Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 31: Chị gái

202@-

edit: nammogiuabanngay


 


---


 


Đây là trận tuyết đầu tiên của năm 2013, tuyết rơi lả tả đến tận sáng sớm hôm sau, Tạ Nhiên không kịp về nhà thuê của mình nên hắn ôm chăn ngủ tạm trên sô pha một đêm.


 


Hình như cuối cùng Vương Tuyết Tân cũng nhận ra hai đứa con trai đều đã trưởng thành, dù giới tính tương đồng nhưng ở chung một căn phòng vẫn có chỗ bất tiện.


 


Bà thử trao đổi với Tạ Nhiên, "Phòng khách nhà mình khá rộng, để mẹ tách thêm một phòng riêng cho con nhé, con về nhà ở đi, dạo này mới lập nghiệp, phải tiết kiệm tiền bạc."


 


Tạ Nhiên không đồng ý ngay.


 


Hai mẹ con ngồi trong phòng khách, xem Chương trình mừng xuân mấy năm trước do đài truyền hình phát lại, Triệu Cao mới đến có mấy ngày cũng nhanh chóng nhìn rõ tình thế, bày hết mưu mẹo của mình ra lấy lòng gia chủ, nó nhanh chóng chiếm được trái tim của Vương Tuyết Tân, chiếc 'ngai vàng' dưới mông cũng từ tấm đệm mềm trên sàn thăng cấp thành chân của Vương Tuyết Tân.


 


Tạ Nhiên hơi rung động với đề nghị của bà, lý do không vì gì khác, hắn không xoay nổi tiền, nghèo tới nỗi sắp không trả nổi tiền thuê nhà rồi.


 


Hắn và Tiểu Mã dốc hết tiền vào việc đầu tư, mua liền một mạch năm chiếc xe cũ, chỉ riêng tiền thuê chỗ đậu xe và tiền trông coi hàng tháng đã ngốn gần ba ngàn tệ.


 


Đến hiện tại mới chỉ có một người liên hệ xem xe, nhưng hình như người mua này trước kia từng bị dân bán xe cũ lừa nên rất có thành kiến với ngành này, chỉ xem xe thôi đã xem tới xem lui hết ba lượt, cuối cùng bị Tiểu Mã tính nóng như kem block thẳng tay.


 


Lúc này Tạ Nhiên mới hiểu, thì ra con xe lần trước hai người có thể nhanh chóng bán ra là do họ ăn may, mèo mù vớ cá rán nên mới cho họ niềm tin mù quáng như vậy.


 


Hắn khiêm tốn gọi điện thoại cho tay buôn xe cũ quen biết để xin lời khuyên, đối phương ở đầu bên kia điện thoại cười nói giai đoạn Tết Nguyên đán là mùa ế hàng, bảo Tạ Nhiên nghĩ cách cầm cự tới tháng ba.


 


Tạ Nhiên không thể tăng thu nhập nên chỉ đành cắt giảm chi tiêu.


 


Thật ra còn có một nguyên nhân khác, lâu lắm rồi hắn không chung sống hòa thuận với Vương Tuyết Tân, hắn muốn ở bên mẹ nhiều hơn.


 


Thấy Tạ Nhiên đồng ý, Vương Tuyết Tân lại tiếp tục giục Tạ Nhiên đi xem mắt, Tạ Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, nhấn mạnh hết lần này đến lần khác với Vương Tuyết Tân, "Con có thể đi xem mắt, nhưng có hợp hay không lại là chuyện khác,"


 


Vương Tuyết Tân mặt mày hớn hở đi vào bếp gọt hoa quả.


 


Tạ Nhiên suy nghĩ cẩn thận, lấy phong thư từ trong túi áo khoác ra, dùng bật lửa đốt thẳng.


 


Hắn nhìn thứ trong gạt tàn dần cháy thành tro, không khỏi nhớ đến tất cả những gì xảy ra vào ngày Tạ Thiền qua đời.


 


Khi ấy Tạ Thanh Ký mới vào năm tư đại học, Vương Tuyết Tân thì đã mất lúc cậu cuối năm nhất, vốn lúc bà mất, Tạ Thiền đã lấy Đường Tư Bác và chuyển tới thành phố khác, lúc cô mang thai lần thứ hai vì điều chỉnh công tác mà quay lại thành phố này, đứa con đầu lòng của cô không thể giữ được vì quá đau thương trước sự ra đi của Vương Tuyết Tân.


