Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Chương 20: Thay đổi
124@-
edit: nammogiuabanngay
---
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Tiểu Mã đấm mạnh lên tường, sau đó ngồi xổm xuống nắm lấy tóc mình hối hận nói, "Đều tại em, em cảm thấy mất mặt nên mới không đỡ ông, bảo ông tự đi, em đúng là chẳng ra gì, ông nội em tuổi tác lớn như vậy rồi... sao em không đỡ ông chứ!"
Trong tay cậu ta vẫn nắm chặt năm hào trước khi ông nội ngã đưa cho, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký nửa đỡ nửa ép Tiểu Mã ngồi lên ghế.
Tiểu Mã hối hận, nghẹn ngào nói, "Hồi trước em còn đi học, ngày nào ông cũng tới đón em, mỗi ngày đều cho em năm hào bảo em đi mua que cay, sau này ông mắc bệnh Alzheimer thì hay nhớ sai thời gian, tưởng em vẫn còn học tiểu học."
Nếu không thấy ông ở nhà, đến cổng trường em chắc chắn có thể tìm thấy ông ấy, ông hay kéo học sinh tiểu học lại hỏi có thấy Mã Bối Bối đâu không, ông chủ ở quầy bán quà vặt đều biết ông, còn đưa ông em về nhà nữa."
"Nhưng mà ở nhà lúc nào em cũng trốn ông bởi vì ông già cả hay càm ràm, còn tè dầm, cả căn nhà đều là mùi khai của nước tiểu, em chê hôi nên không qua đó..."
Nước mắt Tiểu Mã chảy dài, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đều giả bộ không nhìn thấy, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, một lát sau, tiếng khóc của Mã Bối Bối càng ngày càng lớn, là tiếng khóc của sự hối hận khó kìm được.
Nửa tiếng sau, mẹ của Tiểu Mã tới, sau khi biết được sự tình, bà ấy không nói lời nào mà cho Tiểu Mã một cái tát, đầu Tiểu Mã đập vào tường, hồi lâu không đứng dậy nổi.
Tạ Thanh Ký mua một bình cô ca lạnh, bảo Tiểu Mã cầm để tiêu sưng.
Tạ Nhiên gọi cậu qua bên cạnh, "Em về nhà trước đi, ở đây có anh được rồi, có phải tối nay mẹ về không? Em nói với mẹ một tiếng, bảo mẹ giúp dì Mã trông coi cửa tiệm, đợi mấy hôm nữa tình hình ổn định rồi hẵng đến bệnh viện."
Nửa tiếng sau khi Tạ Thanh Ký rời đi, ông nội Tiểu Mã mới thoát khỏi cơn nguy kịch, được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu của bệnh viện dường như rất có ma lực, buộc phải để lại thứ gì đó mỗi khi ra vào.
Ông nội Tiểu Mã để lại tinh thần và năng lượng của mình, khi ra ngoài lần nữa, ông ấy như một tờ giấy nhàu nát nằm trên giường, tấm chăn đắp lên cơ thể như củi khô của ông ấy, Tạ Nhiên thấy vậy mà lo lắng, tới lúc đi vệ sinh phải đỡ thế nào, dường như chỉ đụng vào liền vỡ tan, nắm lấy một cái da thịt sẽ rách toạc, chỉ còn lại một đống xương cốt nằm rải rác trên mặt đất.
Trên gương mặt gầy rộc của ông đeo một máy thở, chỉ có hơi sương khi có khi không trên mặt nạ cho mọi người biết rằng người này vẫn còn sống, nhưng sống rất khó khăn.
Tạ Nhiên nhìn ông nội Tiểu Mã, đột nhiên hơi sợ hãi.
Tiểu Mã ngồi thẫn thờ trước giường bệnh, đêm nay chẳng có ai chợp mắt.
Khi trời gần sáng, ông nội của Tiểu Mã cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê. Ông cụ liên tục kêu a a, mẹ Tiểu Mã lập tức gọi ông ấy một tiếng ba, nghe ông cụ gọi "Bối Bối", "Bối Bối", Tiểu Mã thoáng chốc rơi lệ, nắm lấy tay ông nội, lúc này ông nội mới yên tâm gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Tạ Nhiên nhìn thấy cảnh này thì thức thời đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho ba người họ.
