Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 48: Đúng vậy

207@-

Chương 48: Đúng vậy


edit: nammogiuabanngay


-----


Sau khi Tạ Nhiên có ý nghĩ mở rộng quy mô công ty, người đầu tiên hắn tìm đến không ai khác chính là Lão Kiều.


 


Kiếp trước hắn từng làm ăn chung với Lão Kiều, biết người này thật sự có năng lực, chỉ là quá xui xẻo.


 


Lão Kiều nay đã khác xưa, Tạ Nhiên muốn gặp ông ta còn phải đợi ở bên ngoài một lát.


 


Hắn ngồi trong phòng ngăn, nghe tiếng Lão Kiều đang dạy dỗ ai đó trong văn phòng, trong đó phát ra tiếng vang trầm đục, như tiếng côn đánh vào da thịt. Đàn em đứng trước cửa nhìn Tạ Nhiên với vẻ có lỗi, Tạ Nhiên chỉ cười không nói gì.


 


Một lát sau cửa mở ra, có hai người kéo một người ra như kéo một con chó chết, một người khác đi theo sau, cầm khăn lau những vết máu vương vãi trên sàn.


 


Lão Kiều trông có vẻ đang rất nóng nảy, miệng cắn điếu thuốc bước ra, nhận lấy khăn ướt đàn em đưa qua để lau tay.


 


"Ai tìm tôi thế?"


 


Đàn em chỉ qua, Lão Kiều quay đầu lại nhìn thì thấy Tạ Nhiên đang ngồi đợi trên ghế sô pha.


 


" Tạ Nhiên!" Ông ta nhả khói ra, chạy như điên qua chỗ Tạ Nhiên, kéo hắn vào trong văn phòng, ông ta cười tươi tới nỗi hai mắt híp lại, không hề che giấu sự kích động và mong chờ khi gặp lại người quen cũ.


 


Tạ Nhiên thấy biểu cảm này của đối phương thì cảm giác xa lạ ban nãy cũng biến mất. Hắn nhìn đánh giá Lão Kiều, khoác vai ông ta trêu chọc: "Nhìn không ra đấy, bây giờ anh có bản lĩnh lắm anh Kiều."


 


Lão Kiều bị hắn làm ngượng tới nỗi mặt đỏ bừng, bảo Tạ Nhiên nói tiếng người, vừa nghe hắn nói đến bàn chuyện nghiêm túc, ông ta lập tức lái xe đến công ty Tạ Nhiên đón Tiểu Mã, sau đó ba người cùng nhau đến một nhà hàng có phòng riêng.


 


Lúc cách công ty chỉ còn một ngã tư, Lão Kiều chủ động gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo cậu ta chuẩn bị xuống lầu.


 


Tạ Nhiên kinh ngạc khi nghe Lão Kiều dùng giọng điệu thân thiết nói chuyện với Tiểu Mã, có lẽ do hai người cùng nghĩ đến một chuyện, sau khi cúp điện thoại bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng, Tạ Nhiên cười nói: "Tôi còn tưởng anh sẽ luôn hận Tiểu Mã."


 


Lão Kiều lắc đầu một cách không để ý.


 


"Lúc đầu thì có một chút, sau này bản thân làm cái nghề này tôi mới nhận ra có một số chuyện quả thực thân bất do kỷ, hơn nữa cậu ta đối xử rất tốt với Tiểu Kiều. Sau khi các cậu bán ra con xe cũ đầu tiên, Tiểu Mã dùng tiền mua cho Tiểu Kiều một chiếc máy tính, bảo là thế này cô bé có thể video call với mẹ rồi."


 


Tạ Nhiên tỏ ra hơi bất ngờ.


 


Lão Kiều cười chế giễu, "Sao nào, cũng có chuyện Tạ Nhiên cậu không biết nhỉ?"


