Một Phút Sai Lầm
Chương 100: Chương 100:
Chương 100:
Tốc độ thời gian trôi qua luôn luôn nhanh hơn so với mọi người nghĩ rất nhiều. Cảnh tượng hai người trọng sinh vào trong cơ thể của đối phương vẫn còn rành rành ở trước mắt nhưng mà chỉ trong chớp mắt đã đến lúc tốt nghiệp cấp ba.
Bùi Dục cũng giống như đời trước, khi tham gia thi toán học đạt được huy chương vàng, cũng thuận lợi lấy được giấy gọi nhập học của đại học Chicago. Vì một loại nghi thức nào đó mà anh vẫn cùng mọi người tham gia cuộc thi vào trường cao đẳng đại học.
Sau khi Âu Dương Tĩnh cầm lấy giải nhất môn vật lý quốc gia nhưng cũng không có tiếp tục tham gia tập huấn để chuẩn bị giải đấu quốc tế mà đặt toàn bộ tinh lực vào việc chuẩn bị cuộc chiến vào các trường cao đẳng đại học. Tuy thành tích của cô đã vừa đủ để lấy được danh ngạch cử đi học nhưng mà Âu Dương Tĩnh đã nói "Mình muốn chọn vào ngành nghề mà mình thích."
"Học bá thực đáng sợ! Ngoan ngoãn nhận danh ngạch được cử đi học đi, cho mấy người phàm nhân này như chúng mình còn một đường sống đi." Một người bạn cũ nói với bọn họ như thế.
Khưu Minh Đạt ngăn cách bởi một đạt dương ở đầu bên kia internet an ủi: "Đừng gào khóc, dù sao việc nhường lại danh ngạch cũng không tới phiên cậu. Lại nói đến thi cũng đã thi xong rồi cậu còn gào khóc thì có lợi ích gì chứ. Đúng rồi, chị Tĩnh, lúc ấy cậu nghĩ thế nào vậy? Không sợ lúc thi vào trường cao đẳng đại học có đường rẽ nào sao?"
"Không sao, có nguy hiểm nhưng vẫn ở trong phạm vi khống chế." Âu Dương Tĩnh nói: "Vào thời điểm mùa đông phát hiện có rất nhiều người giỏi, tuy mình cầm trong tay giải nhất quốc gia nhưng thật ra danh hiệu này cũng không có tốt chút nào, mà được cử đi học cũng không nhất định có thể chọn được ngành học mà mình muốn học."
"Đúng, thật ra tham gia kỳ thi vào các trường cao đẳng đại học càng thêm vững chắc hơn một chút." Bùi Dục đồng ý.
Đối với điều này, Vu Nhất Dương Cùng Khưu Minh Đạt chỉ có thể trao đổi ánh mắt bằng cameras trước mặt một chút.
"Một lát nữa mình còn có tiết cần phải lên, tắt trước đây!" Bên kia màn hình Khưu Minh Đạt đứng lên, duỗi thắt lưng. Mơ hồ lộ ra múi cơ bụng vô cùng đẹp. Đã có một quãng thời gian dài khi cậu ta ra nước ngoài cũng không có bạn bè chơi cùng, vì để cho thời gian bớt nhàm chán mà cậu ta bắt đầu tập thể hình. Hiện tại Khưu Minh Đạt cùng với cái tên "Khưu mập mạp" đã không còn có quan hệ nào nữa rồi, chỉ bằng đường cong mà cậu ta tập luyện ra được thì tuyệt đối khi đi ở trên đường cũng đã có một nhóm em gái chủ động đến gần cậu ta rồi.
"CMN, cậu ta là cố ý!" Vu Nhất Dương đối với người bên kia đã tắt cameras rồi kêu lên, ba người bọn họ là bạn bè lớn lên cùng với nhau, từ trước đến nay Bùi Dục luôn đi cùng với hai chữ hoàn mỹ không có một chút nào cần phải giải thích cũng không có lời gì cần phải nói, bây giờ đến cái tên cả người đầy thịt như Khưu Minh Đạt cũng đã huấn luyện được cả người đầy cơ bắp, thật ra cậu ta cũng có một chút... Vu Nhất Dương cúi đầu nhéo vào chỗ cơ bụng đã biến mất, hạ quyết tâm kỳ nghỉ hè này nhất định phải rèn luyện thật tốt.
Bùi Dục xem đồng hồ nói với Vu Nhất Dương: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, Đạt tử đã tắt rồi thì chúng ta cũng tan thôi.
