Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 8: Chất vấn

126@-

edit: nammogiuabanngay


 


---


 


Lúc Tạ Thanh Ký tới, Tạ Nhiên đang cùng mấy chị gái trong tiệm chơi đấu địa chủ.


 


Lúc chạng vạng vẫn chưa bận lắm, bình thường phải đến tám giờ thì buổi tối mới bắt đầu. Họ tụ tập trong một căn phòng, có người sơn móng tay, có người đan áo len, có người thì gọi điện thoại về quê nói tiếng địa phương.


 


Mấy chị gái đều thích đùa với Tạ Nhiên, đẹp trai chỉ là thứ yếu, chủ yếu là so với những người khác Tạ Nhiên được tính là một người cực kỳ ga lăng, đã không sàm sỡ mấy cô còn không yêu cầu họ phải trả chút tiền mới có thể được phân tới tiếp những "khách hàng bình thường".


 


Thi thoảng khách uống nhiều, hở tí là chửi mắng đánh đập, không coi mấy cô là người, chỉ có Tạ Nhiên đứng ra, một tay nắm chặt tay khách, kéo người cố ý kiếm chuyện ra ngoài.


 


Đàn em đi vào nói với Tạ Nhiên, nói bên ngoài có một cậu trai mặc đồng phục học sinh đeo cặp xách, chỉ đích danh hắn muốn gặp hắn, đuổi cũng không đi.


 


Tạ Nhiên chau mày, lặng lẽ ra dấu tay cho cô nàng kia, ý bảo cô ta đối bài.


 


"Không phải bảo mấy cậu đuổi nó đi rồi sao?"


 


"Nói rồi, nhưng cậu ta không nghe, trước khi anh Tiểu Mã đi còn dặn tụi em khách sáo với cậu ta một chút, thằng nhóc đó rốt cuộc là ai thế."


 


Có chị gái cười toe toét trêu ghẹo Tạ Nhiên, nói có phải Tạ Nhiên sàm sỡ con người ta nên người ta mới đuổi tới đòi chịu trách nhiệm hay không. Trước kia mấy cô từng đùa Tạ Nhiên, nói người ta ngồi vào lòng mà hắn chẳng loạn, ai ghẹo hắn cũng không có phản ứng, hoặc là không được, hoặc là cong.


 


"Đừng nói bừa, đó là em trai tôi."


 



"Có phải là kiểu em nuôi đó không?"


 


Mấy cô gái nháy mắt ra hiệu, nói chuyện không kiêng nể gì, Tạ Nhiên cũng không giận, hắn vừa cười vừa ra bài, giải thích, "Cùng cha sinh mẹ đẻ đó, em trai ruột."


 


"Mấy cậu đi bảo nó tôi chơi nốt ván này sẽ ra." Hắn quay đầu dặn dò đàn em, thể hiện như chẳng thèm để ý chút nào, nhưng vốn dĩ không phải vậy, vừa nghe Tạ Thanh Ký tới hắn liền như người mất hồn, bài đẹp trong tay lại bị hắn chơi hỏng bét, cuối cùng còn bị thua bài.


 


Mọi người thấy hắn lơ đãng thì cũng không quấy rầy hắn nữa, ván bài cứ vậy mà vội vàng kết thúc.


 


Tạ Nhiên không vội vã đi ra ngoài ngay mà trốn vào phòng làm việc.


 


Cửa sổ phòng làm việc có thể nhìn thấy cổng chính của KTV, Tạ Nhiên kéo rèm xuống, trốn sau cửa sổ, quan sát Tạ Thanh Ký qua khe hở.


 


Lúc này mặt trời đã không còn gắt như trước đó nữa, nhưng Tạ Thanh Ký vẫn đổ đầy mồ hôi, không biết cậu đứng trước cổng chờ bao lâu, đồng phục mỏng manh bị mồ hôi làm ướt, dính chặt vào tấm lưng gầy của cậu.


 


Tạ Nhiên châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng, vốn tưởng Tạ Thanh Ký không đợi được hắn thì cậu sẽ rời đi, nhưng hắn đã hút hết ba điếu thuốc, hút đến nỗi miệng đắng nghét, trong lòng chua chát, Tạ Thanh Ký vẫn đứng ở đó, vẻ mặt không hề nôn nóng, thậm chí sau đó cậu còn thong thả lấy bài tập trong cặp sách ra.


 


Tạ Nhiên biết hôm nay Tạ Thanh Ký có chuẩn bị mà đến, nhất quyết phải gặp hắn cho bằng được.


 


Hắn thở dài, cam chịu số phận bước ra ngoài, mấy cô gái cũng líu ríu theo sau, nói muốn nhìn xem em trai Tạ Nhiên trông như thế nào.


