Một Hồi Mộng
Chương 70: Trầm Luân Độ Thiên Kiếp
89@-Cùng lúc Vũ Tiểu Vũ đang điên cuồng mất kiểm soát thì có một người mấy ngày nay cũng gặp phải tình trạng khốn khổ như hắn chỉ là không đến mức phải phát điên. Vốn Khổng Tiểu Mi đang bàn sự vụ với Lâm Hạo Nhiên thì đột nhiên cơ thể nóng bức khó chịu, khuôn mặt lại đỏ bừng khiến cho Lâm Hạo Nhiên chú ý, một lúc sau Lâm Hạo Nhiên thấy thần thái của nàng có chút không đúng liền hỏi.
“Tiểu Thư người không sao chứ?”
Khổng Tiểu Mi có chút thở dốc nói:
“Ta không…không..sao chỉ hơi…hơi mệt chút thôi, hay là hôm khác chúng ta lại tiếp tục..!”
“Cũng được vì những chuyện này không gấp! Tiểu Thư ngươi cứ nghĩ ngơi đi ta xin cáo lui” Lâm Hạo Nhiên nghe nàng nói vậy liền bảo nàng nghĩ hôm rồi rời đi.
Sau khi Lâm Hạo Nhiên rồi khỏi thì nàng cố gắng đi đến chỗ mật thất đã được sữa chữa mở cửa, cánh cửa vừa đóng lại nàng liền dựa lưng vào cánh cửa mà ngồi xuống, một cảm giác khô khốc ở cổ họng làm cho nàng khát nước, nàng cố bò đi nhưng lại không thể vì cả người nàng đã không còn chút sức lực.
Mồ hôi bắt đầu tuông ra khắp cơ thể thấm vào bộ y phục tơ tằm dính sát vào da thịt của nàng hiện lên từng đường cong mĩ lệ, đầu óc nàng mụ mị hẳn đi đôi bàn tay không biết từ lúc nào đã vô thức vuốt ve chiếc cổ có lẽ nàng đang muốn lau đi những giọt mồ hôi tuông ra.
Nàng vật vờ ngã lăn ra nền đất lạng giá của thạch thất nhưng cái lạnh đó lại chẳng đủ xua đi sự nóng bức trong người nàng, cảm giác lúc này của nàng rất là trống trãi nàng cần một cái gì đó tốt nhất là một tên nam nhân. Khi cái suy nghĩ này bổng nhiên hiện lên trong đầu liền làm cho nàng thoáng thanh tỉnh “ Sao mình lại có ý nghĩ như thế? Chẳng lẽ mình ăn phải cái gì đó có tác dụng giống như xuân dược hay sao? Hay là Lâm Thúc…chắc không phải đâu lúc đó ánh mắt thúc ấy rất trong suốt không có gì khác lạ”.
Một lúc sau thì nàng không nhịn được mà đặt bàn tay lên đôi nhũ phong kiêu ngạo của mình vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng rồi từ từ tăng thêm lực đạo vì nếu chỉ có thế thôi thì nàng lại không thấy thỏa mãng, nơi u cốc được bao quanh bởi những đám cỏ dại không biết từ lúc nào đã rĩ ra một chất lỏng trong suốt.
Khoái cảm càng lúc càng dâng trào theo tiết tấu một cánh tay như con rắn bắt đầu lần mò về phía hang động đang được bảo bọc bởi những tần hộ vệ, những ngón chân của nàng đột nhiên bấu lại cả người cũng trở nàng quằn quại, uốn éo không ngừng. Cái miệng xinh đẹp bắt đầu lại vang lên khúc nhạc hoan ca “A…ư…a.ư.ư.a..a..a.”.
- --------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Lại nói về tình huống của hai người Mạnh Lệ Nương và Vũ Tiểu Vũ, lúc này Mạnh Lệ Nương với thân hình quyến rũ không một mảnh vải che đậy, nằm dưới mặt đất. Nàng giương đôi mắt đẹp nhìn bóng dáng của Vũ Tiểu Vũ đang lao tới không biết làm sao.
