Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 44: Anh trai

267@-

Chương 44: Anh trai


edit: nammogiuabanngay


---


Có số lạ gọi đến vào đúng 12 giờ trưa, Lão Kiều liếc Tạ Thanh Ký một cái, ra hiệu với cậu đừng lên tiếng sau đó bắt máy.


 


Tạ Nhiên ở đầu dây bên kia không không bận tâm đến việc chào hỏi Lão Kiều, câu đầu tiên đã hỏi: "Tuần này đã gửi táo qua đó chưa? Em tôi nhiều tâm tư, nếu anh giao thiếu một lần em ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung, nói không chừng còn đoán tôi không còn trên đời này nữa."


 


Trán Lão Kiều đổ mồ hôi lạnh, liếc nhìn Tạ Thanh Ký đang im lặng bên cạnh, nghĩ hắn thật sự hiểu rất rõ em trai mình.


 


Ông ta nhanh chóng đáp đã gửi rồi để Tạ Nhiên yên tâm.


 


"Em tôi thế nào rồi?"


 


"Tốt lắm, vẫn còn sống, lo cho bản thân cậu đi, lần nào gọi điện thoại tới cũng em cậu em cậu em cậu, em cậu là vợ cậu chắc." Lão Kiều không khách khí chút nào, Tạ Thanh Ký ngồi bên cạnh nghe có hơi sốt ruột, lấy một tờ giấy viết ẩu mấy chữ, bảo Lão Kiều hỏi Tạ Nhiên có bình an không.


 


Lão Kiều liếc qua nhìn, Tạ Thanh Ký viết chữ gấp quá, ông ta phải tốn công lắm mới hiểu ra.


 


"Bên cậu sao rồi? Vẫn ổn chứ. Cậu không sao chứ."


 


Tạ Nhiên không để tâm, cười nói, "Anh ấp úng gì thế, giọng điệu này làm tôi tưởng bên cạnh anh có cảnh sát đang sai anh nói đó. Tôi coi em trai là vợ đấy thì sao nào, tên độc thân như anh có muốn cũng chẳng có đâu."


 


Tạ Thanh Ký đỏ mặt, không hỏi nữa.


 


Lão Kiều không chịu nổi mắng, "Cút mẹ đi, quan tâm cậu cũng không cho, chửi cậu mấy câu mới thoải mái chứ gì."


 


Lúc này Tạ Nhiên mới thay đổi chủ đề, thấy nói đến chuyện không tiện để người ngoài nghe, không đợi Lão Kiều lên tiếng, Tạ Thanh Ký rất tự giác đứng dậy đi ra ngoài. Lão Kiều nhất thời rất hài lòng với chàng trai này, đợi tới khi nói chuyện với Tạ Nhiên xong thì lấy chìa khóa xe chủ động đề xuất đưa Tạ Thanh Ký về nhà.


 


Suốt đường đi Tạ Thanh Ký luôn im lặng, không nói gì ngồi bên ghế phó lái nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như người lo lắng hoảng hốt tìm đến đây chỉ là ảo giác của Lão Kiều vậy.


 


Xung quanh yên lặng tới gượng gạo, Lão Kiều lên tiếng xoa dịu bầu không khí, "Ha ha, bản lĩnh của cậu không tệ đấy, suýt thì bẻ gãy cánh tay hai anh em tôi rồi."


 


Tạ Thanh Ký tỏ ra không được tự nhiên lắm, đang muốn xin lỗi, Lão Kiều lại khoát tay ra hiệu cậu đừng để tâm.


 


Ông ta đánh vô lăng, nói chuyện rất tùy tiện, cứ như thật sự chỉ muốn nói chút chuyện thường ngày với Tạ Thanh Ký vậy.


 


"Anh cậu làm nghề này, kết quả cậu lại chọn học trường cảnh sát, đừng nói là sau này xảy ra việc gì còn có thể bắn tin cho anh cậu đấy nhé?"