Vì không được hút thuốc trong hành lang nên Tạ Nhiên đi ra ngoài hàng hiên, hắn không thể lờ đi sự lo lắng và sợ hãi trong lòng mình, cảnh tượng ông nội Tiểu Mã nằm trên giường thoi thóp hiện ra trong tâm trí hắn.
Không phải hắn chưa từng chứng kiến cái chết, kiếp trước hắn đã trải qua vô số cái chết, bao gồm Tiểu Mã, mẹ, Tạ Thiền, còn có một số người A B C D gì đó mà hắn không nhớ nổi tên. Lúc đầu, Tạ Nhiên từ đau khổ trong lòng, hối hận, lo lắng, tới cuối cùng là thờ ơ, nhìn mãi thành quen.
Đến mức có một khoảng thời gian, hắn cảm thấy chết lặng mỗi nghe tin ai đó qua đời, thậm chí hắn còn cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng mình cũng quyết định nhảy xuống biển tự sát.
Ngoài Vương Tuyết Tân ra, những cái chết mà Tạ Nhiên từng chứng kiến đều là những người đang độ tuổi tươi đẹp nhất, hơn nữa đều là những cái chết rất bất ngờ, gia đình họ không chuẩn bị tâm lý, bị ép phải từ biệt những người đã khuất, tiếp tục sống tiếp cùng với nỗi đau.
Nhưng ông nội của Tiểu Mã đã lớn tuổi như vậy, cậu ta và mẹ chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc ông cụ qua đời, có lẽ từ lần đầu tiên ông nội của Tiểu Mã không khống chế được tiểu tiện, họ đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay.
Mỗi một ngày trước khi người già qua đời, người thân của họ đều lo lắng, dằn vặt.
Tạ Nhiên vô cùng bất ngờ, không ngờ người từng tự sát một lần, không coi cái chết ra gì như hắn lại xúc động vì suýt nữa chứng kiến cái chết của một người xa lạ.
Cửa thoát hiểm sau lưng bị đẩy ra, Tạ Nhiên quay đầu lại thì thấy Tiểu Mã ngơ ngác đi vào, hắn vội dập tắt điếu thuốc, hỏi ông nội cậu ta thế nào rồi.
"Bác sĩ vào trong kiểm tra rồi, nhưng em nghĩ..." Tiểu Mã không nói thêm gì nữa, nhưng Tạ Nhiên hiểu, việc té ngã này nếu là người trẻ tuổi có lẽ không phải chuyện to tát, nhưng với người già hơn bảy mươi tuổi mà nói có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Hắn không biết phải nói gì để an ủi Tiểu Mã, chỉ có thể vỗ vai cậu ta.
Tiểu Mã dùng giọng điệu mệt mỏi, nghiêm túc nói, "Anh Nhiên, em thật sự không muốn làm cái nghề này nữa, trước kia nói với anh như vậy là vì bị đòn, trong lòng không phục, nói ngoài miệng vậy chứ chưa từng nghĩ sẽ làm công việc khác. Lần này ông nội em ngã, có lẽ cũng... cũng không còn nhiều thời gian nữa, em muốn ở cùng ông, cũng để mẹ em yên tâm."
Cậu ta ngừng một lát mới nói tiếp, "Trước kia em thật sự rất khốn nạn."
Tạ Nhiên không nói gì, hắn đã nhìn ra Tiểu Mã không thật lòng thật dạ từ trước rồi.
Tiểu Mã nói vậy hắn nên cảm thấy vui mừng, chung quy mục đích của hắn là vì khuyên Tiểu Mã rửa tay gác kiếm, nhanh chóng đổi nghề, nhưng không ngờ cậu ta lại thay đổi theo cách này. Trong kế hoạch của Tạ Nhiên, đáng ra nên dùng cái chết của chính hắn k*ch th*ch Tiểu Mã, để cậu ta thay đổi triệt để. Trong cõi u minh tự có thiên ý (*), Tạ Nhiên nhìn Tiểu Mã đã thay đổi trước mặt, đột nhiên có cảm giác vi diệu rằng có thứ gì đó đang thay đổi.
