Một Nhánh - Lục Sơn

Chương 69

194@-

Anh yêu da thịt, cũng yêu xương cốt của cậu.


 


Dịch Thanh Nguy nằm xuống, Tống Dã Chi nằm sấp trên người anh. Ngực áp ngực, bụng chạm bụng, chân đè chân.


 


Tay Tống Dã Chi giấu dưới gối, tay Dịch Thanh Nguy du ngoạn trên cơ thể cậu. Từ xương quai xanh đến bả vai. Rồi trượt xuống dưới, lúc này, xương cánh bướm của Tống Dã Chi đang ẩn khuất. Nhưng hai mảnh xương ấy cũng có lúc như muốn vỗ cánh bay lên.


 


Hiệp sau, nước trong bồn tắm đã nguội, anh bế cậu lên giường. Tống Dã Chi quỳ quay lưng về phía anh, một tay chống giường, một tay nắm chặt cổ tay anh, ngửa cổ, ưỡn lưng.


 


Cứ như vậy, cậu dâng xương cánh bướm ra trước mắt anh.


 


Rồi đến sống lưng, từng đốt xương cứng cáp tròn trịa, lần lượt v**t v* xuống, tựa như cát mịn màng chôn giấu những viên ngọc trai trắng muốt.


 


Cuối cùng chạm đến xương cụt, viên ngọc cuối cùng.


 


Mỗi nơi anh đều dùng lực, Tống Dã Chi không hề phản ứng, chỉ riêng khi chạm đến đây, người trên người anh bỗng rùng mình, đồng thời từ cổ họng bật ra một hơi thở.


 


Dây thanh quản không rung động, nên không phát ra tiếng.


 


Dịch Thanh Nguy biết rõ còn hỏi, ranh mãnh khẽ hỏi: "Sao vậy?"


 


Tống Dã Chi không trả lời.


 


Cậu không còn sức để nói, đang cố gắng lấy lại hơi.


 


Dịch Thanh Nguy khẽ cười, bụng dưới Tống Dã Chi bỗng chốc trống rỗng, lồng ngực cũng rung lên theo.


 


Bên ngoài, dưới lầu vang lên tiếng mở khóa, đóng cửa, Tống Dã Chi mở mắt.


 


Dịch Thanh Nguy nói: "Dì Lý đến nấu cơm tối rồi."


 


Trời đã sẩm tối, chắc cũng sáu bảy giờ rồi.


 


Quả nhiên, không lâu sau, tiếng bước chân dẫm lên cầu thang, dừng lại trước cửa, có người gõ cửa.


 


Dì Lý nói: "Tiểu Nguy có đó không? Dì bắt đầu nấu cơm nhé?"


 


Tống Dã Chi định đứng dậy, bị Dịch Thanh Nguy giữ lại.



 


Dịch Thanh Nguy định lên tiếng, lại bị Tống Dã Chi bịt miệng.


 


Cậu nói khẽ: "Đừng nói với dì Lý là em ở đây."


 


Dì Lý thấy có giày ở cửa mới hỏi, dì gõ thêm vài cái, gọi: "Tiểu Nguy?"


 


Dịch Thanh Nguy không đáp lời Tống Dã Chi, nắm lấy ngón tay cậu, nói vọng ra ngoài: "Dì Lý, cháu đây, vừa ngủ dậy ạ."


 


Quả thực cũng vừa ngủ dậy.


 


Tai Tống Dã Chi hơi nóng, ngả đầu vào ngực anh.


 


"Ồ ồ, được rồi." Dì Lý nói, "Dì thấy con vịt quay dưới đất là sao vậy, tối nay có ăn không?"


 


Dịch Thanh Nguy mỉm cười liếc nhìn biểu cảm của Tống Dã Chi, nói: "À, đó là có người tặng ạ, lát nữa cháu mang lên."


 


Dì Lý: "Thời buổi này rồi mà còn có người đem vịt quay tặng tận nhà, thật thú vị." Dì vừa lẩm bẩm vừa đi xuống lầu.