 


"Thế đấy, có một số chuyện tôi cố gắng không nghĩ tới, hơn nữa Tiểu Mã cũng không phải người xấu." Ông ta nói bằng giọng điệu thoải mái, có vẻ như thực sự không để tâm. Tạ Nhiên không truy hỏi nữa, nét mặt khi Lão Kiều nhắc tới Tiểu Mã khiến hắn có cảm giác kỳ lạ khó tả, ông ta càng nói không để tâm, Tạ Nhiên càng cảm thấy ông ta để tâm.


 


Chuyện đó mãi là điều vướng mắc trong lòng Lão Kiều.



 


Hai người đón Tiểu Mã, ngồi cùng nhau bàn bạc chuyện công ty. Họ không có chút kinh nghiệm gì trên phương diện tài vụ nên có ý rủ Lão Kiều đầu tư.


 


Lão Kiều xem qua trang web đơn giản do Tạ Thanh Ký làm ra, câu đầu tiên là: "Hạng mục này phải đầu tư không ít tiền, dựa vào quy mô hiện tại của các cậu chắc chắn không thể thực hiện được, công ty chỉ có ngần ấy tiền, vẫy là mở cửa hàng 4S cho nó ổn định. Hơn nữa, em trai cậu cũng không phải dân chuyên, cái này phải giao cho người có chuyên môn, cậu nuôi nổi một đoàn đội không?"


 


Tạ Nhiên hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, Lão Kiều lại đưa ra vài phương hướng cho Tạ Nhiên, bảo hắn nghĩ cách tìm người đầu tư.


 


Cuối bữa cơm, ba người đều có hơi quá chén, lúc Vương Tuyết Tân gọi điện thoại đến Tạ Nhiên đã say đến mức lờ đờ, miệng thì nói nhảm, luôn miệng nói phiền.


 


Lão Kiều uống xỉn, nằm gục trên bàn, vô thức nói, "Cậu phiền cái gì mà phiền, tự mình làm sếp rồi, tôi đây mẹ nó vẫn đang làm việc cho xã hội đen đây, đời này tôi ghét nhất là xã hội đen, tới lúc vợ tôi về tôi phải ăn nói thế nào, bỏ đi... chắc cũng không về nữa đâu, trăng ở nước ngoài tròn hơn mà."


 


Điện thoại trên bàn vẫn đang rung, Vương Tuyết Tân kề cà không chịu cúp điện thoại, Tạ Nhiên ngẩn người, nhìn màn hình sáng lên rồi lại tắt ngúm.


 


Tiểu Mã ợ một cái rồi giải thích với Lão Kiều: "Tạ Nhiên gần đây... gần đây không vui vẻ gì, suốt ngày bị bà bô giục về nhà."


 


Tạ Nhiên sầu não nhìn điện thoại đang không ngừng rung trên bàn.


 


Mấy ngày trước hắn vẫn rất can đảm, ngông cuồng hết nói nổi, nói chuyện nên đến thì đến hết đi, hắn đếch sợ gì cả, kết quả nhìn điện thoại là mẹ già gọi tới thì nhức đầu, bảo Tiểu Mã thay hắn nghe điện thoại, nói hắn đau bàng quang phải đi vệ sinh.


 


Tiểu Mã nghe đến tên của Vương Tuyết Tân thì rùng mình, lắc đầu nói, "Em sợ dì mắng em, anh tự nghe đi."


 


Lão Kiều tức cười nói, "Sao thế không biết, mẹ cậu gọi thì có gì không dám nhận?"


 


"Gần đây anh ấy chia tay với bạn gái, ngày nào dì cũng giục ảnh đi xem mắt, hơn nữa con trai anh ấy thi trượt đại học phải học lại."


 


Tạ Nhiên: "..."


 


Lão Kiều tỏ ra cảm động lây, vỗ đùi hùa theo, "Tôi biết! Tiểu Kiều không chăm chỉ học tập, lúc thi không đạt yêu cầu tôi cũng sầu chết đi được, có điều nhà tôi là con gái, tôi không có yêu cầu gì cao với con bé, nuôi con bé cả đời cũng được, tốt nhất là đừng gả cho người ta! Nhà cậu lại là thằng con trai, thi rớt quả thực là tai họa."