“Hắn định..định làm gì? Tại sao linh lực trong cơ thể hắn lại mạnh như thế, một chưởng vừa rồi của mình uy lực tuy không lớn nhưng với tu vi của hắn thì không thể nào đỡ được mới phải, đằng này còn đánh cho mình bị thương nặng không thể ngồi dậy nỗi, đến tột cùng là sao?”
Trong đầu Mạnh Lệ Nương liên tục hiện lên suy nghĩ, nàng cũng không dám phỏng đoán hắn định làm gì nhưng nàng lại đột nhiên hoảng hốt nghĩ “Nếu hắn thực sự làm như vậy mình sẽ làm sao với tình huống này đây?”.
Còn về phần Vũ Tiểu Vũ trong đầu của hắn lúc này đã hoàn toàn không còn bất kỳ một ý nghĩ nào nữa rồi, ý thức của hắn đang được bao bọc bởi một quả cầu màu vàng kim, tất cả hành động từ nảy giờ của hắn chỉ là phản ứng của thân thể công thêm lực hấp dẫn từ Mạnh Lệ Nương mới dẫn đến tình huống bây giờ.
Khoảng cánh giữa hắn và Mạnh Lệ Nương càng ngày càng gần và rồi gần như, đúng vậy là gần như vừa đến chỗ của nàng thì hằn không chần chừ một chút nào liền nằm đè lên người nàng, cái mặt úp lên khuôn mặt nàng không ngừng hít lấy hit để.
“Bốp”
Một âm thanh vang lên kèm theo đó là tiếp mắng chửi của Mạnh Lệ Nương chỉ là nàng không ngờ mình vừa mở miệng ra mắng chưa được một câu liền bị cái miệng của hắn áp vào một cảm giác lạ lùng liền dân lên trong lòng của nàng.
Tuy là vậy nhưng nàng biết chuyện gì sắp diễn ra với mình nên liền cố hết sức cùng hắn vùng vẫy, tay chân vung loạn xa. Nhưng nàng càng làm như vậy lại khiến cho một vật vừa nóng vừa cứng cáp dễ dàng chen vào.
Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một cơn đau đớn từ nơi nào đó của nàng đột nhiên truyền đến làm nàng chết lặng đình chỉ mọi động tác phải kháng, hai mắt vô hồn nhìn thẳng vào trời xanh “Hết rồi, hết thật rồi…ta xin lỗi ngươi…ta cuối cùng cũng không giữ trọn lời hứa”.
Hai hàng nước mắt chảy dài theo khuôn mặt, nhưng tất cả cảm xúc đó Vũ Tiểu Vũ đều không quan tâm, bởi vì thứ nào đó đã chen vào được bên trong nên lúc này hắn đã đánh thức bản năng thú tính của mình bắt đầu dập diều lên xuống.
Ngay khi bọn họ vô tình kết hợp với nhau thì một lực lượng vô tận từ trong người của Vũ Tiểu Vũ theo chỗ bọn họ kết hợp lại, bắt đầu đi dạo một vòng bên trong người của Mạnh Lệ Nương rồi nó đột nhiên dừng lại ở chỗ đan điền của nàng một lúc lâu rồi mang một lực lượng từ đó đi vào bên trong thân thể của Vũ Tiểu Vũ, cứ như thế hình thành nên một vòng chu thiên cực đại giữa hai người bọn họ.
Cửu Dương Tâm Pháp cũng bắt đầu được hắn vô thức sử dụng, dường như nó đang muốn tinh lọc nguồn lực lượng từ trong người Mạnh Lệ Nương truyền sang cùng lúc đó Thái Cực Cầu xoay chuyển liên tục thu hút lực lượng được tinh lọc vào bên trong nữa trái màu đen của mình.
Đồng thời nó cũng chuyển một lực lượng trả lại sang bên người của Mạnh Lệ Nương, hai người cứ như thế khoảng nữa canh giờ thì bầu trời trong lành của Vũ Sát Phong đột nhiên kéo mây đen mù mịt. Linh khí mọi nơi cũng thay nhau kéo về chỗ hai người Vũ Tiểu Vũ, đây chính là hiện tượng Thiên Kiếp sắp phủ xuống.
