chính là phải đi quản lý một đám ông lão lớn tuổi trong trại của nhà họ Dư. Một mình em nắm giữ nhiều kiến thức văn hóa như vậy thì cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục bi thảm giống Dư Nhân vậy thôi.”


“Kết cục gì?”



“Mọi người say chỉ mỗi mình em tỉnh, mọi người đều trầm luân chỉ mình em độc bước. Em ở trong trại nhà họ Dư chính là một ngoại tộc. Anh hy vọng em trở thành người như vầy hay sao?”


Quốc Vi Không cưỡng được cái miệng của Thanh Tùng mô tả vàng bạc thành rơm rạ vì thế Quốc Việt buông tha việc khuyên can cậu.


Hai người trở lại phòng học cầm bài thi lên bắt đầu làm bài.


Quốc Việt cố ý làm rơi bài thi thuận lợi để cho Thanh Tùng ăn gian.


Buổi sáng sau khi chương trình học kết thúc, Thanh Tùng cùng Quốc Việt liền tỏ vẻ vô cùng lo lắng rời đi.


Chị cả Chiến Oai Phong nghỉ hoặc không thôi: đây rốt cuộc thì hai người đang giở trò quỷ gì vậy?”


Chị em gái Chu Khuê trả lời: “Chúng ta có cần lén lút đi theo dõi bọn họ hay không? Đi thăm dò kết quả một chút”


Oai Phong nói: “Không cần phải điều động tật cả mọi người cùng đi. Thuật theo dõi của nhỏ em gái Mười Ba là lợi hại nhất. Để cho em ấy dẫn theo một người cùng đi”



“Em gái Mười Ba nếu như gặp phải nguy hiểm thì phải lập tức thông báo cho chúng ta.”


“Vâng Quốc Việt cùng Thanh Tùng trở lại căn phòng thuê kia.


Thời điểm Thanh Tùng vừa muốn mở khóa thì bỗng nhiên bị Quốc Việt kéo lui về sau nói: “Khóa này đã bị người khác động tới”


Này gần Thanh Tùng buồn bực hỏi: “Làm sao mà anh biết?”


“Bởi vì lúc anh rời đi thì đã đánh dấu nó một chút”


Thanh Tùng nghe vậy thì nhất thời sắc mặt trở nên u ám.


Sau đó chỉ trong chớp mắt bỗng nhiên Thanh Tùng mở khóa rồi đạp văng cửa ra.


Người ở bên trong bị bất ngờ vì thế không kịp phòng bị mà bắt đầu run rẩy.




Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ Truyện Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ Story Chương 2008
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...