 


Tạ Nhiên: "..."


 


Hắn nghe có chút không đúng lắm, vả lại uống nhiều rồi đầu óc không tỉnh táo, chẳng thèm phản bác nữa mà trực tiếp giơ tay cúp điện thoại, khi được người lái thay Lão Kiều gọi đến đỡ lên xe, miệng vẫn lẩm bẩm rằng hắn rất phiền muộn, không muốn về nhà, sợ gặp phải mẹ hắn.


 


Hắn và Lão Kiều ngồi ở hàng ghế sau, đầu tựa vào nhau như ngọn đuốc.


 


Lão Kiều hỏi hắn, "Mẹ ruột mình thì có gì phải sợ chứ."


 


Tạ Nhiên ngẩn người, nói: "... Sợ cãi nhau với bà ấy, sợ khiến bà ấy thất vọng, sợ không cẩn thận nói hớ."


 


Lão Kiều nói ông ta nhớ vợ, Tạ Nhiên nói hắn cũng nhớ vợ, lúc xuống xe hắn thực sự đã say quắc cần câu, ngay cả đứng cũng không đứng vững.


 



Tạ Thanh Ký lại mở cửa, thấy bộ dáng say bí tỉ của Tạ Nhiên thì sầm mặt xuống, không nói gì mà đỡ lấy Tạ Nhiên, nửa bế nửa ôm giữ lấy hắn.


 


Tạ Nhiên hét lên: "Đi chậm thôi, anh chóng mặt!"


 


Mỗi khi uống say hắn luôn vùi đầu vào cổ Tạ Thanh Ký.


 


Tạ Thanh Ký lạnh mặt nhưng vành tai lại đỏ bừng, không khách sáo nói: "Đáng đời."


 


Cậu ngoảnh lại, dặn dò Lão Kiều và Tiểu Mã nhớ chú ý an toàn. Tạ Nhiên vẫn đang cứng đầu cứng cổ cãi nhau với cậu, trông Tạ Thanh Ký có vẻ rất muốn quăng Tạ Nhiên đi, thế mà tay lại càng ôm chặt hơn, sợ mặt đất gồ ghề làm anh cậu ngã, loạng choạng bước vào nhà.


 


Lão Kiều nhìn dáng vẻ này của hai người, mơ mơ màng màng nhìn Tiểu Mã, khoác vai cậu ta, lải nhải.


 


"Cảnh này quen thuộc quá, trước đây tôi uống say về nhà, vợ tôi cũng mắng tôi thế này, vừa mắng tôi vừa chăm sóc tôi."


 


Tiểu Mã nghe vậy nhưng không nghe ra có chỗ nào đó không đúng, gật đầu phụ họa: "Chính xác, lúc trước ba em còn sống mẹ em cũng mắng ổng như thế."


 


Tạ Thanh Ký nghe thấy, nét mặt cậu có chút vi diệu, nhưng làm bộ như không nghe thấy đỡ Tạ Nhiên vào nhà. Vương Tuyết Tân đi tới trước mặt, nén giận nói: "Sao lại uống say thế."


 


Bà nhìn Tạ Nhiên một cách buồn phiền, tưởng rằng hắn vì chuyện với Trương Chân Chân nên mới mượn rượu giải sầu, cùng Tạ Thanh Ký đỡ hắn qua ghế sô pha, Triệu Cao ngửi thấy người Tạ Nhiên mùi rượu thì ghét bỏ chạy vào phòng của Tạ Thanh Ký.


 


Vương Tuyết Tân gọi điện thoại cho Tạ Nhiên thì chẳng bắt máy, không biết tối nay hắn ăn cơm bên ngoài nên không cất đồ ăn đã chuẩn bị đi.


 


Tạ Nhiên nôn xong thì súc miệng, cảm thấy bụng hơi đói, hắn ngồi xuống bàn ăn cơm đũa lên ăn chỗ cơm đã nguội ngắt, Tạ Thanh Ký ngồi bên cạnh thấy không yên tâm, sợ Tạ Nhiên ăn nửa chừng sẽ cắm đầu vào đĩa đồ ăn.