Mọi người ở Vũ Sát Phong nhìn thấy lại thầm nghĩ trong lòng “Là ai sắp độ kiếp đây?”, lúc này bên trong đại điện Thái Sơ Tông lại có một đôi mắt nhìn về phía Vũ Sát Phong lo lắng, người này không ai khác chính là Mạnh Thiên Uy.
Sau khi hắn thì thầm một câu thì lại thở dài quay mặt hướng vào trong đại điện, hắn không muốn đến xem rồi lại làm ra quyết định từ bỏ, hắn không dám đánh cuộc một lần nữa, nếu không phải Vũ Tiểu Vũ không có chuyện gì xảy ra thì có lẽ đạo tâm của hắn đã bị khoét một lổ hỏng khó bù đấp rồi.
Ở một nơi khác trong Vũ Sát Phong nhìn thấy hiện tượng này lại không nhịn được buông lời oán hận:
“Khốn Kiếp! Con nha đầu đó không ngờ lại độ kiếp còn ta thì vật vờ mãi không tìm được điểm đột phá, tai sao…tại sao lúc nào Đặng Ngọc Huyền ta cũng phải xếp ở phía sau nó chứ? Tại sao?”.
Đúng vậy người oán hận này chính là Đặng Ngọc Huyền, tiếng oán hận của nàng vang vọng đến tận cao trời nhưng hiển nhiên là không có một ai có thể trả lời câu hỏi này cho nàng.
Bầu trời đen kịp gào thép bắt đầu bổ xuống một đạo thần lôi đánh thẳng xuống hai người con người đang trần truội dính chặt vào nhau tựa như đang muốn trừng phạt bọn họ vậy.
Đạo Thần Lôi đánh trúng thân thể bọn họ nhưng tuyệt nhiên lại không làm bọn họ hề hấn gì vì có một lực lượng nào đó nhanh chóng đồng hóa tất cả lực lượng của nó làm thuốc bố tẩy rữa cơ thể cho hai người.
Lực lượng đó nhanh chóng hòa vào huyết nhục của bọn họ, kinh mạch nhanh chóng căng ra hết mức để lực lượng đó thẩm thấu nhanh hơn, lúc này trong đan điền của Mạnh Lệ Nương quả Kim Đan to lớn bất ngờ nổ tung một hư ảnh bé gái cực kỳ giống với Mạnh Lệ Nương nhanh chóng được hình thành.
Còn trong đan điền của Vũ Tiểu Vũ lúc này đang nhanh chóng xuất hiện thêm một viên kim đan thứ ba nhỏ như viên đan dược, vị trí của ba viên kim đan lúc này chính là xoay vòng quanh Thái Cực Cầu cách nhau đúng một góc 120 độ, hắn liền thành công tiến vào Trúc Cơ Viên Mãn.
“Ầm…”
Một đạo Thần Lôi lại đánh xuống chỉ là lần này bọn họ đã không còn lực lượng kia trợ giúp đồng hóa nữa nhưng lực lượng của đạo Thần Lôi vẫn không hề làm tổn thương được bọn họ vì tất cả lực lượng đó đều bị cánh tay phải của Vũ Tiểu Vũ hấp thu rồi tiếp tục bị Cửu Dương Tâm Pháp tinh lọc lại truyền sang tẩm bổ cho hư ảnh bé gái trong đan điền của Mạnh Lệ Nương.
Lại một Đạo Thần Lôi nữa được đánh xuống hư ảnh bé gái trong đan điền của Mạnh Lệ Nương càng ngày càng chân thật, cùng với đó là khoái cảm cực đại càng ngày càng dâng trào trong lòng của nàng, hai chân Mạnh Lệ Nương vô thức kẹt chặt vào bên hông của Vũ Tiểu Vũ, đôi môi mộng đỏ kẽ mở ra, âm thanh của dục vọng từ đó bắt đầu phát ra khúc nhạc hoan ca.
“A…ư…ư…A..a.ư…”
Chính vào lúc âm thanh từ miệng của nàng vang lên thì một đạo Thần Lôi lại đánh xuống lần này có vẻ lực lượng của Lôi Kiếp đã được tăng lên vì cánh tay phải của hắn phải dằn co một lúc lâu mới hắn thu triệt để được nó.
