Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 36: Quả táo

138@-

edit: Hạ Đắng (nammogiuabanngay)


 


---


 


"Nghe có vẻ hai người các cậu yêu đương dằn vặt ghê ha, Lão Tạ, không ngờ đấy, tuổi tác còn trẻ mà kinh nghiệm phong phú, bái phục!"


 


Tề Minh kinh ngạc tới nỗi quên cả búng tàn thuốc, một dì lao công ở đối diện cưỡi con xe ba bánh đi ngang qua, liếc hai người họ bằng ánh mắt khinh thường, rõ ràng cực kỳ chướng mắt với hành vi hút thuốc của học sinh cấp ba, coi hai người họ như lũ hư hỏng không chịu học hành.


 


Tề Minh nhoẻn miệng cười với dì lao công, Tạ Thanh Ký không phản ứng gì, cũng không để tâm người khác nhìn mình như thế nào.


 


Ngược lại, động tác khiêu khích này của Tề Minh khiến cậu nhớ đến Tạ Nhiên của kiếp trước.


 


Kiêu ngạo, tùy tiện, vô pháp vô thiên, ai không ưa hắn hắn càng chẳng quan tâm, càng kiêu ngạo, người ta càng khiêu khích hắn lại càng kích động. Chỉ khi đối diện với Tạ Thanh Ký, hắn giống như con ngựa hoang không tình nguyện bị tròng dây cương, cuối cùng cũng biết kiêng dè.


 


Nhưng từ sau khi Tạ Thiền chết đi, cậu không còn thấy dáng vẻ này xuất hiện trên người Tạ Nhiên nữa, thật ra sau khi Vương Tuyết Tân chết đi, Tạ Nhiên đã thay đổi đôi chút rồi.


 


"Cậu tính học trường nào, chuyên ngành gì chưa?"


 


Ngón trỏ của Tạ Thanh Ký búng tàn thuốc đi, buồn bực lắc đầu, ý là hắn cũng chưa biết.


 


Cuộc đời trước đây của cậu bị Tạ Nhiên ép phải tiến về phía trước, mỗi một quyết định của cậu đều không khỏi liên quan tới Tạ Nhiên, hồi đó cậu thấy Tạ Nhiên làm cái nghề này càng lún càng sâu nên mới thi vào trường cảnh sát. Bởi Tạ Nhiên sẽ vì sự tồn tại của cậu mà trước mỗi lần phạm pháp đều có kiêng dè, cậu biết Tạ Nhiên để tâm cậu, cũng biết sớm muộn gì Tạ Nhiên cũng phải trả giá cho hành động của mình, nhưng cậu sợ Tạ Nhiên giết người buôn m* t**, cậu sợ Tạ Nhiên sẽ bị xử bắn.


 


... Thật ra có những lúc đến cả chính mình cũng không quản nổi hắn, lúc Tạ Nhiên cố chấp thì chẳng ai bướng hơn được, nhưng cậu chỉ muốn Tạ Nhiên sống tiếp.


 


Tạ Thanh Ký cá chết lưới rách, lấy tiền đồ của bản thân ra uy h**p, trói buộc gông xiềng vào giới hạn cuối cùng của anh trai.


 



Thế nhưng kiếp này Tạ Nhiên tuân thủ quy tắc, ngay cả việc sang đường cũng không quên bật xi nhan, không cần một người em trai làm cảnh sát nhắc nhở hắn phải tuân thủ pháp luật bất cứ lúc nào nữa.


 


Tạ Thanh Ký hoang mang nghĩ, vậy cậu nên làm gì đây.


 


Lúc này cậu nhận ra, dường như trước giờ cậu luôn không biết mục đích sống của mình là gì, lúc nào cũng lưỡng lự trước những lựa chọn và đạo đức.


 


Tề Minh bên cạnh thở dài, nói nhỏ, "Tôi cũng chưa nghĩ xong sẽ thi vào đâu, nói sau vậy."


 


Hai người hút thuốc xong thì quay lại cửa hàng, Tạ Thanh Ký lại giảng đề cho Tề Minh, lúc thanh toán Tề Minh vừa tính móc tiền ra lại bị Tạ Thanh Ký cản lại, cậu hào phóng đưa số tiền tiêu vặt ít ỏi còn lại cho nhân viên thu ngân.


