Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 23: Tạm biệt

136@-

edit: nammogiuabanngay


 


---


 


Hai anh em nghe vậy thì sắc mặt đều hơi biến đổi, Tạ Nhiên vô thức nhìn về phía Lão Kiều, cũng may ông ta đang tập trung vào việc giới thiệu điều dưỡng cho Tiểu Mã nên không nghe thấy câu hỏi khiến người khác kinh ngạc của Tiểu Kiều.


 


Tạ Thanh Ký ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Kiều, thấp giọng trao đổi với cô bé: "Câu này sau này đừng nói trước mặt ba em nhé, ông ấy nghe được sẽ rất buồn đấy."


 


Tiểu Kiều suy nghĩ một lát rồi mơ hồ gật đầu.


 


Thấy đông người quá nên y tá tới đuổi họ đi bớt, mọi người đưa hoa quả và cháo Bát Bảo do mình mang đến cho mẹ Tiểu Mã rồi ra ngoài.


 


Tiểu Mã rầu rĩ, Lão Kiều cực kỳ mất tự nhiên, ngượng ngùng tới nỗi không biết bỏ tay bỏ chân chỗ nào, chỉ có Tiểu Kiều tỏ ra hài lòng, cô bé vui vẻ nhìn Tạ Thanh Ký, thân thiết ôm lấy đùi cậu.


 


Tiểu Kiều gọi: "Anh ơi, anh ơi, sao anh lại đến đây?"


 


Tạ Nhiên cũng hỏi theo, "Đúng vậy, sao em lại đến đây?"


 


Tạ Thanh Ký bế Tiểu Kiều lên, thuận miệng đáp, "Sáng nay chị nói muốn đến đây thăm bệnh, anh quên rồi à? Chị không đi được nên bảo em qua đây."


 


Tạ Nhiên không nghĩ nhiều nữa mà đẩy Tạ Thanh Ký đi ra xa, để Tiểu Mã và Lão Kiều nói chuyện riêng với nhau. Hai người đứng ở xa xa, thấy Tiểu Mã mở miệng, mơ hồ nghe được giọng nói của Tiểu Mã, "Hôm đó tôi thực sự không biết con gái anh đang trốn dưới gầm bàn..."


 


Nét mặt của Lão Kiều lúc xanh lúc tím, sau cùng Tiểu Mã còn cúi người trước ông ta.


 


Tạ Thanh Ký nhìn Lão Kiều đang sững sờ, không biết đang nghĩ gì.


 



Tiểu Kiều bỗng nhiên sờ ngón tay của Tạ Nhiên, giọng nói non nớt hỏi, "Chú ơi, ông bị bệnh ạ?"


 


Tạ Nhiên khó mà nói rõ ngay được, nhìn Tiều Kiểu với vẻ mặt phức tạp, hắn chỉ vào Tạ Thanh Ký, buồn bực hỏi, "Em gọi em ấy là anh trai, tại sao lại gọi anh là chú?"


 


Tiểu Kiều rất lanh lợi, lập tức đổi thành gọi hắn là anh, Tạ Nhiên hài lòng đón lấy cô bé vào lòng.


 


"Ông tuổi tác lớn rồi, người lớn tuổi cần chúng ta bảo vệ thật tốt, anh Tiểu Mã của em không chăm sóc tốt cho ông nên ông mới bị bệnh, nếu không chữa khỏi bệnh được, ông sẽ mất."


 


"Con người sau khi mất sẽ đi đâu?"


 


"——Sẽ đi ra biển."


 


"——Sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời."


 


Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên đồng thời lên tiếng, Tiểu Kiều nhìn họ với vẻ không tin, mất hứng nói, "Sao hai anh nói khác nhau thế."


 


Tạ Nhiên mỉm cười, lại tiếp tục nói, "Sẽ đi ra biển, sẽ theo sóng biển chảy tới mọi nơi trên thế giới, như vậy cho dù người thân đi tới đâu, họ đều có thể nhìn thấy."


 


Tiểu Kiều hỏi đến tận cùng, hỏi rằng sống ở biển nếu đói hoặc khát thì phải làm sao, Tạ Nhiên cố tình nói, "Khát thì cứ há miệng uống nước biển, đói thì ăn cá, em xem bộ phim 'Đi tìm Nemo' chưa? Trong đó có chú cá hề Nemo, ngon lắm đấy, anh có thể ăn liền một lúc mười con, nhai rột roạt trong miệng luôn."