Vu Nhất Dương đưa mặt ra bên ngoài ánh mặt trời vẫn còn chói trang, lại nhìn vào điện thoại di động: "Là mình bị mù hay là cậu đối với thời gian có cái gì hiểu sai sao? Lúc này mới hơn bốn giờ một chút mà cậu đã nói thời gian không còn sớm rồi hả?"
Bùi Dục đặc biệt không có nhân tính trả lời cậu ta: "Chẳng qua chỉ là uyển chuyển nhắc nhở cậu cái bóng đèn này có thể đi rồi. Phải muốn mình nói ra sao." Nói xong cũng không quan tâm đ ến tiếng kêu đau thương của Vu Nhất Dương mà kéo Âu Dương Tĩnh lẩn đi mất.
"Cậu là cố ý đi, bởi vì hôm nay mình..."
"Hừ!" Bùi Dục cắt ngang lời Âu Dương Tĩnh đang nói.
Bọn họ đều nhớ rõ, hôm nay là ngày mười tám tháng sáu, đời trước chính là ngày giỗ của Âu Dương Tĩnh.
Cô nhìn ra được Bùi Dục không chỉ có nhớ rõ ngày hôm nay mà lại còn vô cùng kiên kị nữa.
Là người trong cuộc, ngược lại phản ứng của Âu Dương Tĩnh so với anh lại ít hơn rất nhiều. "Vẫn còn một tiếng nữa." Cô nói. "Cuộc sống sau này sẽ hoàn toàn không biết nữa rồi."
Bùi Dục không nói chuyện, nắm chặt tay cô, giống như sợ cô sẽ biến mất vậy.
Âu Dương Tĩnh nghiêng đầu hỏi anh: "Cậu trọng sinh là ngày nào vậy?"
Bùi Dục nhìn vào mắt cô: "Hai mươi mốt."
"Vậy đối với cậu là còn ba ngày nữa." Âu Dương Tĩnh mỉm cười nhìn anh: "Qua ba ngày nữa, mình muốn đi đến quét mộ cho ba mình, cậu có đi cùng mình không?"
Cô mời anh đi tảo mộ cho cha, kỳ thật cũng biến tướng cho anh một lời hứa hẹn. Đương nhiên Bùi Dục gật đầu đồng ý, trịnh trọng trả lời: "Đương nhiên là mình đi rồi."
Ba ngày thoáng một cái đã trôi qua, Bùi Dục đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Âu Dương Tĩnh. Khi kết thúc kỳ thi vào trường cao đẳng đại học, chuyện tốt nhất chính là anh có thể thường xuyên chạy tới nhà tìm Âu Dương Tĩnh chơi. Dù sao các trưởng bối hình như cũng im lặng rồi. "Tốt nghiệp trung học cũng không coi là yêu sớm" đã trở thành quy tắc ngầm rồi.
Bởi vì là đi tảo mộ, Âu Dương Tĩnh ăn mặc vô cùng trắng tinh thuần khiết, chỉ một bộ váy liền áo màu trắng tinh, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau. Nhìn thấy tràn ngập hơi thở thanh xuân nhưng cũng đặc biệt yên tĩnh.
"Bà nội không đi?" Bùi Dục rất tự nhiên tiếp nhận đồ Âu Dương Tĩnh xách ở trong tay.
Âu Dương Tĩnh mở cây dù ra: "Bà nội lớn tuổi, nói sợ bị cảm nắng." Cô nói xong lại nở một nụ cười.
Bùi Dục cũng cười. Đoán chừng bà nội đã trả qua rất nhiều chuyện trắc trở, nhìn người nhìn vấn đề vô cùng thông suốt, mà lại không dễ dàng phá hỏng.
"Thật ra ngày từ đầu mình cứ nghĩ cậu sẽ học đại học trong nước ở tại thành phố này." Tuy không phải trong top một top hai nhưng cũng có thể đứng vào trong top mười. Mà quan trọng hơn là ở lại thành phố này đối với bà nội mà nói cũng dễ dàng chăm sóc hơn.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Bà nội cũng cổ vũ mình thi vào trường top một top hai. Bà nói nếu mình muốn cố gắng bay đến chỗ cao thì bà mới không cần làm người trói chặt đôi cánh kia của mình."
Bùi Dục nhận lấy cây dù, một lúc lâu sau mới nói: "Bà nội thực rộng rãi."
"Bao giờ cậu lên máy bay?" Âu Dương Tĩnh nhớ tới bà nội thì trong lòng không khỏi bất ổn, vì thế nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Tại sao lại bắt đầu hỏi mình rồi vậy? Không phải nói không muốn đi tiễn sao?" Bùi Dục hỏi cô.