 


Tạ Thanh Ký chau mày, không chút nghĩ ngợi phủ nhận, "Không đâu."


 


Ngữ khí của cậu hơi lạnh nhạt, hiển nhiên giả thiết của Lão Kiều đi ngược với chuẩn mực đạo đức và đạo đức nghề nghiệp được giáo huấn trong trường. Lý do chọn học trường cảnh sát với cậu mà nói rất đơn giản, Tạ Nhiên không thể gánh vác trách nhiệm của xã hội, cậu thay hắn gánh vác; Vương Tuyết Tân đi rồi, không ai quản nổi Tạ Nhiên nữa, vậy thì để cậu quản hắn, câu "con có thể chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này" trước đó cậu nói với mẹ không phải chỉ là lời cậu nói bừa trong lúc tức giận.


 


Trước khi xuống xe, Tạ Thanh Ký hỏi Lão Kiều, "Tuần nào anh ấy cũng gọi cho anh sao?"


 


"Bình thường có việc căn dặn sẽ gọi, cuộc gọi vào thứ bảy này cậu ấy chắc chắn sẽ gọi tới, cậu ấy lo lắng cho cậu."


 


Tạ Thanh Ký gật đầu, lại hỏi: "Vậy thứ bảy hàng tuần tôi có thể đến chỗ anh không? Tôi không đưa theo người khác, lúc tới sẽ cẩn thận, sẽ không bị ai theo đuôi đâu."


 


Lão Kiều tỏ ra lưỡng lự, không biết nên từ chối thế nào, chỉ đành thỏa hiệp, "Hôm nay tôi nghe ý của anh cậu qua điện thoại, đợi ngọn sóng này qua đi, có lẽ hai tháng nữa cậu ấy sẽ về, cậu tới chỗ tôi cũng không tiện lắm..."


 


Ông ta sờ trán cười nhạt, sau đó thì trao đổi số điện thoại cho Tạ Thanh Ký, bảo đảm mỗi lần Tạ Nhiên nói chuyện điện thoại với Tạ Nhiên xong sẽ nhắn tin cho cậu.


 


Ông ta nói chuyện không chừa đường lui, Tạ Thanh Ký thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu ý của Lão Kiều, nhưng cậu lại im lặng một lát, cậu hiếm khi cố chấp, nghiêm túc nhìn ông ta: "Vậy tôi ít đến hơn được không? Không cần đến mỗi tuần, cũng sẽ không để Tạ Nhiên biết, chỉ cần nghe giọng của anh ấy một chút là được rồi."



 


Lần này Lão Kiều không có cách nào từ chối.


 


Bấy giờ Tạ Thanh Ký mới về nhà.


 


Không ngờ, việc trở lại của Tạ Nhiên không được suôn sẻ như dự kiến, ngày trở về bị hoãn không ít. Tạ Thanh Ký đếm từng ngày một, ở trong căn nhà trống vắng này ăn không ngon ngủ không yên suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng đợi được Tạ Nhiên trở về.


 


Lúc này đã là bảy tháng sau khi Vương Tuyết Tân qua đời, Tạ Văn Bân xuất gia, Tạ Nhiên không có chút tin tức nào, Tạ Thanh Ký trông coi căn nhà gần như tan nát này.


 


Sáng hôm đó, không đợi đồng hồ báo thức reo, Tạ Thanh Ký đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mơ, nhìn đồng hồ mới thấy sau giờ đúng. Tạ Thanh Ký ngẩng đầu thấy những bạn cùng phòng khác đang ngủ, cậu không dám đánh thức họ, một mình ra ngoài ban công hóng gió, cậu càng tỉnh táo, linh cảm trong lòng lại càng mãnh liệt, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra khiến cậu lo lắng không thôi.


 


Tạ Thanh Ký có linh cảm khiến cậu không thể đợi thêm giây phút nào nữa, cậu bất chấp phép lịch sự, gọi điện thoại ngay cho Lão Kiều.