 


Thấy câu chuyện dần phát triển theo hướng cổ tích đen tối, Tiểu Kiều không chịu, giận dỗi nói, "Anh nói dối, anh chưa từng chết làm sao biết nó ăn ngon chứ!"


 


Tạ Nhiên vẫn muốn trêu chọc cô bé, Tạ Thanh Ký cuối cùng cũng không nghe nổi nữa.


 


Sắc mặt cậu trông có vẻ không được tốt lắm, cậu thật sự hơi tức giận, trầm giọng nói, "Anh đang nói nhảm gì thế, đừng nói nữa."


 


Tạ Nhiên quả nhiên im lặng, nhìn vẻ mặt của Tạ Thanh Ký lúc này hắn chợt nhớ đến buổi sáng hôm đó, khi hắn bảo Tạ Thanh Ký đến hôn mình, vẻ mặt Tạ Thanh Ký cũng u ám thế này, bảo hắn đừng nói nữa.



 


Cuối cùng thì Lão Kiều và Tiểu Mã cũng nói chuyện xong, Lão Kiều nắm chặt lấy cặp tài liệu, ngại ngùng nhìn Tạ Nhiên, xấu hổ xoa đầu, ý là đã làm xóa hết khúc mắc với Tiểu Mã, sẽ không để Tạ Nhiên khó xử.


 


Mấy người họ tìm một chỗ ăn cơm tối rồi chào tạm biệt nhau ở trước của nhà hàng, Tạ Nhiên theo Tiểu Mã quay lại bệnh viện trực đêm cùng cậu ta.


 


Ông nội Tiểu Mã nằm viện hai tuần mới về nhà tĩnh dưỡng, nam điều dưỡng mà Lão Kiều thuê rất đáng tin cậy, ngày hôm sau đã bắt đầu đến làm việc.


 


Cú ngã đó làm ông cụ mất cả nửa cái mạng, ông cụ suốt ngày mê man, chỉ có thể phát ra những âm tiết vô nghĩa. Mỗi lần Tạ Nhiên tới thăm đều thấy ông cụ đang nằm trên giường, mí mắt rũ xuống, không thể đoán được ông đang tỉnh hay đã ngủ qua đôi mắt khép hờ của ông, thi thoảng tỉnh táo, ông sẽ kêu "A a" tìm Tiểu Mã, thấy Tiểu Mã ông mới nhọc nhằn nhếch khóe môi, cười với Tiểu Mã.


 


Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tạ Nhiên gần như sống luôn trong nhà Tiểu Mã, cùng cậu ta trông nom ông cụ cả ngày lẫn đêm, Tiểu Mã bắt đầu trở nên an phận, trầm lặng hơn, ngoài việc mỗi ngày thay mẹ ra ngoài đi chợ ra cậu ta chẳng đi đâu hết.


 


Tạ Nhiên tự hỏi không biết có phải mình nhớ sai, không biết có phải ngày đó lúc đỡ ông cụ Tiểu Mã cũng bị ngã rồi không, bởi vì cậu ta gần như biến thành một người khác.


 


Hồi còn bé là ông nội kể chuyện cho Tiểu Mã, bây giờ người kể chuyện lại biến thành Tiểu Mã, người nằm trên giường chìm vào giấc ngủ là ông nội.


 


Tạ Nhiên đứng cạnh cửa chứ không hề làm phiền, hắn yên lặng nhìn Tiểu Mã dùng đầu ngón tay thô ráp lật từng trang sách, lúc không nghe thấy tiếng hít thở của ông nội, Tiểu Mã sẽ ngẩng đầu coi thử. Có lúc sẽ đặt ngón tay dưới mũi ông, vài giây sau mới thở phào, tiếp tục đọc, nhưng lúc cúi đầu đôi mắt lại đỏ hoe, ngón tay thô ráp của cậu ta lại bắt đầu lau khóe mắt của mình.


 


Thời gian ông nội tỉnh táo càng ngày càng ít.


