Một Nhánh - Lục Sơn
Chương 92: Ngoại truyện 3: Nhật ký London (Hoàn toàn văn)
1997.8.9 Âm
Ngày 1 tháng 1 năm 1996, giữa mùa đông tuyết lớn, ngày đó em lần đầu gặp chú. (Sau này chú nói không phải, nhưng lại không cho em biết ngày cụ thể.) Tháng 3 năm 1997, đầu xuân mưa rào, em gặp chú lần gần nhất. (Lần gần nhất có nghĩa là lần cuối cùng. Không biết có còn cơ hội cập nhật ngày tháng nữa không. Có lẽ là có nhỉ? Em mới mười tám thôi mà.)
Biết rõ là chắc chắn sẽ không quên, vậy mà cứ muốn viết ra tỉ mỉ từng chi tiết, em cũng không hiểu nổi mình nữa. Giống như rõ ràng mỗi ngày đều rất vô vị, nhưng vẫn lôi cuốn nhật ký ra. Nhưng vô vị cũng không sao, bên cạnh không có ai, em cố gắng tự nói chuyện với mình nhiều hơn.
Hôm nay đi quảng trường đốt pháo hoa, suýt chút nữa bị bỏng tay, bị một đứa trẻ tóc đỏ bên cạnh cười nhạo hồi lâu. Sau đó trời tối hẳn, em nói tặng cho nó mấy thùng còn lại, ông bà nó cẩn thận kéo đứa trẻ ra sau lưng che chắn, mấy người nhìn em với vẻ kỳ lạ. Em lại đem chúng vứt vào thùng rác.
Trên đường về căn hộ, em đã hiểu ra một chuyện, có chút buồn, cũng có chút vui. Pháo hoa cũng không đẹp đến vậy mà, hóa ra năm ấy ngày ấy khiến em rơi lệ chìm vào ảo cảnh không phải là nó.
1997.8.10 Mưa
Đã sớm muốn nói rồi, một mình nấu cơm một mình ăn thật mệt mỏi.
Không có gì để nói.
1997.8.12 Âm
Giống như hôm qua.
1997.8.15 Nắng
Mới biết Hoan Dữ đã đến Quảng Châu rồi, cậu ấy quả thật không thể chờ đợi mà muốn bay cao bay xa.
Nhưng mà, bay xa có ích gì không?
Chúc cho nó có ích đi.
Hy vọng chú Thẩm, dì Phù và anh Lạc Giai mỗi năm đều có thể tổ chức tụ họp cho cô ấy, Nhị Đậu mỗi năm đều có thể hát cho cô ấy nghe. Hy vọng Triệu Hoan Dữ mãi mãi có thật nhiều tình yêu, mãi mãi không cô đơn.
1997.10.25 Không nắng cũng phải nắng
Chúc mừng sinh nhật!
1997.12.25 Tuyết
Lạnh quá.
Trên đường có ông già Noel say rượu.
Ha ha, lúc ông sắp cúp điện thoại lại nói chúc cháu Giáng Sinh vui vẻ. Trước đây sao không biết ông còn nhớ cái lễ Tây này, Giáng Sinh vui vẻ, ai dạy ông vậy.
Muốn nói với ông rằng, chẳng có gì vui vẻ cả. Nhưng em đã nhịn lại.
1998.1.28 Mưa
Lúc bắt đầu viết nhanh quá nên viết thành năm 1997 rồi, sửa lại xiêu xiêu vẹo vẹo, thật may là trang giấy này không bị bỏ đi.
Những ngày ở London trôi qua mơ hồ, chớp mắt một cái là sắp sang năm mới, em mới giống như hoàn toàn tỉnh lại vậy. Hơn hai tháng nữa là tròn một năm, mới phản ứng lại em và họ đã xa nhau lâu như vậy rồi. Mấy hôm trước ông và chú Đào nói muốn đến Anh Quốc đón Tết cùng em, em tra vé máy bay, quá cảnh lằng nhằng cũng mất hơn 30 tiếng đồng hồ, đủ mệt mỏi. Em bảo họ đừng đến nữa, ông không nói gì, em lại nói em muốn tham gia tiệc năm mới của hội du học sinh, bên này văn hóa tiệc tùng thịnh hành, trong tay sớm đã có năm sáu lời mời không thể từ chối, lịch trình mấy ngày kín mít, ông mới vui vẻ bảo em cứ chơi vui vẻ.
Cũng mới nhận ra, em và họ cách nhau xa đến vậy.
Không dám hỏi về chuyện của chú.
Không biết đêm giao thừa và Tết bệnh viện có cho người về không.