 


Cậu hỏi có phải Tạ Nhiên về rồi không.


 


Lão Kiều nói bằng giọng ngái ngủ, chẹp miệng nói, "Trời ạ, tôi còn tính ngủ dậy thì gọi điện thoại cho cậu rồi tới trường học đón cậu đây."


 


Ông ta nói Tạ Nhiên đi tàu về, năm giờ sáng nay đã đến bến tàu, Lão Kiều còn có một đứa con gái, không yên tâm để cô bé ngủ một mình ở nhà, chỉ đành phái đàn em đi đón. Vốn định sáng dậy sẽ đi đón Tạ Thanh Ký, ai ngờ thằng nhóc này bỗng nhiên gọi điện thoại đến.


 


"Đúng là anh em ruột có khác, chuyện này cũng có linh cảm được, cậu sắp xếp đi tôi ăn sáng xong sẽ qua đón cậu ngay, này... này?"


 


Tạ Thanh Ký không có kiên nhẫn chờ Lão Kiều qua đón nên nói tự mình đi, sau đó vội càng cúp điện thoại.


 


Trường cảnh sát mà cậu học quản lý theo kiểu quân đội, chỉ có cuối tuần mới được phép hoạt động tự do, sinh viên là người bản địa cuối tuần có thể xin về nhà ở, bởi vì gần đó không dễ bắt xe, đúng chín giờ mỗi thứ bảy sẽ có xe đưa sinh viên vào thành phố.


 


Tạ Thanh Ký còn không đợi nổi tới chín giờ, vừa chạy về phía nhà mình vừa bắt xe taxi.


 


Cậu chạy dưới nắng, mồ hôi nhễ nhại, tiếng gió rít qua bên tai, thật ra chút vận động này chẳng thấm vào đâu so với huấn luyện thể chất của họ, nhưng Tạ Thanh Ký mới chạy được mấy bước tim đã đập thình thịch, cậu nắm chặt lấy đồng xu trong túi, không biết bản thân như thế này là làm sao. Sau khi xuống xe taxi, đến cả tiền thừa cậu cũng không kịp lấy mà chạy thẳng về nhà mình.


 


Căn nhà chỉ có mình cậu trông nom suốt bảy tháng này, đoạn đường cậu sợ nhất trong bảy tháng này cuối cùng cũng trở nên đáng mong chờ hơn vì Tạ Nhiên đã về.


 


Bóng hình khiến cậu mong nhớ suốt ngày đêm dần xuất hiện trong tầm mắt.


 


Bảy tháng sống trong điều kiện khắc nghiệt không để lại vết tích nào trên gương mặt Tạ Nhiên, hình như người càng vô tâm mặt mày càng khó thay đổi.


 


Tạ Nhiên không chú ý tới Tạ Thanh Ký đã về, hắn một tay chống nạnh, một tay cầm điếu thuốc đến bên miệng hút mạnh một hơi. Áo khoác của hắn khoác trên vai, dáng vẻ mất kiên nhẫn nhíu mày, chân dài duỗi ra đạp lên con sư tử đá trước cổng, đang mắng mỏ người ở đầu bên kia điện thoại.


 


Phía xa truyền đến tiếng phanh gấp chói tai, người nào đó đóng mạnh cửa xe, gào lên: "Tạ Nhiên! Cuối cùng cậu cũng về rồi!"


 


Tạ Nhiên bị tiếng động này làm giật mình, còn tưởng là kẻ thù thấy đại ca rớt đài rồi nên tới gây rắc rối, kết quả hắn vừa ngẩng đầu lên, trước tiên thấy Lão Kiều đang vẫy tay với hắn, sau đó là Tạ Thanh Ký đứng cách đó mấy mét ngẩn ra nhìn mình.


 


Khi ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng ai màng tới Lão Kiều nữa.