"Không tiễn chính là không tiễn, nhưng thời gian vẫn muốn biết chứ." Âu Dương Tĩnh nói: "Nếu không thì chừng nào cậu bắt đầu sai lệch thời gian mà mình cũng không biết, vậy cũng quá kỳ cục rồi."
"Cuối tháng sau, trước tiên bay đến Bắc Kinh, rồi lại từ Bắc Kinh bay đi." Bùi Dục nói xong lại chê cười cô: "Không đến cũng được. Đỡ cho đến lúc đó lại có một đống người nhìn cậu khóc."
"Nói linh tinh, mình cũng đã sớm không còn thích khóc như thế nữa rồi!" Âu Dương Tĩnh lườm anh một cái.
"Dù sao cậu cũng không đến tiễn mình, ai biết thực sự có khóc thật hay không chứ." Khi Bùi Dục nói chuyện, xe cũng đã đến trạm rồi.
Nhắc tới cũng kỳ quái, vốn thời tiết vẫn còn có ánh mặt trời chiếu sáng, chờ tới khi bọn họ đi vào nghĩa trang công cộng bỗng nhiên biến thành âm u, cũng không phải loại trời âm u sắp đổ mưa, chỉ là không biết đám mây từ nơi nào bay tới che khuất ánh mặt trời rồi. Đã sớm qua thời gian thanh minh, cách thời gian đến tết Trung Nguyên vẫn còn một đoạn thời gian, bởi vậy bên trong nghĩa trang công cộng chỉ có lác đác mấy người tảo mộ thôi. Mà sau khi ánh mặt trời biến mất, trong ánh sáng có chút ảm đạm gió thổi cuồn cuộn cuốn theo lá rụng khẽ bay lên, từng cơn thổi tới một làm cho khu nghĩa địa càng thêm u ám hơn vài phần.
"Ba ba, bây giờ con cũng không có nhanh xuống gặp ba như vậy nữa rồi..." Âu Dương Tĩnh đặt bó hoa tươi xuống trước bia mộ của cha, nhẹ giọng nói với bức ảnh trên tấm bia mộ.
Bùi Dục bị lời nói của cô làm cho cả người nổi cả da gà. Đoán chừng một phần là do không khí ở nghĩa địa có chút không bình thường cùng với từng cơn gió thổi tới, làm cho anh cảm thấy ba ba Âu Dương Tĩnh giống như đang ở gần ngay bên cạnh bọn họ vậy.
Âu Dương Tĩnh khẽ vuốt v e bông hoa một chút rồi lại nhìn gương mặt thanh niên trên bia mộ kia, không khỏi mỉm cười. Tuy cô không nhớ rõ ba ba nhưng khi nhìn đôi mắt giống với mình như đúc kia đã cảm thấy vô cùng thân thiết. "Ba ba, nếu người có nghe thấy thì khi rảnh rỗi có thể đi vào trong giấc mộng của bà nội một chút đi. Tuy bà vẫn luôn luôn quở trách ba nhưng ba cũng là người bà muốn gặp nhất."
Cô nói lại đứng lên, cũng không biết có phải là đang nói với Bùi Dục hay vẫn đang nói một mình: "Không biết ông ấy có thể nghe thấy hay không."
"Yên tâm, khẳng định là có thể. Chú nhìn thấy cậu bây giờ nhất định sẽ kiêu ngạo vì cậu." Bùi Dục vô cùng khẳng định nói.
"Vậy sao?" Âu Dương Tĩnh lại như không xác định như thế, người trên bia mộ còn quá trẻ tuổi, khi tuổi tác cô càng lớn cũng càng không có cách nào có thể tưởng tượng người trên tấm hình này trở thành "Cha" của mình được. "Mỗi lần đều là bà nội bảo mình đi tảo mộ, thật ra mỗi lần mình đều suy nghĩ, có khả năng ba ba ông ấy cũng không muốn nhìn thấy mình như vậy. Nói không chừng ông ấy vẫn luôn chán ghét mình đi." Âu Dương Tĩnh cụp mắt xuống, dù sao tiền độ rộng mở của ông cũng bởi vì cô được sinh ra mà bị phá hủy tất cả, đối với ba ba mà nói, cô chính là đứa nhỏ ông không thương là đứa bé sinh ra phá hủy cuộc sống của ông.
"Làm sao có thể!" Bùi Dục nghe đến đó không khỏi lớn tiếng ngắt lời cô. "Ba cậu ông ấy vô cùng vô cùng yêu thương cậu, cậu suy nghĩ như vậy nếu ông ấy nghe được nhất định sẽ khó chịu."