Ngay khi lực lượng cuối cùng được hắn thu vào tay thì cánh tay phải của hắn lại biến hóa, những đường gân hình tia chớp bắt đầu quấn quanh từ bàn tay lên cánh tay của hắn đến tận vai mới dừng lại, hư ảnh bé gái trong đan điền của Mạnh Lệ Nương bắt đầu hóa thành chân thật, hai mắt của bé gái bắt đầu mở mắt ra, nàng hình thành được Nguyên Anh của chính mình cùng với đó là một lực lượng tỏa ra khắp thân thể khiếp cho Mạnh Lệ Nương chính thức bước vào tu vi Nguyên Thần sơ kỳ.
Lúc này linh khí trong thiên địa bắt đầu loãng dần và đạo Thần Lôi cuối cùng cũng được phủ xuống nó nhanh chóng bị Vũ Tiểu Vũ đồng hoá, lực lượng từ đó nhanh chóng chạy thẳng vào trong đan điền của hắn, ba viên kim đan cũng biến đổi không còn xoay vòng quanh Thái Cực Cầu nữa mà từ từ thu hẹp khoảng cách lại.
Chúng nó ma sát vào nhau rồi viên này nuốt viên kia dần dần to lên đến khi viên cuối cùng bị nuốt gọn thì một viên kim đan to bằng nắm tay đưa trẻ bảy tám tuổi hình thành sao đó nhanh chóng bao bọc Thái Cực Cầu vào bên trong, không ngờ Vũ Tiểu Vũ hắn lại một lần liền thăng hai cảnh giới.
Khi mà lực lượng của Thiên Kiếp tán đi cùng là lúc cuộc hoan lạc của bọn họ đến hồi kết một dòng tinh hoa được bắn sâu vào bên trong u cốc mọc đầy cỏ dại um tùm, Vũ Tiểu Vũ sau khi đạt được cực khoái liền ngất đi còn Mạnh Lệ Nương tuy không khá hơn hắn chút nào nhưng thừa lúc linh trí còn thức tỉnh liền tung ra lực lượng cuốn hai người vào bên trong động phủ đóng cửa lại rồi cũng thiếp đi…..
Một Hồi Mộng
“Tiểu Thư người không sao chứ?”
Khổng Tiểu Mi có chút thở dốc nói:
“Ta không…không..sao chỉ hơi…hơi mệt chút thôi, hay là hôm khác chúng ta lại tiếp tục..!”
“Cũng được vì những chuyện này không gấp! Tiểu Thư ngươi cứ nghĩ ngơi đi ta xin cáo lui” Lâm Hạo Nhiên nghe nàng nói vậy liền bảo nàng nghĩ hôm rồi rời đi.
Sau khi Lâm Hạo Nhiên rồi khỏi thì nàng cố gắng đi đến chỗ mật thất đã được sữa chữa mở cửa, cánh cửa vừa đóng lại nàng liền dựa lưng vào cánh cửa mà ngồi xuống, một cảm giác khô khốc ở cổ họng làm cho nàng khát nước, nàng cố bò đi nhưng lại không thể vì cả người nàng đã không còn chút sức lực.
Mồ hôi bắt đầu tuông ra khắp cơ thể thấm vào bộ y phục tơ tằm dính sát vào da thịt của nàng hiện lên từng đường cong mĩ lệ, đầu óc nàng mụ mị hẳn đi đôi bàn tay không biết từ lúc nào đã vô thức vuốt ve chiếc cổ có lẽ nàng đang muốn lau đi những giọt mồ hôi tuông ra.
Nàng vật vờ ngã lăn ra nền đất lạng giá của thạch thất nhưng cái lạnh đó lại chẳng đủ xua đi sự nóng bức trong người nàng, cảm giác lúc này của nàng rất là trống trãi nàng cần một cái gì đó tốt nhất là một tên nam nhân. Khi cái suy nghĩ này bổng nhiên hiện lên trong đầu liền làm cho nàng thoáng thanh tỉnh “ Sao mình lại có ý nghĩ như thế? Chẳng lẽ mình ăn phải cái gì đó có tác dụng giống như xuân dược hay sao? Hay là Lâm Thúc…chắc không phải đâu lúc đó ánh mắt thúc ấy rất trong suốt không có gì khác lạ”.