 


Tạ Thanh Ký cứ như người mất hồn nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, cậu bước về trước mấy bước, bước chân càng lúc càng nhanh.


 


Nhưng ngay lúc này, Lão Kiều trọc đầu không biết ý nhảy ra khỏi xe, chạy như điên về phía Tạ Nhiên.


 


Đoạn đường chỉ hơn mười mét ngắn ngủi, ông ta đá văng mấy hòn đá, vòng qua chỗ trứng vỡ không biết ai làm rơi, vượt qua mấy ổ gà to bằng bàn tay, không chút lưu tình mà đẩy Tạ Thanh Ký xui xẻo vẫn đang đến gần anh trai theo bản năng ra, hung hăng ôm chặt lấy Tạ Nhiên!


 


"Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi! Anh em đều đang đợi cậu đó, cậu biết khoảng thời gian này bọn tôi bức bối thế nào đâu! Sắp bị người ta bắt nạt chết mất!"


 


Tạ Thanh Ký lảo đảo đứng vững.


 



Tạ Nhiên bị Lão Kiều ôm lấy với vẻ một lời khó nói hết, thầm nghĩ vẻ mặt ban nãy của Tạ Thanh Ký có phải là muốn tới ôm hắn không.


 


Hắn chưa từng cảm thấy Lão Kiều mặt mũi hiền lành trông đáng ghét như vậy.


 


Lão Kiều không để ý đến sát khí trên người Tạ Nhiên, khoác vai hắn đi về phía xe.


 


Tạ Nhiên muốn từ chối, hắn và Tạ Thanh Ký đã xa nhau bảy tháng trời, ngay cả mộ của Vương Tuyết Tân ở đâu hắn cũng không biết, sau khi trở lại, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là ở bên người nhà, ai dè Lão Kiều bỗng nhiên nháy mắt với hắn.


 


"Đi thôi đi thôi, các anh em đều đang đợi cậu ở quán Karaoke đấy!"


 


Hắn hiểu ám chỉ của Lão Kiều, đây là có chuyện cần nói với mình, hắn chỉ đành quay đầu cười với Tạ Thanh Ký vẫn đang đứng yên một chỗ.


 


"Đợi tối nay anh về."


 


Tạ Thanh Ký còn chưa kịp nói lời nào Tạ Nhiên đã bị Lão Kiều lôi thẳng lên xe, đóng cửa lại rồi lái xe đi mất.


 


Tạ Thanh Ký đợi một mạch tới tám giờ tối Tạ Nhiên mới về tới nhà trong tình trạng say khướt, lúc hắn vào nhà Tạ Thanh Ký đang ngồi ở phòng khách, làm bộ cầm quyển sách trên tay, nhưng qua nửa tiếng rồi vẫn chưa lật sang trang mới.


 


Tạ Nhiên đóng cửa nhà, bước đi không vững, kêu Tạ Thanh Ký qua đỡ hắn.


 


Tạ Thanh Ký vẫn ngồi đó không nhúc nhích.


 


Tạ Nhiên không nản lòng, cười nói, "Có phải giận anh rồi không? Giận anh đi mà không nói lời nào."


 


Tạ Thanh Ký không lại đây, vậy hắn sẽ qua đó, hắn đè cậu xuống ghế sô pha, đè em trai lại không cho cậu đứng lên như phường cướp bóc.


 


Hai người bốn mắt nhìn nhau, một tay Tạ Thanh Ký đỡ lấy Tạ Nhiên, sợ hắn say rồi va chỗ này đụng chỗ kia.


 


Tạ Nhiên nói khẽ: "Anh dỗ em, tổ tông à em đừng giận nữa."


 


Hắn cúi đầu tính hôn, Tạ Thanh Ký lại quay đi, nét mặt vi diệu nói: "Cả người toàn mùi rượu, đi tắm trước đi."