 


Lúc sắp lâm bồn, cô bỗng nhiên về thăm nhà, hôm đó Tạ Thanh Ký phải đến trường, tận tối mới trở về, chỉ có một mình Tạ Nhiên ở nhà.



 


Tạ Nhiên giật mình hỏi Tạ Thiền sao lại một mình chạy qua đây, sao Đường Tư Bác không đưa cô tới?


 


Triệu Cao đến gần muốn quấn lấy Tạ Thiền, nhưng Tạ Nhiên lo cho đứa bé trong bụng chị nên nhốt mèo vào trong phòng.


 


Nhắc tới Đường Tư Bác, Tạ Thiền lúc này không gượng cười nổi nữa.


 


Khi đó, Tạ Thiền đã biết mối quan hệ giữa hắn và Tạ Thanh Ký, cũng biết Tạ Nhiên là đồng tính.


 


Tạ Nhiên còn tưởng cô lại nói mấy chuyện thường ngày, quan tâm đến cuộc sống của hai người họ, ai dè giây tiếp theo Tạ Thiền lại lấy một tấm ảnh trong túi ra.


 


Vừa nhìn thấy hắn đã sững sờ.


 


Trong bức ảnh là Đường Tư Bác cẩn thận ôm lấy vai mình, hình ảnh chụp lại ngay khoảnh khắc anh ta đang cúi đầu nhìn Tạ Nhiên mỉm cười.


 


Hắn gần như lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.


 


Tạ Nhiên muốn giải thích, muốn phủi sạch quan hệ, giữa hắn và Đường Tư Bác thực sự chưa từng có chuyện gì.


 


Từ lúc Tạ Thiền dẫn Đường Tư Bác về nhà vào năm 2012 ấy, ngoài trừ tin nhắn anh ta gửi cho Tạ Nhiên nhưng không được hồi âm ra hai người chưa từng liên lạc riêng. Đường Tư Bác chưa từng tới tìm hắn, hắn cũng không liên hệ với đối phương, ngay cả việc thi thoảng bị Vương Tuyết Tân sai gọi hai vợ chồng họ về nhà ăn cơm Tạ Nhiên cũng nghĩ cách bảo Tạ Thanh Ký nói.


 


Hai chị em vẫn luôn thân thiết lúc này bỗng chốc trở nên lạ lùng và xa cách, Tạ Thiền đang mang thai, hai tay không ngừng run rẩy, móng tay gần như đâm rách tấm ảnh.


 


"Mấy ngày trước, dì giúp việc quét dọn trong thư phòng thì có quyển sách rơi ra, lúc dì nhặt quyển sách lên xem thì thấy bức ảnh này nên đưa cho chị."


 


Tạ Thiền cười khổ một tiếng, "Có lẽ anh ấy quên mất còn có một tấm ảnh để ở đó."


 


"Rất lâu trước kia em từng nhắc nhở chị, khuyên chị đừng kết hôn sớm, còn đùa với chị là nói không chừng anh ấy là gay, có phải em đã biết từ lâu rồi không?"


 


"Hơn nữa bản thân em cũng..."


 


Cô nhìn em trai mình, lấy hết can đảm đối diện với quá khứ, nghiêm túc nói, "Chị quyết định đến hỏi em trước, chúng ta là người một nhà, em sẽ không gạt chị, nếu trên thế giới này còn có người đáng tin cậy một trăm phần trăm đương nhiên người đó sẽ là em, thế nên chị muốn nghe em nói trước."


 


Tay chân Tạ Nhiên lạnh ngắt, không thể che giấu nữa, từ lúc Tạ Thiền mang bức ảnh đã bị lãng quên từ lâu đến tìm hắn, Tạ Nhiên đã biết rằng mọi chuyện không nằm trong sự khống chế của mình nữa.


 


Hắn kể toàn bộ chuyện xảy ra giữa hai người, cam đoan hết lần này tới lần khác, ngay cả chuyện từng tìm người điều tra Đường Tư Bác hắn cùng giải thích tường tận, thế nhưng họ không tìm thấy bằng chứng anh ta từng qua lại với người cùng giới, ngay cả ứng dụng điện thoại và lịch sử trò chuyện của anh ta cũng đã bị Tạ Nhiên tìm cách lục tung rồi.


 


Khi đó, Tạ Nhiên sao có thể ngờ được không tra ra được là vì Đường Tư Bác chỉ từng có một mối quan hệ vỏn vẹn ba ngày? Từ đó về sau anh ta thực sự mất hết hứng thú với người cùng giới.