 


Tề Minh trêu chọc nói: "Tài chính eo hẹp chưa kìa, lúc hai người bên nhau thì hẹn hò kiểu gì?'


 


"Bọn tôi không hẹn hò, thì cứ sống chung... anh ấy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tôi không dùng tiền của anh ấy."


 


Tạ Thanh Ký ngừng lại, trên gương mặt thường ngày luôn điềm tĩnh hiện lên chút xấu hổ hiếm thấy, nghiêm túc giải thích: "Ba tôi luôn nói phải có trách nhiệm, trước khi ông ấy ly hôn với mẹ tôi cũng chưa từng bảo mẹ tôi tiêu tiền vào chi phí trong nhà, tiền mẹ tôi kiếm được đều là tiền tiêu vặt để bà mua mỹ phẩm, quần áo."


 


Kiếp trước, chuyên ngành của Tạ Thanh Ký định sẵn là không được nhận làm thêm bên ngoài, ban đầu cậu không tiêu tiền của Tạ Nhiên là vì cảm thấy tiền của hắn không đúng đắn, sau này không tiêu tiền của Tạ Nhiên là bởi, cậu không tách rời khỏi chủ nghĩa gia trưởng mà Tạ Văn Bân dạy mình.


 


Cậu dùng tất cả tiền lì xì tiết kiệm được từ hồi nhỏ mở một tài khoản, có thời gian rảnh thì học cách chơi cổ phiếu, cũng coi như chút thu nhập.


 


Toàn bộ số tiền này được cậu tích trong một tấm thẻ, đặt trên tủ giày trước huyền quan, bảo Tạ Nhiên có mua gì trong nhà thì tiêu tiền trong thẻ này.


 


Khi đó khu giải trí của Tạ Nhiên vừa mới mở, cộng thêm mấy nghề tay trái 'lách luật' khác , là thời điểm thu nhập cao nhất, suy cho cùng, những việc hái ra tiền thì chẳng mấy khi trong sạch, còn làm ăn đàng hoàng thì không có lời.


 


Tạ Nhiên hoàn toàn không để tâm đến chút tiền Tạ Thanh Ký chơi cổ phiếu kiếm được này.


 


Sau cùng, tấm thẻ đó đặt trên tủ giày tới phủ bụi, chỉ có Tạ Thanh Ký vẫn cố chấp, không ngừng chuyển mấy trăm tệ vào trong.



Tài xế của Tề Minh tới đón cậu ấy, tiện đường đưa Tạ Thanh Ký về nhà.


 


Triệu Cao có một năng lực thần kỳ, có thể thông qua tiếng bước chân để đoán coi ai về nhà, nhưng phản ứng không giống nhau, nếu là Tạ Nhiên nó sẽ làm như không nghe thấy, lúc chán sẽ trốn đi mất không để Tạ Nhiên quấy rầy nó; nếu người về là Vương Tuyết Tân, Tạ Thanh Ký, Tạ Thiền, Triệu Cao sẽ lập tức đứng dậy, vươn cổ lao về phía trước, chạy với phong thái của chó, kêu với âm sắc của chó, dùng thân xác của mèo ẩn giấu tâm hồn của chó.


 


Nó thuần thục bắt lấy ống quần của Tạ Thanh Ký, trèo vào lòng cậu như leo cây, ấm ức mà khàn giọng gào lên. Tạ Thanh Ký an ủi xoa đầu Triệu Cao, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên sô pha.


 


Tạ Nhiên hậm hực vuốt mũi, trên tay vẫn đang cầm đồ hộp mới mở, trước khi Tạ Thanh Ký vào nhà, hắn đang giơ hộp đồ hộp giỡn Triệu Cao, chỉ cho nó ngửi chứ không cho ăn.


 


Tạ Thanh Ký bước tới, lấy hộp đồ ăn trong tay Tạ Nhiên đút cho mèo con.


 


Cậu bỗng nhiên hỏi, "Ban nãy anh tới trường em à?"


 


Tạ Nhiên khựng lại, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, gật đầu.


 


"Đúng lúc đi ngang qua cổng trường em, vốn muốn tiện đường đón em về nhà, kết quả thấy hai đứa... anh không muốn làm phiền."