(*) : Câu này mang ý nghĩa rằng mọi sự việc trên đời đều có sự sắp đặt hoặc an bài từ số mệnh, dù con người có nhận ra hay không. (ChatGPT)
"Biết rồi, phía đại ca để anh nói thay cậu, cậu cứ yên tâm chăm sóc ông nội đi, không phải lo đâu."
Tiểu Mã cảm kích mà nắm chặt tay Tạ Nhiên.
Quầy bán đồ ăn sáng trước tiểu khu đã dọn hàng, các dì các bác tập thể dục buổi sáng kết bè kết đội, cầm quạt hương bồ vỗ eo vỗ chân, thoải mái trò chuyện về việc nhà. Tạ Nhiên đi qua họ, ngơ ngác mò tới cửa nhà, Vương Tuyết Tân đang đẩy xe ba bánh chạy bằng điện ra ngoài, không biết có phải là đi nhập hàng không, thấy Tạ Nhiên thì bà tỏ ra hoảng hốt, hỏi hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tạ Thanh Ký không nói với mẹ ư?"
"Mày không biết tính tình em mày chắc, chuyện Godzilla đại chiến Kim Giác Đại Vương, phá hủy Nhà Trắng rồi cho nổ cả Vạn Lý Trường Thành em mày chỉ gói gọn trong bốn chữ 'quái thú đánh nhau' thôi, hỏi nó? Thà mẹ đi xem thời sự còn hơn!"
"Godzilla với Kim Giác Đại Vương không cùng một hệ liệt, hai đứa nó không đụng mặt nhau đâu..."
Vương Tuyết Tân trừng mắt nhìn hắn, mắng, "Còn cần mày chắc nhở chắc? Ông nội Tiểu Mã sao rồi? Mẹ biết ông cụ ngã rồi, bây giờ ông ấy thế nào, có nguy hiểm tới tính mạng không, đang yên đang lành sao lại bị ngã?"
Tạ Nhiên kể lại tường tận, Vương Tuyết Tân nghe xong lại bắt đầu mắng mỏ, một tay bà véo tai Tạ Nhiên nhưng không thực sự dùng sức, tức tối nói, "Thấy chưa, hai đứa bây tụ lại một chỗ thì chẳng ra tích sự gì, suốt ngày không học hành tử tế, giờ thì gây chuyện rồi đó!" Bà đẩy xe ba gác ra, muốn lái đến bệnh viện, Tạ Nhiên vội vàng ngăn lại, bảo bà đừng gây chuyện.
"Mày hiểu gì chứ, dì Mã lúc này chắc chắn đang rất hoảng loạn, đông người nhiều sức, cho dù không làm gì cả, ngồi nói chuyện cùng bà ấy cũng được, năm đó nhà mình mới chuyển tới đây, dì Mã giúp đỡ chúng ta rất nhiều... thằng khỉ này nhìn mẹ bằng ánh mắt kỳ lạ như thế làm gì!"
Tạ Nhiên nhìn người mẹ ăn nói ngang ngạnh lại dễ mềm lòng của mình, đột nhiên ôm lấy bà.
Thân hình cao lớn của hắn phủ lên người mẹ, nhưng lại tựa cằm lên vai Vương Tuyết Tân tựa như hồi còn nhỏ.
Vương Tuyết Tân hơi mất tự nhiên đẩy Tạ Nhiên ra, gượng gạo nói, "Dạo này mày uống nhầm thuốc hay gì, mày thường xuyên về nhà mẹ đã cảm ơn trời đất rồi!"
Bà hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ chẳng quan tâm! Bà trợn mắt nhìn Tạ Nhiên vài lần, miễn cưỡng chỉnh lại quần áo cho hắn, khẽ nói, "Xem mắt con quầng thâm nặng chưa kìa, hôm qua canh phòng bệnh suốt cả đêm nhỉ, vào nhà ngủ đi, trên bàn có cháo, nhớ ăn chút gì đó rồi hẵng ngủ."