 


Tạ Nhiên lập tức hăng hái ngay, biết cậu nói vậy có nghĩa là tối nay có thể l*m t*nh, hắn nhảy ra khỏi người Tạ Thanh Ký, vừa đi về phía buồng tắm vừa cởi hết đồ ra, giày, quần áo vứt rải rác trên đường đi, trước cửa buồng tắm còn vứt một chiếc q**n l*t.


 


Một lát sau, tiếng nước vọng ra từ buồng tắm.


 


Tạ Thanh Ký nghe thấy âm thanh đấy, ngón tay thon dài kéo mép hoodie, một tay kéo áo qua đầu cởi ra, sau đó thì tháo thắt lưng, c** q**n jean ra, khóa thắt lưng bằng kim loại đập mạnh xuống đất.


 


Giọng của Tạ Nhiên xen lẫn với tiếng nước phát ra từ buồng tắm, "Tiểu Tạ, vào đây cọ lưng giúp anh!"


 


Lúc Tạ Thanh Ký bước vào, đèn trong buồng tắm đã tắt, sau đó cậu bị một cái bóng ấn lên cửa.


 


Trước tiên Tạ Thanh Ký ấn Tạ Nhiên lên cửa, sau đó tay cậu nâng eo hắn lên, d**ng v*t cứng rắn nóng bỏng ấn lên lỗ sau Tạ Nhiên, dịch tuyến tiền liệt chảy ra từ niệu đạo làm ướt kẽ mông Tạ Nhiên. Hai người chẳng ai lên tiếng, Tạ Thanh Ký im lặng nới lỏng cho hắn, Tạ Nhiên tính rên lên trợ hứng, nhưng miệng lại bị bịt chặt.


 


Tạ Nhiên không chịu yếu thế, Tạ Thanh Ký càng mạnh mẽ hắn lại càng hưng phấn, hai người tựa như đang đọ sức, Tạ Nhiên há miệng ngậm lấy ngón tay cậu, đầu lưỡi linh hoạt luồn qua những ngón tay, khiêu khích: "Sao nào? Bảy tháng không gặp, bên dưới cũng không biết dùng thế nào luôn sao? Em còn lề mề cái gì."


 


Tạ Thanh Ký khựng lại, đổi thành thứ bên dưới.


 


Cậu rút ngón tay ra khỏi miệng Tạ Nhiên, cầm tay anh trai ấn lên cửa, cả người áp lên, dùng hông đè Tạ Nhiên lại không cho hắn lộn xộn, đồng thời toàn bộ d**ng v*t thô to của cậu cũng hoàn toàn chôn vùi trong cơ thể Tạ Nhiên.


 


Tạ Nhiên 'nuốt' vào rất khó khăn, bởi vì hôm nay Tạ Thanh Ký cực kỳ cứng.


 


Hắn cười khẩy một tiếng, thả lỏng cơ thể phối hợp, để Tạ Thanh Ký tùy ý ra vào.



Lúc mới bắt đầu động tác rất chậm, đến khi Tạ Nhiên thích ứng, động tác bắt đầu trở nên gấp gáp.


 


Tạ Thanh Ký kìm nén suốt bảy tháng không tìm thấy người, vừa về đã bị Lão Kiều nẫng đi, đang ôm một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, ngoài miệng càng im lặng, động tác dưới thân lại càng mãnh liệt, vòi nước mở đến mức to nhất nhưng vẫn không che dấu được tiếng "bạch bạch" mỗi khi Tạ Nhiên bị cậu đẩy tới mức va vào cửa kính.


 


"Em, em... hôm nay đúng là, không, không khách sáo chút nào."


 


Tạ Thanh Ký không đáp lời hắn, vẫn giữ nguyên tắc ít nói trên giường mà vùi đầu cày cấy, tay kia của cậu không sờ vào eo Tạ Nhiên nữa mà sờ dọc theo cổ, vai, lưng, đùi của hắn, đợi tới khi sờ tới bụng dưới thì động tác khựng lại, chỗ đó có một vết sẹo, lạnh giọng hỏi: "Chỗ này bị sao thế?"