Một lúc sau thì nàng không nhịn được mà đặt bàn tay lên đôi nhũ phong kiêu ngạo của mình vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng rồi từ từ tăng thêm lực đạo vì nếu chỉ có thế thôi thì nàng lại không thấy thỏa mãng, nơi u cốc được bao quanh bởi những đám cỏ dại không biết từ lúc nào đã rĩ ra một chất lỏng trong suốt.
Khoái cảm càng lúc càng dâng trào theo tiết tấu một cánh tay như con rắn bắt đầu lần mò về phía hang động đang được bảo bọc bởi những tần hộ vệ, những ngón chân của nàng đột nhiên bấu lại cả người cũng trở nàng quằn quại, uốn éo không ngừng. Cái miệng xinh đẹp bắt đầu lại vang lên khúc nhạc hoan ca “A…ư…a.ư.ư.a..a..a.”.
- --------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Lại nói về tình huống của hai người Mạnh Lệ Nương và Vũ Tiểu Vũ, lúc này Mạnh Lệ Nương với thân hình quyến rũ không một mảnh vải che đậy, nằm dưới mặt đất. Nàng giương đôi mắt đẹp nhìn bóng dáng của Vũ Tiểu Vũ đang lao tới không biết làm sao.
“Hắn định..định làm gì? Tại sao linh lực trong cơ thể hắn lại mạnh như thế, một chưởng vừa rồi của mình uy lực tuy không lớn nhưng với tu vi của hắn thì không thể nào đỡ được mới phải, đằng này còn đánh cho mình bị thương nặng không thể ngồi dậy nỗi, đến tột cùng là sao?”
Trong đầu Mạnh Lệ Nương liên tục hiện lên suy nghĩ, nàng cũng không dám phỏng đoán hắn định làm gì nhưng nàng lại đột nhiên hoảng hốt nghĩ “Nếu hắn thực sự làm như vậy mình sẽ làm sao với tình huống này đây?”.
Còn về phần Vũ Tiểu Vũ trong đầu của hắn lúc này đã hoàn toàn không còn bất kỳ một ý nghĩ nào nữa rồi, ý thức của hắn đang được bao bọc bởi một quả cầu màu vàng kim, tất cả hành động từ nảy giờ của hắn chỉ là phản ứng của thân thể công thêm lực hấp dẫn từ Mạnh Lệ Nương mới dẫn đến tình huống bây giờ.
Khoảng cánh giữa hắn và Mạnh Lệ Nương càng ngày càng gần và rồi gần như, đúng vậy là gần như vừa đến chỗ của nàng thì hằn không chần chừ một chút nào liền nằm đè lên người nàng, cái mặt úp lên khuôn mặt nàng không ngừng hít lấy hit để.
“Bốp”
Một âm thanh vang lên kèm theo đó là tiếp mắng chửi của Mạnh Lệ Nương chỉ là nàng không ngờ mình vừa mở miệng ra mắng chưa được một câu liền bị cái miệng của hắn áp vào một cảm giác lạ lùng liền dân lên trong lòng của nàng.
Tuy là vậy nhưng nàng biết chuyện gì sắp diễn ra với mình nên liền cố hết sức cùng hắn vùng vẫy, tay chân vung loạn xa. Nhưng nàng càng làm như vậy lại khiến cho một vật vừa nóng vừa cứng cáp dễ dàng chen vào.
Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một cơn đau đớn từ nơi nào đó của nàng đột nhiên truyền đến làm nàng chết lặng đình chỉ mọi động tác phải kháng, hai mắt vô hồn nhìn thẳng vào trời xanh “Hết rồi, hết thật rồi…ta xin lỗi ngươi…ta cuối cùng cũng không giữ trọn lời hứa”.