Vương Tuyết Tân khom người đẩy xe, thành thạo đạp chân ga rồi lái xe ba bánh đi mất.
Đây là thói quen nhiều năm của bà, trước đây bà không có tiền mua xe ba bánh chạy bằng điện, lúc nhập hàng chất đầy hàng không nổ máy được, phải đẩy mấy cái, rồi đạp máy thì mới xe mới khởi động được. Sau này điều kiện tốt hơn một chút mới đổi thành xe ba bánh chạy bằng điện. Sau hai năm nữa, vì thay đổi cảnh quan đô thị và cải thiện giao thông, thành phố này không cho phép lái xe ba bánh nữa, xe ba bánh của Vương Tuyết Tân không có đất dụng võ, bắt đầu phủ bụi ở nhà.
Tạ Nhiên trở vào nhà, trên bàn ăn đặt một nồi cháo, mở ra thì phát hiện là cháo do Vương Tuyết Tân nấu.
Tạ Nhiên đi thẳng về phía phòng ngủ của mình với Tạ Thanh Ký, khẽ đẩy cửa ra thì thấy Tạ Thanh Ký vẫn còn đang ngủ.
Tạ Thanh Ký ngủ rất có nề nếp, cơ thể nằm thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, trông như sắp bị chôn sống vậy. Trước đây Tạ Nhiên còn cà khịa, nói nếu không phải hắn nằm sấp lên trước ngực cậu nghe coi tim cậu còn đập không, hắn còn tưởng rằng thi thể đang nằm bên cạnh mình.
Dĩ nhiên Tạ Nhiên không ngu tới nỗi tưởng Tạ Thanh Ký chết thật, hắn chỉ là viện cớ để nằm sấp lên người em trai thôi.
Người nằm trên giường không biết đang mơ thấy gì, lông mày nhíu chặt, trán đầy mồ hôi, con ngươi dưới mí mắt không ngừng chuyển động, Tạ Nhiên im lặng ngồi xuống đầu giường, chăm chú ngắm nhìn Tạ Thanh Ký. Hắn không biết sau khi mình trùng sinh, thế giới trước kia còn tồn tại nữa không, nếu vẫn tồn tại, vậy sau khi Tạ Thanh Ký biết tin thằng anh trai khốn nạn là hắn chết rồi sẽ phản ứng như thế nào?
Liệu cậu có hối hận như Tiểu Mã không?
Có lẽ cậu chỉ vui mừng vì cuối cùng cũng được tự do rồi nhỉ.
Nghĩ vậy, hắn vô thức vươn tay lau mồ hôi trên trán giúp Tạ Thanh Ký, không ngờ thằng ranh này lại rất có bản lĩnh, dù đang nằm mơ cũng không lơi lỏng cảnh giác. Tay Tạ Nhiên còn chưa đụng vào cậu, Tạ Thanh Ký đã mở bừng mắt, theo phản xạ kéo lấy cổ tay hắn, dùng một tư thế bắt giữ tiêu chuẩn ghìm hắn xuống giường.
Tạ Nhiên trước mắt tối sầm, gáy đập xuống đầu giường, đau đớn mắng mỏ, "Buông tay ra!"
Cuối cùng Tạ Thanh Ký cũng tỉnh lại, thấy rõ người trước mặt là ai, cậu cuống quít buông Tạ Nhiên ra, đỡ hắn dậy, xoa đầu hắn.
Tạ Nhiên đau tới nỗi hít một hơi lạnh, mắng: "Em đúng là không biết tốt xấu, đừng làm cảnh sát nữa, sao không làm đặc vụ đi! Sao này lấy vợ rồi em làm sao ngủ với người ta chứ!"
Tạ Thanh Ký quỳ trên giường, bàn tay đang xoa đầu hắn khựng lại, chăm chú nhìn Tạ Nhiên, giọng trầm thấp, "Anh đang nói gì thế không biết."
Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
edit: nammogiuabanngay
---
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Tiểu Mã đấm mạnh lên tường, sau đó ngồi xổm xuống nắm lấy tóc mình hối hận nói, "Đều tại em, em cảm thấy mất mặt nên mới không đỡ ông, bảo ông tự đi, em đúng là chẳng ra gì, ông nội em tuổi tác lớn như vậy rồi... sao em không đỡ ông chứ!"
Trong tay cậu ta vẫn nắm chặt năm hào trước khi ông nội ngã đưa cho, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký nửa đỡ nửa ép Tiểu Mã ngồi lên ghế.
Tiểu Mã hối hận, nghẹn ngào nói, "Hồi trước em còn đi học, ngày nào ông cũng tới đón em, mỗi ngày đều cho em năm hào bảo em đi mua que cay, sau này ông mắc bệnh Alzheimer thì hay nhớ sai thời gian, tưởng em vẫn còn học tiểu học."
Nếu không thấy ông ở nhà, đến cổng trường em chắc chắn có thể tìm thấy ông ấy, ông hay kéo học sinh tiểu học lại hỏi có thấy Mã Bối Bối đâu không, ông chủ ở quầy bán quà vặt đều biết ông, còn đưa ông em về nhà nữa."
"Nhưng mà ở nhà lúc nào em cũng trốn ông bởi vì ông già cả hay càm ràm, còn tè dầm, cả căn nhà đều là mùi khai của nước tiểu, em chê hôi nên không qua đó..."
Nước mắt Tiểu Mã chảy dài, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đều giả bộ không nhìn thấy, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, một lát sau, tiếng khóc của Mã Bối Bối càng ngày càng lớn, là tiếng khóc của sự hối hận khó kìm được.
Nửa tiếng sau, mẹ của Tiểu Mã tới, sau khi biết được sự tình, bà ấy không nói lời nào mà cho Tiểu Mã một cái tát, đầu Tiểu Mã đập vào tường, hồi lâu không đứng dậy nổi.
Tạ Thanh Ký mua một bình cô ca lạnh, bảo Tiểu Mã cầm để tiêu sưng.
Tạ Nhiên gọi cậu qua bên cạnh, "Em về nhà trước đi, ở đây có anh được rồi, có phải tối nay mẹ về không? Em nói với mẹ một tiếng, bảo mẹ giúp dì Mã trông coi cửa tiệm, đợi mấy hôm nữa tình hình ổn định rồi hẵng đến bệnh viện."
Nửa tiếng sau khi Tạ Thanh Ký rời đi, ông nội Tiểu Mã mới thoát khỏi cơn nguy kịch, được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu của bệnh viện dường như rất có ma lực, buộc phải để lại thứ gì đó mỗi khi ra vào.
Ông nội Tiểu Mã để lại tinh thần và năng lượng của mình, khi ra ngoài lần nữa, ông ấy như một tờ giấy nhàu nát nằm trên giường, tấm chăn đắp lên cơ thể như củi khô của ông ấy, Tạ Nhiên thấy vậy mà lo lắng, tới lúc đi vệ sinh phải đỡ thế nào, dường như chỉ đụng vào liền vỡ tan, nắm lấy một cái da thịt sẽ rách toạc, chỉ còn lại một đống xương cốt nằm rải rác trên mặt đất.
Trên gương mặt gầy rộc của ông đeo một máy thở, chỉ có hơi sương khi có khi không trên mặt nạ cho mọi người biết rằng người này vẫn còn sống, nhưng sống rất khó khăn.
Tạ Nhiên nhìn ông nội Tiểu Mã, đột nhiên hơi sợ hãi.
Tiểu Mã ngồi thẫn thờ trước giường bệnh, đêm nay chẳng có ai chợp mắt.
Khi trời gần sáng, ông nội của Tiểu Mã cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê. Ông cụ liên tục kêu a a, mẹ Tiểu Mã lập tức gọi ông ấy một tiếng ba, nghe ông cụ gọi "Bối Bối", "Bối Bối", Tiểu Mã thoáng chốc rơi lệ, nắm lấy tay ông nội, lúc này ông nội mới yên tâm gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Tạ Nhiên nhìn thấy cảnh này thì thức thời đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho ba người họ.