Dù có hay không cũng chúc chú năm mới vui vẻ. Từ xa, lặng lẽ, chúc năm 1998 vạn sự thắng như ý chú muốn.
1998.4.16 Âm
Bị bệnh rồi, có chút khó chịu. Hạ sốt rồi, trên người không chỗ nào là không đau.
Mấy hôm trước trong căn hộ bò vào một con tắc kè, định cư ở bức tường sau tủ quần áo, luôn kêu vào ban đêm, em sắp phiền chết đi được. Nhưng nể tình nó cũng không có nhà, thì cứ để nó vui vẻ đi. Tối hôm qua em trùm chăn, lúc nóng lúc lạnh run lẩy bẩy, nhịn lâu như vậy, cảm giác nước mắt cuối cùng cũng sắp trào ra từ trái tim chua xót, bỗng nhiên lại nghe thấy nó kêu. Khoảnh khắc ấy, em cứ thế mà bị một con tắc kè dễ dàng an ủi. Hy vọng nó kêu to hơn chút nữa, kêu lâu hơn chút nữa, để em không phải một mình tỉnh giấc.
Thật vô dụng. Đọc Full Tại Truyenfull.vison
1998.7.29 Âm
Viết báo cáo thức trắng hai đêm, ngủ say như chết, lúc mở mắt ra thì đầu óc hỗn loạn, tưởng rằng mình vẫn còn mười bảy tuổi, vẫn còn ở Bắc Kinh, vừa mở miệng đã muốn gọi ông, hỏi chú Đào bây giờ mấy giờ rồi, nghĩ rằng, trời tối rồi, có kịp đưa cơm cho chú nhỏ không.
Xem ra thời gian và thời gian cũng không tương đương, không công bằng, không thể bù trừ.
Còn một chuyện rất đáng sợ nữa, kéo rèm cửa sổ, căn hộ mất điện, một giấc ngủ dậy dường như là ngày tận thế, tĩnh lặng đến chết người.
Sau này phải bỏ ngủ trưa.
1998.10.25 Không nắng cũng phải nắng
Chúc mừng sinh nhật.
Chú đã ước chưa?
1999.3.19 Mưa
Trời ạ, hôm nay trên tàu điện ngầm em đã ngửi thấy mùi của chú. Nhưng em không ngờ, mùi hương vô hình lại giống như búa tạ, một nhát đánh khiến em đứng không vững, vội vàng tìm cột vịn, đến trạm rồi hai chân vẫn còn mềm nhũn. Thật sự rất thần kỳ. Cảm giác toàn thân sức lực bị rút cạn từ từ, xương cốt trở nên mềm nhũn, tim đập thình thịch, là người sống lại sống thêm một vòng nữa.
Dù sao cũng đã hỏi được tên rồi.
Em yêu lại năm 1999, yêu tháng Ba, yêu London.
1999.8.19 Nắng
Sắp phải đổi bác sĩ rồi.
Bác sĩ Trương rất tốt, nhưng cô ấy không chịu kê thuốc ngủ cho em nữa, liều lượng càng ngày càng bị kiểm soát chặt chẽ, nhiều hơn một viên cũng không được. Hơn nữa mỗi lần đưa đơn thuốc cô ấy dường như đều lo lắng, nói thuốc này không tốt cho em, dặn em cố gắng tự điều chỉnh cảm xúc. Sự dịu dàng của cô ấy có một loại cảm giác của mẹ, nhưng em không có cách nào, phải ngủ chứ, còn rất nhiều việc đang chờ em giải quyết vào ban ngày.
Qua một thời gian sẽ tốt hơn thôi.
Thật lòng mà nói, có chút không nỡ, đây có tính là một lần ly biệt không.
Lần gần nhất cảm thấy buồn vì ly biệt là ở sân bay Bắc Kinh. Hơn hai năm rồi.
1999.10.25 Không nắng cũng phải nắng
Chúc mừng sinh nhật.
2000.3.1 Âm
Không biết từ khi nào em đã trưởng thành thành một người lớn có thể tự lập rồi. Ông bắt đầu bảo em tự đưa ra lựa chọn, rốt cuộc là tốt nghiệp hay học thẳng lên tiến sĩ, là ở lại London hay về Bắc Kinh, ông đều tùy em.
Nhìn thì có vẻ như có rất nhiều con đường bày ra trước mắt cho em đi, nhưng lại chẳng có con đường nào có thể bước chân xuống.
Lúc đó em trả lời rằng muốn tiếp tục học tiến sĩ ở London, ông im lặng có chút lâu, khiến em hoảng sợ, sau đó ông thở dài nói em không đâm đầu vào tường nam thì không quay lại. Ha ha, lời này hình như chú Đào cũng từng nói.