 


Tạ Nhiên bị cậu nâng lơ lửng, chỉ tùy tiện đáp qua loa, "Sẹo đó, bình thường mà." Hắn muốn bảo em trai tiếp tục di chuyển, đừng phân tâm, nhưng Tạ Thanh Ký lại mất hứng.


 


Cậu rút d**ng v*t ướt át của mình ra, đột nhiên mở đèn buồng tắm, cậu giữ Tạ Nhiên lại không cho hắn nhúc nhích, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cẩn thận quan sát vết sẹo mới trên eo đối phương.


 


Tạ Nhiên chịu không nổi đẩy cậu ra, "Em không thấy tư thế này rất ám muội, phải làm thêm gì đó sao?"


 


Tạ Thanh Ký ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Tạ Nhiên một cái.


 


Tiếp đó ngón tay cậu khẽ quét qua vết sẹo đã đóng vảy, chạm vào phần bụng rắn chắc của Tạ Nhiên, quét qua chỗ nào chỗ đó liền ngứa ngáy, chỉ cần nghĩ tới người tr*n tr** trước mặt đang v**t v* mình là em trai ruột, Tạ Nhiên liền cảm thấy cả người tê dại.


 


d**ng v*t vốn đang chỉ vào dưới cằm em trai càng thêm phấn chấn, còn khẽ đung đưa.


 


Nhìn vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm trong t*nh d*c của Tạ Thanh Ký, bản năng phản nghịch và tính chiếm hữu của Tạ Nhiên bùng nổ, Tạ Thanh Ký càng đứng đắn, hắn lại càng muốn thấy cậu mất không chế, muốn nhìn người trước giờ luôn tuân thủ luân lý làm những việc trái với đạo đức.


 


Hắn giơ tay đỡ lấy d**ng v*t của mình đưa tới bên đôi môi mỏng của em trai, dỗ dành: "Em hôn nó đi."


 


Gương mặt của Tạ Thanh Ký hơi đỏ, cậu ngẩng đầu lên lườm Tạ Nhiên một cái.


 


Cậu bỗng nhiên cúi đầu cắn lên vết sẹo trên bụng Tạ Nhiên, một khi cắn thì không buông ra, răng cậu hung hăng cọ lên da thịt hắn, sau đó vừa l**m vừa m*t, Tạ Nhiên lâu rồi không phát tiết bỗng chốc b*n r*.


 


Tạ Nhiên sướng tới mức mơ hồ, giơ tay tắt đèn buồng tắm đi.


 


Hắn lại khiêu khích: "Cắn à? Em chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"


 


Hai người lại đổi tư thể mới, Tạ Thanh Ký bảo Tạ Nhiên quấn đôi chân dài của hắn lên eo cậu, hai tay bế hắn lên.


 


Tạ Nhiên không phải người gầy yếu gì, ngược lại cơ thể hắn cực kỳ cân đối, là thân hình mặc đồ thì gầy mà cởi ra thì có cơ bắp. Người đàn ông một mét tám này được Tạ Thanh Ký dễ dàng nhấc bổng lên. Nét mặt của cậu vẫn không đổi, ôm hắn mà chẳng tốn sức chút nào, chỉ là hai tay cậu đều bế Tạ Nhiên nên không rảnh tay đỡ d**ng v*t đâm vào, rõ ràng đang đắm chìm trong t*nh d*c, rõ ràng d**ng v*t dưới háng đang cứng tới cực điểm, cậu vẫn ra lệnh cho Tạ Nhiên bằng giọng điệu bình tĩnh.


 


"Tự mình đỡ nó c*m v** đi, tay em không rảnh."


 


Trình độ này với Tạ Thanh Ký mà nói đã đủ tục tĩu rồi, Tạ Nhiên nghe vậy thì có hơi kích động, nghe lời đỡ lấy d**ng v*t dữ tợn của cậu nuốt vào, sau đó hai tay bưng mặt Tạ Thanh Ký, hôn cậu.