 


Sau nghi xe xong, Tạ Thiền thất thần gật đầu, lẩm bẩm, "Chị biết rồi, Tiểu Tạ có biết không?"



 


Tạ Nhiên lắc đầu.


 


Tạ Thiền lại nói, "Vậy thì khoan hẵng nói với em ấy, hai em cũng không dễ dàng gì, không phải lỗi của em."


 


Cô cầm lấy túi xách, đỡ bụng nói cô muốn suy nghĩ một mình, trong lúc lòng dạ rối bời bức ảnh kia bị rơi mất. Trong tâm trí Tạ Nhiên toàn là Tạ Thiền, không nhận ra bức ảnh kia bị rơi ở khe hở sô pha.


 


Hắn phớt lờ lời nói của Tạ Thiền, kiên quyết lái xe đưa cô về, vừa về đến cửa đã thấy anh rể chào đón.


 


"Em đi đâu thế, sao không nói với anh, lúc này rồi còn ra ngoài, anh hầm canh cho em rồi, muốn uống luôn không?" Đường Tư Bác ngẩng đầu, thấy dáng vẻ thất thần của của Tạ Thiền thì sửng sốt, đau lòng kêu: "Sao sắc mặt em tệ thế, sao lại thế này, có phải em thấy không khỏe chỗ nào không?"


 


Tạ Thiền không nói gì, trái lại, Tạ Nhiên đi từ phía sau tới, hung hãn nắm lấy cổ áo Đường Tư Bác.


 


Người đàn ông tội nghiệp có mấy phần giống Tạ Thanh Ký, nhưng lại giống Tạ Văn Bân hơn, bị đánh tới nỗi mắt kính lệch sang một bên, khi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tạ Nhiên đã giáng cho anh ta một cú mạnh tới nỗi không thể đứng dậy, Tạ Thiền bảo Tạ Nhiên dừng tay.


 


Lồng ngực cô không ngừng phập phồng, trông như sắp ngất đi, cô bối rối ôm lấy cái bụng sắp sinh của mình, Tạ Nhiên vội đỡ lấy chị mình từ phía sau, cánh tay bị chị gái siết chặt.


 


Tạ Thiền hoang mang nhìn chằm chằm xuống đất, đôi môi khô nứt vô thức mở ra rồi khép lại, cô sợ hãi cực điểm trước sự thật sắp được phơi bày, nhưng khi cô ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt Tạ Nhiên còn hoảng loạn hơn cả cô.


 


Tạ Nhiên còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.


 


Lúc này đây Tạ Thiền đã hiểu hắn.


 


Tạ Nhiên luôn tự trách về cái chết của mẹ, trong lòng hắn đã phải gánh vác quá nhiều thứ, giờ không thể chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân tan vỡ của chị gái nữa, chắc chắn hắn đang hối hận vì đã tự mình quyết định, không nói sự thật này cho cô sớm hơn.


 


Cô nuốt lời yêu cầu sắp thốt ra của mình xuống, đổi lời: "Em về trước đi."


 


Tạ Nhiên vừa đau khổ vừa áy náy nhìn chị gái, nhưng lại cố chấp không chịu rời đi.


 


Tạ Thiền lại cười, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại nói như lẽ đương nhiên, "Hồi nhỏ toàn là em bảo vệ chị, bây giờ đương nhiên chị sẽ bảo vệ em rồi! Đừng sợ."


 


Cô hít sâu một hơi, thậm chí còn không kịp lau nước mắt, mỉm cười và chạm vào khuôn mặt Tạ Nhiên, an ủi nói, "Nghe lời, về trước đi, tin chị, chị có thể xử lý được, qua hai ngày nữa chị lại làm cơm cho em và Tiểu Tạ, em muốn ăn gì thì mua đồ về, đợi chị về nhà ha."


 


"Có lẽ chúng ta sắp quay về hồi còn sống chung với nhau rồi, tới lúc đấy em với Tiểu Tạ đừng chê chị ồn ào đấy."


 


Tạ Thiền cười trong nước mắt nhìn em trai rồi đẩy hắn ra khỏi cửa.


 


Trước khi cửa đóng, Tạ Nhiên nghe thấy Tạ Thiền tát một phát giòn giã lên mặt Đường Tư Bác.


 


Tạ Nhiên đánh má trai của Đường Tư Bác, Tạ Thiền đánh má phải của hắn.