Vì không được hút thuốc trong hành lang nên Tạ Nhiên đi ra ngoài hàng hiên, hắn không thể lờ đi sự lo lắng và sợ hãi trong lòng mình, cảnh tượng ông nội Tiểu Mã nằm trên giường thoi thóp hiện ra trong tâm trí hắn.
Không phải hắn chưa từng chứng kiến cái chết, kiếp trước hắn đã trải qua vô số cái chết, bao gồm Tiểu Mã, mẹ, Tạ Thiền, còn có một số người A B C D gì đó mà hắn không nhớ nổi tên. Lúc đầu, Tạ Nhiên từ đau khổ trong lòng, hối hận, lo lắng, tới cuối cùng là thờ ơ, nhìn mãi thành quen.
Đến mức có một khoảng thời gian, hắn cảm thấy chết lặng mỗi nghe tin ai đó qua đời, thậm chí hắn còn cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng mình cũng quyết định nhảy xuống biển tự sát.
Ngoài Vương Tuyết Tân ra, những cái chết mà Tạ Nhiên từng chứng kiến đều là những người đang độ tuổi tươi đẹp nhất, hơn nữa đều là những cái chết rất bất ngờ, gia đình họ không chuẩn bị tâm lý, bị ép phải từ biệt những người đã khuất, tiếp tục sống tiếp cùng với nỗi đau.
Nhưng ông nội của Tiểu Mã đã lớn tuổi như vậy, cậu ta và mẹ chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc ông cụ qua đời, có lẽ từ lần đầu tiên ông nội của Tiểu Mã không khống chế được tiểu tiện, họ đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay.
Mỗi một ngày trước khi người già qua đời, người thân của họ đều lo lắng, dằn vặt.
Tạ Nhiên vô cùng bất ngờ, không ngờ người từng tự sát một lần, không coi cái chết ra gì như hắn lại xúc động vì suýt nữa chứng kiến cái chết của một người xa lạ.
Cửa thoát hiểm sau lưng bị đẩy ra, Tạ Nhiên quay đầu lại thì thấy Tiểu Mã ngơ ngác đi vào, hắn vội dập tắt điếu thuốc, hỏi ông nội cậu ta thế nào rồi.
"Bác sĩ vào trong kiểm tra rồi, nhưng em nghĩ..." Tiểu Mã không nói thêm gì nữa, nhưng Tạ Nhiên hiểu, việc té ngã này nếu là người trẻ tuổi có lẽ không phải chuyện to tát, nhưng với người già hơn bảy mươi tuổi mà nói có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Hắn không biết phải nói gì để an ủi Tiểu Mã, chỉ có thể vỗ vai cậu ta.
Tiểu Mã dùng giọng điệu mệt mỏi, nghiêm túc nói, "Anh Nhiên, em thật sự không muốn làm cái nghề này nữa, trước kia nói với anh như vậy là vì bị đòn, trong lòng không phục, nói ngoài miệng vậy chứ chưa từng nghĩ sẽ làm công việc khác. Lần này ông nội em ngã, có lẽ cũng... cũng không còn nhiều thời gian nữa, em muốn ở cùng ông, cũng để mẹ em yên tâm."
Cậu ta ngừng một lát mới nói tiếp, "Trước kia em thật sự rất khốn nạn."
Tạ Nhiên không nói gì, hắn đã nhìn ra Tiểu Mã không thật lòng thật dạ từ trước rồi.
Tiểu Mã nói vậy hắn nên cảm thấy vui mừng, chung quy mục đích của hắn là vì khuyên Tiểu Mã rửa tay gác kiếm, nhanh chóng đổi nghề, nhưng không ngờ cậu ta lại thay đổi theo cách này. Trong kế hoạch của Tạ Nhiên, đáng ra nên dùng cái chết của chính hắn k*ch th*ch Tiểu Mã, để cậu ta thay đổi triệt để. Trong cõi u minh tự có thiên ý (*), Tạ Nhiên nhìn Tiểu Mã đã thay đổi trước mặt, đột nhiên có cảm giác vi diệu rằng có thứ gì đó đang thay đổi.