 


"Để mẹ hâm nóng lại đồ ăn cho."


 


Vương Tuyết Tân không nỡ để con trai ăn cơm nguội, định đi vào trong bếp nhưng lại bị Tạ Nhiên kéo lại.


 


"Không cần đâu, con ăn tạm mấy miếng vậy."


 


Vương Tuyết Tân muốn nói lại thôi.


 


Mấy ngày nay bà nghe không ít lời đồn đãi từ láng giềng xung quanh, nói Trương Chân Chân bạn gái Tạ Nhiên là... mấy từ đó Vương Tuyết Tân khó mà nói ra thành lời, bà hoàn toàn không nhìn ra một người con gái trông rất đỗi bình thường như Trương Chân Chân lại thích đồng tính.


 


Trong quan niệm của Vương Tuyết Tân, thích người đồng giới là một chuyện cực kỳ khó hiểu.


 


Có một ngày bà tìm đến nhà họ Trương, lúc đi ra sắc mặt bà trắng bệch.


 


Trương Chân Chân và Tạ Nhiên chỉ là góp vui lấy lệ, diễn kịch cho cha mẹ hai bên coi, trong tim họ chỉ có tình bạn cách mạng thuần túy. Nhưng Vương Tuyết Tân lại chẳng biết gì về chuyện này, còn tưởng rằng gần đây Tạ Nhiên than ngắn thở dài là vì bị k*ch th*ch.


 


Lúc này, trong lòng bà chỉ còn lại áy náy và tự trách, chung quy là bà luôn bắt Tạ Nhiên đi xem mắt, nếu không phải bà luôn thúc giục, chuyện như thế này đã không xảy ra.



Vương Tuyết Tân ngồi cạnh Tạ Nhiên, vòng tay qua vai hắn, an ủi: "Không sao đâu, đừng buồn. Con lại đây, trước kia dì Mã của con gửi cho mẹ rất nhiều ảnh của mấy cô gái, để mẹ lục lại lịch sử trò chuyện."


 


Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký cùng khó hiểu mà nhìn Vương Tuyết Tân, người cứ thích làm theo ý mình, Tạ Thanh Ký bất đắc dĩ nói: "Mẹ... mẹ đừng quản nữa."


 


Vương Tuyết Tân không nghe lời khuyên, bà mang theo sự cố chấp của người lớn tuổi, một khi một suy nghĩ đã hình thành thì khó mà bị thay đổi hoặc thuyết phục, đặc biệt là về chuyện của con cái, lúc nào cũng không chút giới hạn và không có chừng mực, nóng lòng làm gì đó, chứng minh gì đó.


 


Vương Tuyết Tân này không chịu thừa nhận mình già.


 


Tạ Nhiên bị bà ép nhìn vào điện thoại, ảnh của mấy cô gái lần lượt lướt qua trước mắt hắn nhưng hắn hoàn toàn không hề hứng thú.


 


Những người này rất rốt, vẻ ngoài xuất chúng, gia giáo tốt, Tạ Nhiên tự nhận rằng mình không xứng với mấy cô, bất kể ai trong số họ gả cho hắn đều là hắn may mắn, nhưng hắn chẳng thích ai, cũng chẳng cần.


 


Người hắn thích nhất, muốn nhất lúc này đang ngồi bên cạnh hắn, Tạ Nhiên muốn nắm lấy tay cậu nhưng không thể nắm, muốn ôm lấy cậu nhưng không thể ôm, hắn chẳng thể làm gì cả, đã thế còn phải nói dối lòng, trơ mắt duy trì khoảng cách với cậu, chỉ vì hắn không muốn khiến Vương Tuyết Tân thất vọng, không muốn mẹ mình lại trải qua nỗi đau đớn như kiếp trước.


 


...Nhưng còn nỗi đau của chính hắn thì sao?