Người từ nhỏ đã luôn khúm núm, thiếu quyết đoán, hiếm khi thấy cô kế thừa sự cứng rắn của Vương Tuyết Tân, thân là phụ nữ có thai sắp sinh con, cô tát mạnh đến nỗi người đàn ông trưởng thành như Đường Tư Bác hồi lâu không đứng dậy nổi.


 


Cô nói một câu: "Anh thật sự khiến tôi ghê tởm."


 


Đó là lần cuối cùng Tạ Nhiên nhìn thấy chị mình trước khi Tạ Thiền mất.


 


Hắn không đợi được chị gái mình về nhà, thay vào đó là một cuộc điện thoại báo tin Tạ Thiền đã mất.


 


Sau khi hắn đi đã xảy ra chuyện gì, tới tận lúc chết hắn vẫn không biết rõ, hắn chỉ miễn cưỡng chắp vá đại khái từ lời của cô giúp việc.


 


Giúp việc nói bà nghe thấy tiếng cãi nhau của chủ nhà nên trốn trong phòng, thấp thoáng nghe thấy Đường Tư Bác van xin, nói năng lộn xộn giải thích, sau đó là tiếng Tạ Thiền lục tung đồ đạc thu dọn hành lý.


 


Sau cùng ngay cả quần áo Tạ Thiền cũng chẳng cần nữa, cô chán ghét nơi hai người đã từng chung sống này theo phản xạ, còn hét lên một câu "Ai thèm quan tâm anh có từng lên giường với đàn ông không chứ!"


 


Năm đó Vương Tuyết Tân ly hôn với Tạ Văn Bân ít ra cũng đợi đến ngày hôm sau mới chuyển đi, Tạ Thiền còn dữ dội hơn Vương Tuyết Tân, cô không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.


 


Cuộc cãi vã đơn phương này kết thúc bằng tiếng kêu thảm thiết của Tạ Thiền, cô giúp việc vội vàng chạy ra thì thấy Tạ Thiền đang nằm dưới chân cầu thang, có máu chảy ra từ dưới cơ thể.


 


Đường Tư Bác sửng sốt, té ngã xuống chân cầu thang, kính trên mặt anh ta bị vỡ, tròng kính sắc nhọn đâm sâu vào xương chân mày, lỡ mà chệch thêm xíu nữa là đâm vào nhãn cầu, nhưng dường như anh ta không biết gì, máu chảy trên mặt còn nhiều hơn Tạ Thiền, anh ta ôm lấy vợ, run rẩy gọi điện thoại.


 


Sau khi Tạ Thiền mất thì tinh thần của anh ta hơi thất thường, trong miệng lẩm bẩm suốt một câu: "Em ở lại, anh đi, anh xin em đấy, đánh anh đi, em đừng khóc, không phải vì Tạ Nhiên, không phải vì Tạ Nhiên!"


 


Sau khi sự việc xảy ra, mỗi lần nhớ lại Tạ Nhiên đều rất hối hận, có lẽ Tạ Thiền sợ một mình đối diện với việc người chồng đầu ấp tay gối với mình có thể là người song tính luyến ái, thậm chí còn có khả năng từng lên giường với người đàn ông khác, càng sợ hãi nguyên nhân khiến chồng ở bên mình là vì em trai mình. Cô không dám tin vào chồng mình, tràn đầy nghi ngờ về hôn nhân và cuộc sống tương lai của mình.


 


Tạ Nhiên bỗng hiểu ra ánh mắt cầu xin của chị khi nhìn về phía mình năm ấy.


 


Lúc ấy, chắc chắn Tạ Thiền hy vọng Tạ Nhiên có thể ở bên cô biết nhường nào.


 


Nếu hắn chọn ở lại, có phải chị hắn sẽ không chết không?


 


Kiếp này, rõ ràng Tạ Nhiên đã lấy lại được tấm ảnh, nhưng vẫn ngồi trên ghế sô pha buồn bực, Vương Tuyết Tân đang cắt trái cây trong bếp, tiếng động vang lên làm hắn nghe mà tim đập thình thịch.


 


Từ khi trở về nhìn Tạ Thiền là hắn luôn lo lắng bất an, hắn không biết sự lo lắng khó hiểu này đến từ đâu, nhưng hắn đã sợ hãi tới mức hút thuốc cũng không cách nào xoa dịu, Tạ Nhiên hoàn toàn không tập trung suy nghĩ chuyện khác được.


 


"Anh đang đốt gì thế?"