(*) : Câu này mang ý nghĩa rằng mọi sự việc trên đời đều có sự sắp đặt hoặc an bài từ số mệnh, dù con người có nhận ra hay không. (ChatGPT)
"Biết rồi, phía đại ca để anh nói thay cậu, cậu cứ yên tâm chăm sóc ông nội đi, không phải lo đâu."
Tiểu Mã cảm kích mà nắm chặt tay Tạ Nhiên.
Quầy bán đồ ăn sáng trước tiểu khu đã dọn hàng, các dì các bác tập thể dục buổi sáng kết bè kết đội, cầm quạt hương bồ vỗ eo vỗ chân, thoải mái trò chuyện về việc nhà. Tạ Nhiên đi qua họ, ngơ ngác mò tới cửa nhà, Vương Tuyết Tân đang đẩy xe ba bánh chạy bằng điện ra ngoài, không biết có phải là đi nhập hàng không, thấy Tạ Nhiên thì bà tỏ ra hoảng hốt, hỏi hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tạ Thanh Ký không nói với mẹ ư?"
"Mày không biết tính tình em mày chắc, chuyện Godzilla đại chiến Kim Giác Đại Vương, phá hủy Nhà Trắng rồi cho nổ cả Vạn Lý Trường Thành em mày chỉ gói gọn trong bốn chữ 'quái thú đánh nhau' thôi, hỏi nó? Thà mẹ đi xem thời sự còn hơn!"
"Godzilla với Kim Giác Đại Vương không cùng một hệ liệt, hai đứa nó không đụng mặt nhau đâu..."
Vương Tuyết Tân trừng mắt nhìn hắn, mắng, "Còn cần mày chắc nhở chắc? Ông nội Tiểu Mã sao rồi? Mẹ biết ông cụ ngã rồi, bây giờ ông ấy thế nào, có nguy hiểm tới tính mạng không, đang yên đang lành sao lại bị ngã?"
Tạ Nhiên kể lại tường tận, Vương Tuyết Tân nghe xong lại bắt đầu mắng mỏ, một tay bà véo tai Tạ Nhiên nhưng không thực sự dùng sức, tức tối nói, "Thấy chưa, hai đứa bây tụ lại một chỗ thì chẳng ra tích sự gì, suốt ngày không học hành tử tế, giờ thì gây chuyện rồi đó!" Bà đẩy xe ba gác ra, muốn lái đến bệnh viện, Tạ Nhiên vội vàng ngăn lại, bảo bà đừng gây chuyện.
"Mày hiểu gì chứ, dì Mã lúc này chắc chắn đang rất hoảng loạn, đông người nhiều sức, cho dù không làm gì cả, ngồi nói chuyện cùng bà ấy cũng được, năm đó nhà mình mới chuyển tới đây, dì Mã giúp đỡ chúng ta rất nhiều... thằng khỉ này nhìn mẹ bằng ánh mắt kỳ lạ như thế làm gì!"
Tạ Nhiên nhìn người mẹ ăn nói ngang ngạnh lại dễ mềm lòng của mình, đột nhiên ôm lấy bà.
Thân hình cao lớn của hắn phủ lên người mẹ, nhưng lại tựa cằm lên vai Vương Tuyết Tân tựa như hồi còn nhỏ.
Vương Tuyết Tân hơi mất tự nhiên đẩy Tạ Nhiên ra, gượng gạo nói, "Dạo này mày uống nhầm thuốc hay gì, mày thường xuyên về nhà mẹ đã cảm ơn trời đất rồi!"
Bà hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ chẳng quan tâm! Bà trợn mắt nhìn Tạ Nhiên vài lần, miễn cưỡng chỉnh lại quần áo cho hắn, khẽ nói, "Xem mắt con quầng thâm nặng chưa kìa, hôm qua canh phòng bệnh suốt cả đêm nhỉ, vào nhà ngủ đi, trên bàn có cháo, nhớ ăn chút gì đó rồi hẵng ngủ."