 


Khoảnh khắc này, Tạ Nhiên hiếm khi xuất hiện tâm lý nổi loạn, nhìn Vương Tuyết Tân đang lải nhải không ngừng, hắn giằng lấy điện thoại của đối phương rồi ném lên sô pha.


 


Vương Tuyết Tân và Tạ Thanh Ký đều sững sờ.


 


Tạ Thanh Ký không nói gì mà đứng dậy đỡ Tạ Nhiên về phòng.


 


Người Tạ Nhiên nồng nặc mùi rượu, mang theo chút cố chấp và ngang tàng giãy ra, hắn nhíu mày khó chịu, lúc giẳng lấy điện thoại lỡ tay làm đổ ly nước, nước lọc thuận theo bàn nhỏ tí tách xuống sàn nhà, trong nhà lặng ngắt như tờ.


 


Vương Tuyết Tân thấy Tạ Nhiên khác thường như vậy còn không dám thở mạnh, sợ hắn nóng lên hai mẹ con lại đi lên vết xe đổ, bà lại nói ra những lời khiến Tạ Nhiên tức giận.


 


Trong căn nhà chỉ còn mỗi tiếng nước nhỏ giọt khiến người ta phiền muộn trong lòng.


 


"Con không muốn xem mắt, cũng không muốn kết hôn, con biết Trương Chân Chân thích con gái từ lâu rồi, nếu cô ấy thích con trai con cũng đã chẳng ở bên cô ấy. Mẹ đừng trách cô ấy, bọn con bàn bạc với nhau rồi."


 


Tạ Nhiên đẩy Tạ Thanh Ký ra, lúc hắn bướng lên quả thực không có ai trị nổi hắn, tiếp đó hắn đấm một phát xuống bàn làm bát đĩa rung chuyển, hai mắt hắn đỏ bừng, gần như nghiến chặt răng.


 


"Tại sao con lại hèn nhát như ba con chứ, thà học ông ấy đi tu còn hơn. Bỏ đi, hòa thượng còn sống vui vẻ hơn con."


 


"Con không thể yêu người con muốn yêu, không thể yêu thì đành vậy, vậy con sẽ không kết hôn, con chỉ muốn một mình, muốn sống cùng mọi người như thế này mãi, anh không muốn em thi vào trường ở tỉnh khác, con muốn Tạ Thiền hạnh phúc, con muốn, con muốn mẹ với ba tái kết hôn, con muốn mẹ vui, con không cách nào kết hôn, con, con..."


 


Hắn nói năng không đầu không đuôi, mang theo tủi thân và không màng đến hậu quả đặc trưng của người đang say, những cảm xúc bị kìm nén suốt bao ngày từ khi trùng sinh bỗng chốc vỡ òa, tuôn trào như nước đập xả lũ.


 


Vương Tuyết Tân hoàn toàn sững sờ.


 


"Nhiên Nhiên con đang nói gì thế... xuất gia gì cơ..."



 


Lúc Tạ Thanh Ký muốn tiến lên bịt cái miệng của anh cậu tránh việc hắn nói xằng nói bậy, Tạ Nhiên bỗng nhiên lại hết đà, cứ ấp úng con con mà chẳng nói thành câu, bất lực ngồi phịch xuống ghế, lấy tay che mặt.


 


Cổ họng Vương Tuyết Tân khô khốc, muốn nuốt nước miếng nhưng không nuốt nổi, ánh mắt bà hoảng loạn, bất lực nhìn Tạ Nhiên, bỗng bà có chút sợ hãi, thần kinh mẫn cảm lần nữa bị k*ch th*ch.


 


"Con, con yêu ai thế? Tại, tại... tại sao con lại không cách nào kết hôn?"


 


Tạ Nhiên ngơ ngác nhìn mặt bàn, thấy được vẻ hoảng loạn của Vương Tuyết Tân qua khóe mắt. Bà như cầu cứu nhìn về phía Tạ Thanh Ký, lại mong chờ nhìn Tạ Nhiên, muốn cầu xin hắn đừng nói đáp án kia ra.