Nhưng tường nam của em ở Bắc Kinh, vậy em cứ vô tận mà ở lại cái nơi mười ngày nửa tháng không nhìn thấy mặt trời này có phải là vô ích không. Cho dù em thật sự đi đến cùng một con đường, thì ban đầu con đường này cũng là do họ chọn cho em.
Chú có kỳ vọng gì không, em sẽ trở thành người như thế nào.
2000.10.25 Không nắng cũng phải nắng
Chúc mừng sinh nhật.
Nói với chú nhiều lần chúc mừng sinh nhật như vậy, chú có thấy phiền không?
Dù sao chú cũng không biết. Là em nhìn thấy phiền.
Ngày tháng dài quá dài, nhìn không thấy điểm cuối. Dịch Thanh Nguy, cứ mãi như vậy, ngày này qua ngày khác, em chắc sẽ quên mất mình từng thích chú.
2000.10.26 Không biết
Trước khi ngủ nghĩ lại, biết đâu là chú quên em trước.
Vậy thì tốt quá rồi! Chúng ta làm lại từ đầu. Làm lại từ đầu, em về Bắc Kinh muộn hơn một chút, không gọi chú là chú nhỏ nữa.
2001.7.20 Nắng
Thật ra mỗi ngày em đều nghĩ đến chú, hôm nay là kỳ lạ, vô cùng.
Tiễn ông và chú Đào ra sân bay, vừa về đến căn hộ. Họ đến, em ầm ầm sống lại, họ đi, em lại mềm nhũn chết ở trong góc. Trước khi qua cửa an ninh, ông dặn em mua nhiều trái cây và đồ ăn trữ ở nhà. Em nói, đừng dùng từ “nhà”, đó chỉ là căn hộ em thuê thôi. Em vốn dĩ chưa bao giờ gọi nó là nhà, trước đây trong điện thoại cũng đã từng chỉnh sửa như vậy, nhưng có lẽ lần này là đối mặt trực tiếp, sức đập vào cảm xúc mạnh hơn, hoặc cũng có thể là vì địa điểm xảy ra ở sân bay, câu nói này của em lập tức khiến ông đỏ hoe mắt.
Khoảnh khắc ấy rất muốn ôm ông không buông, cùng họ lên máy bay về nhà, nhưng không thể.
Giống như bây giờ em rất cần gặp chú một lần, nhưng không thể.
Thôi vậy.
Em đi ngủ đây.
2001.10.25 Vậy mà thật sự là nắng
Chúc mừng sinh nhật.
Năm nay cho em mượn danh ngạch ước nguyện của chú.
2002.6.6 Âm
Vào một khắc tinh sương, em nhận được email từ Hoan Dữ, bên trong là những tấm ảnh cưới rực rỡ. Chú rể không ai khác chính là Thẩm Lạc Giai, chỉ cần thoáng nhìn đã nhận ra ngay. Chú khoác lên mình bộ lễ phục phù rể, đứng cạnh tân lang, càng khiến người ta không thể rời mắt.
Ngày tháng quả nhiên đã điểm. Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Chú hầu như chẳng đổi thay, vẫn bộ tây trang chỉnh tề, nụ cười dịu dàng như ánh ban mai. Khung cảnh trong ảnh náo nhiệt tưng bừng, chú đứng ở một góc, tĩnh lặng mà vẫn tỏa sáng rạng ngời, chẳng khác nào năm xưa tại hôn lễ của Nhị Đậu. Không biết lần này chú có trổ tài dương cầm không, có tìm được một nghệ sĩ violin tài ba như em để hòa tấu không đây.
2002.6.7 Không rõ
Mơ thấy em đi tham dự đám cưới của chú, còn giúp cô dâu nâng váy. Giật mình tỉnh giấc.
Bây giờ trời cũng sắp sáng rồi, không ngủ được, giở những dòng đã viết trước đây ra xem, nhìn kỹ ngày tháng, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, chi bằng đổi tên thành “Niên ký”? Xem kỹ lại nội dung, mười bài thì có tám bài là về chú, chi bằng đổi tên thành “Dịch Thanh Nguy ký”.
Chán thật.
Sau này sẽ không viết nữa.
2002.10.25 Không nắng cũng phải nắng
Chúc mừng sinh nhật.
2003.4.21
Em sớm đã hiểu thời gian và thời gian không tương đương, hiểu rằng đem thời gian so sánh với thời gian là hành vi hoang đường. Nhưng không ngờ có thể khoa trương đến mức này. Năm sáu năm độc thân là uổng phí, không bằng ba bốn trăm ngày trước đây có chú.
Một Nhánh - Lục Sơn