 


Bỗng dưng Tạ Nhiên có một linh cảm, có lẽ mình và Tiểu Mã không cần phải chết nữa.


 


Tin tức ông nội Tiểu Mã sắp mất lan truyền khắp tiểu khu chỉ sau một đêm, không ai nói thẳng ra, nhưng ánh mắt nhìn Tiểu Mã lại mang theo chút đồng tình, thấu hiểu, xem lẫn là sự thương xót của những người ngoài cuộc. Tiểu Mã kìm nén cơn giận, muốn gào lên rằng "người vẫn chưa chết đâu", nhưng cậu ta biết họ cũng là có ý tốt, thế nhưng cậu ta bị những lòng tốt ấy, thứ mà người trong cuộc chưa chắc đã nhận đè nặng tới nghẹt thở.


 


Buổi tối của mấy ngày sau, Vương Tuyết Tân dẫn theo Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký qua gặp ông nội Tiểu Mã lần cuối, hai bà mẹ vào phòng ngủ nói chuyện, bàn bạc xử lý tang lễ và dựng rạp tang ở đâu.


 


Tạ Thiền bước vào với Tiểu Mã, năm nay cô đã hai mươi bốn tuổi, nhưng tâm tính lại như mười bốn tuổi, chưa từng trải qua sinh tử, phiền não lớn nhất của cô là ba mẹ ly hôn, nhưng ngay cả điều này cũng không ảnh hưởng đến cô.


 



Cô dùng sự dịu dàng và bao dung của mình lặng lẽ ở bên Tiểu Mã, nhẹ nhàng v**t v* bờ vai rộng và tấm lưng vững chãi của cậu ta, như đang xoa dịu một chú mèo hay một chú chó con.


 


Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký ngồi trong phòng khách, im lặng nhìn Tiểu Mã nắm tay ông nội khóc thầm dưới sự an ủi và vỗ về của Tạ Thiền.


 


Cậu ta vẫn luôn đổ tội cho chính mình về lần bất trắc này, càng hối hận về thái độ tồi tệ trước đây của mình với người nhà, Tạ Nhiên thấu hiểu cảm giác tội lỗi dai dẳng đó, nhìn Tiểu Mã hắn sẽ liên tưởng đến bản thân mình trước khi nhảy xuống biển.


 


Ông Mã tỉnh lại từ cơn hôn mê, ngay cả sức để nhếch khóe môi cũng không có, ông chỉ hơi hé mắt ra, hàng mi run rẩy.


 


Tạ Nhiên trong nháy mắt cảm thán vận mệnh thật kỳ diệu, nếu không phải hắn cố chấp, muốn giám sát mọi động thái của Tiểu Mã, muốn chết thay cậu ta, lúc mua McDonald's hắn đã không gọi điện thoại cho Tiểu Mã, nếu không do hắn ngăn lại, Tiểu Mã đã cầm gậy bóng chày lên xe rồi.


 


Là hắn kịp thời ngăn cản kiến Tiểu Mã không thể rời đi, đúng lúc bị ông nội cậu ta đến tìm bắt gặp, nếu không thì ông cụ không gặp Tiểu Mã, có lẽ sẽ được người quen đưa về nhà, tránh được chuyện ngoài ý muốn này.


 


Nếu Tiểu Mã không bị ông nội ngăn lại sẽ tiếp tục đi đòi nợ, Tạ Nhiên sẽ tiếp tục đuổi theo Tiểu Mã.


 


Người chết đi có thể là Tiểu Mã, cũng có thể là Tạ Nhiên, tóm lại không nên là người sống thêm ba năm nữa là ông nội Tiểu Mã.


 


Bởi vì Tạ Nhiên nhớ rất rõ, năm 2015, dì Mã tổ chức đám tang trước cửa nhà, Vương Tuyết Tân không đi, bởi vì năm đó dì Mã một mực khẳng định rằng Tạ Nhiên là người hại chết Tiểu Mã, người đáng chết là Tạ Nhiên, bà ấy không qua lại với Vương Tuyết Tân nữa, cũng vì thế mà sau khi bước qua tuổi năm mươi, Vương Tuyết Tân cũng mất đi người bạn có thể thật lòng tâm sự.


 


Vương Tuyết Tân và dì Mã ra khỏi phòng ngủ, khóe mắt hai người đều đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.