 


Dịch Thanh Nguy không biết đang vui điều gì, lấy mặt cọ vào đầu Tống Dã Chi đang vùi. Tống Dã Chi quay mặt đi không muốn để ý đến anh, bị anh cắn một cái.


 


"Muốn ăn gì?"


 


"Nước."


 


Sau khi xong việc, Tống Dã Chi rất khát nước, trước đó đã uống hết một chai, chai nước khoáng rỗng không biết lăn đi đâu mất.


 


Dịch Thanh Nguy lấy chai mới, vặn nắp cho cậu, đứng bên giường đưa tay kéo cậu dậy.


 


Dịch Thanh Nguy v**t v* mí mắt đỏ hoe của cậu, hỏi: "Khóc nhiều quá phải không?"


 


Tống Dã Chi nói: "Là mồ hôi."


 


Dịch Thanh Nguy chiều theo gật đầu, giả vờ qua loa "ừ" một tiếng.


 


Trêu cậu thêm vài câu, thấy thể lực cậu hồi phục, tinh thần dần dần tốt lên, Dịch Thanh Nguy mới đóng cửa xuống lầu.


 


Tống Dã Chi nằm một mình trên giường, ngoài cửa sổ là màn xám xịt, trong phòng rất yên tĩnh, cũng rất tối. Cậu bò xuống giường, chân trần rón rén ra khỏi phòng, đứng ở hành lang nhìn xuống, phòng khách không có ai. Cậu đi xuống vài bậc thang, ngồi xổm xuống, nhìn qua khe hở rộng giữa tay vịn vào bếp.



Chỉ thấy Dịch Thanh Nguy đeo tạp dề đứng trước bếp, dì Lý đứng bên cạnh chỉ điểm. Anh rất bình tĩnh, ngược lại dì Lý là người đứng xem lại cuống quýt thay anh.


 


Tống Dã Chi mỉm cười, không nhúc nhích, ngồi xổm tại chỗ nhìn một lúc lâu.


 


Dịch Thanh Nguy vốn đang liếc về phía phòng mình trên lầu, thấy cửa mở, ánh mắt chuyển động, phát hiện ra Tống Dã Chi đang cuộn tròn ở cầu thang.


 


Ánh mắt cậu và Dịch Thanh Nguy chạm nhau, mắt cậu cong lên.


 


Thoạt nhìn như một chú cún con đáng thương, cười lên lại biến thành một chú mèo tinh ranh kiêu ngạo, Dịch Thanh Nguy nghĩ.


 


Anh không quan tâm đến món ăn trong nồi, dì Lý thấy anh lơ đãng, cuối cùng cũng có lý do tự mình tiếp quản. Dịch Thanh Nguy chỉ còn biết đứng sau làm học trò, anh lén nhìn Tống Dã Chi ra hiệu.


 


"Cái này á, quan trọng nhất là canh lửa." Dì Lý dạy anh.


 


Dịch Thanh Nguy gật đầu, ngẩng lên nhìn lại, người đã biến mất, cửa phòng vẫn mở, đèn đã bật sáng.


 


Anh mím môi, nhìn căn phòng đầy khói dầu, khẽ cười.


 


"Dì Lý, dì cứ xào tiếp đi, cháu ra ngoài mua chút đồ."


 


Dì Lý không quay đầu lại, thuận miệng đáp: "Muộn thế này rồi, mua gì vậy, không gấp thì đợi trời sáng rồi đi, không thì nguy hiểm lắm."


 


"Đồ nhỏ thôi, nhưng tối nay phải dùng." Dịch Thanh Nguy đã đang thay giày, anh nói, "Dì nấu xong thì về sớm đi, cháu về sẽ ăn ngay."


 


Năm nay con trai út của dì Lý thi đại học, dì không ở lại nhà họ Dịch nữa. Dì thuê phòng ở gần trường để tiện chăm sóc con, giống như cách dì làm khi con gái lớn của dì thi đại học năm nào.