 


Lần này em trai không từ chối nữa, vừa động eo liên tục ra vào cơ thể Tạ Nhiên vừa ngoan ngoãn hôn hắn. Tạ Nhiên say mê không ngớt, thầm nghĩ xa nhà bảy tháng còn có được đãi ngộ tốt như vậy, Tạ Thanh Ký thật sự rất biết điều. Ai dè giây tiếp theo, tiếng cơ thể va vào nhau xen lẫn tiếng "A" thảm thiết của Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký như đang trút giận, ban nãy cắn bụng hắn vẫn chưa hả giận, bây giờ lại cúi đầu cắn cổ hắn.


 


Cậu đỡ mông Tạ Nhiên, xấu xa buông lỏng tay ra một chút, để Tạ Nhiên tự rơi xuống, đồng thời d**ng v*t cậu lại cắm mạnh vào lỗ sau bị làm đến mềm mại ẩm ướt của hắn.


 


Tạ Nhiên lại hét lên "A" một tiếng, ánh mắt đăm đăm, cảm thấy mình sắp bị đâm thủng rồi, sao Tạ Thanh Ký lại biết chơi như vậy chứ.


 


Lần đầu kêu là vì đau, lần thứ hai kêu là vì khoái.


 


Sao hắn có thể tin chuyện chó sẽ không cắn người chứ?


 


Sau khi xong việc, Tạ Thanh Ký lại bật đèn buồng tắm lên.


 


Nét mặt cậu hồng hào, tóc hơi rối, là do ban nãy ch*ch Tạ Nhiên, Tạ Nhiên sướng tới nỗi kích động nắm lấy đầu cậu ấn xuống trước người mình.



 


Sau khi sung sướng, Tạ Nhiên lười biếng nằm trong bồn tắm, hỏi hắn có thể hút thuốc không.


 


Tạ Thanh Ký nói không được.


 


"Được thôi, vậy thì không hút nữa."


 


Tạ Nhiên lại nói: "Căn nhà ba mua cho em ở đã không? Một mình ở thì cô đơn biết bao, anh em không nỡ nhìn bông hoa của tổ quốc chịu khổ, hy sinh dọn đến ở với em nhé, không cần mua nội thất cho phòng anh đâu, anh ngủ phòng em là được."


 


Tạ Thanh Ký không nói gì, chỉ nhướn mày nhìn Tạ Nhiên, ý là sao hắn biết được.


 


Tạ Nhiên cười nói, "Chỉ cần anh muốn, ngay cả việc em ăn gì ở trường anh đều biết hết."


 


Hắn lại tự mình lẩm bẩm, "Triệu Cao đâu? Sao về lâu thế mà vẫn chưa thấy tên súc sinh này nhỉ, lâu vậy rồi cũng nhớ phết."


 


Tạ Thanh Ký sắp bị Tạ Nhiên làm cho tức tới bật cười rồi.


 


Hắn bảy tháng trời không về nhà, vừa về đã bị Lão Kiều kéo đi nhậu, ngay cả cửa nhà cũng chưa vào, không dễ gì mới vào tới nhà, hắn đi thẳng tới sô pha sờ mó cậu, rồi lập tức chuyển địa điểm tới buồng tắm chơi một hiệp cho thỏa, đứng chơi một hiệp, lại quỳ trong bồn tắm chơi thêm hiệp nữa, làm xong hiệp trong bồn tắm Tạ Nhiên vẫn chưa thỏa mãn, hắn không khách sáo bảo Tạ Thanh Ký đậy nắp bồn cầu xuống rồi ngồi lên, hắn thì ngồi trên người Tạ Thanh Ký tự mình động.


 


Thời gian ở phòng khách cộng lại còn chưa tới ba phút, sao qua miệng hắn lại biến thành về lâu thế rồi?