Hai hàng nước mắt chảy dài theo khuôn mặt, nhưng tất cả cảm xúc đó Vũ Tiểu Vũ đều không quan tâm, bởi vì thứ nào đó đã chen vào được bên trong nên lúc này hắn đã đánh thức bản năng thú tính của mình bắt đầu dập diều lên xuống.
Ngay khi bọn họ vô tình kết hợp với nhau thì một lực lượng vô tận từ trong người của Vũ Tiểu Vũ theo chỗ bọn họ kết hợp lại, bắt đầu đi dạo một vòng bên trong người của Mạnh Lệ Nương rồi nó đột nhiên dừng lại ở chỗ đan điền của nàng một lúc lâu rồi mang một lực lượng từ đó đi vào bên trong thân thể của Vũ Tiểu Vũ, cứ như thế hình thành nên một vòng chu thiên cực đại giữa hai người bọn họ.
Cửu Dương Tâm Pháp cũng bắt đầu được hắn vô thức sử dụng, dường như nó đang muốn tinh lọc nguồn lực lượng từ trong người Mạnh Lệ Nương truyền sang cùng lúc đó Thái Cực Cầu xoay chuyển liên tục thu hút lực lượng được tinh lọc vào bên trong nữa trái màu đen của mình.
Đồng thời nó cũng chuyển một lực lượng trả lại sang bên người của Mạnh Lệ Nương, hai người cứ như thế khoảng nữa canh giờ thì bầu trời trong lành của Vũ Sát Phong đột nhiên kéo mây đen mù mịt. Linh khí mọi nơi cũng thay nhau kéo về chỗ hai người Vũ Tiểu Vũ, đây chính là hiện tượng Thiên Kiếp sắp phủ xuống.
Mọi người ở Vũ Sát Phong nhìn thấy lại thầm nghĩ trong lòng “Là ai sắp độ kiếp đây?”, lúc này bên trong đại điện Thái Sơ Tông lại có một đôi mắt nhìn về phía Vũ Sát Phong lo lắng, người này không ai khác chính là Mạnh Thiên Uy.
Sau khi hắn thì thầm một câu thì lại thở dài quay mặt hướng vào trong đại điện, hắn không muốn đến xem rồi lại làm ra quyết định từ bỏ, hắn không dám đánh cuộc một lần nữa, nếu không phải Vũ Tiểu Vũ không có chuyện gì xảy ra thì có lẽ đạo tâm của hắn đã bị khoét một lổ hỏng khó bù đấp rồi.
Ở một nơi khác trong Vũ Sát Phong nhìn thấy hiện tượng này lại không nhịn được buông lời oán hận:
“Khốn Kiếp! Con nha đầu đó không ngờ lại độ kiếp còn ta thì vật vờ mãi không tìm được điểm đột phá, tai sao…tại sao lúc nào Đặng Ngọc Huyền ta cũng phải xếp ở phía sau nó chứ? Tại sao?”.
Đúng vậy người oán hận này chính là Đặng Ngọc Huyền, tiếng oán hận của nàng vang vọng đến tận cao trời nhưng hiển nhiên là không có một ai có thể trả lời câu hỏi này cho nàng.
Bầu trời đen kịp gào thép bắt đầu bổ xuống một đạo thần lôi đánh thẳng xuống hai người con người đang trần truội dính chặt vào nhau tựa như đang muốn trừng phạt bọn họ vậy.
Đạo Thần Lôi đánh trúng thân thể bọn họ nhưng tuyệt nhiên lại không làm bọn họ hề hấn gì vì có một lực lượng nào đó nhanh chóng đồng hóa tất cả lực lượng của nó làm thuốc bố tẩy rữa cơ thể cho hai người.
Lực lượng đó nhanh chóng hòa vào huyết nhục của bọn họ, kinh mạch nhanh chóng căng ra hết mức để lực lượng đó thẩm thấu nhanh hơn, lúc này trong đan điền của Mạnh Lệ Nương quả Kim Đan to lớn bất ngờ nổ tung một hư ảnh bé gái cực kỳ giống với Mạnh Lệ Nương nhanh chóng được hình thành.