Vương Tuyết Tân khom người đẩy xe, thành thạo đạp chân ga rồi lái xe ba bánh đi mất.
Đây là thói quen nhiều năm của bà, trước đây bà không có tiền mua xe ba bánh chạy bằng điện, lúc nhập hàng chất đầy hàng không nổ máy được, phải đẩy mấy cái, rồi đạp máy thì mới xe mới khởi động được. Sau này điều kiện tốt hơn một chút mới đổi thành xe ba bánh chạy bằng điện. Sau hai năm nữa, vì thay đổi cảnh quan đô thị và cải thiện giao thông, thành phố này không cho phép lái xe ba bánh nữa, xe ba bánh của Vương Tuyết Tân không có đất dụng võ, bắt đầu phủ bụi ở nhà.
Tạ Nhiên trở vào nhà, trên bàn ăn đặt một nồi cháo, mở ra thì phát hiện là cháo do Vương Tuyết Tân nấu.
Tạ Nhiên đi thẳng về phía phòng ngủ của mình với Tạ Thanh Ký, khẽ đẩy cửa ra thì thấy Tạ Thanh Ký vẫn còn đang ngủ.
Tạ Thanh Ký ngủ rất có nề nếp, cơ thể nằm thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, trông như sắp bị chôn sống vậy. Trước đây Tạ Nhiên còn cà khịa, nói nếu không phải hắn nằm sấp lên trước ngực cậu nghe coi tim cậu còn đập không, hắn còn tưởng rằng thi thể đang nằm bên cạnh mình.
Dĩ nhiên Tạ Nhiên không ngu tới nỗi tưởng Tạ Thanh Ký chết thật, hắn chỉ là viện cớ để nằm sấp lên người em trai thôi.
Người nằm trên giường không biết đang mơ thấy gì, lông mày nhíu chặt, trán đầy mồ hôi, con ngươi dưới mí mắt không ngừng chuyển động, Tạ Nhiên im lặng ngồi xuống đầu giường, chăm chú ngắm nhìn Tạ Thanh Ký. Hắn không biết sau khi mình trùng sinh, thế giới trước kia còn tồn tại nữa không, nếu vẫn tồn tại, vậy sau khi Tạ Thanh Ký biết tin thằng anh trai khốn nạn là hắn chết rồi sẽ phản ứng như thế nào?
Liệu cậu có hối hận như Tiểu Mã không?
Có lẽ cậu chỉ vui mừng vì cuối cùng cũng được tự do rồi nhỉ.
Nghĩ vậy, hắn vô thức vươn tay lau mồ hôi trên trán giúp Tạ Thanh Ký, không ngờ thằng ranh này lại rất có bản lĩnh, dù đang nằm mơ cũng không lơi lỏng cảnh giác. Tay Tạ Nhiên còn chưa đụng vào cậu, Tạ Thanh Ký đã mở bừng mắt, theo phản xạ kéo lấy cổ tay hắn, dùng một tư thế bắt giữ tiêu chuẩn ghìm hắn xuống giường.
Tạ Nhiên trước mắt tối sầm, gáy đập xuống đầu giường, đau đớn mắng mỏ, "Buông tay ra!"
Cuối cùng Tạ Thanh Ký cũng tỉnh lại, thấy rõ người trước mặt là ai, cậu cuống quít buông Tạ Nhiên ra, đỡ hắn dậy, xoa đầu hắn.
Tạ Nhiên đau tới nỗi hít một hơi lạnh, mắng: "Em đúng là không biết tốt xấu, đừng làm cảnh sát nữa, sao không làm đặc vụ đi! Sao này lấy vợ rồi em làm sao ngủ với người ta chứ!"
Tạ Thanh Ký quỳ trên giường, bàn tay đang xoa đầu hắn khựng lại, chăm chú nhìn Tạ Nhiên, giọng trầm thấp, "Anh đang nói gì thế không biết."
Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Story
Chương 20: Thay đổi
10.0/10 từ 41 lượt.