 


Trước khi đi, Vương Tuyết Tân nói với Tạ Nhiên, "Tối nay con vẫn ngủ ở đây à?"


 


"Dạ, tình trạng của ông nội Tiểu Mã không ổn lắm... tới lúc ấy có lẽ sẽ cần người giúp đỡ, con phải ở lại với Tiểu Mã."


 


Vương Tuyết Tân gật đầu, muốn nói lại thôi, bảo Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký về nhà trước, nói là có chuyện cần nói với Tạ Nhiên.


 


Tạ Thanh Ký nhìn sang bên này một cái, sau đó kéo Tạ Thiền rời đi.



 


Tạ Nhiên đột nhiên trở nên căng thẳng, lần trước Vương Tuyết Tân nói có chuyện cần nói với Tạ Nhiên là lúc bị bà phát hiện ra quan hệ của mình với Tạ Thanh Ký. Bà kêu Tạ Thanh Ký đi trước, bảo rằng có chuyện cần nói, Tạ Thanh Ký gật đầu nhưng lại vòng trở lại, khi Vương Tuyết Tân định giáng một cái tát cho Tạ Nhiên, cậu đã giơ tay ngăn lại.


 


Vương Tuyết Tân quay đầu lại với gương mặt xám mét, cái tát vốn dĩ nhắm vào Tạ Nhiên cuối cùng lại rơi xuống mặt Tạ Thanh Ký.


 


Đấy là lần thứ hai trong đời Tạ Thanh Ký bị đánh.


 


"Nhiên Nhiên..."


 


Tạ Nhiên hoàn hồn lại.


 


"Mẹ không biết gần đây mày làm sao, cứ mãi không về, còn trốn tránh cả nhà, trước đây mày thường xuyên cãi nhau với mẹ, không về thì thôi vậy." Đôi mắt của Vương Tuyết Tân lại đỏ hoe, hiếm khi tỏ ra yếu thế, "Nhưng mà dạo gần đây còn không, không... hầy, có thời gian thì về nhà nhiều hơn đi."


 


Tạ Nhiên ngừng lại hồi lâu mới giả bộ bình tĩnh nói, "Con biết rồi, dạo này bận quá, con sẽ về mà."


 


Sao đó hắn dỗ Vương Tuyết Tân rời đi, tiễn bà lên xe taxi. Tài xế đạp chân ga lái xe đi, Vương Tuyết Tân thò đầu ra cửa sổ xe nhìn Tạ Nhiên, hai người hòa thuận chưa được hai phút, cái tính nóng nảy của Vương Tuyết Tân lại bộc lộ ra, bà quát Tạ Nhiên, "Nổi gió rồi! Mày mặc thêm quần áo vào! Mặc ít vậy chết cóng thì chịu đó!"


 


"Con biết rồi, mẹ đừng ló đầu ra nữa, không an toàn!"


 


Tạ Nhiên dở khóc dở cười, v**t v* chuỗi tràng hạt phù hộ hắn sống lâu trăm tuổi do người nhà xin cho mình, nhớ tới khuôn mặt không có sức sống của ông nội Tiểu Mã đang nằm trên giường bệnh. Lúc này Tạ Nhiên tự hỏi, hiệu hắn còn có thể không chút lưu luyến, do dự gì mà tự tìm cái chết như trước đó không? Cánh tay hắn thoáng cái nổi da gà, đúng như Vương Tuyết Tân nói, nổi gió rồi.


 


Tạ Nhiên xoay người quay vào nhà.


 


Mấy ngày sau, ông nội Tiểu Mã qua đời khi đang ngủ, buổi sáng Tiểu Mã tới đút cháo cho ông cụ, có gọi thế này cũng không tỉnh, cậu ta đặt tay dưới mũi ông mới nhận ra ông đi rồi.


 


Tạ Nhiên không chết, Tiểu Mã cũng không biết bản thân đã thoát khỏi một kiếp.


 


Ông cụ trước lúc sắp chết còn nhớ cho thằng cháu nội mình năm hào, dưới sự sắp đặt của vận mệnh, ông chết vào cùng ngày Tiểu Mã chết ở kiếp trước.


Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Story Chương 23: Tạm biệt
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...