 


Tạ Thanh Ký bỗng nhiên bước đến sau lưng Tạ Nhiên, bình tĩnh hỏi.


 


Tạ Nhiên toát mồ hôi lạnh, cũng may bức ảnh đã cháy hết, hắn thậm chí còn không nhận ra Tạ Thanh Ký đến gần từ lúc nào.


 



"Không có gì."


 


Hắn thuận miệng nói cho có lệ, vốn là muốn đuổi cậu đi, không ngờ Tạ Thanh Ký lại không bỏ qua, cậu không những không đi ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhiên, nghiêm túc nói: "Có phải hôm nay anh gặp anh rể rồi không?"


 


Tạ Nhiên sửng sốt.


 


Tạ Thanh Ký mím môi, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ Tạ Thiền một cái, khẽ giọng giải thích, "Hôm nay lúc anh đi ngang qua em ngửi thấy, trên người anh có mùi nước hoa của đàn ông, là quà năm mới chị tặng anh ta, chị ấy cho em ngửi thử, em vẫn nhớ."


 


Tạ Nhiên trầm mặc, hắn nhớ ra rồi, kiếp trước Tạ Thanh Ký nhà hắn học chuyên ngành điều tra hình sự.


 


"Ừ, trước kia có hiểu lầm, hôm nay gặp mặt giải thích cho rõ ràng."


 


Tạ Thanh Ký không nói gì, Tạ Nhiên thấy dáng vẻ dò xét này của cậu lại bắt đầu lo lắng, ai dè giây tiếp theo Tạ Thanh Ký chợt nói: "Em không biết quá khứ hai người từng xảy ra chuyện gì, nhưng em thấy phản ứng của hai người không đúng lắm, có một số chuyện anh giấu em không sao, gạt em cũng không sao, nhưng ngay cả Tạ Thiền anh cũng giấu cũng gạt sao? Đấy là cuộc đời của chị ấy."


 


Câu hỏi thẳng thắn này của cậu như lưỡi dao xé toạc lớp vỏ bọc, cuối cùng cũng khiến Tạ Nhiên thỏa hiệp, không thể thôi đối diện với vấn đề hắn luôn cố ý lảng tránh.


 


Hơn nữa cậu hỏi như thế này, gần như là muốn ngả bài với Tạ Nhiên.


 


—Chẳng lẽ điều Tạ Thiền để bụng thực sự chỉ là chút rung động tuổi trẻ thoáng qua và mập mờ của Đường Tư Bác dành cho mình sao?


 


Tạ Thanh Ký chỉ nói tới đây thì không nói gì nữa, đang muốn đứng dậy rời đi, ai ngờ Tạ Nhiên đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu.


 


Chỉ thấy sống lưng mệt mỏi của Tạ Nhiên cúi xuống, một tay bối rối đỡ trán, một tay túm lấy người em trai mà trước giờ hắn tránh còn không kịp.


 


Khoảnh khắc này Tạ Thanh Ký giống với Tạ Thiền trước kia, nhạy bén nhận ra sự sợ hãi bất an của Tạ Nhiên.


 


Hắn sợ mình là người phải phơi bày sự thật.


 


Nhưng Tạ Thanh Ký không giống Tạ Nhiên năm đó để chị gái một mình đối mặt, biết rõ Vương Tuyết Tân đang ở phòng bếp sau lưng gọt hoa quả, biết rõ thái độ quyết tâm vạch rõ ranh giới trong kiếp này của Tạ Nhiên, cậu vẫn ngồi lại, bỗng nhiên có thôi thúc muốn nắm lấy tay Tạ Nhiên bất chấp hậu quả.


 


Tiếc là sau đó Tạ Nhiên đã buông tay cậu ra ngay.


 


Sự thất thố của hắn chỉ thoáng qua như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, chẳng kịp để người ta nghiền ngẫm.


 


Người năm ấy từng quyết định sai lầm chọn làm người xấu dũng cảm ở kiếp này, nói hết cho Tạ Thiền những gì cô nên biết nhất.


 


Tạ Nhiên giọng khàn khàn bảo: "Biết rồi, anh sẽ nói với Tạ Thiền, nhưng Tiểu Tạ..."


 


Quyết định của hắn không chỉ dừng lại ở đó.


 


"Anh không nên nói dối, anh không xem em là người khác," Tạ Nhiên hạ giọng, gần như chỉ thốt ra tiếng thì thầm, " – Tối hôm đó, anh biết đó là em."


Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Story Chương 31: Chị gái
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...