Âu Dương Tĩnh kinh ngạc ngẩn đều nhìn Bùi Dục, sửng sốt trong giây lát rồi mới nói: "Cảm ơn cậu đã an ủi mình."
Bùi Dục có chút giật mình, xem ra cũng không có giống như cô biết lúc cô còn nhỏ ba cô đã yêu cô đến như thế nào sao? Bà nội không có nói qua với cô sao? Anh không khỏi nghĩ đến lúc ấy bà nội kéo tay của anh nói những lời đầy xúc động này. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì đó, hoặc là, vào thời điểm đó, bà nội đã nhận ra bên trong đứa cháu gái đã là một người khác đi?
Bà bởi vì do sợ hãi cháu gái sẽ đi trên con đường giống với con trai cho nên từ nhỏ đã dùng con trai làm tấm gương không tốt để giáo dục cháu gái, cũng không hề đề cập tới mặt trái của vấn đề giáo dục cháu gái này. Nhưng mà trong trong đáy lòng bà vẫn còn chưa bộc lộ hết tất cả cảm xúc cho nên vào thời điểm bà phát hiện "Âu Dương Tĩnh" không phải là Âu Dương Tĩnh nên bà mới không nhịn được mà đều nói ra hết rồi sao?"
Vấn đề này Bùi Dục vẫn không có đáp án. Vì thế anh thay bà nội nói những yêu thương ngày bé Âu Dương Tĩnh nhận được từng cái cho cô nghe. Mặc dù tài ăn nói của anh rất tốt nhưng mà bây giờ ngay từ đầu đến cuối lại dùng theo cách nói nhạt nhẽo hơi giống với bà nội nói những lời rủ rỉ mười mấy năm qua nói ra.
Khi nói xong, anh có thể giống như đều cảm nhận được người ba ba cho dù có đi ngủ cũng không buông bàn tay đang ôm Âu Dương Tĩnh còn nhỏ ra. Điều này lại làm cho trong lòng anh dâng lên cảm giác thương tiếc không thể nói ra khỏi miệng. Thế giới này thật sự quá tàn khốc đối với cô.
Vốn dĩ chí ít cô cũng có cơ hội có một người cha yêu thương mình nhưng vận mệnh lại như vui đùa cướp đoạt ông đi, vào ngay thời điểm cô vẫn còn ngây thơ không hiểu sự đời.
"Cậu đang đồng tình với mình?" Âu Dương Tĩnh nghe xong, hốc mắt cũng đã bắt đầu hơi đau.
Bùi Dục nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, lắc đầu: "Cậu không cần sự đồng tình."
"Vậy cậu có ý tứ gì?" Âu Dương Tĩnh nhìn anh.
Bùi Dục nhìn vào trong mắt cô gần như là muốn khắc cô vào sâu trong tận đáy lòng, anh chăm chú nhìn cô: "Mình chỉ cảm thấy đau lòng cho cậu." - - Bởi vì yêu, cho nên không thể chịu được khi cô bị ủy khuất.
Âu Dương Tĩnh giống như có thể nghe được những lời anh chưa nói hết. Cô chớp mắt một cái, tiếp theo sau đó vẫn nhanh chóng chớp thêm mấy cái nữa những không thể ngăn cản được những dòng nước mắt muốn rơi ra."
"Bùi Dục, cảm ơn cậu." Cô cúi đầu, hơi lau khóe mắt một lần.
"Cảm ơn mình làm cái gì?"
"Cảm ơn cậu đã nói cho mình biết, để cho mình biết mình cũng đã từng được yêu thương. Đột nhiên mình cảm thấy... Mình cực kỳ hạnh phúc." Vốn Âu Dương Tĩnh đang cúi đầu, khi nói xong những lời cuối cùng lại ngẩng đầu lên, ở trong những giọt nước mắt nở một nụ cười đầy thỏa mãn.
Đột nhiên trong lòng Bùi Dục có gì đó như sụp đổ.
Cô đối với định nghĩa hạnh phúc thấp như vậy, anh không sợ không thể thực hiện được lời hứa, mà chỉ sợ cho cô không đủ tốt, không đủ nhiều mà thôi. Thời ấu thơ cô đã thiếu thốn nhiều như vậy, anh đều muốn bù đắp lại cho cô. Người anh yêu, có được sự yêu thương nhiều như thế nào khi so sánh với người khác thì cũng là ít hơn, không đúng sao?
Một Phút Sai Lầm