Còn trong đan điền của Vũ Tiểu Vũ lúc này đang nhanh chóng xuất hiện thêm một viên kim đan thứ ba nhỏ như viên đan dược, vị trí của ba viên kim đan lúc này chính là xoay vòng quanh Thái Cực Cầu cách nhau đúng một góc 120 độ, hắn liền thành công tiến vào Trúc Cơ Viên Mãn.
“Ầm…”
Một đạo Thần Lôi lại đánh xuống chỉ là lần này bọn họ đã không còn lực lượng kia trợ giúp đồng hóa nữa nhưng lực lượng của đạo Thần Lôi vẫn không hề làm tổn thương được bọn họ vì tất cả lực lượng đó đều bị cánh tay phải của Vũ Tiểu Vũ hấp thu rồi tiếp tục bị Cửu Dương Tâm Pháp tinh lọc lại truyền sang tẩm bổ cho hư ảnh bé gái trong đan điền của Mạnh Lệ Nương.
Lại một Đạo Thần Lôi nữa được đánh xuống hư ảnh bé gái trong đan điền của Mạnh Lệ Nương càng ngày càng chân thật, cùng với đó là khoái cảm cực đại càng ngày càng dâng trào trong lòng của nàng, hai chân Mạnh Lệ Nương vô thức kẹt chặt vào bên hông của Vũ Tiểu Vũ, đôi môi mộng đỏ kẽ mở ra, âm thanh của dục vọng từ đó bắt đầu phát ra khúc nhạc hoan ca.
“A…ư…ư…A..a.ư…”
Chính vào lúc âm thanh từ miệng của nàng vang lên thì một đạo Thần Lôi lại đánh xuống lần này có vẻ lực lượng của Lôi Kiếp đã được tăng lên vì cánh tay phải của hắn phải dằn co một lúc lâu mới hắn thu triệt để được nó.
Ngay khi lực lượng cuối cùng được hắn thu vào tay thì cánh tay phải của hắn lại biến hóa, những đường gân hình tia chớp bắt đầu quấn quanh từ bàn tay lên cánh tay của hắn đến tận vai mới dừng lại, hư ảnh bé gái trong đan điền của Mạnh Lệ Nương bắt đầu hóa thành chân thật, hai mắt của bé gái bắt đầu mở mắt ra, nàng hình thành được Nguyên Anh của chính mình cùng với đó là một lực lượng tỏa ra khắp thân thể khiếp cho Mạnh Lệ Nương chính thức bước vào tu vi Nguyên Thần sơ kỳ.
Lúc này linh khí trong thiên địa bắt đầu loãng dần và đạo Thần Lôi cuối cùng cũng được phủ xuống nó nhanh chóng bị Vũ Tiểu Vũ đồng hoá, lực lượng từ đó nhanh chóng chạy thẳng vào trong đan điền của hắn, ba viên kim đan cũng biến đổi không còn xoay vòng quanh Thái Cực Cầu nữa mà từ từ thu hẹp khoảng cách lại.
Chúng nó ma sát vào nhau rồi viên này nuốt viên kia dần dần to lên đến khi viên cuối cùng bị nuốt gọn thì một viên kim đan to bằng nắm tay đưa trẻ bảy tám tuổi hình thành sao đó nhanh chóng bao bọc Thái Cực Cầu vào bên trong, không ngờ Vũ Tiểu Vũ hắn lại một lần liền thăng hai cảnh giới.
Khi mà lực lượng của Thiên Kiếp tán đi cùng là lúc cuộc hoan lạc của bọn họ đến hồi kết một dòng tinh hoa được bắn sâu vào bên trong u cốc mọc đầy cỏ dại um tùm, Vũ Tiểu Vũ sau khi đạt được cực khoái liền ngất đi còn Mạnh Lệ Nương tuy không khá hơn hắn chút nào nhưng thừa lúc linh trí còn thức tỉnh liền tung ra lực lượng cuốn hai người vào bên trong động phủ đóng cửa lại rồi cũng thiếp đi…..
Một Hồi Mộng
Đánh giá:
Truyện Một Hồi Mộng
Story
Chương 70: Trầm Luân Độ Thiên Kiếp
10.0/10 từ 27 lượt.