 


"Được rồi." Dì Lý nói, "Vậy Tiểu Nguy về sớm nhé, cơm canh nguội rồi không tốt cho dạ dày."


 


Khi Dịch Thanh Nguy đi, khóa cửa bằng chìa khóa, không gây ra tiếng động. Có điều là làm việc thừa, dù anh có phá cửa, lúc này Tống Dã Chi cũng khó mà nhận ra.


 


Cửa sổ sát đất ở ban công phòng ngủ không đóng, cửa tủ quần áo mở toang, gió lùa vào, trên thanh sắt trong tủ chỉ còn vài chiếc móc áo, đang đung đưa nhẹ nhàng.


 


Tống Dã Chi ôm một chồng quần áo gấp gọn đứng ngây người, nhìn chằm chằm vào một chiếc áo sơ mi trắng đang đung đưa theo gió.


 


Một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, thật sự không có gì đặc biệt. Nhưng khi vết son môi in trên ngực áo lọt vào mắt Tống Dã Chi, cậu hơi muốn khóc.


 


Đáng lẽ phải cười mới đúng.


 



 


Nhưng nó đã treo ở đây lặng lẽ, cô độc sáu bảy năm, mà cậu lại không hề hay biết.


 


Chỉ nghĩ sơ qua thôi cũng thấy thật đáng thương.


 


Tống Dã Chi nhìn nó hồi lâu, đặt chồng quần áo xuống ngăn dưới. Đứng dậy, cởi áo choàng tắm, mặc chiếc áo sơ mi đó vào - chiếc áo sơ mi trắng năm 1996 trong đám cưới của Vương Hành Hách, vô tình dính son môi của cậu, rồi bị Dịch Thanh Nguy cởi ra, cất giữ đến tận năm 2003.


 


Cài từng chiếc cúc áo, cậu bước tới gương soi gần cửa sổ.


 


Liếc mắt một cái, lại thấy một món đồ cũ quen thuộc.


 


Cậu giữ gìn chú gấu bông màu tím quá kỹ, màu tím đậm năm nào đã chuyển thành màu tím nhạt, không biết đã được giặt bao nhiêu lần. Xấu xí, nhưng cũng xấu xí một cách rạng rỡ.


 


Tống Dã Chi thậm chí còn chưa kịp đến gần nó, nước mắt đã rơi lã chã.


 


Mắt đã rất khô, cậu không nên khóc nữa.


 


Cảm xúc của con người thật phức tạp, nhưng cách biểu đạt lại rất hạn hẹp.


 


Ngoài nước mắt và nụ cười, cậu còn có thể làm gì nữa, còn gì có thể rõ ràng hơn hai biểu cảm này nữa.


 


Dịch Thanh Nguy về rất nhanh, từ khu chung cư đến hiệu thuốc chỉ mất hai mươi phút lái xe.


 


Dì Lý đã đi rồi, để lại một bàn thức ăn nóng hổi thơm phức.


 


Tống Dã Chi ngồi trên giường, nghe thấy tiếng bước chân của Dịch Thanh Nguy, vùi mặt vào bụng mềm mại của chú gấu bông, cọ xát vài cái, xóa sạch dấu vết nước mắt. Đợi Dịch Thanh Nguy đến cửa, cậu kẹp một mảnh giấy nhỏ giữa hai ngón tay, mỉm cười với người vừa đến.


 


Giấy nhắn, gấu bông, áo sơ mi. Trong vài giây, Dịch Thanh Nguy lần lượt chú ý đến từng thứ.


 


Không để ý, đã bị l*t s*ch, không còn một mảnh vải che thân, anh bắt đầu hiểu được tâm trạng của Tống Dã Chi khi bị mình phát hiện ra mùi nước hoa ở London.


 


Anh đánh đòn phủ đầu, dẫn dắt câu chuyện, hỏi: "Ngồi được như vậy rồi, phía sau không còn đau nữa hử?"