 


Tạ Thanh Ký thật sự tức mà không có chỗ trút giận, sao tên khốn Tạ Nhiên này cũng biết mình xa nhà lâu vậy rồi cơ đấy?


 


"Triệu Cao được chị đón đi rồi, em ở nội trú không nuôi được, không ai chăm sóc nó."


 


Tạ Nhiên ngơ ngác ò một tiếng.


 


Tạ Thanh Ký thấy Tạ Nhiên phản ứng như vậy thì hơi thất vọng. Trước kia cho dù Tạ Thanh Ký ở nội trú, Triệu Cao cũng có người chăm sóc, thế nhưng bây giờ người chăm sóc Triệu Cao là Vương Tuyết Tân chết rồi. Chắc chắn Tạ Nhiên nghe cậu nói như vậy nên nhớ tới người mẹ đã qua đời.


 


"Tiểu Tạ... hôm nào chúng ta đi đón Triệu Cao về đi, căn nhà ba mua cho em lớn như vậy, không có gì đó chạy qua chạy lại lạnh lẽo lắm, bây giờ anh về rồi, có thể hốt phân, cho nó ăn mỗi ngày, cũng không đòi tiền lương của em đâu."


 


Tạ Thanh Ký cảm thấy mắt hơi nóng, nghẹn ngào đáp một tiếng được, giọng cậu rất nhẹ nhàng, cố gắng không để Tạ Nhiên nhận ra, sau đó cậu bước qua ngồi trên bồn tắm, bảo Tạ Nhiên cúi đầu nhắm mắt lại để cậu gội đầu cho.


 


Đầu Tạ Nhiên đầy bọt, được em trai chà xát.


 


Động tác của cậu không thành thạo lắm, khiến mắt người ta cay tới đau đớn, cay tới nỗi Tạ Nhiên rơi nước mắt, cay tới nỗi bờ vai Tạ Nhiên run rẩy.


 


Tay Tạ Thanh Ký khựng lại nhưng không dừng hẳn, cậu giả bộ như không biết gì cả.


 


Một lát sau, Tạ Nhiên bình tĩnh lại, giọng nói đầy âm mũi khiến Tạ Thanh Ký nghe mà cảm thấy đau lòng.


 


"Tiểu Tạ, em nói coi trước khi mẹ tắt thở rốt cuộc muốn nói gì, có phải là muốn mắng chúng ta mấy câu không?" Hắn giả bộ như không để tâm cười cười, lại nói tiếp: "Bỏ đi, Tiểu Tạ, từ nay về sau chúng ta là những đứa con không có mẹ nữa rồi."


 


Tạ Thanh Ký ôm chặt lấy hắn từ phía sau, Tạ Nhiên xa nhà bảy tháng cuối cùng cũng trở về.


 


"Anh hơi nhớ mẹ rồi, trước kia cảm thấy căn nhà này rất nhỏ, không đủ lớn, bây giờ nhìn lại, hóa ra lại lớn như vậy."


 


Người đang ôm hắn siết chặt cánh tay, đôi mắt bị hơi nóng làm đỏ bừng, cậu không dám để Tạ Nhiên nhìn thấy.


 


Trong buồng tắm ngột ngạt, giọng hát lạc nhịp của Tạ Nhiên vang lên ngắt quãng, mang theo chút ngỗ ngược và thô lỗ của đàn ông, hắn tựa vào người Tạ Thanh Ký, ngơ ngác nhìn ánh sáng ấm áp chói mắt trên trần buồng tắm.


 


"Trên đời chỉ có mẹ tốt bụng... những đứa trẻ không có mẹ... giống như ngọn cỏ... trốn vào trong lòng mẹ... hạnh phúc không thể thiếu."


 


" Tiểu Tạ... Em nói xem, cuộc sống cũng nên tốt lên rồi nhỉ."


Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Story Chương 44: Anh trai
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...