 


Một lát sau, Tạ Nhiên hoàn toàn bình tĩnh lại.


 


"Ha ha, sao thế mẹ?" Hắn say khướt đứng dậy và tí thì ngã xuống, loạng choạng đỡ lấy vai Vương Tuyết Tân, hỏi ngược lại: "Mẹ tưởng rằng con không thể kết hôn là vì con cũng là đồng tính sao?"


 


"Đương nhiên con không phải rồi!"


 


Hắn vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh và lý trí một cách kỳ lạ, mắt nhìn thẳng ngơ ngác, lại ngồi xuống ghế, hắn quay đầu khoác tay lên vai Tạ Thanh Ký. Khoảnh khắc đó Tạ Thanh Ký thấp tha thấp thỏm, tưởng là Tạ Nhiên sắp hôn mình, đã chuẩn bị sẵn tâm thế dùng tay đánh vào gáy hắn cho hắn ngất xỉu, cậu biết bây giờ không phải lúc nên nói thật với Vương Tuyết Tân.


 


Ai dè Tạ Nhiên chỉ vịn vào cậu, khăng khăng nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Ký.


 


Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Vậy vì sao anh không thể kết hôn, vì sao thế Tiểu Tạ."


 


Lưng Tạ Thanh Ký toát mồ hôi lạnh, cậu đứng dậy, muốn đỡ Tạ Nhiên về phòng, không thể cứ để hắn nói tiếp như vậy được.


 


Tạ Nhiên nắm lấy cánh tay Tạ Thanh Ký, không cho cậu di chuyển, quay sang nghiêm túc phân tích cho Vương Tuyết Tân.


 


"Con không thể kết hôn bởi vì con phải làm ăn, con không có sức kết hôn, không có thời gian quen bạn gái, vì vậy con, con... con không kết hôn."


 


Nghe thấy lý do này, Vương Tuyết Tân mới thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa sục sôi ý chí chiến đấu, chưa từ bỏ ý định nói: "Vậy chung quy con vẫn phải kết hôn, sao có thể một mình sống hết đời được, mẹ, chị con, Tiểu Tạ, cả nhà có thể cùng con đi hết quãng đời còn lại không? Mẹ cũng chỉ muốn có người ở bên con, con nói chuyện của Trương Chân Chân với mẹ mẹ có thể hiểu được, Tạ Nhiên, con đi xem mắt là vì mẹ ư?"


 


Tạ Thanh Ký biến sắc, ngăn cản: "Mẹ, đừng nói nữa."


 


Những lời nói này rất giống với mở đầu của cảnh tượng nào đó, nếu là kiếp trước, Vương Tuyết Tân và Tạ Nhiên sẽ biến cuộc nói chuyện này thành hai ngọn núi lửa đang phun trào, cả căn nhà này đều là chiến trường của họ.


 


Khoảnh khắc này, khuôn mặt của Vương Tuyết Tân trong lòng Tạ Nhiên bỗng chốc chồng lên hình ảnh khi bà cãi nhau với Tạ Văn Bân, cảnh tượng tràn ngập trong tuổi thơ của hắn lần nữa hiện lên, rõ ràng hắn đã để cho bà một nấc thang, sao bà vẫn không chịu nhượng bộ? Tạ Nhiên cảm thấy như không thở nổi.


 


Nhưng hắn không dám bùng nổ, chuyện đã từng sai lầm, cái giá đã từng nếm trải, hắn càng không dám nói lời thiếu suy nghĩ vì nổi giận với Vương Tuyết Tân, hắn chỉ chán nản ngồi xuống ghế, thấp giọng bối rối thừa nhận: "— Đúng vậy."


 


"Vì mẹ nên con mới đi xem mắt."


 


Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã, thất bại của con trai, hai mắt Vương Tuyết Tân mở to, như thể bị người ta tát thẳng vào mặt, hoàn toàn không nói nên lời.


 


Nhìn bà như già đi trong nháy mắt.


Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Story Chương 48: Đúng vậy
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...