 


Tạ Nhiên quả là biểu hiện như một người anh bình thường, lộ ra một nụ cười trêu chọc, thậm chỉ còn vỗ vai em trai, giở giọng người từng trải ra khuyên, "Cái tuổi này của em anh cũng từng trải qua, là chuyện bình thường ấy mà! Tiến triển đến đâu rồi, đừng để lơ là học tập."


 


Hắn càng nói, nụ cười trên mặt càng thêm khoa trương, nhưng Tạ Nhiên là một diễn viên đầy thiếu sót, miệng cười nhưng ánh mắt lại rất cô đơn. Tạ Thanh Ký không khỏi nhớ đến buổi sáng khiến cậu phải ân hận mãi mãi, sau khi cậu từ chối cái hôn của Tạ Nhiên, nét mặt của Tạ Nhiên cũng giống vậy.


 


Tạ Thanh Ký chỉ im lặng nhìn anh trai như vậy, cậu muốn mở camera lên để Tạ Nhiên nhìn gương mặt bây giờ của mình.


 


Cậu nhớ tới Đường Tư Bác, nhớ tới Trương Chân Chân, nhớ tới sau khi Tạ Thiền chết đi, lúc Tạ Nhiên nằm mơ nói mớ, gọi cái tên ấy, cùng với việc sau này cậu thấy được tấm ảnh đấy, cậu biết lẽ ra mình nên hận Tạ Nhiên, nhưng Tạ Nhiên nói rồi, hắn chưa từng coi cậu thành người khác, cậu đương nhiên tin tưởng, huống hồ nhìn chằm chằm hắn, nhìn vào đôi mắt hắn như vậy


 


--- Tạ Thanh Ký nhận ra mình chỉ muốn hôn hắn.


 


Cậu chưa kịp làm gì, như thể nó vốn là hành động mơ mộng hão huyền thì bị tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên ở cạnh cắt ngang.



 


Tạ Nhiên cúi đầu nhìn, thấy Trương Chân Chân gọi đến thì hắn đi qua bên cạnh bắt máy.


 


"... Biết rồi, mấy giờ? Uống ít thôi, tôi qua đón cô, cô bảo họ bạn trai cô đến liền là không ai chuốc rượu cô nữa đâu."


 


Giọng nói của Trương Chân Chân mơ hồ truyền tới, hình như là xã giao công việc, bị chuốc rượu, Tạ Nhiên kiên nhẫn chỉ cho cô chút mẹo, lắng nghe lời phàn nàn, bỡn cợt từ Trương Chân Chân ở đầu dây bên kia.


 


Ánh mắt của Tạ Thanh Ký rời khỏi người Tạ Nhiên, quay lại hai tay đang đặt trên gối của mình.


 


Cậu ngồi nghiêm chỉnh, năm ngón tay lại nắm rất chặt, ngón tay bấu chặt tới nỗi xuất hiện một tầng trắng xanh do dùng lực quá mạnh. Khoảnh khắc nghe thấy giọng của Trương Chân Chân, đạo đức vốn đang ở bên bờ vực của cậu bỗng bình thường trở lại.


 


Bây giờ Tạ Nhiên đã là bạn trai của người khác rồi.


 


Triệu Cao đang ăn đồ hộp bỗng ngẩng đầu chạy ra ngoài, tiếp đó là tiếng mở cửa truyền đến, tiếng bước chân nặng nề của Vương Tuyết Tân càng ngày càng gần.


 


Bà bê một thùng táo, vén rèm cửa ra, ngạc nhiên nói, "Ơ? Ở nhà hết à, sao hôm nay đông người thế nhỉ, vậy gọi điện bảo Tạ Thiền về đi, sau khi con bé dọn ra ngoài thì lâu lắm không về nhà rồi, tối nay làm mấy món ngon cho mấy đứa nhé."


 


Tạ Nhiên quay đầu, thấy Vương Tuyết Tân ôm một thùng táo thì sợ tới nỗi rớt điện thoại, nhặt lên coi thì thấy màn hình vỡ rồi.


 


Vương Tuyết Tân: "... Đến nỗi đấy hả Tạ Nhiên, nhìn thấy mẹ thì sợ thế này, có phải lại làm chuyện gì trái với lương tâm không."