 


Tạ Thanh Ký đang đứng làm bài tập, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, cứ như vậy, ánh mắt cậu bất ngờ nhìn thẳng vào mắt Tạ Nhiên. Hai người một người đứng ở trên bậc thang, một người đứng ở dưới bóng cây, ánh mắt Tạ Nhiên khẽ nâng, vẻ mặt thản nhiên, bĩnh tĩnh liếc cậu một cái rồi dời ánh mắt đi.


 


Tạ Nhiên không nhịn được thấp giọng khẽ mắng, bộ dáng này của Tạ Thanh Ký như đang trách hắn là kẻ bạc tình, vô trách nhiệm, không đoái hoài gì đến gia đình.


 


"Liệt nữ" Tạ Thanh Ký đến tìm chồng rồi kìa.



 


Mấy cô gái trốn sau cửa, kẻ xô người đẩy đùa nhau kêu Tạ Nhiên giao số điện thoại Tạ Thanh Ký ra.


 


Tạ Nhiên bấm bụng bước qua, bảo Tạ Thanh Ký đến phòng làm việc của hắn nói chuyện, không phải hắn muốn ở cùng trong một căn phòng với cậu, mà là hắn sợ lát nữa Tạ Thanh Ký sẽ hỏi tội hắn, nổi nóng mà động chân động tay với hắn.


 


Mùi thuốc lá trong phòng làm việc còn chưa tan hết, Tạ Thanh Ký vừa vào cửa liền ho khan, Tạ Nhiên nghe vậy thì tắt điếu thuốc trong tay đi, vô thức đưa tay tính chạm vào vai Tạ Thanh Ký.


 


Người này như có mắt sau lưng, ngay khi tay hắn sắp đụng tới bả vai cậu thì cậu đột nhiên quay đầu lại, tay nhanh như chớp vươn ra tàn nhẫn kìm chặt cổ tay Tạ Nhiên.


 


Tạ Thanh Ký vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Đừng chạm vào em."


 


Tay của Tạ Nhiên bắt đầu tê dại, vì vậy hắn cũng bắt đầu dùng sức, cố chấp mà vươn tay về phía vai cậu, hai người cứ giằng co như vậy, lông mi của Tạ Thanh Ký rất dài, lúc cậu nhìn xuống lông mi cũng cụp xuống theo, trông cứ như một chiếc quạt nhỏ che trên mắt.


 


Cậu thấy cổ tay Tạ Nhiên dần dần đỏ lên, đột nhiên buông tay ra.


 


Ngay sau đó, tay của Tạ Nhiên duỗi về phía cậu, tháo cặp sách trên vai cậu xuống ném sang bên cạnh, hời hợt nói, "Cặp sách nặng như vậy còn không bỏ xuống sô pha, quần áo bị hằn vết lên cả rồi kìa."


 


—Thì ra Tạ Nhiên chỉ muốn bỏ cặp sách xuống giúp cậu.


 


Chỉ chớp mắt, Tạ Nhiên đã ngồi xuống cách Tạ Thanh Ký một khoảng rất xa.


 


"Tìm anh có việc à?"


 


"Mẹ nói lâu rồi anh không về nhà, bảo anh tối nay về ăn cơm."


 



Tạ Nhiên "Ừ" một tiếng.


 


"Ba biết chị có bạn trai, nói có thời gian thì ba chúng ta ra tụ họp một bữa."


 


"Biết rồi, lát nữa anh sẽ gọi cho ba, việc này đừng để mẹ biết, nếu không bà ấy lại mắng mỏ."


 


Vương Tuyết Tân đâu chỉ mắng mỏ, hễ nghe thấy chuyện có liên quan đến ba của họ đều giận tới nỗi ba ngày ăn không ngon, nhưng lại không thể thật sự ngăn cản ba đứa con đi gặp ba, dù sao thì khi đó hai người ly hôn là vì họ quả thực không thể tiếp tục sống cùng nhau nữa chứ không vì gì khác.


 


Tính ra thì trừ việc hơi nhu nhược một chút ra thì người đàn ông này cũng không tới nỗi nào.


 


Nhưng nếu "nhu nhược" đồng nghĩa với phạm tội, vậy với Vương Tuyết Tân, ba của họ hiển nhiên đã đạt đến trình độ nên bị kéo đi xử bắn.


 


Mối quan hệ gia đình vặn vẹo này rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của ba chị em, Tạ Thanh Ký còn đỡ, lúc cậu hai tuổi ba mẹ đã ly hôn, cậu vốn dĩ chả nhớ được gì, chỉ là thiếu mất tình thương của ba làm cậu hơi trầm mặc ít nói, tuổi còn nhỏ mà nhiều tâm sự, đã quyết chuyện gì là cắn chắc như chó không chịu nhả xương.