 


Tống Dã Chi nhìn thấy vẻ mặt hơi xấu hổ của anh, cười càng tươi hơn, cậu nói: "Chú nhỏ, lúc đó chú không phải nói đã vứt nó đi rồi sao?"


 


Dịch Thanh Nguy bước tới, nằm xuống giường, ôm eo cậu, đầu tựa vào vai Tống Dã Chi, hộp thuốc nắm trong tay, tự nói với mình: "Bây giờ bôi thuốc cho em được không?"


 


"Dịch Thanh Nguy." Cậu đọc to rõ nội dung mảnh giấy, hỏi: "Ba chữ này em viết có đẹp không?"



Dịch Thanh Nguy biết không thể trốn tránh, hôn cậu một cái, học theo giọng điệu của Tống Dã Chi, nói: "Đẹp."


 


Năm đó anh giận Tống Dã Chi chuyện chỗ nghỉ trưa, Tống Dã Chi cuối tuần mang cơm đến cho anh, đi từ khoa chỉnh hình sang khoa cấp cứu, đến trước cửa văn phòng, biết anh vẫn chưa hết giận, không dám vào, viết tên Dịch Thanh Nguy lên hộp cơm nhờ y tá chuyển giúp.


 


Khi nhận được, Dịch Thanh Nguy vừa bất lực vừa buồn cười. Mở hộp cơm, tờ giấy trắng rơi xuống đất, anh nhặt lên, xem xét kỹ lưỡng, bất chợt gấp gọn gàng, cất vào túi áo ngực trái.


 


Một thời gian sau, Tống Dã Chi nhặt được một con gấu bông ở đám cưới của Vương Hành Hách ném cho anh, vài ngày sau anh đến tiệm may, nhờ người ta may một chiếc khóa kéo cho gấu bông, cất ba chữ này vào trong bụng nó.


 


Nhớ lại, tất cả đều rất đỗi bình thường.


 


"Chú nhỏ, đồ em tặng chú quá ít." Mặt Tống Dã Chi cọ vào tai anh.


 


Nghe vậy, Dịch Thanh Nguy nghiêm túc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, định nói gì đó, lại đổi ý: "Vừa nãy một mình lén khóc phải không?"


 


"Rõ lắm ạ?"


 


Dịch Thanh Nguy hôn lên mí mắt cậu, nói: "Đỏ hơn lúc chú đi, sao lại khóc vậy bé ngoan?" Anh tiếp tục hôn lên sống mũi cao thẳng của cậu, trịnh trọng nói nhỏ, "Tống Dã Chi, em cho chú đủ nhiều rồi."


 


"Buổi họp lớp của em và Hoan Dữ vào tháng mười hai, lễ Giáng sinh." Tống Dã Chi đột nhiên nói chuyện không liên quan.


 


Bây giờ là tháng Tám.


 


"Dự án thí nghiệm của em đã kết thúc hôm qua."


 


Cậu vội vàng đến đây.


 


"Viện Khoa học Trung Quốc đã gửi lời mời cho em cách đây vài tháng."


 


Cậu vẫn luôn suy nghĩ.


 


"Ngày chú xuất hiện ở London ngày thứ hai, em đã đồng ý."


 


- Buổi họp lớp là giả, nóng lòng muốn gặp chú là thật.


 


Dịch Thanh Nguy sững người.


 


Đêm hè, trời không đen kịt, mà mang màu lam ngọc bích trong suốt. Trăng tròn mây tản, sao trời lấp lánh, quả là một cảnh đẹp tuyệt trần. Khi Dịch Thanh Nguy mua thuốc về nhà, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng nghĩ, lên lầu phải gọi Tống Dã Chi cùng ra ban công ngắm cảnh.


 


Lúc này, người kia cười tươi rạng rỡ, khiến Dịch Thanh Nguy ngẩn ngơ. Không biết bầu trời đêm vừa nhìn thấy đã rơi vào đôi mắt của Tống Dã Chi mấy vì sao.


Một Nhánh - Lục Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Nhánh - Lục Sơn Truyện Một Nhánh - Lục Sơn Story Chương 69
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...