 


Tạ Nhiên sắc mặt trắng bệch, phút chốc toát hết mồ hôi lạnh, không thèm để ý tới điện thoại, lại tế nhị nhìn về phía Tạ Thanh Ký một cái, xác định bản thân không để lộ chút sơ hở nào mới ấp a ấp úng nói, "Thôi ạ, Chân Chân đi xã giao, con phải đi đón cô ấy, tối nay con không về đâu."


 


Vương Tuyết Tân chậm chạp "ò" một tiếng, đăm chiêu bước vào phòng bếp, gói một túi táo cho con dâu tương lai.


 


Tạ Nhiên chỉ mong có cái cớ để rời khỏi chỗ này, vừa tính đi đã bị Vương Tuyết Tân sau lưng gọi lại.


 



 


Người ngồi trên sô pha bị hai người cố ý né tránh nghe hết từng câu từng chữ, Vương Tuyết Tân và Tạ Nhiên có một cái tật chung, cứ cho là giọng của mình rất nhỏ.


 


Tạ Thanh Ký biết tại sao nét mặt Tạ Nhiên lại biến đổi như vậy, bởi vì lúc Vương Tuyết Tân ôm một thùng táo đẩy cửa bước vào, cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến tim cậu đập thình thịch.


 


Khi đó cậu kết thúc đợt huấn luyện quân sự năm nhất, Tạ Nhiên cố tình không tới đón cậu, còn cố tình đăng mấy tấm ảnh lố lăng lên vòng bạn bè, cuối cùng là cậu tự mình tới KTV tóm tên khốn nạn này về.


 


Lúc cậu đến nơi, trong lòng Tạ Nhiên đang ôm hai tên trai bao son phấn lòe loẹt, cả người ưỡn ẹo như không có xương.


 


Kết quả trên đường trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tạ Nhiên bị dọa sợ nên thành thật không ít.


 


Vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng kêu gào của Triệu Cao, nó đòi ăn đồ hộp, nhưng hai người trong nhà chẳng ai quan tâm đến nó.


 


Nó tức tối ngồi trên sàn nhà trừng mắt nhìn, lại không hiểu hai người đang ôm nhau, môi kề môi là đang làm gì. Tạ Nhiên thở hổn hển, vừa cắn môi Tạ Thanh Ký, vừa muốn cởi bộ quần áo ướt sũng trên người cậu.


 


Mà Tạ Thanh Ký hiếm khi đáp lại.


 


Hai người giằng co với nhau, không ai để ý tới Triệu Cao đang nằm bò trên sàn bỗng nhiên dựng tai lên, nhổm người xông ra ngoài cửa.


 


Vương Tuyết Tân thở nặng nhọc tiến vào, vừa ngẩng đầu lên, hai đứa con trai của bà đang ôm chặt lấy nhau, hôn đến mức chẳng nỡ tách rời. Hai người họ không ai ngờ được Vương Tuyết Tân vốn đang ở quê sẽ về sớm một ngày, bà mặc bộ đồ giống hệt với hôm nay, cũng ôm theo một thùng táo, mồ hôi nhễ nhại vì nóng.


 


Cả thùng táo rơi phịch xuống đất, lăn lốc tới dưới chân Tạ Nhiên.


 


Hai anh em giật mình, cuối cùng cũng tách nhau ra, Tạ Nhiên bị Vương Tuyết Tân thình lình xuất hiện làm sợ tới nỗi toát mồ hôi hột, lùi lại một bước, không để ý tới quả táo lăn tới dưới chân, cả người ngã ngửa ra sau, suýt thì đập đầu xuống đất.


 


Nếu tiếp đất bằng tư thế này thể nào cũng chấn động não, Tạ Thanh Ký không màng đến mẹ già sắp bị tức chết, theo phản xạ bắt lấy cánh tay Tạ Nhiên, nửa kéo nửa ôm giúp hắn đứng vững.


 


Vương Tuyết Tân năm đó đờ đẫn nhìn hai người lúng túng rồi dính chặt lấy nhau, mắt trợn tròn, đầu óc quay cuồng, hôn mê bất tỉnh.


Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Story Chương 36: Quả táo
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...