 


Hắn và Tạ Thiền thì hơi xui xẻo, tuổi thơ gần như là trôi qua trong những cuộc cãi vã của ba mẹ.


 


Đến hiện tại Tạ Nhiên vẫn không rõ, người ba luôn khúm núm, do dự thiếu quyết đoán sao lúc cãi nhau với mẹ lại lớn giọng như vậy, sống lưng thẳng như vậy, vẻ mặt lại hung dữ đến vậy.


 


Phải biết rằng ba hắn ngay cả gọi món bên ngoài cũng phải sờ gáy vuốt mũi trước, dáng vẻ như nói tiếng Trung Quốc làm phỏng miệng, vẻ mặt "Ngại quá làm phiền mọi người rồi."


 


Vương Tuyết Tân thấy bộ dáng kìm nén này của ông thì bực mình, bực tới nỗi muốn về nhà cãi nhau. Thành ra tới giờ Tạ Nhiên và Tạ Thiền đều có bóng ma tâm lý, Tạ Thiền hễ nghe người khác lớn tiếng cãi nhau thì hoảng sợ tới mức giật mình, hắn hễ nghe người khác lớn tiếng ồn ào thì máu nóng sục sôi, muốn tham gia vào đó.


 


Tạ Thiền là người Vương Tuyết Tân thương yêu nhất, Tạ Thanh Ký là người Vương Tuyết Tân yên tâm nhất, mà hắn — là người Vương Tuyết Tân nửa đêm trở mình, trong lúc mơ màng cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng mỏ vài câu.


 


"Còn có chuyện gì à?"



 


Tạ Thanh Ký không nói một lời nhưng cũng không rời đi.


 


Tạ Nhiên thấy cậu như vậy, biết là còn có lời muốn nói. Hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, như phản xạ có điều kiện mà mò thuốc lá, lại nhớ tới Tạ Thanh Ký không ngửi được mùi thuốc, chỉ đành nghịch móc chìa khóa cầm trong tay.


 


Trong sự im lặng ngột ngạt này, Tạ Nhiên không kìm được mà bắt đầu suy đoán rốt cuộc Tạ Thanh Ký muốn nói gì, tại sao nhịn nửa tháng rồi mới đến, kiếp trước vừa xuống giường Tạ Thanh Ký liền không kìm được mà ra tay đánh tên khốn nạn là hắn đây.


 


Ánh mắt của tên khốn Tạ Nhiên theo bản thăng quét qua, lại nhận ra trên mặt Tạ Thanh Ký lại chẳng có chút phẫn nộ nào.


 


Ngược lại, cậu cực kỳ thẳng thắn và bình tĩnh, dường như người nửa tháng trước ấn anh trai lên cửa ch*ch không phải là cậu vậy.


 


Bờ vai rộng của chàng thiếu niên được đồng phục bao lấy, lưng thẳng, hai tay buông xuống tự nhiên trên gối, chỉ có học sinh ngoan ngoãn mới ngồi nghiêm chỉnh, trên lưng giống như đánh một tấm thép, nghe giảng như nghe tuyên thệ vào Đảng, mà Tạ Nhiên ấy à, lúc đi học thì ngoáy qua ngoáy lại như một con sâu trên ghế.


 


Tạ Thanh Ký nhìn gầy, nhưng Tạ Nhiên biết dưới lớp đồng phục rộng rãi của cậu là một cơ thể cơ bắp cường tráng, kiểu người chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp như Tiểu Mã, Tạ Thanh Ký mười lăm tuổi đã có thể hạ gục năm người mà không thở gấp một hơi.


 


Người quen thuộc như vậy, nhưng vào giờ này khắc này lại làm Tạ Nhiên cảm thấy xa lạ, bởi vì đột nhiên hắn thấy được chút nghi hoặc không thể nói thành lời từ nét mặt Tạ Thanh Ký, tựa như sự căm ghét đêm đó vội vàng tới rồi đi, biểu cảm này hiếm khi xuất hiện trên gương mặt cậu.


 


Tạ Nhiên càng căng thẳng hơn, ngay khi hắn muốn nói gì đó, Tạ Thanh Ký đột nhiên lên tiếng.


 


Tạ Thanh Ký mười bảy tuổi còn hơi ngây ngô, kém xa vẻ trưởng thành của kiếp trước.


 


Ánh mắt cậu nhìn xuống phía dưới, có vẻ không có ác ý lại hơi tủi thân, lời vừa nói ra lại là khẩu khí kiên định không khớp nhau.


 


Cậu đang chất vấn Tạ Nhiên.


 


"Đêm đó, anh nói uống nhiều rồi nhận nhầm người là thật ư?"


Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Story Chương 8: Chất vấn
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...